Chương 39: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (39)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Cố Tranh nhìn bức điêu khắc dưới mặt đất thật lâu, sau đó vươn tay đè lại chỗ giọt máu chưa rơi xuống chén, tay dùng sức, mảnh đá điêu khắc giọt máu kia vậy mà lại di chuyển xuống!
Mãi đến khi giọt máu bị đẩy vào trong chén, Cố Tranh mới thu tay lại.
Nửa ngày, không có chuyện gì phát sinh, Dương Tử hỏi, "Không lẽ cơ quan không ở đây?"
Theo câu nói của hắn ta phát ra.
"Ca ca ca!!"
Tiếng chuyển động của những cơ quan cũ kĩ vang lên, thạch quan trên đài cao đột nhiên thong thả di chuyển về phía trước.
Tả Ngôn vội vàng lùi về sau, được Cố Tranh kéo một cái, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía thông đạo tối đen như mực nhờ thạch quan di chuyển mà lộ ra.
Một hương vị phủ đầy bụi dâng lên từ mặt đất, vài người vội vàng che mũi lại.
Mặt của Tả Ngôn chôn trong ngực Cố Tranh, chóp mũi đều là hương vị của người này.
Đợi đến khi hương vị bay tán đi, Cố Tranh bước qua bên cạnh thông đạo, nhìn thềm đá bên trong.
"Lão đại! Đây mới là thông đạo chân chính của chủ mộ thất!"
Cố Tranh gật đầu, "Để lại hai người ở trên đây, còn lại đi xuống với tôi."
Bên kia bắt đầu phân phối người, bên này chợt nghe đến tiếng "răng rắc răng rắc".
Tả Ngôn đối mặt với tầm mắt của vài người đang nhìn qua, hung hăng cắn que kẹo một cái, sao, không muốn cho tôi cắn kẹo à.
Cầm lấy kìm điện, mọi người từng người từng người bước xuống.
Tả Ngôn đi theo phía sau Cố Tranh, khi những người khác phải nương theo ánh sáng mới có thể đi xuống, cậu ngược là là tên nhẹ nhàng nhất.
Ai biểu do mắt cậu tốt chứ.
Đi tới đi tới, cậu liền trở thành người đi dẫn đầu, Cố Tranh giữ chặt tay cậu, "Đi sau tôi, không cho chạy loạn."
Tả Ngôn nói: "Cố Tranh, tôi cho anh xem chút phép thuật."
Những người khác nghe ngữ khí thoải mái của cậu, đều lo lắng cho lão đại, trong nhà nuôi một tên không bớt lo như vậy, lão đại rốt cuộc sao chịu được chứ.
Cố Tranh dắt tau cậu, ánh mắt nhìn chăm chú vào một mảnh tối đen phía trước, miệng nói, "Hửm? Em còn biết phép thuật?"
Mày Tả Ngôn giương lên, tôi còn biết nhiều thứ lắm.
Chỉ thấy cậu vươn lên bàn tay trắng trắng tròn tròn, nhìn hướng mảnh tối đen phía trước, ra vẻ thâm trầm nói, "Thần nói, phải có ánh sáng."
Dương Tử quơ quơ đèn pin, "Ánh sáng đèn pin cũng là..."
Bỗng nhiên hai bên thông đạo sáng lên, doạ bọn họ nhảy dựng, cúi đầu chỉ thấy...
Trên thềm đá, cách khoảng vài mét, có một ngọn đèn nhỏ đang phát ra ánh sáng, tạo hình rất lạ, là một người đang quỳ lại bản thu nhỏ, lúc này trong ngực ôm một ánh lửa.
Đúng vậy, là ánh lửa! Không phải ma trơi màu u lam.
Chính là loại ánh lửa dùng bật lửa châm ra, Dương Tử đưa gần mặt lại nhìn, "Không có dầu thắp à?"
Lời này vừa ra liền hút được lực chú ý của những người khác, không có dầu thắp lại sao châm được!
Cố Tranh dùng ánh mắt thâm thuý nhìn người bên cạnh, thanh âm trầm thấp nói, "Phép thuật?"
Tả Ngôn gật đầu, "Thần kỳ không?"
Triệu Lục đứng bên cạnh sáp lại nói, "Rất mẹ nó thần kỳ, sao làm ra được vậy?"
Tả Ngôn nhìn hắn ta một cái, thâm trầm nói, "Đầu tiên là anh phải có một trái tim tin tưởng thần."
Triệu Lục nói, "Chỉ có cái này?"
Tả Ngôn nói, "Sau đó anh phải sống lâu hơn người khác mấy trăm năm."
Nghe xong câu này đầu Triệu Lục ong ong lên, mấy trăm năm, đến lúc đó người khác đến đạo mộ của hắn ta được rồi đó.
Dương Tử ôm lấy bả vai của Triệu Lục, "Ầy, nếu cậu có phép thuật, phép thuật duy nhất cậu có thể làm ra chính là trong năm nay phải gieo xuống chút mầm mống, đợi sau này nó trở thành một đứa con trai."
Vài người khác nghe được cười ha ha, sôi nổi trêu chọc Triệu Lục, "Cậu ta ngay cả chỗ để trồng cũng không có..."
Triệu Lục không đồng ý, đánh cổ Dương Tử một cái, hai người thỉnh thoảng thảo luận đề tài về con trai, sau khi đợi những người khác cách bọ họ một khoảng cách, ý cười trên mặt Dương Tử nhạt đi, "Hà Chi Dứu có vấn đề, chút nữa cậu phải chú ý cậu ta chút."
Triệu Lục cũng giận tái mặt, "Tôi biết."
Thông đạo rất dài, hơn nữa còn là dạng hình xoắn ốc.
Cứ cách mỗi sáu bậc thang liền sẽ xuất hiện hai ngọn đèn hình người đang quỳ lạy, trong ngực ôm một ánh lửa nướng thân thể đến đỏ bừng.
Nhìn kỹ, có thể thấy được gương mặt của ngọn đèn hình người khá vặn vẹo, được ánh lửa chiếu sáng, tựa như đang trải qua khổ hình.
Bắt đầu bọn họ còn có tâm tư nói chuyện vài câu, càng đi sâu xuống, lại chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi đang quanh quẩn trong thân thể.
Trong thông đạo yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ, sắc mặt của Tả Ngôn được ngọn đèn dầu chiếu rọi càng hiện ra vẻ trắng bệch, khoé miệng cậu ôm một tia cười khẽ, biểu tình đạm mạc.
Ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, bước chậm nửa bước nhìn theo bóng dáng của Hà Chi Dứu, bỗng đột nhiên tựa như thấy được cậu đang mặc trường bào, rãi bước trên đài cao, mà hai bên có người cầm đuốc quỳ lạy trên mặt đất, túc mục, trang nghiêm, mỗi một bước như muốn dẫm nát trái tim đang nhảy lên của hắn.
Không chỉ hắn, những người khác vào lúc này đều tựa như thấy được ảo ảnh đó, rồi lại chợt biến mất trong nhát mắt.
Tả Ngôn dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn chăm chú, "Cố Tranh."
Cố Tranh hạ mắt, "Ừm?"
Chỉ nghe thanh niên dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi, "Tôi có thể ăn thêm một cái chân gà được không?"
Những người khác nhất thời cảm thấy hình ảnh vừa nhìn được lúc nãy nhất định là ảo giác!
Cố Tranh cười khẽ một tiếng, sờ sờ cổ của cậu, "Không được."
Ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tả Ngôn thoáng chốc ảm đạm xuống, một ngày không có chân gà đều gian nan như vậy.
Hệ thống: "Thân thể của ngươi có phải đã xảy ra vấn đề hay không?"
Mấy ngày nay Tả Ngôn ăn càng ngày càng nhiêu, miệng ngay cả một giây cũng đều không rảnh rỗi.
Tả Ngôn chịu đựng cảm giác đói khát của mình, "Giờ ngươi mới phát hiện à."
Hệ thống nghe cậu nói như vậy, vội vàng đi tra xét, Tả Ngôn không thể xảy ra vấn đề gì được.
Rất nhanh liền có kết quả.
Hệ thống giật mình nói: "Cơ thể của ngươi vậy mà lại bài xích dịch dinh dưỡng?" . Truyện Hài Hước
Tả Ngôn nói: "Ngạc nhiên lắm à?"
