Chương 126: Phòng điều tra đặc biệt (8)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
[126] - Phòng điều tra đặc biệt (8)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Hệ thống: [Ngươi thật sự muốn biết à?]
Tả Ngôn: [Nói mau, đã xảy ra chuyện gì?]
Hệ thống trong đầu cậu bắt chước dáng vẻ lúc hút thuốc, tang thương nói: [Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi hung dữ như vậy.]
Tả Ngôn tò mò hỏi, [Ta đã làm gì?]
Hệ thống nhớ lại tình cảnh hôm đó, [Thật ra ngươi cũng không làm gì cả, chẳng qua sau khi báo đốm gặm mông của ngươi, ngươi liền té xỉu thuận tiện cũng đập vào người nó rơi xuống.]
Sau một trận trầm mặc, hệ thống nhịn không được, [Sao ngươi không hỏi tiếp nữa?]
Tả Ngôn: [Ta đang tính toán.]
Hệ thống: [Tính toán gì?]
Tả Ngôn: [Khiển trách một hệ thống thích thừa nước đục thả câu có tỉ lệ thành công là bao nhiêu.]
Hệ thống: [Sau khi ngươi hôn mê liền xảy ra động đất lần thứ hai, từ trên trời đánh xuống một vùng ánh sáng đỏ bao phủ ngươi và con báo đốm kia, sau 24 giờ 15 phút 17 giây, ánh sáng đỏ nhạt đi, báo đốm thành gạch men còn ngươi biến thành người.]
Tả Ngôn: [Ngươi đang kể truyện cổ tích đó hả?]
Hệ thống dùng thanh âm máy móc nói, [Sau khi ánh sáng đỏ nhạt đi, vết máu bên miệng và ngón tay của ngươi phân bố đều, kết luận, chính ngươi khiến con báo đốm kia bị che gạch men.]
Tả Ngôn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, trắng trắng tròn tròn, móng tay mượt mà sáng bóng, năm ngón tay thu lại, nắm chặt thành một nắm tay tròn tròn nhỏ nhỏ như bánh bao.
Tả Ngôn: [Ta đã sắp thích ứng được cuộc sống của gấu trúc.]
Hệ thống: [Có thể là do mục tiêu cảm thấy hình thể kia của ngươi không dễ 'vỗ tay' nên mới cố ý mở bàn tay vàng cho ngươi.]
Tả Ngôn: [Ngươi đang nói giỡn đó hả?]
Hệ thống: [Đúng vậy.] Ngoại trừ khả năng này còn có thể có cái khác à?
Tả Ngôn không hề có chút ấn tượng với những lời mà nó nói, cậu chỉ cảm thấy mông mình còn hơi đau.
Tả Ngôn: [Vậy phòng điều tra đặc biệt la cái quỷ gì?]
Hệ thống: [Nói đơn giản chính là một văn phòng chuyên phụ trách điều tra con người, sự việc phi khoa học.]
Giống loài quỷ chính xác là phi khoa học, gấu trúc xác đáng nhưng cũng có hơi phi khoa học.
Tả Ngôn bắt đầu vì hoàn cảnh của mình mà lo lắng, sau khi xây dựng đất nước thì động vật không được thành tinh, cho dù cậu có là bảo vật quốc gia cũng không có đặc quyền như vậy.
Ở trong nơi giống phòng bệnh này vài ngày, cậu đều luôn thật cẩn thận, mới đầu cậu không dám hỏi nhiều, đợi đến khi cậu cảm thấy thời cơ chín mùi, mới ngay ở giữa trưa cùng ngày hỏi chuyện người anh em mang cơm đến, "Lúc nào thì tôi có thể rời đi?"
Người anh em kia nhìn cậu từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu, "Cậu không thể đi được rồi."
Sao lại không thể rời đi, đợi đã đừng đi nhanh vậy chứ, tui bo cho anh thêm mười đông!
Người anh em đưa cơm xem chừng thoại tuýp người không có thói quen nhiều lời, vung ống tay áo lên không hề mang đi một sợi lông gấu trúc nào.
Tả Ngôn: [Bọn họ sẽ không định muốn giết ta đó chớ.]
Hệ thống an ủi cậu: [Yên tâm đi, dù gì ngươi cũng là bảo vật quốc gia, hơn nữa xem ở chuyện bọn họ tích cực mỗi ngày đổi đủ loại măng đa dạng cho ngươi, bọn họ sẽ không làm loại chuyện mất cả vốn lẫn lời này.]
Tả Ngôn: [Nói không chừng là bữa tối cuối cùng thì sao?]
