Chương 132: Phòng điều tra đặc biệt (14)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Trên đường cái, chỉ thấy có một thiếu niên chạy tung tăng ở phía trước, ở phía sau có một thanh niên liều mạng đuổi theo.
"Ai tôi đệt! Cậu chạy chậm chút coi! Nếu cậu chạy mất tôi sẽ bị lão đại đánh chết đó!"
Tả Ngôn đuổi theo cái mùi hôi hôi kia, đến tận bây giờ cậu cũng không nghĩ mình có thể chạy nhanh như thế, hai cái đùi của cậu mà được trang bị thêm động cơ thì đã sớm bay lên, nhưng cậu lại thua thiệt ở chỗ không quen đường.
Bóng đen kia bảy thẳng tám rẽ xuyên qua trong hẻm nhỏ, lách người một cái liền biến mất trước mặt cậu.
Tả Ngôn do chạy quá nhanh vội vàng phanh lại trước khi đâm đầu vào tường, cậu ngẩng đầu nhìn ngõ cụt trước mắt.
Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi có thấy nó không!]
Hệ thống: [... Không thấy.]
Tả Ngôn: [Ngươi lấy cái tay đang che mắt xuống đi.]
Hệ thống: [...]
Trước đó Hạ Bảo đã lạc mất người, cậu ta đứng mê mang ở ngã tư đường đầy quả, cậu ta không dám để lại ký hiệu trên người bé gấu trúc, lỡ như thứ kia đột nhiên xách dao lên giết người thì bé gấu trúc sẽ gặp nguy hiểm.
Tả Ngôn đi theo đường mà hệ thống chỉ, lúc trở lại chỉ thấy cậu ta đang phân cao thấp với đầu óc của mình, đến gần nhìn một cái cậu cả người cậu liền ngây ngẩn.
Hai ngón tay của Hạ Bảo kéo lấy phần tóc ở ót của cậu ta, dùng sức kéo sang hai bên, thứ giống hệt như da người bị lấy xuống.
Cậu ta tiếp tục như vậy mà cởi quần áo, lộ ra một tên Hạ Bảo ở bên trong.
Tả Ngôn cúi đầu xem xét lớp da kia, lại nhìn nhìn cậu ta, lúc này mới đúng là hơn nửa đêm gặp quỷ.
Tả Ngôn thấy cậu ta cúi đầu không biết đang làm gì, chợt lớn gan đẩy bả vai của cậu ta một cái, "Hạ Bảo."
"A a a a!"
"A a a anh tên là gì!"
Đối mặt với tiếng hét thất kinh bén nhọn vang vọng chân trời của Hạ Bảo ở trước mặt, vẻ mặt trấn định của Tả Ngôn tuyệt đối không giống một người gặp quỷ.
Hạ Bảo vừa thấy cậu, thở một hơi, "Còn tưởng mình gặp quỷ rồi."
... Hả?
Tả Ngôn không còn gì để nói, "Không phải anh chính là quỷ à?" Hai người bọn cậu rốt cuộc ai mới là người đã chết chứ.
Hạ Bảo hợp tình hợp lý nói: "Người doạ người còn có thể hù chết người kìa, quỷ sao lại không thể doạ quỷ chứ."
Tả Ngôn nghe xong liền muốn đi về, không ở bên cạnh Tư Già hơn 3 tiếng mấy rồi, nhớ hắn.
"Cậu đừng đi mà, mặc quần áo cho tôi với, nếu không ngày mai tôi liền phải khoả thân mà chạy đó."
Tả Ngôn hỏi: "Quần áo gì?"
Hạ Bảo chỉ một đống dưới đất, "Nếu không phải lo cậu chạy mất, tôi sẽ không cởi ra đâu, đống quần áo này chính là bảo bối của tôi, mất cái gì cũng không thể mất nó." Nói xong vẻ mặt đau lòng, bỏ dưới đất dơ hết trơn rồi.
"Sao anh không tự mặc?"
"Hơn nửa đêm có một bộ quần áo tự bay trong không khí, cậu muốn hù chết ai?"
Tả Ngôn nhặt quần áo của cậu ta lên, cứ cảm thấy thứ cậu đang cầm trong tay là da người, xúc cảm không khác nhau mấy.
