Chương 17: Trang thứ mười hai
Han So Yoo
10/06/2023
Ngày 14 tháng 7 năm XXXVII
Lễ hội đã qua đi, và mọi thứ lại bắt đầu trở về quỹ đạo của nó.
Nếu có chuyện gì thay đổi, thì có lẽ là tâm trí của chúng tôi đã không còn hồn nhiên như lúc đầu.
"Tất cả yên lặng và nghe đây."– Ông cụ non Sebastian đang đứng giữa một vòng tròn gồm năm người là tôi, Aurelia, anh em nhà làm bánh và Mathilda, vừa dõng dạc nhắc nhở mọi người tập trung vừa mở tấm giấy da đắt tiền trong tay ra–"Đây là tin vui của tôi và cũng là tin xấu của các cậu."
"Là gì vậy?"- Sam và Sean đồng thanh nói.
"Ta, Sebastian, kỵ sĩ thực tập chính thức của..."
"Đã thực tập lại còn chính thức."–Tôi lên tiếng bắt bẻ, sở dĩ tôi không quan tâm đến cái tin tức mà Sebastian đang chuẩn bị khoe ra là bởi vì tôi vốn biết nó là gì rồi.
"Im đi Estelle, đây là tin trọng đại, không phải lúc bắt bẻ cách dùng từ đâu." –Sebastian đá tôi một cái rồi lại dõng dạc nói tiếp–"Ta, kỵ sĩ thực tập của quân đoàn thủ đô, đã vinh dự được..."
Sebastian đã được trưởng đoàn số ba của quân đoàn kỵ sĩ hoàng gia, ngài Trevor Sanchez, nhận nuôi.
"...ngài Trevor Sanchez, trưởng đoàn kỵ sĩ của quân đoàn hoàng gia, nhận nuôi!"
"Thật sao??"
Sebastian là người đứng đầu lớp huấn luyện kỵ sĩ nên được đích thân ngài trưởng đoàn hướng dẫn, sau khi biết Sebastian là trẻ mồ côi, ngài Sanchez đã ngỏ ý muốn nhận cậu làm con nuôi vì ngài và phu nhân từ lâu đã muốn có một đứa con nhưng lại hiếm muộn.
Sebastian kể về chuyện này cho Charlotte và cô ấy đã rất ngưỡng mộ cậu. Đại tướng quân của Windermere có lẽ là người duy nhất trò chuyện thoải mái cùng nữ chính mà không bị aura của cô ấy đánh gục.
Những chi tiết vụn vặt này thì tôi nhớ khá rõ, vả lại tối hôm qua cậu bé đã khoe với tôi rồi.
"Tuyệt quá Ses!"–Aurelia vỗ tay mừng rỡ, trông cô bé rõ là xúc động khi nghe được tin tức trọng đại như vậy–"Vậy là từ giờ cơ hội trở thành kỵ sĩ hoàng gia của cậu ngày càng sáng lạn."
"Anh Ses sẽ được sống trong dinh thự công tước ở phía Bắc thủ đô sao?"– Mathilda ngạc nhiên kêu lên, lúc ấy tôi mới nhớ ra chuyện ngài Sanchez mới được nhận danh hiệu công tước trong bữa tiệc ăn mừng hôm trước–"Đến lúc đó nhớ mời em tới đi dạo trong khuôn viên nha!"
"Vậy còn tin xấu thì sao?"–Anh em sinh đôi nhà bán bánh ngọt dĩ nhiên không thể hiểu hết niềm vui thú xúc động của đám trẻ trong trại mồ côi, thế nên tụi nó cũng chỉ biết trầm trồ vài câu về chuyện Sebastian được một nhân vật máu mặt nhận nuôi rồi lại chuyển chủ đề.
"Tin xấu là..."–Sebastian đóng cuộn giấy da lại rồi ngồi xuống cùng cả đám–"Phía Bắc cách đây khá xa, nghĩa là chúng ta sẽ không được gặp nhau thường xuyên nữa. Từ nay quý cô nào muốn ra ngoài chơi thì sẽ không có vệ sĩ miễn phí này đi theo hộ tống rồi."
Ở đây ngoài Aurelia và tôi hay ra ngoài chơi thì còn đứa nào nữa đâu.
"Dù vậy, chúng mình cũng thật lòng chúc mừng cậu, Ses."–Aurelia vỗ tay một cái để phá vỡ cái không khí đột nhiên trùng xuống–"Chúng ta vẫn có thể gửi thư cho nhau mà, đúng không? Dù thư đến hơi muộn nhưng ít ra vẫn có thể giữ liên lạc là được."
"Ừ, dĩ nhiên rồi, Aurelia. Và mình sẽ xin ngài Sanchez về thăm mọi người nhiều nhất có thể."–Sebastian vui vẻ đáp lại, nhưng rõ ràng là cậu bé không nghĩ như thế–"Được rồi, vậy chúng ta tới quảng trường chơi một chuyến coi như lễ tạm biệt tớ đi."
"Vui lên đi chứ."–Tôi nói với Sebastian khi cả đám đã ra tới quảng trường, lũ trẻ kéo Aurelia chạy ào tới chỗ của đoàn kịch nói đang biểu diễn, và tôi cùng Sebastian hiển nhiên bị tụt lại phía sau–"Được nhận nuôi là một chuyện tốt mà, phải không?"
"Cậu đã suy nghĩ về chuyện tớ nói hôm qua rồi chứ?"
Sebastian đã nói rằng cậu bé muốn tôi cùng tới dinh thự công tước Sanchez với mình vào tối hôm qua khi kể cho tôi chuyện mình được nhận nuôi.
"Ừ, tớ đã suy nghĩ rồi, Ses."–Suy nghĩ rất nhiều là đằng khác–"Nhưng vì sao lại là tớ?"
"Ở đây chỉ có năm người chúng ta thân thiết với nhau."–Sebastian nhìn tôi hồi lâu rồi đáp lại–"Sam và Sean thì không nói, Mathilda là con gái của cô Wellstone, và Aurelia sẽ sớm có cuộc sống phù hợp với cậu ấy ở đền thờ, vậy nên hai người họ không cần nghĩ đến chuyện tìm một mái ấm. Chỉ còn mỗi cậu thôi, Estelle."
Phải ha.
Mình sẽ làm gì sau khi Sebastian đã rời đi và Aurelia trở thành Thánh nữ của đền thờ nhỉ?
Tôi không biết mình sẽ mắc kẹt ở thế giới này đến bao giờ, nhưng vì tôi đang sống nhờ trong thân xác của Estelle, nên dù gì đi nữa, đáng lẽ tôi cũng phải nên cân nhắc tính đến chuyện tương lai thay vì cứ ở đây tận hưởng cuộc sống an nhàn chứ nhỉ?
"Tớ không biết nữa, chuyện này gấp quá." –Tôi đáp lại Sebastian.
"Không sao, vẫn còn thời gian để cậu suy nghĩ mà, Estelle."–Sebastian xoa đầu tôi–"Dù thế nào đi nữa, hay quyết định vì cậu muốn thế, chứ không phải vì muốn làm vừa lòng bất kì ai."
Lễ hội đã qua đi, và mọi thứ lại bắt đầu trở về quỹ đạo của nó.
Nếu có chuyện gì thay đổi, thì có lẽ là tâm trí của chúng tôi đã không còn hồn nhiên như lúc đầu.
"Tất cả yên lặng và nghe đây."– Ông cụ non Sebastian đang đứng giữa một vòng tròn gồm năm người là tôi, Aurelia, anh em nhà làm bánh và Mathilda, vừa dõng dạc nhắc nhở mọi người tập trung vừa mở tấm giấy da đắt tiền trong tay ra–"Đây là tin vui của tôi và cũng là tin xấu của các cậu."
"Là gì vậy?"- Sam và Sean đồng thanh nói.
"Ta, Sebastian, kỵ sĩ thực tập chính thức của..."
"Đã thực tập lại còn chính thức."–Tôi lên tiếng bắt bẻ, sở dĩ tôi không quan tâm đến cái tin tức mà Sebastian đang chuẩn bị khoe ra là bởi vì tôi vốn biết nó là gì rồi.
"Im đi Estelle, đây là tin trọng đại, không phải lúc bắt bẻ cách dùng từ đâu." –Sebastian đá tôi một cái rồi lại dõng dạc nói tiếp–"Ta, kỵ sĩ thực tập của quân đoàn thủ đô, đã vinh dự được..."
Sebastian đã được trưởng đoàn số ba của quân đoàn kỵ sĩ hoàng gia, ngài Trevor Sanchez, nhận nuôi.
"...ngài Trevor Sanchez, trưởng đoàn kỵ sĩ của quân đoàn hoàng gia, nhận nuôi!"
"Thật sao??"
Sebastian là người đứng đầu lớp huấn luyện kỵ sĩ nên được đích thân ngài trưởng đoàn hướng dẫn, sau khi biết Sebastian là trẻ mồ côi, ngài Sanchez đã ngỏ ý muốn nhận cậu làm con nuôi vì ngài và phu nhân từ lâu đã muốn có một đứa con nhưng lại hiếm muộn.
Sebastian kể về chuyện này cho Charlotte và cô ấy đã rất ngưỡng mộ cậu. Đại tướng quân của Windermere có lẽ là người duy nhất trò chuyện thoải mái cùng nữ chính mà không bị aura của cô ấy đánh gục.
Những chi tiết vụn vặt này thì tôi nhớ khá rõ, vả lại tối hôm qua cậu bé đã khoe với tôi rồi.
"Tuyệt quá Ses!"–Aurelia vỗ tay mừng rỡ, trông cô bé rõ là xúc động khi nghe được tin tức trọng đại như vậy–"Vậy là từ giờ cơ hội trở thành kỵ sĩ hoàng gia của cậu ngày càng sáng lạn."
"Anh Ses sẽ được sống trong dinh thự công tước ở phía Bắc thủ đô sao?"– Mathilda ngạc nhiên kêu lên, lúc ấy tôi mới nhớ ra chuyện ngài Sanchez mới được nhận danh hiệu công tước trong bữa tiệc ăn mừng hôm trước–"Đến lúc đó nhớ mời em tới đi dạo trong khuôn viên nha!"
"Vậy còn tin xấu thì sao?"–Anh em sinh đôi nhà bán bánh ngọt dĩ nhiên không thể hiểu hết niềm vui thú xúc động của đám trẻ trong trại mồ côi, thế nên tụi nó cũng chỉ biết trầm trồ vài câu về chuyện Sebastian được một nhân vật máu mặt nhận nuôi rồi lại chuyển chủ đề.
"Tin xấu là..."–Sebastian đóng cuộn giấy da lại rồi ngồi xuống cùng cả đám–"Phía Bắc cách đây khá xa, nghĩa là chúng ta sẽ không được gặp nhau thường xuyên nữa. Từ nay quý cô nào muốn ra ngoài chơi thì sẽ không có vệ sĩ miễn phí này đi theo hộ tống rồi."
Ở đây ngoài Aurelia và tôi hay ra ngoài chơi thì còn đứa nào nữa đâu.
"Dù vậy, chúng mình cũng thật lòng chúc mừng cậu, Ses."–Aurelia vỗ tay một cái để phá vỡ cái không khí đột nhiên trùng xuống–"Chúng ta vẫn có thể gửi thư cho nhau mà, đúng không? Dù thư đến hơi muộn nhưng ít ra vẫn có thể giữ liên lạc là được."
"Ừ, dĩ nhiên rồi, Aurelia. Và mình sẽ xin ngài Sanchez về thăm mọi người nhiều nhất có thể."–Sebastian vui vẻ đáp lại, nhưng rõ ràng là cậu bé không nghĩ như thế–"Được rồi, vậy chúng ta tới quảng trường chơi một chuyến coi như lễ tạm biệt tớ đi."
"Vui lên đi chứ."–Tôi nói với Sebastian khi cả đám đã ra tới quảng trường, lũ trẻ kéo Aurelia chạy ào tới chỗ của đoàn kịch nói đang biểu diễn, và tôi cùng Sebastian hiển nhiên bị tụt lại phía sau–"Được nhận nuôi là một chuyện tốt mà, phải không?"
"Cậu đã suy nghĩ về chuyện tớ nói hôm qua rồi chứ?"
Sebastian đã nói rằng cậu bé muốn tôi cùng tới dinh thự công tước Sanchez với mình vào tối hôm qua khi kể cho tôi chuyện mình được nhận nuôi.
"Ừ, tớ đã suy nghĩ rồi, Ses."–Suy nghĩ rất nhiều là đằng khác–"Nhưng vì sao lại là tớ?"
"Ở đây chỉ có năm người chúng ta thân thiết với nhau."–Sebastian nhìn tôi hồi lâu rồi đáp lại–"Sam và Sean thì không nói, Mathilda là con gái của cô Wellstone, và Aurelia sẽ sớm có cuộc sống phù hợp với cậu ấy ở đền thờ, vậy nên hai người họ không cần nghĩ đến chuyện tìm một mái ấm. Chỉ còn mỗi cậu thôi, Estelle."
Phải ha.
Mình sẽ làm gì sau khi Sebastian đã rời đi và Aurelia trở thành Thánh nữ của đền thờ nhỉ?
Tôi không biết mình sẽ mắc kẹt ở thế giới này đến bao giờ, nhưng vì tôi đang sống nhờ trong thân xác của Estelle, nên dù gì đi nữa, đáng lẽ tôi cũng phải nên cân nhắc tính đến chuyện tương lai thay vì cứ ở đây tận hưởng cuộc sống an nhàn chứ nhỉ?
"Tớ không biết nữa, chuyện này gấp quá." –Tôi đáp lại Sebastian.
"Không sao, vẫn còn thời gian để cậu suy nghĩ mà, Estelle."–Sebastian xoa đầu tôi–"Dù thế nào đi nữa, hay quyết định vì cậu muốn thế, chứ không phải vì muốn làm vừa lòng bất kì ai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.