Hệ thống: [Ngươi đổi một góc độ khác mà suy nghĩ thử xem, nếu bây giờ thả ngươi đi, ngươi không những không có tiền, còn không có thân phận gì, có ra ngoài cũng không thể sinh hoạt.]
Tả Ngôn cầm cây măng gõ gõ lòng bàn tay: [Hệ thống, sao ta lại cảm thấy ngươi hình như đã biết được chuyện gì đó?]
Hệ thống: [Là ảo giác của ngươi, uống sữa nhanh đi, một lát nữa sữa lạnh bây giờ.]
Tả Ngôn nửa tin nửa ngờ, lấy núm vú cao su trên bình ra, cũng không biết ai có loại sở thích ác độc như vậy, uống sữa bột thì uống sữa bột, tại sao mỗi ngày đều dùng bình sữa em bé đưa đến đây!
Đến buổi chiều, có người đến gõ cửa phòng của cậu, đưa cho cậu một bộ quần áo.
"Mặc quần áo vào rồi đi theo tôi."
Sau khi Tả Ngôn thay xong quần áo bước ra, đi theo người xa lạ này rốt cuộc cũng rời khỏi phòng bệnh của cậu.
Hoàn cảnh bên ngoài hệt như một bệnh viện bình thường, thậm chí còn đơn sơ hơn bệnh viện bình thường một tí.
Ghế dựa cũ kĩ, mặt tường bị tróc sơn loang lổ vài đồ án hình thù kì quái, tựa như trong nháy mắt liền về đến niên đại 90.
"Cậu dưỡng thương như thế nào rồi? Tự giới thiệu một chút, tôi họ Hạ, sau này cậu cứ gọi tôi là Hạ ca là được."
Tả Ngôn gật đầu, "Vâng."
"Cậu cứ thoải mái đi, chúng tôi sẽ không làm gì cậu, tốt xấu gì nguyên hình của cậu cũng là giống loài gấu trúc cực kỳ thưa thớt, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp qua gấu trúc thành tinh."
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, cậu cũng chưa từng gặp qua.
Người thanh niên bên cạnh cười cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, anh ta giải thích một chút với Tả Ngôn về phòng điều tra đặc biệt của bọn họ, "Chỉ cần là án kiện có điểm gì kì lạ thì sẽ tìm chúng ta, giao cho chúng ta xử lí, mỗi người ở phòng làm việc đều rất dễ ở chung, sau này cậu từ từ tiếp xúc rồi sẽ biết."
Đợi đã, ai nói tôi muốn ở lại đây? Anh đây là ép mua hay ép bán vậy?!
Nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, thanh niên nói: "Chúng tôi hiện tại vẫn chưa điều tra rõ được cậu tại sao sẽ biến thành người, ở thời đại này có thể thành tinh đều là những lão già đã có không ít tuổi, còn tên nhóc cậu mới một hai tuổi... đúng là một ví dụ rất đáng ngạc nhiên."
Tả Ngôn nhìn đến ánh mắt tò mò của thanh niên, cậu dời mắt, đừng nhìn cậu, cậu làm sao biết đã xảy ra chuyện gì.
Thanh niên nhìn bộ dáng cúi đầu của cậu, gãi gãi hai má, "Sao cậu lại không nói chuyện?"
Tả Ngôn ngẩng đầu, "Lúc nào thì tôi mới có thể rời đi?"
Thanh niên đáp: "Cậu muốn đi? Cậu đã suy nghĩ kĩ?"
Thiếu niên, lời tạm biệt nói một nửa, anh dùng vẻ mặt này nhìn tôi là có ý gì?
"Ưm~"
"Ưm~ ưm!"
Tiếng ưm ưm quen thuộc này hấp dẫn tầm mắt của hai người, chỉ thấy ở cửa đối diện có một tên trắng trẻo tròn tròn mập mạp lùn lùn ôm chặt cửa, bộ dáng thề sống chết cũng không muốn buông tay, ở bên cạnh còn có một anh cao to cầm áo thun đầu đầy mồ hôi.
"Cát Lan?"
Nghe thấy có người gọi tên của nó, hai mắt bé mập mạp sáng lên, đảo mắt nhìn nhìn hai người bọn họ, sau đó hướng về hướng cậu chạy đến, "Tư Kỳ!"
"Khụ khụ..."
"Một cái ôm mạnh thiếu chút nữa xô cậu đập vào trong tường, đẩy đều đẩy không ra.
"Ưm~" Tư Kỳ, sao ông lại biến thành như vầy? Xấu đến mức tui thiếu chút nữa nhận không ra.
