Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 34: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (34)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sau khi trở về, Cố Tranh tự mình giúp Tả Ngôn tẩy trang, khuôn mặt thanh tú dần lộ ra bộ dáng nguyên bản.

Cố Tranh nâng cằm cậu lên nói, "Sau này không được vẽ bậy bạ những thứ đó lên mặt nữa."

Tả Ngôn cầm khăn mặt đặt lên mặt, che lại ánh mắt của hắn, nếu anh còn dám đi xem mắt, chiêu này tôi sẽ còn phải dùng đế, để nghĩ xem, nếu có lần sau không biết nên mặc váy luôn không.

Cố Tranh cầm khăn mặt lên, nhìn vẻ mặt an tĩnh của thanh niên, không làm ầm làm ĩ như bình thường.

"Em đang nghĩ cái gì?"

Tả Ngôn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Nghĩ tối nay có thể được ăn bánh nhân thịt nữa không?"

Vừa nhắc đến chữ "bánh nhân thịt" mặt Cố Tranh liền tối sầm, "Không thể!"

Tả Ngôn ngưỡng cổ, "Tại sao!"

Cố Tranh xoay người bước đi, "Không có tại sao."

Tả Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, thầm mắng, cái tên phát xít chết tiệt!

Trong cơn tức giận, Tả Ngôn mang Nhị Cẩu rời nhà trốn đi.

Cố Tranh đứng cạnh cửa sổ, nhìn thanh niên vẻ mặt cao hứng ôm mèo qua nhà hàng xóm.

Lắc lắc đầu, trở lại thư phòng, chuyến đi làn này, bọn họ tổn thất bốn người...

Mãi cho đến trước chạng vạng, Tả Ngôn mới trở về.

Lên lầu, vốn định đi tắm một cái, nhưng khi đi ngang qua thư phòng chợt nghe thanh âm nói chuyện của Cố Tranh.

"... Dì út, con đã quyết định rồi."

Tả Ngôn vừa nghe, dừng bước, nhưng mà Cố Tranh vẫn phát hiện thân ảnh của cậu.

"Lại đây."

Tả Ngôn vờ như không nghe thấy, Cố Tranh nói lại lần thứ hai: "Lại đây."

Lại thêm một lần nữa sẽ làm Cố Tranh mất kiên nhẫn, Tả Ngôn cực kỳ hiểu điều này, từ sau cửa ló đầu vào, không tiếng động nói với hắn, "Bánh nhân thịt."

Cố Tranh trầm mặc một lát, nói: "Chỉ cho ăn hai miếng."

Tả Ngôn vươn ra bốn ngón tay, "Bốn."

Sau đó thừa dịp nam nhân không nói chuyện mà vui vẻ đi đến, có ăn là được rồi, nhưng thật sự có ăn đúng quy định không thì ai quản được cậu.

Cố Tranh kéo cậu ngồi lại bên cạnh mình, nói với người ở bên kia đầu dây điện thoại: "Con đã tìm được rồi, dì không cần lo lắng."

"Không, dù em ấy không phải tốt nhất, nhưng chính là con vừa vặn muốn."

Tả Ngôn ngẩng đầu, thấy Cố Tranh vẫn luôn cúi đầu nhìn cậu, nhất thời hô hấp lần lượt thay đổi.

Cách gần hơn, cậu có thể nghe được giọng nữ đầy bất đắc dĩ khuyên khuyên bảo bảo truyền ra từ trong điện thoại.

Lúc này, Cố Tranh nói thêm một câu: "Lần trước Hoàng Nghiêu trộm đi theo con đến Tô Hà, dì út, dì biết chuyện này chưa?"

Tả Ngôn nhìn chằm chằm môi của Cố Tranh, cũng không nhớ ai đã từng nói với Tả Ngôn rằng nam nhân môi mỏng bạc tình bạc nghĩa nhất, điểm ấy bây giờ liền được chứng thật trên người Hoàng Nghiêu, thanh âm của nữ nhân bên tai không còn bình tĩnh nữa, lớn đến mức như muốn xuyên qua loa.

"Tên nhóc đó đang ngứa da phải không! Đợi dì trở về sẽ lấy dây lưng dạy dỗ nó!"

Nhìn đi, anh em với nhau để làm gì?

Để đến thời khắc mấu chốt liền đem bán ra.

Hoàng Nghiêu né ở bên ngoài cả một buổi rồi mới dám về nhà bỗng hắt xì một cái, không lẽ là tên nhóc Hà Chi Dứu kia đang tố cáo hắn ta à.

Trên bàn cơm chiều quả nhiên có thêm thịt, Tả Ngôn cắn một miếng, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Hoàng Nghiêu ở phía đối diện.

Hoàng Nghiêu nẩng đầu, nhìn thoáng qua anh họ, sau đó nói với Tả Ngôn: "Cậu nhìn tôi như vậy, không lẽ đã nghĩ thông rồi à?" Quyết định muốn bỏ rơi anh họ mà đầu nhập lòng ngực của hắn ta?

Tả Ngôn duỗi cánh tay ra, vỗ vỗ trên bả vai của hắn ta, "Bảo trọng."

Hoàng Nghiêu không hiểu ra sao.

Tả Ngôn đột nhiên nhớ đến trong nhà này không chỉ có ba người bọn họ.

"Cái tên đang hôn mê kia đã tỉnh chưa?"

Hoàng Nghiêu nói: "Cậu ta trúng một loại thuốc bột không rõ, hẳn là ngày mai có thể tỉnh lại, anh họ, Đổng gia chưa đến tìm người à?"

Cố Tranh nói, "Vẫn chưa."



Hoàng Nghiêu nói: "Người của Đổng gia đều tham dự, người của Lục gia lại không nhúng tay vào, bọn họ hẳn là tìm lâu đến mấy cũng không nghĩ là ở đây."

Cố Tranh nói, "Lục gia không dám nhúng tay."

Người của Lục gia lần này trốn còn trốn không kịp, sao có thể giúp đỡ tìm người chứ.

Cùng một ngày, cháu nội của Lục lão đầu vừa chọc Cố Tranh vừa làm liên luỵ đến Đổng Tán.

Dùng súng động thủ với đồng môn ở bên ngoài, đây không là kinh thị thì còn gì nữa?

Trong đại bản doanh của dân đảo đấu, trên đường chào hỏi mười thì, thì ít nhất có một người là đảo đấu, còn lại chín người kia chính là quan hệ thân thích với người đảo đấu kia.

Tên tóc đỏ Lục gia kia lăn lộn hai năm ở nước ngoài, không biết trời cao đất rộng, chỉ với chuyện dẫn người động thủ kiểu này, ít nhất cũng phải bị đánh gãy chân, kiếp sau mới có thể đứng dậy.

Mà phương pháp giải quyết của đám người Lục gia dĩ nhiên là bán tin tức cho cả hai nhà muốn cả hai nhà bọn họ đấu đá lẫn nhau.

"Cùng một lúc chọc giận người của cả hai nhà, đây cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, Lục lão đầu thật sự già rồi."

Tả Ngôn nghe bọn họ nói chuyện, từ trong lòng thầm cảm thấy tập đoàn trộm mộ cứ như một tà giáo.

Nhưng mà, Cố Tranh sẽ là thân phận gì nhỉ?"

Hệ thống nói: "Từ đời ông tổ của hắn, nhà của hắn vẫn luôn đi con đường Trạng Nguyên này."

Tả Ngôn: "Đã hiểu, đầu lĩnh tà giáo, nhưng mà Cố Tranh chỉ là một người cô đơn, người khác cũng sợ hắn như vậy à?"

Trạng Nguyên cũng không có binh còn gì.

Hệ thống: "Ngươi sợ hắn à?"

Tả Ngôn: "Sợ."

Hệ thống: "Có gì đâu mà sợ."

Tả Ngôn:... "Phong cách già mồm át lẽ phải của ngươi thật sự là càng ngày càng lão luyện."

Hệ thống ngượng ngùng, "Nhớ bình chọn khen ngợi cho ra đó."

Tả Ngôn:... Tên hệ thống này không lẽ còn làm kiêm chức à.

Trong chốc lát sau đề tài của hai người đã chuyển đến lộ tuyến trên chiếc bình.

"Anh họ, đây là lộ tuyến cuối cùng đúng không, có thể nhìn ra là ở đâu không?"

Chỉ còn lại một cái cuối cùng, phá giải được cái này, hy vọng sẽ càng lớn.

Thời gian của anh họ hắn đã không còn nhiều nữa.

Cố Tranh nói, "Hiện tại tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, tôi đã nhờ Dương Tử đi thăm dò rồi..."

"Tôi biết chiếc bình cuối cùng đang ở đâu."

Tầm mắt của hai người nhất thời đưa về phía Tả Ngôn vừa nói chuyện.

Hoàng Nghiêu càng kích động hỏi, "Ở đâu?"

Cố Tranh nhìn cậu, thản nhiên nói, "Sao em biết được?"

Hai người, hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Tả Ngôn nuốt xuống miếng bánh nhân thịt trong miệng, nhìn vào ánh mắt của Cố Tranh nói: "Mục Úy nói, hắn từng cho tôi xem ảnh chụp."

Hoàng Nghiêu vừa nghe cũng không có biểu tình gì, nói, "Nếu là tin tức mà anh ta biết thì dễ rồi, anh họ anh..."

"Sao em lại gặp cậu ta!" Trên mặt Cố Tranh không hề có một tia vui vẻ, ngược lại lạnh giọng hỏi cậu.

Hoàng Nghiêu ở bên cạnh nói: "Hôm đó anh ta đến, nói muốn gặp riêng Hà Chi Dứu."

"Vậy nên cậu dám để hai người họ gặp riêng nhau à?"

Biểu tình trên mặt Cố Tranh cực kỳ lạnh, thanh âm cũng cực kỳ lạnh, Tả Ngôn ngồi bên cạnh đều có thể cảm giác được gió lạnh đang từ từ thổi đến.

Cậu yên lặng cắn bánh nhân thịt, lúc này nên ăn nhiều một chút, lỡ như sau này sẽ không còn được ăn nữa.

Hoàng Nghiêu vội vàng nói: "Em vẫn luôn đứng từ xa nhìn hai người bọn họ, Mục Úy chỉ nói vài câu sau đó rời đi." Nói xong Hoàng Nghiêu dời mắt nhìn Tả Ngôn một cái.

Tả Ngôn nói, "Mục tiên sinh nói chiếc bình ở chỗ anh ta."

Cố Tranh quăng ánh mắt sắc bén về phía cậu, "Cậu ta còn nói gì nữa?"

Tả Ngôn bội phục nhìn hắn, anh thật là hiểu anh ta.

"Anh ta muốn tôi rời đi."

Thanh âm của Tả Ngôn rất nhẹ, biểu tình cũng thản nhiên. Hoàng Nghiêu lại ngây ngẩn cả người, loại chuyện như vầy người như Mục Úy cũng có thể làm à.



Nhưng mà, hiện tại cậu lại nói ra hết mọi chuyện như vậy, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì trong đầu. Hoàng Nghiêu không thể hiểu Tả Ngôn muốn gì.

Cố Tranh hỏi, "Em đáp ứng hắn?"

Tả Ngôn lắc đầu, "Tôi nghe lời anh."

Nếu anh muốn tôi đi, tôi sẽ đi. Nhưng nếu anh muốn tôi ở lại vậy thì đừng hối hận.

Cố Tranh đọc hiểu ý của cậu, lãnh ý biến mất dần, kéo người qua cắn một cái trên đôi môi đầy mỡ, thuận tiện vươn tay lấy ra miếng bánh nhân thịt trong tay cậu, "Miếng này là miếng thứ ba rồi."

Tả Ngôn nhìn không rời mắt mỹ vị vừa đến miệng đã bị lấy đi, ánh mắt chờ mong nhìn Cố Tranh.

Cậu vẫn ăn lén lén lút lút mà, sao hắn có thể phát hiện được hay vậy.

"Anh đã hứa cho tôi bốn miếng!"

Cố Tranh nói: "Tôi không đáp ứng."

"Nói chuyện với anh anh lại không tính toán gì hết!"

"Hửm? Em đây là muốn tôi lôi chuyện cũ ra à?"

"Cố Tranh! Làm người không thể lưu manh như vậy! Đệt! Cái mũi của tôi!"

Tả Ngôn bị ôm lên, cái mũi đập vào bả vai cứng trên của nam nhân, mông bị vỗ một cái.

Hoàng Nghiêu hơi giật mình nhìn hai người, anh họ thoạt nhìn cũng không có vì chuyện mình sắp có thể giải trừ được nguyền rủa mà vui mừng, ngược lại chỉ vì câu trả lời của Hà Chi Dứu mà vừa lòng.

Hai người kia rốt cuộc đã phát triển đến mức độ nào rồi.

Hoàng Nghiêu do vừa rồi bị tính nợ nên một bàn bát đũa chờ hắn ta dọn.

Tả Ngôn bị xách lên phòng, đồng thời ngân nga bài ca sinh mệnh.

Trăng đã lên cao, hệt như cái lưỡi liềm mà lộ ra ánh sáng bén nhọn.

Đổng Tán trong phòng cho khách hôn mê hai ngày cuối cùng cũng giật giật nóng tay, mê mang nửa ngày rồi mở to mắt.

Phong cách bài trí xa lạ, Đống Tán mơ hồ ngồi dậy, hắn ta đang ở đâu vậy?

Đau đầu quá, hai tay nắm thành nắm mà đấm đấm vào đầu mấy cái.

Trong chốc lát sau, ký ức liền quay trở lại.

Hắn ta nhớ là hắn ta dẫn người xuống mộ, sau đó gặp...

Nhớ đến loại trùng ăn thịt người này, Đổng Tán thanh tỉnh một chút, người của hắn ta đều bị ăn hết rồi!

Hoạt sinh sinh mà bị gặm thành bột phấn!

Hắn ta xém chút nữa cũng bị ăn!

Sau đó... hắn ta gặp một nhóm người khác, chuyện sau đó nữa hắn ta không nhớ rõ.

Mọi thứ xung quanh đều xa lạ như vậy, không lẽ hắn ta được người cứu à?

Lúc xuống giường chân có chút nhuyễn, dạ dày cũng bắt đầu kêu gào.

Mở cửa đi ra ngoài, ánh sáng mờ nhạt ở ngoài phòng khách khiến tâm tình của hắn ta thả lỏng.

Đổng Tán bước hai bước, phát hiên tủ lạnh đang mở, một người mặc áo màu trắng đang đứng đưa lưng về phía hắn ta.

"Cậu là... người đã... cứu tôi à."

Cổ họng khàn khàn bị như thuỷ tinh quẹt qua, người đối diện hình như bị doạ sợ, đột nhiên quay đầu lại.

Đổng Tán không nhìn được rõ ràng, nhưng bụng của hắn ta đã sắp đói chết, bước lên phía trước hai bước. "Cám ơn cậu đã cứu... A! Quỷ...! Sao lại là cậu nữa! Quỷ a!"

Tả Ngôn miệng ngậm bánh nhân thịt nhìn người đột nhiên ăn nói lung tung rồi lại ngất đi, vẻ mặt đầy vô tội. Cậu chỉ ăn vụng vài miếng bánh nhân thịt mà lại phản ứng lớn như vậy, lỡ Cố Tranh nghe được thì sao!

Đèn trong phòng khách đột nhiên được bật lên.

Tả Ngôn nhìn nam nhân đang đứng trên cầu thang, giơ hai tay lên, "Không phải tôi làm!"

Cố Tranh nhìn cũng không nhìn người nằm dưới sàn, bước đến gần cậu, "Chuyện gì mà không phải em làm?"

Tả Ngôn chỉ vào đồng học Tán Tán nằm dưới sàn, "Là do anh ta muốn ăn vụng!"

Cố Tranh lấy miếng bánh nhân thịt trong tay cậu, ném vào dĩa, "Lạnh rồi, ngày mai lại làm."

Tả Ngôn ngoan ngoãn để hắn lau tay cho mình, nghe được ngày mai còn có thể ăn, hai mắt loé sáng, "Tôi muốn ăn bốn miếng."

Cố Tranh dắt cậu lên lầy, bước qua tên vừa mới thanh tỉnh đã bị doạ xỉu, thanh âm trong đêm đen càng thêm trầm thấp, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook