Chương 27: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (27)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Ngồi trên tàu hoả, Hoàng Nghiêu xanh mặt, "Chúng ta không thể chọn chỗ giường nằm à?"
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt như bị táo bón của hắn ta, vô tội nói, "Vé giường nằm bán hết rồi."
Hoàng Nghiêu cắn chặt môi, "Cậu lại đây! Đổi chỗ với tôi!"
Tả Ngôn nói, "Không đổi!"
Ngồi bên trái Hoàng Nghiêu là một tên mặp, luôn từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn vặt, vài vụn đồ ăn thỉnh thoảng còn rơi xuống người hắn ta.
Đối diện hắn ta là một người phụ nữ trung niên ôm một đứa trẻ, trong tay đứa trẻ cầm một thanh socola, hai bàn tay nắm socola mà bị dính vệt đen, thỉnh thoảng còn nhìn hắn ta cười một cái.
Hoàng Nghiêu thần kinh buộc chặt, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, rồi lại gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay của đứa trẻ kia.
Tựa như đứa trẻ kia có thể tuỳ thời mà nhào qua người hắn ta.
Tả Ngôn ngồi bên cạnh nhịn cười, nhưng Hoàng Nghiêu vẫn thấy được bả vai của cậu run rẩy.
"Cậu còn dám cười! Đều là tại cái chủ ý tồi của cậu!"
Trước đó Tả Ngôn nói cậu có biện pháp để có thể cùng Cố Tranh đi Tô Hà, ai mà ngờ được, lại là dùng cái biện pháp trộm đi theo này!
Vừa nghĩ đến lỡ như bọn họ bị anh họ bắt gặp, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Tả Ngôn thầm cười ha hả, nói chủ ý của tôi tồi, vậy mà hiện tại không phải anh cũng đang ở trên xe à, nếu có bản lĩnh thì đừng đi theo.
Nhưng mà Tả Ngôn khẳng định mình sẽ không dám nói ra miệng như vậy, bởi vì trên người cậu không có tiền.
Vậy nên Tả Ngôn nhìn hắn ta đầy an ủi, "Chịu khó chút, anh xem, Cố Tranh vẫn chưa hề phát hiện ra chúng ta, chứng tỏ chúng ta che giấu rất tốt."
Một đường từ máy bay đến tàu hoả, hai người hữu kinh vô hiểm mà tránh được Cố Tranh.
Nhưng mà khiến Tả Ngôn lo lắng chính là phương tiện giao thông kế tiếp, trên máy bay và tàu hoả có thể tránh được Cố Tranh là do bọn họ đều chọn khoang phổ thông.
Nhưng Tô Hà là một cái thôn nhỏ, xuống tàu hoả chỉ có một chiếc xe duy nhất vận chuyển hành khách đi vào thôn.
Dù cho chiếc xe vận chuyển hành khách có lớn đi nữa, khả năng bị phát hiện cũng thật lớn.
Hoàng Nghiêu lấy tay vuốt vuốt vụn bánh bích quy trên người xuống, cau mày, sau đó Tả Ngôn nghe hắn ta lo lắng nói, "Sau khi xuống tàu hoả, anh họ sẽ có người chuyên môn đến đón, cậu vẫn nên lo lắng cho chúng ta đi."
Ánh mắt Tả Ngôn sáng lên, vỗ vỗ bả vai của hắn ta nói: "Anh chịu khổ rồi."
Gánh năng đường xa a, người anh em.
Dù vậy nhưng phong cảnh ven đường cũng không tệ lắm, ví dụ như đứa trẻ đang ngồi đối diện anh đó, đáng yêu biết bao nhiêu.
Ủa? Socola trên tay nó đâu rồi?
Tả Ngôn theo dấu vết mà nhìn qua, trầm mặc.
Hoàng Nghiêu chú ý đến cậu đột nhiên im lặng lại, cũng cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy trên quần của hắn ta, một vật màu đen đang chậm rãi chảy xuống, chứng minh cảm giác tồn tại của nó.
Hẳn là do trong lúc nãy hai người đang nói chuyện, đứa trẻ đó ném qua đây.
Tả Ngôn vì phòng ngừa hắn ta cáu lên, vội vàng kéo hắn rời khỏi chỗ.
Trong toilet, sắc mặt của Hoàng Nghiêu thật sự không dễ nhìn, Tả Ngôn dựa vào tường ngay cửa nhà vệ sinh, nhìn lên trần xe.
Có hai nữ sinh đi từ toilet ra, vừa thấy cậu bỗng dưng đứng lại.
Một đầu tóc dài của Tả Ngôn vẫn chưa cắt đi, ra khỏi nhà liền buộc thành đuôi ngựa cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt tái nhợt mang một vẻ ốm yếu, lúc này đang trong tư thái nhìn lên cao một góc bốn mươi lăm độ, trên người như toả ra một cảm giác thản nhiên đầy u buồn.
Thời hiện tại, người có thể giữ một đầu tóc dài như vậy, mà còn là một nam nhân đẹp trai cũng không nhiều, vậy nên hai em gái lấy điện thoại di động ra làm ra vẻ như chụp ảnh phong cảnh xung quanh, nhưng thật ra trên màn hình điện thoại đều là thân ảnh của Tả Ngôn.
Tả Ngôn đang nhìn trên đỉnh đầu, ở trên đang có một con nhện đang bò từ từ theo tơ nhện từ bên đây sang bên kia, nhưng người người ở bên trong vẫn còn chưa chịu ra!
Tả Ngôn hỏi hệ thống, "Tại sao ta lại muốn giúp hắn đến toilet chứ?" Hơn ba mươi phút rồi.
Hệ thống: "Nếu hắn bỏ đi, cậu liền không có tiền."
Tả Ngôn vừa nghe cảm thấy cũng đúng, nhưng mà, "Sao ngươi hiểu ta quá vậy? Chẳng lẽ tình cách mạng hữu nghị của chúng ta đã trở nên quá thâm hậu rồi sao?"
Hệ thống: "Là do ngươi nhìn chằm chằm ví tiền của hắn." Mệt cho cái khuôn mặt này, nhờ nó mà may ra không bị xem thành tên móc túi.
Ánh đèn LED sáng lên, em gái tóc ngắn cảm thấy ảo não, quên tắt đèn LED rồi.
Tả Ngôn từ trên người con nhện mà hoàn hồn, nhìn hai cô gái nhỏ đứng trong góc, cũng phát hiện di động tên tay của bọ họ.
Tả Ngôn: "Ta đang bị chụp lén hả?
Hệ thống: "Rõ ràng quá mà."
Tả Ngôn vẻ mặt thâm trầm, "Ta chỉ quan tâm không biết tư thế vừa rồi có đẹp trai không."
Đứng thẳng lại, nở một nụ cười ôn nhu với hai cô gái, "Đừng đăng lên mạng nha."
Tâm tình của hai em gái kích động lên, a a a a! Đến giọng nói cũng dễ nghe nữa!
Nhưng mà, trễ rồi, lỡ đăng rồi.
"Này, thiệt ngại quá, vừa nãy không cẩn thận lỡ đăng lên rồi, thật sự rất xin lỗi, tôi lập tức xoá liền."
Tả Ngôn sửng sốt, nhanh vậy hả?
Dù vậy nhưng khi nhìn hai em gái đang giải thích, cậu lắc đầu nói không sao.
Cố Tranh hẳn là sẽ không lên mạng nhìn mấy thứ nhàm chán đó đâu.
Hoàng Nghiêu từ toilet đi ra, chỉ thấy hai nữ sinh vừa đi vừa nói líu ríu cái gì mà đẹp trai quá.
"Thật hoài nghi cậu sao có thể hiểu biết nhiều đến như vậy."
