Chương 55: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (14)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Anh muốn tôi trả lời là chỗ này tốt hay không tốt đây?
Có một chỗ để ngồi thì đương nhiên tốt, nhưng nếu là ngồi trên người của anh...
"Tôi rất nặng."
Tạ Hào nhéo nhéo thắt lưng của cậu, "Nặng?"
Trên eo, một chút thịt cũng không có.
Màn mạo hiểm vừa rồi có khá nhiều người nhìn thấy, hàng người lớn và hàng người già nhích vào bên trong một chút, "Lại đây, nhóc con, ngồi chỗ này."
Tả Ngôn muốn đứng lên, nhưng tay của người nào đó đặt trên thắt lưng cậu không chịu buông ra.
Cũng không biết Tạ Hào đặt tay ở đâu, biểu tình trên mặt Tả Ngôn vặn vẹo một chút, đau quá đau quá đau.
"Đây là bị sao vậy? Bị thương chỗ nào rồi à?"
Tạ Hào nói: "Hình như bị va vào thắt lưng, cậu ấy vẫn nên ngồi ở chỗ tôi đi."
Quý Minh Trí nói: "Hứa Dương, cậu sao rồi?"
Tả Ngôn cảm nhận được có một bàn tay đang vuốt ve lưng cậu, vội vàng nói: "Thắt lưng có chút đau."
"Vậy làm phiền bác sĩ Tạ một chút, cũng sắp đến bệnh viện rồi."
Tạ Hào nói: "Không sao."
Anh không sao nhưng tôi có sao.
Tả Ngôn nắm lấy tay vịn chỗ dựa lưng phía trước, thân thể cứng đờ.
Tạ Hào nói: "Thả lỏng."
Anh lấy tay anh từ trong quần áo của tôi ra tôi liền thả lỏng!
Tạ Hào cảm nhận làn da nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xẹt qua oa thắt lưng cậu.
Tả Ngôn quay đầu lại, "Tay anh..."
"Hửm?"
Tạ Hào tựa như rất vừa lòng xúc cảm oa thắt lưng của cậu, đầu ngón tay vẫn luôn kích thích làn da ở chỗ đó.
Sắc mặt Tả Ngôn đỏ bừng, thân thể run run lên, như đang chịu đựng thứ gì đó.
Ngón tay của Tạ Hào dừng lại, vuốt bả vai của cậu.
Tả Ngôn thật sự nhịn không nổi, bật cười.
Lạ lắm à! Anh có thể đặt giữ tay ở một chỗ không buông được không! Nhột chết cậu!
Tạ Hào kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh nhẹ giọng bật cười.
"Cậu thật đáng yêu."
Sau khi nói xong, cuối cùng lấy tay ra khỏi người cậu, Tả Ngôn rốt cuộc cũng được giải thoát.
Tạ Hào cũng khôi phục bộ dáng lúc trước, cánh tay chống bên cạnh cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà ở bên ngoài, ngoại trừ núi, thì vẫn là núi, cũng không biết núi có gì đẹp trong mắt vị này.
Sườn mặt nghiêng của Tạ Hào thật đẹp, không mang lại cảm giác tao nhã khi nhìn chính diện, mà mang lại một cảm giác khác.
Ai có thể ngờ một người như vậy thế mà lại có bệnh tâm thần chứ!
Còn là một tên biến thái trộm quần lót!
Là người bị hại, Tả Ngôn chỉ có thể nói một câu, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Cũng không biết đã là lần thứ mấy thanh âm khoa trương của hệ thống vang lên bên tai, Tạ Hào rốt cuộc nghiêng đầu.
Thiếu niên đang cúi đầu, vẻ mặt rất chuyên chú.
Vậy mà lại đang chơi game.
Hai ngón tay nhỏ bé của Tạ Hào động nhẹ hai cái, người này...
Tả Ngôn thấy mình giành hạng nhất trong đội, nhìn nhìn số liệu của mỗi người.
Lại là MVP.
Rất nhanh liền vào trận đấu tiếp theo.
Một trận phanh gấp, Tả Ngôn ngã vào ngực của Tạ Hào.
Cái ót của cậu cùng cằm của đối phương bắt đầu một lần tiếp xúc thân mật lại có lực.
Tả Ngôn quay đầu lại, "Anh không sao chứ?"
Cậu vừa rồi hình như nghe được một tiếng rên nhẹ.
Tạ Hào nói: "Cậu nói xem?"
Khoảng cách hai người khá gần, Tả Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng một tơ máu trên đầu lưỡi của hắn.
Chảy máu, xong rồi, hắn sẽ không trả thù cậu chứ.
Tạ Hào nhìn thoáng qua di động của cậu, hỏi: "Chơi vui không?"
Tả Ngôn liếc mắt một cái, cậu đã bị đá ra khỏi phòng.
"Không vui."
Vừa rồi hẳn là xe né thứ gì đó, tài xế rất nhanh lần nữa gẫm chân ga xuất phát.
Tả Ngôn bởi vì chuyện vừa nãy mà không dám lại chọc lão đại phía sau, vậy nên thành thành thật thật ngồi yên.
Trong chốc lát sau.
Tả Ngôn: "Ta nhớ ta mua ghế mềm."
Hệ thống: "Ngươi không bỏ tiền."
Tả Ngôn: "Hiện tại ghế mềm đã biến thành ghế cứng."
Tả Ngôn cảm nhận rõ ràng được xúc cảm dưới mông, không bỏ tiền nhưng cũng không thể tự nhiên bị bắt đổi chỗ!
Hệ thống: "... Coi chừng chút nữa biến thành ổ điện."
Thân thể Tả Ngôn cứng lại, trước mặt bàn dân thiên hệ, không thể nào.
Hệ thống: "Thật ngây thơ a."
Tả Ngôn: "Ngươi cho rằng Tạ Hào là ngươi à?"
Hệ thống:... Liên quan gì đến ta, ta lại không có kê kê.
Trên đường xóc nảy không ngừng, Tả Ngôn cũng cảm nhận được cái ghế cứng này càng ngày càng cứng, vì phòng ngừa chút nữa sẽ xuất hiện chuyện ổ điện, cậu vẫn nên lặng lẽ nhích nhích về phía trước.
Tạ Hào một tay bắt được thắt lưng của cậu, cằm đặt trên bả vai của cậu, thanh âm từ tính vô cùng, "Đừng động."
Tả Ngôn: Lão đại, anh phải kiềm chế.
Do hai người ngồi trong góc xe, nên ngược lại không ai nhìn kỹ về góc này.
Nhưng mà.
"Hứa Dương, cậu chạy đâu rồi, tôi từ bạc rớt xuống đồng rồi, lại chơi thêm một trận!"
Tạ Hào nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua Quý Minh Trì ở trong góc.
"Vừa nãy hai người cùng chơi game à?"
"Ừm."
"Game gì vậy?"
Tả Ngôn lấy điện thoại di động ra, mở cái biểu tượng lộ ra đầu rắn.
Ở trên có người đang mời cậu vào đội.
Tả Ngôn theo bản năng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hỏi ý kiến.
Tạ Hào bị ánh mắt này của cậu khiến tâm tình vui vẻ, xoa xoa đầu của cậu, "Chơi đi."
Tả Ngôn bên này dưới sự thúc giục của Quý Minh Trí mà gia nhập chiến đội.
Vừa bắt đầu chơi liền không thể dừng lại, hoàn toàn quên luôn chuyện dưới mông, ngược lại còn xem người phía sau trở thành ghế dựa.
Hệ thống:... Đúng là người tuổi trẻ, bị sự nghiệm game online làm hại thân.
Cánh tay của Tạ Hào nhẹ nhàng khoát lên lưng cậu, hạ mắt liền có thể nhìn thấy những con rắn lớn nhỏ màu sắc sặc sỡ trên màn hình di động.
Tầm mắt của Tạ Hào nhìn thoáng qua sau đó liền dời lên người của thiếu niên.
Cái cỗ trắng nõn đang bại lộ trước mắt hắn, hắn tựa như có thể nghe được thanh âm mạch máu chuyển động ở bên trong.
Ánh mắt hơi tối sầm xuống, một tia tàn khốc hiện lên.
Thiếu niên chơi game cực kỳ chuyên tâm, quần áo bị cọ nhăn, eo quần bò có chút sụp xuống.
Một tia màu trắng xuất hiện trong tầm mắt Tạ Hào. ( Em nó mặc quần lót màu trắng:V)
Màu trắng, là màu Tạ Hào thích.
Tả Ngôn nhìn chính mình mới đâm tường trong game, âm thầm thở ra một hơi.
Không nghĩ đến có một ngày cậu được một cái quần lót cứu, ai.
Trong lúc xóc nảy, Tả Ngôn rất muốn đổi ghế mềm lúc trước.
Nhưng mà... không như mong muốn.
Lúc đến điểm dừng xe, Tả Ngôn nhanh chóng đứng lên, mông bị chọt đau.
Đã sớm gọi xe cứu thương, Quý Minh Trí cùng vài người nâng người bị thương xuống, quay đầu lại chỉ thấy hai người bọn họ vẫn chưa xuống xe.
Lên xe hỏi: "Sao vậy bác sĩ Tạ?"
Tả Ngôn nói: "Này, chân của bác sĩ Tạ đã tê rần." Hơn nữa, bị đè không chỉ là chân đi.
Tạ Hào cười xin lỗi.
Quý Minh Trí giật mình, bị một người thanh niên ngồi trên đùi xóc nảy cả một đường, hắn ta ngược lại nhất thời quên mất.
"Bệnh nhân sao rồi?"
"Đã đưa vào xe cứu thương, hẳn là không sao, phiền bác sĩ Tạ rồi."
Tả Ngôn đi sau lưng hai người, nhìn Tạ Hào bằng ánh mắt bội phục.
Độ kéo dài, độ cứng rắn, còn có độ khôi phục, đều là năm sao.
Hệ thống:... Đây là đánh giá sau khi dùng à.
Anh muốn tôi trả lời là chỗ này tốt hay không tốt đây?
Có một chỗ để ngồi thì đương nhiên tốt, nhưng nếu là ngồi trên người của anh...
"Tôi rất nặng."
Tạ Hào nhéo nhéo thắt lưng của cậu, "Nặng?"
Trên eo, một chút thịt cũng không có.
Màn mạo hiểm vừa rồi có khá nhiều người nhìn thấy, hàng người lớn và hàng người già nhích vào bên trong một chút, "Lại đây, nhóc con, ngồi chỗ này."
Tả Ngôn muốn đứng lên, nhưng tay của người nào đó đặt trên thắt lưng cậu không chịu buông ra.
Cũng không biết Tạ Hào đặt tay ở đâu, biểu tình trên mặt Tả Ngôn vặn vẹo một chút, đau quá đau quá đau.
"Đây là bị sao vậy? Bị thương chỗ nào rồi à?"
Tạ Hào nói: "Hình như bị va vào thắt lưng, cậu ấy vẫn nên ngồi ở chỗ tôi đi."
Quý Minh Trí nói: "Hứa Dương, cậu sao rồi?"
Tả Ngôn cảm nhận được có một bàn tay đang vuốt ve lưng cậu, vội vàng nói: "Thắt lưng có chút đau."
"Vậy làm phiền bác sĩ Tạ một chút, cũng sắp đến bệnh viện rồi."
Tạ Hào nói: "Không sao."
Anh không sao nhưng tôi có sao.
Tả Ngôn nắm lấy tay vịn chỗ dựa lưng phía trước, thân thể cứng đờ.
Tạ Hào nói: "Thả lỏng."
Anh lấy tay anh từ trong quần áo của tôi ra tôi liền thả lỏng!
Tạ Hào cảm nhận làn da nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xẹt qua oa thắt lưng cậu.
Tả Ngôn quay đầu lại, "Tay anh..."
"Hửm?"
Tạ Hào tựa như rất vừa lòng xúc cảm oa thắt lưng của cậu, đầu ngón tay vẫn luôn kích thích làn da ở chỗ đó.
Sắc mặt Tả Ngôn đỏ bừng, thân thể run run lên, như đang chịu đựng thứ gì đó.
Ngón tay của Tạ Hào dừng lại, vuốt bả vai của cậu.
Tả Ngôn thật sự nhịn không nổi, bật cười.
Lạ lắm à! Anh có thể đặt giữ tay ở một chỗ không buông được không! Nhột chết cậu!
Tạ Hào kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh nhẹ giọng bật cười.
"Cậu thật đáng yêu."
Sau khi nói xong, cuối cùng lấy tay ra khỏi người cậu, Tả Ngôn rốt cuộc cũng được giải thoát.
Tạ Hào cũng khôi phục bộ dáng lúc trước, cánh tay chống bên cạnh cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà ở bên ngoài, ngoại trừ núi, thì vẫn là núi, cũng không biết núi có gì đẹp trong mắt vị này.
Sườn mặt nghiêng của Tạ Hào thật đẹp, không mang lại cảm giác tao nhã khi nhìn chính diện, mà mang lại một cảm giác khác.
Ai có thể ngờ một người như vậy thế mà lại có bệnh tâm thần chứ!
Còn là một tên biến thái trộm quần lót!
Là người bị hại, Tả Ngôn chỉ có thể nói một câu, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Cũng không biết đã là lần thứ mấy thanh âm khoa trương của hệ thống vang lên bên tai, Tạ Hào rốt cuộc nghiêng đầu.
Thiếu niên đang cúi đầu, vẻ mặt rất chuyên chú.
Vậy mà lại đang chơi game.
Hai ngón tay nhỏ bé của Tạ Hào động nhẹ hai cái, người này...
Tả Ngôn thấy mình giành hạng nhất trong đội, nhìn nhìn số liệu của mỗi người.
Lại là MVP.
Rất nhanh liền vào trận đấu tiếp theo.
Một trận phanh gấp, Tả Ngôn ngã vào ngực của Tạ Hào.
Cái ót của cậu cùng cằm của đối phương bắt đầu một lần tiếp xúc thân mật lại có lực.
Tả Ngôn quay đầu lại, "Anh không sao chứ?"
Cậu vừa rồi hình như nghe được một tiếng rên nhẹ.
Tạ Hào nói: "Cậu nói xem?"
Khoảng cách hai người khá gần, Tả Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng một tơ máu trên đầu lưỡi của hắn.
Chảy máu, xong rồi, hắn sẽ không trả thù cậu chứ.
Tạ Hào nhìn thoáng qua di động của cậu, hỏi: "Chơi vui không?"
Tả Ngôn liếc mắt một cái, cậu đã bị đá ra khỏi phòng.
"Không vui."
Vừa rồi hẳn là xe né thứ gì đó, tài xế rất nhanh lần nữa gẫm chân ga xuất phát.
Tả Ngôn bởi vì chuyện vừa nãy mà không dám lại chọc lão đại phía sau, vậy nên thành thành thật thật ngồi yên.
Trong chốc lát sau.
Tả Ngôn: "Ta nhớ ta mua ghế mềm."
Hệ thống: "Ngươi không bỏ tiền."
Tả Ngôn: "Hiện tại ghế mềm đã biến thành ghế cứng."
Tả Ngôn cảm nhận rõ ràng được xúc cảm dưới mông, không bỏ tiền nhưng cũng không thể tự nhiên bị bắt đổi chỗ!
Hệ thống: "... Coi chừng chút nữa biến thành ổ điện."
Thân thể Tả Ngôn cứng lại, trước mặt bàn dân thiên hệ, không thể nào.
Hệ thống: "Thật ngây thơ a."
Tả Ngôn: "Ngươi cho rằng Tạ Hào là ngươi à?"
Hệ thống:... Liên quan gì đến ta, ta lại không có kê kê.
