Chương 149: Phòng điều tra đặc biệt (31)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tiếng nhạc đám ma càng ngày càng gần, 3 người nhanh chân bước vào thôn, trên đường 'gặp thoáng qua' một thôn dân cầm đèn pin.
Từ xa đã nghe được tiếng người nên 3 người bọn cậu rất sáng suốt mà núp đi, đợi sau khi đám người kia rời khỏi mới lén lén lút lút như quỷ mà vào thôn.
Nhà nào cũng bật đèn, đèn ở đây ý chỉ đèn trong nhà, nhưng đèn ở trước cửa nhà thì nhà nào cũng như nhà nấy đều không bật.
Càng ngạc nhiên hơn chính là, từ lúc bọn cậu vào thôn, không hề nhìn thấy bất kì một thôn dân nào.
Hạ Tử Dương nói: "Nửa đêm không ngủ vậy đi đâu cả rồi?"
Hạ Bảo nói: "Tiếng nhạc đám ma vẫn chưa dừng, hẳn là đã đi dự lễ tang rồi."
Tả Ngôn siết siết quần áo, "Ai qua đời mà khiến cả thôn đều phải đưa ma?" Hơn nữa, chết trong ngày lễ Quỷ, lòng cậu có chút bất an khó hiểu.
Bọn cậu luôn đi về hướng tiếng nhạc đám ma, Tả Ngôn cảm thấy cậu cách Cát Lan càng ngày càng gần.
Mãi đến khi bọn cậu nhìn thấy một đoàn người nâng quan tài đưa ma đi trên đường.
Cả một đoàn người ai cũng đều mặc một thân áo cây đay màu trắng, đỉnh đầu đội chiếc mũ cùng màu, lông mũ phất phơ trong gió đêm.
Bọn họ cứng đờ đi trong đêm, trên mặt không có bao nhiêu đau lòng, phần lớn là sự sợ hãi không thể che giấu được.
Người nâng quan tài cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên cánh tay hắn ta nở ra, nhìn từ bên ngoài lớp quần áo cảm giác hệt như nó sắp nổ tung.
Người ở phía trên cùng vẻ mặt nghiêm túc, trong tay hắn ta cầm một cái buồm trắng (???), mỗi khi bước vài bước trên đường, sẽ có tiếng chuông thanh thuý theo đó vang lên, Tả Ngôn nhìn kỹ mới phát hiện ở đỉnh buồm còn treo một cái chuông mang phong cách cổ xưa.
Ba bước thì rung lên, năm bước thì nhoáng lên một cái, tiếng vang và tiết tấu khác nhau.
Mà thứ hấp dẫn tầm mắt của Tả Ngôn nhất chính là chiếc quan tài được đám người vây quanh, quan tài tối đen hệt như bị nhuộm bằng mực, rồi lại lộ ra một mùi tanh hôi.
Quan tài thoạt nhìn khá đơn giản, lại cực kỳ nặng, nặng đến mức trên mặt mấy anh cơ bắp nâng quan tài đều nổi đầy gân xanh.
Bọn cậu ngồi xổm ở ven đường ngướng cổ nhìn từ sau cây, mùa hè nhánh cây tươi tốt, xuyên qua khe hở của nhánh cây liền có thể nhìn thấy ở phía sau đoàn người là một đám thân ảnh màu trắng đang đi theo, tạo hình giống hệt như đám quỷ trước đó trong rừng cây.
Phía trước quan tài, có một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ, không nghe thấy tiếng khóc, cô ta siết chặt tay đứa nhỏ, đứa nhỏ thoạt nhìn tầm 5-6 tuổi kia thật sự không nhịn được đau, ngao một tiếng khóc lên.
Đây là tiếng đầu tiên vang lên ngoại trừ tiếng nhạc đám ma và tiếng chuông linh âm, nếu không nhờ tiếng khóc này, bọn cậu cũng không thể nghĩ ra, đoàn người đưa ma, thứ không thể thiếu nhất chính là tiếng khóc.
