Chương 23: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (23)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
[23] - Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (23)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Chuyện anh muốn nói với tôi là chuyện này?"
Hoàng Nghiêu nhướng mày, "Chỉ chuyện này thôi còn chưa đủ sao? Nếu anh họ của tôi biết..."
Nhìn từ trên xuống dưới người đang nằm trên giường, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, ít ra lớn lên vẫn thật hợp khẩu vị của mình.
Nói chuyện này với cậu là để uy hiếp cậu á? Cậu thực sợ đó.
Ngoài mặt, Tả Ngôn lộ ra bộ dáng lo lắng, "Anh muốn sao?"
Hoàng Nghiêu cười nói: "Chỉ cần cậu đồng ý rời đi, tôi sẽ xem như tôi chuyện gì cũng không biết."
Nếu không chịu rời đi, vậy thì đừng trách hắn ta.
Thanh niên trên giường trầm mặc một lát, hơi thấp giọng nói: "Được."
Tả Ngôn giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, miệng vết thương theo chuyển động mà bắt đầu nhói lên, xuống giường, hai chân đặt xuống đất, chỉ vài động tác nhỏ vậy mà lại khiến thân thể cậu run rẩy theo.
Đứng vững lại thân thể, lưng có chút cong, cắn chặt hàm răng, từ bên giường đi đến cửa phòng cũng mất hết tất cả sức lực của cậu.
Hoàng Nghiêu ôm cánh tay, nhìn động tác của cậu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
"Cậu muốn đi đâu?"
Cố Tranh đứng trước cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống thanh niên trước mặt.
Một thân đồ bệnh nhân, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh trên mặt Tả Ngôn chảy xuống cằm, trên môi còn dính vài sợi tóc, đỡ tường, đứng cũng đứng không vững.
Tả Ngôn không nói được một lời, cúi đầu nhìn xuống chân mình, vừa rồi quên mang dép vào, sàn nhà có chút lạnh.
Cố Tranh nhìn một người khác còn đứng trong phòng, "Xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Nghiêu lập tức phủi sạch quan hệ, "Em không biết, cậu ta vừa mới nói với em là nhất định muốn rời đi."
Cố Tranh cúi đầu, liếc mắt còn thấy được đầu ngón chân của cậu cuộn lại cùng một chỗ mà còn không thành thật, hỏi, "Cậu phải rời đi?"
Tả Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, tóc dài theo động tác của cậu mà ngăn chặn tầm mắt của cậu.
Cố Tranh nói: "Ai cho phép cậu đi?"
Tả Ngôn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoàng Nghiêu, "Anh ta."
Hoàng Nghiêu không nghĩ đến cậu sẽ bán ra chính mình nhanh như vậy, vậy thì hắn ta cũng không khách khó, trong ánh mắt lãnh đạm của Cố Tranh nói: "Anh họ, người này có vấn đề."
"Anh bạn nhỏ, mới vài ngày không gặp sao cậu lại thành ra như vầy rồi?"
Một thanh âm đột nhiên truyền ra từ đằng sau Cố Tranh, Tả Ngôn cảm thấy có chút quen tai.
Triệu Lục bước đến gần nhìn Tả Ngôn, "Sao vậy, nhanh như vậy mà quên tôi rồi hả? Ngày đó chính là tôi cõng cậu từ trong mộ ra đó."
Tả Ngôn nghĩ, hôm đó cậu hôn mê, ai biết ai cõng cậu ra, "À, cám ơn nha."
Triệu Lục vỗ một bàn tay vào người cậu, "Ha ha ha, anh bạn nhỏ... ai cậu đây là bị gì?"
Một đại nam nhân tay chân không biết nặng nhẹ, chỉ một bàn tay liền đẩy Tả Ngôn nhào đến bên Cố Tranh.
Cố Tranh vươn tay đỡ lấy thắt lăng của cậu, giúp cậu không đến mức ngã từ trên người hắn xuống.
Tả Ngôn mặt đều nhăn, liên tiếp hít sâu mấy hơi: "Không sao."
Nếu không sao, mới gặp quỷ.
"Lục ca, sao anh đến đây?" Hoàng Nghiêu bước qua hỏi.