Hạ Bảo nói: "Không phải da người đâu, nó được làm từ tro cốt của tôi và áo liệm, buổi sáng nếu mặc nó vào thì có thể trà trộn vào đám người thường, nhưng vẫn còn bị hạn chế một chút, cái thứ cậu nhìn thấy trước đó nếu nó mặc quần áo vào thì đã sớm bị chúng ta bắt được rồi, ủa nhưng tại sao cậu lại quay lại một mình, vẫn chưa bắt được à?"
Tả Ngôn đáp: "Hình như nó rất quen với đường xá ở đây, dẫn tôi vào ngõ cụt."
Hạ Bảo vuốt cằm bay bay bên cạnh cậu, "Phía bên này chẳng lẽ còn có những người chết khác?"
Trong đầu Tả Ngôn xẹt qua gì đó, lại chợt loé lên rồi biến mất, cậu không bắt lấy được.
"Chúng ta đến trường học xem thử."
Nơi bóng đen giết người rất khác nhau, thứ duy nhất giống nhau chính là nạn nhân là học sinh, mà gần đây do lòng người bị chuyện này làm hoảng sợ, lại bị nghiêm cấm ra khỏi trường, đám trai lẫn gái trước đó hay chuồn ra ngoài kia, trước lúc phạm nhân bị bắt được chúng không còn dám ra ngoài ban đêm nữa.
Hai người bọn cậu lén lút bước vào trường học, vẫn luôn canh mãi cho đến hừng đông cũng không thấy bóng đen kia xuất hiện.
Trên đường đi về, Tả Ngôn nhớ đến trước đó cậu muốn hỏi gì, "Lúc đó do anh muốn tìm tôi nên mới cởi bộ quần áo này ra?"
Hạ Bảo đáp: "Đương nhiên rồi, trước khi lão đại đi anh ấy cố ý dặn tôi phải bảo vệ cậu cho tốt." Nếu mặc quần áo vào được gọi là nửa người nửa quỷ, vậy cởi ra liền triệt để biến thành quỷ.
Tả Ngôn nhìn cậu ta một hồi, lúc Hạ Bảo cho rằng cậu sẽ nói ra lời cảm kích cảm động gì đó, ai ngờ lại thấy cậu lấy điện thoại di động trong túi ra, nghiêm túc nói với cậu ta: "Giành hồng bao (*) thì nhanh lắm vậy mà lại không biết gọi điện thoại cho tôi."
Hạ Bảo nhìn chiếc iPhone 7 Plus (**) trong tay cậu, vừa hâm mộ vừa ghen tị, "Lão đại đối xử tốt với cậu ghê."
Tả Ngôn:... Sao trọng tâm của cậu ta có hơi sai sai.
Trở về phòng điều tra, chỉ còn Hà Đạt Hoa đang chiến đấu với máy đánh chữ, đừng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta mà lầm, thật ra chỉ là một con mọt sách thôi.
"Những người khác đâu rồi?"
Hà Đạt Hoa nói: "Tháng 7 tương đối loạn, án cũng tương đối nhiều, đều đi làm nhiệm vụ ở ngoài thành phố hết rồi, Hạ Bảo, ở đây có một án đêm khuya gặp quỷ nè, giao cho cậu."
Hạ Bảo rên một tiếng, "Cái án mạng đang trong tay tôi vẫn còn chưa xong mà, sao anh lại không đi."
Hà Đạt Hoa lật xem mấy cái uỷ thác mới nhất, "Tôi còn phải chăm sóc cho gấu trúc."
Tả Ngôn xoa dạ dày, nhớ đến người anh em của cậu, "Cát Lan sao rồi?"
"Ngoại trừ ăn thì là ngủ, sống rất tự do tự tại." Sau khi Hà Đạt Hoa nghe cậu hỏi thì dừng một chút, tiền lương của hắn ta... sắp nuôi không nổi nó rồi.
Tả Ngôn gật đầu, "Vậy là tốt rồi, ngày tôi đến thăm nó."
Nhưng sáng ngày thứ hai cậu rốt cuộc không thể từ trên giường dậy nổi, tuổi còn nhỏ, tràng dạ dày còn yếu, ngay cả gà rán còn không ăn được thì đừng nói chi đến cocktail, cứ như bom nổ dưới nước.
Hạ Bảo tự giác thấy áy náy, muốn đến chăm sóc cậu lại bị Tả Ngôn cản lại, "Án mạng quan trọng hơn, đừng vì tôi mà làm chậm trễ."
Hạ Bảo kéo một nụ cười cứng ngắc, ngay cả cơ hội rảnh rỗi cũng không cho cậu ta.
"Cái án hôm qua cậu nhận sao rồi?"
Hạ Bảo khoát tay, "Đừng nói nữa, mỗi ngày đều bảo gặp quỷ gặp quỷ, đâu ra có nhiều quỷ như vậy cho bọn họ gặp chứ, chỉ là vị trí cửa sổ ở phòng tắm nhà bọn họ được đặt không đúng lắm, nửa đêm nữ nhân đó tóc tai bù xù đi vệ sinh, thấy bóng dáng mình được phản xạ trong gương liền bị doạ, là phí nửa ngày của tôi, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đến quán bar điều tra người họ Tô kia."
Tả Ngôn tiễn cậu ta sau đó làm ổ trên sô pha, cậu rốt cuộc hiểu tại sao nói gấu trúc không dễ nuôi.
Hệ thống: [Quản lí cái miệng của ngươi cho tốt, đừng ăn đồ bậy bạ.]
Đôi mắt của Tả Ngôn nhìn chằm chằm quảng cáo xô gà gia đình trên TV, nuốt nước bọt hai cái, [Ta không khống chế được, ta nhớ mấy món này.]
——
Ban đêm.
Tả Ngôn mở to mắt, cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài.
—— Tí tách.
—— Tí tách.
Hình như là tiếng vòi nước không khoá chặt, Tả Ngôn ngồi dậy xốc chăn lên, đi chân không đến toilet.
Mở cửa, Tả Ngôn nhìn thấy chỗ vòi nước đúng là đang chậm rãi tích tụ một bãi nước, chậm rãi chảy xuống.
Tả Ngôn nhìn nửa ngày mới bước qua khoá chặt nó lại, tuy rằng trên bồn rửa tay có hai cái vòi nước, cái nhỏ nước chính là cái chưa hề dùng qua.
Gương được đặt ở trước mặt của cậu, tuy rằng năng lực thừa nhận trong lòng cậu xem như cũng được, nhưng cũng không chứng tỏ cậu không có, cậu cúi đầu giả vờ như không thấy cái gì bước ra ngoài.
Trở về phòng, vừa mới ngồi trên giường, tiếng ào ào càng lớn hơn, vừa nãy là vòi nước, lần này hẳn là vòi sen.
Hơn nửa đêm rồi ả có thể đừng nghịch nước không hả.
Tả Ngôn đợi một lát, tiếng nước ào ào càng lúc càng lớn, tựa như những nơi có thể mở nước trong phòng tắm đều được mở ra.
Tả Ngôn mang dép đi trong nhà vào, bước nhẹ chân đến cửa phòng tắm, lúc mở cửa phát ra một tiếng két.
Đợi khi nào Tư lão đại về nói với hắn chuyện sửa cửa.
"Nửa đêm rồi còn nghịch nước, bộ cô là người trả tiền nước hả." Đứng ở cửa, Tả Ngôn nhìn vào bên trong, tạm thời cậu không nhìn thấy cái gì, cũng không chắc một lát sau sẽ không có thứ gì từ bên trong bay ra.
Tiếng nước ào ào im bặt mà ngừng, tiếng tí tách cực nhỏ cực kỳ rõ ràng không không khí.
Nửa ngày, nước trong bồn tắm lớn đột nhiên sôi trào, từ máu trắng dần biến thành màu đỏ, trong không khí ngập tràn khói nước màu đỏ nhạt.
Tả Ngôn đang đối diện với mặt gương, ở trên thong thả xuất hiện ba chữ.
"Giúp... giúp tôi."
Chưa từng thấy ai tìm người giúp đỡ mà còn hù người ta như vậy, Tả Ngôn giữ vững tôn nghiêm của gấu trúc, trầm giọng nói với không khí: "Mi là ai?"
Chữ trên gương chậm rãi biến mất, thay vào đó chính là thân ảnh của chính Tả Ngôn, vừa đẹp trai lại manh, ngoại trừ sắc mặt trắng hơn bình thường một chút.
Mắt Tả Ngôn nhìn chằm chằm vào gương, con ngươi tối đen dưới ánh đèn không hề loé lên tia sáng nào, đầu ngón tay của cậu nắm nắm đường may của áo ngủ, cô gái này thành thật ghê, cho dù cô có mang một gương mặt quỷ dán vào trước mặt tôi tôi cũng không biết cô rốt cuộc là ai đâu!
Thân ảnh của cô gái dần nhạt đi, biến mất trước mắt cậu, trên sàn nhàn là một vệt nước thật dài kéo dài ra bên ngoài.
Tả Ngôn nhắm mắt rồi mở mắt, may là mấy hôm trước lúc ăn cơm cậu đã trải qua một lần nếu không cậu liền xấu mặt.
Cô gái nghịch nước ban đêm không định giao lưu với cậu, xem ra là muốn đi, Tả Ngôn nhìn theo dấu chân dính nước bước qua cửa phòng, nhìn sàn nhà đầy nước, thở dài, thôi vậy, ngày mai dậy rồi dọn dẹp.
Ngáp một cái trở về phòng, dưới chân cậu ướt át, Tả Ngôn từ vệt nước mà nhìn qua, chỉ thấy dấu chân đang đi đến cửa nhà lại đi trở về, đứng trước mặt cậu.
Tả Ngôn suy đoán nếu cậu cứ như lúc trước mà vận dụng năng lực quan sát của cậu, nhất định có thể nhìn thấy một gương mặt sương phù lỏm chỏm đang nhìn cậu.
"Tôi đi thay giày." Tả Ngôn lầm bầm lầu bầu, nói chuyện với không khí, trước khi Tư Già đi vẫn chưa dạy cậu cách để đuổi quỷ đi, nếu hôm nay cậu không đi cùng cô gái này, tình huống tốt là cô ta lại chơi với vòi nước cả đêm, tình huống xấu chính là cô ta sẽ 'chơi' cậu, hai lựa chọn, kẻ biết thời biết thế mới là người tài.
Dấu chân ướt sũng kia vẫn luôn đi theo sau cậu, vẫn luôn chờ đến khi cậu mở cửa bước ra ngoài mới đi lên phía trước cậu.
Hơn nửa đêm, đưa tay không thấy được năm ngón, cậu giơ đèn pin lên chiếu xuống đất tìm dấu chân.
Tả Ngôn rất muốn nói với cô gái này, cô nói cho tôi biết chỗ xong hai ta gọi xe đi, còn không thì đi xe đạp, đi nhanh hơn đi bộ nhiều.
Đi đến tầm khoảng 1 tiếng, Tả Ngôn lúc đầu có chút căng thẳng bây giờ đã ngáp vài cái.
Hệ thống cực kỳ không dễ dàng mà ló đầu ra nói: [Ngươi không sợ cô ta hại ngươi à.]
Tả Ngôn đáp: [Ngươi xem cô ta đi đường xa như vậy là vì đến tìm tôi, bây giờ còn phải đi ngược về, phần chấp nhất nhất chắc chắn vẫn không thay đổi.]
Hệ thống: [... Nửa đêm ngươi đi hẹn hò với nữ quỷ, mục tiêu có biết không.]
Tả Ngôn nhìn cảnh sắc xung quanh có hơi quen mắt, [Ai biểu hắn bỏ rơi ta, đêm tối cô đơn chỉ có nữ quỷ cùng ta giải sầu.]
Hệ thống:... [Ông đây cái gì cũng không phục chỉ phục ngươi.]
Tả Ngôn hư tâm đáp: [Khách khí khách khí rồi.]
Ban đêm náo nhiệt nhất không thể không nói đến phố quán bar này, nam nhân say rượu cởi thắt lưng ra, nhắm mắt lại rồi mở ra, đi đến bên tường mà bắt đầu tiểu, tiểu xong run rẩy mở to mắt vừa định đi về liền thấy một gương mặt máu thịt lẫn lộn mơ hồ xuất hiện trước mặt gã. Tiếng hét còn chưa kịp vang lên đã té xíu ngay chính bãi nước tiểu của gã, nửa bên mặt đều ngâm trong đó.
Tả Ngôn: Không sao, ngày mai tỉnh dậy vẫn là một hảo hán, ai biểu anh không đi phòng vệ sinh tiểu lại tiểu lên người cô gái này, không doạ anh thì doạ ai.
***
(*) Ý em Tả nói bạn Tiểu Bảo biết dùng điện thoại giành hồng bao (bao lì xì) trên Weixin (Wechat) mà không biết dùng điện thoại để gọi cho ẻm.
(**): Thời điểm đăng chương này thì iPhone 7 Plus là xịn sò nhất của Apple nên mới bảo anh Tư thương em Tả.
HLTT: Từ chương này mấy đối thoại với hệ thống và độc thoại được in nghiêng nhé. Những chương trước sau khi hoàn sẽ chỉnh và beta lại cả truyện.
P/s: Ngày mai phải đi sinh hoạt công dân, trời ơi không biết dậy nổi không T--T
Trên đường cái, chỉ thấy có một thiếu niên chạy tung tăng ở phía trước, ở phía sau có một thanh niên liều mạng đuổi theo.
"Ai tôi đệt! Cậu chạy chậm chút coi! Nếu cậu chạy mất tôi sẽ bị lão đại đánh chết đó!"
Tả Ngôn đuổi theo cái mùi hôi hôi kia, đến tận bây giờ cậu cũng không nghĩ mình có thể chạy nhanh như thế, hai cái đùi của cậu mà được trang bị thêm động cơ thì đã sớm bay lên, nhưng cậu lại thua thiệt ở chỗ không quen đường.
Bóng đen kia bảy thẳng tám rẽ xuyên qua trong hẻm nhỏ, lách người một cái liền biến mất trước mặt cậu.
Tả Ngôn do chạy quá nhanh vội vàng phanh lại trước khi đâm đầu vào tường, cậu ngẩng đầu nhìn ngõ cụt trước mắt.
Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi có thấy nó không!]
Hệ thống: [... Không thấy.]
Tả Ngôn: [Ngươi lấy cái tay đang che mắt xuống đi.]
Hệ thống: [...]
Trước đó Hạ Bảo đã lạc mất người, cậu ta đứng mê mang ở ngã tư đường đầy quả, cậu ta không dám để lại ký hiệu trên người bé gấu trúc, lỡ như thứ kia đột nhiên xách dao lên giết người thì bé gấu trúc sẽ gặp nguy hiểm.
Tả Ngôn đi theo đường mà hệ thống chỉ, lúc trở lại chỉ thấy cậu ta đang phân cao thấp với đầu óc của mình, đến gần nhìn một cái cậu cả người cậu liền ngây ngẩn.
Hai ngón tay của Hạ Bảo kéo lấy phần tóc ở ót của cậu ta, dùng sức kéo sang hai bên, thứ giống hệt như da người bị lấy xuống.
Cậu ta tiếp tục như vậy mà cởi quần áo, lộ ra một tên Hạ Bảo ở bên trong.
Tả Ngôn cúi đầu xem xét lớp da kia, lại nhìn nhìn cậu ta, lúc này mới đúng là hơn nửa đêm gặp quỷ.
Tả Ngôn thấy cậu ta cúi đầu không biết đang làm gì, chợt lớn gan đẩy bả vai của cậu ta một cái, "Hạ Bảo."
"A a a a!"
"A a a anh tên là gì!"
Đối mặt với tiếng hét thất kinh bén nhọn vang vọng chân trời của Hạ Bảo ở trước mặt, vẻ mặt trấn định của Tả Ngôn tuyệt đối không giống một người gặp quỷ.
Hạ Bảo vừa thấy cậu, thở một hơi, "Còn tưởng mình gặp quỷ rồi."
... Hả?
Tả Ngôn không còn gì để nói, "Không phải anh chính là quỷ à?" Hai người bọn cậu rốt cuộc ai mới là người đã chết chứ.
Hạ Bảo hợp tình hợp lý nói: "Người doạ người còn có thể hù chết người kìa, quỷ sao lại không thể doạ quỷ chứ."
Tả Ngôn nghe xong liền muốn đi về, không ở bên cạnh Tư Già hơn 3 tiếng mấy rồi, nhớ hắn.
"Cậu đừng đi mà, mặc quần áo cho tôi với, nếu không ngày mai tôi liền phải khoả thân mà chạy đó."
Tả Ngôn hỏi: "Quần áo gì?"
Hạ Bảo chỉ một đống dưới đất, "Nếu không phải lo cậu chạy mất, tôi sẽ không cởi ra đâu, đống quần áo này chính là bảo bối của tôi, mất cái gì cũng không thể mất nó." Nói xong vẻ mặt đau lòng, bỏ dưới đất dơ hết trơn rồi.
"Sao anh không tự mặc?"
"Hơn nửa đêm có một bộ quần áo tự bay trong không khí, cậu muốn hù chết ai?"
Tả Ngôn nhặt quần áo của cậu ta lên, cứ cảm thấy thứ cậu đang cầm trong tay là da người, xúc cảm không khác nhau mấy.
Hạ Bảo nói: "Không phải da người đâu, nó được làm từ tro cốt của tôi và áo liệm, buổi sáng nếu mặc nó vào thì có thể trà trộn vào đám người thường, nhưng vẫn còn bị hạn chế một chút, cái thứ cậu nhìn thấy trước đó nếu nó mặc quần áo vào thì đã sớm bị chúng ta bắt được rồi, ủa nhưng tại sao cậu lại quay lại một mình, vẫn chưa bắt được à?"
Tả Ngôn đáp: "Hình như nó rất quen với đường xá ở đây, dẫn tôi vào ngõ cụt."
Hạ Bảo vuốt cằm bay bay bên cạnh cậu, "Phía bên này chẳng lẽ còn có những người chết khác?"
Trong đầu Tả Ngôn xẹt qua gì đó, lại chợt loé lên rồi biến mất, cậu không bắt lấy được.
"Chúng ta đến trường học xem thử."
Nơi bóng đen giết người rất khác nhau, thứ duy nhất giống nhau chính là nạn nhân là học sinh, mà gần đây do lòng người bị chuyện này làm hoảng sợ, lại bị nghiêm cấm ra khỏi trường, đám trai lẫn gái trước đó hay chuồn ra ngoài kia, trước lúc phạm nhân bị bắt được chúng không còn dám ra ngoài ban đêm nữa.
Hai người bọn cậu lén lút bước vào trường học, vẫn luôn canh mãi cho đến hừng đông cũng không thấy bóng đen kia xuất hiện.
Trên đường đi về, Tả Ngôn nhớ đến trước đó cậu muốn hỏi gì, "Lúc đó do anh muốn tìm tôi nên mới cởi bộ quần áo này ra?"
Hạ Bảo đáp: "Đương nhiên rồi, trước khi lão đại đi anh ấy cố ý dặn tôi phải bảo vệ cậu cho tốt." Nếu mặc quần áo vào được gọi là nửa người nửa quỷ, vậy cởi ra liền triệt để biến thành quỷ.
Tả Ngôn nhìn cậu ta một hồi, lúc Hạ Bảo cho rằng cậu sẽ nói ra lời cảm kích cảm động gì đó, ai ngờ lại thấy cậu lấy điện thoại di động trong túi ra, nghiêm túc nói với cậu ta: "Giành hồng bao (*) thì nhanh lắm vậy mà lại không biết gọi điện thoại cho tôi."
Hạ Bảo nhìn chiếc iPhone 7 Plus (**) trong tay cậu, vừa hâm mộ vừa ghen tị, "Lão đại đối xử tốt với cậu ghê."
Tả Ngôn:... Sao trọng tâm của cậu ta có hơi sai sai.
Trở về phòng điều tra, chỉ còn Hà Đạt Hoa đang chiến đấu với máy đánh chữ, đừng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta mà lầm, thật ra chỉ là một con mọt sách thôi.
"Những người khác đâu rồi?"
Hà Đạt Hoa nói: "Tháng 7 tương đối loạn, án cũng tương đối nhiều, đều đi làm nhiệm vụ ở ngoài thành phố hết rồi, Hạ Bảo, ở đây có một án đêm khuya gặp quỷ nè, giao cho cậu."
Hạ Bảo rên một tiếng, "Cái án mạng đang trong tay tôi vẫn còn chưa xong mà, sao anh lại không đi."
Hà Đạt Hoa lật xem mấy cái uỷ thác mới nhất, "Tôi còn phải chăm sóc cho gấu trúc."
Tả Ngôn xoa dạ dày, nhớ đến người anh em của cậu, "Cát Lan sao rồi?"
"Ngoại trừ ăn thì là ngủ, sống rất tự do tự tại." Sau khi Hà Đạt Hoa nghe cậu hỏi thì dừng một chút, tiền lương của hắn ta... sắp nuôi không nổi nó rồi.
Tả Ngôn gật đầu, "Vậy là tốt rồi, ngày tôi đến thăm nó."
Nhưng sáng ngày thứ hai cậu rốt cuộc không thể từ trên giường dậy nổi, tuổi còn nhỏ, tràng dạ dày còn yếu, ngay cả gà rán còn không ăn được thì đừng nói chi đến cocktail, cứ như bom nổ dưới nước.
Hạ Bảo tự giác thấy áy náy, muốn đến chăm sóc cậu lại bị Tả Ngôn cản lại, "Án mạng quan trọng hơn, đừng vì tôi mà làm chậm trễ."
Hạ Bảo kéo một nụ cười cứng ngắc, ngay cả cơ hội rảnh rỗi cũng không cho cậu ta.
"Cái án hôm qua cậu nhận sao rồi?"
Hạ Bảo khoát tay, "Đừng nói nữa, mỗi ngày đều bảo gặp quỷ gặp quỷ, đâu ra có nhiều quỷ như vậy cho bọn họ gặp chứ, chỉ là vị trí cửa sổ ở phòng tắm nhà bọn họ được đặt không đúng lắm, nửa đêm nữ nhân đó tóc tai bù xù đi vệ sinh, thấy bóng dáng mình được phản xạ trong gương liền bị doạ, là phí nửa ngày của tôi, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đến quán bar điều tra người họ Tô kia."
Tả Ngôn tiễn cậu ta sau đó làm ổ trên sô pha, cậu rốt cuộc hiểu tại sao nói gấu trúc không dễ nuôi.
Hệ thống: [Quản lí cái miệng của ngươi cho tốt, đừng ăn đồ bậy bạ.]
Đôi mắt của Tả Ngôn nhìn chằm chằm quảng cáo xô gà gia đình trên TV, nuốt nước bọt hai cái, [Ta không khống chế được, ta nhớ mấy món này.]
——
Ban đêm.
Tả Ngôn mở to mắt, cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài.
—— Tí tách.
—— Tí tách.
Hình như là tiếng vòi nước không khoá chặt, Tả Ngôn ngồi dậy xốc chăn lên, đi chân không đến toilet.
Mở cửa, Tả Ngôn nhìn thấy chỗ vòi nước đúng là đang chậm rãi tích tụ một bãi nước, chậm rãi chảy xuống.
Tả Ngôn nhìn nửa ngày mới bước qua khoá chặt nó lại, tuy rằng trên bồn rửa tay có hai cái vòi nước, cái nhỏ nước chính là cái chưa hề dùng qua.
Gương được đặt ở trước mặt của cậu, tuy rằng năng lực thừa nhận trong lòng cậu xem như cũng được, nhưng cũng không chứng tỏ cậu không có, cậu cúi đầu giả vờ như không thấy cái gì bước ra ngoài.
Trở về phòng, vừa mới ngồi trên giường, tiếng ào ào càng lớn hơn, vừa nãy là vòi nước, lần này hẳn là vòi sen.
Hơn nửa đêm rồi ả có thể đừng nghịch nước không hả.
Tả Ngôn đợi một lát, tiếng nước ào ào càng lúc càng lớn, tựa như những nơi có thể mở nước trong phòng tắm đều được mở ra.
Tả Ngôn mang dép đi trong nhà vào, bước nhẹ chân đến cửa phòng tắm, lúc mở cửa phát ra một tiếng két.
Đợi khi nào Tư lão đại về nói với hắn chuyện sửa cửa.
"Nửa đêm rồi còn nghịch nước, bộ cô là người trả tiền nước hả." Đứng ở cửa, Tả Ngôn nhìn vào bên trong, tạm thời cậu không nhìn thấy cái gì, cũng không chắc một lát sau sẽ không có thứ gì từ bên trong bay ra.
Tiếng nước ào ào im bặt mà ngừng, tiếng tí tách cực nhỏ cực kỳ rõ ràng không không khí.
Nửa ngày, nước trong bồn tắm lớn đột nhiên sôi trào, từ máu trắng dần biến thành màu đỏ, trong không khí ngập tràn khói nước màu đỏ nhạt.
Tả Ngôn đang đối diện với mặt gương, ở trên thong thả xuất hiện ba chữ.
"Giúp... giúp tôi."
Chưa từng thấy ai tìm người giúp đỡ mà còn hù người ta như vậy, Tả Ngôn giữ vững tôn nghiêm của gấu trúc, trầm giọng nói với không khí: "Mi là ai?"
Chữ trên gương chậm rãi biến mất, thay vào đó chính là thân ảnh của chính Tả Ngôn, vừa đẹp trai lại manh, ngoại trừ sắc mặt trắng hơn bình thường một chút.
Mắt Tả Ngôn nhìn chằm chằm vào gương, con ngươi tối đen dưới ánh đèn không hề loé lên tia sáng nào, đầu ngón tay của cậu nắm nắm đường may của áo ngủ, cô gái này thành thật ghê, cho dù cô có mang một gương mặt quỷ dán vào trước mặt tôi tôi cũng không biết cô rốt cuộc là ai đâu!
Thân ảnh của cô gái dần nhạt đi, biến mất trước mắt cậu, trên sàn nhàn là một vệt nước thật dài kéo dài ra bên ngoài.
Tả Ngôn nhắm mắt rồi mở mắt, may là mấy hôm trước lúc ăn cơm cậu đã trải qua một lần nếu không cậu liền xấu mặt.
Cô gái nghịch nước ban đêm không định giao lưu với cậu, xem ra là muốn đi, Tả Ngôn nhìn theo dấu chân dính nước bước qua cửa phòng, nhìn sàn nhà đầy nước, thở dài, thôi vậy, ngày mai dậy rồi dọn dẹp.
Ngáp một cái trở về phòng, dưới chân cậu ướt át, Tả Ngôn từ vệt nước mà nhìn qua, chỉ thấy dấu chân đang đi đến cửa nhà lại đi trở về, đứng trước mặt cậu.
Tả Ngôn suy đoán nếu cậu cứ như lúc trước mà vận dụng năng lực quan sát của cậu, nhất định có thể nhìn thấy một gương mặt sương phù lỏm chỏm đang nhìn cậu.
"Tôi đi thay giày." Tả Ngôn lầm bầm lầu bầu, nói chuyện với không khí, trước khi Tư Già đi vẫn chưa dạy cậu cách để đuổi quỷ đi, nếu hôm nay cậu không đi cùng cô gái này, tình huống tốt là cô ta lại chơi với vòi nước cả đêm, tình huống xấu chính là cô ta sẽ 'chơi' cậu, hai lựa chọn, kẻ biết thời biết thế mới là người tài.
Dấu chân ướt sũng kia vẫn luôn đi theo sau cậu, vẫn luôn chờ đến khi cậu mở cửa bước ra ngoài mới đi lên phía trước cậu.
Hơn nửa đêm, đưa tay không thấy được năm ngón, cậu giơ đèn pin lên chiếu xuống đất tìm dấu chân.
Tả Ngôn rất muốn nói với cô gái này, cô nói cho tôi biết chỗ xong hai ta gọi xe đi, còn không thì đi xe đạp, đi nhanh hơn đi bộ nhiều.
Đi đến tầm khoảng 1 tiếng, Tả Ngôn lúc đầu có chút căng thẳng bây giờ đã ngáp vài cái.
Hệ thống cực kỳ không dễ dàng mà ló đầu ra nói: [Ngươi không sợ cô ta hại ngươi à.]
Tả Ngôn đáp: [Ngươi xem cô ta đi đường xa như vậy là vì đến tìm tôi, bây giờ còn phải đi ngược về, phần chấp nhất nhất chắc chắn vẫn không thay đổi.]
Hệ thống: [... Nửa đêm ngươi đi hẹn hò với nữ quỷ, mục tiêu có biết không.]
Tả Ngôn nhìn cảnh sắc xung quanh có hơi quen mắt, [Ai biểu hắn bỏ rơi ta, đêm tối cô đơn chỉ có nữ quỷ cùng ta giải sầu.]
Hệ thống:... [Ông đây cái gì cũng không phục chỉ phục ngươi.]
Tả Ngôn hư tâm đáp: [Khách khí khách khí rồi.]
Ban đêm náo nhiệt nhất không thể không nói đến phố quán bar này, nam nhân say rượu cởi thắt lưng ra, nhắm mắt lại rồi mở ra, đi đến bên tường mà bắt đầu tiểu, tiểu xong run rẩy mở to mắt vừa định đi về liền thấy một gương mặt máu thịt lẫn lộn mơ hồ xuất hiện trước mặt gã. Tiếng hét còn chưa kịp vang lên đã té xíu ngay chính bãi nước tiểu của gã, nửa bên mặt đều ngâm trong đó.
Tả Ngôn: Không sao, ngày mai tỉnh dậy vẫn là một hảo hán, ai biểu anh không đi phòng vệ sinh tiểu lại tiểu lên người cô gái này, không doạ anh thì doạ ai.
***
(*) Ý em Tả nói bạn Tiểu Bảo biết dùng điện thoại giành hồng bao (bao lì xì) trên Weixin (Wechat) mà không biết dùng điện thoại để gọi cho ẻm.
(**): Thời điểm đăng chương này thì iPhone 7 Plus là xịn sò nhất của Apple nên mới bảo anh Tư thương em Tả.
HLTT: Từ chương này mấy đối thoại với hệ thống và độc thoại được in nghiêng nhé. Những chương trước sau khi hoàn sẽ chỉnh và beta lại cả truyện.
P/s: Ngày mai phải đi sinh hoạt công dân, trời ơi không biết dậy nổi không T--T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.