Chương 417: Thượng giới và hạ giới.
Mộc Thang
20/04/2013
Nghe thấy Kỳ Áo chính thức xác nhận, Lâm Khiếu Đường nhìn Ký hồn châu trong tay mà thầm hít một hơi lương khí, hắn thật đúng là không nghĩ tới chuyện này, đã suy đoán qua vô số loại giả thiết nhưng lại hoàn toàn sai lầm.
Lâm Khiếu Đường nghĩ tới đây rồi lại cảm giác không đúng, không hiểu nổi nói:
- Tiền bối nếu là tu luyện giả thượng giới, sao lại có thể thuận lợi xuống hạ giới đây? Có người đã nói nếu ai đã tới cảnh giới siêu việt địa vương giai hậu kỳ, nguyên khí bản thân cùng hoàn cảnh xung quanh sẽ trở nên bài xích mà tự động thoát khỏi, phi thăng xuyên qua chín tầng trời mà tiến vào thượng giới, nếu là mạnh ngưng lại sẽ bị pháp tắc vị diện mẫu thân tự động tán công, nhẹ thì lui về địa vương giai, nặng thì có thể tinh thần cầu diệt. Mà tu luyện giả thượng giới cũng cũng không thể xuống hạ giới, cho dù là mạnh mẽ đi xuống cũng phải gặp kết quả giống như vậy.
Hạt châu nho nhỏ màu lam trong tay Lâm Khiếu Đường chậm rãi huyền phù lên không làm cho hắn hơi giật mình. Trong hư không hiện ra một đạo hư ảnh không giống với thân thể và phong thái của Kỳ Áo lúc trước mà là một vị lão giả mang phong cách phương tây cổ điển, bất quá đã thu nhỏ lại chỉ còn có hơn mười tấc mà thôi.
Thấy hình tượng này Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, ngày trước Kỳ Áo lần đầu tiên xuất hiện tại trước mặt mình chính là hình thức của một u linh, khi đó hóa huyễn ra chính là hình tượng một vị đại hán phương tây cổ điển, tuổi tác so với mình chỉ hơn một chút, bất quá nghĩ lại linh thể vốn là vô hình, muốn biến hóa ra thế nào cũng chỉ là hình tượng mà thôi, huống hồ tuổi tác của Kỳ Áo sợ lã đã quá vượt qua so với tưởng tượng của bản thân mình, vô luận là hình tượng gì xuất hiện đều cũng có khả năng.
Lão giả ăn mặc theo lối phương Tây cổ, trên mặt hiện lên vẻ thâm trầm cười khẽ nói:
- Đường Lâm, ngươi biết không ít, đúng là như vậy, bất quá cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. Trước đó diệt đi thân thể của ta cũng chính là tu luyện giả thượng giới, trong hạ giới không ai có thể vượt qua lão phu. Nàng ta lợi dụng một loại phụ hồn là Hàng lâm thuật lưu xuống hạ giới một khoảng ngắn thời gian, nữ tử kia là phụ thân của nàng, đây là một kiểu phân nhỏ không đến cả phần ngàn của nguyên niệm bản thể, hơn nữa chỉ đơn thuần là nguyên niệm chứ không hề có nguyên lực, sau đó trải qua một vài nghi thức cực kỳ phức tạp dẫn độ đến một bào thai còn trong bụng mẹ trực tiếp tiến hành đoạt xá, đứa trẻ còn chưa ra đời này khi được hạ sinh sẽ trực tiếp trở thành người đại diện của vị thượng giới tu luyện giả đó. Dưới hạ giới những người đại diện như vậy cũng không hề ít, lão phu cũng đã biết qua một vài người.
Không nghĩ tới cư nhiên lại có nhiều trò như vậy, Lâm Khiếu Đường cảm thấy có chút kinh sợ, dù sao tu luyện giả thượng giới hầu như là tồn tại ở dạng thần linh, tiện tay vung lên một cái liền có thể diệt sát tất cả, hạ giới cư nhiên lại có người đại diện của bọn họ, hơn nữa lại rất nhiều. Biết được điều này, nguy cơ tự nhiên lại tăng thêm một vài phần.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường chớp động vội vàng hỏi:
- Nói như vậy, thượng giới kỳ thực vẫn duy trì khống chế đối với hạ giới?