Điểm ấy vẫn luôn là điểm mà Hoàng Nghiêu không thể hiểu được, sống lại coi như không nhắc đến, nhưng tại sao lại không hề xa lạ với đồ vật ở xã hội hiện đại, mà còn hiểu biết nhiều hơn cả hắn ta nữa.
Tả Ngôn yên lặng về chỗ ngồi, ai biết được.
Đường đi còn rất xa, Triệu Lục ôm điện thoại lướt weibo xem vài bài đăng mới mẻ ở mục phụ cận, thỉnh thoảng cười ha ha vài tiếng.
Lần thứ hai lướt mấy bài đăng mới, một cái hình đang hot đập vào mắt gã, định lướt qua nhưng sau đó lại dừng tay lại.
Mở hình lớn lên, Triệu Lục sửng sốt, đây không phải là người anh em Tiểu Hà à?
Triệu Lục đưa điện thoại cho Cố Tranh đang ngồi đối diện, nói: "Lão đại, chú em Hà lên top rồi."
Cố Tranh nhíu mày, không hiểu gã đang nói cái gì, nhưng vẫn cầm lấy di động.
Ánh mắt nhất thời lạnh xuống, nhìn khung cảnh phía sau Hà Chi Dứu, Cố Tranh đứng dậy rời đi.
Triệu Lục bay qua chụp lấy di động, gãi gãi đầu, lão đại đây là đang tức giận à?
Lúc hai người Tả Ngôn và Hoàng Nghiêu trở về chỗ ngồi, nhận ra nhóc con đối diện lần này trong tay cầm hai thanh socola, mà vừa nhìn là biết cầm vẫn chưa chặt.
Nhìn thấy hai người trở lại, nhếch miệng cười vui vẻ.
Lúc này không chỉ có mình Hoàng Nghiêu sợ, mà ngay cả cậu cũng cảm thấy chút khủng bố không nói thành lời.
"Hai người các cậu đang định bỏ trốn à?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc khiến hai người cứng đờ.
Khoang xe giường nằm.
Cố Tranh ngồi trên giường, đứng đối diện là hai tên gia hoả vừa bị mang về.
Triệu Lục cảm thấy không khí có chút nghiêm túc, miệng gặm nửa quả táo vẫn chần chờ chưa nhai nuốt xuống.
"Mau nói đi, xảy ra chuyện gì?"
Vừa bắt đầu Hoàng Nghiêu liền lập tức chỉ vào người bên cạnh xác nhận, "Là chủ ý của cậu ta."
Tả Ngôn bị ánh mắt của Cố Tranh nhìn đến cả người run lên, thật là nhìn lầm anh! Nhanh như vậy đã bán ra đồng minh! Sau này đánh 55 tuyệt đối không thể mang theo anh!
Tả Ngôn dùng lý do rất xưa, nhìn hắn, "Tôi phải đi, lỡ như tôi nhớ đến gì đó cũng có thể giúp đỡ."
Cố Tranh dời tằm mắt nhìn về phía Hoàng Nghiêu.
Hoàng Nghiêu cam đam không lạc hậu, "Em là bác sĩ!"
Cố Tranh mặt không đổi sắc nhìn hai người, "Đứng đó, sau đó hai người bắt xe quay về cho tôi."
Hai tên đội hữu đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang một ý, giúp đỡ nhau!
Triệu Lục trừu khoé miệng, sao nghiêm túc như vậy?
"Lão đại, nếu hai người họ đã đến đây rồi, vậy để bọn họ cùng nhau chờ trong thôn đi, dù sao bắt bọn họ quay về cũng chưa chắc bọn họ sẽ nghe lời."
Ánh mắt hai người sáng lên, cùng nhất trí gật đầu, còn chuyện sau đó... tính sau.
Ánh mắt Cố Tranh đầy lạnh lùng, "Không có lần sau!"
Cuối cùng hai người cũng được giữ lại, rốt cuộc cũng thoát được nhóc con kia.
Hai ngày trên tàu hoả, Tả Ngôn, Hoàng Nghiêu và Triệu Lục chơi hai ngày đấu địa chủ.
