Chương 48: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (7)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Sau khi Tạ Hào nghe được câu hỏi của cậu, đi nhiên hướng về phía cậu đi đến, trong đôi mắt loé lên một tia sáng khác thường.
Sau lưng Tả Ngôn chính là cái cửa sổ không mở lên được kia, muốn lui cũng không thể lui.
Tạ Hào bước thẳng đến trước mắt cậu, mắt nhìn chằm chằm vào cổ của cậu.
Tả Ngôn khẩn trương nuốt nước bọt, chỉ thấy nam nhân trước mặt lại càng thêm hưng phấn.
Tả Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm hành động của hắn, "Hệ thống, nếu ta bị hắn giết chết vậy có được tiền an ủi không?"
Hệ thống: "Không."
Tạ Hào giơ tay lên, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua trên hầu kết của cậu, rồi dời xuống chỗ nút áo sơmi đầu tiên của cậu, không biết nghĩ đến điều gì má ánh mắt Tạ Hào đột nhiên sáng lên.
Nội tâm của Tả Ngôn thầm khóc ròng, anh lại muốn gì đây.
Thái độ của Tạ Hào đột nhiên ôn hoà lên, hắn đưa tay sờ sờ đầu của cậu.
"Cậu đến lâu vậy rồi tôi vậy mà lại quên rót nước cho cậu, cậu muốn uống gì?"
Nhất thời Tả Ngôn không bắt kịp suy nghĩ của hắn.
"Này, trời cũng không còn sớm... uống coca được không?"
Tả Ngôn vốn định nói cậu phải về nhà nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nam nhân chợt lạnh xuống, cậu liền nhanh chóng sửa miệng.
Tạ Hào cười khẽ, "Ngược lại khá thích hợp với độ tuổi của cậu, nhưng uống nhiều coca quá không tốt."
Anh muốn cho tôi uống nhiều ít?
Tả Ngôn cẩn thận hỏi, "Nếu không thì sprite?"
Tạ Hào dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, không nói lời nào.
Tả Ngôn lại thay đổi một loại, "Fanta?"
Mắt thấy ý cười của nam nhân ngày càng sâu, Tả Ngôn lập tức thành thật, "Tôi uống gì cũng được."
Tạ Hào nhìn mặt của cậu, ôn hoà nói: "Được."
Tả Ngôn nhìn hắn xoay người, lặng lẽ thở ra một hơi.
Chỉ thấy nam nhân trước mặt bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêng người đến gần cậu, ở bên tai Tả Ngôn nhẹ nhàng nói: "Tôi rất nhanh liền trở lại, ngoan ngoãn chờ tôi."
Tả Ngôn gật đầu như gà mổ thóc, lão đại, anh đi nhanh đi.
Hô hấp của Tạ Hào đánh vào cổ của cậu, trên làn da trở nên đỏ ửng, Tạ Hào cúi đầu nhìn một mảnh ửng đỏ kia, khoé miệng câu lên một nụ cười, xoay người đi.
Tả Ngôn đếm tiếng bước chân của hắn, đợi đến khi cậu không nghe thấy nữa liền lập tức đứng lên.
Dán người lên cửa, đợi đến khi xác nhận không hề có một tiếng động nào.
Tả Ngôn: "Tạ Hào đi hướng nào?"
Hệ thống nói: "Bên phải."
Tả Ngôn nhẹ nhàng mở cửa, đưa đầu ra xem xem xét xét, sau đó chạy nhanh về phía bên trái.
Vì tránh cho việc giày phát ra âm thanh, cậu đi bằng chân không, vừa nhanh lại ổn, quả nhiên tiềm lực của con người đều bị bức mà ra.
Mục tiêu của Tả Ngôn là cửa nhà, vừa nãy lúc cậu vào không có khoá lại.
Về phần trở thành quan hệ tốt với mục tiêu, vẫn nên chờ cậu bảo vệ cái mệnh này xong lại nói.
Cửa nhà đã gần trong gang tấc, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới, nhưng khi Tả Ngôn vươn tay ra lại chạm phải một vật thể lạnh lẽo.
Tả Ngôn sửng sốt, thứ đó sao lại động đậy vậy.
Thân ảnh màu đen đang đang dán lên cửa ngẩng đầu, đầu lưỡi trắng mịn đối diện với chóp mũi của Tả Ngôn/
Tả Ngôn:... Đệt! Quỷ a!
Vội vàng lùi về phía sau, gót chân lại dẫm phải thứ đó, lập tức bị trượt chân ngã xuống sàn, cậu còn chưa đứng dậy cũng cảm giác thảm trải sàn mà bàn tay cậu chống lên có chút... trơn tay.
Mà còn, ủa sao thứ này cũng có thể động đậy!
"Đệt! Này mẹ nó là nhà ma à!"
Cho dù có là như vậy thì cậu cũng không dám hét lên, chỉ có hệ thống mới có thể nghe được tiếng hò hét đề-xi-ben cực cao của cậu.
Bóng đen chậm rãi đến gần cậu, cảm giác khó thở ngày càng đậm, đột nhiên, đèn sáng.
Tả Ngôn theo bản năng nhắm mắt sau đó nhanh chóng mở mắt.
Sau đó, cậu ngốc luôn.
Chỉ thấy trước mặt cậu, một cái đầu vàng óng ánh đối diện cậu.
Nó nhìn chằm chằm cậu, oai oai đầu, còn thè lưỡi.
Biểu tình trên mặt Tả Ngôn cứng lại, đừng tưởng rằng mày bán manh là mày có thể che dấu sự thật mày là một đại mãng xà!
A a a! Rắn a!
Một con rắn vừa mập vừa bự!
Ở ngoài mặt, Tả Ngôn cực kỳ trấn định, cùng một cái đại mãng xà mặt đối mặt cũng không hiện ra vẻ lo sợ.
Nhưng mà trong nội tâm cậu đã nháo thành một đoàn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen như mực của chú rắn, ý muốn khiến nó cảm nhận được sự chân thành của mình.
Phía sau, tiếng bước chân truyền đến.
"Để tao xem mày vừa bắt được thứ gì?"
Trước kia mỗi lần Tả Ngôn nghe đến thanh âm này thì cả người sẽ run lên nhưng hiện tại lại cảm thấy như gặp được chúa cứu thế.
Tiếng bước chân của nam nhân ngày càng gần, sau đó dừng lại phía sau lưng cậu không xa.
Thanh âm của Tạ Hào có chút lạnh, "Thì ra là một con thỏ có ý đồ chạy trốn."
Nghe được hai chữ 'con thỏ', mãng xà di động đầu, nhìn về phía sau.
Tả Ngôn lập tức phát huy tốc độ nhanh nhất cả đời này của cậu, đứng dậy, hướng về phía sau, nhào vào lồng ngực của nam nhân.
Cả tay cả chân đều bám lên trên.
"Nhà rắn có rắn a a!"
Một tau của Tạ Hào ôm lấy thắt lưng cậu, một tay đỡ mông cậu, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.
Hắn từ đó cho đến giờ cũng chưa từng ôm qua ai, cũng chưa có ai có lá gan mà nhào lên người của hắn như vậy.
Thiếu niên trên người vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt của Tạ Hào dịu lại một chút, "Nó không cắn người."
Nó không cắn người đâu, nó sẽ trực tiếp nuốt người!
Tả Ngôn gắt gao ôm chặt cổ của nam nhân, khiến Tạ Hào cảm thấy có chút hít thở không thông.
Vỗ vỗ mông của cậu, "Buông tay."
Tả Ngôn lắc đầu, có đánh chết cậu cũng không buông.
Tạ Hào chú rắn ở đằng trước vẫn còn đang nghiêng đầu đánh giá hai người bọn họ, bất đắc dĩ nói: "Nó được tôi nuôi."
Tả Ngôn dừng lại, ngẩng đầu, khoảng cách giữa mặt hai người cực kỳ gần.
Tả Ngôn hỏi: "Anh nuôi?"
Tạ Hào gật đầu.
Sau đó hắn liền cảm giác được người trên người mình chẳng những không thả lỏng ngược lại còn run hơn.
Một con rắn lớn như vậy, nếu muốn nuốt một người lớn như cậu hẳn cũng không có vấn đề gì.
Tạ Hào giết người, chú rắn xử lý thi thể, hợp không sao tả xiết.
Tả Ngôn càng nghĩ, thân thể lại càng thêm cứng ngắc.
Tạ Hào cảm thấy người trên người như trở thành một tảng đá, không biết tại sao sau khi nghe rắn là hắn nuôi ngược lại lại càng thêm sợ hãi.
Nhưng mà...
"Tôi bảo cậu ở trên chờ tôi, cậu có chút... không ngoan nha."
Tả Ngôn nghe được cậu này, từ trên người nam nhân chảy xuống.
Chú rắn bò lại đây, bò quay hai người một vòng, sau đó nâng đầu lên.
Tạ Hào đưa tay sờ sờ đầu nó, "Làm rất tốt, tối nay được thêm cơm."
Lúc hắn nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên bên người đang cúi thấp đầu.
Khoé mắt Tả Ngôn nhìn nhìn cái thứ dài dài màu vàng kia, thịt của tôi không ăn được đâu, thật đó.
Tạ Hào kéo tay cậu, hai người về lại căn phòng lúc trước lần nữa.
Chú rắn đi theo phía sau hai người, mãi đến khi cửa bị đóng lại, mới không thấy được thân ảnh của nó nữa.
Cả người Tả Ngôn đã không còn hy vọng gì.
Có một vị tổ tông như vậy canh giữ ở trước cửa, muốn trốn là không có khả năng.
Tả Ngôn tiếp nhận cái ly Tạ Hào đưa đến, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong.
Tạ Hào nói, "Rượu đỏ có công dụng giúp ngủ ngon, không thích à?"
Tả Ngôn lắc đầu, "Không phải, chỉ là chưa từng uống qua."
Cậu vừa trải qua cả đêm kinh hồn táng đảm, giờ phút này lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường.
Vậy hẳn là nhân sinh chiếm được thăng hoa.
Hệ thống: "Tâm tình này của ngươi được gọi là lành làm gáo vỡ làm muôi."
Tả Ngôn: "Trước đó ngươi sao lại không nói cho ta biết hắn nuôi rắn?!"
Hệ thống: "Trước đó không biết, giờ mới biết."
Tạ Hào lay lay ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một hơi, thấy cậu không động, để sát ly vào nói, "Cậu có thể thử xem, tôi tin là cậu sẽ thích."
Có thích cậu cũng mua không nổi.
Thấy khoé môi cậu lưu xuống một vệt màu đỏ, ánh mắt Tạ Hào tối sầm xuống.
"Tôi vẫn luôn chờ cậu đến, thật ra là muốn nhờ cậu giúp tôi một việc."
Tả Ngôn ngẩng đầu, nhìn hắn giống như hắn đột nhiên trở thành người bình thường.
Không khí vẫn rất quỷ dị như trước, Tả Ngôn hỏi: "Giúp gì vậy?"
Tạ Hào cười nói: "Lần trước khi nhìn thấy cậu, cậu liền cho tôi chút linh cảm, vậy nên tôi mới vẽ bức tranh kia."
Nói xong hắn chỉ chỉ về hướng tác phẩm được đặt trước cửa sổ vẫn chưa vẽ xong kia.
Cậu cũng thấy đó, trên tranh vẫn còn vài chỗ chưa được vẽ xong, con người của tôi đối với tác phẩm có chút cố chấp, vậy nên tôi chờ cậu đến đây, chỉ là vì muốn hoàn thành nó, không biết cậu có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng này hay không?"
Anh chỉ là có chút cố chấp đối với nó à, tôi mới không tin là như vậy đâu!
Trên mặt Tả Ngôn nặn ra một nụ cười, "Tạ tiên sinh khách sáo rồi, không thành vấn đề."
Chỉ cần không tạo thành hiện trường y như ngày hôm đó, vẽ như thế nào đều được.
Tạ Hào cười khẽ, "Cậu có thể gọi tôi là Tạ Hào, gọi Tạ tiên sinh nghe rất lạ."
Tả Ngôn gọi một tiếng "Tạ Hào".
Ý cười trên mặt người đối diện sâu hơn một chút, "Phiền cậu đổi quần áo một chút, đúng rồi, bộ quần áo kia của cậu vẫn chưa khô vậy nên cậu mặt tạm bộ này đi."
Nói xong, hắn cầm lên một cái túi to.
Tả Ngôn: Cảm thấy có chút quen mắt, nếu cậu nhớ không lầm, quần áo bên trong hẳn là còn tràn ngập mùi hương của nước giặt quần áo.
Tả Ngôn cầm túi lên, "Thay ở đây?"
Tạ Hào nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ là một hoạ sĩ, cậu không cần sợ tôi như vậy."
Anh nói như vậy tôi càng sợ đó được không!
Tạ Hào cười khẽ, "Bên cạnh là phòng ngủ."
Tả Ngôn cầm túi đi qua phòng bên cạnh, vừa mở cửa chợt nghe thấy nam nhân đằng sau nói.
"Vừa nãy thật ngại quá, tôi sở dĩ làm như vậy chỉ là hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại, không doạ đến cậu chứ?"
Tả Ngôn quay đầu lại, "Không có."
Tin anh liền gặp quỷ, đêm khuya kinh hồn kiểu này không hù chết người thì đã không tồi.
Mở cửa ra không thấy anh bạn rắn ở trước cửa, Tả Ngôn cầm quần áo qua phòng bên cạnh.
Thay quần áo xong, Tả Ngôn mới bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Đơn giản.
Bài trí cực kỳ đơn giản.
Tả Ngồn nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh, bước qua cầm lên chỉ thấy, trong khung ảnh là tấm ảnh ba người chụp chung.
Tấm ảnh đã có nhiều năm, đứa trẻ nhỏ nhất ở giữa kia hẳn là Tạ Hào.
Nhưng mà, một nhà ba người này lớn lên thật đúng là không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là cả ba đều là tuấn nam mỹ nữ.
Tả Ngôn quay lại phòng vẽ, lại phát hiện người vốn nên ở bên trong chờ lại không thấy đâu.
Tả Ngôn ở trong phòng dạo quanh một vòng, chợt nghe thấy sau vách tường ở bên cạnh phát ra tiếng động.
Đi qua mới phát hiện bức tranh phi điểu thật lớn kia lại là cái cửa.
Cửa chỉ được khép lại.
HLTT: Trí tưởng tượng của bé Tả thật phong phú:)) Ai đi qua hãy để lại cmt hoặc like cho tui thấy có chút thành tựu nha =3= Đừng đọc chùa tui buồn lắm TTATT
Sau khi Tạ Hào nghe được câu hỏi của cậu, đi nhiên hướng về phía cậu đi đến, trong đôi mắt loé lên một tia sáng khác thường.
Sau lưng Tả Ngôn chính là cái cửa sổ không mở lên được kia, muốn lui cũng không thể lui.
Tạ Hào bước thẳng đến trước mắt cậu, mắt nhìn chằm chằm vào cổ của cậu.
Tả Ngôn khẩn trương nuốt nước bọt, chỉ thấy nam nhân trước mặt lại càng thêm hưng phấn.
Tả Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm hành động của hắn, "Hệ thống, nếu ta bị hắn giết chết vậy có được tiền an ủi không?"
Hệ thống: "Không."
Tạ Hào giơ tay lên, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua trên hầu kết của cậu, rồi dời xuống chỗ nút áo sơmi đầu tiên của cậu, không biết nghĩ đến điều gì má ánh mắt Tạ Hào đột nhiên sáng lên.
Nội tâm của Tả Ngôn thầm khóc ròng, anh lại muốn gì đây.
Thái độ của Tạ Hào đột nhiên ôn hoà lên, hắn đưa tay sờ sờ đầu của cậu.
"Cậu đến lâu vậy rồi tôi vậy mà lại quên rót nước cho cậu, cậu muốn uống gì?"
Nhất thời Tả Ngôn không bắt kịp suy nghĩ của hắn.
"Này, trời cũng không còn sớm... uống coca được không?"
Tả Ngôn vốn định nói cậu phải về nhà nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nam nhân chợt lạnh xuống, cậu liền nhanh chóng sửa miệng.
Tạ Hào cười khẽ, "Ngược lại khá thích hợp với độ tuổi của cậu, nhưng uống nhiều coca quá không tốt."
Anh muốn cho tôi uống nhiều ít?
Tả Ngôn cẩn thận hỏi, "Nếu không thì sprite?"
Tạ Hào dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, không nói lời nào.
Tả Ngôn lại thay đổi một loại, "Fanta?"
Mắt thấy ý cười của nam nhân ngày càng sâu, Tả Ngôn lập tức thành thật, "Tôi uống gì cũng được."