Hệ thống: Không ngạc nhiên đâu, trong một trăm vạn người chỉ có thể có duy nhất một người, nhưng loại người này tuyệt đối không thể làm 'Nhập mộng sư' được.
Hệ thống nói, "Cảm giác đói khát của ngươi hiện tại chính là phát ra từ thân thể trong hiện thực của ngươi, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hai là từ giờ trở đi bỏ qua nhiệm vụ này."
Tả Ngôn nói: "Yên tâm đi, ta sẽ khống chế được bản thân mình."
Cũng không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cuộc cũng đi đến cuối thềm đá.
Hai cánh cửa lớn tối đen, trên cửa điêu khắc một đồ án thật lớn.
Giống như đúc với đồ án mà Cố Tranh vẫn luôn tìm kiếm.
Tả Ngôn ngửa đầu, cánh cửa này cao đến cậu đều nhìn không đến phía trên đầu.
Trên cửa, trên cơ quan lộn xộn mang một tầng tro bụi mỏng.
Cố Tranh đi lên phía trước, bản vẽ của ổ khoá này, cùng một bức nháp đồ trong đống di vật mà ông nội hắn để lại giống nhau đến dị thường.
Đồng tử tối đen của Cố Tranh nhìn mỗi một vòng quay của cơ quan, nửa ngày mở miệng nói, "Lục Tử, đến đây giúp tôi một tay."
Lục Tử đáp ứng, bỏ balô đang đeo trên vai xuống, bước qua nghe theo chỉ huy của Cố Tranh.
Tả Ngôn nhìn hai người từng chút từng chút mở ra cơ quan trên cửa, biểu tình trên mặt không rõ.
Cái người tham sống sợ chết kia khổ tâm vì hậu đại mà lưu xuống một cái khoá, lại bị mấy tên trộm mộ dễ dàng mở ra, còn không chỉ một lần.
Sau khi tất cả cơ quan đều được mở ra, vài người lùi về sau vài bước.
Nửa ngày.
Cơ quan trên cửa lớn tự động vận động, cửa đá trầm mặc từ từ mở ra.
Tất cả mọi thứ sau cửa đá dần hiện ra trước mắt bọn họ.
Tả Ngôn là người đầu tiên bước vào, ánh lửa theo chân của cậu mà nhanh chóng tràn vào chỗ xa bên trong.
Điều này cũng khiến những người phía sau thấy rõ khung cảnh bên trong.
Điều này cũng nhượng mặt sau vài người thấy rõ bên trong bộ dáng.
"Mẹ nó, này..."
Đại Lưu cùng vài người khiếp sợ đến không biết nói cái gì cho phải.
Ánh lửa như một cái thang trời, hướng lên chỗ cao, mà cái thang trời này, chồng chất vô số kim tệ.
Bọn họ từ trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cực nhiều kim sắc như muốn chói mú ánh mắt của bọn họ.
Tựa như trong thế giới cổ tích, kho tàng kim tệ được cự long bảo vệ.
Đại Lưu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn xuống, "Mẹ nó, chỗ này có nhiều ít vàng vậy!"
Dương Tử vỗ vỗ bả vai của hắn ta, "Nhiều đến mức cậu đếm không xuể."
Lúc này hắn ta có chút tiếc nuối vì không mang theo máy chụp hình xuống, nếu có thể chụp được vậy khi tấm ảnh này được đăng lên, cả thế giới phỏng chừng đều sẽ khiếp sợ.
Cố Tranh bắt đầu từ lúc tiến vào đã dời tầm mắt đặt trên người Hà Chi Dứu.
Cậu hôm nay thực không bình thường.
Thấy cậu đang cà cà cái gì trên đất, Cố Tranh bước qua, "Em đang làm gì đó?"
Giày của Tả Ngôn cà hai cái trên đát, dưới chân liền lộ ra một khối kim sắc.
"Cái cầu này vậy mà cũng được làm từ vàng?!"
Nhất thời vài người cũng không dám đứng sát mép nhìn xuống dưới, nếu không cẩn thận ngã xuống, thân thể nện trên vàng không biết có còn sống sót được hay không.
Cố Tranh liếc mắt nhìn nhìn những người khác, sau đó cúi đầu nhìn cậu, "Em nhớ ra hết rồi?"
Tả Ngôn nói: "Nhớ ra một chút."
Cố Tranh nói: "Em nhớ ra cái gì?"
Tả Ngôn chỉ về phía đài cao màu trắng ở chỗ xa xa, "Nguyền rủa của anh đến từ nơi đó."
Tầm mắt của Cố Tranh theo ngón tay cậu nhìn qua, Tả Ngôn kéo tay hắn, "Chúng ta đi lên nhìn xem."
Từ cách cửa được bọn họ mở ra đến đài cao xa xa, lại là một cây cầu dài.
Người sắt quỳ lạy trước thềm đá kia cánh tay có chút nhỏ, từ cách ăn diện thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ.
Mà giờ phút này hai bên của bọn họ, bộ dạng người sắt lớn có nhỏ có, hệt như người bình thường, tất cả đều quỳ lại hai bên đường, nam nữ già trẻ đều có.
Trong ngực ôm chầm ánh lửa, lửa như thiêu cháy lồng ngực của bọn họ, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn.
"Đây là mộ của tên quốc vương kia? Vậy cũng quá xa xỉ rồi."
Bước lại gần, lúc này bọn họ mới chú ý đến, toà đài cao màu trắng này vậy mà cũng được làm từ ngọc thạch!
Tả Ngôn nói, "Thứ Vụ Đô quốc không thiếu nhất chính là tiền, những thứ này chẳng qua chỉ là từ tư khố của quốc vương mà thôi."
Mới chỉ là tư khố mà đã xa hoa như vậy, vậy quốc khố của quốc gia này còn đến mức nào nữa?
Bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đi hết một cây câu dài, bọn họ giẫm lên nền đất được làm từ ngọc thạch trắng, nhìn ngọc thai giai ngay trước mặt.
"Đài cao này, cùng đài cao được điêu khắc ra mà trước đó chúng ta nhìn thấy, hình như là cùng một cái."
Cái ngọc thạch đài cao từ trên có máu đổ xuống cùng ngọc thạch đài cao trước mắt của bọn họ dần trọng điệp.
Cố Tranh nhìn bức điêu khắc dưới mặt đất thật lâu, sau đó vươn tay đè lại chỗ giọt máu chưa rơi xuống chén, tay dùng sức, mảnh đá điêu khắc giọt máu kia vậy mà lại di chuyển xuống!
Mãi đến khi giọt máu bị đẩy vào trong chén, Cố Tranh mới thu tay lại.
Nửa ngày, không có chuyện gì phát sinh, Dương Tử hỏi, "Không lẽ cơ quan không ở đây?"
Theo câu nói của hắn ta phát ra.
"Ca ca ca!!"
Tiếng chuyển động của những cơ quan cũ kĩ vang lên, thạch quan trên đài cao đột nhiên thong thả di chuyển về phía trước.
Tả Ngôn vội vàng lùi về sau, được Cố Tranh kéo một cái, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía thông đạo tối đen như mực nhờ thạch quan di chuyển mà lộ ra.
Một hương vị phủ đầy bụi dâng lên từ mặt đất, vài người vội vàng che mũi lại.
Mặt của Tả Ngôn chôn trong ngực Cố Tranh, chóp mũi đều là hương vị của người này.
Đợi đến khi hương vị bay tán đi, Cố Tranh bước qua bên cạnh thông đạo, nhìn thềm đá bên trong.
"Lão đại! Đây mới là thông đạo chân chính của chủ mộ thất!"
Cố Tranh gật đầu, "Để lại hai người ở trên đây, còn lại đi xuống với tôi."
Bên kia bắt đầu phân phối người, bên này chợt nghe đến tiếng "răng rắc răng rắc".
Tả Ngôn đối mặt với tầm mắt của vài người đang nhìn qua, hung hăng cắn que kẹo một cái, sao, không muốn cho tôi cắn kẹo à.
Cầm lấy kìm điện, mọi người từng người từng người bước xuống.
Tả Ngôn đi theo phía sau Cố Tranh, khi những người khác phải nương theo ánh sáng mới có thể đi xuống, cậu ngược là là tên nhẹ nhàng nhất.
