Chương 17: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (17)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Ngay líc muốn chạy vội ra bên ngoài, trong một góc tối bỗng lao ra một bóng người màu trắng.
Tên tóc đỏ nâng lên súng theo bản năng, Tả Ngôn chưa đợi hắn ta chuẩn bị, đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của hắn ta, đá một cước đá qua.
"Phanh!"
Thân thể Tả Ngôn run một cái, vội vàng tiếp được chiếc bình sứ xanh sắp chạm đất.
Lưng của tên tấm đỏ đập vào nền đất, nâng lên súng chỉ về hướng cậu, thanh âm "cạch cạch cạch" vang lên.
Sắc mặt tái nhợt của Tả Ngôn gợi lên một ý cười, "Hết đạn?"
Nét mặt tên tóc đỏ hết sức khó coi, "Mẹ nó! Mày ở đâu ra vậy, dám xen vào chuyện của tao! Có tin tao giết mày không!"
Tả Ngôn gật đầu, "Tin!"
Sau đó cậu đặt chiếc bình trên trần xe, thuận tiện nhặt lên gầy bóng chày bên cạnh.
Tại ánh mắt không dám tin của tên tóc đỏ, cậu xông lên đập hắn một trận.
"Mẹ!... Mày biết tao là ai không!"
"Không biết, cũng không có hứng thú, đừng nói chuyện, anh chỉ cần kêu đau là được."
Dưới ánh trăng, Tả Ngôn ôn nhu mỉm cười nhìn hắn, đánh càng ác hơn.
Thanh âm tru lên biến mất trong chốc lát, tên tóc đỏ khó khăn bò bò đi.
Tả Ngôn dựa vào xe ngồi bệt xuống, nhìn tên tóc đỏ mấp máy thô, thở hổn hển vài cái.
Tuy rằng tuổi cũng lớn, tốt xấu gì cũng tốn tiền học Tae Kwon Do, dù cho cậu chỉ có duy nhất một cước đá là đạt chuẩn.
Dù vậy nhưng cậu vẫn muốn xin lỗi giáo viên số học của cậu, cậu thế mà ngay cả đếm cũng không biết đếm.
Sáu viên đạn lại chỉ có thể đếm thành một cái.
Đợi trong chốc lát, nghe được tiếng bước chân đến gần, nghiêng đầu nhìn qua.
Cố Tranh nhìn cậu, lại nhìn tên tóc hồng đang cố gắng bò được mấy mét, ngoài ý muốn nhướng mày.
"Đứng lên, đi về."
Tả Ngôn ngửa đầu nhìn hắn, "Anh có thể cõng tôi về không?"
Cố Tranh, "Cậu đang mơ hả."
Không, người đang mơ là anh.
Tả Ngôn chống tay lên xe, lảo đảo đứng lên, ném xuống cây gậy trong tay, cầm lấy bình sứ xanh, từ từ đi qua.
Đến gần trước mặt Cố Tranh, cầm cái bình trong tay đưa qua, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Tôi giúp anh cướp về."
Cố Tranh bình tĩnh nhìn cậu nửa ngày, nói: "Đi thôi."
Cầm lấy bình sứ, xoay người, phía sau lưng đột nhiên bị một vật đè lên.
Thanh âm khàn khàn của thanh niên vang lên, bị gió phiêu tán trong không khí.
"Chỉ sợ, anh thật sự phải cõng tôi."
Trước khi thân thể thanh niên ngã xuống đất, Cố Tranh tiếp được cậu, trong lòng bàn tay mang theo cảm giác ẩm ướt.
Trước khi ý thức của Tả Ngôn rút đi, dường như thấy được biểu tình kinh ngạc của Cố Tranh, xem ra mấy phát súng này cũng có chỗ tốt.
——————
Ba ngày sau.
Tả Ngôn là bị khát tỉnh, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt ra là cậu xác định mình chưa chết.
Còn vì lí do tại sao.
Là do... người chết sẽ không cảm thấy đau.
Tả Ngôn: "Hệ thống, công năng che chắn cảm giác đau đâu?"
Hệ thống: "Người ta nói trong mưa gió một chút đau đó thì có là gì~~"
Tả Ngôn dữ tợn hỏi: "Một chút đau?"
Viên đạn đâm thủng ngực, còn dám bảo một chút đau?
Hệ thống ho nhẹ, "Này, ngươi khát không?"
Nhắc đến chuyện này, Tả Ngôn cảm thấy cổ họng của cậu như muốn bốc hoả, mà bên cạnh cậu vừa hay có một ly nước.
Suy nghĩ một hồi giãy dụa muốn ngồi dậy, cảm giác đau đớn từ ngực khiến cho khuôn mặy cậu đều nhíu lại.
Cố Tranh đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một cái khay, thấy tình huống trước mắt thì nhíu nhày, bước qua, đè lại cậu, "Đừng lộn xộn!"
"Khát."
Sau khi nói xong, Tả Ngôn cảm thấy yết hầu của mình như bị dao cắt, ánh mắt tối đen nhìn ly nước bên giường đầy khát vọng.
Cố Tranh thấy vậy liền đưa ly nước đến bên môi cậu, "Uống chậm một chút."
Tả Ngôn đâu có hơi lo lắng chuyện này, cầm đến nước là uống một ngụm lớn, nhất thời bị sặc.
"Khụ... Khụ khụ!"
Lồng ngực bị chấn động, miệng vết thương cũng bị liên luỵ theo, nhất thời nhiễm đỏ một tầng băng gạc.
HLTT: Một phát trúng 6 viên đạn chắc anh Cố đau lòng bé Tả lắm~
Ngay líc muốn chạy vội ra bên ngoài, trong một góc tối bỗng lao ra một bóng người màu trắng.
Tên tóc đỏ nâng lên súng theo bản năng, Tả Ngôn chưa đợi hắn ta chuẩn bị, đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của hắn ta, đá một cước đá qua.
"Phanh!"
Thân thể Tả Ngôn run một cái, vội vàng tiếp được chiếc bình sứ xanh sắp chạm đất.
Lưng của tên tấm đỏ đập vào nền đất, nâng lên súng chỉ về hướng cậu, thanh âm "cạch cạch cạch" vang lên.
Sắc mặt tái nhợt của Tả Ngôn gợi lên một ý cười, "Hết đạn?"
Nét mặt tên tóc đỏ hết sức khó coi, "Mẹ nó! Mày ở đâu ra vậy, dám xen vào chuyện của tao! Có tin tao giết mày không!"
Tả Ngôn gật đầu, "Tin!"
Sau đó cậu đặt chiếc bình trên trần xe, thuận tiện nhặt lên gầy bóng chày bên cạnh.
Tại ánh mắt không dám tin của tên tóc đỏ, cậu xông lên đập hắn một trận.
"Mẹ!... Mày biết tao là ai không!"
"Không biết, cũng không có hứng thú, đừng nói chuyện, anh chỉ cần kêu đau là được."
Dưới ánh trăng, Tả Ngôn ôn nhu mỉm cười nhìn hắn, đánh càng ác hơn.
Thanh âm tru lên biến mất trong chốc lát, tên tóc đỏ khó khăn bò bò đi.
Tả Ngôn dựa vào xe ngồi bệt xuống, nhìn tên tóc đỏ mấp máy thô, thở hổn hển vài cái.
Tuy rằng tuổi cũng lớn, tốt xấu gì cũng tốn tiền học Tae Kwon Do, dù cho cậu chỉ có duy nhất một cước đá là đạt chuẩn.
Dù vậy nhưng cậu vẫn muốn xin lỗi giáo viên số học của cậu, cậu thế mà ngay cả đếm cũng không biết đếm.
Sáu viên đạn lại chỉ có thể đếm thành một cái.
Đợi trong chốc lát, nghe được tiếng bước chân đến gần, nghiêng đầu nhìn qua.
Cố Tranh nhìn cậu, lại nhìn tên tóc hồng đang cố gắng bò được mấy mét, ngoài ý muốn nhướng mày.
"Đứng lên, đi về."
Tả Ngôn ngửa đầu nhìn hắn, "Anh có thể cõng tôi về không?"
Cố Tranh, "Cậu đang mơ hả."
Không, người đang mơ là anh.
Tả Ngôn chống tay lên xe, lảo đảo đứng lên, ném xuống cây gậy trong tay, cầm lấy bình sứ xanh, từ từ đi qua.
Đến gần trước mặt Cố Tranh, cầm cái bình trong tay đưa qua, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Tôi giúp anh cướp về."
Cố Tranh bình tĩnh nhìn cậu nửa ngày, nói: "Đi thôi."
Cầm lấy bình sứ, xoay người, phía sau lưng đột nhiên bị một vật đè lên.
Thanh âm khàn khàn của thanh niên vang lên, bị gió phiêu tán trong không khí.
"Chỉ sợ, anh thật sự phải cõng tôi."
Trước khi thân thể thanh niên ngã xuống đất, Cố Tranh tiếp được cậu, trong lòng bàn tay mang theo cảm giác ẩm ướt.
Trước khi ý thức của Tả Ngôn rút đi, dường như thấy được biểu tình kinh ngạc của Cố Tranh, xem ra mấy phát súng này cũng có chỗ tốt.
——————
Ba ngày sau.
Tả Ngôn là bị khát tỉnh, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt ra là cậu xác định mình chưa chết.
Còn vì lí do tại sao.
Là do... người chết sẽ không cảm thấy đau.
Tả Ngôn: "Hệ thống, công năng che chắn cảm giác đau đâu?"
Hệ thống: "Người ta nói trong mưa gió một chút đau đó thì có là gì~~"
Tả Ngôn dữ tợn hỏi: "Một chút đau?"
Viên đạn đâm thủng ngực, còn dám bảo một chút đau?
Hệ thống ho nhẹ, "Này, ngươi khát không?"
Nhắc đến chuyện này, Tả Ngôn cảm thấy cổ họng của cậu như muốn bốc hoả, mà bên cạnh cậu vừa hay có một ly nước.
Suy nghĩ một hồi giãy dụa muốn ngồi dậy, cảm giác đau đớn từ ngực khiến cho khuôn mặy cậu đều nhíu lại.
Cố Tranh đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một cái khay, thấy tình huống trước mắt thì nhíu nhày, bước qua, đè lại cậu, "Đừng lộn xộn!"
"Khát."
Sau khi nói xong, Tả Ngôn cảm thấy yết hầu của mình như bị dao cắt, ánh mắt tối đen nhìn ly nước bên giường đầy khát vọng.
Cố Tranh thấy vậy liền đưa ly nước đến bên môi cậu, "Uống chậm một chút."
Tả Ngôn đâu có hơi lo lắng chuyện này, cầm đến nước là uống một ngụm lớn, nhất thời bị sặc.
"Khụ... Khụ khụ!"
Lồng ngực bị chấn động, miệng vết thương cũng bị liên luỵ theo, nhất thời nhiễm đỏ một tầng băng gạc.
HLTT: Một phát trúng 6 viên đạn chắc anh Cố đau lòng bé Tả lắm~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.