Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 69: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (28)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Buổi sáng lúc Tả Ngôn tỉnh lại, biết được một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là, tối hôm qua không có người chết, người đến cứu viện cũng tìm được bọn họ.

Tin xấu là, những người khác xác định một trăm phần trăm rằng Tạ Hào là hung thủ.

Đương nhiên còn có vài vị đến xem cậu có chết hay chưa, khi thấy cậu còn sống tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn thấy băng gạc trên cổ của cậu, có người nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình, hoặc ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ.

Tả Ngôn vò vò tóc, một đám người đứng bên ngoài cửa sổ hướng vào bên trong nhìn bọn họ, loại cảm giác này cứ như bọn họ là một bầy khỉ trong vườn bách thú bị đám người nhìn chằm chằm.

Sau đó não của Tả Ngôn bắt đầu hoạt động, nói một câu, "Mua phiếu chưa?"

Biểu tình trên mặt những người kia, miễn bàn có bao nhiêu toan sảng.

Có người nhỏ giọng lên tiếng, "Quả nhiên không phải một người bình thường."

Tạ Hào lại cười rất vui vẻ, còn xoa xoa đầu của cậu.

Bị nhốt trên núi bốn ngày, chết mất ba người, bắt được một tên sát nhân.

Đột cứu viện cũng hiểu được bất khả tư nghị.

Đặc biệt là khi nhìn thấy người được gọi là hung thủ giết người, cảm thấy quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đoàn người bắt đầu di chuyển xuống núi.

Đêm qua vừa có mưa to, đường núi cũng tựa như lúc bọn họ đến mà không dễ đi chút nào.

Thậm chí còn lầy lội hơn.

Thỉnh thoảng còn có người trượt chân.

Tả Ngôn đi đến đi lui đến mức xém có thể đánh rắm, hơn nữa tối hôm qua bị gây sức ép đến nửa đêm, ngay cả tâm trạng muốn giết người đều có.

Tạ Hào đỡ cậu đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên người của cậu, "Đau không?"

Tả Ngôn cắn răng nói không đau.

"Ghê tởm!"

Hai người nhìn qua, đúng là Lục Vy Vy vừa bị mất bạn trai kia.

Cũng không biết có phải cô đã nhìn thấu ra cái gì hay không, từ buổi sáng liền dùng một loại ánh mắt như nhìn thấy dâm vật mà nhìn bọn họ.

Một thấy khi tứ chi của hai người tiếp xúc, liền mở miệng nói ghê tởm, trách không được vừa biến thái còn giết người như vậy.

Tả Ngôn nhìn cô cười cười, sau đó giữ chặt tay của Tạ Hào.

Thỉnh thoảng bị ngã sấp xuống, Tạ Hào cùng thân thể cậu lại tiếp xúc càng nhiều, thỉnh thoảng nắm lại thắt lưng của cậu, đỡ lấy bả vai của cậu.

Sắc mặt của Lục Vy Vy đen như đáy nồi, "Tên biến thái!"

Nói xong liền muốn bước qua mặt hai người, khi đi ngang qua hai người bọn họ liền hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái.

Cũng không biết là do cô đơn thuần chán ghét cơ lão (gay), hay là vẫn không cam lòng chuyện kim chủ của cô đã chết đi.

Tả Ngôn vô tội nhìn cô, "Chú ý dưới chân."

Chỉ thấy cô nàng đang hùng hổ kia đột nhiên trượt chân một cái, vừa trượt liền trượt xuống một chỗ khá xa.



Tả Ngôn cười không phúc hậu, đã sớm nói phải chú ý dưới chân rồi.

Tạ Hào nhéo nhéo thắt lưng của cậu, "Nghịch ngợm."

Từ khi tối hôm qua qua đi, Tạ Hào liền khôi phục bộ dáng lúc trước, thậm chí đối đãi cậu tốt hơn trước nhiều, cũng sẽ không đột nhiên hướng cậu phát bệnh thần kinh.

"Tôi đến cõng em."

Tả Ngôn vội vàng cự tuyệt, này muốn là điệp đi, không sẽ chờ suất sao.

Tạ Hào thấy cậu cự tuyệt, liền đổi thành dắt tay tay.

Quý Minh Trí dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người còn đang đùa giỡn ầm ĩ, vẫn có chút không tin được.

"Cảnh sát Quý, thật sự không cần trói hắn lại à?"

Quý Minh Trì quay đầu lại nhìn đường, "Không cần, có nhiều như vậy còn la hắn sẽ trốn được à?"

Trốn thì sẽ không trốn, nhưng sự cố vẫn xuất hiện.

Ngay lúc bọn họ bước đễn chỗ cầu treo, có một người đột nhiên rớt xuống.

Quý Minh Trí trừng lớn ánh mắt, theo bản năng vươn tay, nhưng người này cách hắn ta lại rất xa.

Người nọ giãy dụa dưới nước, bị dòng nước mãnh liệt cuốn xa.

Từ đằng xa còn có thể nghe được tiếng kêu cứu mạng.

"A a a!!"

Tiếng hét của nữ nhân truyền đi rất xa, "Vĩ Hoa!"

Vài người dù chưa kịp hồi phục lại nhưng vẫn giữ chặt được nữ nhân sắp lao xuống nước kia.