Đứa nhỏ vừa khóc, người phụ nữ kia liền vội vàng bịt miệng đứa nhỏ lại, bối rối nhìn người đi đầu ở phía trước, tay người nọ vẫn không ngừng rung chuông, quat người lạnh lùng nhìn về người phụ nữ kia.
"Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, đừng khóc, nhỏ giọng đừng nói gì hết, ngoan,..."
Giọng nói cẩn thận của người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai của đứa nhỏ, căng thằng đến mức mồ hôi chảy không ngừng.
Tay của cô ta che đâu chỉ là miệng của đứa nhỏ, ngay cả mũi cũng bị che lại, nhưng người phụ nữ rất căng thẳng, cô ta căn bản không phát hiện ra, cho nên khi đứa nhỏ tránh khỏi cô ta chạy qua một bên, cô ta còn đang sững sờ tại chỗ.
Đứa nhỏ hoảng quá chạy bừa, lập tức đâm vào người người đang nâng quan tài, ngã mông té xuống đất, đập trúng cái ót.
Mà người nâng quan tài toàn dựa vào một cỗ khí kia, bị va chạm như vậy liền theo bản năng muốn đỡ đứa nhỏ, động tác trên tay lơi lỏng, quan tài liền thiếu lực ở một góc, nghiêng lệch rồi rơi xuống.
Đám người nâng quan tài hoảng sợ nhìn quan tài, người rung chuông lớn tiếng hét: "Đứng ngốc ở đó làm gì! Còn không mau nâng lên!"
Bốn người cuống quít nâng quan tài lên, người phía sau vừa thấy quan tài rơi xuống đất liền hét một tiếng.
Người rung chuông lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, người phụ nữ ôm chặt đứa nhỏ trong lòng ngực, không dám đối mặt với ta.
"Tiểu Bảo nó không biết gì hết... thôn trưởng... tất cả đều là lỗi của tôi... tôi..."
Tả Ngôn nhìn thấy tia âm ngoan chợt loé mà qua trong mắt người rung chuông, nhưng mà miệng ông ta lại nói: "Đứa nhỏ không có lỗi."
Mồ hôi của người phụ nữ rơi đầy trên đất, cô ta nhẹ nhàng thở ra.
"Nâng quan tài!"
Đoàn người dưới màn đêm hệt như đám u linh, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, không ai nói chuyện, nhưng dường như là không dám nói.
Đợi khi đám người cách bọn cậu xa chút, bọn cậu mới từ trên cây nhảy xuống.
"Thôn này có chút kì quái." Hạ Tử Dương vuốt cằm, "Thứ bôi bên ngoài quan tài kia hình như là máu."
Hạ Bảo bổ sung nói: "Còn trỗn cùng mực và nước."
Đám người này nếu nói là đưa tang, vậy không bằng nói là đang cử hành nghi thức gì đó, vào lúc hơn nửa đêm, rạng sáng lễ Quỷ, lúc mặt trời chưa ngoi lên.
Hạ Tử Dương nói: "Quan tâm bọn họ làm gì chứ, không có án tử uỷ thác lên đầu chúng ta chuyện quỷ dị liền không hề liên quan đến chúng ta, bé gấu mèo, người anh em của cậu ở đâu?"
Tả Ngôn phủi lá cây trên đỉnh đầu xuống, nhìn đám người dần đi xa nói: "Sợ là chúng ta phải thật sự đi xem một chuyến."
"Là sao?"
Tả Ngôn nói: "Tôi cảm nhận được Cát Lan đang ở trong quan tài."
"Cái gì?!"
Hạ Bảo hỏi: "Cậu chắc chứ?"
Tả Ngôn nói: "Ta chắc chắn."
Hạ Bảo nhìn mông cậu một cái, "Thôi vậy, để dành cho lão đại gặm đi." Chưa đợi chân Tả Ngôn đá đến liền vội vàng nói: "Chúng ta phải mau chóng đuổi theo, lỡ như lát nữa bọn họ đem chôn thì làm sao!"
Tả Ngôn nhìn đèn ở xung quanh, mặt nạ trắng bằng trong tay loé lênh oánh quang, số lượng nhà trong thôn cùng số lượng người vừa nãy không giống nhau.
Vậy thì đám người còn dư lại đang ở đâu?
Bọn cậu vẫn luôn theo sau đám người kia, lý do không đi chặn quan tài cũng là vì Tả Ngôn rõ ràng cảm nhận được Cát Lan còn sống, lúc người ta đang đi đưa tang mà đi chặn quan tài là rất bất kính, hơn nữa, nếu như cảm nhận của Tả Ngôn là sai thì sao.
Nếu đám người kia đi đưa tang thì nhất định phải ra khỏi thôn, vừa lúc gặp phải đám người cầm đèn pin trước đó.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Thôn trưởng, rừng cây phía trước đã bị ai đó phá huỷ." Nói xong liền đưa mấy khối gỗ ra cho ông ta nhìn.
Người rung chuông quơ quơ buồm trắng trong tay, híp mắt nhìn, "Không thấy được người à?"
"Không ạ, lúc chúng tôi đến thì cái gì cũng không có, đống xương cốt kia lộ hết cả lên." Câu nói sau cùng hắn ta nhỏ giọng nói.
Thôn trưởng nhíu mày, người nọ lập tức nói, "Chúng tôi đã chôn kỹ."
"Ừm, ra phía sau cùng đi, đừng để xảy ra sai xót nào."
Đám người Tả Ngôn nghe tiếng bước chân dồn dập truyền từ phía sau, bọn cậu trốn vào chỗ tối ở ven đường, bước chân của người nọ vội vàng, chạy đến trước mặt thôn trưởng, ghé vào lỗ tai ông ta nói mấy câu.
Vị thôn trưởng kia mày nhăn chặt hơn, ra một quyết định khiến những người phía sau hết sức kinh ngạc.
"Nâng quan tài về linh đường!"
"Thôn trưởng!"
"Nâng về!"
Đám người Tả Ngôn không rõ vì sao bọn họ lại đột nhiên muốn quay lại, nhưng mà chuyện này cũng vừa lúc, nếu không lát nữa bọn cậu lại phải chặn lại đòi mở quan tài.
Quan tài bị nâng về linh đường, để lại vài người trông coi, những người còn lại ai cũng không thể bước vào, chỉ có thể chờ ở chỗ ngoài cùng của sân viện.
Mà lúc bọn Tả Ngôn bước vào, có thể nhìn thấy bên người linh đường nhiều người hơn khi nãy.
Chỉ có vài người trông coi liền dễ đối phó hơn nhiều, bọn cậu bước vào linh đường, đầu tiên là cạy quan tài, mở quan tài ra, chỉ thấy bé mập mạp quả nhiên nằm bên trong, trong móng vuốt của nó vẫn còn ôm một cây măng đã ăn hơn nửa.
Thật là lúc nào cũng không quên ăn.
Bé mập mạp đang ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy.
Hạ Bảo và Tả Ngôn liếc mắt nhìn nhau sau đó dời mắt lên người người còn lại.
Hạ Tử Dương chỉ chỉ chính mình, "Các người không phải muốn tôi cõng nó đó chứ."
Không sai, chúng tôi đích thực nghĩ như vậy.
Cõng mập mạp trên lưng, bọn cậu đi ra ngoài, không phải bọn cậu muốn né tránh đám người kia, mà là nơi này nếu muốn điều tra chỉ có thể đợi sau khi bọn cậu trở về, đám người này đều là con người, lỡ như khiến họ bị thương, ác quả của 2 người Hạ Bảo sẽ theo đó mà tăng lên.
Tuy rằng không công bằng, nhưng quỷ cũng không dễ làm.
Bọn cậu vốn định theo đường cũ trở về, nhưng không ngờ được chính là, trở về theo đường cũ ở cửa lại đứng đầy người.
Một đám người dưới mái nhà sôi nổi đưa ánh mắt nhìn về hướng bọn cậu.
Động tác của 2 người Hạ Bảo và Hạ Tử Dương rất ăn ý, mặt nạ mang trên mặt, áo choàng đen khoác quanh người, một chút cũng không khiến 2 người bọn họ và bé mập mạp bị lộ ra ngoài.
Loại quần áo kia và mặt nạ vốn đã tự có công năng ẩn thân, người bình thường không thể nhìn thấy, mà bản thân Hạ Bảo và Hạ Tử Dương cũng là quỷ.
Quần áo trên người Tả Ngôn trước đó đã bị xé vài chỗ, mất đi công năng, vậy nên, tầm mắt của mọi người đều dừng trên người cậu. . Truyện Ngôn Tình
Tả Ngôn quay đầu lại dùng ánh mắt u oán nhìn 2 người kia, 2 người họ nhún vai.
Ai bảo chỉ có mình cậu là người sống chứ.
"Mày là ai!"
"Nó từ linh đường bước ra!"
"Bắt lấy nó!"
Đám người kia vừa nhìn thấy người xa lạ là cậu liền hệt như bị nhìn trộm bí mật vậy, vài người hung ác xông về phía cậu.
Tả Ngôn lắc mình tránh thoát đi, lơ đãng nhấc mắt một cái, liền đối mặt với một người nhìn có chút quen.
Người nọ kinh ngạc nhìn cậu, kinh ngạc vì sao cậu lại ở đâu, sau khi sửng sốt liền lập tức nhìn về phía sau cậu.
Tả Ngôn theo bản năng nhìn theo tầm mắt của hắn ta, không phát hiện vài anh cơ bắp đều cứng ngắc đứng tại chỗ, giây tiếp theo liền ngã xuống đất không thể cử động,
"Đừng nhúc nhích."
Tả Ngôn vừa quay đầu liền thấy chiếc cằm quen thuộc cách cậu rất gần, ngẩng đầu liền là một gương mặt, người nọ vẫn mặc chiếc áo đen tối hôm qua như cũ.
Một đôi tay trắng tay dời đến sau thắt lưng cậu, giúp cậu sửa sang lại quần áo hỗn độn.
Tả Ngôn có thể cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vài eo cậu, co rúm cơ bắp lại một chút.
"Lão đại."
Khoé mắt Tư Già nhìn về phía 2 bóng dáng ẩn mình trong bóng đêm đang trong trạng thái nhấc tay đầu hàng, lại nhìn thiếu niên vẻ mặt nghệch ra trước mắt.
Xoa xoa đầu của cậu, "Đồ ngốc."
Đám người còn lại hoảng sợ nhìn về phía người vừa đột nhiên xuất hiện, Triệu Tuấn Phong quay đầu lại nhìn nhìn phía sau, nuốt nước bọt.
Tên này, vừa nãy rõ ràng ở sau lưng bọn họ, vào lúc nào lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Người mà bọn cậu thấy cầm chuông rung rung trước đó, cũng chính là thôn trưởng, ông ta mang sắc mặt khó coi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sợ hãi mà nhìn Tư Già.
Không có người truy cứu vì sao Tả Ngôn lại xuất hiện, cũng không có ai đi xem quan tài đã bị mất thi thể.
Các thôn dân rõ ràng mang theo cung kính lại sợ hãi mà đưa bọn cậu rời thôn.
Trước khi đi, Tả Ngôn quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, Triệu Tuấn Phong mang ánh mắt phức tạp nhìn bọn cậu, chỉ có hắn ta mặc một thân âu phục màu đen, hệt như là vừa rời khỏi yến hội nào đó, đứng trong đám người nhìn có chút không hợp nhau.
HLTT: Sau bao ngày lặng mất tăm vì đủ thứ chuyện... hôm nay (25/2) nhân dịp sinh nhựt tui tui quyết định ngoi lên đăng chương mới, mấy ngày tới sẽ cố gắng chăm hơn để cố gắng hoàn bộ này ✊????????????
P/s: Từ chương này nhạc tang thương => nhạc đám ma:))))))) Triệu Tuấn Phong là người đã có mặt ở chương Tư Già dẫn Tả Ngôn đi xem kịch Bao Thanh Thiên.
Tiếng nhạc đám ma càng ngày càng gần, 3 người nhanh chân bước vào thôn, trên đường 'gặp thoáng qua' một thôn dân cầm đèn pin.
Từ xa đã nghe được tiếng người nên 3 người bọn cậu rất sáng suốt mà núp đi, đợi sau khi đám người kia rời khỏi mới lén lén lút lút như quỷ mà vào thôn.
Nhà nào cũng bật đèn, đèn ở đây ý chỉ đèn trong nhà, nhưng đèn ở trước cửa nhà thì nhà nào cũng như nhà nấy đều không bật.
Càng ngạc nhiên hơn chính là, từ lúc bọn cậu vào thôn, không hề nhìn thấy bất kì một thôn dân nào.
Hạ Tử Dương nói: "Nửa đêm không ngủ vậy đi đâu cả rồi?"
Hạ Bảo nói: "Tiếng nhạc đám ma vẫn chưa dừng, hẳn là đã đi dự lễ tang rồi."
Tả Ngôn siết siết quần áo, "Ai qua đời mà khiến cả thôn đều phải đưa ma?" Hơn nữa, chết trong ngày lễ Quỷ, lòng cậu có chút bất an khó hiểu.
Bọn cậu luôn đi về hướng tiếng nhạc đám ma, Tả Ngôn cảm thấy cậu cách Cát Lan càng ngày càng gần.
Mãi đến khi bọn cậu nhìn thấy một đoàn người nâng quan tài đưa ma đi trên đường.
Cả một đoàn người ai cũng đều mặc một thân áo cây đay màu trắng, đỉnh đầu đội chiếc mũ cùng màu, lông mũ phất phơ trong gió đêm.
Bọn họ cứng đờ đi trong đêm, trên mặt không có bao nhiêu đau lòng, phần lớn là sự sợ hãi không thể che giấu được.
Người nâng quan tài cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên cánh tay hắn ta nở ra, nhìn từ bên ngoài lớp quần áo cảm giác hệt như nó sắp nổ tung.
Người ở phía trên cùng vẻ mặt nghiêm túc, trong tay hắn ta cầm một cái buồm trắng (???), mỗi khi bước vài bước trên đường, sẽ có tiếng chuông thanh thuý theo đó vang lên, Tả Ngôn nhìn kỹ mới phát hiện ở đỉnh buồm còn treo một cái chuông mang phong cách cổ xưa.
Ba bước thì rung lên, năm bước thì nhoáng lên một cái, tiếng vang và tiết tấu khác nhau.
Mà thứ hấp dẫn tầm mắt của Tả Ngôn nhất chính là chiếc quan tài được đám người vây quanh, quan tài tối đen hệt như bị nhuộm bằng mực, rồi lại lộ ra một mùi tanh hôi.
Quan tài thoạt nhìn khá đơn giản, lại cực kỳ nặng, nặng đến mức trên mặt mấy anh cơ bắp nâng quan tài đều nổi đầy gân xanh.
Bọn cậu ngồi xổm ở ven đường ngướng cổ nhìn từ sau cây, mùa hè nhánh cây tươi tốt, xuyên qua khe hở của nhánh cây liền có thể nhìn thấy ở phía sau đoàn người là một đám thân ảnh màu trắng đang đi theo, tạo hình giống hệt như đám quỷ trước đó trong rừng cây.
Phía trước quan tài, có một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ, không nghe thấy tiếng khóc, cô ta siết chặt tay đứa nhỏ, đứa nhỏ thoạt nhìn tầm 5-6 tuổi kia thật sự không nhịn được đau, ngao một tiếng khóc lên.
Đây là tiếng đầu tiên vang lên ngoại trừ tiếng nhạc đám ma và tiếng chuông linh âm, nếu không nhờ tiếng khóc này, bọn cậu cũng không thể nghĩ ra, đoàn người đưa ma, thứ không thể thiếu nhất chính là tiếng khóc.
Đứa nhỏ vừa khóc, người phụ nữ kia liền vội vàng bịt miệng đứa nhỏ lại, bối rối nhìn người đi đầu ở phía trước, tay người nọ vẫn không ngừng rung chuông, quat người lạnh lùng nhìn về người phụ nữ kia.
"Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, đừng khóc, nhỏ giọng đừng nói gì hết, ngoan,..."
Giọng nói cẩn thận của người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai của đứa nhỏ, căng thằng đến mức mồ hôi chảy không ngừng.
Tay của cô ta che đâu chỉ là miệng của đứa nhỏ, ngay cả mũi cũng bị che lại, nhưng người phụ nữ rất căng thẳng, cô ta căn bản không phát hiện ra, cho nên khi đứa nhỏ tránh khỏi cô ta chạy qua một bên, cô ta còn đang sững sờ tại chỗ.
Đứa nhỏ hoảng quá chạy bừa, lập tức đâm vào người người đang nâng quan tài, ngã mông té xuống đất, đập trúng cái ót.
Mà người nâng quan tài toàn dựa vào một cỗ khí kia, bị va chạm như vậy liền theo bản năng muốn đỡ đứa nhỏ, động tác trên tay lơi lỏng, quan tài liền thiếu lực ở một góc, nghiêng lệch rồi rơi xuống.
Đám người nâng quan tài hoảng sợ nhìn quan tài, người rung chuông lớn tiếng hét: "Đứng ngốc ở đó làm gì! Còn không mau nâng lên!"
Bốn người cuống quít nâng quan tài lên, người phía sau vừa thấy quan tài rơi xuống đất liền hét một tiếng.
Người rung chuông lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, người phụ nữ ôm chặt đứa nhỏ trong lòng ngực, không dám đối mặt với ta.
"Tiểu Bảo nó không biết gì hết... thôn trưởng... tất cả đều là lỗi của tôi... tôi..."
Tả Ngôn nhìn thấy tia âm ngoan chợt loé mà qua trong mắt người rung chuông, nhưng mà miệng ông ta lại nói: "Đứa nhỏ không có lỗi."
Mồ hôi của người phụ nữ rơi đầy trên đất, cô ta nhẹ nhàng thở ra.
"Nâng quan tài!"
Đoàn người dưới màn đêm hệt như đám u linh, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, không ai nói chuyện, nhưng dường như là không dám nói.
Đợi khi đám người cách bọn cậu xa chút, bọn cậu mới từ trên cây nhảy xuống.
"Thôn này có chút kì quái." Hạ Tử Dương vuốt cằm, "Thứ bôi bên ngoài quan tài kia hình như là máu."
Hạ Bảo bổ sung nói: "Còn trỗn cùng mực và nước."
Đám người này nếu nói là đưa tang, vậy không bằng nói là đang cử hành nghi thức gì đó, vào lúc hơn nửa đêm, rạng sáng lễ Quỷ, lúc mặt trời chưa ngoi lên.
Hạ Tử Dương nói: "Quan tâm bọn họ làm gì chứ, không có án tử uỷ thác lên đầu chúng ta chuyện quỷ dị liền không hề liên quan đến chúng ta, bé gấu mèo, người anh em của cậu ở đâu?"
Tả Ngôn phủi lá cây trên đỉnh đầu xuống, nhìn đám người dần đi xa nói: "Sợ là chúng ta phải thật sự đi xem một chuyến."
"Là sao?"
Tả Ngôn nói: "Tôi cảm nhận được Cát Lan đang ở trong quan tài."
"Cái gì?!"
Hạ Bảo hỏi: "Cậu chắc chứ?"
Tả Ngôn nói: "Ta chắc chắn."
Hạ Bảo nhìn mông cậu một cái, "Thôi vậy, để dành cho lão đại gặm đi." Chưa đợi chân Tả Ngôn đá đến liền vội vàng nói: "Chúng ta phải mau chóng đuổi theo, lỡ như lát nữa bọn họ đem chôn thì làm sao!"
Tả Ngôn nhìn đèn ở xung quanh, mặt nạ trắng bằng trong tay loé lênh oánh quang, số lượng nhà trong thôn cùng số lượng người vừa nãy không giống nhau.
Vậy thì đám người còn dư lại đang ở đâu?
Bọn cậu vẫn luôn theo sau đám người kia, lý do không đi chặn quan tài cũng là vì Tả Ngôn rõ ràng cảm nhận được Cát Lan còn sống, lúc người ta đang đi đưa tang mà đi chặn quan tài là rất bất kính, hơn nữa, nếu như cảm nhận của Tả Ngôn là sai thì sao.
Nếu đám người kia đi đưa tang thì nhất định phải ra khỏi thôn, vừa lúc gặp phải đám người cầm đèn pin trước đó.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Thôn trưởng, rừng cây phía trước đã bị ai đó phá huỷ." Nói xong liền đưa mấy khối gỗ ra cho ông ta nhìn.
Người rung chuông quơ quơ buồm trắng trong tay, híp mắt nhìn, "Không thấy được người à?"
"Không ạ, lúc chúng tôi đến thì cái gì cũng không có, đống xương cốt kia lộ hết cả lên." Câu nói sau cùng hắn ta nhỏ giọng nói.
Thôn trưởng nhíu mày, người nọ lập tức nói, "Chúng tôi đã chôn kỹ."
"Ừm, ra phía sau cùng đi, đừng để xảy ra sai xót nào."
Đám người Tả Ngôn nghe tiếng bước chân dồn dập truyền từ phía sau, bọn cậu trốn vào chỗ tối ở ven đường, bước chân của người nọ vội vàng, chạy đến trước mặt thôn trưởng, ghé vào lỗ tai ông ta nói mấy câu.
Vị thôn trưởng kia mày nhăn chặt hơn, ra một quyết định khiến những người phía sau hết sức kinh ngạc.
"Nâng quan tài về linh đường!"
"Thôn trưởng!"
"Nâng về!"
Đám người Tả Ngôn không rõ vì sao bọn họ lại đột nhiên muốn quay lại, nhưng mà chuyện này cũng vừa lúc, nếu không lát nữa bọn cậu lại phải chặn lại đòi mở quan tài.
Quan tài bị nâng về linh đường, để lại vài người trông coi, những người còn lại ai cũng không thể bước vào, chỉ có thể chờ ở chỗ ngoài cùng của sân viện.
Mà lúc bọn Tả Ngôn bước vào, có thể nhìn thấy bên người linh đường nhiều người hơn khi nãy.
Chỉ có vài người trông coi liền dễ đối phó hơn nhiều, bọn cậu bước vào linh đường, đầu tiên là cạy quan tài, mở quan tài ra, chỉ thấy bé mập mạp quả nhiên nằm bên trong, trong móng vuốt của nó vẫn còn ôm một cây măng đã ăn hơn nửa.
Thật là lúc nào cũng không quên ăn.
Bé mập mạp đang ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy.
Hạ Bảo và Tả Ngôn liếc mắt nhìn nhau sau đó dời mắt lên người người còn lại.
Hạ Tử Dương chỉ chỉ chính mình, "Các người không phải muốn tôi cõng nó đó chứ."
Không sai, chúng tôi đích thực nghĩ như vậy.
Cõng mập mạp trên lưng, bọn cậu đi ra ngoài, không phải bọn cậu muốn né tránh đám người kia, mà là nơi này nếu muốn điều tra chỉ có thể đợi sau khi bọn cậu trở về, đám người này đều là con người, lỡ như khiến họ bị thương, ác quả của 2 người Hạ Bảo sẽ theo đó mà tăng lên.
Tuy rằng không công bằng, nhưng quỷ cũng không dễ làm.
Bọn cậu vốn định theo đường cũ trở về, nhưng không ngờ được chính là, trở về theo đường cũ ở cửa lại đứng đầy người.
Một đám người dưới mái nhà sôi nổi đưa ánh mắt nhìn về hướng bọn cậu.
Động tác của 2 người Hạ Bảo và Hạ Tử Dương rất ăn ý, mặt nạ mang trên mặt, áo choàng đen khoác quanh người, một chút cũng không khiến 2 người bọn họ và bé mập mạp bị lộ ra ngoài.
Loại quần áo kia và mặt nạ vốn đã tự có công năng ẩn thân, người bình thường không thể nhìn thấy, mà bản thân Hạ Bảo và Hạ Tử Dương cũng là quỷ.
Quần áo trên người Tả Ngôn trước đó đã bị xé vài chỗ, mất đi công năng, vậy nên, tầm mắt của mọi người đều dừng trên người cậu. . Truyện Ngôn Tình
Tả Ngôn quay đầu lại dùng ánh mắt u oán nhìn 2 người kia, 2 người họ nhún vai.
Ai bảo chỉ có mình cậu là người sống chứ.
"Mày là ai!"
"Nó từ linh đường bước ra!"
"Bắt lấy nó!"
Đám người kia vừa nhìn thấy người xa lạ là cậu liền hệt như bị nhìn trộm bí mật vậy, vài người hung ác xông về phía cậu.
Tả Ngôn lắc mình tránh thoát đi, lơ đãng nhấc mắt một cái, liền đối mặt với một người nhìn có chút quen.
Người nọ kinh ngạc nhìn cậu, kinh ngạc vì sao cậu lại ở đâu, sau khi sửng sốt liền lập tức nhìn về phía sau cậu.
Tả Ngôn theo bản năng nhìn theo tầm mắt của hắn ta, không phát hiện vài anh cơ bắp đều cứng ngắc đứng tại chỗ, giây tiếp theo liền ngã xuống đất không thể cử động,
"Đừng nhúc nhích."
Tả Ngôn vừa quay đầu liền thấy chiếc cằm quen thuộc cách cậu rất gần, ngẩng đầu liền là một gương mặt, người nọ vẫn mặc chiếc áo đen tối hôm qua như cũ.
Một đôi tay trắng tay dời đến sau thắt lưng cậu, giúp cậu sửa sang lại quần áo hỗn độn.
Tả Ngôn có thể cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vài eo cậu, co rúm cơ bắp lại một chút.
"Lão đại."
Khoé mắt Tư Già nhìn về phía 2 bóng dáng ẩn mình trong bóng đêm đang trong trạng thái nhấc tay đầu hàng, lại nhìn thiếu niên vẻ mặt nghệch ra trước mắt.
Xoa xoa đầu của cậu, "Đồ ngốc."
Đám người còn lại hoảng sợ nhìn về phía người vừa đột nhiên xuất hiện, Triệu Tuấn Phong quay đầu lại nhìn nhìn phía sau, nuốt nước bọt.
Tên này, vừa nãy rõ ràng ở sau lưng bọn họ, vào lúc nào lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Người mà bọn cậu thấy cầm chuông rung rung trước đó, cũng chính là thôn trưởng, ông ta mang sắc mặt khó coi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sợ hãi mà nhìn Tư Già.
Không có người truy cứu vì sao Tả Ngôn lại xuất hiện, cũng không có ai đi xem quan tài đã bị mất thi thể.
Các thôn dân rõ ràng mang theo cung kính lại sợ hãi mà đưa bọn cậu rời thôn.
Trước khi đi, Tả Ngôn quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, Triệu Tuấn Phong mang ánh mắt phức tạp nhìn bọn cậu, chỉ có hắn ta mặc một thân âu phục màu đen, hệt như là vừa rời khỏi yến hội nào đó, đứng trong đám người nhìn có chút không hợp nhau.
HLTT: Sau bao ngày lặng mất tăm vì đủ thứ chuyện... hôm nay (25/2) nhân dịp sinh nhựt tui tui quyết định ngoi lên đăng chương mới, mấy ngày tới sẽ cố gắng chăm hơn để cố gắng hoàn bộ này ✊????????????
P/s: Từ chương này nhạc tang thương => nhạc đám ma:))))))) Triệu Tuấn Phong là người đã có mặt ở chương Tư Già dẫn Tả Ngôn đi xem kịch Bao Thanh Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.