Triệu Lục nói: "Lão đại kêu tôi đến, Nghiêu thiếu gia, cậu ấy sao vậy?"
Tả Ngôn ghé vào ngực Cố Tranh giả chết, đừng nói chuyện với cậu, ngay cả thở dốc cũng đau.
Viên đạn bắn vào ngực kia cũng không phải tự quậy mà ra, nếu không phải lúc trước cậu muốn giành được cái bình kia, cũng không đến mức sẽ bị ăn đạn, nhìn cũng biết là do ai.
Hoàng Nghiêu kinh ngạc hỏi: "Anh biết cậu ta hả?"
Triệu Lục nói, "Biết chứ, lần trước mang từ mộ về, cậu không biết đâu, cái mô huyệt kia cực kì sạch sẽ, ngoại trừ cậu ta ra, một thứ cũng không có."
Triệu Lục vẻ mặt đầy đáng tiếc, dù sao lúc trước truyền tin Võ Lăng Sơn có mộ lớn, ai nghĩ đến lại về tay không.
Tả Ngôn nghe Triệu Lục nói thì rất là không đồng đó, vào mộ huyệt của tôi muốn trộm vật bồi táng của tôi, bây giờ ngay cả mộ chủ nhân cũng bị mang ra, anh còn tiếc gì nữa.
Vật đáng giá nhất chính là cậu, xác sống!
Những tên xác ướp kia có gì để sánh với cậu đâu?
"Cậu ta là xác ướp?"
Hoàng Nghiêu chấn kinh rồi, hắn ta vẫn chưa hề nghe anh họ của hắn ta nói qua chuyện này, không ngờ được, vậy mà lại mang xác sống trở về!
Tả Ngôn nhìn hắn ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng trắng, không sai, xác ướp, còn béo nữa, hù chết anh.
Hoàng Nghiêu không kịp phản ứng, theo bản năng lùi về sau hai bước, điều này giúp hắn ta hiểu tại sao thân thể của người này lại khác thường như vậy, và tại sao anh họ của hắn ta lại ở bên cạnh người này.
Nhìn đối phương có thể khóc có thể cười còn có thể ăn, một xác ướp không khác gì người bình thường, người như vậy, đúng thật là muốn nghiêu cứu.
Triệu Lục cảm thấy không khí có chút không đúng, nhận đến ánh mắt của lão đại, lôi kéo Hoàng Nghiêu xuống lầu.
"Nghiêu thiếu gia, tôi kể cậu nghe, ở trong mộ chúng tôi gặp được một loại trùng..."
Theo thanh âm ngày càng xa, cằm của Tả Ngôn bị nâng lên, Cố Tranh cười như không cười nhìn cậu, "Quậy đủ chưa?"
Tả Ngôn nói, "Là anh ta muốn đuổi tôi đi..."
Sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì không cần đuổi, bật người liền điên, nhưng trước tiên là phải giết chết người trước mặt này rồi lại nói.
Khoé môi của Cố Tranh câu ra một nụ cười nguy hiểm, cúi đầu đến gần cậu, một tay vuốt lại vài sợi tóc tán loạn trên trán cậu, nói: "Cậu tốt nhất là đem trí nhớ của cậu nhớ lại, hiện tại tâm tình của tôi đang tốt, nuôi một cái xác sống đầy thú vị cũng có thể có có thể không, nhưng nếu tôi mất đi kiên nhẫn, a..."
Khoa học kỹ thuật hiện tại đủ để có thể khiến cho ký ức của một người khôi phục, chỉ là nếu kích thích quá lớn sẽ khiến người ta trở thành một tên ngốc thôi.
Cố Tranh cũng không cần một tên ngốc.
Tả Ngôn nuốt nước bọt, tinh thần của người nam nhân này có chút vấn đề.
"Tôi biết."
Cố Tranh buông cậu ra, vẻ mặt đạm mạc nói: "Không có lần sau."
Tả Ngôn lùi về phía sau vài bước gật đầu, chuyện này cũng không phải do cậu.
Cố Tranh tiến lên vài bước, đột nhiên hỏi: "Nếu vừa nãy tôi không đến kịp lúc, cậu sẽ rời đi à sao?"
Tả Ngôn vội vàng lắc đầu, đánh chết cậu cũng không đi!
Trừ phi... đánh chết anh.
Cố Tranh nói: "Hửm?"
Tả Ngôn chỉ tay vào phòng tắm ở bên cạnh, "Tôi muốn đi chỗ đó."
Chất lỏng trong bàng quang của cậu cũng không thể lắc lư, lại nghẹn thêm chút nữa sẽ tiểu ra.
Tầm mắt của Cố Tranh hạ xuống, dừng ở vị trí hạ thân của cậu, "Muốn tôi giúp không?"
Tả Ngôn nghĩa chính ngôn từ, "Không, tôi tự làm được."
Tin tôi đi, tôi thật sự tự làm được.
"Phải không, tôi không tin."
Tả Ngôn quả thực muốn khóc, người anh em, anh tin tôi đi, tôi đã tự đi tiểu mười chính năm rồi, chuyện này đối với tôi mà nói dễ như trở bàn tay.
Cậu phát thệ!
Tả Ngôn đứng trước bồn cầu, đứng phía sau cậu là một nam nhân cao hơn cậu nửa cái đầu.
Tả Ngôn chầm chậm chầm chầm lấy ra Tiểu Ngôn Ngôn, nhìn anh bạn nhỏ của mình, cảm thán, thật uỷ khuất cho cậu.
Ba phút đi qua.
Tả Ngôn ngay cả một giọt cũng không tích ra, trong không khí dường như lắng đọng lại.
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, "Anh có thể quay sang chỗ khác không?"
Mặc cho lúc ai đang cầm súng, bên cạnh lại thêm một cái ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm không thể xem nhẹ, đều sẽ không được tự nhiên.
Cố Tranh nói, "Không thể."
Anh thật sự là càng ngày càng cố tình gây sự, cái thứ này có gì xinh đẹp đâu!
Tin tôi tiểu lên người của anh không hả!
————
Đến khi từ phòng tắm đi ra, tất cả sức lực trên người Tả Ngôn giống như bị tháo nước.
Người khác đều là bị doạ tiểu, riêng cậu là bị doạ nghẹn trở về.
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Chuyện anh muốn nói với tôi là chuyện này?"
Hoàng Nghiêu nhướng mày, "Chỉ chuyện này thôi còn chưa đủ sao? Nếu anh họ của tôi biết..."
Nhìn từ trên xuống dưới người đang nằm trên giường, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, ít ra lớn lên vẫn thật hợp khẩu vị của mình.
Nói chuyện này với cậu là để uy hiếp cậu á? Cậu thực sợ đó.
Ngoài mặt, Tả Ngôn lộ ra bộ dáng lo lắng, "Anh muốn sao?"
Hoàng Nghiêu cười nói: "Chỉ cần cậu đồng ý rời đi, tôi sẽ xem như tôi chuyện gì cũng không biết."
Nếu không chịu rời đi, vậy thì đừng trách hắn ta.
Thanh niên trên giường trầm mặc một lát, hơi thấp giọng nói: "Được."
Tả Ngôn giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, miệng vết thương theo chuyển động mà bắt đầu nhói lên, xuống giường, hai chân đặt xuống đất, chỉ vài động tác nhỏ vậy mà lại khiến thân thể cậu run rẩy theo.
Đứng vững lại thân thể, lưng có chút cong, cắn chặt hàm răng, từ bên giường đi đến cửa phòng cũng mất hết tất cả sức lực của cậu.
Hoàng Nghiêu ôm cánh tay, nhìn động tác của cậu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
"Cậu muốn đi đâu?"
Cố Tranh đứng trước cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống thanh niên trước mặt.
Một thân đồ bệnh nhân, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh trên mặt Tả Ngôn chảy xuống cằm, trên môi còn dính vài sợi tóc, đỡ tường, đứng cũng đứng không vững.
Tả Ngôn không nói được một lời, cúi đầu nhìn xuống chân mình, vừa rồi quên mang dép vào, sàn nhà có chút lạnh.
Cố Tranh nhìn một người khác còn đứng trong phòng, "Xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Nghiêu lập tức phủi sạch quan hệ, "Em không biết, cậu ta vừa mới nói với em là nhất định muốn rời đi."
Cố Tranh cúi đầu, liếc mắt còn thấy được đầu ngón chân của cậu cuộn lại cùng một chỗ mà còn không thành thật, hỏi, "Cậu phải rời đi?"
Tả Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, tóc dài theo động tác của cậu mà ngăn chặn tầm mắt của cậu.
Cố Tranh nói: "Ai cho phép cậu đi?"
Tả Ngôn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoàng Nghiêu, "Anh ta."
Hoàng Nghiêu không nghĩ đến cậu sẽ bán ra chính mình nhanh như vậy, vậy thì hắn ta cũng không khách khó, trong ánh mắt lãnh đạm của Cố Tranh nói: "Anh họ, người này có vấn đề."
"Anh bạn nhỏ, mới vài ngày không gặp sao cậu lại thành ra như vầy rồi?"
Một thanh âm đột nhiên truyền ra từ đằng sau Cố Tranh, Tả Ngôn cảm thấy có chút quen tai.
Triệu Lục bước đến gần nhìn Tả Ngôn, "Sao vậy, nhanh như vậy mà quên tôi rồi hả? Ngày đó chính là tôi cõng cậu từ trong mộ ra đó."
Tả Ngôn nghĩ, hôm đó cậu hôn mê, ai biết ai cõng cậu ra, "À, cám ơn nha."
Triệu Lục vỗ một bàn tay vào người cậu, "Ha ha ha, anh bạn nhỏ... ai cậu đây là bị gì?"
Một đại nam nhân tay chân không biết nặng nhẹ, chỉ một bàn tay liền đẩy Tả Ngôn nhào đến bên Cố Tranh.
Cố Tranh vươn tay đỡ lấy thắt lăng của cậu, giúp cậu không đến mức ngã từ trên người hắn xuống.
Tả Ngôn mặt đều nhăn, liên tiếp hít sâu mấy hơi: "Không sao."
Nếu không sao, mới gặp quỷ.
"Lục ca, sao anh đến đây?" Hoàng Nghiêu bước qua hỏi.
Triệu Lục nói: "Lão đại kêu tôi đến, Nghiêu thiếu gia, cậu ấy sao vậy?"
Tả Ngôn ghé vào ngực Cố Tranh giả chết, đừng nói chuyện với cậu, ngay cả thở dốc cũng đau.
Viên đạn bắn vào ngực kia cũng không phải tự quậy mà ra, nếu không phải lúc trước cậu muốn giành được cái bình kia, cũng không đến mức sẽ bị ăn đạn, nhìn cũng biết là do ai.
Hoàng Nghiêu kinh ngạc hỏi: "Anh biết cậu ta hả?"
Triệu Lục nói, "Biết chứ, lần trước mang từ mộ về, cậu không biết đâu, cái mô huyệt kia cực kì sạch sẽ, ngoại trừ cậu ta ra, một thứ cũng không có."
Triệu Lục vẻ mặt đầy đáng tiếc, dù sao lúc trước truyền tin Võ Lăng Sơn có mộ lớn, ai nghĩ đến lại về tay không.
Tả Ngôn nghe Triệu Lục nói thì rất là không đồng đó, vào mộ huyệt của tôi muốn trộm vật bồi táng của tôi, bây giờ ngay cả mộ chủ nhân cũng bị mang ra, anh còn tiếc gì nữa.
Vật đáng giá nhất chính là cậu, xác sống!
Những tên xác ướp kia có gì để sánh với cậu đâu?
"Cậu ta là xác ướp?"
Hoàng Nghiêu chấn kinh rồi, hắn ta vẫn chưa hề nghe anh họ của hắn ta nói qua chuyện này, không ngờ được, vậy mà lại mang xác sống trở về!
Tả Ngôn nhìn hắn ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng trắng, không sai, xác ướp, còn béo nữa, hù chết anh.
Hoàng Nghiêu không kịp phản ứng, theo bản năng lùi về sau hai bước, điều này giúp hắn ta hiểu tại sao thân thể của người này lại khác thường như vậy, và tại sao anh họ của hắn ta lại ở bên cạnh người này.
Nhìn đối phương có thể khóc có thể cười còn có thể ăn, một xác ướp không khác gì người bình thường, người như vậy, đúng thật là muốn nghiêu cứu.
Triệu Lục cảm thấy không khí có chút không đúng, nhận đến ánh mắt của lão đại, lôi kéo Hoàng Nghiêu xuống lầu.
"Nghiêu thiếu gia, tôi kể cậu nghe, ở trong mộ chúng tôi gặp được một loại trùng..."
Theo thanh âm ngày càng xa, cằm của Tả Ngôn bị nâng lên, Cố Tranh cười như không cười nhìn cậu, "Quậy đủ chưa?"
Tả Ngôn nói, "Là anh ta muốn đuổi tôi đi..."
Sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì không cần đuổi, bật người liền điên, nhưng trước tiên là phải giết chết người trước mặt này rồi lại nói.
Khoé môi của Cố Tranh câu ra một nụ cười nguy hiểm, cúi đầu đến gần cậu, một tay vuốt lại vài sợi tóc tán loạn trên trán cậu, nói: "Cậu tốt nhất là đem trí nhớ của cậu nhớ lại, hiện tại tâm tình của tôi đang tốt, nuôi một cái xác sống đầy thú vị cũng có thể có có thể không, nhưng nếu tôi mất đi kiên nhẫn, a..."
Khoa học kỹ thuật hiện tại đủ để có thể khiến cho ký ức của một người khôi phục, chỉ là nếu kích thích quá lớn sẽ khiến người ta trở thành một tên ngốc thôi.
Cố Tranh cũng không cần một tên ngốc.
Tả Ngôn nuốt nước bọt, tinh thần của người nam nhân này có chút vấn đề.
"Tôi biết."
Cố Tranh buông cậu ra, vẻ mặt đạm mạc nói: "Không có lần sau."
Tả Ngôn lùi về phía sau vài bước gật đầu, chuyện này cũng không phải do cậu.
Cố Tranh tiến lên vài bước, đột nhiên hỏi: "Nếu vừa nãy tôi không đến kịp lúc, cậu sẽ rời đi à sao?"
Tả Ngôn vội vàng lắc đầu, đánh chết cậu cũng không đi!
Trừ phi... đánh chết anh.
Cố Tranh nói: "Hửm?"
Tả Ngôn chỉ tay vào phòng tắm ở bên cạnh, "Tôi muốn đi chỗ đó."
Chất lỏng trong bàng quang của cậu cũng không thể lắc lư, lại nghẹn thêm chút nữa sẽ tiểu ra.
Tầm mắt của Cố Tranh hạ xuống, dừng ở vị trí hạ thân của cậu, "Muốn tôi giúp không?"
Tả Ngôn nghĩa chính ngôn từ, "Không, tôi tự làm được."
Tin tôi đi, tôi thật sự tự làm được.
"Phải không, tôi không tin."
Tả Ngôn quả thực muốn khóc, người anh em, anh tin tôi đi, tôi đã tự đi tiểu mười chính năm rồi, chuyện này đối với tôi mà nói dễ như trở bàn tay.
Cậu phát thệ!
Tả Ngôn đứng trước bồn cầu, đứng phía sau cậu là một nam nhân cao hơn cậu nửa cái đầu.
Tả Ngôn chầm chậm chầm chầm lấy ra Tiểu Ngôn Ngôn, nhìn anh bạn nhỏ của mình, cảm thán, thật uỷ khuất cho cậu.
Ba phút đi qua.
Tả Ngôn ngay cả một giọt cũng không tích ra, trong không khí dường như lắng đọng lại.
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, "Anh có thể quay sang chỗ khác không?"
Mặc cho lúc ai đang cầm súng, bên cạnh lại thêm một cái ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm không thể xem nhẹ, đều sẽ không được tự nhiên.
Cố Tranh nói, "Không thể."
Anh thật sự là càng ngày càng cố tình gây sự, cái thứ này có gì xinh đẹp đâu!
Tin tôi tiểu lên người của anh không hả!
————
Đến khi từ phòng tắm đi ra, tất cả sức lực trên người Tả Ngôn giống như bị tháo nước.
Người khác đều là bị doạ tiểu, riêng cậu là bị doạ nghẹn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.