Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 154: Phòng điều tra đặc biệt (36)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Thôn Trịnh gia hẻo lánh hơn những thôn xóm xung quanh khác khá nhiều, khung cảnh cũng đẹp, trong tầm mắt đều là màu xanh của lá cây, không khí xung quanh cũng lộ ra mùi hương tươi mát.

Vài người không có việc gì mà đi bộ bên đồng, bộ dạng hệt như mấy tên nhà quê lên thành phố, nhìn thấy vài miếng lá cây cũng phải chụp một tấm hình.

"Hình như từ lúc chúng ta đến đây thôn trưởng chưa một lần lộ mặt, ông ta đang trốn chúng ta à?"

Nói đúng hơn là hẳn ông ta đang trốn lão đại Tư, không chỉ như vậy, gần 100 hộ gia đình trong thôn, bình thường nếu không cần thiết thì tuyệt đối không đến gần bọn cậu.

Tả Ngôn thấy anh ta cầm cà rốt trong tay chơi đùa, hỏi: "Hạ Tử Dương đâu?"

Hạ Bảo đáp: "Bảo cậu ta đi tìm hiểu tình huống rồi, đâu ai bắt buộc cậu ta phải đi chung chứ."

Triệu Tuấn Phong đi theo sau hỏi bọn cậu, "Là con thỏ kia?"

Hạ Bảo đáp: "Đúng vậy, đợi chừng nào cậu ta trở lại thì cho anh xem phép biến hình."

Người thì không có, nhưng quỷ ngược lại đạp một đạp.

Dưa hấu trong đồng xanh mượt, chắc chắn là thứ giải khát tuyệt nhất trong thời tiết khô nóng thế này.

Tả Ngôn nhìn chằm chằm dưa hấu không rời, hơi quay đầu lại, đối mặt với người phía sau.

Đối mặt với một đôi mắt chờ đợi, Tư Già lấy ví tiền trong quầy ra, rút ra mấy tờ 100 đồng đưa cho cậu.

Lúc hắn lấy tiền ra có chút động tác nhỏ, ngón áp út và ngón út đặt lên ví tiền, đầu ngón tay đẩy tiền giấy ra, lúc đưa tiền đến khiến Tả Ngôn hơi dừng một chút.

Có chút giống Tạ Hào.

Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phía cậu, cảm giác quen thuộc ập đến.

"Không cần nữa?"

"Cần!"

Tả Ngôn nhận tiền, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, quay đầu đi về phía ông bác đang trông dưa hấu.

Bước đến chỗ lều dưa hấu, ông chú đang nằm trong bóng mát ngây người.

"Chú ơi, dưa này..."

Người nọ bị giọng nói đột ngột vang lên doạ sợ, quay đầu dùng vẻ mặt phòng bị nhìn cậu, trong tay còn cằm chặt chiếc xẻng.

"Cậu muốn làm gì?!"

Tả Ngôn giơ 2 tay ra trước mặt ý bảo cậu không nguy hiểm, "Chú ơi dưa này của chú bán như thế nào? Bọn cháu hiện tại hơi khát nước, muốn mua 2 trái dưa hấu giải khát."

"Thì ra là mua dưa hấu, bán chứ sao lại không bán, cậu muốn mua mấy trái?"

"Hai trái thôi ạ, dưa hấu của chú bán thế nào?"

"20 đồng một trái, cậu cứ tự nhiên lựa đi." Ông chú ra dáng cả đồng dưa này đều được ông ta bao, phất tay cực kỳ khí thế.

"Chú ơi dưa hấu này của chú hơi đắt rồi."

Nông thôn và thành phố rất khác nhau, vào mùa này dưa ở nông thôn cũng chỉ tầm vài mao tiền nửa ký, ông chú này cho rằng cậu chưa từng đến nông thôn.

"Xanh mướt, không hư thối, không có chất hoá học, sao lại không có giá này, cậu chọn trái nào?"

Thật ra gặp mấy con dê béo như cậu phải nên đòi nhiều thêm chút, 50 đồng 1 trái cũng được, ông chú này tính ra có chút lưu tình.

Tả Ngôn đứng bên đống qua, điểm binh điểm tướng, điểm đến ai thì chính là nó.

Cái liếc mắt này khiến cậu nhìn thấy thứ gì đó màu cam trong đồng dưa hấu, nhìn kỹ liền phát hiện thì ra con mèo béo màu cam trước đó đang nằm bênh cạnh một quả dưa hấu bự xanh mượt, đuôi nó liên tiếp đánh lên quả dưa.

Tả Ngôn chỉ vào mèo hỏi, "Chú à đây là mèo chú nuôi hả? Còn biết canh dưa hấu nữa, giỏi quá."

Ông chú làn da ngăm đen kia khoát tay, "Canh gì mà canh, nó định trộm đó, cũng may là nó không phá được vỏ dưa nếu không thì đống dưa này đã sớm bị nó phá rồi. Chọn 2 trái này à? Tôi hái cho cậu."

Ông chú cúi đầu hái dưa, đuổi mèo đi, "Nó đến thôn chúng tôi cũng vài tháng rồi, không biết của nhà ai bỏ rơi, biết bắt chuột nhưng do bẩn nên không ai muốn nuôi. Vậy nên nó cứ đi lang thang trong thôn. Đây, dưa của cậu."

Tả Ngôn đưa tiền qua sau đó nhận tiền thối, ôm 2 trái dưa hấu trở lại, mới vừa bước được vài bước cậu liền quay đầu lại nhìn về phía sau.

Ông chú kia đứng trong đồng lựa dưa hấu, thoạt nhìn hẳn là muốn ăn 1 trái giải khát.



"Con mèo này yêu phải cậu rồi hả?"

Tả Ngôn ôm dưa hấu đi vào bóng mát dưới tàng cây, mấy tên trước mắt này còn khó chịu hơn cậu, ít nhất cậu vẫn còn sống.

Hạ Tử Dương đã trở lại từ sớm, từ lúc dưa hấu xuất hiện liền ngồi xổm dậy, không cần dùng đến dao, móng vuốt đưa vài vòng, dưa hấu đã được chẻ thành mấy phần bằng nhau.

Ngoại trừ Tư Già không ăn, Hạ Bảo ăn không vào, những người còn lại đều ăn dưa hấu, bao gồm cả con mèo dưới chân.

Tả Ngôn không quan tâm đến Hạ Bảo ngược lại lại nói với boss mèo, "Mèo không được ăn ngọt."

Chú mèo vàng ngay cả đầu cũng không nâng, cái đuôi quấn lấy mắt cá chân của cậu, lưu lại hai vệt đất màu xám.

Một cái hạt dưa nện lên đầu chú thỏ ham ăn, Hạ Tử Dương ngẩng đầu, "Ai dám ném tôi!" Giây tiếp theo liền mắt đối mắt với Tả Ngôn.

Tả Ngôn vô cùng vô tội, "Nếu tôi nói là con mèo này là thì anh có tin không?"

Ria mép bị nhuộm đỏ bên miệng Hạ Tử Dương run run, hai con ngưoi màu đỏ nhìn nhìn Tư Già một cái, quay đầu nhào vào lồng ngực Hạ Bảo.

"Hu hu, cậu ta ăn hiếp tôi~"

Tả Ngôn:...

Triệu Tuấn Phong:...

Mèo:...

Hạ Bảo một tay bắt được tên kia, nhìn quần áo của mình đã bị dơ, nghiến răng nghiến lợi, "Cút!"

————

Buổi chiều, Hạ Tử Dương ra ngoài dò la tin tức mang về tin mới, có người vừa chết, đám người trong thôn định trộm chôn người kia ở khu rừng ngoài thôn.

Tả Ngôn và Hạ Bảo liếc nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được dự định giống nhau.

Triệu Tuấn Phong nhìn trái nhìn phải, hai tên này sao lại không đáng tin vậy chớ.

Với lại người có hiểu biết đều sẽ chọn đi theo Tư Già, bảo hắn ta đi đào mộ phần ấy hả, có chút không tưởng tượng được.

Ban đêm, 2 tên nọ thừa dịp Tư Già đang giúp boss mèo tắm, cầm lấy cái xẻng chạy ra ngoài.

Đến cửa thôn liền hội họp với con thỏ, 4 người cùng nhau bước vào rừng.

Hạ Tử Dương dẫn bọn cậu đến nơi chôn thi thể, phía trên đã được phủ lên một tầng đất cũ.

