Chương 124: Phòng điều tra đặc biệt (6)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
[124] - Phòng điều tra đặc biệt (6)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Ưm~"
Hạ Tử Dương cúi đầu chăm chú nhìn bé gấu trúc đang lo lắng, "Nó đang nói chuyện với cậu à?"
Tầm mắt của Tư Già chỉ dừng lại trên người cậu một lát, sau đó ánh mắt thanh lãnh liền nhìn sang những bé gấu trúc xung quanh.
"Đừng quên cậu đến đây để làm gì."
Hạ Tử Dương nói, "Tôi đến để xem gấu trúc chứ gì."
Tư Già thản nhiên nói: "Vậy à?"
Hạ Tử Dương nhất thời thu ý cười trên mặt lại, nghiêm túc nói: "Thời gian đang gấp gáp nên chúng ta phải nắm chặt việc điều tra, tôi đến phía trước xem xem."
"Ưm~" Tả Ngôn nhìn đôi tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng đang đặt trên tường, duỗi móng vuốt đen như mực muốn sờ sờ.
Nhưng mà hệt như hành động của cậu đã sớm bị lường được, chỉ còn kém khoảng cách nhỏ hơn một cái móng tay, cố tình lại không bắt được.
Cậu mệt mỏi ngồi dưới đất thở dốc, nghe cuộc nói chuyện của hai người vừa nãy, xem ra bọn họ đến vườn gấu trúc cũng không phải để xem gấu trúc.
Tả Ngôn: [Hệ thống, có loại bàn tay vàng linh tinh gì đó có thể khiến ta nói chuyện không?]
Hệ thống tiếc nuối nói cho cậu biết, [Không có.]
Tả Ngôn: [Tuyệt giao đi.]
Cậu cực kỳ nản lòng thoái chí, khoảng cách xa nhất trên thế giới này cũng chỉ là như thế này thôi.
Tôi đứng trước ở mặt anh, nhưng chúng ta lại không cùng ngôn ngữ.
Phản ứng này của Tả Ngôn không chỉ hấp dẫn sự chú ý của nhóm người đang vây xem, mà còn hấp dẫn sự chú ý trong ý chí chiến đấu của đám gấu trúc.
Đám gấu trúc lại một lần nữa đả đảo nhóm sữa ba, vú em, cực kỳ kiêu ngạo chia sẻ chiến lợi phẩm của chiến thắng lần này - giày bốt cao su.
"Tư Kỳ đang làm gì đó?"
"Đi, đi qua xem xem."
Ném giày đi, một chú gấu trúc tròn nhất lắc lắc thân thể đi xuống sườn dốc, mới đi được một nửa đột nhiên làm biếng, cuộn thành một quả cầu mà trực tiếp lăn xuống, ngã vào bên cạnh bậc thang dưới chân của Tả Ngôn.
Mấy chú gấu trúc khác sôi nổi noi theo, chỉ thấy một viên lại một viên tròn tròn màu trắng đen từ sườn dốc ngã nhào xuống.
Ngốc nghếch x1, x2, x3,...
Chú gấu trúc lăn xuống đầu tiên bị mấy chú sau ngã xuống đập vào người, Tả Ngôn từ đôi mắt đen như mực kia nhìn thấy nó đang ngớ người.
"Mày không sao chứ?"
"Không sao."
Bình thường lúc đến đây có thể nhìn thấy một chú gấu trúc đã là một chuyện cực kỳ không dễ dàng, nhưng hôm nay từng người một đều nhìn đến đã mắt.
Chín cục tròn vo chỉnh tề ngồi dưới đất, ngưỡng đầu ưm ưm, cảnh tượng này ai đã từng gặp qua?
"Con người này quá gầy."
"Quá gầy."
"Hắn ngay cả bụng cũng không có!"
"Không có bụng."
"Còn không đẹp bằng sữa ba."
"Không đẹp."
Mấy chú gấu trúc khác sôi nổi nhìn về phía chú gấu trúc đang bình luận, vừa gặm măng vừa mơ màng không rõ ngẩng đầu nhìn đám người, "Khó xem."
Tả Ngôn nhìn nhìn sữa ba nhân viên chăm sóc người đầy thịt đang tìm kiếm đôi bốt, sau đó lại ngửa đầu nhìn mục tiêu.
Tả Ngôn: [Thì ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của gấu trúc là như thế.]
Hệ thống: [Đó đều là tri thức đó.]