- Khống chế chưa nói tới, loại phương pháp này mặc dù có thể cho tu luyện giả thượng giới phủ xuống, nhưng thời gian lại phi thường ngắn ngủi, nhiều nhất chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, hơn nữa đối với bản thể phải gánh chịu một chút tổn thất nhất định nên không thể sử dụng nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tu vi. Mỗi một lần chí ít phải chờ đến mười năm mới có thể sử dụng lại, có khi còn lâu hơn.
Kỳ Áo kiên nhẫn trả lời.
- Nhưng tu luyện giả thượng giới vì sao lại phải làm như vậy? Khí nguyên hạ giới cũng không có dồi dào như thượng giới, so ra chỉ là một chỗ hoang phế, chỉ có đám tu luyện giả chúng ta mới phải tận lực tranh đấu, nếu đã không có lợi ích gì vì sao còn cam lòng làm như vậy?
Lâm Khiếu Đường tiếp tục hỏi.
- Chỗ tốt đương nhiên là có, ngươi đúng là tên tu luyện giả ngu ngốc, không có chỗ tốt thì ai mới nguyện đi làm chuyện như vậy. Vì thượng giới thực chất cũng không phải là ở trên hạ giới, thực tế chúng nằm ở hai không gian khác biệt nhau, bất quá hạ giới có một phần nhỏ tiếp giáp với thượng giới mà thôi, kỳ thực hạ giới nhiều tới ngàn vạn, mỗi một nơi sẽ có tình huống bất đồng, hoàn cảnh cũng đều không giống, nhưng tới cuối cùng cũng đều phi thăng lên thượng giới. Bất quá mỗi hạ giới đều có điểm giới hạn không giống nhau, có nơi chỉ sư giai đã có thể phi thăng, có nơi tới đế giai mới có thể phi thăng, chỗ chúng ta thuộc về cao tầng trong số hạ giới nên mới bị thượng giới quan tâm nhiều hơn một chút. Thượng giới và hạ giới cũng như nhau, khắp nơi đều là các thế lực tranh đoạt liên miên, chỉ cần một phương làm bá chủ tự nhiên sẽ có hàng loạt các phương pháp phủ xuống hạ giới mượn hơi bồi dưỡng thế lực sau này. Đợi trong thế lực này có người phi thăng liền có thể trực tiếp làm người của trận doanh mình. Đế giai trên thượng giới cũng là có vai trò phi thường lợi hại, thứ hai là tại hạ giới có lác đác các mảnh nhỏ viễn cổ thần khí lưu lạc, qua một ít phương pháp đặc thù thượng giới mới có được bản phục chế, từ đó mới có tiên cấp, thánh cấp pháp bảo vũ khí.
Kỳ Áo tận tình giải đáp, tựa hồ như không có ý định giấu diếm điều gì.
Lâm Khiếu Đường như có chút hiểu ra nói:
- Tiền bối, ngài mới nói đế giai là có ý tứ gì? Không phải vẫn nói đế hoàng giai hay sao?
- Đế hoàng giai bất quá là tên gọi thông dụng nơi hạ giới, đạt tới một bực này dưới hạ giới cũng cực kỳ ít ỏi, tóm lại là sẽ hầu như không xuất hiện dạng tồn tại như vậy. Phía sau địa vương giai xác nhận là đế giai, sau đó là hoàng giai, tiếp đến là chí tôn giai còn cuối cùng là thánh giai.
- Đạt tới thánh giai liền có thể trường sinh bất tử hay sao?
- Điều này thì lão phu cũng không biết, lão phu còn chưa có gặp qua dạng tồn tại như vậy, đế giai trên thượng giới cũng đã là tồn tại cực cao rồi, đạt tới hoàng giai liền có thể độc bá nhất phương, còn chí tôn giai chính là tồn tại đỉnh cấp mà lão phu có thể biết đến. Thống trị thượng giới nhân, yêu, ma… lục đạo, hạ giới chúng chính là độc lập tồn tại, nhưng thượng giới lại chỉ có một bởi vậy tất cả đều tụ tập một chỗ. Thượng giới bởi vì nguyên do thánh nguyên lực vô cùng nồng đậm nên người truy cầu đại đạo cũng được gọi là thánh nhân chứ không phải tu luyện giả, hơn nữa thọ mệnh hơn xa so với hạ giới, ngay cả thường nhân cũng có thể sống trên ba trăm năm, đại sư giai có thể sống tới ngàn năm, linh hồn giai còn có thể vượt quá năm ngàn năm, địa vương giai thì tùy tiện có thể đến vạn năm, còn người đã tới đế giai ngoại trừ tử vong do tranh đấu còn bình thường chưa thấy nghe tới tử vong do tuổi tác, hoàng giai đều là lão quái vật sống lâu không biết bao nhiêu năm, đến chí tôn giai thì ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi.
Kỳ Áo một hơi dài nói ra rất nhiều vấn đề, trả lời rành mạch.
- Vậy tiền bối đã sống được bao nhiêu năm rồi?
Lâm Khiếu Đường nhíu mày như vô tình hỏi.
Một trận trầm mặc, trên mặt lão giả mang kiểu dáng phương Tây cổ điển như biến ảo hàng ngàn vạn lần, tựa hồ có rất nhiều cảm khái, một hồi lâu mới nói:
- Tuổi tác à, lão phu cũng không có nhớ rõ, nhưng nếu không đến ba vạn thì cũng phải hơn hai vạn năm!
Lâm Khiếu Đường lần thứ hai phải hít một ngụm lương khí, đây còn là người nữa sao? Căn bản là một lão yêu quái mới đúng, cái này cũng làm cho Lâm Khiếu Đường không khỏi than dài, nhưng tâm ý của hắn với thượng giới lại tăng thêm vài phần, chỉ là vùng đất thần kỳ như vậy có cho mình đáp án vẫn mong mỏi hay không?
- Tiền bối, trường hợp của người so với Hàng lâm thuật tựa hồ không quá giống nhau, chẳng lẽ lại là trực tiếp phủ xuống hay sao?
Lâm Khiếu Đường tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội truy hỏi bất luận vấn đề gì.
- Trực tiếp phủ xuống sợ là không có cách nào, nói ra không sợ ngươi chê cười, lão phu kỳ thực là ở trên thượng giới gặp một ít phiền phức, một đường bị truy sát, không còn đường nào khác mới chạy tới hạ giới tị nạn!
Kỳ Áo không cam lòng nói.
- Thế làm như thế nào có thể tới đây?
Lâm Khiếu Đường đối với tao ngộ đã trải qua của Kỳ Áo cũng không có nhiều hứng thú, mà chỉ muốn biết quá trình xuyên qua vị diện như thế nào, có thể từ đó khám phá ra được chút ảo diệu trong quá trình phi thăng nên không khỏi truy hỏi.
Phủ xuống và phi thăng nói trắng ra bất quá chỉ là hai quá trình trái ngược nhau, cho dù là cơ sở bất đồng nhưng nhất định là có chỗ tương tự với nhau.
- Phản hướng phi thăng (ngược lại với phi thăng)!
Kỳ Áo trả lời một cách kinh nhân.
Lâm Khiếu Đường cũng phải giật mình, nhưng với ý tưởng lớn mật này vẫn là vô cùng tán dương:
- Tiền bối thực sự là kỳ nhân đương đại, phương pháp nghịch thiên như vậy cũng dám làm, chỉ là phản hướng phi thăng làm sao mà làm được đây?
- Tiểu tử thối, đừng có mà vỗ mông ngựa, lão phu nếu gọi ngươi qua đây tự nhiên sẽ không có ý dấu diếm với ngươi. Ngươi cũng không cần phải lưu tâm nhiều, kỳ thực cũng không có gì là bí mật, lão phu bất quá chỉ là tự tán tu vi, lại tự hạ trên chính mình một đạo trớ chú cấp nghịch thiên mà thôi.
Kỳ Áo hời hợt trả lời.
Lâm Khiếu Đường cũng ngưng nhãn thần nhìn lại lão giả u linh trước mặt, tự tán tu vi? Nghịch thiên trớ chú? Ngoại trừ người điên ra ai lại dám làm như vậy? Cho dù là ma tu cũng tuyệt đối không có thể đối đãi với chính mình như vậy, cái này so với chết đi cũng không khác nhau nhiều lắm.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt vô cùng dị dạng của Lâm Khiếu Đường đang nhìn mình, Kỳ Áo làm một bộ dáng chưa bao giờ thấy qua nói:
- Tiểu tử, đừng dùng loại nhãn thần khoa trương như vậy nhìn ta, lão phu ngày đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, dù sao so với việc ngồi chờ chết thì cũng nên đánh bạc một lần, canh bạc này mà thua cũng chỉ là chết là cùng, còn nếu thắng thì cũng là tìm sống trong muôn vàn đường chết, và thực tế đã chứng minh, lão phu đã thành công.