Lúc ra bài ai cũng muốn cho cậu một cái bom.
Sau khi xuống tàu hoả, cứ tưởng sẽ có người đón như lời Hoàng Nghiêu nói, lại không nghĩ rằng Cố Tranh lại không có kêu người đến đây.
Hoàng Nghiêu vừa nhìn thấy trên cửa xe đầy bụi bặm, thái dương chợt run rẩy.
Tả Ngôn lắc đầu, có một tên bị khiết phích không chịu đựng nổi vẫn còn ở đây này.
Trong xe vận chuyển hành khách, hai người ngồi một chỗ khác nhau.
Tả Ngôn ngồi bên người Cố Tranh, thời tiết lúc này có chút nóng, bên trong xe nhất thời dâng lên mùi mồ hôi, gay mũi đến mức trêu chọc thần kinh của người ta.
Nhưng Cố Tranh lại trong cái mùi gay mũi này nghe được một mùi hương thanh đạm.
Nghiêng đầu, đến gần người bên cạnh, cái mùi hương thanh đạm này lại càng rõ ràng.
Thanh đạm tựa như mùi huân hương.
Đường núi luôn không bằng phẳng, người tài xế rất quen thuộc con đường này, đến mức nhắm mắt cũng có thể chạy được.
Vậy nên khi bắt đầu lái xe, sẽ không thèm quan tâm người ngồi đằng sau ra sao.
Trong xe sẽ ngẫu nhiên xóc nảy hai cái, lúc đầu còn có chút không quen, nhưng sau một lúc liền có thể thích ứng hoàn toàn.
Nhưng mà, vẫn có chút ngoài ý muốn.
Một cái xóc nảy mạnh, Tả Ngôn cảm giác mông của mình rời khỏi ghế ngồi, đỉnh đầu sắp tiếp xúc thân mật với trần xe.
Ba.
Về lại chỗ ngồi, Tả Ngôn "A" hút một hơi.
Cố Tranh hỏi, "Miệng vết thương đau?"
Tả Ngôn gật đầu, mém chút nữa đã mang tim của cậu ra khỏi lồng ngực.
Anh tài xế, anh cứ lái xe như vậy sẽ bị đánh đó.
Cố Tranh nắm lấy cổ tay của cậu, kéo đến bên người mình, sau đó liền muốn cởi áo của cậu.
Tả Ngôn hoảng sợ, "Anh muốn làm gì!"
Cố Tranh nhíu mày, "Đừng động đậy, để tôi xem miệng vết thương."
Tả Ngôn nâng mắt, những người ngồi xung quanh đều đang dời tầm mắt về hai nam nhân đang làm chuyện mờ ám này.
"Vết thương của tôi không sao."
Cố Tranh không tin, cái xóc nảy lúc nãy có chút mạnh, miệng vết thương của cậu chỉ mới khép lại vài ngày, rất có thể sẽ bị nứt ra.
Tả Ngôn nắm lấy cái tay muốn cởi nút áo của hắn, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói: "Tôi thật sự không sao, chờ đến nơi lại xem, được không?"
Ở trong xe lại muốn cởi quần áo, chuyện đó ai chịu cho nổi, lỡ doạ đến mấy thôn dân thuần phác thì sao.
Cố Tranh nhìn cậu nửa ngày, buông tay ra, nhưng lại mang cậu dựa dựa vào lòng ngực của mình.
Dưới chóp mũi, mùi hương thơm mát càng thêm nồng đậm, Tả Ngôn không thể tránh thoát, liền ở bên cạnh hắn mà tìm một cái tư thế thoải mái. Cùng sự lắc lắc lư lư trong xe, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Hoàng Nghiêu ánh mắt phức tạp nhìn hai người, sau một cái xóc nảy, mũi đụng trúng chỗ ngồi phía sau, nhất thời chuyện gì cũng không muốn nghĩ.
Rốt cuộc thì chừng nào mới đến nơi!