Tả Ngôn:...
Anh cao to lau mồ hôi bước lại, "Cậu ta nói gì, tôi một câu cũng nghe không hiểu."
Tả Ngôn đỡ thắt lưng, làm phiên dịch thay nó, "Cậu ta nói cậu ta không muốn mặc quần áo."
Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt hai người đối diện hơi kì lạ.
Cậu đỡ thắt lưng, Cát Lan có thói quen ôm lấy chân cậu, tư thế này...
Cuối cùng Tả Ngôn một bên lừa gạt một bên lấy măng dụ dỗ khuyên can mãi mới dỗ cậu ta mặc quần áo vào.
Tả Ngôn: [Đừng nói với ta là chín người anh em kia đã tu luyện thành người hết rồi nha.]
Hệ thống: [Không có, nó là do lúc ấy thấy ngươi bị báo đốm cắn, muốn đi cứu ngươi, đồng thời bị cuốn vào trong vùng ánh sáng đỏ.]
Nói cách khác, anh bạn này là bị cậu liên luỵ.
Ánh mắt Tả Ngôn nhìn nó ôn nhu đi nhiều, được thôi, nể tình mày nghĩa khí với tao như vậy, cừu oán lên cây liền xoá bỏ.
Thanh niên xưng mình họ Hạ sau khi gặp Cát Lan mới nhớ tới nó, bảo mang theo nó cùng đi.
Tả Ngôn hỏi, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi gặp lão đại, sau đó sắp xếp chỗ ở cho các cậu."
"Đồng loại của chúng tôi đều ở nơi các anh sắp xếp ư?"
"Đương nhiên không, nơi này của chúng tôi cũng không phải sở thu nuôi, chỉ là do thân phận hai người cậu khá đặc biệt, theo tôi được biệt, hai người cậu là đôi gấu trúc biến hình người duy nhất trong những năm gần đây."
Ánh mắt thanh niên kia nhìn hai người họ mang theo chút cảm thán, khi còn sống có thể gặp được loại chuyện kì lạ này, sống cũng không có gì uổng phí.
Tả Ngôn: Tôi chỉ tò mò các anh sẽ mang tôi sắp xếp ở đâu.
Cát Lan thuộc loại nếu cho nó đồ ăn thì mọi chuyện trong mắt nó đều không thành vấn đề, mấy ngày nay tuy rằng có chướng ngại với ngôn ngữ của con người, nhưng có ăn là được rồi.
Loài sinh vật này luôn hướng đến cuộc sống an nhàn, do đó tính cách cũng rất đơn giản.
Sau khi ra khỏi bệnh viện cũ kĩ, đi qua hai ngõ nhỏ, trên đường đi còn chào hỏi với ông lão sửa xe đạp.
"Ông ơi, hôm nay chuyện làm ăn thế nào?"
"Cũng được, tên nhóc cậu vài ngày không gặp sao lại đen đến mức này..."
Tả Ngôn thừa dịp hai người nói chuyện mà nhìn nhìn xung qianh, chỗ này cùng loại với tứ hợp viện, ngõ nhỏ ngã tư đường, người qua lại, thoạt nhìn khá bình thường.
Sau khi cùng ông lão chào hỏi, hai người đi tiếp, Tả Ngôn mới đầu còn học đường, sau đó liền buông bỏ.
Quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng...
Tả Ngôn: [Nơi này xây hệt như mê cung.]
Hệ thống: [Đây hình như là trận pháp đồ.]
Tả Ngôn: [Biết không ít.]
Hệ thống kiêu ngạo ưỡn ngực hô: [Đương nhiên, ta chính là trợ thủ đắc lực của ngươi.]
Tả Ngôn mặt không đổi sắc: [Làm công khoá không ít đúng không.]
Hệ thống đáp theo bản năng: [Làm từ nửa tháng trước...]
Tốt lắm, nửa tháng trước đã chuẩn bị, lúc đó cậu còn đang giả làm gấu trúc trong vườn bách thú.
Cuối cùng hai người đứng ở cửa lớn màu đỏ thắm, Tả Ngôn ngẩng đầu ở trên có vài chữ to cực kỳ dễ thấy.
'Phủ Khai Phong'
Mẹ nó, cậu đây là đi nhầm phim à?
Đối mặt với ánh mắt hỏi ý kiến của Tả Ngôn, thanh niên ngại ngùng sờ sờ mũi, "Lão đại của chúng tôi là fan của Bao Chửng."