Ai biểu do mắt cậu tốt chứ.
Đi tới đi tới, cậu liền trở thành người đi dẫn đầu, Cố Tranh giữ chặt tay cậu, "Đi sau tôi, không cho chạy loạn."
Tả Ngôn nói: "Cố Tranh, tôi cho anh xem chút phép thuật."
Những người khác nghe ngữ khí thoải mái của cậu, đều lo lắng cho lão đại, trong nhà nuôi một tên không bớt lo như vậy, lão đại rốt cuộc sao chịu được chứ.
Cố Tranh dắt tau cậu, ánh mắt nhìn chăm chú vào một mảnh tối đen phía trước, miệng nói, "Hửm? Em còn biết phép thuật?"
Mày Tả Ngôn giương lên, tôi còn biết nhiều thứ lắm.
Chỉ thấy cậu vươn lên bàn tay trắng trắng tròn tròn, nhìn hướng mảnh tối đen phía trước, ra vẻ thâm trầm nói, "Thần nói, phải có ánh sáng."
Dương Tử quơ quơ đèn pin, "Ánh sáng đèn pin cũng là..."
Bỗng nhiên hai bên thông đạo sáng lên, doạ bọn họ nhảy dựng, cúi đầu chỉ thấy...
Trên thềm đá, cách khoảng vài mét, có một ngọn đèn nhỏ đang phát ra ánh sáng, tạo hình rất lạ, là một người đang quỳ lại bản thu nhỏ, lúc này trong ngực ôm một ánh lửa.
Đúng vậy, là ánh lửa! Không phải ma trơi màu u lam.
Chính là loại ánh lửa dùng bật lửa châm ra, Dương Tử đưa gần mặt lại nhìn, "Không có dầu thắp à?"
Lời này vừa ra liền hút được lực chú ý của những người khác, không có dầu thắp lại sao châm được!
Cố Tranh dùng ánh mắt thâm thuý nhìn người bên cạnh, thanh âm trầm thấp nói, "Phép thuật?"
Tả Ngôn gật đầu, "Thần kỳ không?"
Triệu Lục đứng bên cạnh sáp lại nói, "Rất mẹ nó thần kỳ, sao làm ra được vậy?"
Tả Ngôn nhìn hắn ta một cái, thâm trầm nói, "Đầu tiên là anh phải có một trái tim tin tưởng thần."
Triệu Lục nói, "Chỉ có cái này?"
Tả Ngôn nói, "Sau đó anh phải sống lâu hơn người khác mấy trăm năm."
Nghe xong câu này đầu Triệu Lục ong ong lên, mấy trăm năm, đến lúc đó người khác đến đạo mộ của hắn ta được rồi đó.
Dương Tử ôm lấy bả vai của Triệu Lục, "Ầy, nếu cậu có phép thuật, phép thuật duy nhất cậu có thể làm ra chính là trong năm nay phải gieo xuống chút mầm mống, đợi sau này nó trở thành một đứa con trai."
Vài người khác nghe được cười ha ha, sôi nổi trêu chọc Triệu Lục, "Cậu ta ngay cả chỗ để trồng cũng không có..."
Triệu Lục không đồng ý, đánh cổ Dương Tử một cái, hai người thỉnh thoảng thảo luận đề tài về con trai, sau khi đợi những người khác cách bọ họ một khoảng cách, ý cười trên mặt Dương Tử nhạt đi, "Hà Chi Dứu có vấn đề, chút nữa cậu phải chú ý cậu ta chút."
Triệu Lục cũng giận tái mặt, "Tôi biết."
Thông đạo rất dài, hơn nữa còn là dạng hình xoắn ốc.
Cứ cách mỗi sáu bậc thang liền sẽ xuất hiện hai ngọn đèn hình người đang quỳ lạy, trong ngực ôm một ánh lửa nướng thân thể đến đỏ bừng.
Nhìn kỹ, có thể thấy được gương mặt của ngọn đèn hình người khá vặn vẹo, được ánh lửa chiếu sáng, tựa như đang trải qua khổ hình.
Bắt đầu bọn họ còn có tâm tư nói chuyện vài câu, càng đi sâu xuống, lại chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi đang quanh quẩn trong thân thể.
Trong thông đạo yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ, sắc mặt của Tả Ngôn được ngọn đèn dầu chiếu rọi càng hiện ra vẻ trắng bệch, khoé miệng cậu ôm một tia cười khẽ, biểu tình đạm mạc.
Ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, bước chậm nửa bước nhìn theo bóng dáng của Hà Chi Dứu, bỗng đột nhiên tựa như thấy được cậu đang mặc trường bào, rãi bước trên đài cao, mà hai bên có người cầm đuốc quỳ lạy trên mặt đất, túc mục, trang nghiêm, mỗi một bước như muốn dẫm nát trái tim đang nhảy lên của hắn.
Không chỉ hắn, những người khác vào lúc này đều tựa như thấy được ảo ảnh đó, rồi lại chợt biến mất trong nhát mắt.
Tả Ngôn dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn chăm chú, "Cố Tranh."
Cố Tranh hạ mắt, "Ừm?"
Chỉ nghe thanh niên dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi, "Tôi có thể ăn thêm một cái chân gà được không?"
Những người khác nhất thời cảm thấy hình ảnh vừa nhìn được lúc nãy nhất định là ảo giác!
Cố Tranh cười khẽ một tiếng, sờ sờ cổ của cậu, "Không được."
Ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tả Ngôn thoáng chốc ảm đạm xuống, một ngày không có chân gà đều gian nan như vậy.
Hệ thống: "Thân thể của ngươi có phải đã xảy ra vấn đề hay không?"
Mấy ngày nay Tả Ngôn ăn càng ngày càng nhiêu, miệng ngay cả một giây cũng đều không rảnh rỗi.
Tả Ngôn chịu đựng cảm giác đói khát của mình, "Giờ ngươi mới phát hiện à."
Hệ thống nghe cậu nói như vậy, vội vàng đi tra xét, Tả Ngôn không thể xảy ra vấn đề gì được.
Rất nhanh liền có kết quả.
Hệ thống giật mình nói: "Cơ thể của ngươi vậy mà lại bài xích dịch dinh dưỡng?" . Truyện Hài Hước
Tả Ngôn nói: "Ngạc nhiên lắm à?"
Hệ thống: Không ngạc nhiên đâu, trong một trăm vạn người chỉ có thể có duy nhất một người, nhưng loại người này tuyệt đối không thể làm 'Nhập mộng sư' được.
Hệ thống nói, "Cảm giác đói khát của ngươi hiện tại chính là phát ra từ thân thể trong hiện thực của ngươi, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hai là từ giờ trở đi bỏ qua nhiệm vụ này."
Tả Ngôn nói: "Yên tâm đi, ta sẽ khống chế được bản thân mình."
Cũng không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cuộc cũng đi đến cuối thềm đá.
Hai cánh cửa lớn tối đen, trên cửa điêu khắc một đồ án thật lớn.
Giống như đúc với đồ án mà Cố Tranh vẫn luôn tìm kiếm.
Tả Ngôn ngửa đầu, cánh cửa này cao đến cậu đều nhìn không đến phía trên đầu.
Trên cửa, trên cơ quan lộn xộn mang một tầng tro bụi mỏng.
Cố Tranh đi lên phía trước, bản vẽ của ổ khoá này, cùng một bức nháp đồ trong đống di vật mà ông nội hắn để lại giống nhau đến dị thường.
Đồng tử tối đen của Cố Tranh nhìn mỗi một vòng quay của cơ quan, nửa ngày mở miệng nói, "Lục Tử, đến đây giúp tôi một tay."
Lục Tử đáp ứng, bỏ balô đang đeo trên vai xuống, bước qua nghe theo chỉ huy của Cố Tranh.
Tả Ngôn nhìn hai người từng chút từng chút mở ra cơ quan trên cửa, biểu tình trên mặt không rõ.
Cái người tham sống sợ chết kia khổ tâm vì hậu đại mà lưu xuống một cái khoá, lại bị mấy tên trộm mộ dễ dàng mở ra, còn không chỉ một lần.
Sau khi tất cả cơ quan đều được mở ra, vài người lùi về sau vài bước.
Nửa ngày.
Cơ quan trên cửa lớn tự động vận động, cửa đá trầm mặc từ từ mở ra.
Tất cả mọi thứ sau cửa đá dần hiện ra trước mắt bọn họ.
Tả Ngôn là người đầu tiên bước vào, ánh lửa theo chân của cậu mà nhanh chóng tràn vào chỗ xa bên trong.
Điều này cũng khiến những người phía sau thấy rõ khung cảnh bên trong.
Điều này cũng nhượng mặt sau vài người thấy rõ bên trong bộ dáng.
"Mẹ nó, này..."
Đại Lưu cùng vài người khiếp sợ đến không biết nói cái gì cho phải.
Ánh lửa như một cái thang trời, hướng lên chỗ cao, mà cái thang trời này, chồng chất vô số kim tệ.
Bọn họ từ trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cực nhiều kim sắc như muốn chói mú ánh mắt của bọn họ.
Tựa như trong thế giới cổ tích, kho tàng kim tệ được cự long bảo vệ.
Đại Lưu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn xuống, "Mẹ nó, chỗ này có nhiều ít vàng vậy!"
Dương Tử vỗ vỗ bả vai của hắn ta, "Nhiều đến mức cậu đếm không xuể."
Lúc này hắn ta có chút tiếc nuối vì không mang theo máy chụp hình xuống, nếu có thể chụp được vậy khi tấm ảnh này được đăng lên, cả thế giới phỏng chừng đều sẽ khiếp sợ.
Cố Tranh bắt đầu từ lúc tiến vào đã dời tầm mắt đặt trên người Hà Chi Dứu.
Cậu hôm nay thực không bình thường.
Thấy cậu đang cà cà cái gì trên đất, Cố Tranh bước qua, "Em đang làm gì đó?"
Giày của Tả Ngôn cà hai cái trên đát, dưới chân liền lộ ra một khối kim sắc.
"Cái cầu này vậy mà cũng được làm từ vàng?!"
Nhất thời vài người cũng không dám đứng sát mép nhìn xuống dưới, nếu không cẩn thận ngã xuống, thân thể nện trên vàng không biết có còn sống sót được hay không.
Cố Tranh liếc mắt nhìn nhìn những người khác, sau đó cúi đầu nhìn cậu, "Em nhớ ra hết rồi?"
Tả Ngôn nói: "Nhớ ra một chút."
Cố Tranh nói: "Em nhớ ra cái gì?"
Tả Ngôn chỉ về phía đài cao màu trắng ở chỗ xa xa, "Nguyền rủa của anh đến từ nơi đó."
Tầm mắt của Cố Tranh theo ngón tay cậu nhìn qua, Tả Ngôn kéo tay hắn, "Chúng ta đi lên nhìn xem."
Từ cách cửa được bọn họ mở ra đến đài cao xa xa, lại là một cây cầu dài.
Người sắt quỳ lạy trước thềm đá kia cánh tay có chút nhỏ, từ cách ăn diện thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ.
Mà giờ phút này hai bên của bọn họ, bộ dạng người sắt lớn có nhỏ có, hệt như người bình thường, tất cả đều quỳ lại hai bên đường, nam nữ già trẻ đều có.
Trong ngực ôm chầm ánh lửa, lửa như thiêu cháy lồng ngực của bọn họ, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn.
"Đây là mộ của tên quốc vương kia? Vậy cũng quá xa xỉ rồi."
Bước lại gần, lúc này bọn họ mới chú ý đến, toà đài cao màu trắng này vậy mà cũng được làm từ ngọc thạch!
Tả Ngôn nói, "Thứ Vụ Đô quốc không thiếu nhất chính là tiền, những thứ này chẳng qua chỉ là từ tư khố của quốc vương mà thôi."
Mới chỉ là tư khố mà đã xa hoa như vậy, vậy quốc khố của quốc gia này còn đến mức nào nữa?
Bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đi hết một cây câu dài, bọn họ giẫm lên nền đất được làm từ ngọc thạch trắng, nhìn ngọc thai giai ngay trước mặt.
"Đài cao này, cùng đài cao được điêu khắc ra mà trước đó chúng ta nhìn thấy, hình như là cùng một cái."
Cái ngọc thạch đài cao từ trên có máu đổ xuống cùng ngọc thạch đài cao trước mắt của bọn họ dần trọng điệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.