Chương 17: Kẻ đúng người sai
Bán Nguyệt
15/04/2023
Từ hôm đó, Ngôn Tử Minh vẫn luôn đứng đợi Lục Hàn Anh cùng về. Nếu Tử Minh không có tiết thì cũng nhắc Lục Hàn Anh chờ cậu tới, không được đi trước. Mấy ngày liên tiếp như vậy, Hàn Anh cũng dần thích nghi lại dần thích thú cái cảm giác có người đợi mình, đón mình mỗi khi tan trường. Thế nhưng chúng không kéo dài mãi mãi, mà âm thầm cô gái vẫn luôn ý thức được khoảnh khắc này có thời hạn. Thật lưu luyến! Song do lần nào hai người cũng đi một quãng đường vòng, Hàn Anh hoàn toàn không biết đám côn đồ đã bỏ đi chưa, Lý Chương có thật sự dẫn người tới đánh nhau không, hoặc nếu có đánh thì kết quả ra sao? Đã hai tuần rồi, cô băn khoăn.
Hai tuần, vậy là Kiều Mẫn Nhi sắp đi học trở lại.
Lục Hàn Anh bê chồng sách nặng trên tay, sách cao che đến nửa khuôn mặt tuy không che khuất tầm nhìn nhưng cũng khiến việc đi lại khó khăn. Cô đang mang sách đến thư viện đồng thời tiện đường ghé qua phòng hội học sinh. Cửa thư viện gần trước mặt, tầm mắt Hàn Anh đột nhiên tối sầm. Tiếng va chạm mạnh vang lên còn có âm thanh sách vở lộp bộp rơi xuống, kèm vào đó một giọng kêu thất thanh:
- Á! Không có mắt à? Có nhìn đường không thế?
Hạ Vân Trang ngã phịch xuống đất, khuỷu tay cố chống đỡ vì thế chà xát với mặt sàn. Cô khó chịu ngồi dậy, lúc ngã thì chưa cảm thấy gì nhưng bây giờ có thời gian sửa sang trang phục thì phát hiện ra một vết xước đỏ, nhoi nhói đau. Không kìm được Hạ Vân Trang vịn vào tay hai cô bạn đứng dậy đồng thời la lớn:
- Đau! Đau quá! Cậu làm tôi bị thương rồi đấy.
Mấy cô bạn rất phối hợp chêm lời:
- Mù rồi hay sao mà tông vào người ta vậy hả? Đúng là đen đủi, đụng phải con nhỏ xấu xí đã vậy còn đem xui xẻo vạ lây người khác!
- Tiểu Vân, cậu có sao không? Bắt cô ta bồi thường đi!
Hạ Vân Trang với vẻ mặt đáng thương cất lời:
- Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào đây?
Chất giọng ngọt ngào trong vắt lại thốt ra mấy lời lẽ như kiểu ăn vạ đòi bồi thường khiến Lục hàn Anh suýt cười khinh một tiếng. Cô liếc xem vết thương nghiêm trọng cần chịu trách nhiệm của đối phương. Một vết xước nhỏ hơn đầu ngón tay, hơi đỏ lên, trông rất bắt mắt trên làn da trắng nõn, một giọt máu cũng chưa chảy ra. Ba người làm um sùm lớn chuyện, dọa không thành ý nhận lỗi thì không bỏ qua. Từ đầu đến cuối, Lục Hàn Anh chưa nói một câu, cô ngồi xuống nhặt sách.
Đương lúc Hạ Vân Trang đang cáu kỉnh vì sao có người cứng đầu như cô thì từ đâu, một nam sinh chạy tới hỏi xem có chuyện gì, dường như muốn can thiệp giải quyết. Vừa thấy người, Hạ Vân Trang nhận ra ngay Vương Du Hân. Cô liền đưa cặp mắt ủy khuất nhìn "nam sinh lạ mặt", ấm ức thuật lại:
- Bạn học này, cậu giúp mình phân giải đi. Cô ấy không nhìn đường va vào mình, làm mình ngã bị thuơng còn không xin lỗi nữa...
