Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 138: Phòng điều tra đặc biệt (20)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

"Cô ta ở ngay đây... cô ta đáng lẽ phải ở đây..."

Triệu Tĩnh Nhã cầm cái xẻng, mắt trợn to nhìn quanh bốn phía, cô ta không thể nhớ nhầm vị trí được!

Tư Già đứng bên cạnh hố, "Thi thể đã từng ở đây."

Một là tự thi thể chạy đi, hai là bị người khác lấy đi, loại khả năng nào cũng không phải chuyện tốt.

Trên đường về, Triệu Tĩnh Nhã không ngừng xoa xoa tay cô ta, bùn đất ở trên bị cô ta chà rơi xuống ghế, nhưng cô ta vẫn không ngừng tay lại.

Hạ Bảo hỏi: "Lão đại, nên làm gì với cô ta đây?"

Tư Già đáp: "Đưa cô ta về nhà."

Hạ Bảo kinh ngạc, về nhà? Chẳng lẽ không phải nên đi cục cảnh sát à?

Tuy rằng Triệu Tĩnh Nhã vẫn luôn cúi đầu, nhưng Tả Ngôn để ý, khi cô ta nghe được hai chữ "về nhà" này thân thể đang căng chặt thoáng thả lỏng xuống.

Triệu Tĩnh Nhã về đến nhà, ba mẹ cô ta đều không ở nhà, bảo mẫu rất bất ngờ với việc cô ta trở về.

"Đừng làm phiền tôi."

Không kiễn nhẫn nói xong, Triệu Tĩnh Nhã về lại phòng của mình, hôm nay cô ta đã xin nghỉ ở trường, nhưng ba mẹ cô ta cũng không quan tâm cô ta ra sao.

Không chừng bây giờ bọn họ còn đang đóng giả đôi vợ chồng hạnh phúc ở tiệc rượu nào đó.

Bên trong phòng đều là màu vàng ấm khiến cô ta có chút yên tâm, nhìn bùn đất trên tay của mình, cô ta không chịu được mà đi rửa tay.

Tiếng rào rào phát ra từ vòi nước khiến cô ta xuất thần, hôm nay mấy người kia đã biết chuyện cô ta giết người liệu có khi nào ngày mai sẽ có cảnh sát đến bắt cô ta.

Cô ta không muốn ngồi tù!

Cô ta không muốn...việc này không thể không nói với ba rồi, dù gì cũng liên quan đến sự nghiệp của ông ta, ông ta cũng không muốn có đứa con gái là tên giết người, cho dù rất có thể bị ném ra nước ngoài, nhưng cũng tốt hơn so với ngồi tù nhiều lắm.

Sau khi tính toán xong xuôi, Triệu Tĩnh Nhã bỏ tay vào trong nước, cọ rửa bùn đất trong móng tay.

Nhưng cô ta không nhìn thấy, trong gương thong thả hiện ra một thân ảnh đẫm máu...

————

"Lão lại, chúng ta cứ thả cô ta đi như vậy à?"

Tư Già bảo cậu ta dừng xe bên đường, "Ai bảo là thả."

Hạ Bảo cúi đầu nhìn gấu mèo, nháy mắt, lão đại có ý gì?

Tả Ngôn: "Ưm~" hỏi đi.

Hạ Bảo:... Nghe không hiểu.

Tư Già khoác tay lên khung cửa sổ xe, gõ nhẹ ngón trỏ khiến chút khói bụi rơi xuống.

"Cô ta nói dối, trước đó có thể thi thể bị chôn dưới tàng cây nhưng sau đó lại bị chuyển đi."

Hạ Bảo nói: "Tại sao lại nói như vậy?"



Tả Ngôn dường như đã hiểu một chút, "Ưm~"

Tư Già dùng một tay khác vỗ vỗ đầu của cậu, "Trước đó cậu nhìn thấy nữ quỷ kia cả người ướt đẫm, trên người sưng phù, chứng minh rằng thi thể của cô ta ít nhất cũng từng bị ngâm trong nước, mấy cô gái kia giết người, trong lúc bối rối chôn người dưới tàng cây, trời không mưa vậy ở đưới đó không thể chạm đến nước được."

Hạ Bảo nói: "Nếu lúc người này chết chết trong nước thì sao?"

Tư Già nhìn cậu ta, "Cũng không phải không có khả năng này nhưng tôi càng thiên hướng với khả năng thi thể cô ta bây giờ vẫn còn ở trong nước."

"Vậy chúng ta ở đây làm gì?"

Khói thuốc lá theo gió mà phiêu tán trong không khí, Tư Già thản nhiên nói: "Đợi."

Tả Ngôn ngồi trong xe chờ một lát, rốt cuộc không nhịn được mà lắc lắc mông mở cửa xe.

"Đi đâu?"

"Ưm~" con người có ba gấp.

Tư Già nói: "Hạ Bảo, cậu đi với cậu ta."

Tả Ngôn đi tiểu, ở phía sau cũng dẫn theo một tên bảo tiêu, mà tên bảo tiêu này còn cực kỳ không biết phép tắc, "Nghe bảo chít chít của gấu mèo bé lắm."

Tả Ngôn:...

"Nghe nói số lướng gấu mèo rất ít cũng là vì như thế, đã vậy thời gian xx cũng ít nữa."

Tả Ngôn: "Ưm~"

Hạ Bảo: "Thì ra thật sự là như thế hả, tôi còn tưởng tôi luôn tung tin vịt đó chứ."

Ai nói cậu biết, ai trả lời cậu hả!

Tả Ngôn mặt không đổi sắc nhìn nó, xoay người một cái, Hạ Bảo cúi đầu...

"Quần áo của tôi!"

Hạ Bảo bắt lấy hai móng vuốt của cậu quơ quơ, tên nhóc gấu mèo phá hoại này!

Tả Ngôn:... Quần của cậu cậu không cần à.

Quơ quơ xong, cả người Hạ Bảo ngây ngẩn, "Cậu..."

Tả Ngôn cũng nhận ra tầm mắt của cậu không đúng lắm, cúi đầu vừa thấy, ui, cũng khá trần trụi.

Mau nhìn nè, ở nhà vệ sinh công cộng có một người không mặc quần áo!

Hạ Bảo nhìn thoáng qua liền bỏ chạy, để lại mình Tả Ngôn trong nhà vệ sinh hỗn loạn.

Ê, chạy gì chứ, ít nhất cũng phải cho tôi một bộ quần áo chứ!

Tư Già ngồi trên xe nhíu mày, "Cậu ta đâu?"

Hạ Bảo lặng lẽ lùi về sau hai bước, "Chuyện này, cậu ta ở trong nhà vệ sinh."

Tư Già mở cửa xe, "Xảy ra chuyện gì?"

"Lão đại, tự anh qua đó xem đi."



Nhìn bóng lưng của Tư Già, Hạ Bảo lấy khăn ướt lau quần, cậu ta đã thấy jj của vợ lão đại, sẽ không bị trả thù đó chứ.

Cậu ta vẫn đang chờ được vào luân hồi đây.

Gần nhà vệ sinh công cộng, Tư Già bỏ tay trong túi quần bước qua, đám đen rục rịch xung quanh liền chia nhau chạy trốn.

Mở cửa phòng vệ sinh ra, không thấy được bóng dáng của gấu mèo ngược lại lại gặp được vài tên ma rượu.

Tư Già từ bên cạnh những người này bước qua, mang theo một trận lãnh khí.

Tả Ngôn cảm giác được có người đến trước cửa phòng cậu, cậu rõ ràng đã khoá cửa lại, nhưng cửa lại vẫn được mở ra, cậu vội vàng vươn tay đẩy lại.

Lỡ như bị người khác nhìn thấy bộ dạng lúc này liền bị kêu là biến thái.

Tư Già cảm nhận được một chút lực nhỏ bé truyền đến từ cửa, duỗi cánh tay dài ra, đẩy cửa, giây tiếp theo cửa liền được đóng rầm, doạ đến vài người ở ngoài hoảng sợ.

"Doạ chết ông đây, cái quỷ gì vậy!"

Vài người hùng hùng hổ hổ rời đi, Tả Ngôn lùi người lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, này, anh có thể cách tôi xa chút không? Tư thế này...

Buồng được ngăn cách trong phòng vệ sinh không lớn, Tư Già nhìn bộ dáng jj của cậu, nhíu mày.

"Đừng lộn xộn, bẩn."

Tả Ngôn được một bàn tay của hắn ôm lấy thắt lưng, hai người ai cũng không chạm vào bồn cầu.

"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Chuyện hắn hỏi đương nhiên là tại sao lại biến trở về, thời gian không đúng.

Tả Ngôn nói: "Là do... bị bắt lấy quơ quơ..." Còn thuận tiện tiểu lên quần và giày của Hạ Bảo.

Tư Già cúi đầu, "Sợ?" Bàn tay dưới thắt lưng siết chặt, thắt lưng nhỏ gầy đến khiến người khác bất ngờ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, vuốt phẳng ai cái ở hõm thắt lưng, xúc cảm còn tốt hơn so với khi là một cục lông.

Tả Ngôn bị hắn sờ đến có chút mất tự nhiên, tên này, cậu còn đang trần truồng mà.

Tư Già mở cửa ra phía sau, cởi áo ngoài ra ném lên người cậu, "Mặc vào."

Tả Ngôn mặc áo sơ mi vào, thân dưới vẫn còn trần trụi, chân cũng không mang giày, cứ như vầy mà đi ra ngoài nhất đi ra ngoài nhất định sẽ khiến những người khác chú ý.

Huống chi cậu còn có một gương mặt tinh xảo như vầy, áo sơ mi chỉ che được đến mông của cậu, hai chân vừa thon vừa trắng vừa dài, ngón chân bất an mà cuộn lại trên mặt đất, móng chân mượt mà loé lên tia sáng trong suốt.

Tư Già nhìn cậu một lát, đột nhiên bước đến gần, khoác tay lên bả vai cậu, Tả Ngôn có chút ngượng ngùng, ai u.

"Ai!"

Giây tiếp theo, cậu đột nhiên bị ôm ngang, Tả ngôn theo bản năng mà ôm cổ của hắn.

Tư Già đã đang bước ra phía bên ngoài, mở cửa liền có thể nhìn thấy bên ngoài có người con đang bước vào trong.

Tả Ngôn vẫn còn đang cảm thấy hoảng loạn, đầu đã được đặt vào lồng ngực của hắn, cái mông đang đón gió cũng được một bàn tay che lại.

Tựa như chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó hai người liền xuất hiện trước cửa xe.

Hạ Bảo đang trừng lớn mắt nhìn tư thế của hai người, nhanh như vậy à?

HLTT: Nói một chút về xưng hô. Tại vì xét theo tuổi Tả Ngôn với Hạ Bảo ở thế giới thực, Tả Ngôn lớn hơn Hạ Bảo nên trong suy nghĩ, độc thoại nội tâm của Tả Ngôn, Tả Ngôn sẽ xưng Hạ Bảo là cậu, nhưng đối thoại bên ngoài sẽ xưng là anh.

P/s: Đủ 100 vote đăng chương 139.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook