Chương 485: Tứ đại cao thủ (8+9).
Mộc Thang
20/04/2013
BNghe được tiếng hô của Kỳ Áo, Lâm Khiếu Đường cũng không để ý tới, chỉ là bảo vệ Lâm Uyển Nhi thoáng lui ra phía sau mấy người Mặc Vô Danh.
Huyết Liệt lạnh lùng cười, thân ảnh chợt lóe lên, biến mất không thấy.
Mấy người Mặc Vô Danh nhất thời quá sợ hãi, đều phóng ra pháp bảo, thế nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều. Trong nháy mắt Huyết Liệt xuất hiện bên cạnh Tiêu Mục.
Tiêu Mục vô cùng kinh hãi, mục vương đao trong tay mạnh mẽ chém ra, một bàn tay giống như cắt đứt hư không mẽ bắt tới, ầm một tiếng.
Lực lượng lớn đến kinh người, Tiêu Mục bị trực tiếp đánh văng ra ngoài, không thể cầm nổi mục vương đao trong tay, miệng phun ra máu tươi, đã bị nội thương.
Huyết Liệt đẩy lùi Tiêu Mục căn bản không nhìn, tiện tay bắt một trảo, chụp vào người Mặc Vô Danh.
Tuy nói Đan Vương trên phương diện tranh đấu có hơi chút thiếu hụt, thế nhưng chung quy vẫn là tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ, trong tay đã chuẩn bị một cây ngọc bổng màu xanh, đây chính là trân bảo mà năm đó Mặc Vô Danh tỉ mỉ dùng thời gian một giáp rưỡi (90 năm) mới luyện chế thành công.
Thiên hiên bổng, một loại pháp bảo ẩn chứa linh tính rất mạnh.
Ầm…
Khi lợi trảo của Huyết Liệt và Thiên Hiên Bổng va chạm với nhau, cũng không có thực sự va chạm mà bên ngoài ngọc bổng xuất hiện một tầng che chắn, phát ra tiếng vang trầm muộn.
Huyết Liệt hơi sửng sốt, tay kia nhẹ nhàng lật lên, một viên sa cầu chợt hình thành, mạnh mẽ lao tới tàng chắn bảo hộ.
Ầm một tiếng, cát sỏi bay loạn, mà tầng chắn bảo hộ kia đã bị đánh vỡ. Mặc Vô Danh mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt già nua trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Bạch Du từ lúc nhìn thấy Tiêu Mục bị một kích đẩy lùi, lập tức chạy trốn giãn khoảng cách, thoát khỏi chỗ nguy hiểm.
Trên mặt Triển Thanh Nhu lúc này vẫn không nhúc nhích, không hề có biểu tình gì, nhưng nhãn thần lại có vẻ như có chút mờ mịt, tựa hồ không biết chính mình nên làm cái gì.
Trong mắt Nguyên Thủy Ma Tộc, không có cái gì gọi là phân chia nam nữ, chỉ có mỹ vị máu tươi của tu luyện giả. Nữ tu so với nam tu thậm chí còn ngon miệng hơn một chút.
Mục tiêu của Huyết Liệt chính là giết người, căn bản không quan tâm người đó là ai, cũng không dựa theo thứ tự gì, lúc này thấy gần đó có một gã nữ tu, quang mang trong mắt lóe lên, biến mất, xuất hiện bên cạnh Triển Thanh Nhu, các không tới một trượng, một trảo mạnh mẽ chụp xuống cái cổ trắng ngần.
- Khiếu Đường ca ca, cứu cứu Thanh Nhu muội muội!
Lâm Uyển Nhi thất thanh nói, tại Tiềm Long Viện, duy nhất để cho nàng có cảm tình cũng chỉ có một vị nữ tử thiên tư hơn người này mà thôi.
