Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 66: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (25)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Một đêm đi qua.

Tả Ngôn vốn tưởng rằng cậu sẽ ngủ không được, lại không nghĩ đến cậu lại ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai.

Quần áo chỗ cậu và Tạ Hào chạm nhau vẫn còn chút ẩm ướt, Tạ Hào đã mở to mắt dậy được một lát rồi.

Tả Ngôn mơ mơ màng màng cùng hắn nhìn nhau trong lát, "Chào buổi sáng."

Tạ Hào nói: "Chào buổi sáng."

Tả Ngôn nghĩ thầm sao hắn vẫn còn chưa ngồi dậy chứ, sau đó cậu đưa mắt mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy tay của mình đang ôm chặt sau lưng Tạ Hào, quan trọng là, tay còn với vào trong lớp quần áo.

Hẳn là do hôm qua cậu sợ mình bị rớt xuống ghế nên theo bản năng ôm chặt lại.

Trách không được cách tay tê như vậy.

Nhưng mà, Tả Ngôn meo meo cúi đầu, hít thở một cái cũng có thể cảm giác được cơ bụng của đối phương, nếu có thể đưa tay sờ lên nhất định sẽ cảm thấy có xúc cảm cực kỳ tốt.

Một bên vội vàng thu tay lại, cho rằng chuyện gì cũng không hề xảy ra.

Tạ Hào kéo quần áo xuống, "Ngủ ngon không?"

Tả Ngôn gật đầu, "Rất ngon."

Anh cho là tôi sẽ nói với anh tôi mơ thấy mình biến thành hán bảo trong rau xà lách, sau đó lại bị anh từng ngụm từng ngụm ăn sạch?

"Gia Dữ!"

Tiếng kêu thê thảm khiến Tả Ngôn thanh tỉnh trong nháy mắt, chính tếng động này đã đánh thức cậu.

Mang giày vào chạy ra ngoài, vài người đều đã đứng trong sân.

Thi thể của Trần Gia Dữ được đặt trong sân, tử trạng thảm thiết.

Nguyên nhân tử vong lần này cũng không cần phải xem xét, một dao đâm vào bụng, đều là một kiểu chết y hệt những nạn nhân trước.

Mà ngay cả vẻ khiếp sợ trên mặt đều giống nhau như đúc.

"Hung thủ đều là một người, đang ẩn giấu trong đám người chúng ta."

Tạ Hào đứng bên cạnh cậu, thản nhiên nói.

Lục Vy Vy vẫn còn đang khóc, cùng là con gái với nhau Tiêu Huỷ cũng nhịn không được mà lại an ủi cô.

Có ý tứ chính là, cô khóc không ngừng, cũng không ngừng trách móc cái này trách móc cái kia, nhưng cước bộ lại không hề lại gần thi thể dù chỉ là một chút.

"Cảnh sát Tiểu Quý, ngày hôm qua không phải cậu vẫn luôn ngồi đó giữ cửa à?"

Vệ Đại Lộ cả đời làm người trung thực, cho tới bây giờ vẫn chưa hề trải qua loại chuyện này, nên hai ngày nay trên đầu đã có chút bạc trắng.

Quý Minh Trí một cước đá vào cửa, gãi gãi đầu, có chút ảo não, "Ngày hôm qua tôi ngủ quên mất."

Ánh mắt của những người khác nhìn hắn ta có chút thất vọng.

Quý Minh Trí cũng khá nghi ngờ, hắn ta lúc đầu rõ ràng rất có tinh thần, nhưng sau đó tại sao lại ngủ quên mất chứ?

"Đêm qua mọi người có nghe được tiếng gì không?"

Chín người ở cùng một nhà nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó sôi nổi lắc đầu.

Bọn họ cái gì cũng không nghe được, theo lý thuyết, liên tục chết ba người, hẳn sẽ có người vào nửa đêm sẽ không thể ngủ ngon như vậy, nhưng sự thật là, bọn họ đều ngủ như chết.

Mà tên hung thủ này lại nghênh ngang giết người, sau đó trở về, ngủ giữa đám người bọn họ một lần nửa.

Nghĩ lại đã cảm thấy khủng bố.

Mỗi người bên cạnh đều có khả năng là tên tiểu nhân cầm dao kia.

Tả Ngôn hỏi hệ thống, "Trần Gia Dữ cũng là...?

Hệ thống: "Không sai."

Đã chết rồi có nói cũng vô dụng, chẳng qua hiện tại có thể xác định là, có một người hẳn là đang giả vờ làm Tạ Hao, thay hắn báo thù.

Chỉ là không biết tên này đang muốn giúp Tạ Hào hay đang có mục đích gì khác.

Tả Ngôn: "Tối hôm qua ngươi có thấy ai đứng lên giữa đám người chúng ta không?"

Hệ thống: "Tối hôm qua máy chủ của hệ thống có chút trục trặc."



Tả Ngôn: "Các ngươi lựa thời gian cũng đẹp quá." Vào thời khác mấu chốt lại bị rớt.

Hệ thống: "Hai ta thiếu chút nữa là bị tiềm thức của mục tiêu đuổi đi rồi, lúc ta liều mạng bù đắp, ngươi thì sao?" Ôm mỹ nam ăn đậu hũ. . Truyện Xuyên Nhanh

Tả Ngôn chột dạ chớp mắt một cái, "Vất vả cho người rồi, lão Hệ."

Hệ thống: "Lão Hệ là cái quỷ gì?"

Tả Ngôn nói: "Vậy thì lão Thống?"

Hệ thống: "... Vẫn là lão Hệ đi."

Quý Minh Trí không tiếp thu được có người liên tiếp chết đi trước mặt hắn ta, đây là sai lầm của hắn ta!

Hắn ta muốn xuống dưới chân núi nhìn thử, xem bên kia cầu treo có phải vẫn không có người đến như trước không.

Hơn nữa, hiện tại không chỉ chết ba người, vẫn còn một người đang mất tích nữa.

"Bác Thái, bác gái bên kia..."

Thái Dũng xoa xoa bàn tay thô ráp, mấy ngày nay ông vẫn chưa hề buông xuống đôi giày thể thao của nữ kia.

"Tôi tin rằng cô gái sẽ tốt thôi, không chừng đã sớm trở về rồi."

Quý Minh Trí nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt ông, càng thêm áy náy.

Nhưng hiện tại đã xảy ra án mạng, những người này ai cũng không thể ra ngoài.

Quý Minh Trí giữ vững tinh thần, vừa định bảo bọn họ đi kiểm tra đồ vật mang theo trên người lẫn nhau thêm lần nữa, dù không biết người là ai, nhưng hung khí giấu ở đâu?

Một con dao sắc bén, hung thủ nhất định sẽ giấu ở một nơi vừa an toàn lại vừa cực kỳ gần.

Đúng lúc này, một nữ nhân nói một câu, đột nhiên khiến mọi chuyện xuất hiện bước chuyển.

"Là bọn họ! Nhất định là bọn họ trở về báo thù! Tôi sớm biết sẽ có một ngày như thế! Chết ba người! Vĩ Hoa! Ba người!"

Một người phụ nữ trung niên duy nhất trong nhóm bọn họ đột nhiên nắm chặt lấy tay chồng của bà, lớn tiếng hét to, bộ dáng hoảng sợ khiến những người còn lại có chút sợ hãi.

"Bà đang nói cái gì vậy! Đừng có nói lung tung!"

Trịnh Vĩ Hoa vội vàng che lại miệng của vợ mình, hai người xô đẩy lên sau đó nữ nhân bị té ngã trên mặt đất, bên người bà chính là thi thể vẻ mặt hoảng sợ của Trần Gia Dữ.

Tiếng hét chói tai của Trương Thuý Bình vang lên, "Vĩ Hoa! Người kế tiếp chính là ông! Người kế tiếp chính là ông! Bọn họ trở về báo thù!"

Trịnh Vĩ Hoa muốn đi ngăn cản bà, nhưng Quý Minh Trí một tay bắt được ông.

"Để bà ấy nói!"

Quý Minh Trí nhìn bà hỏi: "Bác gái, lời của bác có ý gì? Vì sao lại nói người kế tiếp chính là chồng của bác?"

Trương Thuý Bình run run thân thể lùi qua bên cạnh, cách thi thể kia xa một chút.

"Hai mươi năm trước... Hai mươi năm trước..."

Trịnh Vĩ Hoa kêu to, "Bà câm miệng! Cậu cảnh sát, bà ấy có bệnh tâm thần!"

Trương Thuý Bình hoàn toàn bất vi sở động, tiếp tục kể về một sự kiện do lòng tham mà phát sinh.

"Hai mươi năm trước... chúng tôi đều làm việc trong cùng một nhà máy..."

Quý Minh Trí cầm di động ghi âm, "Chúng tôi? Là chỉ ba người đã chết kia ư?"

Trương Thuý Bình muốn đứng lên, lại phát hiện chân khá tê, lập tức ngồi trở lại trên nền đất.

"Còn có đôi vợ chồng Thẩm gia..."

Trương Thúy Bình hiển nhiên đã chìm vào trong hồi ức, trong lúc này không có ai quấy rầy bà.

"Khi đó chúng tôi đều... nhà ai cũng không khá giả hơn ai..."

Nhưng đôi vợ chồng Thẩm gia có mệnh tốt, chẳng qua chỉ là cứu một bà già, người ta lại để lại toàn bộ tài sản cho bọn họ... chúng tôi lúc ấy vừa hâm mộ lại vừa ghen tị..."

Hai mắt của bà nhìn chằm chằm vào một chỗ, biểu tình trên mặt cũng dần biến hoá.

"Một trăm vạn... lúc ấy chúng tôi nghĩ cũng không dám nghĩ... chúng tôi đoán, đôi vợ chồng kia hẳn sẽ nhanh chóng chuyển đến thành phố, mua một đống nhà lớn, không giống như chúng tôi mà mỗi ngày đi sớm về tối làm việc nữa..."

Sau đó bà không nói nữa, Tiêu Huỷ nhìn nhìn những người khác, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trương Thuý Bình hơi giật mình nhìn cô một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười như đang khóc, "Sau đó, đứa con trai Thẩm gia bị bắt cóc...

Năm tên cướp muốn tiền chuộc là một trăm vạn, nếu không liền giết chết con tin. Còn uy hiếp người ta không được báo cảnh sát, nếu không đứa trẻ sẽ chết.

Cuối cùng tiền tới tay, có vài người bỏ trốn.



Nhưng đôi vợ chồng đó lại chết vì tai nạn giao thông trên đường về nhà, chỉ còn lại đứa trẻ kia, sau đó nghe nói nó được người nhận nuôi."

Tả Ngôn nhìn Tạ Hào, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn về không trung nơi phương xa, chỉ khi dựa vào gần hắn mới biết được, cơ bắp của hắn buộc chặt lại, tựa như tuỳ thời đều có thể bùng nổ.

Tả Ngôn đến gần hắn, nắm chắc lấy cổ tay của hắn.

Tạ Hào cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, hơn nửa ngày mới nắm lấy tay cậu, năm ngón tay cùng buộc chặt.

Nghe xong lời bà nói, nội tâm của những người ở đó đều có chút phức tạp.

Quý Minh Trí bấm dừng ghi âm, mở đoạn tiếp theo.

"Bác nói năm người? Đều có ai?"

Trương Thuý Bình chỉ vào căn nhà đặt thi thể kia, "Trung Học Hưng, Lý Chí Quốc... Trần Gia Dữ, Hứa Hướng Dương..."

Người cuối cùng bà quay đầu nhìn về hướng chồng của bà, "Trịnh Vĩ Hoa."

Trịnh Vĩ Hoa suy sút ngồi ở hàng ghế đá, xem ra là thừa nhận.

Những người ở đây đều cách hắn xa chút.

Lục Vy Vy nghe xong những lời này, nước mắt ngưng ở nơi khoé mắt, khiếp sợ nói: "Nói cách khác, có người đang báo thù?!"

Tên này giết người rất có tính minh xác, người chết đều là người tham gia vụ bắt cóc năm đó, như vậy người chết kế tiếp, nhất định là Trịnh Vĩ Hoa!

Nhưng, người báo thù là ai chứ?

Vấn đề này thành một bí ẩn trong lòng mọi người.

Quý Minh Trí cảm thấy thiếu một người, "Hứa Hướng Dương không ở đây?"

Trịnh Vĩ Hoa lau mặt, "Hắn đã chết mấy năm trước."

Cho nên, Trịnh Vĩ Hoa chính là người cuối cùng trong những người tham gia vụ bắt cóc năm đó!

Trương Thuý Bình mới vừa thanh tỉnh trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu cằn nhằn cằn nhằn.

"Có quỷ tìm đến báo thù! Đôi vợ chồng Thẩm gia trở về báo thù! Vĩ Hoa, bọn họ sẽ lập tức đến tìm ông, làm sao đây... làm sao đây..."

Trương Thuý Bình tránh ở trong ngực Trịnh Vĩ Hoa nói, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn bộ dáng này xem ra là bị doạ sợ.

Vệ Đại Lộ cũng chính là một người có con, nghe thấy bọn họ vậy mà lại bắt cóc một đứa trẻ, nội tâm vừa xúc động vừa phẫn nộ.

Nhưng những người này hiện tại đã chết.

Tiêu Huỷ nói: "Trên thế giới này không có quỷ, nhất định là do người làm, có thể nào là con trai của bọn họ hay không?"

Quý Minh Trí nói: "Rất có thể."

Mà nếu là con trai của đôi vợ chồng kia, như vậy ở đây chỉ có ba người phù hợp.

Quý Minh Trí, Tạ Hào, Hoắc Viễn.

Những người khác nhìn ba người này, đều lùi về sau mấy bước, tầm mắt hoài nghi ở trên vài người đảo quanh.

Rất tự nhiên mà không để mắt đến Tả Ngôn, dù sao nhìn kiểu gì cũng như chưa thành niên.

Tả Ngôn: Tôi có nên vui vẻ không?

Vào lúc này độ tuổi của vài người đều có thể làm giả, thân thế cũng có thể, ai nói hung thủ không thể là cảnh sát chứ? Huống chi, tối hôm qua hắn ta chính là ngồi canh giữ trước cửa.

"Rốt cuộc là ai!"

Một vở kịch bắt đầu phát triển, khiến vài người vô tội tinh thần buộc chặt, căn huyền kia tuỳ thời đều có thể gãy.

Lục Vy Vy nhớ lại người bạn trai đã chết kia chính là một trận tức giận, người kim chủ cô cố gắng lắm mới tìm được kia, cứ như vậy mà mất rồi!

"Họ Trịnh, không phải chú từng bắt cóc đứa trẻ kia ư! Sao chú một chút ấn tượng cũng không có vậy?"

Ánh mắt của Trịnh Vĩ Hoa trốn tránh, Quý Minh Trí nhíu mày, "Có chuyện thì chú liền nói đi."

Chỉ thấy ông giữ chặt vợ của mình, chỉ vào giữa ba người kia, không quá xác định nói, "Hắn lớn lên có chút giống đứa bé kia khi còn bé."

Tả Ngôn nhìn Tạ Hào đang bị những người khác chú ý, nội tâm cười ha hả.

Mẹ, phê thuốc à, Tạ Hào khi còn bé cùng hiện tại lớn lên cách xa vạn dặm đó biết không!

Hơn nữa, nếu đã sớm nhận ra mà nói, là một người liền không thể che dấu nổi lòng hiếu kỳ của chính mình chứ.

Mấy ngày nay cậu một chút cũng không nhìn ra tên họ Trịnh này có chỗ này không đúng.

HLTT: Khoảng cách tìm đến hung thủ thật vẫn còn hơi xa:)) Đã đến đây rồi, không biết có ai nhận ra hung thủ hay chưa? Spoil một chút, hung thủ chính là người ở thời khắc gay gắt nói một câu khiến nạn nhân không có đường lui ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook