Chương 5: Lại gặp nhau rồi!
Bán Nguyệt
15/04/2023
Sau thân cây sần sùi vài chục tuổi, Lục Hàn Anh đang đứng nói chuyện với một đàn anh là Lâm Mộc Sơn - hội trưởng hội học sinh. Anh nổi tiếng với sự hòa nhã, thân thiện và một mĩ diện sáng sủa, ưa nhìn; đôi mắt màu nâu hạt dẻ luôn lạc quan nằm sau gọng kính cận. Với tiêu chuẩn này, Lâm Mộc Sơn cũng có tên trong danh sách nam thần của trường. Nên dở khóc dở cười, Lục Hàn Anh biết đến Lâm Mộc Sơn lại là vì chức vị hội trưởng hội học sinh. Cuộc đời vốn đâu có cái gì là tuyệt đối. Nhưng người ta biết nhiều tới anh bởi tính tình ôn hòa, nhã nhặn lại không chỉ là tin đồn. Lâm Mộc Sơn niềm nở hỏi thăm:
- Bạn học Lục nhỉ? Mới nhận công việc vài hôm mà nay đã phải nộp cho giáo viên Hà, em vất vả rồi. Trường đón học sinh mới, anh nghe nói là giao cho em, không gặp trở ngại gì chứ?
Lục Hàn Anh để ý quan sát, vừa hạ mắt vừa lưu tâm trước sự năng động và gần gũi của hội trưởng. Cô cười khẽ khàng, đáp:
- Cảm ơn hội trưởng. Quả thực không quen lắm.
Lâm Mộc Sơn nghĩ ngợi một chút, cười cười, chân thành tiếp lời:
- Không sao! Không sao! Vài lần là quen. Thật ra, anh vừa từ chỗ giáo viên Hà đến đây. Nghe kể, anh rất ngưỡng mộ năng lực của em, cũng nghe giáo viên nhắc đến chuyện kia, em đã từ chối.
Lục Hàn Anh nghe ra có vài phần ngập ngừng. Bởi vậy mà Hàn Anh cười đoán, không hiểu sao khiến đối phương thấy mình bị thăm dò:
- Hội trưởng không định khuyên em nên đồng ý đấy chứ?
Liền đó, Lâm Mộc Sơn xua xua tay, nói hơi vội:
- Không! Không! Anh không có ý đó! Mỗi người có sự lựa chọn khác nhau, em cũng có ý riêng của em. Anh tôn trọng quyết định của bạn học Lục. Thật ra anh chỉ muốn nói, hội học sinh rất hoan nghênh em. Làm việc với em anh cá là rất vui. Chúng ta có thể tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau cùng cố gắng, hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Khác với Kiều Mẫn Nhi, Lâm Mộc Sơn không phân biệt quyền hạn, chức vụ hay năng lực nhiều, anh tạo ra cảm giác mọi người đều bình đẳng như nhau và anh chỉ đơn thuần là muốn hỗ trợ một cách nhiệt tình, xây dựng tập thể đoàn kết. Chức hội trưởng này thực không uổng cho năng lực của anh. Chân ý đó thu hết vào nụ cười của Lục Hàn Anh, cô đáp:
- Vậy mấy tuần tới, em làm phiền rồi.
- Rất hoan nghênh!
Trên gương mặt anh tuấn của Lâm Mộc Sơn rõ ràng viết lên hai chữ phấn khích. Mà Lục Hàn Anh chỉ thấp thoáng nét môi cười, như có như không. Thực là hai bức tranh đối lập nhau. Lục Hàn Anh cúi đầu xem giờ, Lâm Mộc Sơn lại yên lặng quan sát cô, thầm đánh giá: "Bạn học Lục hòa đồng hơn mình nghĩ. Không thờ ơ mọi chuyện đến vô cảm nhưng hình như cũng không vì chuyện gì mà kích động. Ý cười luôn nhẹ nhàng như vậy. Bình tĩnh đến độ khiến cho người khác hiểu lầm, gắn cho cái mác vô cảm, lãnh đạm. Hầy, có điều, không được làm việc cùng con người có năng lực và tận tâm thế này quả thực đáng tiếc!" Đây xem như là bệnh nghề nghiệp của anh, đối với những người tài năng mang sự tương đồng lí tưởng luôn có sức hút thú vị làm anh hứng thú, hào hứng. Nhưng cũng phải tán dương cho con mắt nhìn người của một lãnh đạo, chưa hẳn toàn diện tuy nhiên độ chính xác lại có tính thuyết phục cao.
