Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 130: Phòng điều tra đặc biệt (12)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sắc mặt của Hạ Ngọc không tốt, "Lão đại, các anh xem thi thể chưa?"

Tư Già đáp: "Mới từ chỗ đó qua, tối hôm qua có tiến triển gì không?"

"Em hôm qua có thay phiên trông coi ở quán bar từng gặp chuyện, nhưng không thấy người khả nghi nào xuất hiện, lúc sáng Ngô Khoan gọi cho em em mới biết thời gian tử vong của thi thể kia tầm rạng sáng 3 giờ, lúc đó em chỉ cách nơi xảy ra chuyện có một con phố thôi." Hạ Ngọc cau mày, hối hận bản thân tối qua không nên chỉ nhìn chằm chằm quán bar gặp chuyện.

Tư Già thản nhiên nói: "Với tốc độ của em thì dù có đi qua cũng không đuổi kịp nó."

"Tên nhóc Hạ Tử Dương kia, lúc cần dùng đến cậu ta thì cậu ta luôn không có ở đây!"

"Cậu ta đi nước M tham gia cuộc thi mô hình toán học, nửa tháng này em sẽ không gặp cậu ta." Nhóm tuấn nam mỹ nữ của chuyến đi rất hấp dẫn mấy học sinh vừa tan học, bọn họ tụ hai tụ ba lại cùng bát quái xem có phải là học sinh mới chuyển đến trường của bọn họ không.

Giày cao gót tám phân của Hạ Ngọc theo bước chân mà giẫm mạnh xuống đất, hệt như dưới chân của cô là cái đuôi của Hạ Tử Dương.

"Còn tưởng mình là học sinh thật à, trong lúc đang có chuyện như vầy còn đi ra ngoài, lão đại, anh cũng không dạy dỗ cậu ta nữa."

Tư Già liếc mắt nhìn cô một cái, "Cậu ta đi thay tôi."

Hạ Ngọc bị nghẹn một chút, dù gì người phát lương cũng là anh, anh nói gì cũng được.

Trước đó bọn cô đã chào hỏi với bên phía trường học, đối với những học sinh trong trường bị chết thảm bên ngoài, người phụ trách về phương diện này rất chột dạ, trường học của bọn hắn được biết đến là quản lý rất nghiêm, tuy không bắt buộc học sinh phải trọ trường, nhưng nếu xảy ra chuyện gì cũng không tránh khỏi trách nhiệm của bọn hắn.

Cố tình mấy nữ học sinh xảy ra chuyện lần này đều trọ ở trường, cũng không phải chưa từng có học sinh lén ra ngoài buổi tối, nhưng trước kia không hề có chuyện gì, cùng lắm chỉ là gây chút rắc rối bên ngoài với mấy người trẻ tuổi, ai lại ngờ bây giờ đã ra án mạng rồi.

Liên tiếp xảy ra nhiều thảm án, gia đình của học sinh đã sắp khiến trường học tai tiếng ngập đầu.

Phó hiệu trưởng của trường, giáo viên chủ nhiệm tự mình đứng chờ ở cửa, thừa dịp hai người họ đang nói chuyện, Hạ Bảo lúc này mới có cơ hội hỏi cậu, "Hôm qua cậu ngủ ở nhà lão đại thế nào?"

Tả Ngôn nhớ lại thay đổi bất ngờ đêm qua, nhìn chung thì vẫn khá tốt, tuy rằng bị tiêu chảy, nhưng cậu được ăn gà rán, cũng đáng.

Hạ Bảo né tránh hai người phía trước nói: "Không xảy ra chuyện gì à?"

Tả Ngôn nhìn cậu ta, cẩn thận hỏi: "Nên xảy ra... chuyện gì?"

Hả Bảo nhìn nhìn cổ và cổ tay của cậu, không có vết thương gì, chỉ là tư thế đi có chút kì lạ, chẳng lẽ miệng vết thương ở trên mông à?

"Cậu bị thương ở đâu?" Tuy hỏi như vậy nhưng tầm mắt của cậu ta lại nhìn chằm chằm vào mông cậu.

