Chương 51: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (10)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Khi Tả Ngôn bước qua của ông chủ cậu, chỉ thấy đối phương đang cười chào hỏi với Tạ Hào.
Sau đó khi dời tầm mắt qua người cậu, nụ cười kia hạ xuống rất nhiều, đôi mắt kia cũng luôn luôn là bộ dạng từ trên cao nhìn xuống cậu.
Không hiểu sao người vừa trẻ vừa có tương lai như Tạ Hào lại cố tình coi trọng người như cậu.
Tả Ngôn đọc hiểu suy nghĩ trên mặt của ông, rất muốn bước qua vỗ vỗ bả vai của ông nói, nếu ngài đã nghĩ vậy rồi thì phiền nói thẳng với tôi một tiếng.
Tạ Hào vẫn luôn nắm lấy tay cậu, vừa ra khỏi siêu thị Tả Ngôn liền tránh thoát.
Người này dù gì cũng là một nhân vật khá nổi danh, do dự, cậu không muốn khiến người khác bàn tán loại chuyện này.
"Cậu hôm nay sao lại đột nhiên bỏ đi vậy? Hơn nữa cũng không chịu bôi thuốc."
Trên mặt Tả Ngôn có chút đỏ, gãi gãi hai má, "Tôi sực nhớ ra tôi bị muộn giờ làm rồi."
Nếu không đi vậy không lẽ còn ở chỗ đó chờ làm thêm một phát với anh à?
Tạ Hào nhìn chiếc xe cách đó không xa, "Tôi đã thay cậu xin nghỉ hai ngày với ông chủ của cậu rồi, tôi chở cậu về nghỉ ngơi."
Lúc này Tả Ngôn sẽ nói không ư? Đương nhiên là không có khả năng.
"Tự tôi về là được rồi."
Tạ Hào nói: "Tôi chở cậu."
Tả Ngôn cự tuyệt hai cái mang tính tượng trưng, sau đó an vị ngồi vào trong xe.
Lúc Tạ Hào lái xe có chú ý đến tư thế ngồi của cậu, trong mắt hiện lên ý cười.
"Tối hôm qua tôi phát hoả quá mức..."
Trên mặt Tả Ngôn liền lộ ra biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ, cứ một lần lại một lần nhắc đến, anh sợ tôi không biết tối qua anh làm gì à!
Ông đây nhớ rõ ràng hết đó nhé!
Tên biến thái bệnh thần kinh!
Đừng tuởng rằng anh cứ bày ra bộ dáng giải thích này thì tôi có thể tha thứ cho hành vi tối qua của anh.
Một chút bôi trơn cũng không có, làm thì cứ thích đâm mạnh vào tận sâu, anh cho tôi là cái gì?
Ngay lúc này hệ thống thêm vào một câu, "Theo tư liệu thì tối hôm qua chính là lần đầu tiên của hắn."
Tả Ngôn sửng sốt, "Hắn cũng đã hai mươi tám rồi."
Hệ thống thực nghiêm túc nói: "Theo tư liệu thì hắn là một người lãnh đạm trong vấn đề tình dục."
Tả Ngôn: "Ngươi không đùa ta?"
Theo độ nhiệt tình đêm qua, đây là một chuyện cực buồn cười biết không?
Hệ thống: "Không đùa, điều này chứng minh ngươi rất tuyệt, cố lên nha."
Tả Ngôn: Tâm mệt, không muốn nói chuyện.
"Vừa nãy cậu nói tối qua có người theo dõi cậu?"
Tả Ngôn không biết hắn hỏi câu này là có ý gì, châm chước nói: "Tôi chỉ nghe được tiếng bước chân."
Tạ Hào lo lắng nói: "Không nhìn thấy được mặt?"
"Không."
Sắc mặt Tạ Hào nghiêm túc lên, "Như vậy không được, cũng cần phải đến sở cảnh sát báo cáo một chút."
"Ừm, tôi biết rồi."
Lúc Tả Ngôn nói chuyện có cố ý quan sát vẻ mặt của hắn, ngược lại lại không phát hiện được điều gì.
Chẳng lẽ người tối qua không phải hắn?
Hệ thống: "Nếu hắn thật sự muốn giết ngươi thì đêm qua đã động thủ rồi."
Tả Ngôn: "Lỡ như hắn thích lén lút giết người thì sao?"
Hệ thống: "... Ta càng thiên hướng việc hắn làm ngươi đến có tình cảm."
Vừa nghĩ đến, mông liền truyền lên một trận đau đớn, Tả Ngôn thay đổi tư thế ngồi.
Đến cửa nhà cậu, Tả Ngôn chậm chạp chậm chạp mở cửa.
Tả Ngôn: "Hệ thống, ta đã dọn cái đống đồ kia của Hứa Dương sạch sẽ chưa?"
Hệ thống: "Đều bỏ vào trong tủ đầu giường rồi."
Cái này được, việc Hứa Dương chết hiện tại chính là một điều rất bí ẩn, có hai loại khả năng, một, chính là do người ở đằng sau này giết, lý do rất có khả năng là do những bức tranh kia, còn có những tấm ảnh kia nữa.
Hiện tại nếu lại bị đối phương nhìn thấy thêm lần nữa, thật có khả năng sẽ khiến hắn nổi lên sát ý lần thứ hai.
Mà còn một loại khả năng khác đó chính là, bây giờ còn một tên độc thủ sau màn vẫn chưa được tìm ra.
Nghĩ như vậy, da gà của Tả Ngôn liền muốn nổi lên, trước mắt cậu không chỉ muốn đối phó với tên bệnh tâm thần này mà sau lưng cậu còn phải đề phòng một tên sát nhân.
Tạ Hào một đường nhìn thẳng bóng lưng của cậu, áo sơmi màu trắng vừa vặn phác hoạ ra thân hình của cậu.
Nhớ lại lúc thiếu niên ở trong nước hai mắt đầy sương mù, ánh mắt hắn càng thâm xuống.
Quay lại, Tạ Hào đánh giá nhà của cậu, hoàn cảnh sinh sống sẽ ảnh hướng đến lòng của một người.
Hoàn cảnh như vầy cùng thiếu niên có chút không tương xướng.
Bên này Tả Ngôn còn đang loay hoay với bình đun siêu tốc, người đến nhà, phản ứng đầu tiên là phải rót nước mời người.
Cố tình cũng thực trùng hợp, cậu vừa đặt bình đun siêu cấp lên bệ, chỉ thấy đèn sáng lên hai cái sau đó liền triệt để bãi công.
Hết cách rồi, đây chính là ý trời.
Tả Ngôn tay không trở về.
Tạ Hào cầm chai thuốc ra, cười nói: "Vẫn nên thoa thuốc trước đi, nếu không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng."
Tả Ngôn nhìn nhìn thuốc mỡ trong tay hắn, nói: "Để tôi tự mình làm được rồi, Tạ tiên sinh nếu không còn việc gì nữa thì vẫn nên trở về đi."
Ý cười của Tạ Hào có chút sâu, "Cậu chắc rằng cậu sẽ tự mình thoa à?"
Sẽ không.
Biểu tình của Tả Ngôn đã bán ra cậu.
Tạ Hào nói: "Ba mẹ tôi đều là bác sĩ, cậu cũng có thể xem tôi là nửa cái bác sĩ, có bác sĩ giúp cậu thoa thuốc, cậu không cần câu nệ như vậy, hay là nói, cậu muốn đến bệnh viện hơn?"
Lựa chọn của Tả Ngôn chính là trực tiếp cầm chai thuốc trong tay hắn, sau đó một người bước vào phòng tắm.
Nhìn cái chai, chậm chạp không hạ thủ, nửa ngày, mới dùng đầu ngón tay quệt chút thuốc mỡ, đưa vào phía sau.
Tạ Hào đứng trong nhà đánh giá một vòng, khoé mắt chú ý đến trong chiếc tủ đầu giường lộ ra nửa tờ giấy dính vài vệt thuốc màu.
Nhẹ nhàng kéo ra, một bức tranh vẽ người liền xuất hiện trước mắt hắn.
Kéo ngăn tủ ra, một xấp ảnh và tranh được chỉnh tề đặt bên trong...
Cốc cốc cốc.
"Sao vậy?"
"Cậu quên một chai thuốc."
Tả Ngôn bởi vì tiếng gõ cửa đột ngột truyền đến này mà khẩn trương, ngón tay đang đặt ở bộ vị không thể nói ra.
Sắc mặt nhăn nhó trong một cái chớp mắt, trong đầu Tả Ngôn đột nhiên có suy nghĩ mình đang tự làm chính mình.
Thấy người bên trong không trả lời, Tạ Hào đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy quần của thiếu niên được cởi đến đầu gối, áo sơmi màu trắng che đậy nửa cái mông.
Như ẩn như hiện, ngón tay trắng nõn đang chặn ở chỗ kia.
Đồng tử của Tạ Hào co rụt lại, hô hấp nặng xuống.
Tả Ngôn cảm giác ở phía sau vừa bước vào một người, vội vàng rút tay ra, sau đó che chắn bộ vị trọng yếu. ( Nghĩ sao mà quay mông ra cửa thế hả con:V)
Biểu tình của Tạ Hào lúc này thật bình tĩnh, vươn tay ra, xuyên qua thắt lưng của Tả Ngôn, đặt một vật trên bồn rửa tay của cậu.
"Nhớ là phải dùng hai chai cùng lúc."
Tả Ngôn gật đầu, ánh mắt ý bảo hắn nhanh đi ra ngoài đi, còn nữa, mau thu lại phản ứng vừa nãy của anh, rất rõ ràng.
Lúc Tạ Hào xoay người bước ra ngoài liếc mắt nhìn quần áo trên người thiếu niên, sau đó nhìn chăm chú quần lót của cậu, rồi dời xuống đùi của thiếu niên.
Tả Ngôn ở bên trong vội vàng chuẩn bị thật tốt, lúc ra ngoài cả người từ tâm đều lộ ra một tia mỏi mệt.
Lúc cậu ra ngoài Tạ Hào đang nói chuyện điện thoại.
Cậu đứng bên cạnh vờ như đang múc nước ấm, nhưng thật ra đang nghe lén cuộc nói chuyện giữa hắn cùng người bên kia.
Hình như nói về chuyện muốn đi du lịch ở đâu đó, còn nghe được phong cảnh ở đó rất đẹp hợp để vẽ tranh, cũng không là chỉ có một người đi.
Sau khi vừa nghe được vài câu như vậy, Tạ Hào cũng đã cúp điện thoại.
"Bên tôi có chút việc, không thể không về trước, đây là số điện thoại của tôi, nếu cậu gặp chuyện gì, có thể gọi cho tôi."
Tạ Hào cười xin lỗi với cậu, một bên lấy giấy bút ra viết xuống một dãy số, đặt trên bàn.
Trước khi đi còn không quên dặn cậu, "Đừng quên thoa thuốc."
Tả Ngôn bực mình đóng cửa lại, đi đi không tiễn.
Tạ Hào nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình, nhẹ giọng mỉm cười.
Xoay người nhớ đến cuộc gọi kia, ánh mắt lạnh xuống.
Sân khấu kịch hắn đã chuẩn bị xong, diễn viên cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.
HLTT: Sắp bắt đầu đến đoạn suy luận, giết người rồi các bácccccc ^^
Khi Tả Ngôn bước qua của ông chủ cậu, chỉ thấy đối phương đang cười chào hỏi với Tạ Hào.
Sau đó khi dời tầm mắt qua người cậu, nụ cười kia hạ xuống rất nhiều, đôi mắt kia cũng luôn luôn là bộ dạng từ trên cao nhìn xuống cậu.
Không hiểu sao người vừa trẻ vừa có tương lai như Tạ Hào lại cố tình coi trọng người như cậu.
Tả Ngôn đọc hiểu suy nghĩ trên mặt của ông, rất muốn bước qua vỗ vỗ bả vai của ông nói, nếu ngài đã nghĩ vậy rồi thì phiền nói thẳng với tôi một tiếng.
Tạ Hào vẫn luôn nắm lấy tay cậu, vừa ra khỏi siêu thị Tả Ngôn liền tránh thoát.
Người này dù gì cũng là một nhân vật khá nổi danh, do dự, cậu không muốn khiến người khác bàn tán loại chuyện này.
"Cậu hôm nay sao lại đột nhiên bỏ đi vậy? Hơn nữa cũng không chịu bôi thuốc."
Trên mặt Tả Ngôn có chút đỏ, gãi gãi hai má, "Tôi sực nhớ ra tôi bị muộn giờ làm rồi."
Nếu không đi vậy không lẽ còn ở chỗ đó chờ làm thêm một phát với anh à?
Tạ Hào nhìn chiếc xe cách đó không xa, "Tôi đã thay cậu xin nghỉ hai ngày với ông chủ của cậu rồi, tôi chở cậu về nghỉ ngơi."
Lúc này Tả Ngôn sẽ nói không ư? Đương nhiên là không có khả năng.
"Tự tôi về là được rồi."
Tạ Hào nói: "Tôi chở cậu."
Tả Ngôn cự tuyệt hai cái mang tính tượng trưng, sau đó an vị ngồi vào trong xe.
Lúc Tạ Hào lái xe có chú ý đến tư thế ngồi của cậu, trong mắt hiện lên ý cười.
"Tối hôm qua tôi phát hoả quá mức..."
Trên mặt Tả Ngôn liền lộ ra biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ, cứ một lần lại một lần nhắc đến, anh sợ tôi không biết tối qua anh làm gì à!
Ông đây nhớ rõ ràng hết đó nhé!
Tên biến thái bệnh thần kinh!
Đừng tuởng rằng anh cứ bày ra bộ dáng giải thích này thì tôi có thể tha thứ cho hành vi tối qua của anh.
Một chút bôi trơn cũng không có, làm thì cứ thích đâm mạnh vào tận sâu, anh cho tôi là cái gì?
Ngay lúc này hệ thống thêm vào một câu, "Theo tư liệu thì tối hôm qua chính là lần đầu tiên của hắn."
Tả Ngôn sửng sốt, "Hắn cũng đã hai mươi tám rồi."
Hệ thống thực nghiêm túc nói: "Theo tư liệu thì hắn là một người lãnh đạm trong vấn đề tình dục."
Tả Ngôn: "Ngươi không đùa ta?"
Theo độ nhiệt tình đêm qua, đây là một chuyện cực buồn cười biết không?
Hệ thống: "Không đùa, điều này chứng minh ngươi rất tuyệt, cố lên nha."
Tả Ngôn: Tâm mệt, không muốn nói chuyện.
"Vừa nãy cậu nói tối qua có người theo dõi cậu?"
Tả Ngôn không biết hắn hỏi câu này là có ý gì, châm chước nói: "Tôi chỉ nghe được tiếng bước chân."
Tạ Hào lo lắng nói: "Không nhìn thấy được mặt?"
"Không."
Sắc mặt Tạ Hào nghiêm túc lên, "Như vậy không được, cũng cần phải đến sở cảnh sát báo cáo một chút."
"Ừm, tôi biết rồi."
Lúc Tả Ngôn nói chuyện có cố ý quan sát vẻ mặt của hắn, ngược lại lại không phát hiện được điều gì.
Chẳng lẽ người tối qua không phải hắn?
Hệ thống: "Nếu hắn thật sự muốn giết ngươi thì đêm qua đã động thủ rồi."
Tả Ngôn: "Lỡ như hắn thích lén lút giết người thì sao?"
Hệ thống: "... Ta càng thiên hướng việc hắn làm ngươi đến có tình cảm."
Vừa nghĩ đến, mông liền truyền lên một trận đau đớn, Tả Ngôn thay đổi tư thế ngồi.
Đến cửa nhà cậu, Tả Ngôn chậm chạp chậm chạp mở cửa.
Tả Ngôn: "Hệ thống, ta đã dọn cái đống đồ kia của Hứa Dương sạch sẽ chưa?"
Hệ thống: "Đều bỏ vào trong tủ đầu giường rồi."
Cái này được, việc Hứa Dương chết hiện tại chính là một điều rất bí ẩn, có hai loại khả năng, một, chính là do người ở đằng sau này giết, lý do rất có khả năng là do những bức tranh kia, còn có những tấm ảnh kia nữa.
Hiện tại nếu lại bị đối phương nhìn thấy thêm lần nữa, thật có khả năng sẽ khiến hắn nổi lên sát ý lần thứ hai.
Mà còn một loại khả năng khác đó chính là, bây giờ còn một tên độc thủ sau màn vẫn chưa được tìm ra.
Nghĩ như vậy, da gà của Tả Ngôn liền muốn nổi lên, trước mắt cậu không chỉ muốn đối phó với tên bệnh tâm thần này mà sau lưng cậu còn phải đề phòng một tên sát nhân.
Tạ Hào một đường nhìn thẳng bóng lưng của cậu, áo sơmi màu trắng vừa vặn phác hoạ ra thân hình của cậu.
Nhớ lại lúc thiếu niên ở trong nước hai mắt đầy sương mù, ánh mắt hắn càng thâm xuống.
Quay lại, Tạ Hào đánh giá nhà của cậu, hoàn cảnh sinh sống sẽ ảnh hướng đến lòng của một người.
Hoàn cảnh như vầy cùng thiếu niên có chút không tương xướng.
Bên này Tả Ngôn còn đang loay hoay với bình đun siêu tốc, người đến nhà, phản ứng đầu tiên là phải rót nước mời người.
Cố tình cũng thực trùng hợp, cậu vừa đặt bình đun siêu cấp lên bệ, chỉ thấy đèn sáng lên hai cái sau đó liền triệt để bãi công.
Hết cách rồi, đây chính là ý trời.
Tả Ngôn tay không trở về.
Tạ Hào cầm chai thuốc ra, cười nói: "Vẫn nên thoa thuốc trước đi, nếu không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng."
Tả Ngôn nhìn nhìn thuốc mỡ trong tay hắn, nói: "Để tôi tự mình làm được rồi, Tạ tiên sinh nếu không còn việc gì nữa thì vẫn nên trở về đi."
Ý cười của Tạ Hào có chút sâu, "Cậu chắc rằng cậu sẽ tự mình thoa à?"
Sẽ không.
Biểu tình của Tả Ngôn đã bán ra cậu.
Tạ Hào nói: "Ba mẹ tôi đều là bác sĩ, cậu cũng có thể xem tôi là nửa cái bác sĩ, có bác sĩ giúp cậu thoa thuốc, cậu không cần câu nệ như vậy, hay là nói, cậu muốn đến bệnh viện hơn?"
Lựa chọn của Tả Ngôn chính là trực tiếp cầm chai thuốc trong tay hắn, sau đó một người bước vào phòng tắm.
Nhìn cái chai, chậm chạp không hạ thủ, nửa ngày, mới dùng đầu ngón tay quệt chút thuốc mỡ, đưa vào phía sau.
Tạ Hào đứng trong nhà đánh giá một vòng, khoé mắt chú ý đến trong chiếc tủ đầu giường lộ ra nửa tờ giấy dính vài vệt thuốc màu.
Nhẹ nhàng kéo ra, một bức tranh vẽ người liền xuất hiện trước mắt hắn.
Kéo ngăn tủ ra, một xấp ảnh và tranh được chỉnh tề đặt bên trong...
Cốc cốc cốc.
"Sao vậy?"
"Cậu quên một chai thuốc."
Tả Ngôn bởi vì tiếng gõ cửa đột ngột truyền đến này mà khẩn trương, ngón tay đang đặt ở bộ vị không thể nói ra.
Sắc mặt nhăn nhó trong một cái chớp mắt, trong đầu Tả Ngôn đột nhiên có suy nghĩ mình đang tự làm chính mình.
Thấy người bên trong không trả lời, Tạ Hào đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy quần của thiếu niên được cởi đến đầu gối, áo sơmi màu trắng che đậy nửa cái mông.
Như ẩn như hiện, ngón tay trắng nõn đang chặn ở chỗ kia.
Đồng tử của Tạ Hào co rụt lại, hô hấp nặng xuống.
Tả Ngôn cảm giác ở phía sau vừa bước vào một người, vội vàng rút tay ra, sau đó che chắn bộ vị trọng yếu. ( Nghĩ sao mà quay mông ra cửa thế hả con:V)
Biểu tình của Tạ Hào lúc này thật bình tĩnh, vươn tay ra, xuyên qua thắt lưng của Tả Ngôn, đặt một vật trên bồn rửa tay của cậu.
"Nhớ là phải dùng hai chai cùng lúc."
Tả Ngôn gật đầu, ánh mắt ý bảo hắn nhanh đi ra ngoài đi, còn nữa, mau thu lại phản ứng vừa nãy của anh, rất rõ ràng.
Lúc Tạ Hào xoay người bước ra ngoài liếc mắt nhìn quần áo trên người thiếu niên, sau đó nhìn chăm chú quần lót của cậu, rồi dời xuống đùi của thiếu niên.
Tả Ngôn ở bên trong vội vàng chuẩn bị thật tốt, lúc ra ngoài cả người từ tâm đều lộ ra một tia mỏi mệt.
Lúc cậu ra ngoài Tạ Hào đang nói chuyện điện thoại.
Cậu đứng bên cạnh vờ như đang múc nước ấm, nhưng thật ra đang nghe lén cuộc nói chuyện giữa hắn cùng người bên kia.
Hình như nói về chuyện muốn đi du lịch ở đâu đó, còn nghe được phong cảnh ở đó rất đẹp hợp để vẽ tranh, cũng không là chỉ có một người đi.
Sau khi vừa nghe được vài câu như vậy, Tạ Hào cũng đã cúp điện thoại.
"Bên tôi có chút việc, không thể không về trước, đây là số điện thoại của tôi, nếu cậu gặp chuyện gì, có thể gọi cho tôi."
Tạ Hào cười xin lỗi với cậu, một bên lấy giấy bút ra viết xuống một dãy số, đặt trên bàn.
Trước khi đi còn không quên dặn cậu, "Đừng quên thoa thuốc."
Tả Ngôn bực mình đóng cửa lại, đi đi không tiễn.
Tạ Hào nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình, nhẹ giọng mỉm cười.
Xoay người nhớ đến cuộc gọi kia, ánh mắt lạnh xuống.
Sân khấu kịch hắn đã chuẩn bị xong, diễn viên cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.
HLTT: Sắp bắt đầu đến đoạn suy luận, giết người rồi các bácccccc ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.