Chương 141: Phòng điều tra đặc biệt (23)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Hoắc Gia Hưng đã bị bắt. Màn đêm buông xuống, Triệu Tĩnh Nhã chết ở sở cảnh sát, theo như camera ghi lại thì lúc cô ta đang nói chuyện đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cổ của mình, hai mắt trợn lên, đập mạnh đầu của mình về hướng cạnh bàn, vài vị cảnh viên đều không ngăn lại kịp.
Theo lời kể của cản viên, bọn họ hình như có như được thanh âm cầu cứu giãy dụa được phát ra từ yết hầu của cô ta.
Lúc Tả Ngôn biết được tin này thì cậu đang cùng Tư Già đi xem kịch, "Kinh kịch trảm Mỹ án (*)".
Trên sân khấu nơi nơi đều lộ ra hương vị cổ xưa, một thân trang phục, râu giả che mặt, giữa ấn đường tối đen có một hình trăng khuyết đã chứng tỏ thân phận của ông.
Ông vừa mở miệng đã ý nhị mười phần, "Ở trên viết Tần Hương Liên năm nay ba mươi hai tuổi, cáo trạng Phò mã đương triều, khi Quân phạm Thượng, chối bỏ vợ con..."
Tả Ngôn nhìn sân khấu kịch, trong lúc vô ý thức liền dùng ngón tay gõ nhịp trên ghế, ngược lại người bên cạnh lại cầm chén trà trên bàn lên, thổi nhẹ lá trà trong chén một cái, sau đó nhấp một ngụm rồi đặt xuống, tầm mắt chưa hề rời khỏi sân khấu kịch.
Cậu vẫn cho rằng phòng điều tra đặc biệt có tên là "Khai Phong Phủ" là do lão đại đời trước đặt, ai ngờ hôm nay mới biết được sự thật.
Ngày hôm sau sau khi vụ án mạng được phá, Tư Già liền quang minh chính đại mà tự cho mình một ngày nghỉ, những người còn lại đều phải tiếp tục đi làm, phòng điều tra đặc biệt không có ngày nghỉ, ngoại trừ hắn.
"Hay!"
Khi hát đến đoạn phấn khích nhất từ "Hay" được phát ra hoàn toàn là do tự phát, tiếng khán giả ào ào khen hay và khách quý ngồi chật hết rạp hát này liền có thể đoán được, người đang hát hí khúc chắc hẳn là một vị danh gia.
Nghe nói vị hí khúc gia nổi tiếng này một năm chỉ lên đài như vầy một lần, bình thường ông ta chú tâm cho việc dậy dồd dệ, lần lên đài này chính là dẫn theo đồ đệ của mình.
Tả Ngôn không phải dân chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nghe ra cái hay trong đó, cắn một miếng hạt dưa, "Thật sự hát rất hay." Tuy rằng cậu không quá thích loại văn hoá truyền thống thế này, nhưng trong lòng vẫn mang theo chút kính trọng.
Tư Già thản nhiên đáp: "So với ông nội của ông ta thì vẫn còn khuyết điểm."
Tả Ngôn:... Ông nội của ông ta? Vị danh gia này nghe nói đã hơn bảy mươi rồi.
"Lão đại..."
"Ừm?" Tư Già liếc mắt, cực kỳ tự nhiên mà lấy một nắm hạt dưa đã được lột vỏ từ trong tay cậu đi.
Cậu tân tân khổ khổ ngồi lột vỏ mười lăm phút đồng hồ, vậy mà lại tiện nghi hắn, Tả Ngôn nhìn mấy hạt còn thừa trên tay mình liền lập tức phỉ nhổ, Chu lột da.
"Anh bao nhiêu tuổi vậy?"
"Cậu đoán xem."
"Tôi không đoán ra."
"Ồ."
Tả Ngôn:... Có nghe tôi nói không vậy?
Tả Ngôn muốn nói tiếp, đột nhiên bị nhét một hạt dưa vào miệng, "Xem kịch."
Ăn hạt dưa, xem kịch, mãi đến khi một xuất kịch đã hát xong, hai người ở lại cuối cùng mới định rời khỏi rạp hát, chỉ thấy Trịnh lão tiên sinh đã lui về cánh gà được một người trẻ tuổi dắt ra.
"Tư tiên sinh, xin dừng bước."
"Có việc gì?"
"Nhiều năm không gặp, Tư tiên sinh vẫn như cũ."
Vị Trịnh lão tiên sinh này rất có tinh thần, một chút cũng không nhìn ra ông ta đã là người thuộc độ tuổi xế chiều.
Ông ta nhìn nam nhân trước mắt, từ lúc ông ta còn chưa cao bằng bệ bếp đã may mắn được gặp qua nam nhân này một lần, bảy mươi năm, ký ức lúc còn bé vẫn rõ ràng như trước, ông ta đã một đứa trẻ tóc trái đào trở thành ông lão tóc hoa râm, mà khuôn mặt của vị này vẫn hệt như xưa chẳng hề thay đổi.
"Nhìn cái gì nữa, đi thôi." Giọng nói của Tư Già vẫn đạm mạc như cũ, nắm lấy gáy Tả Ngôn kéo cậu đi về phía trước.
"Anh người này cũng phải có chút lễ phép chứ, không hiểu kính già yêu trẻ à?"
Nam nhân đứng bên cạnh Trịnh lão tiên sinh mở miệng, ngay sau đó liền bị sư phụ hắn ta ngăn lại.
"Đừng nói lung tung."
"Sư phụ..." Triệu Tuấn Phong không cam lòng ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Tư Già có chút khó chịu.
Cũng đúng thôi, Tư Già mang khuôn mặt một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cộng thêm Tả Ngôn một đầu tóc trắng, hai người mặc quần áo mang đầy khí chất tuổi trẻ, vậy mà dám không nể mặt Trịnh lão tiên sinh, thân làm đồ đệ đứng ngay bên cạnh, không ra mặt cũng không phải phép rồi.
Vẻ mặt Trinh Hoa có chút căng thẳng, "Đồ đệ nhỏ không hiểu chuyện, Tư tiên sinh đừng để bụng."
"Đồ đệ này của ông, không hề giống người Trịnh gia các ông."
Tay nắm quải trượng của Trịnh Hoa siết chặt lại, "Tư tiên sinh, năm đó..."
Tư Già: "Năm đó ông vẫn còn là một tên nhóc con thì biết cái gì, nói đi, tìm tôi có việc gì."
Trịnh Hoa thở dài, nhận lấy một thứ có hình dáng dài được bọc lại bằng một miếng vải đen từ trong tay đồ đệ, bàn tay già nua vuốt ve miếng vải đen, trong mắt loé lên vẻ không nỡ và áy náy.
"Tư tiên sinh, trước khi đi ông nội đã dặn, thứ này nhất định phải giao tận tay ngài."
Tả Ngôn nhìn thoáng qua vật kia, được một miếng vải đen bọc lấy nên không thể nhìn ra bên trong là thứ gì, dựa vào hình dáng mà đoán thì có lẽ là cái hòm.
Từ trên mặt Trịnh Hoa không thể nhìn ra manh mối gì, nhưng phản ứng của đồ đệ ông ta lại khiến người khác bất ngờ, tay của hắn ta cứ liên tục xoa xoa ống quần, hệt như chà lau thứ gì bẩn lắm, mà ánh mắt của hắn ta khi nhìn về miếng vải đen cũng mang theo sợ hãi.
Phát hiện Tả Ngôn đang nhìn mình, tầm mắt Triệu Tuấn Phong hơi né tránh một chút, sau đó lại quay về, cười cười với cậu.
Từ từng cử chỉ và hành động của hắn ta có thể nhìn ra mang theo bóng dáng của Tần Hương Liên vừa nãy trên sân khấu. Tuy diện mạo không thể nói là đẹp trai, nhưng có thể xem là nhu hoà, tuổi không lớn, tính tình vẫn còn mang theo chút kiêu ngạo tuổi trẻ.
Tư Già nhìn thứ trên tay ông tay nhưng lại không nhận lấy, ngược lại từ khoé miệng tràn ra tiếng cười khẽ, theo Tả Ngôn nghe thì cậu cảm thấy mang ý trào phúng.
"Ông nội của ông... chết sớm."
Nói xong liền xoay người rời đi, Tả Ngôn vẫn còn đang đánh giá hai người trước mặt, nhìn kỹ, ánh mắt của hai người này có khí đen...
Tầm mắt bị che lại, một cánh tay ngăn ở cổ của cậu, "Nếu còn không đi vậy cậu ở lại đây trông cửa đi."
Tả Ngôn lùi lại, "Tôi trông cửa gì chứ?"
"Cửa mời chào khách hàng."
Tả Ngôn kéo cánh tay hắn, xoay người, "Vẻ mặt này của anh, anh không phải là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này đó chứ!"
Tư Già nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Là một ý kiến không tồi."
"Lão đại..."
Hai người một cao một thấp vừa nói vừa cười rời đi, Trịnh Hoa nắm lấy thứ trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy ấn đường lạnh đi.
"Sư phụ, tên đó là ai mà lại đáng để thầy kính trọng như thế? Với lại, thứ này..."
Trịnh Hoa khoát tay, "Đi thôi, đỡ thầy về, lần sau nếu có gặp cậu ta thì không được tuỳ hứng."
Tay của Trịnh Hoa giữ lấy cánh tay của hắn ta, "Lúc thầy còn bé cậu ta đã mang bộ dạng thế này, nhiều năm như thế... ai, báo ứng."
Trong ánh mắt của Triệu Tuấn Phong có chút nghi ngờ, quay đầy lại nhìn nhìn cánh cửa không người ở phía sau, ai có thể sống lâu như thế chứ?
Thật sự là con người ư?
Sau khi Tư Già nhận một cuộc điện thoại, liền thấy Tôn Gia Mỹ một thân ướt sũng đứng trước cửa, ban ngày ban mặt mà có quỷ lui đến, không may mắn.
Tả Ngôn cũng biết về cái chết của Triệu Tĩnh Nhã, cậu nhìn quỷ hồn trước mặt, "Cô ta làm sao đây?"
Tư Già hệt như đã sớm đoán trước được chuyện này, mở cửa, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong ngăn kéo bàn trà ra, bình lớn cỡ bàn tay, bỏ cô ta vào trong.
"Đi thu dọn hành lí."
Tả Ngôn hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Chùa Ẩn Vụ, tôi đã mua vé rồi, sắp đến giờ."
Tả Ngôn có chút ngoài ý muốn, không phải đã từng khi Lệ quỷ giết người thì không thể...
Tư Già liếc mắt, "Làm sao?"
"Tôi có thể không đi không?" Đi vào miếu hoà thượng thì dẫn theo cậu làm gì, lỡ như có tên Pháp hải lấy bình bát ra chỉa về phía cậu la lên một câu, yêu nghiệt ta muốn thu phục ngươi! Vậy thì cậu phải làm sao?
À, đúng rồi, tên trước mặt cậu cũng không phải là người, được mua một tặng một luôn, vất vả rồi.
Tư Già đáp: "Được."
Trong lòng Tả Ngôn đã nghĩ đến chuyện ngày mai có thể ngủ nướng lại chợt nghe Tư Già nói: "Ở phòng điều tra vẫn còn 8 vụ án mạng đặc biệt..."
"Tôi đi thu dọn ngay đây."
Đối mặt với ánh mắt của Tư Già, Tả Ngôn mỉm cười rạng rỡ với hắn một cái, tên Chu lột da chết tiệt!
***
(*) Trảm Mỹ án: Là một vở kịch hát tuồng truyền thống Trung Quốc tái hiện lại vụ án Bao Công cho xử trảm Trần Thế Mỹ.
HLTT: Chương này nhiều lỗi quá nhưng mình không có thời gian để beta lại. Mong các bạn thông cảm T^T
P/s: Lần này là 130 vote nhé =v= Chương này có hé lộ tí ti thận phận của anh Tư nè:)))))
Hoắc Gia Hưng đã bị bắt. Màn đêm buông xuống, Triệu Tĩnh Nhã chết ở sở cảnh sát, theo như camera ghi lại thì lúc cô ta đang nói chuyện đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cổ của mình, hai mắt trợn lên, đập mạnh đầu của mình về hướng cạnh bàn, vài vị cảnh viên đều không ngăn lại kịp.
Theo lời kể của cản viên, bọn họ hình như có như được thanh âm cầu cứu giãy dụa được phát ra từ yết hầu của cô ta.
Lúc Tả Ngôn biết được tin này thì cậu đang cùng Tư Già đi xem kịch, "Kinh kịch trảm Mỹ án (*)".
Trên sân khấu nơi nơi đều lộ ra hương vị cổ xưa, một thân trang phục, râu giả che mặt, giữa ấn đường tối đen có một hình trăng khuyết đã chứng tỏ thân phận của ông.
Ông vừa mở miệng đã ý nhị mười phần, "Ở trên viết Tần Hương Liên năm nay ba mươi hai tuổi, cáo trạng Phò mã đương triều, khi Quân phạm Thượng, chối bỏ vợ con..."
Tả Ngôn nhìn sân khấu kịch, trong lúc vô ý thức liền dùng ngón tay gõ nhịp trên ghế, ngược lại người bên cạnh lại cầm chén trà trên bàn lên, thổi nhẹ lá trà trong chén một cái, sau đó nhấp một ngụm rồi đặt xuống, tầm mắt chưa hề rời khỏi sân khấu kịch.
Cậu vẫn cho rằng phòng điều tra đặc biệt có tên là "Khai Phong Phủ" là do lão đại đời trước đặt, ai ngờ hôm nay mới biết được sự thật.
Ngày hôm sau sau khi vụ án mạng được phá, Tư Già liền quang minh chính đại mà tự cho mình một ngày nghỉ, những người còn lại đều phải tiếp tục đi làm, phòng điều tra đặc biệt không có ngày nghỉ, ngoại trừ hắn.
"Hay!"
Khi hát đến đoạn phấn khích nhất từ "Hay" được phát ra hoàn toàn là do tự phát, tiếng khán giả ào ào khen hay và khách quý ngồi chật hết rạp hát này liền có thể đoán được, người đang hát hí khúc chắc hẳn là một vị danh gia.
Nghe nói vị hí khúc gia nổi tiếng này một năm chỉ lên đài như vầy một lần, bình thường ông ta chú tâm cho việc dậy dồd dệ, lần lên đài này chính là dẫn theo đồ đệ của mình.
Tả Ngôn không phải dân chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nghe ra cái hay trong đó, cắn một miếng hạt dưa, "Thật sự hát rất hay." Tuy rằng cậu không quá thích loại văn hoá truyền thống thế này, nhưng trong lòng vẫn mang theo chút kính trọng.
Tư Già thản nhiên đáp: "So với ông nội của ông ta thì vẫn còn khuyết điểm."
Tả Ngôn:... Ông nội của ông ta? Vị danh gia này nghe nói đã hơn bảy mươi rồi.
"Lão đại..."
"Ừm?" Tư Già liếc mắt, cực kỳ tự nhiên mà lấy một nắm hạt dưa đã được lột vỏ từ trong tay cậu đi.
Cậu tân tân khổ khổ ngồi lột vỏ mười lăm phút đồng hồ, vậy mà lại tiện nghi hắn, Tả Ngôn nhìn mấy hạt còn thừa trên tay mình liền lập tức phỉ nhổ, Chu lột da.
"Anh bao nhiêu tuổi vậy?"
"Cậu đoán xem."
"Tôi không đoán ra."
"Ồ."
Tả Ngôn:... Có nghe tôi nói không vậy?
Tả Ngôn muốn nói tiếp, đột nhiên bị nhét một hạt dưa vào miệng, "Xem kịch."
Ăn hạt dưa, xem kịch, mãi đến khi một xuất kịch đã hát xong, hai người ở lại cuối cùng mới định rời khỏi rạp hát, chỉ thấy Trịnh lão tiên sinh đã lui về cánh gà được một người trẻ tuổi dắt ra.
"Tư tiên sinh, xin dừng bước."
"Có việc gì?"
"Nhiều năm không gặp, Tư tiên sinh vẫn như cũ."
Vị Trịnh lão tiên sinh này rất có tinh thần, một chút cũng không nhìn ra ông ta đã là người thuộc độ tuổi xế chiều.
Ông ta nhìn nam nhân trước mắt, từ lúc ông ta còn chưa cao bằng bệ bếp đã may mắn được gặp qua nam nhân này một lần, bảy mươi năm, ký ức lúc còn bé vẫn rõ ràng như trước, ông ta đã một đứa trẻ tóc trái đào trở thành ông lão tóc hoa râm, mà khuôn mặt của vị này vẫn hệt như xưa chẳng hề thay đổi.
"Nhìn cái gì nữa, đi thôi." Giọng nói của Tư Già vẫn đạm mạc như cũ, nắm lấy gáy Tả Ngôn kéo cậu đi về phía trước.
"Anh người này cũng phải có chút lễ phép chứ, không hiểu kính già yêu trẻ à?"
Nam nhân đứng bên cạnh Trịnh lão tiên sinh mở miệng, ngay sau đó liền bị sư phụ hắn ta ngăn lại.
"Đừng nói lung tung."
"Sư phụ..." Triệu Tuấn Phong không cam lòng ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Tư Già có chút khó chịu.
Cũng đúng thôi, Tư Già mang khuôn mặt một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cộng thêm Tả Ngôn một đầu tóc trắng, hai người mặc quần áo mang đầy khí chất tuổi trẻ, vậy mà dám không nể mặt Trịnh lão tiên sinh, thân làm đồ đệ đứng ngay bên cạnh, không ra mặt cũng không phải phép rồi.
Vẻ mặt Trinh Hoa có chút căng thẳng, "Đồ đệ nhỏ không hiểu chuyện, Tư tiên sinh đừng để bụng."
"Đồ đệ này của ông, không hề giống người Trịnh gia các ông."
Tay nắm quải trượng của Trịnh Hoa siết chặt lại, "Tư tiên sinh, năm đó..."
Tư Già: "Năm đó ông vẫn còn là một tên nhóc con thì biết cái gì, nói đi, tìm tôi có việc gì."
Trịnh Hoa thở dài, nhận lấy một thứ có hình dáng dài được bọc lại bằng một miếng vải đen từ trong tay đồ đệ, bàn tay già nua vuốt ve miếng vải đen, trong mắt loé lên vẻ không nỡ và áy náy.
"Tư tiên sinh, trước khi đi ông nội đã dặn, thứ này nhất định phải giao tận tay ngài."
Tả Ngôn nhìn thoáng qua vật kia, được một miếng vải đen bọc lấy nên không thể nhìn ra bên trong là thứ gì, dựa vào hình dáng mà đoán thì có lẽ là cái hòm.
Từ trên mặt Trịnh Hoa không thể nhìn ra manh mối gì, nhưng phản ứng của đồ đệ ông ta lại khiến người khác bất ngờ, tay của hắn ta cứ liên tục xoa xoa ống quần, hệt như chà lau thứ gì bẩn lắm, mà ánh mắt của hắn ta khi nhìn về miếng vải đen cũng mang theo sợ hãi.
Phát hiện Tả Ngôn đang nhìn mình, tầm mắt Triệu Tuấn Phong hơi né tránh một chút, sau đó lại quay về, cười cười với cậu.
Từ từng cử chỉ và hành động của hắn ta có thể nhìn ra mang theo bóng dáng của Tần Hương Liên vừa nãy trên sân khấu. Tuy diện mạo không thể nói là đẹp trai, nhưng có thể xem là nhu hoà, tuổi không lớn, tính tình vẫn còn mang theo chút kiêu ngạo tuổi trẻ.
Tư Già nhìn thứ trên tay ông tay nhưng lại không nhận lấy, ngược lại từ khoé miệng tràn ra tiếng cười khẽ, theo Tả Ngôn nghe thì cậu cảm thấy mang ý trào phúng.
"Ông nội của ông... chết sớm."
Nói xong liền xoay người rời đi, Tả Ngôn vẫn còn đang đánh giá hai người trước mặt, nhìn kỹ, ánh mắt của hai người này có khí đen...
Tầm mắt bị che lại, một cánh tay ngăn ở cổ của cậu, "Nếu còn không đi vậy cậu ở lại đây trông cửa đi."
Tả Ngôn lùi lại, "Tôi trông cửa gì chứ?"
"Cửa mời chào khách hàng."
Tả Ngôn kéo cánh tay hắn, xoay người, "Vẻ mặt này của anh, anh không phải là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này đó chứ!"
Tư Già nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Là một ý kiến không tồi."
"Lão đại..."
Hai người một cao một thấp vừa nói vừa cười rời đi, Trịnh Hoa nắm lấy thứ trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy ấn đường lạnh đi.
"Sư phụ, tên đó là ai mà lại đáng để thầy kính trọng như thế? Với lại, thứ này..."
Trịnh Hoa khoát tay, "Đi thôi, đỡ thầy về, lần sau nếu có gặp cậu ta thì không được tuỳ hứng."
Tay của Trịnh Hoa giữ lấy cánh tay của hắn ta, "Lúc thầy còn bé cậu ta đã mang bộ dạng thế này, nhiều năm như thế... ai, báo ứng."
Trong ánh mắt của Triệu Tuấn Phong có chút nghi ngờ, quay đầy lại nhìn nhìn cánh cửa không người ở phía sau, ai có thể sống lâu như thế chứ?
Thật sự là con người ư?
Sau khi Tư Già nhận một cuộc điện thoại, liền thấy Tôn Gia Mỹ một thân ướt sũng đứng trước cửa, ban ngày ban mặt mà có quỷ lui đến, không may mắn.
Tả Ngôn cũng biết về cái chết của Triệu Tĩnh Nhã, cậu nhìn quỷ hồn trước mặt, "Cô ta làm sao đây?"
Tư Già hệt như đã sớm đoán trước được chuyện này, mở cửa, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong ngăn kéo bàn trà ra, bình lớn cỡ bàn tay, bỏ cô ta vào trong.
"Đi thu dọn hành lí."
Tả Ngôn hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Chùa Ẩn Vụ, tôi đã mua vé rồi, sắp đến giờ."
Tả Ngôn có chút ngoài ý muốn, không phải đã từng khi Lệ quỷ giết người thì không thể...
Tư Già liếc mắt, "Làm sao?"
"Tôi có thể không đi không?" Đi vào miếu hoà thượng thì dẫn theo cậu làm gì, lỡ như có tên Pháp hải lấy bình bát ra chỉa về phía cậu la lên một câu, yêu nghiệt ta muốn thu phục ngươi! Vậy thì cậu phải làm sao?
À, đúng rồi, tên trước mặt cậu cũng không phải là người, được mua một tặng một luôn, vất vả rồi.
Tư Già đáp: "Được."
Trong lòng Tả Ngôn đã nghĩ đến chuyện ngày mai có thể ngủ nướng lại chợt nghe Tư Già nói: "Ở phòng điều tra vẫn còn 8 vụ án mạng đặc biệt..."
"Tôi đi thu dọn ngay đây."
Đối mặt với ánh mắt của Tư Già, Tả Ngôn mỉm cười rạng rỡ với hắn một cái, tên Chu lột da chết tiệt!
***
(*) Trảm Mỹ án: Là một vở kịch hát tuồng truyền thống Trung Quốc tái hiện lại vụ án Bao Công cho xử trảm Trần Thế Mỹ.
HLTT: Chương này nhiều lỗi quá nhưng mình không có thời gian để beta lại. Mong các bạn thông cảm T^T
P/s: Lần này là 130 vote nhé =v= Chương này có hé lộ tí ti thận phận của anh Tư nè:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.