Chương 11: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (11)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Lúc tính tiền, Tả Ngôn đứng ở phía sau Cố Tranh, ai bảo cậu vừa không có tiền vừa không có nhân quyền, mua không được bạch nguyệt quang trong lòng, tạm biệt báo nhỏ của cậu.
Bộ dáng Tả Ngôn cúi đầu đi theo phía sau nam nhân khiến cho mấy nhân viên nữ tràn đầy tình thương của mẹ, bọn họ còn chưa rời đi, liền có một nữ nhân viên cửa hàng không nhịn được nhỏ giọng nói với đồng sự bên cạnh: "Nhìn trên cổ cậu ấy kìa, có dấu hôn."
Cố Tranh nghe vậy nghiêng đầu nhìn chỗ cổ cậu một cái, ở trên có mấy dấu xanh tím.
Cả người Tả Ngôn chấn động, ánh mắt gì đây?
Đó là vết bóp cổ của hắn!
Nghĩ vậy không khỏi nhìn thoáng qua bàn tay của Cố Tranh.
Hai bàn tay đó đã từng đưa dao bắt cậu tự sát, từng bóp cổ của cậu, bẻ gãy cổ tay của cậu, tối hôm qua lại còn sờ hết toàn thân của cậu!
Tả Ngôn lòng đầy căm phẫn nói với hệ thống, "Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ trả thù!"
Hệ thống: "Ngươi đánh không lại hắn."
Tả Ngôn: "Ta biết! Không cần nhắc ta."
Hai người ngồi trên xe, Cố Tranh ném túi quần áo qua người cậu, "Thay."
Tả Ngôn có chút ngốc, "Ở đây?"
Cố Tranh quay đầu cao thấp đánh giá cậu một cái, "Không ở đây thì ở đâu?"
"Này, này cũng không tốt lắm, trước bàn dân thiên hạ..."
Ý đồ của Tả Ngôn khiến cho họ Cố thấy được ánh mắt kiên định cự tuyệt của cậu, nhưng mà đối phương cũng không để ý đến cậu, chỉ nói một câu buổi đấu giá không cho phép người mặc quần áo không chỉnh tề tham gia.
Trứng chọi đá, Tả Ngôn khuất phục.
Lần đầu tiên thay quần áo trong xe, đây một trải nghiệm vô cùng mới lạ, mà chuyện duy nhất khiến cậu không thoải mái là ánh mắt thi thoảng đánh giá cậu của người nam nhân bên cạnh.
"Anh nhìn gì?"
Tả Ngôn nhìn hắn, trong lòng cảnh giác lên, tên này sẽ không có sở thích đặc biệt gì chứ.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Cố Tranh khởi động xe, thanh âm trầm thấp vang lên: "Đây mới gọi là giữa bàn dân thiên hạ."
Xe của hắn là sản phẩm bản giới hạn, những người khác đều không kìm được lòng mà nhìn theo, Tả Ngôn ngồi trong xe mặt hoảng sợ, một cử động nhỏ của không dám.
Nửa người dưới của cậu trống trơn, nếu người bên ngoài lại gần thêm chút nữa liền có thể thấy tiểu Ngôn Ngôn nhà cậu!
Nhìn bộ dạng này của Tả Ngôn, nam nhân cười sung sướng.
Bật lên cửa kính xe, che lại những ánh mắt tìm tòi nhìn vào của người khác.
Tả Ngôn nhanh chóng thay xong quần áo, trong lòng mệt mỏi tê liệt ngã xuống ghế ngồi.
Tả Ngôn: "Hệ thống, nếu ta bị mục tiêu tra tấn đến tự sát thì có được thêm khoảng tiền an ủi không?"
Hệ thống: "Không có."
Tả Ngôn ai oán, cái tên chết tiệt này.
Hai người rất nhanh liền đến một khách sạn xa hoa, sau đó Cố Tranh nói vài câu với nhân viên, hai người liền được dẫn đến thang máy chuyên dụng ở đằng sau, từ thang máy đi ra lại đi qua đi lại mấy vòng mới đến nơi bọn họ muốn đến.
Đây là một khu bán đấu giá, đồ vật được bán đầu giá bên trong cũng không phải được làm từ con đường chính quy.
Cố Tranh hình như là khách VIP ở đây, Tả Ngôn nhìn thấy người khác chỉ ngồi trong sảnh lớn, mà riêng hai người bọn họ lại được đưa đến dãy phòng VIP trên lầu hai.
Rất nhanh liền có nhân viên đến bưng trà rót nước, trên bàn còn đặt một dĩa trái cây.
Tả Ngôn chờ người đi rồi mới cầm một trái chuối tiêu bắt đầu ăn, mãi đến bây giờ cậu cũng không hiểu Cố Tranh dẫn cậu đến đây làm gì.
Trên tường có treo một màn hình tinh thể mỏng, hình ảnh trên đó được trực tiếp từ buổi đấu giá dưới sảnh lớn, hiện tại trên sân khấu chưa có gì hết.
Tả Ngôn ăn trái cây, uống trà, mãi đến ăn uống no nê, mắc vệ sinh đến nơi, buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu.
Cố Tranh liếc mắt nhìn cậu một cái, "Dưới mông có gai?"
Tả Ngôn nhìn hắn hỏi: "Toilet ở đâu?"
"Bên ngoài sẽ có người dẫn cậu đi."
Tả Ngôn đứng trước cửa nhìn ra ngoài vài lần, quay đầu lại nói: "Bên ngoài không có ai."
Cố Tranh tắt di động, đứng dậy đi đến chỗ cậu, nhìn ra ngoài, quả thật một bóng người cũng không có.
"Đi theo tôi."
Tả Ngôn như điên đi theo phía sau hắn, đi đến đi lui, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Còn bao xa?"
"Sắp."
Tả Ngôn nói, "Tôi sắp không nhịn được."
Cậu sắp không khống chế nổi mình mà dựa vào tường.
Cố Tranh: "Chịu thêm một chút."
Nhưng mà tốc độ vẫn không thay đổi, Tả Ngôn đi theo phía sau hắn, "Anh có thể đi nhanh lên không."
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "Không thể."
Tả Ngôn hít một hơi, cười nhìn hắn, dừng bước muốn cởi quần ra, ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, "Nếu cậu muốn đi ở đây, tôi liền cắt."
Ngón tay Tả Ngôn cứng đờ, chỉnh lại quần áo, hít sâu, nhìn hắn nói: "Nhờ dẫn đường."
Đợi đến khi đến toilet, Tả Ngôn vọt vào nhanh như bay, Cố Tranh đứng trước cửa chờ cậu.
Tả Ngôn giành phòng gần cửa nhất, kéo xuống khoá xuống, một thanh âm hài hoà vang lên, rốt cuộc cũng có một cuộc đời hạnh phúc.
Rửa tay xong, máy hong tay hình như bị hư, không hoạt động.
Tả Ngôn gõ gõ hai cái, vẫn không hoạt động.
Một thanh âm phia sau vang lên: "Lại hư nữa?"
ả Ngôn gật đầu, "Hình như vậy."
"Cái thứ này cứ hai ba ngày lại hư, tôi đây... quỷ a!"
Tả Ngôn hoảng sợ, quỷ ở đâu ra?
Vừa quay đầu lại, mới phát hiện, người này có chút quen mắt.
Làn da tái nhợt dưới ánh sáng có chút doạ người, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm không chớp mắt, bộ dạng của cậu giống như một xác chết.
Đổng Tán lùi về sau, chân mềm nhũn không cẩn thận ngã trên mặt đất.
Tả Ngôn cúi đầu muốn bắt chuyện với hắn, "Hey..."
Đổng Tán càng thêm hoảng sợ, chật vật chạy đến cửa, cửa lại không mở được, hắn không dám quay đầu lại, thanh âm như nức nở, "Tại sao cậu lại muốn quấn tôi!"
Tả Ngôn, "Tôi chỉ muốn cám ơn cậu nha, cậu..."
Đổng Tán quay đầu lại nhìn thấy cậu cười liền hét lên một tiếng, sau đó đẩy miệng cửa chạy ra ngoài.
Tả Ngôn nhìn bộ dạng sợ muốn chết của hắn, trong lòng có chút áy náy, "Ta thật sự chỉ muốn nói với cậu ta là chưa kéo khoá quần."
Hệ thống: "..." Tha cho hắn đi, hắn chỉ là một đứa trẻ.
Đợi cậu ra ngoài, Cố Tranh không dấu vết nhìn lướt qua bên trong, "Xảy ra chuyện gì?"
Tả Ngôn lắc đầu, vô tội nói: "Không biết."
Cố Tranh nhìn cậu không nói gì, hai người cùng về phòng của mình.
Buổi đấu giá vừa mới bắt đầu.
Lúc tính tiền, Tả Ngôn đứng ở phía sau Cố Tranh, ai bảo cậu vừa không có tiền vừa không có nhân quyền, mua không được bạch nguyệt quang trong lòng, tạm biệt báo nhỏ của cậu.
Bộ dáng Tả Ngôn cúi đầu đi theo phía sau nam nhân khiến cho mấy nhân viên nữ tràn đầy tình thương của mẹ, bọn họ còn chưa rời đi, liền có một nữ nhân viên cửa hàng không nhịn được nhỏ giọng nói với đồng sự bên cạnh: "Nhìn trên cổ cậu ấy kìa, có dấu hôn."
Cố Tranh nghe vậy nghiêng đầu nhìn chỗ cổ cậu một cái, ở trên có mấy dấu xanh tím.
Cả người Tả Ngôn chấn động, ánh mắt gì đây?
Đó là vết bóp cổ của hắn!
Nghĩ vậy không khỏi nhìn thoáng qua bàn tay của Cố Tranh.
Hai bàn tay đó đã từng đưa dao bắt cậu tự sát, từng bóp cổ của cậu, bẻ gãy cổ tay của cậu, tối hôm qua lại còn sờ hết toàn thân của cậu!
Tả Ngôn lòng đầy căm phẫn nói với hệ thống, "Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ trả thù!"
Hệ thống: "Ngươi đánh không lại hắn."
Tả Ngôn: "Ta biết! Không cần nhắc ta."
Hai người ngồi trên xe, Cố Tranh ném túi quần áo qua người cậu, "Thay."
Tả Ngôn có chút ngốc, "Ở đây?"
Cố Tranh quay đầu cao thấp đánh giá cậu một cái, "Không ở đây thì ở đâu?"
"Này, này cũng không tốt lắm, trước bàn dân thiên hạ..."
Ý đồ của Tả Ngôn khiến cho họ Cố thấy được ánh mắt kiên định cự tuyệt của cậu, nhưng mà đối phương cũng không để ý đến cậu, chỉ nói một câu buổi đấu giá không cho phép người mặc quần áo không chỉnh tề tham gia.
Trứng chọi đá, Tả Ngôn khuất phục.
Lần đầu tiên thay quần áo trong xe, đây một trải nghiệm vô cùng mới lạ, mà chuyện duy nhất khiến cậu không thoải mái là ánh mắt thi thoảng đánh giá cậu của người nam nhân bên cạnh.
"Anh nhìn gì?"
Tả Ngôn nhìn hắn, trong lòng cảnh giác lên, tên này sẽ không có sở thích đặc biệt gì chứ.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Cố Tranh khởi động xe, thanh âm trầm thấp vang lên: "Đây mới gọi là giữa bàn dân thiên hạ."
Xe của hắn là sản phẩm bản giới hạn, những người khác đều không kìm được lòng mà nhìn theo, Tả Ngôn ngồi trong xe mặt hoảng sợ, một cử động nhỏ của không dám.
Nửa người dưới của cậu trống trơn, nếu người bên ngoài lại gần thêm chút nữa liền có thể thấy tiểu Ngôn Ngôn nhà cậu!
Nhìn bộ dạng này của Tả Ngôn, nam nhân cười sung sướng.
Bật lên cửa kính xe, che lại những ánh mắt tìm tòi nhìn vào của người khác.
Tả Ngôn nhanh chóng thay xong quần áo, trong lòng mệt mỏi tê liệt ngã xuống ghế ngồi.
Tả Ngôn: "Hệ thống, nếu ta bị mục tiêu tra tấn đến tự sát thì có được thêm khoảng tiền an ủi không?"
Hệ thống: "Không có."
Tả Ngôn ai oán, cái tên chết tiệt này.
Hai người rất nhanh liền đến một khách sạn xa hoa, sau đó Cố Tranh nói vài câu với nhân viên, hai người liền được dẫn đến thang máy chuyên dụng ở đằng sau, từ thang máy đi ra lại đi qua đi lại mấy vòng mới đến nơi bọn họ muốn đến.
Đây là một khu bán đấu giá, đồ vật được bán đầu giá bên trong cũng không phải được làm từ con đường chính quy.
Cố Tranh hình như là khách VIP ở đây, Tả Ngôn nhìn thấy người khác chỉ ngồi trong sảnh lớn, mà riêng hai người bọn họ lại được đưa đến dãy phòng VIP trên lầu hai.
Rất nhanh liền có nhân viên đến bưng trà rót nước, trên bàn còn đặt một dĩa trái cây.
Tả Ngôn chờ người đi rồi mới cầm một trái chuối tiêu bắt đầu ăn, mãi đến bây giờ cậu cũng không hiểu Cố Tranh dẫn cậu đến đây làm gì.
Trên tường có treo một màn hình tinh thể mỏng, hình ảnh trên đó được trực tiếp từ buổi đấu giá dưới sảnh lớn, hiện tại trên sân khấu chưa có gì hết.
Tả Ngôn ăn trái cây, uống trà, mãi đến ăn uống no nê, mắc vệ sinh đến nơi, buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu.
Cố Tranh liếc mắt nhìn cậu một cái, "Dưới mông có gai?"
Tả Ngôn nhìn hắn hỏi: "Toilet ở đâu?"
"Bên ngoài sẽ có người dẫn cậu đi."
Tả Ngôn đứng trước cửa nhìn ra ngoài vài lần, quay đầu lại nói: "Bên ngoài không có ai."
Cố Tranh tắt di động, đứng dậy đi đến chỗ cậu, nhìn ra ngoài, quả thật một bóng người cũng không có.
"Đi theo tôi."
Tả Ngôn như điên đi theo phía sau hắn, đi đến đi lui, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Còn bao xa?"
"Sắp."
Tả Ngôn nói, "Tôi sắp không nhịn được."
Cậu sắp không khống chế nổi mình mà dựa vào tường.
Cố Tranh: "Chịu thêm một chút."
Nhưng mà tốc độ vẫn không thay đổi, Tả Ngôn đi theo phía sau hắn, "Anh có thể đi nhanh lên không."
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "Không thể."
Tả Ngôn hít một hơi, cười nhìn hắn, dừng bước muốn cởi quần ra, ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, "Nếu cậu muốn đi ở đây, tôi liền cắt."
Ngón tay Tả Ngôn cứng đờ, chỉnh lại quần áo, hít sâu, nhìn hắn nói: "Nhờ dẫn đường."
Đợi đến khi đến toilet, Tả Ngôn vọt vào nhanh như bay, Cố Tranh đứng trước cửa chờ cậu.
Tả Ngôn giành phòng gần cửa nhất, kéo xuống khoá xuống, một thanh âm hài hoà vang lên, rốt cuộc cũng có một cuộc đời hạnh phúc.
Rửa tay xong, máy hong tay hình như bị hư, không hoạt động.
Tả Ngôn gõ gõ hai cái, vẫn không hoạt động.
Một thanh âm phia sau vang lên: "Lại hư nữa?"
ả Ngôn gật đầu, "Hình như vậy."
"Cái thứ này cứ hai ba ngày lại hư, tôi đây... quỷ a!"
Tả Ngôn hoảng sợ, quỷ ở đâu ra?
Vừa quay đầu lại, mới phát hiện, người này có chút quen mắt.
Làn da tái nhợt dưới ánh sáng có chút doạ người, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm không chớp mắt, bộ dạng của cậu giống như một xác chết.
Đổng Tán lùi về sau, chân mềm nhũn không cẩn thận ngã trên mặt đất.
Tả Ngôn cúi đầu muốn bắt chuyện với hắn, "Hey..."
Đổng Tán càng thêm hoảng sợ, chật vật chạy đến cửa, cửa lại không mở được, hắn không dám quay đầu lại, thanh âm như nức nở, "Tại sao cậu lại muốn quấn tôi!"
Tả Ngôn, "Tôi chỉ muốn cám ơn cậu nha, cậu..."
Đổng Tán quay đầu lại nhìn thấy cậu cười liền hét lên một tiếng, sau đó đẩy miệng cửa chạy ra ngoài.
Tả Ngôn nhìn bộ dạng sợ muốn chết của hắn, trong lòng có chút áy náy, "Ta thật sự chỉ muốn nói với cậu ta là chưa kéo khoá quần."
Hệ thống: "..." Tha cho hắn đi, hắn chỉ là một đứa trẻ.
Đợi cậu ra ngoài, Cố Tranh không dấu vết nhìn lướt qua bên trong, "Xảy ra chuyện gì?"
Tả Ngôn lắc đầu, vô tội nói: "Không biết."
Cố Tranh nhìn cậu không nói gì, hai người cùng về phòng của mình.
Buổi đấu giá vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.