Trên đường xóc nảy không ngừng, Tả Ngôn cũng cảm nhận được cái ghế cứng này càng ngày càng cứng, vì phòng ngừa chút nữa sẽ xuất hiện chuyện ổ điện, cậu vẫn nên lặng lẽ nhích nhích về phía trước.
Tạ Hào một tay bắt được thắt lưng của cậu, cằm đặt trên bả vai của cậu, thanh âm từ tính vô cùng, "Đừng động."
Tả Ngôn: Lão đại, anh phải kiềm chế.
Do hai người ngồi trong góc xe, nên ngược lại không ai nhìn kỹ về góc này.
Nhưng mà.
"Hứa Dương, cậu chạy đâu rồi, tôi từ bạc rớt xuống đồng rồi, lại chơi thêm một trận!"
Tạ Hào nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua Quý Minh Trì ở trong góc.
"Vừa nãy hai người cùng chơi game à?"
"Ừm."
"Game gì vậy?"
Tả Ngôn lấy điện thoại di động ra, mở cái biểu tượng lộ ra đầu rắn.
Ở trên có người đang mời cậu vào đội.
Tả Ngôn theo bản năng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hỏi ý kiến.
Tạ Hào bị ánh mắt này của cậu khiến tâm tình vui vẻ, xoa xoa đầu của cậu, "Chơi đi."
Tả Ngôn bên này dưới sự thúc giục của Quý Minh Trí mà gia nhập chiến đội.
Vừa bắt đầu chơi liền không thể dừng lại, hoàn toàn quên luôn chuyện dưới mông, ngược lại còn xem người phía sau trở thành ghế dựa.
Hệ thống:... Đúng là người tuổi trẻ, bị sự nghiệm game online làm hại thân.
Cánh tay của Tạ Hào nhẹ nhàng khoát lên lưng cậu, hạ mắt liền có thể nhìn thấy những con rắn lớn nhỏ màu sắc sặc sỡ trên màn hình di động.
Tầm mắt của Tạ Hào nhìn thoáng qua sau đó liền dời lên người của thiếu niên.
Cái cỗ trắng nõn đang bại lộ trước mắt hắn, hắn tựa như có thể nghe được thanh âm mạch máu chuyển động ở bên trong.
Ánh mắt hơi tối sầm xuống, một tia tàn khốc hiện lên.
Thiếu niên chơi game cực kỳ chuyên tâm, quần áo bị cọ nhăn, eo quần bò có chút sụp xuống.
Một tia màu trắng xuất hiện trong tầm mắt Tạ Hào. ( Em nó mặc quần lót màu trắng:V)
Màu trắng, là màu Tạ Hào thích.
Tả Ngôn nhìn chính mình mới đâm tường trong game, âm thầm thở ra một hơi.
Không nghĩ đến có một ngày cậu được một cái quần lót cứu, ai.
Trong lúc xóc nảy, Tả Ngôn rất muốn đổi ghế mềm lúc trước.
Nhưng mà... không như mong muốn.
Lúc đến điểm dừng xe, Tả Ngôn nhanh chóng đứng lên, mông bị chọt đau.
Đã sớm gọi xe cứu thương, Quý Minh Trí cùng vài người nâng người bị thương xuống, quay đầu lại chỉ thấy hai người bọn họ vẫn chưa xuống xe.
Lên xe hỏi: "Sao vậy bác sĩ Tạ?"
Tả Ngôn nói: "Này, chân của bác sĩ Tạ đã tê rần." Hơn nữa, bị đè không chỉ là chân đi.
Tạ Hào cười xin lỗi.
Quý Minh Trí giật mình, bị một người thanh niên ngồi trên đùi xóc nảy cả một đường, hắn ta ngược lại nhất thời quên mất.
"Bệnh nhân sao rồi?"
"Đã đưa vào xe cứu thương, hẳn là không sao, phiền bác sĩ Tạ rồi."
Tả Ngôn đi sau lưng hai người, nhìn Tạ Hào bằng ánh mắt bội phục.
Độ kéo dài, độ cứng rắn, còn có độ khôi phục, đều là năm sao.
Hệ thống:... Đây là đánh giá sau khi dùng à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.