Trong đầu Lục Hàn Anh vừa thoáng qua suy nghĩ: "Có năng lực, được lòng người, tương lai rộng mở. Xem ra vài tuần làm việc, cũng không tệ!" Chợt, Lâm Mộc Sơn nhớ ra, hỏi:
- Bạn học Lục này, em thực sự không định thông báo cho trường ta biết mình tạm thời thay thế vị trí thư kí hội học sinh à? Sợ là có người vì không biết mà gây khó dễ.
Lục Hàn Anh không nhanh không chậm gật đầu, nói:
- Với em, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hội trưởng, mong anh giúp đỡ!
- Ầy! Thôi được rồi, cứ để anh.
Mặc dù Lâm Mộc Sơn không thể đoán ra Lục Hàn Anh quyết định như vậy có mục đích gì nhưng anh linh cảm, học muội này hành xử có chừng mực, không cần lo lắng.
Cuộc nói chuyện chỉ dừng lại ở đấy. Bởi vì, lơ đễnh vài giây hai người không để ý, một bàn tay bất thình lình đập bộp lên vai Lục Hàn Anh. Một thoáng giật mình, cô không còn để ý đến chữ "Này!" của người kia mà lập tức xoay người. Theo bản năng, Hàn Anh lùi nửa bước, nhíu nét mày, đưa đôi mắt cảnh giác trực diện nhìn thủ phạm. Lâm Mộc Sơn hơi kinh ngạc, nghĩ: "Bọn họ chính là tâm điểm của đám đông vừa rồi?" Đằng sau mái tóc màu vàng kim nổi bật là mấy ngọn tóc đen lay động trong gió. Lý Chương trừng mắt, tiện tay ra một quyền vào mặt tường bên cạnh, nặn ra một nụ cười đầy uy hiếp, cố tình nhấn mạnh mấy chữ:
- Lại gặp nhau rồi!
Lâm Mộc Sơn kinh ngạc, liền cau mày lên tiếng:
- Bạn học này...
- Đây là hai học sinh mới. - Lục Hàn Anh lập tức ngắt lời, đôi mắt bình lặng trực tiếp đối mắt với ánh nhìn chứa lửa. - Bạn học chắc là muốn lấy đồng phục, đúng không?
Lại là giọng nói trầm ổn, lại là nụ cười nửa miệng, Lý Chương miễn cưỡng thu tay về. Song, không vì thế mà thôi nóng nảy coi thường, cậu nhếch mày, cười khẩy:
- Chỉ bằng cô?
Trên mặt Lục Hàn Anh lại không xuất hiện nửa điểm dị thường mà đến Lâm Mộc Sơn cũng phải bất bình thay cô. Anh cau mày nghiêm nghị:
- Bạn học, chúng tôi rất hoan nghênh khi cậu đặt chân đến ngôi trường này nhưng không có nghĩa vì thế mà nới lỏng kỉ luật với học sinh mới.
- Ha! Mạnh miệng như vậy là ai đây ta?
Vụt! Bất thình lình một nắm đấm lao thẳng đến mặt. May mà thân thủ của Lâm Mộc Sơn đủ tốt, đã kịp né đi. Nhanh, mạnh, quyền vừa rồi như xé gió ra thành hai mảnh. Rõ ràng, lực xuất đòn của Lý Chương là để đánh người.
- Cậu?!
Lâm Mộc Sơn trừng mắt, trong khi Lý Chương nhếch mép cười giễu cợt. Đôi mắt cậu bày rõ vẻ hoang tàn:
- Sao? Muốn đánh nhau rồi? Nói trước, đây chưa biết ngán ai bao giờ đâu!
Lâm Mộc Sơn đang định trả lời thì Lục Hàn Anh lần nữa lên tiếng cắt ngang:
- Cậu vừa hỏi anh ấy là ai nhỉ? Giới thiệu với hai người, đây là hội trưởng hội học sinh Lâm Mộc Sơn.
Lý Chương nhướng mày, làm bộ mặt bất ngờ:
- Ồ! Ra là hội trưởng! - Giọng điệu không giấu đi sự khoa trương, bỡn cợt.
Cậu càng cười khi trong đôi mắt của Lâm Mộc Sơn đã phải dậy sóng. Và hẳn là chỉ cần vừa nãy anh lên tiếng cậu ta sẽ lập tức lao đến đánh người. Nhưng nhìn sang bên thì nụ cười đó dần dần tắt ngấm. Đến Ngôn Tử Minh bình tĩnh xem kịch từ đầu tới giờ cũng phải bất ngờ thay đổi thái độ. "Ánh mắt khác rồi!" Không hẹn, hai học sinh mới cùng có chung suy nghĩ khi đối diện với Lục Hàn Anh. Đôi mắt đen thâm trầm khôn lường như một lời cảnh báo: "Dừng lại trước khi đi quá giới hạn!" Lâm Mộc Sơn chứng kiến cái mà ít ai nhìn thấy liền một phen cả kinh. Lục Hàn Anh nhếch khóe môi cười, phá tan sự im lặng trong giây lát:
- Chuông sắp reo, có thể cùng tôi đi lấy đồng phục và nhận lớp được rồi chứ?
Bọn họ đồng thời nghe ra ngữ điệu này giảm mấy phần trầm ổn, lại tăng mấy phần cảnh cáo. Lục Hàn Anh nhẹ nhàng bước đi và lướt qua Lý Chương cùng Ngôn Tử Minh như một cơn gió lạnh, để lại khoảng đất trống hoang mang cho Lâm Mộc Sơn. Đột ngột, bước chân cô dừng lại. Tim đập ngưng mất một nhịp. Lục Hàn Anh nghiêng đầu, mở lớn âm giọng, hỏi:
- Mọi người, giải tán được chưa?
Ngôn Tử Minh hơi giật mình vì bị một tia mắt xẹt qua, cảm giác như da thịt cũng bị cứa vào. Tự động, đám đông tan rã. Học sinh mới bén gót theo Lục Hàn Anh. Lâm Mộc Sơn vẫn đang thất thần ở đó, vô thức, ánh mắt không rời bóng lưng của nữ sinh ấy, miệng thốt lên câu cảm thán:
- Tuyệt thật!...
~*~*~*~
- Bạn học Lục nhỉ? Mới nhận công việc vài hôm mà nay đã phải nộp cho giáo viên Hà, em vất vả rồi. Trường đón học sinh mới, anh nghe nói là giao cho em, không gặp trở ngại gì chứ?
Lục Hàn Anh để ý quan sát, vừa hạ mắt vừa lưu tâm trước sự năng động và gần gũi của hội trưởng. Cô cười khẽ khàng, đáp:
- Cảm ơn hội trưởng. Quả thực không quen lắm.
Lâm Mộc Sơn nghĩ ngợi một chút, cười cười, chân thành tiếp lời:
- Không sao! Không sao! Vài lần là quen. Thật ra, anh vừa từ chỗ giáo viên Hà đến đây. Nghe kể, anh rất ngưỡng mộ năng lực của em, cũng nghe giáo viên nhắc đến chuyện kia, em đã từ chối.
Lục Hàn Anh nghe ra có vài phần ngập ngừng. Bởi vậy mà Hàn Anh cười đoán, không hiểu sao khiến đối phương thấy mình bị thăm dò:
- Hội trưởng không định khuyên em nên đồng ý đấy chứ?
Liền đó, Lâm Mộc Sơn xua xua tay, nói hơi vội:
- Không! Không! Anh không có ý đó! Mỗi người có sự lựa chọn khác nhau, em cũng có ý riêng của em. Anh tôn trọng quyết định của bạn học Lục. Thật ra anh chỉ muốn nói, hội học sinh rất hoan nghênh em. Làm việc với em anh cá là rất vui. Chúng ta có thể tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau cùng cố gắng, hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Khác với Kiều Mẫn Nhi, Lâm Mộc Sơn không phân biệt quyền hạn, chức vụ hay năng lực nhiều, anh tạo ra cảm giác mọi người đều bình đẳng như nhau và anh chỉ đơn thuần là muốn hỗ trợ một cách nhiệt tình, xây dựng tập thể đoàn kết. Chức hội trưởng này thực không uổng cho năng lực của anh. Chân ý đó thu hết vào nụ cười của Lục Hàn Anh, cô đáp:
- Vậy mấy tuần tới, em làm phiền rồi.
- Rất hoan nghênh!
Trên gương mặt anh tuấn của Lâm Mộc Sơn rõ ràng viết lên hai chữ phấn khích. Mà Lục Hàn Anh chỉ thấp thoáng nét môi cười, như có như không. Thực là hai bức tranh đối lập nhau. Lục Hàn Anh cúi đầu xem giờ, Lâm Mộc Sơn lại yên lặng quan sát cô, thầm đánh giá: "Bạn học Lục hòa đồng hơn mình nghĩ. Không thờ ơ mọi chuyện đến vô cảm nhưng hình như cũng không vì chuyện gì mà kích động. Ý cười luôn nhẹ nhàng như vậy. Bình tĩnh đến độ khiến cho người khác hiểu lầm, gắn cho cái mác vô cảm, lãnh đạm. Hầy, có điều, không được làm việc cùng con người có năng lực và tận tâm thế này quả thực đáng tiếc!" Đây xem như là bệnh nghề nghiệp của anh, đối với những người tài năng mang sự tương đồng lí tưởng luôn có sức hút thú vị làm anh hứng thú, hào hứng. Nhưng cũng phải tán dương cho con mắt nhìn người của một lãnh đạo, chưa hẳn toàn diện tuy nhiên độ chính xác lại có tính thuyết phục cao.
Trong đầu Lục Hàn Anh vừa thoáng qua suy nghĩ: "Có năng lực, được lòng người, tương lai rộng mở. Xem ra vài tuần làm việc, cũng không tệ!" Chợt, Lâm Mộc Sơn nhớ ra, hỏi:
- Bạn học Lục này, em thực sự không định thông báo cho trường ta biết mình tạm thời thay thế vị trí thư kí hội học sinh à? Sợ là có người vì không biết mà gây khó dễ.
Lục Hàn Anh không nhanh không chậm gật đầu, nói:
- Với em, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hội trưởng, mong anh giúp đỡ!
- Ầy! Thôi được rồi, cứ để anh.
Mặc dù Lâm Mộc Sơn không thể đoán ra Lục Hàn Anh quyết định như vậy có mục đích gì nhưng anh linh cảm, học muội này hành xử có chừng mực, không cần lo lắng.
Cuộc nói chuyện chỉ dừng lại ở đấy. Bởi vì, lơ đễnh vài giây hai người không để ý, một bàn tay bất thình lình đập bộp lên vai Lục Hàn Anh. Một thoáng giật mình, cô không còn để ý đến chữ "Này!" của người kia mà lập tức xoay người. Theo bản năng, Hàn Anh lùi nửa bước, nhíu nét mày, đưa đôi mắt cảnh giác trực diện nhìn thủ phạm. Lâm Mộc Sơn hơi kinh ngạc, nghĩ: "Bọn họ chính là tâm điểm của đám đông vừa rồi?" Đằng sau mái tóc màu vàng kim nổi bật là mấy ngọn tóc đen lay động trong gió. Lý Chương trừng mắt, tiện tay ra một quyền vào mặt tường bên cạnh, nặn ra một nụ cười đầy uy hiếp, cố tình nhấn mạnh mấy chữ:
- Lại gặp nhau rồi!
Lâm Mộc Sơn kinh ngạc, liền cau mày lên tiếng:
- Bạn học này...
- Đây là hai học sinh mới. - Lục Hàn Anh lập tức ngắt lời, đôi mắt bình lặng trực tiếp đối mắt với ánh nhìn chứa lửa. - Bạn học chắc là muốn lấy đồng phục, đúng không?
Lại là giọng nói trầm ổn, lại là nụ cười nửa miệng, Lý Chương miễn cưỡng thu tay về. Song, không vì thế mà thôi nóng nảy coi thường, cậu nhếch mày, cười khẩy:
- Chỉ bằng cô?
Trên mặt Lục Hàn Anh lại không xuất hiện nửa điểm dị thường mà đến Lâm Mộc Sơn cũng phải bất bình thay cô. Anh cau mày nghiêm nghị:
- Bạn học, chúng tôi rất hoan nghênh khi cậu đặt chân đến ngôi trường này nhưng không có nghĩa vì thế mà nới lỏng kỉ luật với học sinh mới.
- Ha! Mạnh miệng như vậy là ai đây ta?
Vụt! Bất thình lình một nắm đấm lao thẳng đến mặt. May mà thân thủ của Lâm Mộc Sơn đủ tốt, đã kịp né đi. Nhanh, mạnh, quyền vừa rồi như xé gió ra thành hai mảnh. Rõ ràng, lực xuất đòn của Lý Chương là để đánh người.
- Cậu?!
Lâm Mộc Sơn trừng mắt, trong khi Lý Chương nhếch mép cười giễu cợt. Đôi mắt cậu bày rõ vẻ hoang tàn:
- Sao? Muốn đánh nhau rồi? Nói trước, đây chưa biết ngán ai bao giờ đâu!
Lâm Mộc Sơn đang định trả lời thì Lục Hàn Anh lần nữa lên tiếng cắt ngang:
- Cậu vừa hỏi anh ấy là ai nhỉ? Giới thiệu với hai người, đây là hội trưởng hội học sinh Lâm Mộc Sơn.
Lý Chương nhướng mày, làm bộ mặt bất ngờ:
- Ồ! Ra là hội trưởng! - Giọng điệu không giấu đi sự khoa trương, bỡn cợt.
Cậu càng cười khi trong đôi mắt của Lâm Mộc Sơn đã phải dậy sóng. Và hẳn là chỉ cần vừa nãy anh lên tiếng cậu ta sẽ lập tức lao đến đánh người. Nhưng nhìn sang bên thì nụ cười đó dần dần tắt ngấm. Đến Ngôn Tử Minh bình tĩnh xem kịch từ đầu tới giờ cũng phải bất ngờ thay đổi thái độ. "Ánh mắt khác rồi!" Không hẹn, hai học sinh mới cùng có chung suy nghĩ khi đối diện với Lục Hàn Anh. Đôi mắt đen thâm trầm khôn lường như một lời cảnh báo: "Dừng lại trước khi đi quá giới hạn!" Lâm Mộc Sơn chứng kiến cái mà ít ai nhìn thấy liền một phen cả kinh. Lục Hàn Anh nhếch khóe môi cười, phá tan sự im lặng trong giây lát:
- Chuông sắp reo, có thể cùng tôi đi lấy đồng phục và nhận lớp được rồi chứ?
Bọn họ đồng thời nghe ra ngữ điệu này giảm mấy phần trầm ổn, lại tăng mấy phần cảnh cáo. Lục Hàn Anh nhẹ nhàng bước đi và lướt qua Lý Chương cùng Ngôn Tử Minh như một cơn gió lạnh, để lại khoảng đất trống hoang mang cho Lâm Mộc Sơn. Đột ngột, bước chân cô dừng lại. Tim đập ngưng mất một nhịp. Lục Hàn Anh nghiêng đầu, mở lớn âm giọng, hỏi:
- Mọi người, giải tán được chưa?
Ngôn Tử Minh hơi giật mình vì bị một tia mắt xẹt qua, cảm giác như da thịt cũng bị cứa vào. Tự động, đám đông tan rã. Học sinh mới bén gót theo Lục Hàn Anh. Lâm Mộc Sơn vẫn đang thất thần ở đó, vô thức, ánh mắt không rời bóng lưng của nữ sinh ấy, miệng thốt lên câu cảm thán:
- Tuyệt thật!...
~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.