Tả Ngôn đi sang bên cạnh hai bước, mang đôi mắt của cậu cách mông của tui xa chút.

Hạ Bảo vuốt vuốt mũi, "Không phải là tôi đang quan tâm cậu à, mới ngày đầu tiên đi làm mà phải chạy đi chạy lại, vất vả cho đồng chí này rồi." Nói xong còn vỗ vỗ bả vai cậu.

Sau đó dưới sự truy hỏi của cậu ta, Tả Ngôn đánh chết cũng không nói, chuyện cậu bị báo đốm cắn lên mông chỉ có vài người biết, vốn dĩ mỗi ngày bôi thuốc vết thương sẽ khỏi, ai dè sáng hôm nay bị mục tiêu doạ sợ, té xuống giường, đến hiện tại mới cảm thấy đau.

Hạ Bảo kêu cậu thế nào cậu cũng không nói, ngược lại cậu lại dùng ánh mắt ua oán mà nhìn bóng dáng của lão đại, tư thế đi đứng này... anh ta liền hiểu rõ, thì ra tốc độ của lão đại nhanh như vậy!

Mới ngày đầu tiên đã... bé gấu trúc, qua ngày hôm còn bắt người ta chạy ngược xuôi, không biết chăm sóc quá ghê.

"Này, cậu bôi thuốc chưa?"

Tả Ngôn vừa nhớ ra đây là người đi xoá bỏ băng ghi hình từ camera, cậu ta hẳn đã biết hết rồi, sắc mặt cậu có chút đỏ, "Rồi."



Hạ Bảo hít một hơi, "Không sao, lần đầu tiên đều như thế, khi nào quen sẽ tốt hơn."

Tả Ngôn sửng sốt, "Quen?"

"Đúng vậy, trước lạ sau quen thôi..." Hạ Bảo mờ ám chớp chớp mắt với cậu, mới nói được một nửa liền ngừng lại, nhìn thiếu niên trước mặt, cậu năm nay hình như còn chưa được một tuổi...

Tả Ngôn dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn cậu ta, "Chuyện anh nói và chuyện tôi nói là cùng một chuyện hả?"

Hạ Bảo kinh ngạc, "Không phải cùng một chuyện à?"

"Không." Tả Ngôn nhìn bộ dáng nhướng mày trợn mắt của cậu ta, có chút không còn gì để nói, tần suất não động thế này cũng cao tới trời rồi đó.

Cậu vốn nghĩ đây là một thiếu niên trẻ tuổi trong sáng, ai ngờ được trong đầu óc của cậu ta đều là gì đâu, Tả Ngôn thở dài, tuổi trẻ bây giờ, thật không còn như xưa.

"Đi ngược rồi." Ra vẻ thâm trầm chưa đến hai giây đã bị người kéo cổ áo đến bên cạnh hắn.

Thân thể Tư Già lạnh như băng, đứng bên cạnh hắn đều có thể cảm nhận được luồng khí mát mẻ, sau khi phát hiện điểm này, Tả Ngôn ngược lại rất thích nhích lại gần bên cạnh hắn.

Từ Già thản nhiên liếc nhìn cậu, chỉ thấy thiếu niên nhìn hắn cười ngây ngô.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi tìm giáo viên và bạn cùng lớp của nạn nhân để tìm thêm thông tin."

Năm người chết, được phân biệt đến từ bốn lớp ở khối 10 và khối 11, để tiết kiệm thời gian, mấy người phân công nhau ra.

Tả Ngôn và Tư Già đi đến phòng ngủ của các cô gái vừa chết đêm qua, để phối hợp điều tra với bọn cậu, vài cô gái đều ở trong phòng ngủ mà chờ bọn cậu,

Ký túc xá đều là phòng bốn người, một đêm qua liền mất hơi người, nhìn có vẻ hơi vắng vẻ.

Vừa nhìn thấy hai người bọn cậu, ngay cả giáo viên giúp đỡ của bọn cô đều mắng thầm trong lòng, để hai đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch này tra án? Đùa nhau à.