Vương Du Hân nhìn đến ngây ngẩn cả người, hai má nóng bừng, ánh mắt lúng túng, trong lòng cảm thán: "Xinh quá! Chỉ thua hoa khôi của trường thôi." Vương Du Hân nhận xét không sai, Hạ Vân Trang chính là nữ thần đứng top 2. Cô nổi bật với dung mạo sáng sủa, xinh đẹp lại mang nét ngây ngô, trong sáng tuổi thiếu niên, là kiểu mong manh dễ vỡ rất dễ làm mềm lòng người khác phái. Du Hân không ngoại lệ, một cô yếu đuối như thế thực khiến người ta muốn bảo vệ nâng niu. Cậu ta quay đầu nhìn nữ sinh mập mạp đang lúi húi nhặt sách, mày nhíu càng chặt, chất vấn:
- Này bạn học, đã làm sai sao còn không xin lỗi, gây khó dễ cho người khác?
Hàn Anh không đáp, vươn tay định lấy cuốn sách dưới chân Hạ Vân Trang, lại bị một bàn chân giẫm lên. Tức thì lông mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm rất dọa người mà chưa ai kịp thấy. Hạ Vân Trang cất giọng yếu ớt của người bị hại:
- Cậu như vậy là sao? Là cậu đâm vào mình mà, còn dọa đánh mình...
Nam sinh nghe vậy càng thấy Lục Hàn Anh ngang ngạnh không chịu nổi. Cậu ta kìm nén để không lớn tiếng:
- Tôi nói này, sai rồi không chịu nhận, uy hiếp bạn bè, cậu..
Khựng! Một luồng khí lạnh.
- Nhấc chân ra! - Lục Hàn Anh trầm giọng ra lệnh, phả ra hơi thở lạnh buốt, rét run.
Vương Du Hân cứng đờ, cậu ta bị cắt ngang lời không nghững không kịp tức giận còn bị ánh mắt sắc lạnh xẹt ngang làm cho cổ họng khô khốc, tâm trí giật mạnh một cái. Sao cái nhìn lơ đãng lại có thể đột ngột sắc tựa dao như vậy? Du Hân mới bị Hàn Anh liếc mắt qua đã lung lay thì Hạ Vân Trang bị lườm chính diện đến nhũn chân cũng không lạ. Cô nhất thời kinh hãi, vô thức thu chân lại thật nhanh. Cổ họng ai nấy cứng đờ, chưa thể tức thì chất vấn ngay.
Lục Hàn Anh phủi sách đứng dậy, lửa giận chưa nguôi. Cô nhìn nam sinh nãy giờ lớn tiếng, biết là ai thì không nhịn được đáy mắt tràn ra sự khinh thường. Đối phương bị dò xét đến khó chịu, gian nan mở lời:
- Cậu... đừng có quá đáng...
- Quá đáng? Tôi đã làm gì mà mấy người kêu quá đáng?
Vương Du Hân bị Hàn Anh hỏi thì á khẩu. Nghĩ lại đúng là Hàn Anh từ đầu chí cuối chưa nói câu gì - chưa xúc phạm tới hai người cũng chưa hành động gì - chưa động chạm tới hai ngưòi. Mà cậu ta thì...
- Làm sai không xin lỗi, uy hiếp bạn bè, cậu phát ngôn có bằng chứng không, có nhân chứng không, có chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không?
Nam sinh cứng họng, trân trân mắt nhìn như vừa bừng tỉnh, như vừa phẫn nộ. Gặp ánh mắt Hàn Anh liền cụp xuống né tránh.
- Không có căn cứ đừng tùy tiện vu khống!
Dường như trong từng câu chữ ẩn chứa sức mạnh vô hình hóa thành cái tát vả mặt cậu nam sinh.
- Người của hội học sinh cũng có thành phần mất não như vậy à? - Lục Hàn Anh cười trào phúng.
Bụp! Cậu ta bị đấm một cú nội thương, mặt mũi, danh dự đều mất sạch.
Hạ Vân Trang còn tưởng nhờ cậy được thành viên hội học sinh, còn là em trai của hội phó Vương Thành Hân. Coi mặt cậu ta đỏ rần, lại không có dũng khí phản kháng, câm nín chịu trận, đỉnh đầu cô ta tức đến xì khói. Cô giận dữ hỏi vặn lại:
- Không ai chứng kiến cậu dựa vào cái gì chứng minh bản thân không có lỗi? Cậu còn dọa đánh tôi...
- Ha! - Hàn Anh cười lạnh, vừa đùa bỡn vừa khiêu khích- Cậu có ba người, tôi có một mình, cậu kêu tôi đánh thế nào?
Hạ Vân Trang mở miệng lại không nói được gì. Lập tức bạn bè thay cô ta đối chất:
- Nhìn lại bản thân đi. Với thân hình mập ú như thế chúng tôi dẫu nhiều người chắc gì đủ sức đánh cậu chứ?
Cô gái mập ú trong miệng bọn họ chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đấm một quyền vào mặt tường bên cạnh. Âm thanh đau chói tai bất thình lình truyền vào màng nhĩ khiến ai nấy đều giật nảy mình, trái tim chỉ thiếu nước nhảy ra khỏi lồng ngực. Người vẫn giữ chừng mực nãy giờ đột ngột trở nên hung bạo đúng là rất dọa người.
Chính Lục Hàn Anh còn hoài nghi do bản thân tiếp xúc gần với Lý Chương hay sao mà cũng nhiễm thói của cậu ta rồi, lòng phật ý chỉ muốn xông lên đánh người.
Cô ngẩng đầu, cười dịu dàng, giọng nói hết sức ôn hòa:
- Tôi thực sự muốn đánh cậu thì dưới nắm đấm này khuôn mặt nữ thần top 2 còn nguyên vẹn đến giờ à, bạn học Hạ Vân Trang? Tôi trước nay muốn đánh người không bao giờ cần uy hiếp. Lời nhắc nhở nghe không lọt tai thì trực tiếp ăn đấm là được.
Hạ Vân Trang cùng đám bạn nghe đến quên thở, chỉ thấy lành lạnh sống lưng. Thà rằng Hàn Anh đừng cười, cười rồi càng khiến họ khẳng định mình đụng nhầm người. Bạn của cô gắng gượng nói lí, đương nhiên không nhắc tới chuyện Hàn Anh uy hiếp bọn cô:
- Tất cả đều là lí thuyết suông, đâu có chứng cứ phải không?!
- Có tôi! Tôi là nhân chứng.
Giọng nói phát từ phía thư viện. Đồng loạt mọi người chuyển tầm nhìn. Một cậu học sinh khóa dưới nhanh chân bước tới, miệng khẳng định chắc nịch:
- Tôi tận mắt thấy chị Hạ mải nói chuyện với bạn bè mà không nhìn đường rồi đâm vào chị Lục Hàn Anh. Người sai là chị Hạ nhưng chị Hạ không xin lỗi còn đổi trắng thay đen, bắt nạt, uy hiếp chị Hàn Anh.
Đám người Hạ Vân Trang mặt tái đi, không biết chối cãi đường nào. Vương Du Hân tức giận nhìn bọn họ, cảnh cáo:
- Tôi sẽ kỉ luật mấy người về chuyện này!
- Cậu dám?! - Hạ Vân Trang trừng mắt, kiêu ngạo đe dọa - Thử đụng vào tôi xem, rồi mấy người có yên ổn nổi không với Lâm Tấn ca. Tôi sẽ bảo anh ấy dạy dỗ các người! Từng người từng người một!
- Uy hiếp tôi không có tác dụng!
Vương Du Hân không nhún nhường. Học bá với hội học sinh trước nay quan hệ không tốt đẹp. Nếu thực sự đụng độ nhau e là khó tránh khỏi va chạm. Cậu nam sinh khóa dưới cũng bất bình với thái độ kiêu căng của Hạ Vân Trang, thi thoảng lại liếc sang Lục Hàn Anh, cậu không biết đàn chị Lục đang suy tư điều gì.
- Cẩn thận! - Đột ngột cậu ta hét lên.
Hai tuần, vậy là Kiều Mẫn Nhi sắp đi học trở lại.
Lục Hàn Anh bê chồng sách nặng trên tay, sách cao che đến nửa khuôn mặt tuy không che khuất tầm nhìn nhưng cũng khiến việc đi lại khó khăn. Cô đang mang sách đến thư viện đồng thời tiện đường ghé qua phòng hội học sinh. Cửa thư viện gần trước mặt, tầm mắt Hàn Anh đột nhiên tối sầm. Tiếng va chạm mạnh vang lên còn có âm thanh sách vở lộp bộp rơi xuống, kèm vào đó một giọng kêu thất thanh:
- Á! Không có mắt à? Có nhìn đường không thế?
Hạ Vân Trang ngã phịch xuống đất, khuỷu tay cố chống đỡ vì thế chà xát với mặt sàn. Cô khó chịu ngồi dậy, lúc ngã thì chưa cảm thấy gì nhưng bây giờ có thời gian sửa sang trang phục thì phát hiện ra một vết xước đỏ, nhoi nhói đau. Không kìm được Hạ Vân Trang vịn vào tay hai cô bạn đứng dậy đồng thời la lớn:
- Đau! Đau quá! Cậu làm tôi bị thương rồi đấy.
Mấy cô bạn rất phối hợp chêm lời:
- Mù rồi hay sao mà tông vào người ta vậy hả? Đúng là đen đủi, đụng phải con nhỏ xấu xí đã vậy còn đem xui xẻo vạ lây người khác!
- Tiểu Vân, cậu có sao không? Bắt cô ta bồi thường đi!
Hạ Vân Trang với vẻ mặt đáng thương cất lời:
- Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào đây?
Chất giọng ngọt ngào trong vắt lại thốt ra mấy lời lẽ như kiểu ăn vạ đòi bồi thường khiến Lục hàn Anh suýt cười khinh một tiếng. Cô liếc xem vết thương nghiêm trọng cần chịu trách nhiệm của đối phương. Một vết xước nhỏ hơn đầu ngón tay, hơi đỏ lên, trông rất bắt mắt trên làn da trắng nõn, một giọt máu cũng chưa chảy ra. Ba người làm um sùm lớn chuyện, dọa không thành ý nhận lỗi thì không bỏ qua. Từ đầu đến cuối, Lục Hàn Anh chưa nói một câu, cô ngồi xuống nhặt sách.
Đương lúc Hạ Vân Trang đang cáu kỉnh vì sao có người cứng đầu như cô thì từ đâu, một nam sinh chạy tới hỏi xem có chuyện gì, dường như muốn can thiệp giải quyết. Vừa thấy người, Hạ Vân Trang nhận ra ngay Vương Du Hân. Cô liền đưa cặp mắt ủy khuất nhìn "nam sinh lạ mặt", ấm ức thuật lại:
- Bạn học này, cậu giúp mình phân giải đi. Cô ấy không nhìn đường va vào mình, làm mình ngã bị thuơng còn không xin lỗi nữa...
Vương Du Hân nhìn đến ngây ngẩn cả người, hai má nóng bừng, ánh mắt lúng túng, trong lòng cảm thán: "Xinh quá! Chỉ thua hoa khôi của trường thôi." Vương Du Hân nhận xét không sai, Hạ Vân Trang chính là nữ thần đứng top 2. Cô nổi bật với dung mạo sáng sủa, xinh đẹp lại mang nét ngây ngô, trong sáng tuổi thiếu niên, là kiểu mong manh dễ vỡ rất dễ làm mềm lòng người khác phái. Du Hân không ngoại lệ, một cô yếu đuối như thế thực khiến người ta muốn bảo vệ nâng niu. Cậu ta quay đầu nhìn nữ sinh mập mạp đang lúi húi nhặt sách, mày nhíu càng chặt, chất vấn:
- Này bạn học, đã làm sai sao còn không xin lỗi, gây khó dễ cho người khác?
Hàn Anh không đáp, vươn tay định lấy cuốn sách dưới chân Hạ Vân Trang, lại bị một bàn chân giẫm lên. Tức thì lông mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm rất dọa người mà chưa ai kịp thấy. Hạ Vân Trang cất giọng yếu ớt của người bị hại:
- Cậu như vậy là sao? Là cậu đâm vào mình mà, còn dọa đánh mình...
Nam sinh nghe vậy càng thấy Lục Hàn Anh ngang ngạnh không chịu nổi. Cậu ta kìm nén để không lớn tiếng:
- Tôi nói này, sai rồi không chịu nhận, uy hiếp bạn bè, cậu..
Khựng! Một luồng khí lạnh.
- Nhấc chân ra! - Lục Hàn Anh trầm giọng ra lệnh, phả ra hơi thở lạnh buốt, rét run.
Vương Du Hân cứng đờ, cậu ta bị cắt ngang lời không nghững không kịp tức giận còn bị ánh mắt sắc lạnh xẹt ngang làm cho cổ họng khô khốc, tâm trí giật mạnh một cái. Sao cái nhìn lơ đãng lại có thể đột ngột sắc tựa dao như vậy? Du Hân mới bị Hàn Anh liếc mắt qua đã lung lay thì Hạ Vân Trang bị lườm chính diện đến nhũn chân cũng không lạ. Cô nhất thời kinh hãi, vô thức thu chân lại thật nhanh. Cổ họng ai nấy cứng đờ, chưa thể tức thì chất vấn ngay.
Lục Hàn Anh phủi sách đứng dậy, lửa giận chưa nguôi. Cô nhìn nam sinh nãy giờ lớn tiếng, biết là ai thì không nhịn được đáy mắt tràn ra sự khinh thường. Đối phương bị dò xét đến khó chịu, gian nan mở lời:
- Cậu... đừng có quá đáng...
- Quá đáng? Tôi đã làm gì mà mấy người kêu quá đáng?
Vương Du Hân bị Hàn Anh hỏi thì á khẩu. Nghĩ lại đúng là Hàn Anh từ đầu chí cuối chưa nói câu gì - chưa xúc phạm tới hai người cũng chưa hành động gì - chưa động chạm tới hai ngưòi. Mà cậu ta thì...
- Làm sai không xin lỗi, uy hiếp bạn bè, cậu phát ngôn có bằng chứng không, có nhân chứng không, có chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không?
Nam sinh cứng họng, trân trân mắt nhìn như vừa bừng tỉnh, như vừa phẫn nộ. Gặp ánh mắt Hàn Anh liền cụp xuống né tránh.
- Không có căn cứ đừng tùy tiện vu khống!
Dường như trong từng câu chữ ẩn chứa sức mạnh vô hình hóa thành cái tát vả mặt cậu nam sinh.
- Người của hội học sinh cũng có thành phần mất não như vậy à? - Lục Hàn Anh cười trào phúng.
Bụp! Cậu ta bị đấm một cú nội thương, mặt mũi, danh dự đều mất sạch.
Hạ Vân Trang còn tưởng nhờ cậy được thành viên hội học sinh, còn là em trai của hội phó Vương Thành Hân. Coi mặt cậu ta đỏ rần, lại không có dũng khí phản kháng, câm nín chịu trận, đỉnh đầu cô ta tức đến xì khói. Cô giận dữ hỏi vặn lại:
- Không ai chứng kiến cậu dựa vào cái gì chứng minh bản thân không có lỗi? Cậu còn dọa đánh tôi...
- Ha! - Hàn Anh cười lạnh, vừa đùa bỡn vừa khiêu khích- Cậu có ba người, tôi có một mình, cậu kêu tôi đánh thế nào?
Hạ Vân Trang mở miệng lại không nói được gì. Lập tức bạn bè thay cô ta đối chất:
- Nhìn lại bản thân đi. Với thân hình mập ú như thế chúng tôi dẫu nhiều người chắc gì đủ sức đánh cậu chứ?
Cô gái mập ú trong miệng bọn họ chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đấm một quyền vào mặt tường bên cạnh. Âm thanh đau chói tai bất thình lình truyền vào màng nhĩ khiến ai nấy đều giật nảy mình, trái tim chỉ thiếu nước nhảy ra khỏi lồng ngực. Người vẫn giữ chừng mực nãy giờ đột ngột trở nên hung bạo đúng là rất dọa người.
Chính Lục Hàn Anh còn hoài nghi do bản thân tiếp xúc gần với Lý Chương hay sao mà cũng nhiễm thói của cậu ta rồi, lòng phật ý chỉ muốn xông lên đánh người.
Cô ngẩng đầu, cười dịu dàng, giọng nói hết sức ôn hòa:
- Tôi thực sự muốn đánh cậu thì dưới nắm đấm này khuôn mặt nữ thần top 2 còn nguyên vẹn đến giờ à, bạn học Hạ Vân Trang? Tôi trước nay muốn đánh người không bao giờ cần uy hiếp. Lời nhắc nhở nghe không lọt tai thì trực tiếp ăn đấm là được.
Hạ Vân Trang cùng đám bạn nghe đến quên thở, chỉ thấy lành lạnh sống lưng. Thà rằng Hàn Anh đừng cười, cười rồi càng khiến họ khẳng định mình đụng nhầm người. Bạn của cô gắng gượng nói lí, đương nhiên không nhắc tới chuyện Hàn Anh uy hiếp bọn cô:
- Tất cả đều là lí thuyết suông, đâu có chứng cứ phải không?!
- Có tôi! Tôi là nhân chứng.
Giọng nói phát từ phía thư viện. Đồng loạt mọi người chuyển tầm nhìn. Một cậu học sinh khóa dưới nhanh chân bước tới, miệng khẳng định chắc nịch:
- Tôi tận mắt thấy chị Hạ mải nói chuyện với bạn bè mà không nhìn đường rồi đâm vào chị Lục Hàn Anh. Người sai là chị Hạ nhưng chị Hạ không xin lỗi còn đổi trắng thay đen, bắt nạt, uy hiếp chị Hàn Anh.
Đám người Hạ Vân Trang mặt tái đi, không biết chối cãi đường nào. Vương Du Hân tức giận nhìn bọn họ, cảnh cáo:
- Tôi sẽ kỉ luật mấy người về chuyện này!
- Cậu dám?! - Hạ Vân Trang trừng mắt, kiêu ngạo đe dọa - Thử đụng vào tôi xem, rồi mấy người có yên ổn nổi không với Lâm Tấn ca. Tôi sẽ bảo anh ấy dạy dỗ các người! Từng người từng người một!
- Uy hiếp tôi không có tác dụng!
Vương Du Hân không nhún nhường. Học bá với hội học sinh trước nay quan hệ không tốt đẹp. Nếu thực sự đụng độ nhau e là khó tránh khỏi va chạm. Cậu nam sinh khóa dưới cũng bất bình với thái độ kiêu căng của Hạ Vân Trang, thi thoảng lại liếc sang Lục Hàn Anh, cậu không biết đàn chị Lục đang suy tư điều gì.
- Cẩn thận! - Đột ngột cậu ta hét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.