Hạ Tử Dương dạo một vòng trở lại, chỉ thấy một đám manh bảo đến thăm bạn tốt, cười nói: "Tất cả đều bình thường."
Tư Già thu lại tầm mắt từ trên người đám gấu trúc, giơ cổ tay lên chỉ chỉ mặt đồng hồ.
"Loạn."
Hạ Tử Dương nhìn qua, ý cười trên mặt dần thu lại, thấp giọng nói: "Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Nếu tôi biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì thì sẽ không dẫn cậu đến." Tư Già thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta nói.
Hạ Tử Dương nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là..." Lời còn chưa dứt đột nhiên một trận đất rung núi chuyển ập đến.
Tư Già nghiêng đầu, "Hướng ba giờ!"
Hạ Tử Dương nhanh chóng chạy về hướng mà hắn nói, tốc độ kia khi lọt vào mắt của Tả Ngôn, chỉ là một bóng mờ loé qua.
"Động đất!"
"Mọi người đừng chạy loạn! Mau tìm chỗ trống trải mà đứng!"
Nhóm người bắt đầu bối rối xô đẩy nhau, chấn động dưới chân khiến rất nhiều người bước hụt, ngã xuống đất, thảm thực vật ở vườn bách thú bị gãy, biển báo ngã nghiêng...
Chuyện này chỉ là khởi đầu, đáng sợ nhất chính là nhóm động vật bởi vì bất ngờ xảy ra động đất mà cảm thấy lo sợ bất an, trong lúc nhóm người chạy trốn xung quanh toàn là tiếng mãnh hổ gào thét...
Một mảnh hỗn loạn!
Trong vườn gấu mèo cây cối gãy đổ, đá của núi giả nối đuôi nhau ngã xuống sườn dốc, mà đám gấu trúc đều nằm ở trước bậc thang dưới sườn dốc...
Trận động đất này đến quá đột nhiên, cũng rất kỳ quái, nhánh cây gãy hay đá lăn đều hướng về chỗ của Tả Ngôn mà đổ.
Mấy chú gấu trúc bối rối tránh né, Tả Ngôn lại quay đầu nhìn mục tiêu, chỉ thấy thân hình hắn không hề di chuyển, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng xa xa.
"Ưm! Ưm!"
Ở gần vách tường có một cái động, không biết là cống thoát nước hay là cái gì, trên bề mặt luôn được che bởi một tấm ván gỗ, nhưng do trận động đất này khiến ván gỗ bị gãy, chú gấu trúc béo ngay tại lúc này lại bị kẹt ở chỗ đó!
Mà nhánh cây gãy trên đỉnh đầu sắp nện xuống đến nơi!
Tả Ngôn vốn đang duỗi chân bò bò lên tường tìm mục tiêu, vừa quay đầy lại liền nhìn thấy một màn này, vội vàng lăn xuống quay lại la lên, "Đừng sợ!" Sau đó đem thân thể của mình chạy về hướng nhánh cây gãy, lỡ như nó nện xuống thì cậu có thể che chắn một chút.
Mắt thấy gấu trúc béo vẫn không thoát ra được, nháy cây cũng đã gần ngay trước mắt, Tả Ngôn theo bản năng nhìn về hướng mục tiêu.
Ngay sau đó, thiếu niên vốn nên ở ngoài tường lại biến mất, theo sau là nháy cây gãy cùng đá lăn tựa như vị thứ gì ngăn lại, vỡ thành từng mảnh.
Một cái bóng ma ngăn chặn ánh mặt trời trên đỉnh đầu cậu, Tả Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên đưa lưng về phía cậu, đang thu lại tay.
Tả Ngôn: "Đẹp trai chết người."
Hệ thống: [Đồng ý.]
Mới vừa khen đối phương xong, Tả Ngôn liền bị thiếu niên quay người lại bế lên, một tay để ngang trước ngực, theo đó cúi người xách chú gấu trúc bị kẹt lên, nhẹ nhàng động một cái liền ra khỏi chỗ đó.
Tả Ngôn vội vàng ôm lấy cánh tay của thiếu niên, lúc cúi đầu liền thấy được đồng hồ trên tay hắn.
Tả Ngôn: [Gì?!]
Đồng hồ bình thường kim đồng hồ chuyển động theo chiều thuận, mà đồng hồ trên tay hắn lại chuyển động ngược, tốc độ chuyện động còn nhanh hơn cả quạt điện!
Xung quanh vẫn đang đất rung núi chuyển, nhưng nằm trong ngực của mục tiêu một chút cũng không cảm nhận được sự chấn động bên ngoài, ngay cả lúc hắn di chuyển vẫn đều vững vàng không chút rung động.
Mà ở trên người của hắn, lại thanh lạnh dị thường, Tả Ngôn ngửa đầu nhìn mặt hắn, "Ưm~"
Tư Già cúi đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua đôi mắt đen trong ngực, "Thành thật một chút."
Tả Ngôn cùng chú gấu trúc kia cùng nhau bị mang theo đặt ở khắp ngõ ngách, sau đó mục tiêu liền rời đi.
Chấn động cũng theo đó mà ngày càng xa, tựa như động đất từ dưới chân của bọn họ đi qua.
Tả Ngôn: [Đây là tình huống gì?]
Hệ thống: [Ở nơi này mà lại xảy ra động đất, xem ra khâu bảo vệ môi trường làm không tốt rồi.]
Tả Ngôn: [Ta không hỏi ngươi về động đất, ta hỏi ngươi về mục tiêu, hắn là con người ư?]
Tả Ngôn vừa nãy tận mắt nhìn thấy mục tiêu chắn rớt những nhánh cây đá ngã từ sườn dốc rơi xuống, còn có anh bạn lúc trước đứng bên cạnh hắn, nếu nói là đột nhiên từ trong nhóm người biến mất vẫn còn quá nhẹ, đây thật sự là con người ư?
Hệ thống: [Ừm... là con người.] Ít nhất cũng đã từng là.
Vài ngày sau đó vườn bách thú bắt đầu tu sửa lớn, Tả Ngôn bởi vì luôn ở trong vườn gấu trúc nên cũng không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tin tức đều là do cậu nghe được từ trong cuộc nói chuyện của những nhân viên chăm sóc, mới đầu cậu nghe nói vào ngày vườn bách thú động đất phát hiện có mấy thi thể bị đào rỗng nội tạng.
Qua gần một ngày sau, nhân viên chăm sóc không còn tiếp tục đề cập qua chuyện này nữa, hệt như là trực tiếp quên đi, vẻ mặt cũng không còn sợ hãi lo lắng như trước.
HLTT: Mấy chương trước chỉ là mồi mồi vậy thui:)) Bắt đầu mấy chương sau mới vô nội dung những chuyện 'đặc biệt' kkkkkkk:))
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Ưm~"
Hạ Tử Dương cúi đầu chăm chú nhìn bé gấu trúc đang lo lắng, "Nó đang nói chuyện với cậu à?"
Tầm mắt của Tư Già chỉ dừng lại trên người cậu một lát, sau đó ánh mắt thanh lãnh liền nhìn sang những bé gấu trúc xung quanh.
"Đừng quên cậu đến đây để làm gì."
Hạ Tử Dương nói, "Tôi đến để xem gấu trúc chứ gì."
Tư Già thản nhiên nói: "Vậy à?"
Hạ Tử Dương nhất thời thu ý cười trên mặt lại, nghiêm túc nói: "Thời gian đang gấp gáp nên chúng ta phải nắm chặt việc điều tra, tôi đến phía trước xem xem."
"Ưm~" Tả Ngôn nhìn đôi tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng đang đặt trên tường, duỗi móng vuốt đen như mực muốn sờ sờ.
Nhưng mà hệt như hành động của cậu đã sớm bị lường được, chỉ còn kém khoảng cách nhỏ hơn một cái móng tay, cố tình lại không bắt được.
Cậu mệt mỏi ngồi dưới đất thở dốc, nghe cuộc nói chuyện của hai người vừa nãy, xem ra bọn họ đến vườn gấu trúc cũng không phải để xem gấu trúc.
Tả Ngôn: [Hệ thống, có loại bàn tay vàng linh tinh gì đó có thể khiến ta nói chuyện không?]
Hệ thống tiếc nuối nói cho cậu biết, [Không có.]
Tả Ngôn: [Tuyệt giao đi.]
Cậu cực kỳ nản lòng thoái chí, khoảng cách xa nhất trên thế giới này cũng chỉ là như thế này thôi.
Tôi đứng trước ở mặt anh, nhưng chúng ta lại không cùng ngôn ngữ.
Phản ứng này của Tả Ngôn không chỉ hấp dẫn sự chú ý của nhóm người đang vây xem, mà còn hấp dẫn sự chú ý trong ý chí chiến đấu của đám gấu trúc.
Đám gấu trúc lại một lần nữa đả đảo nhóm sữa ba, vú em, cực kỳ kiêu ngạo chia sẻ chiến lợi phẩm của chiến thắng lần này - giày bốt cao su.
"Tư Kỳ đang làm gì đó?"
"Đi, đi qua xem xem."
Ném giày đi, một chú gấu trúc tròn nhất lắc lắc thân thể đi xuống sườn dốc, mới đi được một nửa đột nhiên làm biếng, cuộn thành một quả cầu mà trực tiếp lăn xuống, ngã vào bên cạnh bậc thang dưới chân của Tả Ngôn.
Mấy chú gấu trúc khác sôi nổi noi theo, chỉ thấy một viên lại một viên tròn tròn màu trắng đen từ sườn dốc ngã nhào xuống.
Ngốc nghếch x1, x2, x3,...
Chú gấu trúc lăn xuống đầu tiên bị mấy chú sau ngã xuống đập vào người, Tả Ngôn từ đôi mắt đen như mực kia nhìn thấy nó đang ngớ người.
"Mày không sao chứ?"
"Không sao."
Bình thường lúc đến đây có thể nhìn thấy một chú gấu trúc đã là một chuyện cực kỳ không dễ dàng, nhưng hôm nay từng người một đều nhìn đến đã mắt.
Chín cục tròn vo chỉnh tề ngồi dưới đất, ngưỡng đầu ưm ưm, cảnh tượng này ai đã từng gặp qua?
"Con người này quá gầy."
"Quá gầy."
"Hắn ngay cả bụng cũng không có!"
"Không có bụng."
"Còn không đẹp bằng sữa ba."
"Không đẹp."
Mấy chú gấu trúc khác sôi nổi nhìn về phía chú gấu trúc đang bình luận, vừa gặm măng vừa mơ màng không rõ ngẩng đầu nhìn đám người, "Khó xem."
Tả Ngôn nhìn nhìn sữa ba nhân viên chăm sóc người đầy thịt đang tìm kiếm đôi bốt, sau đó lại ngửa đầu nhìn mục tiêu.
Tả Ngôn: [Thì ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của gấu trúc là như thế.]
Hệ thống: [Đó đều là tri thức đó.]
Hạ Tử Dương dạo một vòng trở lại, chỉ thấy một đám manh bảo đến thăm bạn tốt, cười nói: "Tất cả đều bình thường."
Tư Già thu lại tầm mắt từ trên người đám gấu trúc, giơ cổ tay lên chỉ chỉ mặt đồng hồ.
"Loạn."
Hạ Tử Dương nhìn qua, ý cười trên mặt dần thu lại, thấp giọng nói: "Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Nếu tôi biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì thì sẽ không dẫn cậu đến." Tư Già thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta nói.
Hạ Tử Dương nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là..." Lời còn chưa dứt đột nhiên một trận đất rung núi chuyển ập đến.
Tư Già nghiêng đầu, "Hướng ba giờ!"
Hạ Tử Dương nhanh chóng chạy về hướng mà hắn nói, tốc độ kia khi lọt vào mắt của Tả Ngôn, chỉ là một bóng mờ loé qua.
"Động đất!"
"Mọi người đừng chạy loạn! Mau tìm chỗ trống trải mà đứng!"
Nhóm người bắt đầu bối rối xô đẩy nhau, chấn động dưới chân khiến rất nhiều người bước hụt, ngã xuống đất, thảm thực vật ở vườn bách thú bị gãy, biển báo ngã nghiêng...
Chuyện này chỉ là khởi đầu, đáng sợ nhất chính là nhóm động vật bởi vì bất ngờ xảy ra động đất mà cảm thấy lo sợ bất an, trong lúc nhóm người chạy trốn xung quanh toàn là tiếng mãnh hổ gào thét...
Một mảnh hỗn loạn!
Trong vườn gấu mèo cây cối gãy đổ, đá của núi giả nối đuôi nhau ngã xuống sườn dốc, mà đám gấu trúc đều nằm ở trước bậc thang dưới sườn dốc...
Trận động đất này đến quá đột nhiên, cũng rất kỳ quái, nhánh cây gãy hay đá lăn đều hướng về chỗ của Tả Ngôn mà đổ.
Mấy chú gấu trúc bối rối tránh né, Tả Ngôn lại quay đầu nhìn mục tiêu, chỉ thấy thân hình hắn không hề di chuyển, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng xa xa.
"Ưm! Ưm!"
Ở gần vách tường có một cái động, không biết là cống thoát nước hay là cái gì, trên bề mặt luôn được che bởi một tấm ván gỗ, nhưng do trận động đất này khiến ván gỗ bị gãy, chú gấu trúc béo ngay tại lúc này lại bị kẹt ở chỗ đó!
Mà nhánh cây gãy trên đỉnh đầu sắp nện xuống đến nơi!
Tả Ngôn vốn đang duỗi chân bò bò lên tường tìm mục tiêu, vừa quay đầy lại liền nhìn thấy một màn này, vội vàng lăn xuống quay lại la lên, "Đừng sợ!" Sau đó đem thân thể của mình chạy về hướng nhánh cây gãy, lỡ như nó nện xuống thì cậu có thể che chắn một chút.
Mắt thấy gấu trúc béo vẫn không thoát ra được, nháy cây cũng đã gần ngay trước mắt, Tả Ngôn theo bản năng nhìn về hướng mục tiêu.
Ngay sau đó, thiếu niên vốn nên ở ngoài tường lại biến mất, theo sau là nháy cây gãy cùng đá lăn tựa như vị thứ gì ngăn lại, vỡ thành từng mảnh.
Một cái bóng ma ngăn chặn ánh mặt trời trên đỉnh đầu cậu, Tả Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên đưa lưng về phía cậu, đang thu lại tay.
Tả Ngôn: "Đẹp trai chết người."
Hệ thống: [Đồng ý.]
Mới vừa khen đối phương xong, Tả Ngôn liền bị thiếu niên quay người lại bế lên, một tay để ngang trước ngực, theo đó cúi người xách chú gấu trúc bị kẹt lên, nhẹ nhàng động một cái liền ra khỏi chỗ đó.
Tả Ngôn vội vàng ôm lấy cánh tay của thiếu niên, lúc cúi đầu liền thấy được đồng hồ trên tay hắn.
Tả Ngôn: [Gì?!]
Đồng hồ bình thường kim đồng hồ chuyển động theo chiều thuận, mà đồng hồ trên tay hắn lại chuyển động ngược, tốc độ chuyện động còn nhanh hơn cả quạt điện!
Xung quanh vẫn đang đất rung núi chuyển, nhưng nằm trong ngực của mục tiêu một chút cũng không cảm nhận được sự chấn động bên ngoài, ngay cả lúc hắn di chuyển vẫn đều vững vàng không chút rung động.
Mà ở trên người của hắn, lại thanh lạnh dị thường, Tả Ngôn ngửa đầu nhìn mặt hắn, "Ưm~"
Tư Già cúi đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua đôi mắt đen trong ngực, "Thành thật một chút."
Tả Ngôn cùng chú gấu trúc kia cùng nhau bị mang theo đặt ở khắp ngõ ngách, sau đó mục tiêu liền rời đi.
Chấn động cũng theo đó mà ngày càng xa, tựa như động đất từ dưới chân của bọn họ đi qua.
Tả Ngôn: [Đây là tình huống gì?]
Hệ thống: [Ở nơi này mà lại xảy ra động đất, xem ra khâu bảo vệ môi trường làm không tốt rồi.]
Tả Ngôn: [Ta không hỏi ngươi về động đất, ta hỏi ngươi về mục tiêu, hắn là con người ư?]
Tả Ngôn vừa nãy tận mắt nhìn thấy mục tiêu chắn rớt những nhánh cây đá ngã từ sườn dốc rơi xuống, còn có anh bạn lúc trước đứng bên cạnh hắn, nếu nói là đột nhiên từ trong nhóm người biến mất vẫn còn quá nhẹ, đây thật sự là con người ư?
Hệ thống: [Ừm... là con người.] Ít nhất cũng đã từng là.
Vài ngày sau đó vườn bách thú bắt đầu tu sửa lớn, Tả Ngôn bởi vì luôn ở trong vườn gấu trúc nên cũng không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tin tức đều là do cậu nghe được từ trong cuộc nói chuyện của những nhân viên chăm sóc, mới đầu cậu nghe nói vào ngày vườn bách thú động đất phát hiện có mấy thi thể bị đào rỗng nội tạng.
Qua gần một ngày sau, nhân viên chăm sóc không còn tiếp tục đề cập qua chuyện này nữa, hệt như là trực tiếp quên đi, vẻ mặt cũng không còn sợ hãi lo lắng như trước.
HLTT: Mấy chương trước chỉ là mồi mồi vậy thui:)) Bắt đầu mấy chương sau mới vô nội dung những chuyện 'đặc biệt' kkkkkkk:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.