Anh ta ở bên cạnh tìm tìm, rốt cuộc tìm thấy một tấm bài rách nát, rỉ sắt, đế màu đen, vài chữ to màu đỏ viết 'Phòng điều tra đặc biệt'.
Có lẽ là do mưa làm ướt chữ, từng chữ đều mang một một ấn đỏ thật dài, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Tả Ngôn lại nhìn nhìn ba chữ 'Phủ Khai Phong' rồng bay phượng múa —— đãi ngộ khác biệt, nơi này không thể ở lâu, phải sớm rời đi.
Bước vào chào hỏi cùng ông lão trông cửa một cái, ông lão vẫn luôn cuối đầu xem báo, nghe thấy tiếng bọn họ cũng chỉ "Ừ" một tiếng.
Sau khi bước vào phòng làm việc, Tả Ngôn và Cát Lan đều được tiếp đón 'nồng nhiệt'.
Không cần biết là người đang vò đầu bứt tai hay là người đang rót cà phê hay là người đang gọi điện thoại, đều sôi nổi đưa tầm mắt về phía hai người cậu.
Mà ngay cả Cát Lan đều cảm thấy kì kì, gắt gao nắm chặt cánh tay cậu, đương nhiên bên cạnh đó cũng không quên gặm măng an ủi.
Thiếu niên mập mạp trắng nõn trong tay cầm một cây măng lớn, đưa đến miệng cắn một hơi, nhai hai cái liền nuốt xuống, người trong phòng đều cảm thấy cổ họng hơi đau.
Tả Ngôn nhìn ánh mắt của bọn họ, giờ khắc này cậu liền tìm lại được tâm tình lúc trước làm gấu trúc bị vây xem.
Lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ phía sau, người trong phòng làm việc nhất thời khôi phục lại bộ dáng trước đó.
Người đang vò đầu dứt tai kéo đầu xuống, dùng lược chải hai cái, một cái đầu trung phân tiêu chuẩn chỉnh tề, miệng còn một há một mở nói, "Lão Hà! Tư liệu hôm 18 tháng 5 sao còn chưa phân cho tôi!"
Người đang rót cà phê than thở chất lỏng này không uống ngon bằng trà, nghiêng người về một phía đổ đầy một chén lớn, nhanh chóng rời khỏi máy pha cà phê, miệng nói, "Lúc sáng đã đưa cho cậu, tự mình tìm!"
Cô gái đang gọi điện thoại rống to về phía điện thoại, "Đừng tìm cớ với bà đây! Người nọ chính là một tên lừa gạt! Có tin không!"
Ba một tiếng cúp điện thoại, đầu lưỡi theo miệng im bặt.
Tả Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, gãi gãi ống quần của mình, người đó, đầu lưỡi dài khoảng một thước...
Hạ Ngọc cuốn lưỡi nhét vào miệng, nhìn về hướng cậu mỉm cười, "Bé đáng yêu, chúng ta lại gặp mặt."
Tả Ngôn nhìn như cực kỳ bình tĩnh, thật ra cả người đã đông cứng.
Nơi này mẹ nó là chỗ nào, phủ Khai Phong? Cũng không kém với địa phủ nhiều lắm.
"Hạ tiểu bảo! Em ăn hiếp em ấy đúng không!" Nữ nhân thấy cậu không nói lời nào, nhất thời hướng về phía đối diện gào thét.
Hạ Bảo khóc tang mặt, "Chị! Em nào dám ăn hiếp cậu ta chứ, còn nữa, đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tên đầy đủ của em!"
Hạ Ngọc nhéo lỗ tai anh ta, "Về phần mặt mũi này của em, trị giá bao nhiêu đồng? Nói, bé gấu trúc làm sao vậy?"
Hạ Bảo xoa xoa lỗ tai, "Cậu ta muốn rời khỏi đây."
"Ai muốn rời đi?"
Thanh âm đạm mạc từ phía sau mọi người truyền đến, tiếng bước chân trước đó khiến mọi người hồi phục trạng thái nguyên bản cũng theo đó đứng ở phía sau.
HLTT: Tuần này thiệt không có tâm trạng đăng chương mới. Đang tháng cô hồn, mọi người ra đường cẩn thận một chút, tư trang quý giá ra đường đừng cầm ngông nghênh bên ngoài. Hôm 4/8 vừa rồi mình vừa bị giựt điện thoại, chúng nó canh me đi nguyên một băng, băng trước đi đầu xem xét, băng sau đi giựt. Cũng may điện thoại mình không cầm chặt tay cũng không giữ chặt lại chứ không nó giựt mạnh là té xe rồi, của đi thay người vậy, mọi người nhớ cẩn thận nhé!
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Hệ thống: [Ngươi thật sự muốn biết à?]
Tả Ngôn: [Nói mau, đã xảy ra chuyện gì?]
Hệ thống trong đầu cậu bắt chước dáng vẻ lúc hút thuốc, tang thương nói: [Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi hung dữ như vậy.]
Tả Ngôn tò mò hỏi, [Ta đã làm gì?]
Hệ thống nhớ lại tình cảnh hôm đó, [Thật ra ngươi cũng không làm gì cả, chẳng qua sau khi báo đốm gặm mông của ngươi, ngươi liền té xỉu thuận tiện cũng đập vào người nó rơi xuống.]
Sau một trận trầm mặc, hệ thống nhịn không được, [Sao ngươi không hỏi tiếp nữa?]
Tả Ngôn: [Ta đang tính toán.]
Hệ thống: [Tính toán gì?]
Tả Ngôn: [Khiển trách một hệ thống thích thừa nước đục thả câu có tỉ lệ thành công là bao nhiêu.]
Hệ thống: [Sau khi ngươi hôn mê liền xảy ra động đất lần thứ hai, từ trên trời đánh xuống một vùng ánh sáng đỏ bao phủ ngươi và con báo đốm kia, sau 24 giờ 15 phút 17 giây, ánh sáng đỏ nhạt đi, báo đốm thành gạch men còn ngươi biến thành người.]
Tả Ngôn: [Ngươi đang kể truyện cổ tích đó hả?]
Hệ thống dùng thanh âm máy móc nói, [Sau khi ánh sáng đỏ nhạt đi, vết máu bên miệng và ngón tay của ngươi phân bố đều, kết luận, chính ngươi khiến con báo đốm kia bị che gạch men.]
Tả Ngôn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, trắng trắng tròn tròn, móng tay mượt mà sáng bóng, năm ngón tay thu lại, nắm chặt thành một nắm tay tròn tròn nhỏ nhỏ như bánh bao.
Tả Ngôn: [Ta đã sắp thích ứng được cuộc sống của gấu trúc.]
Hệ thống: [Có thể là do mục tiêu cảm thấy hình thể kia của ngươi không dễ 'vỗ tay' nên mới cố ý mở bàn tay vàng cho ngươi.]
Tả Ngôn: [Ngươi đang nói giỡn đó hả?]
Hệ thống: [Đúng vậy.] Ngoại trừ khả năng này còn có thể có cái khác à?
Tả Ngôn không hề có chút ấn tượng với những lời mà nó nói, cậu chỉ cảm thấy mông mình còn hơi đau.
Tả Ngôn: [Vậy phòng điều tra đặc biệt la cái quỷ gì?]
Hệ thống: [Nói đơn giản chính là một văn phòng chuyên phụ trách điều tra con người, sự việc phi khoa học.]
Giống loài quỷ chính xác là phi khoa học, gấu trúc xác đáng nhưng cũng có hơi phi khoa học.
Tả Ngôn bắt đầu vì hoàn cảnh của mình mà lo lắng, sau khi xây dựng đất nước thì động vật không được thành tinh, cho dù cậu có là bảo vật quốc gia cũng không có đặc quyền như vậy.
Ở trong nơi giống phòng bệnh này vài ngày, cậu đều luôn thật cẩn thận, mới đầu cậu không dám hỏi nhiều, đợi đến khi cậu cảm thấy thời cơ chín mùi, mới ngay ở giữa trưa cùng ngày hỏi chuyện người anh em mang cơm đến, "Lúc nào thì tôi có thể rời đi?"
Người anh em kia nhìn cậu từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu, "Cậu không thể đi được rồi."
Sao lại không thể rời đi, đợi đã đừng đi nhanh vậy chứ, tui bo cho anh thêm mười đông!
Người anh em đưa cơm xem chừng thoại tuýp người không có thói quen nhiều lời, vung ống tay áo lên không hề mang đi một sợi lông gấu trúc nào.
Tả Ngôn: [Bọn họ sẽ không định muốn giết ta đó chớ.]
Hệ thống an ủi cậu: [Yên tâm đi, dù gì ngươi cũng là bảo vật quốc gia, hơn nữa xem ở chuyện bọn họ tích cực mỗi ngày đổi đủ loại măng đa dạng cho ngươi, bọn họ sẽ không làm loại chuyện mất cả vốn lẫn lời này.]
Tả Ngôn: [Nói không chừng là bữa tối cuối cùng thì sao?]
Hệ thống: [Ngươi đổi một góc độ khác mà suy nghĩ thử xem, nếu bây giờ thả ngươi đi, ngươi không những không có tiền, còn không có thân phận gì, có ra ngoài cũng không thể sinh hoạt.]
Tả Ngôn cầm cây măng gõ gõ lòng bàn tay: [Hệ thống, sao ta lại cảm thấy ngươi hình như đã biết được chuyện gì đó?]
Hệ thống: [Là ảo giác của ngươi, uống sữa nhanh đi, một lát nữa sữa lạnh bây giờ.]
Tả Ngôn nửa tin nửa ngờ, lấy núm vú cao su trên bình ra, cũng không biết ai có loại sở thích ác độc như vậy, uống sữa bột thì uống sữa bột, tại sao mỗi ngày đều dùng bình sữa em bé đưa đến đây!
Đến buổi chiều, có người đến gõ cửa phòng của cậu, đưa cho cậu một bộ quần áo.
"Mặc quần áo vào rồi đi theo tôi."
Sau khi Tả Ngôn thay xong quần áo bước ra, đi theo người xa lạ này rốt cuộc cũng rời khỏi phòng bệnh của cậu.
Hoàn cảnh bên ngoài hệt như một bệnh viện bình thường, thậm chí còn đơn sơ hơn bệnh viện bình thường một tí.
Ghế dựa cũ kĩ, mặt tường bị tróc sơn loang lổ vài đồ án hình thù kì quái, tựa như trong nháy mắt liền về đến niên đại 90.
"Cậu dưỡng thương như thế nào rồi? Tự giới thiệu một chút, tôi họ Hạ, sau này cậu cứ gọi tôi là Hạ ca là được."
Tả Ngôn gật đầu, "Vâng."
"Cậu cứ thoải mái đi, chúng tôi sẽ không làm gì cậu, tốt xấu gì nguyên hình của cậu cũng là giống loài gấu trúc cực kỳ thưa thớt, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp qua gấu trúc thành tinh."
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, cậu cũng chưa từng gặp qua.
Người thanh niên bên cạnh cười cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, anh ta giải thích một chút với Tả Ngôn về phòng điều tra đặc biệt của bọn họ, "Chỉ cần là án kiện có điểm gì kì lạ thì sẽ tìm chúng ta, giao cho chúng ta xử lí, mỗi người ở phòng làm việc đều rất dễ ở chung, sau này cậu từ từ tiếp xúc rồi sẽ biết."
Đợi đã, ai nói tôi muốn ở lại đây? Anh đây là ép mua hay ép bán vậy?!
Nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, thanh niên nói: "Chúng tôi hiện tại vẫn chưa điều tra rõ được cậu tại sao sẽ biến thành người, ở thời đại này có thể thành tinh đều là những lão già đã có không ít tuổi, còn tên nhóc cậu mới một hai tuổi... đúng là một ví dụ rất đáng ngạc nhiên."
Tả Ngôn nhìn đến ánh mắt tò mò của thanh niên, cậu dời mắt, đừng nhìn cậu, cậu làm sao biết đã xảy ra chuyện gì.
Thanh niên nhìn bộ dáng cúi đầu của cậu, gãi gãi hai má, "Sao cậu lại không nói chuyện?"
Tả Ngôn ngẩng đầu, "Lúc nào thì tôi mới có thể rời đi?"
Thanh niên đáp: "Cậu muốn đi? Cậu đã suy nghĩ kĩ?"
Thiếu niên, lời tạm biệt nói một nửa, anh dùng vẻ mặt này nhìn tôi là có ý gì?
"Ưm~"
"Ưm~ ưm!"
Tiếng ưm ưm quen thuộc này hấp dẫn tầm mắt của hai người, chỉ thấy ở cửa đối diện có một tên trắng trẻo tròn tròn mập mạp lùn lùn ôm chặt cửa, bộ dáng thề sống chết cũng không muốn buông tay, ở bên cạnh còn có một anh cao to cầm áo thun đầu đầy mồ hôi.
"Cát Lan?"
Nghe thấy có người gọi tên của nó, hai mắt bé mập mạp sáng lên, đảo mắt nhìn nhìn hai người bọn họ, sau đó hướng về hướng cậu chạy đến, "Tư Kỳ!"
"Khụ khụ..."
"Một cái ôm mạnh thiếu chút nữa xô cậu đập vào trong tường, đẩy đều đẩy không ra.
"Ưm~" Tư Kỳ, sao ông lại biến thành như vầy? Xấu đến mức tui thiếu chút nữa nhận không ra.
