Chương 482: Tứ đại cao thủ (4).
Mộc Thang
20/04/2013
Đúng lúc này, sương mù độc khí cản trở trước mặt Bạch Diện Ma Quân rốt cuộc cũng bị thiên ma kính phá tan, hơn mười mặt thiên ma kính thẳng hướng Lâm Uyển Nhi đánh tới.
Bạch Du lúc này không muốn ra tay, chỉ mở mắt trừng trừng nhìn Uyển nhi rơi vào hiểm cảnh. Mà Tiêu Mục thì hiện rõ vẻ tàn nhẫn, trong mắt càng lộ ra một nét châm chọc, tựa hồ đang cười nhạo vị sư muội của chính mình này không biết thức thời, sự lựa chọn đơn giản lại nhiều lợi ích như vậy mà không làm.
Môi bên dưới của Triển Thanh Nhu đã bị nàng cắn tới bật máu, nàng rất muốn ra tay trợ giúp Uyển Nhi, thế nhưng thân thể lại bị Tiêu Mục phát ra một tia nguyên lực khống chế, Tiêu Mục hình như nhận ra nàng có ý trợ giúp, tiên hạ thủ vi cường, không cho nàng xuất thủ.
Giọt máu đỏ tươi trong lòng bàn tay của Mặc Vô Danh, thời khắc chuẩn bị, một khi xuất hiện nguy cơ, hắn sẽ không chút do dự ném ra ngoài, che Uyển nhi lại, lúc đó thứ đợi vị thiên chi kiều nữ chính là sinh hoạt bị giam lỏng.
Nhìn hơn mười mặt thiên ma kính lao tới, Lâm Uyển Nhi không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, trên tay giương lên, chín đầu tử long bay thẳng lên trời, phát ra tiếng rít gào vang dội lao tới.
Ầm ầm…
Trong đám mây nơi chân trời, thỉnh thoảng bộc phát ra tiếng bạo tạc va chạm thật lớn.
Chín đầu tử long của Uyển nhi và chín đầu tử long cho thiên ma kính phục chế va chạm với nhau, hai bên tương hỗ trung hòa, cho dù thực long so với huyễn long mạnh mẽ hơn không ít, thế nhưng sau khi va chạm hỏa diễm bị đẩy đi hơn phân nửa, còn lại hoàn toàn không phải là đối thủ của thiên ma kính, rất nhanh đã bị dập tắt.
Ba mặt kính đầu tiên xoay tròn nhằm thẳng hướng Uyển nhi.
Thời khắc nguy cơ, bốn người của Tiềm Long Viện đều không xuất thủ, Triển Thanh Nhu hoàn toàn bị khống chế không thể động đậy.
Trên mặt Bạch Du hiện lên vẻ tiếu ý tàn nhẫn, thậm chí còn có chút hả hê.
Trên mặt Tiêu Mục thì hiện lên một tia cười nhạo.
- Tu luyện giới chính là thế giới lợi ích trên hết, lựa chọn một người mà còn tồn tại hay không cũng không biết, phải chịu cảnh thê thảm như vậy cũng là tự tìm, đáng đời!
Trên mặt Mặc Vô Danh ngoài tiếc hận chỉ còn tiếc hận.
- Tâm ma hại người rất nặng a!
Trải qua tranh đấu, nguyên lực của Uyển nhi đã tiêu hao thật lớn, vô luận là tấn công như thế nào thì thiên ma kích cũng có thể phục chế y nguyên.
Liên tục duy trì đấu pháp cường độ cao, đã làm cho Lâm Uyển Nhi rơi vào tình trạng kiệt sức, hơn nữa vừa rồi còn tranh đấu miệng lưỡi với Mặc Vô Danh, Tiêu Mục và Bạch Du, làm cho tinh thần của nàng đã chịu đả kích không hề nhỏ, mà nhiều năm trôi qua, nàng vẫn một mình một người chịu đựng tất cả, thừa nhận đau đớn sâu trong nội tâm, không có người nào có thể chia sẻ, năm đó ngoại trừ phụ thân chết trận ra, mọi thân tín của nàng đã lần lượt bỏ mình.
Lâm Uyển Nhi không thể chịu đựng được nhiều áp lực cùng một lúc, đôi mắt đẹp đột nhiên trở nên không còn thần thái. Trên dung nhan kiều diễm cũng hiện lên một tia cười khẽ giải thoát.
- Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, không thể báo thù rửa hận cho người, để nữ nhi đến cửu tuyền hầu hạ người. Khiếu Đường ca ca, xin lỗi, Uyển nhi không thể đi tìm ngươi ròi, xin lỗi.
Nhìn ba mặt thiên ma kính xoay tròn lao tới cực mạnh, Uyển nhi thật sâu nhắm hai mắt lại, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mắt trong suốt.
- Không!
Triển Thanh Nhu hét lớn một tiếng, dốc sức phá tan khống chế trên người, đang muốn xông lên thì cánh tay đã bị Tiêu Mục nắm chặt.
- Thanh Nhu, nên thông minh một chút, ngươi không muốn học Uyển nhi phản kháng lại ý chí của hai vị viện thủ đấy chứ?
Tiêu Mục lạnh lùng nói.
Vèo!
Đúng lúc này, một làn gió nhẹ thổi qua!
Trong lòng Mặc Vô Danh căng thẳng, không biết vì sao có một loại vị đạo nói không nên lời, vô cùng nguy hiểm.
- Chết!
Bạch Diện Ma Quân dữ tợn hét lớn một tiếng.
Bỗng nhiên, một đạo nhuyễn thuẫn trong suốt như nước xuất hiện che chắn trước người Uyển nhi không tới một trượng, đỡ được ba mặt thiên ma kính.
Nhuyễn thuẫn giống như nước này rốt cuộc là xuất hiện như thế nào, không ai biết.
Mặc Vô Danh, Tiêu Mục và Bạch Du đều hiện lên một tia nghi hoặc, bọn họ không hề nhớ Uyển nhi có chiêu số như vậy, trong mắt Triển Thanh Nhu thì hiện lên một tia vui mừng, nàng rất hận chính mình không có năng lực giải cứu hảo tỷ muội.
Biểu tình dữ tợn của Bạch Diện Ma Quân lúc này mạnh mẽ ngưng trọng, quang mang kinh khủng trong mắt hiện lên, thất thanh nói.
- Là hắn! Không, không có khả năng! Hắn đã chết rồi!
Thủy thuẫn trước mặt phân hóa thành nhiều đoạn, lập tức lao tới bao vây thiên ma kính.
Bạch Diện Ma Quân vừa mới mạnh mẽ không ai sánh nổi trong nháy mắt luân lạc thành lão hổ không rằng, chỉ còn lại vẻ kinh hoàng.
Một tử kim thủ đột nhiên xuất hiện trực tiếp phách chưởng về phía Mặc Vô Danh, làm cho hắn thất kinh, mãi đến khi bàn tay to sắp chạm vào người mới phát hiện, liều mạng dùng liệt hỏa trưởng chống lại.
Cùng lúc đó, Tiêu Mục và Bạch Du cũng bị công kích, hai người mạo hiểm hóa giải.
Bạch Diện Ma Quân vừa thấy có cơ hội, liền không nói hai lời, thiên ma kính cũng không cần, xoay người lập tức chạy trốn.
Nói thì chậm nhưng toàn bộ diễn biến cực nhanh, ba tử kim thủ thật lớn đột nhiên lao tới, nắm lấy hai chân của Bạch Diện Ma Quân, một tử kim thủ trực tiếp bắt lấy thiên linh cái, trong nháy mắt đã khống chế được.
Giờ khắc này, toàn bộ mây mù đều có vẻ kỳ dị, tựa hồ như có một người ẩn hình điều khiển toàn bộ cục diện.
Uyển nhi đã hoàn toàn yên lặng băng lãnh tâm tình, lúc này không biết vì sao đột nhiên cảm giác thấy một cỗ tình cảm ấm áp không nói lên lời, còn có sự thân thiết không gì sánh được. Trong đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ nghi hoặc và không giải thich được, nội tâm cũng cảm thấy rung động không thôi.
- Người nào giả thần giả quỷ? Có dám xưng tên ra?
Mặc Vô Danh cưỡng chế sự kiêng kỵ trong nội tâm. Không ngừng dò xét nhưng không thu được chút kết quả nào, trầm giọng hỏi.
- Lão thất phu, chính là một viện lão Phá Long Viện cũng xứng hỏi tên lão tử?
Một đạo thanh âm kiêu ngạo vang lên trong mây mù vô cùng rõ ràng, truyền vào trong tai mỗi một người.
Khuôn mặt già nua của Mặc Vô Danh nhất thời trở nên u áp, không thể tập trung khí tức của đối phương, làm cho hắn sợ hãi không thôi, chẳng lẽ lại là một đại tu sư ẩn dấu hay sao? Thế nhưng Tiềm Long Viện mấy trăm năm gần đây không hề kết cừu hận nào với địa vương giai hậu kỳ.
Mặc Vô Danh không nghĩ ra nguyên do, nén giận nói:
- Bản viện nếu có đắc tội với các hạ, mong các hạ thông cảm nhiều hơn, lúc này đối đầu với kẻ địch mạnh, không phải là lúc để các tu luyện giả nội chiến, đợi khi giải quyết xong trận chiến sẽ chậm rãi tính toán, mong các hạ có thể báo danh tính và hiện thân.
- Hừ, rõ ràng chính là lão thất phu ngươi hợp tác với hai tên đệ tử phế vật ăn nói lỗ mãng với chưởng môn phu nhân phái ta, càng chửi bới chưởng môn phái ta, cư nhiên làm như không biết, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, nên đánh!
Câu trả lời mang theo nhiều ý nghĩ vang lên.
Lời còn chưa dứt, một đạo tử quang hiện lên, Mặc Vô Danh trực tiếp bị đánh văng đi hơn mười trượng, bộ dáng có chút chật vật.
Tiêu Mục, Bạch Du tìm kiếm cẩn thận cũng không có thu hoạch, chỉ nghe thấy tiếng nói, muốn xuất thủ cũng không biết mục tiêu rốt cuộc chỗ nào.
Triển Thanh Nhu và Uyển Nhi đều lóe lên quang mang giống nhau trong mắt, nhị nữ tựa hồ đối với thanh âm và khẩu khí này có điểm quen thuộc, nhưng cũng không phải rất xác định, bởi vì các nàng đã thật lâu không hề nhe thấy thanh âm này rồi, thế nên lúc này có chút không thể tin tưởng được.
Mặc Vô Danh tuy rằng tài nghệ đạo pháp rất yếu, thế nhưng dù sao cũng là tu luyện giả địa vương giai trung kỳ, có thể dễ dàng đánh tan hắn, chí ít cũng phải là tu luyện giả địa vương giai trung kỳ đỉnh phong. Thậm chí là cường đại hơn rất nhiều, là đại tu sư. Nhị nữ thầm phán đoán thanh âm này không có khả năng là người kia.
Nghe được thanh âm đúng là đã phá tan mặt mũi môn phái, tựa hồ Tiềm Long Viện không đúng, đôi mắt già nua của Mặc Vô Danh lóe lên bất định, khẩu khí mềm hơn không ít.
- Xin hỏi lão phu khi nào xúc phạm vào phu nhân chưởng môn quý phái? Quý phái là môn phái nào?
- Lão thất phu, ngươi nghe cho rõ, lão tử là tiêu dao thần tiên đường đệ sáu mươi sáu đại con một mấy đời chưởng môn nhân, Lâm Khiếu Đường, chưởng môn phu nhân bản phái là Lâm Uyển Nhi.
Thanh tâm xuyên thấu qua mây mù rõ ràng không gì sánh được.
Trong sát na, bàn tay nhỏ bé của Lâm Uyển Nhi mạnh mẽ che lấy cái miệng nhỏ nhắn, thân thể run lên, nước mắt lưng tròng, đã khóc không thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.