- Vãn bối ngu muội, không biết tiền bối làm sao có thể dùng tới thủ đoạn phi thường như vậy xuống hạ giới, trong mắt vãn bối xem ra tất cả những hành vi đó không khác gì tự sát.
Lâm Khiếu Đường một bên mắng Kỳ Áo là một tên điên, một bên lại như có ý hỏi tiếp.
- Nói đó là hình vi tự sát cũng không có quá đáng, ngày đó lão phu xác thực là cùng đường chọc phải nhân vật không nên dây vào, bất quá lão phu cũng không phải tên ăn hại, cho dù ở trên thượng giới lão phu cũng là luyện khí đại sư số một số hai, trận pháp bí thuật cực kỳ tinh thông, nhưng cũng là sinh tài thì sinh họa, lão phu trong lòng biết khó cưỡng được, ngay từ đầu đã triệt để né tránh, đem toàn bộ tu vi bản thân phân tán vào tám kiện bảo khí do lão phu tự mình luyện chế. Đem nguyên niệm cùng tám kiện bào khí này thừa phụ nghịch thiên trớ chú tới không gian giới điểm, tiến vào vùng không gian loạn lưu, hạ xuống nơi nào hạ giới cũng chỉ trông vào cơ duyên mà thôi. Bất quá tựa hồ mới chỉ tiến vào vùng không gian loạn lưu đã gặp phải một cơn lốc, trùng hợp rơi xuống nơi này, mà tám kiện bảo khí cũng bị lưu lạc tại hạ giới lại được trùng hợp biến thành một phần của viễn cổ thần khí.
Kỳ Áo nói đến đây trong mắt hơi phát quang, tựa hồ đối với những kiệt tác ngày trước của mình rất tự hào thỏa mãn.
Lâm Khiếu Đường nhất thời tỉnh ngộ, không nghĩ tới vài thập niên trước tranh đoạt thần khí cư nhiên lại chính là do Kỳ Áo luyện chế, hơn nữa những thần khí này lại còn phong ấn chính nguyên lực tu vi trước đây của hắn, thảo nào mà lão gia hỏa này lại muốn thu thập những thần khí này, hơn nữa lại cực kỳ coi trọng, nguyên lai là muốn khôi phục lại thần dũng khi xưa.
- Tiền bối dùng là loại nghịch thiên trớ chú nào?
Lâm Khiếu Đường liên tưởng đến thời gian mà Kỳ Áo xuất hiện với thần tình cổ quái hỏi.
Trên mặt Kỳ Áo xẹt qua một tia hung ác, sau một chút trầm tư mới nói ra hai chữ:
- Tiết độc (khinh nhờn)!
- Tiết độc?
Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không thể hiểu được.
- Tại kỳ Đông đại lục này cũng khó có thể hình dung được mức độ nghiêm trọng của nó, thế nhưng tại giáo hội Minh Tây đại lục thì ‘tiết độc’ lại là tội danh không thể tha thứ. Tại Minh Tây đại lục, tu luyện giả cảm nhận tu luyện giả thượng giới chính là chân thần, nhận thức của bọn họ chính là có thể sinh hoạt tại thế giới do thần linh sáng tạo ra, tất cả hành vi vi phạm đến tín ngưỡng thần linh đều được coi là ‘tiết độc’, nhưng thực tế thần linh không hề tồn tại, chỉ có tu luyện giả cường đại hay cường đại hơn là thánh cấp, nếu không có cho thần linh một định nghĩa, kỳ thực chính là vị diện pháp tắc, vô luận thượng giới hay hạ giới cũng đều do vị diện pháp tắc tạo nên, bất kỳ điều gì trái với pháp tắc cũng đều coi là tiết độc.
Kỳ Áo tỉ mỉ giải thích.
- Vì sao tiền bối lại có thể từ trong bụng một nữ nhân đi ra đây?
Lâm Khiếu Đường nghe chuyện mà như lọt vào sương mù, nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án liền tiếp tục truy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.