Ngồi trên tàu hoả, Hoàng Nghiêu xanh mặt, "Chúng ta không thể chọn chỗ giường nằm à?"
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt như bị táo bón của hắn ta, vô tội nói, "Vé giường nằm bán hết rồi."
Hoàng Nghiêu cắn chặt môi, "Cậu lại đây! Đổi chỗ với tôi!"
Tả Ngôn nói, "Không đổi!"
Ngồi bên trái Hoàng Nghiêu là một tên mặp, luôn từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn vặt, vài vụn đồ ăn thỉnh thoảng còn rơi xuống người hắn ta.
Đối diện hắn ta là một người phụ nữ trung niên ôm một đứa trẻ, trong tay đứa trẻ cầm một thanh socola, hai bàn tay nắm socola mà bị dính vệt đen, thỉnh thoảng còn nhìn hắn ta cười một cái.
Hoàng Nghiêu thần kinh buộc chặt, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, rồi lại gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay của đứa trẻ kia.
Tựa như đứa trẻ kia có thể tuỳ thời mà nhào qua người hắn ta.
Tả Ngôn ngồi bên cạnh nhịn cười, nhưng Hoàng Nghiêu vẫn thấy được bả vai của cậu run rẩy.
"Cậu còn dám cười! Đều là tại cái chủ ý tồi của cậu!"
Trước đó Tả Ngôn nói cậu có biện pháp để có thể cùng Cố Tranh đi Tô Hà, ai mà ngờ được, lại là dùng cái biện pháp trộm đi theo này!
Vừa nghĩ đến lỡ như bọn họ bị anh họ bắt gặp, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Tả Ngôn thầm cười ha hả, nói chủ ý của tôi tồi, vậy mà hiện tại không phải anh cũng đang ở trên xe à, nếu có bản lĩnh thì đừng đi theo.
Nhưng mà Tả Ngôn khẳng định mình sẽ không dám nói ra miệng như vậy, bởi vì trên người cậu không có tiền.
Vậy nên Tả Ngôn nhìn hắn ta đầy an ủi, "Chịu khó chút, anh xem, Cố Tranh vẫn chưa hề phát hiện ra chúng ta, chứng tỏ chúng ta che giấu rất tốt."
Một đường từ máy bay đến tàu hoả, hai người hữu kinh vô hiểm mà tránh được Cố Tranh.
Nhưng mà khiến Tả Ngôn lo lắng chính là phương tiện giao thông kế tiếp, trên máy bay và tàu hoả có thể tránh được Cố Tranh là do bọn họ đều chọn khoang phổ thông.
Nhưng Tô Hà là một cái thôn nhỏ, xuống tàu hoả chỉ có một chiếc xe duy nhất vận chuyển hành khách đi vào thôn.
Dù cho chiếc xe vận chuyển hành khách có lớn đi nữa, khả năng bị phát hiện cũng thật lớn.
Hoàng Nghiêu lấy tay vuốt vuốt vụn bánh bích quy trên người xuống, cau mày, sau đó Tả Ngôn nghe hắn ta lo lắng nói, "Sau khi xuống tàu hoả, anh họ sẽ có người chuyên môn đến đón, cậu vẫn nên lo lắng cho chúng ta đi."
Ánh mắt Tả Ngôn sáng lên, vỗ vỗ bả vai của hắn ta nói: "Anh chịu khổ rồi."
Gánh năng đường xa a, người anh em.
Dù vậy nhưng phong cảnh ven đường cũng không tệ lắm, ví dụ như đứa trẻ đang ngồi đối diện anh đó, đáng yêu biết bao nhiêu.
Ủa? Socola trên tay nó đâu rồi?
Tả Ngôn theo dấu vết mà nhìn qua, trầm mặc.
Hoàng Nghiêu chú ý đến cậu đột nhiên im lặng lại, cũng cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy trên quần của hắn ta, một vật màu đen đang chậm rãi chảy xuống, chứng minh cảm giác tồn tại của nó.
Hẳn là do trong lúc nãy hai người đang nói chuyện, đứa trẻ đó ném qua đây.
Tả Ngôn vì phòng ngừa hắn ta cáu lên, vội vàng kéo hắn rời khỏi chỗ.
Trong toilet, sắc mặt của Hoàng Nghiêu thật sự không dễ nhìn, Tả Ngôn dựa vào tường ngay cửa nhà vệ sinh, nhìn lên trần xe.
Có hai nữ sinh đi từ toilet ra, vừa thấy cậu bỗng dưng đứng lại.
Một đầu tóc dài của Tả Ngôn vẫn chưa cắt đi, ra khỏi nhà liền buộc thành đuôi ngựa cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt tái nhợt mang một vẻ ốm yếu, lúc này đang trong tư thái nhìn lên cao một góc bốn mươi lăm độ, trên người như toả ra một cảm giác thản nhiên đầy u buồn.
Thời hiện tại, người có thể giữ một đầu tóc dài như vậy, mà còn là một nam nhân đẹp trai cũng không nhiều, vậy nên hai em gái lấy điện thoại di động ra làm ra vẻ như chụp ảnh phong cảnh xung quanh, nhưng thật ra trên màn hình điện thoại đều là thân ảnh của Tả Ngôn.
Tả Ngôn đang nhìn trên đỉnh đầu, ở trên đang có một con nhện đang bò từ từ theo tơ nhện từ bên đây sang bên kia, nhưng người người ở bên trong vẫn còn chưa chịu ra!
Tả Ngôn hỏi hệ thống, "Tại sao ta lại muốn giúp hắn đến toilet chứ?" Hơn ba mươi phút rồi.
Hệ thống: "Nếu hắn bỏ đi, cậu liền không có tiền."
Tả Ngôn vừa nghe cảm thấy cũng đúng, nhưng mà, "Sao ngươi hiểu ta quá vậy? Chẳng lẽ tình cách mạng hữu nghị của chúng ta đã trở nên quá thâm hậu rồi sao?"
Hệ thống: "Là do ngươi nhìn chằm chằm ví tiền của hắn." Mệt cho cái khuôn mặt này, nhờ nó mà may ra không bị xem thành tên móc túi.
Ánh đèn LED sáng lên, em gái tóc ngắn cảm thấy ảo não, quên tắt đèn LED rồi.
Tả Ngôn từ trên người con nhện mà hoàn hồn, nhìn hai cô gái nhỏ đứng trong góc, cũng phát hiện di động tên tay của bọ họ.
Tả Ngôn: "Ta đang bị chụp lén hả?
Hệ thống: "Rõ ràng quá mà."
Tả Ngôn vẻ mặt thâm trầm, "Ta chỉ quan tâm không biết tư thế vừa rồi có đẹp trai không."
Đứng thẳng lại, nở một nụ cười ôn nhu với hai cô gái, "Đừng đăng lên mạng nha."
Tâm tình của hai em gái kích động lên, a a a a! Đến giọng nói cũng dễ nghe nữa!
Nhưng mà, trễ rồi, lỡ đăng rồi.
"Này, thiệt ngại quá, vừa nãy không cẩn thận lỡ đăng lên rồi, thật sự rất xin lỗi, tôi lập tức xoá liền."
Tả Ngôn sửng sốt, nhanh vậy hả?
Dù vậy nhưng khi nhìn hai em gái đang giải thích, cậu lắc đầu nói không sao.
Cố Tranh hẳn là sẽ không lên mạng nhìn mấy thứ nhàm chán đó đâu.
Hoàng Nghiêu từ toilet đi ra, chỉ thấy hai nữ sinh vừa đi vừa nói líu ríu cái gì mà đẹp trai quá.
"Thật hoài nghi cậu sao có thể hiểu biết nhiều đến như vậy."
Điểm ấy vẫn luôn là điểm mà Hoàng Nghiêu không thể hiểu được, sống lại coi như không nhắc đến, nhưng tại sao lại không hề xa lạ với đồ vật ở xã hội hiện đại, mà còn hiểu biết nhiều hơn cả hắn ta nữa.
Tả Ngôn yên lặng về chỗ ngồi, ai biết được.
Đường đi còn rất xa, Triệu Lục ôm điện thoại lướt weibo xem vài bài đăng mới mẻ ở mục phụ cận, thỉnh thoảng cười ha ha vài tiếng.
Lần thứ hai lướt mấy bài đăng mới, một cái hình đang hot đập vào mắt gã, định lướt qua nhưng sau đó lại dừng tay lại.
Mở hình lớn lên, Triệu Lục sửng sốt, đây không phải là người anh em Tiểu Hà à?
Triệu Lục đưa điện thoại cho Cố Tranh đang ngồi đối diện, nói: "Lão đại, chú em Hà lên top rồi."
Cố Tranh nhíu mày, không hiểu gã đang nói cái gì, nhưng vẫn cầm lấy di động.
Ánh mắt nhất thời lạnh xuống, nhìn khung cảnh phía sau Hà Chi Dứu, Cố Tranh đứng dậy rời đi.
Triệu Lục bay qua chụp lấy di động, gãi gãi đầu, lão đại đây là đang tức giận à?
Lúc hai người Tả Ngôn và Hoàng Nghiêu trở về chỗ ngồi, nhận ra nhóc con đối diện lần này trong tay cầm hai thanh socola, mà vừa nhìn là biết cầm vẫn chưa chặt.
Nhìn thấy hai người trở lại, nhếch miệng cười vui vẻ.
Lúc này không chỉ có mình Hoàng Nghiêu sợ, mà ngay cả cậu cũng cảm thấy chút khủng bố không nói thành lời.
"Hai người các cậu đang định bỏ trốn à?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc khiến hai người cứng đờ.
Khoang xe giường nằm.
Cố Tranh ngồi trên giường, đứng đối diện là hai tên gia hoả vừa bị mang về.
Triệu Lục cảm thấy không khí có chút nghiêm túc, miệng gặm nửa quả táo vẫn chần chờ chưa nhai nuốt xuống.
"Mau nói đi, xảy ra chuyện gì?"
Vừa bắt đầu Hoàng Nghiêu liền lập tức chỉ vào người bên cạnh xác nhận, "Là chủ ý của cậu ta."
Tả Ngôn bị ánh mắt của Cố Tranh nhìn đến cả người run lên, thật là nhìn lầm anh! Nhanh như vậy đã bán ra đồng minh! Sau này đánh 55 tuyệt đối không thể mang theo anh!
Tả Ngôn dùng lý do rất xưa, nhìn hắn, "Tôi phải đi, lỡ như tôi nhớ đến gì đó cũng có thể giúp đỡ."
Cố Tranh dời tằm mắt nhìn về phía Hoàng Nghiêu.
Hoàng Nghiêu cam đam không lạc hậu, "Em là bác sĩ!"
Cố Tranh mặt không đổi sắc nhìn hai người, "Đứng đó, sau đó hai người bắt xe quay về cho tôi."
Hai tên đội hữu đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang một ý, giúp đỡ nhau!
Triệu Lục trừu khoé miệng, sao nghiêm túc như vậy?
"Lão đại, nếu hai người họ đã đến đây rồi, vậy để bọn họ cùng nhau chờ trong thôn đi, dù sao bắt bọn họ quay về cũng chưa chắc bọn họ sẽ nghe lời."
Ánh mắt hai người sáng lên, cùng nhất trí gật đầu, còn chuyện sau đó... tính sau.
Ánh mắt Cố Tranh đầy lạnh lùng, "Không có lần sau!"
Cuối cùng hai người cũng được giữ lại, rốt cuộc cũng thoát được nhóc con kia.
Hai ngày trên tàu hoả, Tả Ngôn, Hoàng Nghiêu và Triệu Lục chơi hai ngày đấu địa chủ.