Tạ Hào nhìn mặt của cậu, ôn hoà nói: "Được."
Tả Ngôn nhìn hắn xoay người, lặng lẽ thở ra một hơi.
Chỉ thấy nam nhân trước mặt bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêng người đến gần cậu, ở bên tai Tả Ngôn nhẹ nhàng nói: "Tôi rất nhanh liền trở lại, ngoan ngoãn chờ tôi."
Tả Ngôn gật đầu như gà mổ thóc, lão đại, anh đi nhanh đi.
Hô hấp của Tạ Hào đánh vào cổ của cậu, trên làn da trở nên đỏ ửng, Tạ Hào cúi đầu nhìn một mảnh ửng đỏ kia, khoé miệng câu lên một nụ cười, xoay người đi.
Tả Ngôn đếm tiếng bước chân của hắn, đợi đến khi cậu không nghe thấy nữa liền lập tức đứng lên.
Dán người lên cửa, đợi đến khi xác nhận không hề có một tiếng động nào.
Tả Ngôn: "Tạ Hào đi hướng nào?"
Hệ thống nói: "Bên phải."
Tả Ngôn nhẹ nhàng mở cửa, đưa đầu ra xem xem xét xét, sau đó chạy nhanh về phía bên trái.
Vì tránh cho việc giày phát ra âm thanh, cậu đi bằng chân không, vừa nhanh lại ổn, quả nhiên tiềm lực của con người đều bị bức mà ra.
Mục tiêu của Tả Ngôn là cửa nhà, vừa nãy lúc cậu vào không có khoá lại.
Về phần trở thành quan hệ tốt với mục tiêu, vẫn nên chờ cậu bảo vệ cái mệnh này xong lại nói.
Cửa nhà đã gần trong gang tấc, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới, nhưng khi Tả Ngôn vươn tay ra lại chạm phải một vật thể lạnh lẽo.
Tả Ngôn sửng sốt, thứ đó sao lại động đậy vậy.
Thân ảnh màu đen đang đang dán lên cửa ngẩng đầu, đầu lưỡi trắng mịn đối diện với chóp mũi của Tả Ngôn/
Tả Ngôn:... Đệt! Quỷ a!
Vội vàng lùi về phía sau, gót chân lại dẫm phải thứ đó, lập tức bị trượt chân ngã xuống sàn, cậu còn chưa đứng dậy cũng cảm giác thảm trải sàn mà bàn tay cậu chống lên có chút... trơn tay.
Mà còn, ủa sao thứ này cũng có thể động đậy!
"Đệt! Này mẹ nó là nhà ma à!"
Cho dù có là như vậy thì cậu cũng không dám hét lên, chỉ có hệ thống mới có thể nghe được tiếng hò hét đề-xi-ben cực cao của cậu.
Bóng đen chậm rãi đến gần cậu, cảm giác khó thở ngày càng đậm, đột nhiên, đèn sáng.
Tả Ngôn theo bản năng nhắm mắt sau đó nhanh chóng mở mắt.
Sau đó, cậu ngốc luôn.
Chỉ thấy trước mặt cậu, một cái đầu vàng óng ánh đối diện cậu.
Nó nhìn chằm chằm cậu, oai oai đầu, còn thè lưỡi.
Biểu tình trên mặt Tả Ngôn cứng lại, đừng tưởng rằng mày bán manh là mày có thể che dấu sự thật mày là một đại mãng xà!
A a a! Rắn a!
Một con rắn vừa mập vừa bự!
Ở ngoài mặt, Tả Ngôn cực kỳ trấn định, cùng một cái đại mãng xà mặt đối mặt cũng không hiện ra vẻ lo sợ.
Nhưng mà trong nội tâm cậu đã nháo thành một đoàn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen như mực của chú rắn, ý muốn khiến nó cảm nhận được sự chân thành của mình.
Phía sau, tiếng bước chân truyền đến.
"Để tao xem mày vừa bắt được thứ gì?"
Trước kia mỗi lần Tả Ngôn nghe đến thanh âm này thì cả người sẽ run lên nhưng hiện tại lại cảm thấy như gặp được chúa cứu thế.
Tiếng bước chân của nam nhân ngày càng gần, sau đó dừng lại phía sau lưng cậu không xa.
Thanh âm của Tạ Hào có chút lạnh, "Thì ra là một con thỏ có ý đồ chạy trốn."
Nghe được hai chữ 'con thỏ', mãng xà di động đầu, nhìn về phía sau.
Tả Ngôn lập tức phát huy tốc độ nhanh nhất cả đời này của cậu, đứng dậy, hướng về phía sau, nhào vào lồng ngực của nam nhân.
Cả tay cả chân đều bám lên trên.
"Nhà rắn có rắn a a!"
Một tau của Tạ Hào ôm lấy thắt lưng cậu, một tay đỡ mông cậu, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.
Hắn từ đó cho đến giờ cũng chưa từng ôm qua ai, cũng chưa có ai có lá gan mà nhào lên người của hắn như vậy.
Thiếu niên trên người vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt của Tạ Hào dịu lại một chút, "Nó không cắn người."
Nó không cắn người đâu, nó sẽ trực tiếp nuốt người!
Tả Ngôn gắt gao ôm chặt cổ của nam nhân, khiến Tạ Hào cảm thấy có chút hít thở không thông.
Vỗ vỗ mông của cậu, "Buông tay."
Tả Ngôn lắc đầu, có đánh chết cậu cũng không buông.
Tạ Hào chú rắn ở đằng trước vẫn còn đang nghiêng đầu đánh giá hai người bọn họ, bất đắc dĩ nói: "Nó được tôi nuôi."
Tả Ngôn dừng lại, ngẩng đầu, khoảng cách giữa mặt hai người cực kỳ gần.
Tả Ngôn hỏi: "Anh nuôi?"
Tạ Hào gật đầu.
Sau đó hắn liền cảm giác được người trên người mình chẳng những không thả lỏng ngược lại còn run hơn.
Một con rắn lớn như vậy, nếu muốn nuốt một người lớn như cậu hẳn cũng không có vấn đề gì.
Tạ Hào giết người, chú rắn xử lý thi thể, hợp không sao tả xiết.
Tả Ngôn càng nghĩ, thân thể lại càng thêm cứng ngắc.
Tạ Hào cảm thấy người trên người như trở thành một tảng đá, không biết tại sao sau khi nghe rắn là hắn nuôi ngược lại lại càng thêm sợ hãi.
Nhưng mà...
"Tôi bảo cậu ở trên chờ tôi, cậu có chút... không ngoan nha."
Tả Ngôn nghe được cậu này, từ trên người nam nhân chảy xuống.
Chú rắn bò lại đây, bò quay hai người một vòng, sau đó nâng đầu lên.
Tạ Hào đưa tay sờ sờ đầu nó, "Làm rất tốt, tối nay được thêm cơm."
Lúc hắn nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên bên người đang cúi thấp đầu.
Khoé mắt Tả Ngôn nhìn nhìn cái thứ dài dài màu vàng kia, thịt của tôi không ăn được đâu, thật đó.
Tạ Hào kéo tay cậu, hai người về lại căn phòng lúc trước lần nữa.
Chú rắn đi theo phía sau hai người, mãi đến khi cửa bị đóng lại, mới không thấy được thân ảnh của nó nữa.
Cả người Tả Ngôn đã không còn hy vọng gì.
Có một vị tổ tông như vậy canh giữ ở trước cửa, muốn trốn là không có khả năng.
Tả Ngôn tiếp nhận cái ly Tạ Hào đưa đến, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong.
Tạ Hào nói, "Rượu đỏ có công dụng giúp ngủ ngon, không thích à?"
Tả Ngôn lắc đầu, "Không phải, chỉ là chưa từng uống qua."
Cậu vừa trải qua cả đêm kinh hồn táng đảm, giờ phút này lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường.
Vậy hẳn là nhân sinh chiếm được thăng hoa.
Hệ thống: "Tâm tình này của ngươi được gọi là lành làm gáo vỡ làm muôi."
Tả Ngôn: "Trước đó ngươi sao lại không nói cho ta biết hắn nuôi rắn?!"
Hệ thống: "Trước đó không biết, giờ mới biết."
Tạ Hào lay lay ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một hơi, thấy cậu không động, để sát ly vào nói, "Cậu có thể thử xem, tôi tin là cậu sẽ thích."
Có thích cậu cũng mua không nổi.
Thấy khoé môi cậu lưu xuống một vệt màu đỏ, ánh mắt Tạ Hào tối sầm xuống.
"Tôi vẫn luôn chờ cậu đến, thật ra là muốn nhờ cậu giúp tôi một việc."
Tả Ngôn ngẩng đầu, nhìn hắn giống như hắn đột nhiên trở thành người bình thường.
Không khí vẫn rất quỷ dị như trước, Tả Ngôn hỏi: "Giúp gì vậy?"
Tạ Hào cười nói: "Lần trước khi nhìn thấy cậu, cậu liền cho tôi chút linh cảm, vậy nên tôi mới vẽ bức tranh kia."
Nói xong hắn chỉ chỉ về hướng tác phẩm được đặt trước cửa sổ vẫn chưa vẽ xong kia.
Cậu cũng thấy đó, trên tranh vẫn còn vài chỗ chưa được vẽ xong, con người của tôi đối với tác phẩm có chút cố chấp, vậy nên tôi chờ cậu đến đây, chỉ là vì muốn hoàn thành nó, không biết cậu có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng này hay không?"
Anh chỉ là có chút cố chấp đối với nó à, tôi mới không tin là như vậy đâu!
Trên mặt Tả Ngôn nặn ra một nụ cười, "Tạ tiên sinh khách sáo rồi, không thành vấn đề."
Chỉ cần không tạo thành hiện trường y như ngày hôm đó, vẽ như thế nào đều được.
Tạ Hào cười khẽ, "Cậu có thể gọi tôi là Tạ Hào, gọi Tạ tiên sinh nghe rất lạ."
Tả Ngôn gọi một tiếng "Tạ Hào".
Ý cười trên mặt người đối diện sâu hơn một chút, "Phiền cậu đổi quần áo một chút, đúng rồi, bộ quần áo kia của cậu vẫn chưa khô vậy nên cậu mặt tạm bộ này đi."
Nói xong, hắn cầm lên một cái túi to.
Tả Ngôn: Cảm thấy có chút quen mắt, nếu cậu nhớ không lầm, quần áo bên trong hẳn là còn tràn ngập mùi hương của nước giặt quần áo.
Tả Ngôn cầm túi lên, "Thay ở đây?"
Tạ Hào nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ là một hoạ sĩ, cậu không cần sợ tôi như vậy."
Anh nói như vậy tôi càng sợ đó được không!
Tạ Hào cười khẽ, "Bên cạnh là phòng ngủ."
Tả Ngôn cầm túi đi qua phòng bên cạnh, vừa mở cửa chợt nghe thấy nam nhân đằng sau nói.
"Vừa nãy thật ngại quá, tôi sở dĩ làm như vậy chỉ là hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại, không doạ đến cậu chứ?"
Tả Ngôn quay đầu lại, "Không có."
Tin anh liền gặp quỷ, đêm khuya kinh hồn kiểu này không hù chết người thì đã không tồi.
Mở cửa ra không thấy anh bạn rắn ở trước cửa, Tả Ngôn cầm quần áo qua phòng bên cạnh.
Thay quần áo xong, Tả Ngôn mới bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Đơn giản.
Bài trí cực kỳ đơn giản.
Tả Ngồn nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh, bước qua cầm lên chỉ thấy, trong khung ảnh là tấm ảnh ba người chụp chung.
Tấm ảnh đã có nhiều năm, đứa trẻ nhỏ nhất ở giữa kia hẳn là Tạ Hào.
Nhưng mà, một nhà ba người này lớn lên thật đúng là không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là cả ba đều là tuấn nam mỹ nữ.
Tả Ngôn quay lại phòng vẽ, lại phát hiện người vốn nên ở bên trong chờ lại không thấy đâu.
Tả Ngôn ở trong phòng dạo quanh một vòng, chợt nghe thấy sau vách tường ở bên cạnh phát ra tiếng động.
Đi qua mới phát hiện bức tranh phi điểu thật lớn kia lại là cái cửa.
Cửa chỉ được khép lại.
HLTT: Trí tưởng tượng của bé Tả thật phong phú:)) Ai đi qua hãy để lại cmt hoặc like cho tui thấy có chút thành tựu nha =3= Đừng đọc chùa tui buồn lắm TTATT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.