3 tên kia khí thế ngất trời bắt đầu sự nghiệp đào mộ, Triệu Tuấn Phong đã từ chối ngay từ đồng, chuyện đào mộ này hắn ta thật sự làm không được.

Nhưng dựa theo bỏ phiếu, 3 vs 1, không muốn cũng phải đi, nhưng hắn ta chỉ đứng bên cạnh canh.

Đợi đến khi đào được quan tài ra, vài người liền thấy quan tài đen màu mực có vài vệt màu đỏ.

Hạ Bảo nói, "Máu và nước mực trộn với nhau, bọn họ tại sao lại muốn làm như vầy?"

Tả Ngôn nói: "Cứ như sợ thứ gì ra vậy."

Trước khi đi, bọn cậu đã xem vài bộ phim cương thi, ống dây mực, máu gà, nước mực, suy nghĩ kĩ lại thì thật có khả năng này.

Mở nắm quan tài ra, một mùi hương tanh tưởi xộc vào mũi, thật hôi, người một lượt quay đầu né tránh.

Mùi hôi thối từ trong quan tài bay ra xung quanh, Tả Ngôn nhíu mày, "Thi thể này... Triệu Tuấn Phong anh lại đây."

Triệu Tuấn Phong che mũi bước lại, hơn nửa đêm, ánh trăng đã bị nhánh cây che khuất, xung quanh đen như mực, bọn họ ở đây đào mộ, còn cùng vài tên không chỉ là người hay quỷ, cả người cái tên người thường hàng thật giá thật như hắn ta vẫn luôn run rẩy, chỉ cần một chút gió thổi khiến cỏ lay lay đều có thể khiến hắn ta che miệng hét lên.

"Sao vậy?"

Tả Ngôn nói: "Anh xem thi thể này thử, có phải giống như người anh nhìn thấy trước đó không?"

Triệu Tuấn Phong lấy chút gan bước đến, đầu tiên đưa mắt nhìn khuôn mặt, không quá quen thuộc, tiếp theo liền nhìn thấy thân thể bị quần áo bọc kín của người nọ, giờ phít này quần áo đã bị hở ra một chút, lộ ra làn da bên trong.

"A!"

"Đừng la lên!"

Triệu Tuấn Phong che miệng lại, ngây ngốc mang vế sau của câu cảm thán kia ngậm trong miệng.

Tả Ngôn xoa xoa lỗ tai, đỉnh thật, cái giọng này thiệt cao.

Làn ra bị lộ ra ngoài của thi thể, thuộc dạng bị hư khối thành từng khối từng khối, Triệu Tuấn Phong sợ hãi nhìn chằm chằm, nói: "Thứ tôi nhìn thấy trước đó không nghiêm trọng như vầy."



Hạ Bảo lại kéo ống quần của thi thể lên, cũng bị hư thối thành từng khối từng khối như trên, hình như còn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.

"Cũng có thể là do thời gian đó, lần trước lúc anh nhìn thấy là do người nọ vừa chết, còn người này chết tầm 4 giờ chiều, đến hiện tại đã qua hơn 6 tiếng đồng hồ."

Triệu Tuấn Phong đáp: "Cho dù qua 6 tiếng hơn, cho dù thời tiết oi bức cũng không thể hư thối thành như vầy, đâu phải vũ khí hoá học đâu chứ!"

"Cậu nói chuyện nhỏ chút, sợ người khác không biết cậu đến đây đào mộ hả." Hạ Bảo đậy nắm quan tài lại, vài người lại lần nữa đắp đất lên.

Trên đường, Triệu Tuấn Phong nảy ra suy nghĩ, "Chẳng lẽ thật sự là vũ khí hoá học gì đó à?"

Hạ Bảo đáp: "Nếu là vũ khí hoá học vậy người nằm bên trong nhất định là cậu."

Triệu Tuấn Phong ôm xẻng, hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi cảnh tượng rợn người của thi thể lúc nãy, cứ đi cứ đi rồi cảm thấy chân bị nắm lấy doạ hắn ta muốn hét lên.

Dời mắt xuống dưới liền nhìn thấy một cái tay nhỏ bé đang theo chân của hắn ta bò lên.

"Này..."

Giọng nói phát ra từ cổ họng của hắn ta nhỏ cực kỳ, nhưng dưới trời đêm yên tĩnh như vầy lại nghe được rất rõ.

Tả Ngôn quay đầu lại, chỉ thấy trên vai Triệu Tuấn Phong là một đứa trẻ trắng trắng phát sáng đang nằm úp sấp, cậu sửng sốt một chút, phát hiện xung quanh mọi người đều có vài đứa trẻ đang bước lại.

"Tôi đệt! Chạy!"

Vài người hệt như được lên dây cót, chạy nhanh lao ra ngoài.

Một đám trẻ con đuổi theo ở phía sau, tiếng cười ngây ngô ngập tràn trong đầu bọn cậu.

Điên cuồng chạy trốn, Triệu Tuấn Phong bị bỏ ở cuối cùng, cũng là tên chật vật nhất, Tả Ngôn chậm lại vài bước quay đầu tìm hắn ta, những đứa trẻ kia thấy cậu quay lại liền biến mất.

Vài người cũng không vì thế mà dừng lại, mãi đến khi chạy vào sân nhà mới dừng bước.

Ở ngoài sân, Tư Già đang nằm trên xích đu trước cửa nhà, trên người hắn là một boss mèo béo đang ngồi xổm.

Từ xa nhìn lại liền có thể thấy boss mèo sáng bóng mượt mà, vô cùng sạch sẽ, ngay cả đầu cũng giương cao.

"Điều tra thế nào." Tư Già thản nhiên nói.

Vài người mồm năm miệng mười kể hết chuyện thi thể, cuối cùng còn nhấn mạnh lần nữa chuyện bọn họ gặp anh linh.

Phản ứng của Tư Già nằm ngoại dự liệu của bọn cậu, hắn hệt như đã sớm biết chuyện này, "Ồ? Vậy à."

"Đám anh linh kia, còn doạ người hơn trong khoa phụ sản nữa, khu rừng kia rốt cuộc đã chôn bao nhiêu thi thể rồi!" Hạ Bảo nắm lỗ tai con thỏ, vẻ mặt nghiêm túc.

Anh còn tà ác hơn ác linh nữa nhiều, oán khí của chúng cũng lớn nhất, một đám phân tán khắp khu rừng.

Triệu Tuấn Phong sợ đến choáng váng, lúc ngồi trên ghế vẫn còn run rẩy.

Tả Ngôn nghe được 2 tiếng mèo kêu, tâm tình liền hồi phục lại một chút, cậu đồng tình nhìn thoáng qua Triệu Tuấn Phong, không sao, có lần 1 lần có lần 2, làm quen là được.

Hạ Tử Dương nói: "Lão đại, xem ra trong thôn này không phải không có trẻ con, hơn nữa chúng đều chết cả rồi, đám thôn dân kia đang nói dối."

Tư Già nhìn thoáng về hướng khu rừng, "Bọn họ nói dối không chỉ có chuyện này."

Anh linh khiến bọn cậu chịu đả kích quá lớn, vài người ngồi trong sân, trong đầu miên man suy nghĩ gì đó.

Tả Ngôn leo lên xích đu, ngồi bên cạnh boss mèo, "Tôi đã gặp người chết hôm nay."

"Hả?"

"Hắn chính là ông chú bán dưa hấu buổi sáng."

Tư Già nghiêng đầu, Tả Ngôn kéo tay hắn xuống, đặt tay mình lên người boss mèo vuốt vài cái.

"Buổi sáng tôi còn nghe được chút mùi hôi từ trên người ông ta, mùi đó trộn lẫn cùng mùi mồ hôi, hơn nữa, ông ta đứng dưới trời nắng như vậy, dưới tình huống đầu đổ mồ hôi không ngừng mà còn mặc áo khoác bọc toàn thân và quần dài.

Với lại, mọi người có phát hiện ra chưa, nam nhân ở đây ăn mặc rất kín đáo."

Nghe cậu vừa nói như vậy, liền cảm thấy rất đúng, mùa hè nóng như vầy lại mặc kín như thế, "Đó hẳn là do muốn giấu đi mùi hôi thối trên người bọn họ?"

Lời này vừa ra, xung quanh liền yên tĩnh, một đám người hư hối, còn sống.

Là thứ gì?!

HLTT: Mãi đến hôm nay mới có tâm trạng đăng chương mới TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook