Chương 143: Phòng điều tra đặc biệt (25)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Lúc đi thì mang theo một cái bình, trong bình là một nữ quỷ, lúc về thì trong túi lại nhiều thêm một món đồ chơi hình con vịt.
Tư lão đại cuối cùng cũng 'sa hoa' một lần, ghế về là ghế giường nằm, cám ơn trời đất chiếu cố, mông của cậu không còn bị giày vò nữa.
Con vịt đồ chơi ngồi xổm dưới chân giường, cái cánh bị gắn lại không chặt do run rẩy mà bắt đầu đánh nhịp với cơ thể, Tả Ngôn suy đoán có phải thứ này từng chơi trò gõ phách không nhỉ.
Tả Ngôn cúi đầu xuống, tóc cậu cũng theo đó mà rũ xuống, "Nó là thứ gì vậy?"
Cậu chỉ biết nó là đồ đệ của tên hoà thượng kia, nhưng đồ đệ nhà ai lại không có mũi có mắt, dù không có cũng ít nhất phải là vật sống, có ai từng gặp qua người nào nhận đồ đệ là đồ chơi chưa?
"Đồ đệ của Mục Trấn."
Tả Ngôn nói: "Mục Trấn là tên hoà thượng... trọc kia à?"
Tư Già đeo tai nghe lên, ngón tay theo tiết tấu mà gõ nhịp, "Một tên hoà thượng giả."
"Chùa Vụ Ẩn ở nơi hẻo lánh như thế mà vẫn có người đi dâng hương à?"
"Quỷ đâu cần đi đường."
Tả Ngôn ngạc nhiên, là sao, chùa đó là nơi để quỷ dâng hương ư?
Tư Già nói: "Chùa Vụ Ẩn từ xưa đến giờ đều luôn siêu độ vì vong linh, chỉ cần vong linh đó có thể lên núi.
Đừng nghĩ rằng dùng sức người đi lên đã than khó, nếu vong linh hoặc quỷ muốn một mình lên núi, vậy thứ chúng nó phải đi qua chính là núi đao biển lửa, không gọi là mệt mà là đau."
Đã có thêm kiến thức.
Tả Ngôn nhìn nhìn con vịt đồ chơi trong góc, "Đồ đệ của sư phụ Mục Trấn tại sao lại là con vịt?" mà còn là một món đồ chơi.
Tư Già kéo sợi dây đang rũ xuống một cái, con vịt đồ chơi liền cẩn thận mà leo xuống, đứng dưới chân Tư Già, không dám động đậy, may là trong đây chỉ có hai người bọn cậu.
"Chùa Vụ Ẩn còn được gọi là Chùa quỷ, lúc sinh linh lầm tiến, hoà thượng trong chùa tự xưng là Âm Phật tăng, mang thọ mệnh trăm năm, từ vị hoà thượng đầu tiên bắt đầu giữ chùa đã chọn lựa ra một người kế thừa từ hàng vạn hàng nghìn âm linh, giữ lại bên cạnh, khi đời trước chết đi đời sau lại kế thừa.
Suy cho cùng, dù sư phụ hay đồ đệ thì đều là quỷ, còn về phần quỷ muốn trú trong thể xác con người hay trong tảng đá, thì tuỳ theo nguyện vọng của bọn chúng, nhưng mà tên nhóc này là một tên nhóc con vẫn chưa biến thân, chỉ mới là một yêu quái có linh tính, nhưng chết sớm, được tên hoà thượng kia phát hiện liền được nhét vào bên trong món đồ chơi này."
Nghe xong mới biết hai tên này vậy mà cũng quá thân thuộc, quen nhau khá sớm.
Chân của Tả Ngôn cắm vào hai thành giường hai bên, ôm cánh tay mà lắc lư nhìn Tư Già, tóc cậu theo động tác của cậu mà đong đưa.
Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi nói xem nếu tên này thích hoà thượng, vậy ta có nên cạo đầu, gõ mõ hay không đây.]
Hệ thống: [Ngươi vẫn còn thiếu áo cà sa.]
Tả Ngôn: [Còn thiếu ba tên đồ đệ với con ngựa trắng nữa.]
Hệ thống: [Lúc gặp phải yêu quái gấu đen ngươi phải cẩn thận, nó thích trộm quần áo.]
Tả Ngôn: [... Còn có jj bảo bối của ta.]
Hệ thống trầm mặc, đạo hạnh của tên này càng ngày càng lợi hại, nó vẫn phải tu luyện thêm vài năm nữa.
Tả Ngôn lắc lư, Tư Già đột nhiên ngẩng đầu, mơ to mắt, vừa lúc chạm phải tầm mắt của cậu, khoảng cách giữa hai người cũng gần, Tả Ngôn ngừng thở, lại chợt nghe thấy đối phương nói: "Cậu đang ghen à."
Tả Ngôn cho rằng tai mình bị lãng rồi, cái quỷ gì vậy?
Tư Già đưa tay, giữ lấy cái gáy của cậu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Lông mi Tả Ngôn chớp nhẹ thổi gió qua đối phương, tựa như mười ngón tay đang nắm chặt.
Cuối cùng, lỗ tai cậu được nhét vào một tai nghe, từ tai nghe truyền đến một hát tuồng truyền thống, không có sự thú vị như xem nhưng trực tiếp, nhưng lại khá bắt tai.
Tư Già thả tay, hai người liền giữ vững một người ngồi một người nằm mà nghe hát tuồng.
Con vịt đồ chơi dưới chân bị hai người vứt bỏ trong góc, tiếng "bài vè" của nó dần nhỏ lại, nó cuộn mình lại thành một cục nhét dưới sàn, đêm thứ nhất không có sư phụ bên cạnh thật tủi thân.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Tả Ngôn nói: "Chân tê rồi."
Tư Già vươn một tay ra, cổ tay dùng sức một cái, ngay sau đó Tả Ngôn liền được hắn khoá trong ngực.
Hành động này không mang theo hương vị mập mờ, ngược lại lại khiến cậu cảm thấy mình mệt mỏi, giữ nguyên tư thế này, còn kèm theo tiếng hát phát ra từ tai nghe, không biết từ lúc nào, cậu đã ngủ.
Trong mơ cậu mơ thấy mình bị một trận đại hoả thiêu đốt, cậu khó chịu mà níu lấy ngực mình, kéo quần áo xuống, nhưng vẫn thấy khó thở, cuối cùng cậu bị nghẹn tỉnh.
Mở mắt ra, cậu liền nhìn thấy một gương mặt đẹp trai, làn da đẹp đến không tỳ vết, đôi môi nhạt màu, viền môi rất rõ, từ đôi môi nhẹ câu lên, nhìn lên trên liền thấy một đôi con ngươi thanh lãnh, mắt xếch, từ chi tiết gương mặt liền biết là kẻ vô tình.
Lúc hai người đối mặt gần mười lăm phút, Tư Già mở miệng, "Sờ đủ chưa."
Tả Ngôn chớp chớp mắt, trong con ngươi tối đen như mực lộ vẻ vô tội, cảm giác lạnh lẽo dưới lòng bàn tay khiến cậu theo bản năng mà nhéo nhéo.
Dời mắt xuống, hai bàn tay cậu một cái đang đặt trên ngực lão đại Tư, dưới lòng bàn tay là thứ đang nhô lên gợi ý cho cậu đang biết tay mình đang đặt ở giữa mục tiêu.
Một cái đang sờ bụng của hắn, là cơ bụng tám múi khiến cậu thèm nhỏ dãi từ lâu.
"Cảm giác như thế nào?" Giọng nói từ tính từ sát bên lỗ tai cậu vang lên.
Tả Ngôn xấu hổ mà thu tay lại, "Rất được."
Tư Già hỏi: "Chỉ là rất được?"
Tả Ngôn nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn gần trong gang tấc, kém chút nữa đã không kiềm chế được chính mình, tầm mắt cậu tuỳ ý tìm một chỗ mà nhìn, miệng phụ hoạ, "Cực kỳ được."
Qua một lát, Tư Già vẫn không đáp lời, Tả Ngôn lặng lẽ nâng mí mắt lên, liền thấy hắn dùng đôi con ngươi mặc ngọc kia nhìn cậu, Tả Ngôn hạ mắt.
Khụ khụ, thì ra trước đó cậu luôn nhìn hai điểm... trước ngực người ta.
Ở bên ngoài trời vẫn chưa sáng, Tả Ngôn ngồi dậy, vì tránh để những chuyện càng thêm xấu hổ xảy ra, cậu chạy qua một cái giường khác chơi điện thoại.
Người đang chơi game không ít, nhưng đồng đội bình thường cậu hay chơi chung đều không online, Tả Ngôn đổi sang lướt Weibo.
Tuỳ ý xem phần top trend, liền thấy một video của một trang Weibo về thú cưng, cậu rất thích nuôi thú cưng, trước đó có Nhị Cẩu và Đại Hoàng, nhưng từ giấc mơ thứ ba về sau cậu không nuôi thú cưng nữa, cậu sợ mình không nỡ.
Tình cảm giữa người và thú cưng rất giản đơn, không phức tạp như người với người.
Sau khi bấm vào xem, Tả Ngôn liền nhìn thấy mấy chú cún được nuôi mập tròn vo, trong lòng thầm bội phục chủ Weibo thật là một người cuồng thú cưng.
Nhưng khi nhìn vài hành động thông minh của mấy chú cún, cậu liền bị chọc cười ha ha, mãi đến khi, chủ Weibo gọi tên một bé ngốc nghếch trong đám cún.
Tả Ngôn ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn lão đại vẫn đang nghe hát tuồng ở đối diện, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Tư Già mở to mắt, cúc áo của quần áo trên người vẫn chưa được gài hết, xương quai xanh khiêu gợi vẫn đang lộ ra bên ngoài, một ánh mắt miết qua, biếng nhác tuỳ ý, còn mang theo sự câu dẫn vô hình.
"Cười gì vậy."
"Không có gì."
"Vậy à?"
Anh phải tin tôi, nhìn ánh mắt vô tội của tôi nè.
Ngay sau đó người đang ngồi đối diện nhanh chóng xuất hiện sau lưng cậu, lặng yên đến không một tiếng động.
"Cún?"
Thân thể Tả Ngôn cứng lại, có một cái cằm đặt trên bả vai cậu, một từ duy nhất dừng bên tai cậu.
Tháo ra một tai nghe của cậu, sau đó nhét vào lỗ tai hắn, ngón tay thon dài bật phát lại.
Sau khi nghe thấy người chủ cún gọi một tiếng "Tư Giai", nam nhân đến gần cậu, "Mắc cười như vậy à?"
Mắc cười thật mà, lão đại đừng ngại mà, không phải chỉ là bị trùng tên với cún à, ai lại chưa từng bị, Đại Hoàng còn từng trùng tên với cún kìa.
Hệ thống: [Tên gốc của nó là Tiểu Kim, người ta là rắn.]
Tả Ngôn: [Ngươi im miệng.]
Hệ thống nhìn tư thế của hai người bọn cậu, trong lòng thầm nghĩ, giống loài của hai người này, có phải hơi trọng khẩu rồi không.
HLTT: 150 vote nha~ là lá la:V
Lúc đi thì mang theo một cái bình, trong bình là một nữ quỷ, lúc về thì trong túi lại nhiều thêm một món đồ chơi hình con vịt.
Tư lão đại cuối cùng cũng 'sa hoa' một lần, ghế về là ghế giường nằm, cám ơn trời đất chiếu cố, mông của cậu không còn bị giày vò nữa.
Con vịt đồ chơi ngồi xổm dưới chân giường, cái cánh bị gắn lại không chặt do run rẩy mà bắt đầu đánh nhịp với cơ thể, Tả Ngôn suy đoán có phải thứ này từng chơi trò gõ phách không nhỉ.
Tả Ngôn cúi đầu xuống, tóc cậu cũng theo đó mà rũ xuống, "Nó là thứ gì vậy?"
Cậu chỉ biết nó là đồ đệ của tên hoà thượng kia, nhưng đồ đệ nhà ai lại không có mũi có mắt, dù không có cũng ít nhất phải là vật sống, có ai từng gặp qua người nào nhận đồ đệ là đồ chơi chưa?
"Đồ đệ của Mục Trấn."
Tả Ngôn nói: "Mục Trấn là tên hoà thượng... trọc kia à?"
Tư Già đeo tai nghe lên, ngón tay theo tiết tấu mà gõ nhịp, "Một tên hoà thượng giả."
"Chùa Vụ Ẩn ở nơi hẻo lánh như thế mà vẫn có người đi dâng hương à?"
"Quỷ đâu cần đi đường."
Tả Ngôn ngạc nhiên, là sao, chùa đó là nơi để quỷ dâng hương ư?
Tư Già nói: "Chùa Vụ Ẩn từ xưa đến giờ đều luôn siêu độ vì vong linh, chỉ cần vong linh đó có thể lên núi.
Đừng nghĩ rằng dùng sức người đi lên đã than khó, nếu vong linh hoặc quỷ muốn một mình lên núi, vậy thứ chúng nó phải đi qua chính là núi đao biển lửa, không gọi là mệt mà là đau."
Đã có thêm kiến thức.
Tả Ngôn nhìn nhìn con vịt đồ chơi trong góc, "Đồ đệ của sư phụ Mục Trấn tại sao lại là con vịt?" mà còn là một món đồ chơi.
Tư Già kéo sợi dây đang rũ xuống một cái, con vịt đồ chơi liền cẩn thận mà leo xuống, đứng dưới chân Tư Già, không dám động đậy, may là trong đây chỉ có hai người bọn cậu.
"Chùa Vụ Ẩn còn được gọi là Chùa quỷ, lúc sinh linh lầm tiến, hoà thượng trong chùa tự xưng là Âm Phật tăng, mang thọ mệnh trăm năm, từ vị hoà thượng đầu tiên bắt đầu giữ chùa đã chọn lựa ra một người kế thừa từ hàng vạn hàng nghìn âm linh, giữ lại bên cạnh, khi đời trước chết đi đời sau lại kế thừa.
Suy cho cùng, dù sư phụ hay đồ đệ thì đều là quỷ, còn về phần quỷ muốn trú trong thể xác con người hay trong tảng đá, thì tuỳ theo nguyện vọng của bọn chúng, nhưng mà tên nhóc này là một tên nhóc con vẫn chưa biến thân, chỉ mới là một yêu quái có linh tính, nhưng chết sớm, được tên hoà thượng kia phát hiện liền được nhét vào bên trong món đồ chơi này."
Nghe xong mới biết hai tên này vậy mà cũng quá thân thuộc, quen nhau khá sớm.
Chân của Tả Ngôn cắm vào hai thành giường hai bên, ôm cánh tay mà lắc lư nhìn Tư Già, tóc cậu theo động tác của cậu mà đong đưa.
Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi nói xem nếu tên này thích hoà thượng, vậy ta có nên cạo đầu, gõ mõ hay không đây.]
Hệ thống: [Ngươi vẫn còn thiếu áo cà sa.]
Tả Ngôn: [Còn thiếu ba tên đồ đệ với con ngựa trắng nữa.]
Hệ thống: [Lúc gặp phải yêu quái gấu đen ngươi phải cẩn thận, nó thích trộm quần áo.]
Tả Ngôn: [... Còn có jj bảo bối của ta.]
Hệ thống trầm mặc, đạo hạnh của tên này càng ngày càng lợi hại, nó vẫn phải tu luyện thêm vài năm nữa.
Tả Ngôn lắc lư, Tư Già đột nhiên ngẩng đầu, mơ to mắt, vừa lúc chạm phải tầm mắt của cậu, khoảng cách giữa hai người cũng gần, Tả Ngôn ngừng thở, lại chợt nghe thấy đối phương nói: "Cậu đang ghen à."
Tả Ngôn cho rằng tai mình bị lãng rồi, cái quỷ gì vậy?
Tư Già đưa tay, giữ lấy cái gáy của cậu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Lông mi Tả Ngôn chớp nhẹ thổi gió qua đối phương, tựa như mười ngón tay đang nắm chặt.
Cuối cùng, lỗ tai cậu được nhét vào một tai nghe, từ tai nghe truyền đến một hát tuồng truyền thống, không có sự thú vị như xem nhưng trực tiếp, nhưng lại khá bắt tai.
Tư Già thả tay, hai người liền giữ vững một người ngồi một người nằm mà nghe hát tuồng.
Con vịt đồ chơi dưới chân bị hai người vứt bỏ trong góc, tiếng "bài vè" của nó dần nhỏ lại, nó cuộn mình lại thành một cục nhét dưới sàn, đêm thứ nhất không có sư phụ bên cạnh thật tủi thân.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Tả Ngôn nói: "Chân tê rồi."
Tư Già vươn một tay ra, cổ tay dùng sức một cái, ngay sau đó Tả Ngôn liền được hắn khoá trong ngực.
Hành động này không mang theo hương vị mập mờ, ngược lại lại khiến cậu cảm thấy mình mệt mỏi, giữ nguyên tư thế này, còn kèm theo tiếng hát phát ra từ tai nghe, không biết từ lúc nào, cậu đã ngủ.
Trong mơ cậu mơ thấy mình bị một trận đại hoả thiêu đốt, cậu khó chịu mà níu lấy ngực mình, kéo quần áo xuống, nhưng vẫn thấy khó thở, cuối cùng cậu bị nghẹn tỉnh.
Mở mắt ra, cậu liền nhìn thấy một gương mặt đẹp trai, làn da đẹp đến không tỳ vết, đôi môi nhạt màu, viền môi rất rõ, từ đôi môi nhẹ câu lên, nhìn lên trên liền thấy một đôi con ngươi thanh lãnh, mắt xếch, từ chi tiết gương mặt liền biết là kẻ vô tình.
Lúc hai người đối mặt gần mười lăm phút, Tư Già mở miệng, "Sờ đủ chưa."
Tả Ngôn chớp chớp mắt, trong con ngươi tối đen như mực lộ vẻ vô tội, cảm giác lạnh lẽo dưới lòng bàn tay khiến cậu theo bản năng mà nhéo nhéo.
Dời mắt xuống, hai bàn tay cậu một cái đang đặt trên ngực lão đại Tư, dưới lòng bàn tay là thứ đang nhô lên gợi ý cho cậu đang biết tay mình đang đặt ở giữa mục tiêu.
Một cái đang sờ bụng của hắn, là cơ bụng tám múi khiến cậu thèm nhỏ dãi từ lâu.
"Cảm giác như thế nào?" Giọng nói từ tính từ sát bên lỗ tai cậu vang lên.
Tả Ngôn xấu hổ mà thu tay lại, "Rất được."
Tư Già hỏi: "Chỉ là rất được?"
Tả Ngôn nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn gần trong gang tấc, kém chút nữa đã không kiềm chế được chính mình, tầm mắt cậu tuỳ ý tìm một chỗ mà nhìn, miệng phụ hoạ, "Cực kỳ được."
Qua một lát, Tư Già vẫn không đáp lời, Tả Ngôn lặng lẽ nâng mí mắt lên, liền thấy hắn dùng đôi con ngươi mặc ngọc kia nhìn cậu, Tả Ngôn hạ mắt.
Khụ khụ, thì ra trước đó cậu luôn nhìn hai điểm... trước ngực người ta.
Ở bên ngoài trời vẫn chưa sáng, Tả Ngôn ngồi dậy, vì tránh để những chuyện càng thêm xấu hổ xảy ra, cậu chạy qua một cái giường khác chơi điện thoại.
Người đang chơi game không ít, nhưng đồng đội bình thường cậu hay chơi chung đều không online, Tả Ngôn đổi sang lướt Weibo.
Tuỳ ý xem phần top trend, liền thấy một video của một trang Weibo về thú cưng, cậu rất thích nuôi thú cưng, trước đó có Nhị Cẩu và Đại Hoàng, nhưng từ giấc mơ thứ ba về sau cậu không nuôi thú cưng nữa, cậu sợ mình không nỡ.
Tình cảm giữa người và thú cưng rất giản đơn, không phức tạp như người với người.
Sau khi bấm vào xem, Tả Ngôn liền nhìn thấy mấy chú cún được nuôi mập tròn vo, trong lòng thầm bội phục chủ Weibo thật là một người cuồng thú cưng.
Nhưng khi nhìn vài hành động thông minh của mấy chú cún, cậu liền bị chọc cười ha ha, mãi đến khi, chủ Weibo gọi tên một bé ngốc nghếch trong đám cún.
Tả Ngôn ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn lão đại vẫn đang nghe hát tuồng ở đối diện, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Tư Già mở to mắt, cúc áo của quần áo trên người vẫn chưa được gài hết, xương quai xanh khiêu gợi vẫn đang lộ ra bên ngoài, một ánh mắt miết qua, biếng nhác tuỳ ý, còn mang theo sự câu dẫn vô hình.
"Cười gì vậy."
"Không có gì."
"Vậy à?"
Anh phải tin tôi, nhìn ánh mắt vô tội của tôi nè.
Ngay sau đó người đang ngồi đối diện nhanh chóng xuất hiện sau lưng cậu, lặng yên đến không một tiếng động.
"Cún?"
Thân thể Tả Ngôn cứng lại, có một cái cằm đặt trên bả vai cậu, một từ duy nhất dừng bên tai cậu.
Tháo ra một tai nghe của cậu, sau đó nhét vào lỗ tai hắn, ngón tay thon dài bật phát lại.
Sau khi nghe thấy người chủ cún gọi một tiếng "Tư Giai", nam nhân đến gần cậu, "Mắc cười như vậy à?"
Mắc cười thật mà, lão đại đừng ngại mà, không phải chỉ là bị trùng tên với cún à, ai lại chưa từng bị, Đại Hoàng còn từng trùng tên với cún kìa.
Hệ thống: [Tên gốc của nó là Tiểu Kim, người ta là rắn.]
Tả Ngôn: [Ngươi im miệng.]
Hệ thống nhìn tư thế của hai người bọn cậu, trong lòng thầm nghĩ, giống loài của hai người này, có phải hơi trọng khẩu rồi không.
HLTT: 150 vote nha~ là lá la:V
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.