Mục đích của Lâm Khiếu Đường đó chính là hấp dẫn sự chú ý của ma thể, làm cho bốn người Tiềm Long Viện bị thương nặng, trong mắt của hắn thì bốn người này không chết cũng nên diệt sát thân thể của bọn họ, làm cho bọn họ phải trả một cái giá nhất định.
Lâm Khiếu Đường không nhận ra cái gì là Triển Thanh Nhu, mơ hồ trong ký ức có một điểm ấn tượng gì đó, nhưng không sâu. Lúc này tự nhiên không suy nghĩ nhiều, bởi vậy không có dự định xuất thủ.
Mà hiện tại nghe được lời cầu khẩn yếu mềm của Uyển Nhi, khe khẽ thở dài, lật tay ra, ba tử kim thủ mạnh mẽ lao đi.
Trảo long thủ của ngày hôm nay đã được Lâm Khiếu Đường vận dụng tới đỉnh cao nhất.
Trong nháy mắt tưởng chừng như Huyết Ma bắt được chiến lợi phẩm đầu tiên, một tử kim thủ đột nhiên xuất hiện nắm lấy cổ tay của hắn, sau đó một tử kim thủ khác đánh mạnh vào ngực của hắn.
Ầm một tiếng, tử kim thủ đánh vào ngực Huyết Liệt trong nháy mắt bị sa thuẫn đột nhiên hình thành ngăn lại.
Triển Thanh Nhu có chút thất thần chỉ cảm thấy thắt lưng của mình căng thẳng, thân hình liền bay ngược đi, trong chớp mắt đã xuất hiện bên người Lâm Uyển Nhi.
- Uyển Nhi tỷ tỷ!
Triển Thanh Nhu vô thức kêu lên một tiếng, lần này phát hiện ra thăt lưng của mình đang có một bàn tay đo nắm lấy.
Nhìn người thanh niên mặc tử bào bên cạnh, ngũ vị trong nội tâm Triển Thanh Nhu nhất thời trào lên, tim không tự chủ được đập nhanh hơn.
“Vừa rồi hắn cứu chính mình, thế nhưng vì sao hắn lại muốn cứu ta đây?
- Thanh Nhu muội muội, ngươi làm sao vậy? Vì sao đờ ra?
Uyển Nhi không giải thích được nhìn Triển Thanh Nhu hỏi. Cho dù thực lực của ma đầu kia vô cùng kinh khủng, thế nhưng Uyển Nhi hiểu rõ Triển Thanh Nhu, nàng tuyệt đối không phải là không kham nổi một kích.
Triển Thanh Nhu ngạc nhiên, lắc đầu nói.
- Ta không biết!
Lâm Khiếu Đường không có bao nhiêu hứng thú đối với đoạn đối thoại của hai nàng, lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn hoàn toàn tập trung vào Huyền Liệt cách đó không xa.
Nhìn lướt qua đám kiến hôi chật vật tản ra bốn phía, trên mặt Huyết Liệt hiện rõ tiếu ý khinh miệt, ma khí trên người vẫn còn đang tăng lên.
Hai vị viện thủ nhìn thấy một màn này, trong lòng nóng như lửa đốt, năm người đối mặt với Huyết Ma kia chính là hy vọng tương lai của Tiềm Long Viện, bất luận người nào ngã xuống hoặc bị thương nặng đều sẽ mang tới tổn thất không thể nào cứu vãn nổi cho Tiềm Long Viện.
Thế nhưng vô luận là hai người công kích mạnh mẽ đến thế nào đi nữa cũng không thể thoát thân khỏi Ma Tôn Sứ Giả, chỉ có thể mở trừng trừng mắt nhìn mọi chuyện phát sinh cách đó xa xa.
Tất cả các đại tu sư còn lại đều tập trung tinh lực đối phó với một ma đầu hợp thể, thầm nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết một tên trước, về phần tên kia hay nhất là có người nào đó bám trụ, càng bám trụ lâu càng tốt.
Hung quang trong mắt Huyết Liệt chợt lóe lên, cuối cùng tập trung lên người Lâm Khiếu Đường, lúc này, trong những người này thì gã thanh niên mặc tử bào chính là kẻ có uy hiếp lớn nhất.
Hai tay Huyết Liệt giao nhau, hơn mười viên sa cầu nhiệt độ cực cao trong nháy mắt hình thành, dưới niệm động, gào thét giống như những viên đạn pháo mạnh mẽ bắn thẳng vào Lâm Khiếu Đường.
Lâm Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu cả kinh, đang muốn phóng ra pháp bảo chống lại, thế nhưng thân hình lại trầm xuống, trực tiếp bị hai kim thủ đẩy đi thật xa.
Mà Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau cùng một khắc xuất hiện, cách đám Tiêu Mục không đến ba trượng, người ngoài thì có thể coi như đây là một hành động vô ý thức, chỉ bất quá vừa mới xuất hiện tại một nơi nào đó mà thôi.
Nhưng mà, lúc này trong lòng Tiêu Mục mọc lên cảm giác lạnh cả người, lập tức hiểu rõ thanh niên mặc tử bào kia cố ý.
Tiêu Mục dùng ánh mắt phẫn nộ nhưng rất khiếp đảm nhìn chăm chú vào người thanh niên mặc tử bào, không đợi hắn suy nghĩ nhiều, hơn mười viên sa cầu thật lớn bắn về phía hắn.
Những sa cầu này có nhiệt độ cực cao, nhưng lại có nhiều hơn ma dương khí, một viên sa cầu ước chừng nửa trượng, mỗi một viên sa cầu đều có màu đen. Chỉ cần bị một hạt cát rất nhỏ bắn trúng cũng có thể xuyên qua cơ thể.
Khoảng cách ba trượng, đối với hơn mười viên sa cầu, mỗi một viên lớn chừng nủa trượng mà nói, căn bản là công kích vào cùng một điểm. Tiêu Mục ra sức muốn tránh né ra, thế nhưng lực bất tòng tâm, mắt thấy không thể tránh né, hét lớn môt tiếng, mục vương đao trong tay bốc cháy một tầng hỏa diễm màu xanh. Mạnh mẽ bổ về phía viên sa cầu bắn tới.
Giờ khắc này, thân ảnh màu tím bên cạnh hắn lại một lần nữa biến mất.
Tiêu Mục đã không còn tâm tư lo lắng điều gì khác, chỉ hy vọng có thể vượt qua một kích này.
Ầm, đao và sa cầu va chạm với nhau.
Va chạm kịch liệt trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cũng không phát ra sóng khí, trong nháy mắt khi sa cầu chạm vào đao, sa cầu bạo liệt ra, bắn tứ tán, tốc độ so với ngưng tụ thành một cá thể còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Tiêu Mục không cam lòng trừng lớn con ngươi, vô số điểm màu hồng giống như những viên đạn nhỏ xuyên qua thân thể của hắn.
Thân thể lực lưỡng lưu lại vô số lỗ nhỏ. Mỗi một lỗ nhỏ đều không thấy có máu chảy ra, trong nháy mắt khi những hạt cát xuyên qua thân thể của hắn, đã hoàn toàn hấp thu máu tươi, chỉ còn lại một cái xác khô.
Nguyên linh của tiêu mục căn bản không hề có cơ hội rời khỏi thân thể, bị ma cướng khí tập kích, trực tiếp tan rã thành hư vô.
Một tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ đỉnh phong bị giải quyết hời hợt như vậy.
Trong mắt những tu luyện giả quan sát xa xa, ma đầu kia chỉ dùng một kích tùy ý đã tiêu diệt được, thậm chí là không hề cố ý, thực lực này kinh khủng như thế nào, căn bản không thuộc về hạ giới.
- Thật nhanh!
Liễu Vân cả kinh nói, những tu luyện giả khác cũng đều sợ hãi than, tốc độ đó rốt cuộc là như thế nào, thuấn di sao?
Hồ Mị Nhi huyền phù bên cạnh Liễu Vân cũng kích động đỏ bừng mặt, khi nàng nhìn thấy thân ảnh màu tím kia xuất hiện, tâm tình như không thể khống chế được, nàng cũng giống như các tu luyện giả Nam Xuyên Giới, vẫn luôn cho rằng vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông này đã ngã xuống tại Đại Hạ quốc rồi.
Đối với những tu luyện giả khác mà nói, đó chỉ là một ngôi sao chợt lóe lên rồi tắt đi, có lẽ có chút tiếc hận, thế nhưng chỉ dừng lại ở đó không hơn.
Nhưng khi Hồ Mị Nhi biêt được tin tức này, nàng hầu như đã tan vỡ, từ lúc trùng phùng tại Tù Ma Cốc, Hồ Mị Nhi vẫn thường xuyên tưởng tượng ra hình ảnh chính mình và người đó chân chính gặp nhau, ai ngờ biến đổi rất nhiều, xảy ra nhiều chuyện không thể dự đoán nổi, thế nên thời điểm gặp mặt vẫn bị kéo dài, mãi cho tới khi Lâm Khiếu Đường có khả năng ngã xuống tại Đại Hạ quốc.
Hồ Mị Nhi thậm chí đã tới Đại Hạ quốc tìm kiếm một hồi, suýt chút nữa mất đi tính mệnh nhưng không hề tìm được cái gì. Lâm Khiếu Đường phảng phất giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn bóng dáng.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy Lâm Khiếu Đường từ trên trời giáng xuống, trong lòng Hồ Mị Nhi tự nhiên kích động không thôi, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, chỉ tiếc, mỗi lần gặp mặt đều dưới tình huống nguy cơ vạn phần, ngoại trừ việc lặng yên quan sát mọi chuyện diễn ra, nàng không thể làm được cái gì.
Lâm Khiếu Đường tự nhiên không biết những tu luyện giả đang quan sát xa xa đang suy nghĩ cái gì, biểu tình trên măt dần dần chuyển từ bình tĩnh suy nghĩ sang ngưng trọng.
Trên thực tế, Lâm Khiếu Đường ngoại trừ né tránh ra, còn chưa nghĩ được chiêu số khắc địch hiệu quả. Tử kim thương trận và tham thị thú có thể chống đỡ được sa cầu, thế nhưng cũng sẽ tiêu hao hết, lúc này Lâm Khiếu Đường còn chưa có dự định đơn giản sử dụng.
Khuôn mặt già nua của Mặc Vô Danh hiện tại khó coi đến cực điểm. Tiêu Mục cứ như vậy chết đi, làm sao không đau lòng. Tiềm Long Viện tỉ mỉ bồi dưỡng nhân tài mới xuất hiện, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền vốn, trong nháy mắt đã biến mất không còn.
Càng làm cho Mặc Vô Danh không thể tiếp thu chính là, Tiêu Mục chết đi rõ ràng chính là do gã thanh niên mặc tử bào kia một tay tạo thành.
Lâm Khiếu Đường không ngừng di động né tránh sa cầu công kích, mỗi một lần di động, phương vị cách vị trí Bạch Du càng lúc càng gần hơn.
Bạch Du có ngu xuẩn đến mức nào đi nữa thì cũng nhận ra được mục tiêu của gã thanh niên mặc từ bào chính là hắn.
Trên mặt Bach Du hiện lên vẻ âm lãnh, hắn tuyệt đối sẽ không ngốc như Tiêu Mục, chờ đối phương tới ám hại chính mình. Trong lúc suy nghĩ như thiểm điện, hơn ba mươi thanh du long kiếm bỗng nhiên thôi động dựng lên.
- Đi!
Bạch Du quát nhẹ một tiếng, du long kiếm hóa thành mấy đạo lưu quang bắn về phía tử ảnh.
Lâm Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu bỗng nhiên biến sắc, các nàng thế nào cũng không nghĩ được Bạch Du lại đột nhiên trực tiếp công kích Lâm Khiếu Đường.
Khuôn mặt già nua của Mặc Vô Danh hiện lên một tia khẳng định, luận về tâm cơ thì Bạch Du cao hơn so với Tiêu Mục rất nhiều. Muốn trở thàn một tu luyện giả thượng vị chân chính, làm việc không từ thủ đoạn chính là một điều kiện vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là tiên quyết, hơn nữa còn cần phải có đủ tàn nhẫn.
Nếu như Bạch Du chính diện chống lại thanh niên mặc tử bào kia có thể không phải là đối thủ, nhưng nếu là đánh lén, vị tất không có phần thắng, đặc biệt tại tính thế có ma đầu hiệp trợ, phần thẳng phải lớn hơn một chút mới đúng. Ngay trong lúc Mặc Vô Danh đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên mặc tử bào kia thoáng hiện lên nụ cười nhạt, trong nháy mắt Mặc Vô Danh cảm thấy chính mình tựa hồ như đã quên mất điều gì đó, tâm tình vừa mới có chút nắm chắc lại bắt đầu treo lơ lửng.
- Bạch đạo hữu, lúc này mọi người cộng đồng kháng địch, vì sao ngươi lại tấn công Lâm mỗ? Lẽ nào ngươi đã cấu kết hợp tác với ma đầu làm việc xấu hay sao?
Tiếng cười thản nhiên vang lên, thanh âm không lớn nhưng cực kỳ ngưng tụ, làm cho tất cả các tu luyện giả ở đây nghe được rõ ràng.
Lâm Khiếu Đường đã sớm đoán được Bạch Du sẽ hạ thủ trước đối với chính mình, vì vậy hắn đã suy nghĩ phương pháp ứng đối cẩn thận, lấy thân pháp kỳ diệu né tránh trong không trung, chỉ thấy thân ảnh lóe lên, đồng thời né tránh được đám sa cầu, thân ảnh xuất hiện đằng sau du long kiếm trận.
Mà một màn này đều được mọi người nhìn thấy, các tu luyện giả quan sát xa xa nhất thời xúc động phẫn nộ không gì sánh được, đối với hành động của Bạch Du rất không hiểu, thậm chí có người chửi ầm lên.
Lâm Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu nguyên bản còn bảo trì một tia tình cảm đồng môn đối với Bạch Du, lúc này đã triệt để bỏ đi tâm tư này.
- Hừ, nếu như Bạch mỗ không ra tay vậy thì một hồi nữa phải chết chính là bản thân Bạch mỗ rồi!
Bạch Du cả giận nói.
- Bạch đạo hữu, nếu như ngươi thu tay thì Lâm mỗ sẽ không tính toán với ngươi, còn nếu không thì đừng trách Lâm mỗ không lưu tình.
Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang nói.
Trong nháy mắt khi Bạch Du xuất thủ thì hắn đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không có khả năng thu tay lại.
- Họ Lâm kia, Bạch mỗ ngày hôm nay không giết chết được ngươi khó tiêu mối hận trong lòng.
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường khẽ nhúc nhích, nhìn những phi kiếm lao tới một lần nữa, cánh tay giương lên, một đoàn hỏa diễm màu tím ầm ầm bùng lên, trong nhá mắt hóa thành hơn mười đoàn hỏa diễm, phát ra tia sáng chói mắt.
Mỗi một đoàn hỏa diễm đều nuốt một thanh du long kiếm. Va chạm với tử diễm, du long kiếm nhất thời dừng lại trên không trung, thân kiếm trong nháy mắt bị ăn mòn, độc hỏa cường đại không ngừng tiến sâu hơn vào trong thân kiếm.
- Dung hồn yêu hỏa!
Mặc Vô Danh cả kinh nói, từ cảm giác tỏa ra và phương thức thiêu đốt này so với loại địa nguyên hỏa xếp hàng thứ hai trong bảng nguyên hỏa cực kỳ giống nhau.
Rất nhanh Mặc Vô Danh đã phát hiện ra chính mình đoán sai, sách cổ có ghi chép dung hồn yêu hỏa có màu lam tinh khiết, tịnh khiết không gì sánh được, không có bất luận tạp chất nào, nuốt hồn đoạt phách không tiếng động, tuyệt đối không giống như loại hỏa diễm bá đạo màu tím trước mắt.
Nhưng cảm giác tử hỏa này so với dung hồn yêu hỏa cực kỳ giống nhau, bất quá Mặc Vô Danh có thể khẳng đinh, tử hỏa này so với dung hồn yêu hỏa có uy lực lớn hơn nhiều.
Bạch Du mở mắt trừng trừng nhìn vào pháp bảo của chính mình đang bị tan rã, ánh mắt đau lòng trở nên hung ác, lấy ra một thanh long đầu kiếm, đây là pháp bảo bản mạng của hắn, phun ra một ngụm máu tươi, trong miệng mặc niệm vài câu, rót vào khí nguyên, đồng thời ngón tay điểm nhẹ.
Long đàu kiếm hóa thành một đạo quang mang chói mắt không gì sánh được lao đi.
Lâm Khiếu Đường vãn né tránh công kích của sa cầu như cũ, long đầu kiếm kia tựa hồ như có mắt, tử ảnh lao tới đâu thì bắn tới đó, so với sa cầu có cùng công hiệu theo dõi.
Trên thân long đầu kiếm có quán chú máu huyết của Bạch Du, hỗn loạn niệm lực của hắn rất sâu, cho dù chính mình không nhìn rõ động tác của đối thủ thì long đầu kiếm vẫn có khả năng tập trung mục tiêu, trước tiên truy đuổi đến, bất luận là mục tiêu gì cũng không thể nào chạy trốn được.
Chỉ thấy tử ảnh chợt lóe lên trong không trung, lúc thì xuất hiện chỗ này, lúc thì xuất hiện chỗ kia, một khắc cũng không dừng lại.
Người xem bên ngoài đều thấy nguy cơ vạn phần, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị bắn trúng trọng thương.
Nhưng mà, các đại tu sư đang kích đấu với ma thể và tam đại cao thủ đang chiến đấu với Ma Tôn Sứ Giả, những người này đều hiện rõ nét ngạc nhiên trong mắt. Tốc độ của thanh niên mặc tử bào đã tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi, thực lục càng vượt quá tu luyện giả địa vương giai trung kỳ bình thường rất nhiều, lúc này một người độc chiến với Bạch Du và Huyết Liệt mà không hề thấy rơi vào hạ phong.
Mỗi một lần đều chỉ là thiếu chút nữa đánh trúng đối thủ, trong mắt Bạch Du thỉnh thoảng hiện lên vẻ tiếc rẻ, nhưng lại bị hy vọng thay thế, hắn tưởng kích tiêp theo nhất định có thể giết chết thanh niên mặc tử bào.
Ngay lúc Bạch Du thôi động du long liếm hướng về phía mục tiêu, đột nhiên tử ảnh kia gia tốc rồi biến mất không thấy.
Bạch Du theo thói quen điểm nhẹ hai ngón tay, điều khiển long đầu kiếm truy đuổi theo với tốc độ nhanh hơn, dưới niệm động của Bạch Du, long đầu kiếm bỗng nhiên xoáy tròn, mạnh mẽ lao về phía chính mình.
Hai mắt Bạch Du trợn trừng, không thể tin vào bản mạng pháp bảo của chính mình, né tránh đã không còn kịp nữa rồi, hắn cũng không có loại tốc độ giống như thiểm điện.
Phập một tiếng, long đầu kiếm vô tình đâm thẳng vào ngực Bạch Du, nhô ra phía sau.
Trong nháy mắt kia, Bạch Du tựa hồ cảm thấy phía sau chính mình có người, hơn nữa còn rất gần chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.