Tả Ngôn:...
Anh cao to lau mồ hôi bước lại, "Cậu ta nói gì, tôi một câu cũng nghe không hiểu."
Tả Ngôn đỡ thắt lưng, làm phiên dịch thay nó, "Cậu ta nói cậu ta không muốn mặc quần áo."
Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt hai người đối diện hơi kì lạ.
Cậu đỡ thắt lưng, Cát Lan có thói quen ôm lấy chân cậu, tư thế này...
Cuối cùng Tả Ngôn một bên lừa gạt một bên lấy măng dụ dỗ khuyên can mãi mới dỗ cậu ta mặc quần áo vào.
Tả Ngôn: [Đừng nói với ta là chín người anh em kia đã tu luyện thành người hết rồi nha.]
Hệ thống: [Không có, nó là do lúc ấy thấy ngươi bị báo đốm cắn, muốn đi cứu ngươi, đồng thời bị cuốn vào trong vùng ánh sáng đỏ.]
Nói cách khác, anh bạn này là bị cậu liên luỵ.
Ánh mắt Tả Ngôn nhìn nó ôn nhu đi nhiều, được thôi, nể tình mày nghĩa khí với tao như vậy, cừu oán lên cây liền xoá bỏ.
Thanh niên xưng mình họ Hạ sau khi gặp Cát Lan mới nhớ tới nó, bảo mang theo nó cùng đi.
Tả Ngôn hỏi, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi gặp lão đại, sau đó sắp xếp chỗ ở cho các cậu."
"Đồng loại của chúng tôi đều ở nơi các anh sắp xếp ư?"
"Đương nhiên không, nơi này của chúng tôi cũng không phải sở thu nuôi, chỉ là do thân phận hai người cậu khá đặc biệt, theo tôi được biệt, hai người cậu là đôi gấu trúc biến hình người duy nhất trong những năm gần đây."
Ánh mắt thanh niên kia nhìn hai người họ mang theo chút cảm thán, khi còn sống có thể gặp được loại chuyện kì lạ này, sống cũng không có gì uổng phí.
Tả Ngôn: Tôi chỉ tò mò các anh sẽ mang tôi sắp xếp ở đâu.
Cát Lan thuộc loại nếu cho nó đồ ăn thì mọi chuyện trong mắt nó đều không thành vấn đề, mấy ngày nay tuy rằng có chướng ngại với ngôn ngữ của con người, nhưng có ăn là được rồi.
Loài sinh vật này luôn hướng đến cuộc sống an nhàn, do đó tính cách cũng rất đơn giản.
Sau khi ra khỏi bệnh viện cũ kĩ, đi qua hai ngõ nhỏ, trên đường đi còn chào hỏi với ông lão sửa xe đạp.
"Ông ơi, hôm nay chuyện làm ăn thế nào?"
"Cũng được, tên nhóc cậu vài ngày không gặp sao lại đen đến mức này..."
Tả Ngôn thừa dịp hai người nói chuyện mà nhìn nhìn xung qianh, chỗ này cùng loại với tứ hợp viện, ngõ nhỏ ngã tư đường, người qua lại, thoạt nhìn khá bình thường.
Sau khi cùng ông lão chào hỏi, hai người đi tiếp, Tả Ngôn mới đầu còn học đường, sau đó liền buông bỏ.
Quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng...
Tả Ngôn: [Nơi này xây hệt như mê cung.]
Hệ thống: [Đây hình như là trận pháp đồ.]
Tả Ngôn: [Biết không ít.]
Hệ thống kiêu ngạo ưỡn ngực hô: [Đương nhiên, ta chính là trợ thủ đắc lực của ngươi.]
Tả Ngôn mặt không đổi sắc: [Làm công khoá không ít đúng không.]
Hệ thống đáp theo bản năng: [Làm từ nửa tháng trước...]
Tốt lắm, nửa tháng trước đã chuẩn bị, lúc đó cậu còn đang giả làm gấu trúc trong vườn bách thú.
Cuối cùng hai người đứng ở cửa lớn màu đỏ thắm, Tả Ngôn ngẩng đầu ở trên có vài chữ to cực kỳ dễ thấy.
'Phủ Khai Phong'
Mẹ nó, cậu đây là đi nhầm phim à?
Đối mặt với ánh mắt hỏi ý kiến của Tả Ngôn, thanh niên ngại ngùng sờ sờ mũi, "Lão đại của chúng tôi là fan của Bao Chửng."
Anh ta ở bên cạnh tìm tìm, rốt cuộc tìm thấy một tấm bài rách nát, rỉ sắt, đế màu đen, vài chữ to màu đỏ viết 'Phòng điều tra đặc biệt'.
Có lẽ là do mưa làm ướt chữ, từng chữ đều mang một một ấn đỏ thật dài, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Tả Ngôn lại nhìn nhìn ba chữ 'Phủ Khai Phong' rồng bay phượng múa —— đãi ngộ khác biệt, nơi này không thể ở lâu, phải sớm rời đi.
Bước vào chào hỏi cùng ông lão trông cửa một cái, ông lão vẫn luôn cuối đầu xem báo, nghe thấy tiếng bọn họ cũng chỉ "Ừ" một tiếng.
Sau khi bước vào phòng làm việc, Tả Ngôn và Cát Lan đều được tiếp đón 'nồng nhiệt'.
Không cần biết là người đang vò đầu bứt tai hay là người đang rót cà phê hay là người đang gọi điện thoại, đều sôi nổi đưa tầm mắt về phía hai người cậu.
Mà ngay cả Cát Lan đều cảm thấy kì kì, gắt gao nắm chặt cánh tay cậu, đương nhiên bên cạnh đó cũng không quên gặm măng an ủi.
Thiếu niên mập mạp trắng nõn trong tay cầm một cây măng lớn, đưa đến miệng cắn một hơi, nhai hai cái liền nuốt xuống, người trong phòng đều cảm thấy cổ họng hơi đau.
Tả Ngôn nhìn ánh mắt của bọn họ, giờ khắc này cậu liền tìm lại được tâm tình lúc trước làm gấu trúc bị vây xem.
Lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ phía sau, người trong phòng làm việc nhất thời khôi phục lại bộ dáng trước đó.
Người đang vò đầu dứt tai kéo đầu xuống, dùng lược chải hai cái, một cái đầu trung phân tiêu chuẩn chỉnh tề, miệng còn một há một mở nói, "Lão Hà! Tư liệu hôm 18 tháng 5 sao còn chưa phân cho tôi!"
Người đang rót cà phê than thở chất lỏng này không uống ngon bằng trà, nghiêng người về một phía đổ đầy một chén lớn, nhanh chóng rời khỏi máy pha cà phê, miệng nói, "Lúc sáng đã đưa cho cậu, tự mình tìm!"
Cô gái đang gọi điện thoại rống to về phía điện thoại, "Đừng tìm cớ với bà đây! Người nọ chính là một tên lừa gạt! Có tin không!"
Ba một tiếng cúp điện thoại, đầu lưỡi theo miệng im bặt.
Tả Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, gãi gãi ống quần của mình, người đó, đầu lưỡi dài khoảng một thước...
Hạ Ngọc cuốn lưỡi nhét vào miệng, nhìn về hướng cậu mỉm cười, "Bé đáng yêu, chúng ta lại gặp mặt."
Tả Ngôn nhìn như cực kỳ bình tĩnh, thật ra cả người đã đông cứng.
Nơi này mẹ nó là chỗ nào, phủ Khai Phong? Cũng không kém với địa phủ nhiều lắm.
"Hạ tiểu bảo! Em ăn hiếp em ấy đúng không!" Nữ nhân thấy cậu không nói lời nào, nhất thời hướng về phía đối diện gào thét.
Hạ Bảo khóc tang mặt, "Chị! Em nào dám ăn hiếp cậu ta chứ, còn nữa, đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tên đầy đủ của em!"
Hạ Ngọc nhéo lỗ tai anh ta, "Về phần mặt mũi này của em, trị giá bao nhiêu đồng? Nói, bé gấu trúc làm sao vậy?"
Hạ Bảo xoa xoa lỗ tai, "Cậu ta muốn rời khỏi đây."
"Ai muốn rời đi?"
Thanh âm đạm mạc từ phía sau mọi người truyền đến, tiếng bước chân trước đó khiến mọi người hồi phục trạng thái nguyên bản cũng theo đó đứng ở phía sau.
HLTT: Tuần này thiệt không có tâm trạng đăng chương mới. Đang tháng cô hồn, mọi người ra đường cẩn thận một chút, tư trang quý giá ra đường đừng cầm ngông nghênh bên ngoài. Hôm 4/8 vừa rồi mình vừa bị giựt điện thoại, chúng nó canh me đi nguyên một băng, băng trước đi đầu xem xét, băng sau đi giựt. Cũng may điện thoại mình không cầm chặt tay cũng không giữ chặt lại chứ không nó giựt mạnh là té xe rồi, của đi thay người vậy, mọi người nhớ cẩn thận nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.