Tả Ngôn nhìn thấy tầm mắt của hai thiếu nữ cứ chuyển hai vòng quanh người Tư Già, vẻ mặt có chút căng thẳng, còn có chút sợ hãi.

Sau khi Tư Già bước vào liền quan sát một vòng bên trong, trực tiếp hỏi: "Hai cô gái đó đêm qua ra ngoài vào lúc nào?"

Hai cô gái còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: "Khoảng tầm 12 giờ."

Tư Già bước đến bàn học lật xem mấy cuốn sách trên bàn, sách của học sinh ít gì cũng có vài ghi chút nhỏ, nhưng hai cuốn trên bàn lại rất sạch sẽ. "Hai cô gái đó thường ra ngoài vào ban đêm lắm à?"

Một cô gái tóc dài khác nhìn giáo viên đứng bên cạnh, do dự một chút mới nói: "Rất hay ra ngoài, điều kiện trong nhà của hai cô ấy xem như không tệ, vậy nên không để tâm đến chuyện học, dù trong trường học khá nghiêm khắc, nhưng hai cô ấy vẫn rất ham chơi."

"Dạo gần đây hai cô gái đó có hành vi khác thường gì không, ví dụ không quá giống như lúc bình thường?"

Hai cô gái còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, "Nếu nói đến khác thường vậy hẳn là hơn một tháng trước, hai cô ấy có một đêm sau khi trở về nửa tháng sau cũng không tiếp tục ra ngoài, do bình thường ra ngoài rất thường xuyên nên lúc ấy tôi có hỏi hai cô ấy, nhưng thái độ của hai cô ấy rất không kiên nhẫn, cũng không biết bị sao."

Tả Ngôn suy nghĩ hỏi: "Hai cô gái kia bình thường chỉ có hai người cùng đi với nhau thôi ư? Hay vẫn đi cùng những người khác nữa?"

Cô gái tóc dài do dự nói: "Chuyện này chúng tôi không tiện nói lắm."

Cũng đúng, hiện tại trường do có người chết nên quản lý càng thêm nghiêm khắc, những học sinh trước đó hay lén ra ngoài buổi tối đều nối tiếp nhau bị xử lý, nếu hai cô gái còn lại nói tiếp vậy xem như đang mật báo, dễ bị những người khác xa lánh ăn hiếp, chẳng sợ đây là chuyện liên quan đến mạng người.

Chỉ hỏi vài vấn đề đơn giản như vậy, bọn cậu liền đến phòng ký túc xá kế tiếp.

Sau khi hỏi thăm một vòng, từ những lời học sinh nói bọn cậu không thể kết luận được gì nhiều.



Năm người chết đều là nữ, bọn họ đều là học sinh của trường này, có thói quen thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, nơi tử vong đều là quán bar, KTV, hoặc là hẻm nhỏ gần nơi náo nhiệt.

Sau khi đi ra khỏi ký túc xá, Tả Ngôn cân nhắc, cậu biết tên giết người rất có thể là quỷ quái, ở một nơi náo nhiệt như quán bar đều là một đám người hỗn tạp, vậy tại sao nó có thể lựa chọn chuẩn xác như vậy, chỉ nhằm vào nữ sinh ở trường cao trung Tấn Dương chứ?

"Con người nếu tay nhiễm máu tươi thì không nhất định phải cần đến lý do, rất có thể là do nhìn không vừa mắt liền giết, nhưng nếu là quỷ quái thì nhất định là do chấp niệm."

Tư Già lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, ngón tay run lên, một tay khác kẹp một điếu thuốc lá ra ngậm lên môi, nghiêng đầu nhìn cậu, "Đốt thuốc cho tôi."

Tả Ngôn bắt được bật lửa mà hắn ném qua, cậu hoàn hoàn bị bộ dáng này của hắn hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

Ca.

Ngọn lửa đưa đến bên môi hắn, Tư Già cúi đầu, Tả Ngôn phát hiện ánh mắt của hắn hình như không chỉ là màu đen đơn thuần, hoa văn trong mắt hắn nhiễm lên một màu đỏ thản nhiên, gió nhẹ thổi tán khói thuốc, mơ hồ tầm mắt cậu.

Tầm mắt của Tả Ngôn dời từ mắt hắn xuống đến mũi, rồi đến đôi môi nhạt màu, diện mạo của tuổi 20, khí chất lại của tuổi 30, khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, nhưng lại không thể không thừa nhận loại hấp dẫn này cực lớn.

Trên chóp mũi là hương thuốc lá thản nhiên, không khiến người bị sặc, ngược lại lại khiến người ta có loại xúc động muốn hít tất cả vào phổi.

Sao lại có chút hôi vậy nhỉ?

Tả Ngôn ngửi ngửi mùi trong không khí, quả thật có chút hôi, theo mùi bay trong gió mà tìm, bây giờ là thời gian lên lớp, trên đường không có nhiều người, cùng đường với bọn cậu chỉ có duy nhất một nam nhân mặc áo sơmi trắng mang mắt kính mỏng màu vàng, thoạt nhìn hắn ta mang cảm giác là người tinh anh trong xã hội.

Lúc người nọ đi ngang qua bên người bọn cậu thì gật gật đầu với bọn cậu, khi Tả Ngôn đứng cách hắn ta gần thì cái mùi hôi kia càng thêm nồng đậm, sặc đến cậu muốn ho khan, cong thắt lưng, ánh mắt cậu cũng không thoải mái, luôn muốn chảy nước mắt.

Cậu rốt cuộc cũng biết cay mắt là loại cảm giác gì.

Người nọ kinh ngạc dừng bước, "Cậu không sao chứ?"

Lúc thấy hắn ta định đỡ mình thì Tả Ngôn lùi về sau, lúc này Tư Già kéo cánh tay cậu qua, ấn đầu cậu vào ngực của hắn.

"Cậu ấy không sao."

Người nọ sửng sốt một chút, nhìn hắn lại nhìn thiếu niên vẫn còn đang liều mạng mà chui đầu vào lồng ngực hắn.

"Không thoải mái à, có cần tôi dẫn các cậu đến phòng y tế không?" Người nọ đẩy đẩy kính mắt, cười ôn hoà.

Trong khoang mũi của Tả Ngôn đều là mùi thuốc lá, cậu hung hăng hít một hơi thật lớn, từ lồng ngực của hắn mà ngẩng đầu, "Cám ơn, tôi không sao, từ nhỏ tôi chưa từng được đi học, hôm nay đến đây nhất thời có chút cảm động muốn khóc."

Nam nhân mang kính mắt cười cười, "Vậy hai cậu cứ đi thăm quan tiếp đi, tôi không quấy rầy hai cậu nữa."

Đợi người đi rồi, Tả Ngôn mới lau nước mắt yên lặng cách Tư Già xa chút, không nhìn một mảnh ươn ướt trước ngực hắn.

"Anh có ngửi thấy được không? Trên người người vừa nãy..."

Tư Già hạ mắt, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ hai cái trên điếu thuốc.

"Tôi không có mũi cún."

Tả Ngôn mắt mở trừng trừng nhìn nửa điếu thuốc 'hôi phi yên diệt', là 'hôi phi yên diệt' đúng nghĩa, nửa điếu thuốc biến thành từng mảnh nhỏ, bị gió thổi tán ra sau đó biến mất trong không khí...

Quá đáng sợ, nếu rơi xuống tay hắn, ngay cả hủ tro cốt cũng không cần chuẩn bị, hắn trực tiếp phong táng luôn.

HLTT: Đi cũng gần 2 tuần rồi mấy bạn khoẻ hơm:))) Nhân tiện nhà mới lập FaceBook đây, lập chủ yếu vì sở thích thôi:)) Trên FB sẽ up lịch up chương theo tuần, dẫn link chương mới,... chủ yếu là để những bạn dùng WP cập nhật chương mới nhanh hơn tại hầu như ai cũng onl FB nhiều mà:)) Nếu được thì mấy bạn đến ủng hộ tui nha~ Link: https://www.facebook.com/yilsweetie0225blog/

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook