Chương 25: chương 25
Thời Câm
30/06/2018
Chuyển ngữ – Vee
Beta – Tũm, Emi
Thẩm Ninh hơi bất ngờ, sau đó nhìn tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại.
Đúng là Lục Cận Thanh.
Cổ họng của cô ta hơi khô, quay người đưa lưng về phía Trì Yên uống một hớp nước trà: “Anh…”
“Điện thoại anh không lưu số em, nên dùng điện thoại Cận Thanh gọi.”
Thẩm Ninh nắm chặt tay, khẽ “Ừ” một tiếng.
Trì Yên lại phát hiện ra người này rất giỏi, mới nãy còn thiếu chút nữa giơ móng vuốt ra cào cô, nhưng lúc này nghe điện thoại của Lục Cận Thanh, thì lập tức biến thành một người khác.
Khoảng cách giữa hai người không gần lắm, nên cô không nghe được anh nói gì trong điện thoại, không lâu sau cô đã thấy Thẩm Ninh xoay người lại nhìn mình.
Sắc mặt của cô ta không được tốt, chỗ khớp ngón tay đang cầm điện thoại hơi trắng bệch, giọng nói cũng rất nhẹ, nghe có vẻ mềm mại yếu ớt: “Cô Trì, cô có thể đi ra ngoài một chút được không?”
Phụ nữ quả nhiên là giỏi thay đổi.
Trì Yên rút ra được kết luận này từ Thẩm Ninh, cô không có thói quen xấu nghe trộm người khác gọi điện thoại. Cô gật đầu một cái, trước khi đi ra ngoài, Trì Yên quay lại nhắc nhở cô ta một câu: “Tổng giám đốc Thẩm, mong cô nhanh chóng xử lý ổn thỏa chuyện riêng của mình.”
“Tôi rất bận.”
Thẩm Ninh cắn răng nghiến lợi, nhưng cô ta biết Khương Dịch đang nghe ở bên kia, nên dù cô ta có tức đến sôi ruột cũng không được bùng phát, chờ sau khi cửa đóng lại, cô ta mới cố gắng thả giọng nói chậm lại: “Khương Dịch… Anh có thể nói rồi.”
Ở bên phía Khương Dịch thoáng vang lên tiếng bật lửa, còn có thể nghe loáng thoáng được Lục Cận Thanh nói gì đó.
Một lát sau, người ở đầu dây bên kia mở miệng, lần này biến thành giọng của Lục Cận Thanh.
“Thẩm Ninh.”
“Ừ.” Thẩm Ninh thầm thở phào: “Cận Thanh… Khương Dịch đâu rồi?”
“Anh ấy đang hút thuốc.”
Lục Cận Thanh không nói dài dòng, nhanh chóng đi vào chủ đề: “Tôi nghe Sở Sở nói, lúc trước cô không ưa người mẫu đại diện thương hiệu của công ty, lúc để cô ấy thử nhẫn thì cố tình đổi thành chiếc nhẫn có kích thước nhỏ hơn hai size cho cô ấy.”
Thẩm Ninh nghe được câu hiểu câu không.
Đúng là cô ta đã từng làm chuyện này, người mẫu kia rất xinh đẹp, nhìn có vẻ thanh cao như Bạch Liên Hoa, cô ta thật sự không ưa nổi, nên đã âm thầm dạy dỗ cô ấy một chút.
Chỉ có điều đó đã là chuyện của hai năm trước.
Lục Cận Thanh nói tiếp: “Nghe nói sau đó chiếc nhẫn kia không thể nào tháo ra được, cuối cùng chỉ có thể gọi nhân viên chữa cháy tới.”
Giọng của anh rất lạnh nhạt, ngữ điệu không nặng không nhạt, giốngnhư chỉ đang kể lại một chuyện không liên quan gì tới mình, không có ý gì là chỉ trích cô ta.
Thẩm Ninh dừng lại mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng trả lời.
“Chậc! Chậc!” Giọng điệu của Lục Cận Thanh toát lên sự trêu chọc: “Vậy bà xã của anh Tư thì sao, cô không ưa cô ấy, có phải cũng định làm vậy với cô ấy đúng không?”
Lục Cận Thanh đã nói rất rõ ràng.
Quả thật Thẩm Ninh không ưa Trì Yên.
Rõ ràng cô ta mới là người ở bên Khương Dịch từ nhỏ đến lớn. Đến bây giờ, lại bị Trì Yên không biết từ đâu xuất hiện đoạt lấy Khương Dịch.
Quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Khương từ trước đến nay không tệ, lúc cô ta và Khương Dịch quen biết nhau, cũng chỉ mới tám chín tuổi.
Tầm mười năm trở lại đây, Khương Dịch vẫn không có bạn gái, Thẩm Ninh cứ nghĩ rằng, mặc dù lúc này Khương Dịch tạm thời không có tình cảm với cô ta, nhưng sớm muộn thì Khương Dịch cũng sẽ thích cô mà thôi.
Cho dù không phải là vì hai người bọn họ thích nhau, cũng không ngăn được sự săp xếp của bố mẹ hai nhà.
Nào ngờ, cô ta ra nước ngoài đào tạo một năm, khi trở về, tất cả mọi chuyện đã thay đổi.
Thẩm Ninh nghẹn lời, không nói gì.
“Đây có thể xem là ngầm thừa nhận không?”
Rốt cuộc Thẩm Ninh cũng mở miệng: “Anh đưa điện thoại cho Khương Dịch đi.”
Đầu kia im lặng gần nửa phút, giọng nói của Khương Dịch từ ống nghe truyền tới.
Lại chỉ có một chữ cực kỳ đơn giản: “Nói.”
Hình như là vì vừa hút thuốc xong, lúc này giọng của anh hơi khàn khàn, thoáng lộ ra sự lười nhác.
Thẩm Ninh hít sâu một hơi: “Em đây còn chưa gì làm cô ấy, mà anh đã bảo vệ cô ấy đến mức ấy rồi hả?”
Khương Dịch không lên tiếng, lại vang lên một tiếng bật lửa.
Hình như Lục Cận Thanh mắng anh một câu, Khương Dịch không để ý đến cậu ta.
Thẩm Ninh: “Chúng ta đã quen biết nhau một thời gian dài như vậy…”
Lần này rốt cuộc Khương Dịch cũng đáp lại cô ta một câu: “Thời gian anh và Trì Yên quen biết nhau cũng không ngắn.”
“Vậy có thể đến mức anh có thể uy hiếp em vì cô ấy sao?”
Lục Cận Thanh là người thích xem trò vui, lúc nãy anh ta nghe máy, giả bộ vô ý mở chế độ loa ngoài.
Khương Dịch cũng không tắt, nên cậu ta mới nghe được mấy câu đó rõ ràng đến thế.
Lục Cận Thanh cảm thấy, có vài cô gái, luôn ỷ vào ưu thế của bản thân, nên có thói quen nâng cao mình.
Ví dụ như Thẩm Ninh.
Thời gian bọn họ quen biết nhau đúng là rất dài.
Nhưng mà thời gian dài, cũng không có nghĩa là tình cảm sẽ sâu đậm.
Thẩm Ninh thích Khương Dịch, trong nhóm bạn của bọn họ, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, đó chính là một kiểu yêu đơn phương vừa tự tin vừa lộ liễu.
Nhưng tình đơn phương không được đẹp cho lắm.
Cô ta đã tỏ tình với Khương Dịch mấy lần, Khương Dịch cũng đã từ chối cô ta mấy lần.
Cô gái này cũng rất cố chấp, dường như cô ấy chắc chắn rằng Khương Dịch sớm muộn gì rồi cũng sẽ thích cô ta, lúc học cấp ba còn thường xuyên tự nhận mình là bạn gái Khương Dịch, dạy dỗ mấy bạn học nữ viết thư tình cho Khương Dịch.
Sau đó thì bị người nhà bắt dừng lại, cô ta mới bớt lại chút.
Đáng lẽ mấy năm nay Thẩm Ninh rất ít khi nhắc lại chuyện thích Khương Dịch, bọn họ cũng cho là vì thời gian quá dài nên cô ta đã hết hi vọng rồi. Không ngờ tới là lửa rừng không thể đốt cháy hết tất cả, tình cảm kia nhanh chóng ngóc đầu trở lại như cỏ dại.
Đầu bên kia điện thoại, cô ta thấy anh không nói một lời nào, còn tưởng rằng anh mềm lòng, giọng cũng chậm lại chút: “Tại sao không nói chuyện?”
Khương Dịch dụi một nửa điếu thuốc vào gạt tàn trong xe ô tô, ngước mắt lên hỏi Lục Cận Thanh: “Cô ấy mới vừa nói gì?”
Anh vừa mới thất thần một chút, bởi vì nghĩ đến lần trước, lúc anh tháo chiếc nhẫn ra cho Trì Yên, cô nhóc kia ứa nước mắt, trong suốt long lanh, muốn rơi cũng không được.
Trong lòng phiền muộn khiến anh khá cáu gắt.
Lục Cận Thanh nghiêng về phía anh một chút, lặp lại lời của Thẩm Ninh một lần nữa.
Thẩm Ninh vẫn còn giữ điện thoại chờ anh cho cô ta một câu trả lời thích đáng.
“Còn về việc….”
Thẩm Ninh chưa kịp lên tiếng, đã nghe Khương Dịch đáp lại: “Cô ấy là vợ của anh, còn em?”
“Em là gì của anh?”
~
Sau khi Trì Yên ra khỏi văn phòng, cô đi loanh quanh hành lang.
Bên ngoài vắng vẻ, chiếc giày đế bằng cô mang giẫm lên trên sàn nhà bóng loáng, dường như cũng tạo ra từng đợt tiếng vọng lại.
Trì Yên nhàm chán chờ đợi, lúc đi đến vòng thứ ba, thì lấy điện thoại ra gọi cho Khương Dịch.
Sau khi vang lên hai tiếng, anh cúp điện thoại.
Trì Yên cho là anh đang bận công việc, lúc đầu định thoát khỏi giao diện gọi điện, kết quả không cẩn thận bấm nhầm, lại gọi tiếp một cuộc nữa.
Cô vội vàng định cúp máy, đầu dây bên kia lại nhanh hơn cô, “tít” một tiếng, tự động trở về màn hình chính, chưa tới vài giây, khi cô đưa tay sờ mũi, có một tin nhắn gửi tới.
[ Ngoan, chờ anh vài phút. ]
Thế là Trì Yên lại cất điện thoại đi, ngoan ngoãn đứng ở ngoài chờ anh.
Lục Cận Thanh và Thẩm Ninh nói chuyện điện thoại gần mười phút, cũng không biết có chuyện gì quan trọng hay không.
May mắn sân thượng ít người, cho nên không ai chú ý tới hành động kì lạ của Trì Yên.
Cô buồn chán lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Chỉ ngắn ngủi một tuần, số lượng người follow Weibo của cô đã tăng lên gấp mấy lần.
Lúc trước Tống Vũ và cô cũng tương tác qua lại với nhau, lúc đầu vẫn luôn bình luận ở Weibo đối phương, hôm nay Trì Yên bất ngờ nhận được tin nhắn của cô ấy.
[Yên Yên… Hôm nay em mới phát hiện… Lục tổng follow chị đó…]
Lúc Tống Vũ gửi tin nhắn, luôn nói thẳng ra, lần này lại dùng ba dấu chấm lửng liên tiếp, rất dễ nhận thấy là bị giật mình không nhẹ.
Trì Yên nói dối không chớp mắt: [ Thật sao? Em không nói chị còn không biết đấy.]
[Thôi đi, em thấy chị cũng follow anh ấy đó!]
Ờ ha… Cô quên mất.
Trì Yên quyết định đánh trống lảng: [Hôm nay em không quay phim à? Còn có thời gian lướt Weibo.]
[Ha ha, chị đừng hòng đánh trống lảng, bữa nay em rất rảnh đó.]
Tống Vũ: [Em nhớ chị còn chưa kí hợp đồng với công ty.]
[ Đúng vậy, chị là nghệ sĩ tuyến 18, không có tư cách ký hợp đồng với công ty.]
[Xùy.]
Tống Vũ gửi một icon khinh bỉ tới: [Có phải Lục tổng phát hiện tiềm năng của chị nên định ký hợp đồng với chị, bởi thế mới mới follow chị?]?
Lí do Lục Cận Thanh follow cô, trong lòng Trì Yên biết rõ.
Bởi vì Khương Dịch đó.
[Đừng có đoán mò, không phải vậy.]
[Vậy vì sao anh ấy follow chị chứ?]
[Thật sự muốn biết?]
[ Rất muốn.]
[Vậy cũng hết cách rồi, chị đây không biết.]
Có vẻ Tống Vũ cũng cảm thấy cô không biết thật, nên không tiếp tục đề tài này nữa, lại quay qua hỏi cô vấn đề khác: [Nếu như Lục tổng thật sự muốn ký hợp đồng với chị, chị có đồng ý không?]
Trì Yên bị Tống Vũ hỏi như vậy, làm cho cô cảm thấy mình giống như hiến thân vì nghệ thuật.
Cô hơi dở khóc dở cười: [Vì sao lại không đồng ý chứ?]
[Woa, Lục tổng phong lưu như vậy, chị không sợ anh ấy chơi quy tắc ngầm với chị à?]
Ha ha… Lục Cận Thanh chắc không dám đâu.
Trì Yên không trả lời trực tiếp vấn đề này, thả icon chọc cười rồi chuyển sang đề tài khác.
Hai người hàn huyên không lâu, Thẩm Ninh mở cửa bước ra, sắc mặt cô ta rất không tốt, không phải tái nhợt, mà giống như là đang kìm nén một bụng bực tức.
Trì Yên nghĩ thầm, Lục Cận Thanh rất lợi hại, ngắn ngủi mấy phút mà đã có thể đánh bay hơn nửa sự kiêu ngạo của cô ta rồi.
Thẩm Ninh không nhìn thẳng vào cô, gọi điện thoại nội bộ bảo Lưu tổng tới đây nói chuyện quan trọng.
Trì Yên giữ sự hiếu kỳ mãnh liệt ở trong lòng, lại biết rõ đạo lý tò mò hại chết mình, cho nên suốt quá trình chỉ nói chuyện chính, chỉ im lặng và không hề đề cập tới một chữ về chuyện có liên quan tới Khương Dịch.
Từ việc mang mẫu thiết kế trang sức mới của Love ra, qua loa xác nhận hợp đồng của công việc, cuối cùng bàn bạc xong, thì đã hết nửa ngày.
Hình như Thẩm Ninh rất không muốn nhìn thấy cô, toàn bộ chuyện hợp đồng đều giao cho Lưu tổng và cô bàn bạc, còn mình thì cao ngạo đắc ý rời đi, như một con Khổng Tước kiêu căng.
Đúng lúc, Trì Yên cũng không muốn nhìn thấy cô ta.
Điều lệ của hợp đồng rất công bằng, Lưu tổng cũng không vội, chờ cô đọc xong từng điều lệ trong đó.
Giữa lúc này, Lưu tổng không nhịn được phải đi toilet.
Trì Yên chụp hình hợp đồng lại, gửi cho Bạch Lộ một tấm, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không được, lại gửi một lần nữa cho Khương Dịch.
Bạch Lộ trả lời trước: [Yên nhi nhà tao giỏi nhất, hợp đồng tao nhờ luật sư tao quen biết xem qua, không phát hiện vấn đề gì cả. ]
Không đến nửa phút, Khương Dịch gọi điện thoại tới.
Lưu tổng mới ra ngoài chưa tới mấy phút, cô nghĩ ông ấy chắc cũng sẽ không quay lại nhanh như vậy, liền nghe máy: “Alo?”
Vì ở trong văn phòng người khác, cô theo thói quen nhỏ giọng lại, nhẹ nhàng, mềm mại.
“Hợp đồng không có vấn đề gì.”
“Ừm… Anh không có ý kiến gì hả?”
Dù sao cũng là công ty của Thẩm gia.
“Ừm.” Giọng Khương Dịch hơi buồn bực, âm thanh hít thở nặng nề phả vào điện thoại: “Anh sẽ không can thiệp vào công việc của em.”
Cuối cùng Trì Yên cũng nghe ra sự kì lạ: “Khương Dịch, anh bị khàn tiếng rồi sao?”
Beta – Tũm, Emi
Thẩm Ninh hơi bất ngờ, sau đó nhìn tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại.
Đúng là Lục Cận Thanh.
Cổ họng của cô ta hơi khô, quay người đưa lưng về phía Trì Yên uống một hớp nước trà: “Anh…”
“Điện thoại anh không lưu số em, nên dùng điện thoại Cận Thanh gọi.”
Thẩm Ninh nắm chặt tay, khẽ “Ừ” một tiếng.
Trì Yên lại phát hiện ra người này rất giỏi, mới nãy còn thiếu chút nữa giơ móng vuốt ra cào cô, nhưng lúc này nghe điện thoại của Lục Cận Thanh, thì lập tức biến thành một người khác.
Khoảng cách giữa hai người không gần lắm, nên cô không nghe được anh nói gì trong điện thoại, không lâu sau cô đã thấy Thẩm Ninh xoay người lại nhìn mình.
Sắc mặt của cô ta không được tốt, chỗ khớp ngón tay đang cầm điện thoại hơi trắng bệch, giọng nói cũng rất nhẹ, nghe có vẻ mềm mại yếu ớt: “Cô Trì, cô có thể đi ra ngoài một chút được không?”
Phụ nữ quả nhiên là giỏi thay đổi.
Trì Yên rút ra được kết luận này từ Thẩm Ninh, cô không có thói quen xấu nghe trộm người khác gọi điện thoại. Cô gật đầu một cái, trước khi đi ra ngoài, Trì Yên quay lại nhắc nhở cô ta một câu: “Tổng giám đốc Thẩm, mong cô nhanh chóng xử lý ổn thỏa chuyện riêng của mình.”
“Tôi rất bận.”
Thẩm Ninh cắn răng nghiến lợi, nhưng cô ta biết Khương Dịch đang nghe ở bên kia, nên dù cô ta có tức đến sôi ruột cũng không được bùng phát, chờ sau khi cửa đóng lại, cô ta mới cố gắng thả giọng nói chậm lại: “Khương Dịch… Anh có thể nói rồi.”
Ở bên phía Khương Dịch thoáng vang lên tiếng bật lửa, còn có thể nghe loáng thoáng được Lục Cận Thanh nói gì đó.
Một lát sau, người ở đầu dây bên kia mở miệng, lần này biến thành giọng của Lục Cận Thanh.
“Thẩm Ninh.”
“Ừ.” Thẩm Ninh thầm thở phào: “Cận Thanh… Khương Dịch đâu rồi?”
“Anh ấy đang hút thuốc.”
Lục Cận Thanh không nói dài dòng, nhanh chóng đi vào chủ đề: “Tôi nghe Sở Sở nói, lúc trước cô không ưa người mẫu đại diện thương hiệu của công ty, lúc để cô ấy thử nhẫn thì cố tình đổi thành chiếc nhẫn có kích thước nhỏ hơn hai size cho cô ấy.”
Thẩm Ninh nghe được câu hiểu câu không.
Đúng là cô ta đã từng làm chuyện này, người mẫu kia rất xinh đẹp, nhìn có vẻ thanh cao như Bạch Liên Hoa, cô ta thật sự không ưa nổi, nên đã âm thầm dạy dỗ cô ấy một chút.
Chỉ có điều đó đã là chuyện của hai năm trước.
Lục Cận Thanh nói tiếp: “Nghe nói sau đó chiếc nhẫn kia không thể nào tháo ra được, cuối cùng chỉ có thể gọi nhân viên chữa cháy tới.”
Giọng của anh rất lạnh nhạt, ngữ điệu không nặng không nhạt, giốngnhư chỉ đang kể lại một chuyện không liên quan gì tới mình, không có ý gì là chỉ trích cô ta.
Thẩm Ninh dừng lại mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng trả lời.
“Chậc! Chậc!” Giọng điệu của Lục Cận Thanh toát lên sự trêu chọc: “Vậy bà xã của anh Tư thì sao, cô không ưa cô ấy, có phải cũng định làm vậy với cô ấy đúng không?”
Lục Cận Thanh đã nói rất rõ ràng.
Quả thật Thẩm Ninh không ưa Trì Yên.
Rõ ràng cô ta mới là người ở bên Khương Dịch từ nhỏ đến lớn. Đến bây giờ, lại bị Trì Yên không biết từ đâu xuất hiện đoạt lấy Khương Dịch.
Quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Khương từ trước đến nay không tệ, lúc cô ta và Khương Dịch quen biết nhau, cũng chỉ mới tám chín tuổi.
Tầm mười năm trở lại đây, Khương Dịch vẫn không có bạn gái, Thẩm Ninh cứ nghĩ rằng, mặc dù lúc này Khương Dịch tạm thời không có tình cảm với cô ta, nhưng sớm muộn thì Khương Dịch cũng sẽ thích cô mà thôi.
Cho dù không phải là vì hai người bọn họ thích nhau, cũng không ngăn được sự săp xếp của bố mẹ hai nhà.
Nào ngờ, cô ta ra nước ngoài đào tạo một năm, khi trở về, tất cả mọi chuyện đã thay đổi.
Thẩm Ninh nghẹn lời, không nói gì.
“Đây có thể xem là ngầm thừa nhận không?”
Rốt cuộc Thẩm Ninh cũng mở miệng: “Anh đưa điện thoại cho Khương Dịch đi.”
Đầu kia im lặng gần nửa phút, giọng nói của Khương Dịch từ ống nghe truyền tới.
Lại chỉ có một chữ cực kỳ đơn giản: “Nói.”
Hình như là vì vừa hút thuốc xong, lúc này giọng của anh hơi khàn khàn, thoáng lộ ra sự lười nhác.
Thẩm Ninh hít sâu một hơi: “Em đây còn chưa gì làm cô ấy, mà anh đã bảo vệ cô ấy đến mức ấy rồi hả?”
Khương Dịch không lên tiếng, lại vang lên một tiếng bật lửa.
Hình như Lục Cận Thanh mắng anh một câu, Khương Dịch không để ý đến cậu ta.
Thẩm Ninh: “Chúng ta đã quen biết nhau một thời gian dài như vậy…”
Lần này rốt cuộc Khương Dịch cũng đáp lại cô ta một câu: “Thời gian anh và Trì Yên quen biết nhau cũng không ngắn.”
“Vậy có thể đến mức anh có thể uy hiếp em vì cô ấy sao?”
Lục Cận Thanh là người thích xem trò vui, lúc nãy anh ta nghe máy, giả bộ vô ý mở chế độ loa ngoài.
Khương Dịch cũng không tắt, nên cậu ta mới nghe được mấy câu đó rõ ràng đến thế.
Lục Cận Thanh cảm thấy, có vài cô gái, luôn ỷ vào ưu thế của bản thân, nên có thói quen nâng cao mình.
Ví dụ như Thẩm Ninh.
Thời gian bọn họ quen biết nhau đúng là rất dài.
Nhưng mà thời gian dài, cũng không có nghĩa là tình cảm sẽ sâu đậm.
Thẩm Ninh thích Khương Dịch, trong nhóm bạn của bọn họ, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, đó chính là một kiểu yêu đơn phương vừa tự tin vừa lộ liễu.
Nhưng tình đơn phương không được đẹp cho lắm.
Cô ta đã tỏ tình với Khương Dịch mấy lần, Khương Dịch cũng đã từ chối cô ta mấy lần.
Cô gái này cũng rất cố chấp, dường như cô ấy chắc chắn rằng Khương Dịch sớm muộn gì rồi cũng sẽ thích cô ta, lúc học cấp ba còn thường xuyên tự nhận mình là bạn gái Khương Dịch, dạy dỗ mấy bạn học nữ viết thư tình cho Khương Dịch.
Sau đó thì bị người nhà bắt dừng lại, cô ta mới bớt lại chút.
Đáng lẽ mấy năm nay Thẩm Ninh rất ít khi nhắc lại chuyện thích Khương Dịch, bọn họ cũng cho là vì thời gian quá dài nên cô ta đã hết hi vọng rồi. Không ngờ tới là lửa rừng không thể đốt cháy hết tất cả, tình cảm kia nhanh chóng ngóc đầu trở lại như cỏ dại.
Đầu bên kia điện thoại, cô ta thấy anh không nói một lời nào, còn tưởng rằng anh mềm lòng, giọng cũng chậm lại chút: “Tại sao không nói chuyện?”
Khương Dịch dụi một nửa điếu thuốc vào gạt tàn trong xe ô tô, ngước mắt lên hỏi Lục Cận Thanh: “Cô ấy mới vừa nói gì?”
Anh vừa mới thất thần một chút, bởi vì nghĩ đến lần trước, lúc anh tháo chiếc nhẫn ra cho Trì Yên, cô nhóc kia ứa nước mắt, trong suốt long lanh, muốn rơi cũng không được.
Trong lòng phiền muộn khiến anh khá cáu gắt.
Lục Cận Thanh nghiêng về phía anh một chút, lặp lại lời của Thẩm Ninh một lần nữa.
Thẩm Ninh vẫn còn giữ điện thoại chờ anh cho cô ta một câu trả lời thích đáng.
“Còn về việc….”
Thẩm Ninh chưa kịp lên tiếng, đã nghe Khương Dịch đáp lại: “Cô ấy là vợ của anh, còn em?”
“Em là gì của anh?”
~
Sau khi Trì Yên ra khỏi văn phòng, cô đi loanh quanh hành lang.
Bên ngoài vắng vẻ, chiếc giày đế bằng cô mang giẫm lên trên sàn nhà bóng loáng, dường như cũng tạo ra từng đợt tiếng vọng lại.
Trì Yên nhàm chán chờ đợi, lúc đi đến vòng thứ ba, thì lấy điện thoại ra gọi cho Khương Dịch.
Sau khi vang lên hai tiếng, anh cúp điện thoại.
Trì Yên cho là anh đang bận công việc, lúc đầu định thoát khỏi giao diện gọi điện, kết quả không cẩn thận bấm nhầm, lại gọi tiếp một cuộc nữa.
Cô vội vàng định cúp máy, đầu dây bên kia lại nhanh hơn cô, “tít” một tiếng, tự động trở về màn hình chính, chưa tới vài giây, khi cô đưa tay sờ mũi, có một tin nhắn gửi tới.
[ Ngoan, chờ anh vài phút. ]
Thế là Trì Yên lại cất điện thoại đi, ngoan ngoãn đứng ở ngoài chờ anh.
Lục Cận Thanh và Thẩm Ninh nói chuyện điện thoại gần mười phút, cũng không biết có chuyện gì quan trọng hay không.
May mắn sân thượng ít người, cho nên không ai chú ý tới hành động kì lạ của Trì Yên.
Cô buồn chán lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Chỉ ngắn ngủi một tuần, số lượng người follow Weibo của cô đã tăng lên gấp mấy lần.
Lúc trước Tống Vũ và cô cũng tương tác qua lại với nhau, lúc đầu vẫn luôn bình luận ở Weibo đối phương, hôm nay Trì Yên bất ngờ nhận được tin nhắn của cô ấy.
[Yên Yên… Hôm nay em mới phát hiện… Lục tổng follow chị đó…]
Lúc Tống Vũ gửi tin nhắn, luôn nói thẳng ra, lần này lại dùng ba dấu chấm lửng liên tiếp, rất dễ nhận thấy là bị giật mình không nhẹ.
Trì Yên nói dối không chớp mắt: [ Thật sao? Em không nói chị còn không biết đấy.]
[Thôi đi, em thấy chị cũng follow anh ấy đó!]
Ờ ha… Cô quên mất.
Trì Yên quyết định đánh trống lảng: [Hôm nay em không quay phim à? Còn có thời gian lướt Weibo.]
[Ha ha, chị đừng hòng đánh trống lảng, bữa nay em rất rảnh đó.]
Tống Vũ: [Em nhớ chị còn chưa kí hợp đồng với công ty.]
[ Đúng vậy, chị là nghệ sĩ tuyến 18, không có tư cách ký hợp đồng với công ty.]
[Xùy.]
Tống Vũ gửi một icon khinh bỉ tới: [Có phải Lục tổng phát hiện tiềm năng của chị nên định ký hợp đồng với chị, bởi thế mới mới follow chị?]?
Lí do Lục Cận Thanh follow cô, trong lòng Trì Yên biết rõ.
Bởi vì Khương Dịch đó.
[Đừng có đoán mò, không phải vậy.]
[Vậy vì sao anh ấy follow chị chứ?]
[Thật sự muốn biết?]
[ Rất muốn.]
[Vậy cũng hết cách rồi, chị đây không biết.]
Có vẻ Tống Vũ cũng cảm thấy cô không biết thật, nên không tiếp tục đề tài này nữa, lại quay qua hỏi cô vấn đề khác: [Nếu như Lục tổng thật sự muốn ký hợp đồng với chị, chị có đồng ý không?]
Trì Yên bị Tống Vũ hỏi như vậy, làm cho cô cảm thấy mình giống như hiến thân vì nghệ thuật.
Cô hơi dở khóc dở cười: [Vì sao lại không đồng ý chứ?]
[Woa, Lục tổng phong lưu như vậy, chị không sợ anh ấy chơi quy tắc ngầm với chị à?]
Ha ha… Lục Cận Thanh chắc không dám đâu.
Trì Yên không trả lời trực tiếp vấn đề này, thả icon chọc cười rồi chuyển sang đề tài khác.
Hai người hàn huyên không lâu, Thẩm Ninh mở cửa bước ra, sắc mặt cô ta rất không tốt, không phải tái nhợt, mà giống như là đang kìm nén một bụng bực tức.
Trì Yên nghĩ thầm, Lục Cận Thanh rất lợi hại, ngắn ngủi mấy phút mà đã có thể đánh bay hơn nửa sự kiêu ngạo của cô ta rồi.
Thẩm Ninh không nhìn thẳng vào cô, gọi điện thoại nội bộ bảo Lưu tổng tới đây nói chuyện quan trọng.
Trì Yên giữ sự hiếu kỳ mãnh liệt ở trong lòng, lại biết rõ đạo lý tò mò hại chết mình, cho nên suốt quá trình chỉ nói chuyện chính, chỉ im lặng và không hề đề cập tới một chữ về chuyện có liên quan tới Khương Dịch.
Từ việc mang mẫu thiết kế trang sức mới của Love ra, qua loa xác nhận hợp đồng của công việc, cuối cùng bàn bạc xong, thì đã hết nửa ngày.
Hình như Thẩm Ninh rất không muốn nhìn thấy cô, toàn bộ chuyện hợp đồng đều giao cho Lưu tổng và cô bàn bạc, còn mình thì cao ngạo đắc ý rời đi, như một con Khổng Tước kiêu căng.
Đúng lúc, Trì Yên cũng không muốn nhìn thấy cô ta.
Điều lệ của hợp đồng rất công bằng, Lưu tổng cũng không vội, chờ cô đọc xong từng điều lệ trong đó.
Giữa lúc này, Lưu tổng không nhịn được phải đi toilet.
Trì Yên chụp hình hợp đồng lại, gửi cho Bạch Lộ một tấm, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không được, lại gửi một lần nữa cho Khương Dịch.
Bạch Lộ trả lời trước: [Yên nhi nhà tao giỏi nhất, hợp đồng tao nhờ luật sư tao quen biết xem qua, không phát hiện vấn đề gì cả. ]
Không đến nửa phút, Khương Dịch gọi điện thoại tới.
Lưu tổng mới ra ngoài chưa tới mấy phút, cô nghĩ ông ấy chắc cũng sẽ không quay lại nhanh như vậy, liền nghe máy: “Alo?”
Vì ở trong văn phòng người khác, cô theo thói quen nhỏ giọng lại, nhẹ nhàng, mềm mại.
“Hợp đồng không có vấn đề gì.”
“Ừm… Anh không có ý kiến gì hả?”
Dù sao cũng là công ty của Thẩm gia.
“Ừm.” Giọng Khương Dịch hơi buồn bực, âm thanh hít thở nặng nề phả vào điện thoại: “Anh sẽ không can thiệp vào công việc của em.”
Cuối cùng Trì Yên cũng nghe ra sự kì lạ: “Khương Dịch, anh bị khàn tiếng rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.