Chương 59: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (18)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tìm từ sáng sớm đến xế chiều, ngoại trừ đôi giày xăng-đan kia thì không còn tìm được bóng dáng của người nào cả.
Lúc này mọi người vừa mệt vừa đói, sôi nổi đề nghị phải đi về, Quý Minh Trí nói: "Vậy chúng ta đi về trước đi."
Tả Ngôn đi theo phía sau đàn người, giày đã dính đầy bùn đất, quần chỗ bắp chân ướt ướt dính sát vào da.
Tả Ngôn: "Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản."
Hệ thống: "Vì sao?"
Tả Ngôn dùng khoé mắt liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Cả một buổi chiều mục tiêu đều không nói chuyện, nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa hề hạ xuống."
Hệ thống có chút không hiểu, "Điều này có thể chứng tỏ cái gì?"
Tả Ngôn nói: "Nếu đã có điểm khác thường thì hẳn sẽ xảy ra chuyện, mong là chút nữa sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn."
Đoàn người theo đường cũ đi đến chỗ cầu treo.
"Sao có thể như vậy!"
"Cầu đâu rồi?!"
Cây câu treo bọn họ đi qua lúc trước giờ phút này đã biến mất, cũng thuyết minh bọn họ sẽ không có đường để có thể trở về.
"Mẹ nó! Chỗ này của bọn mày là cái chỗ quỷ gì vậy!"
Một nam nhân đeo kính nắm lấy áo của người địa phương.
Quý Minh Trí vội vàng bước qua ngăn hai người ra, "Đừng xúc động! Có chuyện gì thì từ từ nói."
Trung Học Hưng vừa muốn mắng người, cũng cảm nhận được khí lực của tên nhóc này không nhỏ, có thể thoải mái kéo tay gã ra, vậy nên mang lời mắng chửi trong miệng nuốt trở về, hừ lạnh một tiếng đẩy hai người ra đứng qua một bên.
Quý Minh Trí hỏi: "Bác Vệ, chỗ này của bác còn đường nào khác không?"
Chuyện quan trọng bây giờ không phải là sao cây cầu lại đột nhiên biến mất mà là còn đường nào khác hay không.
Vệ Đại Lộ vẫn còn ngưung mắt nhìn về phía cầu, sao có thể bị đứt chứ?
"Bác Vệ! Còn đường nào khác không?"
Vệ Đại Lộ ngồi xổm xuống, hai tay xắn xắn tay áo, "Chỉ có con đường duy nhất này, sao lại có thể bị đứt chứ."
Vừa nghe đến không còn đường nào khác, đám người đều luống cuống cả lên, mắt thấy trời sắp tối đến nơi, chẳng lẽ đám người bọn họ phải ở lại nơi rừng núi này?
Ai biết trong núi này còn có thứ gì, lỡ như có sói thì sao!
Tả Ngôn rất muốn nói với bọn họ tỷ lệ gặp sói rất nhỏ, tỷ lệ gặp rắn có thể rất lớn.
Nhưng vấn đề là, bọn họ lấy gì để ăn?
Người phía sau đều luống cuống lên, "Nhóc con! Là mày bảo bọn tao lên núi tìm người! Chuyện này đều là tại mày!"
"Đúng vậy, chưa nói đến chuyện đưa có chút tiền mà khiến người ta mệt chết mệt sống, bây giờ còn mẹ nó không trở về được, nếu hôm nay mày không có cách giải quyết, ông đây sẽ ném mày xuống!"
Quý Minh Trí lúc này cũng nóng lên, hắn ta cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
"Mọi người đừng gấp, để tôi nghĩ cách."
Những người khác đều dùng mắt lạnh nhìn hắn ta, Quý Minh Trí đưa mắt nhìn về phía Tạ Hào đầu tiên.
Hắn đang cúi đầu nhìn con sông ở dưới, biểu tình lãnh tĩnh.
"Bác sĩ Tạ, anh có cách gì không?"
Tạ Hào quay đầu, "Việc quan trọng lúc này là tìm chỗ ở cho đêm nay, qua đêm nay chúng ta sẽ nghĩ cách sau, với lại, câu này của cậu đã hỏi sai người rồi, cậu hẳn nên hỏi bác Vệ, bác ấy mới là người hiểu rõ nơi này nhất."
Bên kia đã có người xúc động, đã động thủ đi hỏi ý kiến.
Trên ngọn núi này quả thật có chỗ để ở, Vệ Đại Lộ dẫn vài người lên núi.
Dọc theo đường đi là tiếng oán than dậy đất, thỉnh thoảng còn có tiếng cãi nhau.
Tả Ngôn an tĩnh đi theo phía sau, ở trong lòng lại nói chuyện với hệ thống.
Tả Ngôn: "Lúc nãy ngươi có nhìn thấy không?"
Hệ thống khó hiểu: "Nhìn thấy gì?"
Tả Ngôn cúi đầu nhìn đường, "Mục tiêu chứ ai! Lúc nãy khi hắn nhìn thấy cầu bị chặt đứt, hắn vậy mà cười! Cười!"
Chuyện này làm gì có chỗ nào buồn cười!
Những người đều lo lắng muốn chết, chỉ có mình hắn cười, chuyện này rất khác thường đó biết không!
Hệ thống: "Trước đó lúc hắn thấy ngươi bị té hắn cũng cười, còn cười rất vui vẻ."
Tả Ngôn: "Hai chuyện này giống nhau à?"
Tả Ngôn nhìn sườn mặt nghiêng của người trước mặt, mỗi khi thoạt nhìn bộ dáng cười ôn nhu của hắn, Tả Ngôn đã nghĩ phải yên lặng cách xa hắn một chút.
Tả Ngôn: "Vị bệnh nhân này của ta là người bình thường à?
Hệ thống: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tả Ngôn: "Ngươi chỉ cần trả lời là đúng hay không."
Hệ thống: "... Đúng."
Tả Ngôn nói: "Vậy lần sau ngươi có thể chọn một giấc mơ nào bình thường hơn xíu được không."
Không cần gì khác, chỉ cần mục tiêu là người bình thường!
Hệ thống thâm trầm nói: "Tuy rằng độ khó khăn cao, nhưng tiến độ nhanh."
Chuyện này giống như chọn thuốc đông y hay thuốc tây.
Tả Ngôn nghiêm mặy nói: "Chậm mới có thể trị triệt để."
Hệ thống tỏ vẻ nó thứ gì cũng không nghe thấy, "Người trẻ tuổi, ngươi phải biết dũng cảmm mà khiêu chiến chính mình, ngọn cờ đỏ thắng lợi đang vẫy chào ngươi."
Tả Ngôn thở dài, "Ngươi tại sao không phải là cái cửa đẩy tạ chứ?"
Hệ thống: "Có ý gì?"
Tả Ngôn: "Nếu ngươi là cửa đẩy tạ, vậy năm đó ta cũng không đến mức là người có thành tích kém cỏi nhất."
Hệ thống: "... Cẩn thận đá dưới chân."
Tả Ngôn: "Muộn rồi."
Ngã một cái đập vào lưng Tạ Hào, sau đó Tả Ngôn vội vàng đứng lên vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tạ Hào quay đầu, tự nhiên kéo tay cậu, "Đường khá gồ ghề, cẩn thận trượt chân."
Tả Ngôn gật đầu, "Cám ơn."
Tạ Hào cười khẽ, "Không cần luôn miệng nói cám ơn, nếu lần sau cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy không bằng làm chút chuyện tôi thích."
Tôi sẽ không lấy quần lót của tôi dâng bằng hai tay cho anh, anh nên hết hy vọng đi.
Tay của Tạ Hào cực kỳ lạnh, tay của Tả Ngôn so với tay của hắn ấm hơn nhiều.
Tạ Hào nắm chặt lấy tay cậu, ngón cái vuốt vuốt mu bàn tay của cậu.
Tả Ngôn cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, nói thật, có chút nhột.
"Nghe nói mấy chỗ trên núi như vầy là một chỗ tốt để chôn thi thể."
Tạ Hào đột nhiên ghé vào lỗ tau cậu nhẹ giọng nói.
Tả Ngôn nuốt nước bọt, lão đại, anh bình tĩnh chút, xúc động là ma quỷ đó!
Tạ Hào nhìn hầu kết của thiếu niên khẽ nhúc nhích, ý cười càng lớn.
"Thi thể dưới lòng đất hư thối đi, về sau sẽ sinh trưởng thành loại trái cây màu đỏ, đỏ, như có thể lấy ra máu."
Đệt! Người này lại phát bệnh rồi.
Tả Ngôn hận không thể lập tức cách hắn thật xa, nhưng tay của cậu vẫn bị tay hắn nắm chặt.
Hiện tại mới nhận ra được ngón tay của đối phương vẫn luôn phà hơi lạnh lên mu bàn tay của cậu, càng có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Tạ Hào thấy cậu vẫn luôn cúi đầu, kê sát vào, "Phải cẩn thận nhìn đường, có lẽ thứ kế tiếp cậu nhìn thấy, chính là xương cốt."
Tả Ngôn: "A a a, hệ thống, ta có thể bộp bộp hắn không!"
Hệ thống: "Không thể."
Tả Ngôn bước nhanh thêm hai bước, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười.
Tay dùng sức, Tả Ngôn liền tiến vào lồng ngực của hắn, cảm nhận lồng ngực của cậu đang chấn động, nam nhân hạ giọng ghé vào lỗ tai của cậu nói: "Tại sao cậu có thể đáng yêu như vậy chứ."
Tại sao anh có thể đáng giận như vậy hả!
Tạ Hào ôm bả vai của cậu, "Đi theo người nhiều như vậy cũng có thể đi nhầm đường."
Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn đám người phía trước, đệt! Mém xíu nữa bị lạc rồi.
Tạ Hào nói: "Sợ à?"
Tả Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt có chút đỏ.
Đầu ngón tay của Tạ Hào chạm vào gò má của cậu, sau đó nhìn phía trước nói: "Vừa nãy tôi chỉ nói giỡn thôi, đừng tưởng thật, nhưng mà, thứ người khác đưa, không được tuỳ tiện ăn bậy, biết không?"
Lão đại, tôi biết rồi, anh câm miệng được không.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cậu bị hắn ra tấn đến có bệnh.
Tìm từ sáng sớm đến xế chiều, ngoại trừ đôi giày xăng-đan kia thì không còn tìm được bóng dáng của người nào cả.
Lúc này mọi người vừa mệt vừa đói, sôi nổi đề nghị phải đi về, Quý Minh Trí nói: "Vậy chúng ta đi về trước đi."
Tả Ngôn đi theo phía sau đàn người, giày đã dính đầy bùn đất, quần chỗ bắp chân ướt ướt dính sát vào da.
Tả Ngôn: "Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản."
Hệ thống: "Vì sao?"
Tả Ngôn dùng khoé mắt liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Cả một buổi chiều mục tiêu đều không nói chuyện, nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa hề hạ xuống."
Hệ thống có chút không hiểu, "Điều này có thể chứng tỏ cái gì?"
Tả Ngôn nói: "Nếu đã có điểm khác thường thì hẳn sẽ xảy ra chuyện, mong là chút nữa sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn."
Đoàn người theo đường cũ đi đến chỗ cầu treo.
"Sao có thể như vậy!"
"Cầu đâu rồi?!"
Cây câu treo bọn họ đi qua lúc trước giờ phút này đã biến mất, cũng thuyết minh bọn họ sẽ không có đường để có thể trở về.
"Mẹ nó! Chỗ này của bọn mày là cái chỗ quỷ gì vậy!"
Một nam nhân đeo kính nắm lấy áo của người địa phương.
Quý Minh Trí vội vàng bước qua ngăn hai người ra, "Đừng xúc động! Có chuyện gì thì từ từ nói."
Trung Học Hưng vừa muốn mắng người, cũng cảm nhận được khí lực của tên nhóc này không nhỏ, có thể thoải mái kéo tay gã ra, vậy nên mang lời mắng chửi trong miệng nuốt trở về, hừ lạnh một tiếng đẩy hai người ra đứng qua một bên.
Quý Minh Trí hỏi: "Bác Vệ, chỗ này của bác còn đường nào khác không?"
Chuyện quan trọng bây giờ không phải là sao cây cầu lại đột nhiên biến mất mà là còn đường nào khác hay không.
Vệ Đại Lộ vẫn còn ngưung mắt nhìn về phía cầu, sao có thể bị đứt chứ?
"Bác Vệ! Còn đường nào khác không?"
Vệ Đại Lộ ngồi xổm xuống, hai tay xắn xắn tay áo, "Chỉ có con đường duy nhất này, sao lại có thể bị đứt chứ."
Vừa nghe đến không còn đường nào khác, đám người đều luống cuống cả lên, mắt thấy trời sắp tối đến nơi, chẳng lẽ đám người bọn họ phải ở lại nơi rừng núi này?
Ai biết trong núi này còn có thứ gì, lỡ như có sói thì sao!
Tả Ngôn rất muốn nói với bọn họ tỷ lệ gặp sói rất nhỏ, tỷ lệ gặp rắn có thể rất lớn.
Nhưng vấn đề là, bọn họ lấy gì để ăn?
Người phía sau đều luống cuống lên, "Nhóc con! Là mày bảo bọn tao lên núi tìm người! Chuyện này đều là tại mày!"
"Đúng vậy, chưa nói đến chuyện đưa có chút tiền mà khiến người ta mệt chết mệt sống, bây giờ còn mẹ nó không trở về được, nếu hôm nay mày không có cách giải quyết, ông đây sẽ ném mày xuống!"
Quý Minh Trí lúc này cũng nóng lên, hắn ta cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
"Mọi người đừng gấp, để tôi nghĩ cách."
Những người khác đều dùng mắt lạnh nhìn hắn ta, Quý Minh Trí đưa mắt nhìn về phía Tạ Hào đầu tiên.
Hắn đang cúi đầu nhìn con sông ở dưới, biểu tình lãnh tĩnh.
"Bác sĩ Tạ, anh có cách gì không?"
Tạ Hào quay đầu, "Việc quan trọng lúc này là tìm chỗ ở cho đêm nay, qua đêm nay chúng ta sẽ nghĩ cách sau, với lại, câu này của cậu đã hỏi sai người rồi, cậu hẳn nên hỏi bác Vệ, bác ấy mới là người hiểu rõ nơi này nhất."
Bên kia đã có người xúc động, đã động thủ đi hỏi ý kiến.
Trên ngọn núi này quả thật có chỗ để ở, Vệ Đại Lộ dẫn vài người lên núi.
Dọc theo đường đi là tiếng oán than dậy đất, thỉnh thoảng còn có tiếng cãi nhau.
Tả Ngôn an tĩnh đi theo phía sau, ở trong lòng lại nói chuyện với hệ thống.
Tả Ngôn: "Lúc nãy ngươi có nhìn thấy không?"
Hệ thống khó hiểu: "Nhìn thấy gì?"
Tả Ngôn cúi đầu nhìn đường, "Mục tiêu chứ ai! Lúc nãy khi hắn nhìn thấy cầu bị chặt đứt, hắn vậy mà cười! Cười!"
Chuyện này làm gì có chỗ nào buồn cười!
Những người đều lo lắng muốn chết, chỉ có mình hắn cười, chuyện này rất khác thường đó biết không!
Hệ thống: "Trước đó lúc hắn thấy ngươi bị té hắn cũng cười, còn cười rất vui vẻ."
Tả Ngôn: "Hai chuyện này giống nhau à?"
Tả Ngôn nhìn sườn mặt nghiêng của người trước mặt, mỗi khi thoạt nhìn bộ dáng cười ôn nhu của hắn, Tả Ngôn đã nghĩ phải yên lặng cách xa hắn một chút.
Tả Ngôn: "Vị bệnh nhân này của ta là người bình thường à?
Hệ thống: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tả Ngôn: "Ngươi chỉ cần trả lời là đúng hay không."
Hệ thống: "... Đúng."
Tả Ngôn nói: "Vậy lần sau ngươi có thể chọn một giấc mơ nào bình thường hơn xíu được không."
Không cần gì khác, chỉ cần mục tiêu là người bình thường!
Hệ thống thâm trầm nói: "Tuy rằng độ khó khăn cao, nhưng tiến độ nhanh."
Chuyện này giống như chọn thuốc đông y hay thuốc tây.
Tả Ngôn nghiêm mặy nói: "Chậm mới có thể trị triệt để."
Hệ thống tỏ vẻ nó thứ gì cũng không nghe thấy, "Người trẻ tuổi, ngươi phải biết dũng cảmm mà khiêu chiến chính mình, ngọn cờ đỏ thắng lợi đang vẫy chào ngươi."
Tả Ngôn thở dài, "Ngươi tại sao không phải là cái cửa đẩy tạ chứ?"
Hệ thống: "Có ý gì?"
Tả Ngôn: "Nếu ngươi là cửa đẩy tạ, vậy năm đó ta cũng không đến mức là người có thành tích kém cỏi nhất."
Hệ thống: "... Cẩn thận đá dưới chân."
Tả Ngôn: "Muộn rồi."
Ngã một cái đập vào lưng Tạ Hào, sau đó Tả Ngôn vội vàng đứng lên vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tạ Hào quay đầu, tự nhiên kéo tay cậu, "Đường khá gồ ghề, cẩn thận trượt chân."
Tả Ngôn gật đầu, "Cám ơn."
Tạ Hào cười khẽ, "Không cần luôn miệng nói cám ơn, nếu lần sau cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy không bằng làm chút chuyện tôi thích."
Tôi sẽ không lấy quần lót của tôi dâng bằng hai tay cho anh, anh nên hết hy vọng đi.
Tay của Tạ Hào cực kỳ lạnh, tay của Tả Ngôn so với tay của hắn ấm hơn nhiều.
Tạ Hào nắm chặt lấy tay cậu, ngón cái vuốt vuốt mu bàn tay của cậu.
Tả Ngôn cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, nói thật, có chút nhột.
"Nghe nói mấy chỗ trên núi như vầy là một chỗ tốt để chôn thi thể."
Tạ Hào đột nhiên ghé vào lỗ tau cậu nhẹ giọng nói.
Tả Ngôn nuốt nước bọt, lão đại, anh bình tĩnh chút, xúc động là ma quỷ đó!
Tạ Hào nhìn hầu kết của thiếu niên khẽ nhúc nhích, ý cười càng lớn.
"Thi thể dưới lòng đất hư thối đi, về sau sẽ sinh trưởng thành loại trái cây màu đỏ, đỏ, như có thể lấy ra máu."
Đệt! Người này lại phát bệnh rồi.
Tả Ngôn hận không thể lập tức cách hắn thật xa, nhưng tay của cậu vẫn bị tay hắn nắm chặt.
Hiện tại mới nhận ra được ngón tay của đối phương vẫn luôn phà hơi lạnh lên mu bàn tay của cậu, càng có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Tạ Hào thấy cậu vẫn luôn cúi đầu, kê sát vào, "Phải cẩn thận nhìn đường, có lẽ thứ kế tiếp cậu nhìn thấy, chính là xương cốt."
Tả Ngôn: "A a a, hệ thống, ta có thể bộp bộp hắn không!"
Hệ thống: "Không thể."
Tả Ngôn bước nhanh thêm hai bước, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười.
Tay dùng sức, Tả Ngôn liền tiến vào lồng ngực của hắn, cảm nhận lồng ngực của cậu đang chấn động, nam nhân hạ giọng ghé vào lỗ tai của cậu nói: "Tại sao cậu có thể đáng yêu như vậy chứ."
Tại sao anh có thể đáng giận như vậy hả!
Tạ Hào ôm bả vai của cậu, "Đi theo người nhiều như vậy cũng có thể đi nhầm đường."
Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn đám người phía trước, đệt! Mém xíu nữa bị lạc rồi.
Tạ Hào nói: "Sợ à?"
Tả Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt có chút đỏ.
Đầu ngón tay của Tạ Hào chạm vào gò má của cậu, sau đó nhìn phía trước nói: "Vừa nãy tôi chỉ nói giỡn thôi, đừng tưởng thật, nhưng mà, thứ người khác đưa, không được tuỳ tiện ăn bậy, biết không?"
Lão đại, tôi biết rồi, anh câm miệng được không.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cậu bị hắn ra tấn đến có bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.