Lúc ra bài ai cũng muốn cho cậu một cái bom.
Sau khi xuống tàu hoả, cứ tưởng sẽ có người đón như lời Hoàng Nghiêu nói, lại không nghĩ rằng Cố Tranh lại không có kêu người đến đây.
Hoàng Nghiêu vừa nhìn thấy trên cửa xe đầy bụi bặm, thái dương chợt run rẩy.
Tả Ngôn lắc đầu, có một tên bị khiết phích không chịu đựng nổi vẫn còn ở đây này.
Trong xe vận chuyển hành khách, hai người ngồi một chỗ khác nhau.
Tả Ngôn ngồi bên người Cố Tranh, thời tiết lúc này có chút nóng, bên trong xe nhất thời dâng lên mùi mồ hôi, gay mũi đến mức trêu chọc thần kinh của người ta.
Nhưng Cố Tranh lại trong cái mùi gay mũi này nghe được một mùi hương thanh đạm.
Nghiêng đầu, đến gần người bên cạnh, cái mùi hương thanh đạm này lại càng rõ ràng.
Thanh đạm tựa như mùi huân hương.
Đường núi luôn không bằng phẳng, người tài xế rất quen thuộc con đường này, đến mức nhắm mắt cũng có thể chạy được.
Vậy nên khi bắt đầu lái xe, sẽ không thèm quan tâm người ngồi đằng sau ra sao.
Trong xe sẽ ngẫu nhiên xóc nảy hai cái, lúc đầu còn có chút không quen, nhưng sau một lúc liền có thể thích ứng hoàn toàn.
Nhưng mà, vẫn có chút ngoài ý muốn.
Một cái xóc nảy mạnh, Tả Ngôn cảm giác mông của mình rời khỏi ghế ngồi, đỉnh đầu sắp tiếp xúc thân mật với trần xe.
Ba.
Về lại chỗ ngồi, Tả Ngôn "A" hút một hơi.
Cố Tranh hỏi, "Miệng vết thương đau?"
Tả Ngôn gật đầu, mém chút nữa đã mang tim của cậu ra khỏi lồng ngực.
Anh tài xế, anh cứ lái xe như vậy sẽ bị đánh đó.
Cố Tranh nắm lấy cổ tay của cậu, kéo đến bên người mình, sau đó liền muốn cởi áo của cậu.
Tả Ngôn hoảng sợ, "Anh muốn làm gì!"
Cố Tranh nhíu mày, "Đừng động đậy, để tôi xem miệng vết thương."
Tả Ngôn nâng mắt, những người ngồi xung quanh đều đang dời tầm mắt về hai nam nhân đang làm chuyện mờ ám này.
"Vết thương của tôi không sao."
Cố Tranh không tin, cái xóc nảy lúc nãy có chút mạnh, miệng vết thương của cậu chỉ mới khép lại vài ngày, rất có thể sẽ bị nứt ra.
Tả Ngôn nắm lấy cái tay muốn cởi nút áo của hắn, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói: "Tôi thật sự không sao, chờ đến nơi lại xem, được không?"
Ở trong xe lại muốn cởi quần áo, chuyện đó ai chịu cho nổi, lỡ doạ đến mấy thôn dân thuần phác thì sao.
Cố Tranh nhìn cậu nửa ngày, buông tay ra, nhưng lại mang cậu dựa dựa vào lòng ngực của mình.
Dưới chóp mũi, mùi hương thơm mát càng thêm nồng đậm, Tả Ngôn không thể tránh thoát, liền ở bên cạnh hắn mà tìm một cái tư thế thoải mái. Cùng sự lắc lắc lư lư trong xe, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Hoàng Nghiêu ánh mắt phức tạp nhìn hai người, sau một cái xóc nảy, mũi đụng trúng chỗ ngồi phía sau, nhất thời chuyện gì cũng không muốn nghĩ.
Rốt cuộc thì chừng nào mới đến nơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.