Người ngã xuống là... Trịnh Vĩ Hoa?

Quý Minh Trí theo bản năng nhìn về phía Tạ Hào đang đứng ở chỗ cao kia.

Vẻ mặt của hắn thực lãnh tỉnh, một bên đang thu tay lại.

"Vĩ Hoa! Vĩ Hoa! Cậu, tên điên này!"

Trương Thuý Bình nhìn chồng của mình đang càng ngày càng xa mãi đến khi biến mất, rốt cục cũng không giãy dụa như trước.

Đột nhiên điên cuồng chạy về phía Tạ Hào, không biết lúc nào đã nắm chặt một hòn đá trong tay ném qua.

Vừa thấy hòn đá hướng chỗ mặt, Tả Ngôn liền vội vàng nhảy ra chắn lại, tính cách đã biến thái như vậy, nếu mặt còn bị hư vậy cậu liền thực không còn cách nào để mắng chửi.

Tạ Hào kéo cậu qua, thân thể nghiêng qua một bên, một hòn đá cỡ bàn tay nện trên bả vai.

"Ngăn bác ấy lại!"

Vài người nhanh chóng kéo Trương Thuý Bình lại, "Chỉ còn lại mình Vĩ Hoa thôi, cậu tại sao lại không thể buông tha ông ấy chứ! Cậu tại sao lại nhẫn tâm như vậy!"

Tiếng khóc la của nữ nhân vang vọng trong chỗ thiên địa này.

Từ tiếng khóc la của nã nhân, bọn họ kinh ngạc nhìn nam nhân tao nhã kia.

"Ý bác là hắn đẩy Trịnh Vĩ Hoa xuống à?"

Nữ nhân khóc rống lên, "Tôi tận mắt nhìn thấy!"



Tả Ngôn kinh ngạc, hắn đứng ngay bên cạnh cậu, vậy cậu sao không thấy được?

Đến lúc này, những người tham dự vụ bắt cóc năm đó, toàn bộ đều tử vong.

Sau khi trở về, Tạ Hào bị cảnh sát dẫn đi, làm người có hiềm nghi lớn nhất trong bản án.

Tả Ngôn cũng như vậy, làm người có hiềm nghi đứng thứ hai trong bản án, bởi vì những người khác hoài nghi những người kia là do hai người bọn họ cùng nhau sát hại.

Tả Ngôn ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt tò mò.

Tả Ngôn: "Đây là lần đầu tiên ta đến đây."

Hệ thống: "... Chơi vui không?"

Tả Ngôn ăn ngay nói thật, "Có chút đơn điệu."

Hệ thống: "... Bật chút nhạc cho ngươi nghe nha?"

Không đợi Tả Ngôn nói chuyện, một bài ca về người tù nhân vang lên.

"Trong tay~ ôm bánh ngô~ trong đồ ăn không có một giọt tương~"

Tả Ngôn:...

Rất nhanh liền có người đến thẩm vấn cậu, mà còn lặp đi lặp lại.

Liên tục vài ngày đều như nhau.

Câu hỏi đều là những câu có liên quan đế Tạ Hào, ví dụ như cậu và Tạ Hào có quan hệ gì, hôm Trung Học Hưng bị giết cậu làm gì vân vân...

Tả Ngôn biết người không phải do Tạ Hào giết, đương nhiên rất lo lắng mà ăn ngay nói thật, mà còn nhấn mạnh về việc cái bóng đen kia.

Trừ bỏ việc cái bóng đen kia thì không còn tin tức hữu dụng nào nữa.

Cuối cùng khi bọ họ hỏi về chuyện Trịnh Vĩ Hoa, Tả Ngôn nói: "Lúc ấy tôi đứng ngay bên cạnh Tạ Hào, hắn không có đẩy người."

"Có người nhìn thấy hắn ngay sau đó có động tác thu tay lại."

Tả Ngôn nói: "Hắn đang đỡ tôi."

Cùng thời gian, ở phòng thẩm vấn khác.

Hai tay Tạ Hào nắm lại với nhau, "... Cậu ấy ngã sấp xuống, tôi liền đỡ cậu ấy."

"Hứa Dương là gì của anh?"

Tạ Hào hạ mắt, chỉ chỉ một vết cào trên cổ, "Là người tôi cực kỳ thích."

"Trương Thuý Bình tận mắt nhìn thấy anh đẩy Trịnh Vĩ Hoa."

Tạ Hào không hề hoang mang, "Vậy các người hẳn nên hỏi bà ấy."

Hai người đang thẩm vấn liéc mắt nhìn nhau một cái, những người khác bởi vì lúc ấy đang vội chú ý những chuyện khác, nên căn bản không thấy được, nói cách khác, người chứng kiến chỉ có một mình Trương Thuý Bình mà thôi.

Lúc này ở bên ngoài bước vào một người, mang đến một tập tư liệu.

Hai tên cảnh sát sau khi xem xong, trực tiếp đặt trước mặt Tạ Hào.

"Chuyến du lịch Mộc Trại miễn phí là do anh tổ chức."

HLTT: Có vài đoạn không hiểu lắm nên giữ nguyên, có thời gian sẽ tra raw rồi sửa lại sau nha:((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook