Chương 47: Chương Ngoại truyện 3
Tiểu Yết ( Jih )
31/03/2015
Bốn tháng sau , Thiệu Nga và Lăng Nguyệt kết hôn. Lễ cưới được tổ chức trên một chiếc du thuyền xa hoa . Tất nhiên là mọi người đều được mời đông đủ.
Lúc nhận thiệp cưới từ tay Thiệu Nha, Vương Lãng Thần nhất quyết không cho Hàn Lệ Ái đi . Vì cô đang mang thai tháng thứ 5, hắn không muốn cô đi đi lại lại trên thuyền . Lỡ như cô bị say tàu thì sao , còn không lỡ chợt chân thì như thế nào. Rất nguy hiểm. Hắn nhất quyết không cho cô đi.
Hàn Lệ Ái cô năn nỉ muốn gãy lưỡi nhưng hắn vẫn cương quyết không là không. Làm sao cô có thể không đi cơ chứ , đây là lễ cưới của Lăng Nguyệt cơ mà. Lần trước cô nàng còn làm phù dâu cho cô , bây giờ Lăng Nguyệt kết hôn rồi nếu cô không tham dự thì thật không đáng mặt bạn thân.
Chỉ còn cách là lấy mỹ nhân kế ra mà dụ dỗ hắn. Thật ra cô biết khi người phụ nữ mang thai vẫn có thể quan hệ bình thường , cô cũng đã hỏi qua bác sĩ , thai nhi trong bụng cô hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng Hàn Lệ Ái chính là phát sợ "sức ăn" kinh người của hắn nên đã nói dối rằng khi mang thai mà quan hệ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Vương Lãng Thần vì sợ con mình bị thương nên đã phải nhịn đói lồng lộn thêm một lần nữa. Hắn thực sự rất thích trẻ con nhưng nếu mỗi lần cô mang thai hắn đều phải như vậy thì hắn chết mất .
Thế là đêm hôm đó , Hàn Lệ Ái tự động cởi bỏ đầm ngủ mà leo lên giường quyến rũ hắn. Vương Lãng Thần làm sao chịu nỗi trước sự dụ dỗ của cô , thân thể cô khi mang thai mê người đến như thế , vả lại mấy tháng nay đêm nào hắn ôm cô cũng phải đè nén dục vọng của mình xuống. Ham muốn bấy lâu kiềm nén nên chỉ cần cô "yêu kiều" một chút thôi là đã khơi dậy tất cả. Hắn vốn dĩ không thể kháng cự được.
Và cuối cùng là hắn phải chào thua chịu nhượng bộ cho cô đi dự lễ cưới.
Đến ngày đám cưới diễn ra , mặt Vương Lãng Thần hầm hầm với Thiệu Nha. Thiệu Nha tất nhiên hiểu hắn đang bực bội chuyện gì , chính là ý "Các người làm phiền vợ tôi dưỡng thai "
Anh ta lên tiếng đùa cợt - " Lão đại à ? Cậu không cần phải trưng ra bộ mặt tức giận như vậy đâu. Mình biết mình đi lấy người khác rồi cậu luyến tiếc lắm nhưng biết làm sao đây tất cả đều là do số mệnh trêu người "
Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn anh ta , chỉ hừ lạnh một cái. Rồi quay sang ôm lấy cô . Hắn từ lúc bước lên thuyền đến giờ không rời Hàn Lệ Ái nửa bước , đi đâu cũng kè kè theo cô. Mà Hàn Lệ Ái cô có bị làm sao đâu chứ , rất khỏe khoắn vui vẻ mà. Thật là , cô không biết ai mới là người mang thai đây. Đến Lăng Nguyệt cũng mệt thay dùm cô.
" Nếu sau này Thiệu Nha mà cũng như vậy chắc mình chết mất "
Cô chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
Đến màn cuối cùng là màn quăng hoa cưới , quý cô độc thân nào cũng rất háo hức muốn chụp được hoa cưới. Tất nhiên là trừ cô ra , Hàn Lệ Ái còn bị hắn lôi ra cách xa khu vực 50m sợ rằng bó hoa sẽ ném trúng cô. Vương Lãng Thần còn không quên khẽ liếc mắt cảnh cáo Lăng Nguyệt không được phép ném trúng cô.
Cô nàng chỉ bĩu môi một cái . Xoay người , bắt đầu tung bó hoa lên trời .
Bó hoa bay rất xa , bay qua cả đám người phụ nữ , bay một đường đến thẳng chỗ Vu Tích Kỳ. Rơi thẳng vào tay anh.
Khách trên du thuyền ai cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông cầm bó hoa. Vu Tích Kỳ đứng hình tại chỗ . Lăng Nguyệt cũng cứng đơ người. Cô nàng ném hơi quá tay thì phải.
Đột nhiên , Thiệu Nha lớn tiếng nói phá hỏng bầu không khí im lặng - " Ha... Ha... Tôi biết mà người đàn ông đó không bao giờ nằm trên được "
Có mùi không khí quỷ dị đâu đây. Vu Tích Kỳ bị mất mặt không thể mất mặt hơn. Đôi nam nữ kia rõ ràng là muốn chơi anh mà. Vu Tích Kỳ ngay lập tức trừng mắt cảnh cáo tên miệng thối kia.
Thiệu Nha đành im miệng mà vòng tay ôm lấy cô dâu .
" Bà xã à, em làm rất tốt , ném rất chuẩn "
Lăng Nguyệt ngay lập tức thúc cùi chỏ vào hông anh - " Anh đó , thôi đi. Chỉ biết suốt ngày trêu chọc người khác "
Cô nàng cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Ai bảo cô yêu trúng một tên miệng thối như anh ta chứ.
**********************************
...Một năm sau..
__Biệt thự Ưng Lâu__
Trên chiếc giường to lớn , Hàn Lệ Ái thức giấc sau một đêm dài mộng mị. Tối hôm qua cô là lại bị hắn hành hạ đến hết lần này tới lần khác. Tên đàn ông này vẫn cứ như vậy , không chừng còn tham ăn hơn trước.
Sau khi cô sinh con xong vài tháng sau, Vương Lãng Thần như người đói thấy thức ăn , lao vào hằng đêm mà đòi hỏi cô. Hàn Lệ Ái cô vừa sinh con cho hắn mà còn vừa bị hắn hành hạ không thương tiếc. Thật là đáng hận mà.
Người đàn ông nằm bên cạnh cựa quậy ôm chặt lấy cô dưới lớp chăn. Cô biết là hắn tỉnh dậy rồi.
" Buông ra nào , em muốn đi qua xem con "
Hàn Lệ Ái vỗ nhẹ vào cánh tay hắn.
Vương Lãng Thần chỉ "um" nhẹ một tiếng như đứa trẻ , không chịu buông cô ra . Đôi môi khẽ dán lên cần cổ xinh đẹp.
" Nằm với anh một lát nữa "
Cô có chút nhột lại buồn cười .
" Thôi nào , anh đã làm cha rồi đấy. Đừng có mà nhõng nhẽo nữa ?"
" Bà xã, em dám giễu cợt anh sao ? " - Vương Lãng Thần dùng giọng điệu vui vẻ nói. Hắn mở mắt liền xoay người nằm đè lên cô.
Hàn Lệ Ái bĩu môi - " Em chỉ nói sự thật thôi. Anh đừng vậy mà. Thực sự là em muốn qua xem con đã dậy chưa "
" Đã có người giữ trẻ rồi mà. Em đừng lo. Nếu con chúng ta dậy thì bà ấy sẽ lo cho chúng . Ở đây với anh một lát thôi "
Hắn ôn tồn nói.
" Nhưng mà em rất muốn qua bế con mà "
Hàn Lệ Ái giọng điệu có chút nhõng nhẽo lại vòng tay qua cổ hắn - " Thần, đi mà "
" Gọi anh là gì cơ ? "
" Ông xã , đi mà "
Cô vội sửa lời , lại giở trò nhõng nhẽo với hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ không thể đáng yêu hơn của cô , hắn chỉ có thể đành bị thuyết phục. Vương Lãng Thần cúi xuống hôn cô. Đôi môi nhỏ quen thuộc vẫn ngọt ngào như ngày nào. Hắn nhấp nháp từng chút , từng chút hương vị mê hoặc của cô. Gắt gao ma sát môi hắn vào môicô.
Mấy phút sau hắn mới chịu buông tha cho đôi môi anh đào.
" Được rồi , tạm tha cho em. Đi thôi , chúng ta qua xem con đã dậy chưa "
Vương Lãng Thần cười ngọt ngào với cô.
Hàn Lệ Ái vui vẻ nở nụ cười , ngay lập tức xuống giường mặc đồ đàng hoàng rồi cùng với hắn qua phòng bên cạnh xem con.
Quả nhiên , hai cục cưng của cô đã dậy rồi. Người trông trẻ còn đang bế chúng chơi đùa.
Hàn Lệ Ái liền bước nhanh đến , tươi cười nói - " Để tôi bế Phong Hạ cho , dì mau đi pha sữa đi "
Người phụ nữ gật đầu , giao Vương Phong Hạ cho cô rồi đi ra ngoài. Cô bồng con trên tay , nhìn đứa trẻ xinh đẹp với đôi mắt to tròn mà đáng yêu không chịu được. Đưa tay nựng nựng lên đôi má phúng phính của đứa con trai.
" Phong Hạ ngoan , đợi dì Lan pha sữa xong mẹ sẽ cho con uống nha... "
Hàn Lệ Ái nói với một giọng điệu vô cùng trẻ con.
Vương Lãng Thần thấy vậy cũng bước vào , bồng đứa bé trai đang nằm trong nôi. Lên tiếng trêu đùa.
" Mẹ này hư , có anh trai Phong Hạ nên quên mất Phong Dư nhà mình rồi "
Đứa bé hình như hiểu ý cha , liền kêu lên vài tiếng bi bi bô bô như đồng tình.
Hàn Lệ Ái bật cười , tiến lại gần chỗ hai cha con.
" Ai nói mẹ quên Phong Dư chứ, con trai của mẹ đáng yêu như vậy sao có thể quên được "
8 tháng trước , cô đã hạ sinh cho hắn một cặp sinh đôi con trai. Vì là con đầu lòng lại là sinh đôi nên thời gian cô sinh kéo dài đến mấy tiếng. Khiến cho Vương Lãng Thần phải sốt ruột chờ ở ngoài đứng lên ngồi xuống không yên , vì chờ quá lâu hắn còn định xông vào , may là còn có mấy nữ y tá cản lại.
Cô sinh được một cặp sinh đôi rất kháu khỉnh, giống nhau như đúc. Chúng được thừa hưởng vẻ đẹp lai tây của mẹ và vẻ đẹp hoàn hảo của cha. Nhìn thôi cũng đã không kiềm được lòng mà yêu thích.
Hai đứa trẻ , một đứa được mẹ bế , một đứa được cha bế. Cứ nói bi bô lại cười khúc khích. Vương Lãng Thần âu yếm nhìn đứa bé , cúi xuống hôn nhẹ lên trán đứa con trai. Lại quay sang nhìn cô đang trò chuyện với Phong Hạ.
Hắn chợt nghĩ , thì ra hạnh phúc là đây . Là thứ người ta vẫn thường nhắc đến - hạnh phúc gia đình. Một hạnh phúc tuy rằng giản dị nhưng lại rất lớn lao.
Không thể ngờ được rằng hắn đang sống trong hạnh phúc đó. Vương Lãng Thần hắn có thể có được cô - người phụ nữ hắn yêu nhất. Lại còn được cô sinh hạ hai đứa con trai đáng yêu cho mình .
Đối với hắn đây là tất cả hạnh phúc của cuộc đời hắn rồi. Hắn nhất định sẽ nắm thật chặt hạnh phúc này trong tay.
Vương Lãng Thần bồng con trai trên tay bước đến bên cạnh cô. Đầu hơi cúi xuống lướt trên gò má cô, nhu tình nói.
" Bà xã, anh yêu em "
...Hết...
Yết : Cám ơn tất cả những ai đã kiên nhẫn chờ đợi mòn mỏi từng chương của tác phẩm này. Cũng như cám ơn những ai đã luôn ủng hộ và yêu quý tác phẩm . Mình sẽ hứa cho ra những tác phẩm mới tuyệt vời hơn nữa . Với những ai hỏi về tác phẩm mới , thì mình xin trả lời là qua hè này mới có. Vì mình sắp thi tốt nghiệp 12, ĐH nên sẽ phải dừng viết. Mong là mọi người đừng quên Tiểu Yết nhé. ~^O^~
Lúc nhận thiệp cưới từ tay Thiệu Nha, Vương Lãng Thần nhất quyết không cho Hàn Lệ Ái đi . Vì cô đang mang thai tháng thứ 5, hắn không muốn cô đi đi lại lại trên thuyền . Lỡ như cô bị say tàu thì sao , còn không lỡ chợt chân thì như thế nào. Rất nguy hiểm. Hắn nhất quyết không cho cô đi.
Hàn Lệ Ái cô năn nỉ muốn gãy lưỡi nhưng hắn vẫn cương quyết không là không. Làm sao cô có thể không đi cơ chứ , đây là lễ cưới của Lăng Nguyệt cơ mà. Lần trước cô nàng còn làm phù dâu cho cô , bây giờ Lăng Nguyệt kết hôn rồi nếu cô không tham dự thì thật không đáng mặt bạn thân.
Chỉ còn cách là lấy mỹ nhân kế ra mà dụ dỗ hắn. Thật ra cô biết khi người phụ nữ mang thai vẫn có thể quan hệ bình thường , cô cũng đã hỏi qua bác sĩ , thai nhi trong bụng cô hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng Hàn Lệ Ái chính là phát sợ "sức ăn" kinh người của hắn nên đã nói dối rằng khi mang thai mà quan hệ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Vương Lãng Thần vì sợ con mình bị thương nên đã phải nhịn đói lồng lộn thêm một lần nữa. Hắn thực sự rất thích trẻ con nhưng nếu mỗi lần cô mang thai hắn đều phải như vậy thì hắn chết mất .
Thế là đêm hôm đó , Hàn Lệ Ái tự động cởi bỏ đầm ngủ mà leo lên giường quyến rũ hắn. Vương Lãng Thần làm sao chịu nỗi trước sự dụ dỗ của cô , thân thể cô khi mang thai mê người đến như thế , vả lại mấy tháng nay đêm nào hắn ôm cô cũng phải đè nén dục vọng của mình xuống. Ham muốn bấy lâu kiềm nén nên chỉ cần cô "yêu kiều" một chút thôi là đã khơi dậy tất cả. Hắn vốn dĩ không thể kháng cự được.
Và cuối cùng là hắn phải chào thua chịu nhượng bộ cho cô đi dự lễ cưới.
Đến ngày đám cưới diễn ra , mặt Vương Lãng Thần hầm hầm với Thiệu Nha. Thiệu Nha tất nhiên hiểu hắn đang bực bội chuyện gì , chính là ý "Các người làm phiền vợ tôi dưỡng thai "
Anh ta lên tiếng đùa cợt - " Lão đại à ? Cậu không cần phải trưng ra bộ mặt tức giận như vậy đâu. Mình biết mình đi lấy người khác rồi cậu luyến tiếc lắm nhưng biết làm sao đây tất cả đều là do số mệnh trêu người "
Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn anh ta , chỉ hừ lạnh một cái. Rồi quay sang ôm lấy cô . Hắn từ lúc bước lên thuyền đến giờ không rời Hàn Lệ Ái nửa bước , đi đâu cũng kè kè theo cô. Mà Hàn Lệ Ái cô có bị làm sao đâu chứ , rất khỏe khoắn vui vẻ mà. Thật là , cô không biết ai mới là người mang thai đây. Đến Lăng Nguyệt cũng mệt thay dùm cô.
" Nếu sau này Thiệu Nha mà cũng như vậy chắc mình chết mất "
Cô chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
Đến màn cuối cùng là màn quăng hoa cưới , quý cô độc thân nào cũng rất háo hức muốn chụp được hoa cưới. Tất nhiên là trừ cô ra , Hàn Lệ Ái còn bị hắn lôi ra cách xa khu vực 50m sợ rằng bó hoa sẽ ném trúng cô. Vương Lãng Thần còn không quên khẽ liếc mắt cảnh cáo Lăng Nguyệt không được phép ném trúng cô.
Cô nàng chỉ bĩu môi một cái . Xoay người , bắt đầu tung bó hoa lên trời .
Bó hoa bay rất xa , bay qua cả đám người phụ nữ , bay một đường đến thẳng chỗ Vu Tích Kỳ. Rơi thẳng vào tay anh.
Khách trên du thuyền ai cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông cầm bó hoa. Vu Tích Kỳ đứng hình tại chỗ . Lăng Nguyệt cũng cứng đơ người. Cô nàng ném hơi quá tay thì phải.
Đột nhiên , Thiệu Nha lớn tiếng nói phá hỏng bầu không khí im lặng - " Ha... Ha... Tôi biết mà người đàn ông đó không bao giờ nằm trên được "
Có mùi không khí quỷ dị đâu đây. Vu Tích Kỳ bị mất mặt không thể mất mặt hơn. Đôi nam nữ kia rõ ràng là muốn chơi anh mà. Vu Tích Kỳ ngay lập tức trừng mắt cảnh cáo tên miệng thối kia.
Thiệu Nha đành im miệng mà vòng tay ôm lấy cô dâu .
" Bà xã à, em làm rất tốt , ném rất chuẩn "
Lăng Nguyệt ngay lập tức thúc cùi chỏ vào hông anh - " Anh đó , thôi đi. Chỉ biết suốt ngày trêu chọc người khác "
Cô nàng cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Ai bảo cô yêu trúng một tên miệng thối như anh ta chứ.
**********************************
...Một năm sau..
__Biệt thự Ưng Lâu__
Trên chiếc giường to lớn , Hàn Lệ Ái thức giấc sau một đêm dài mộng mị. Tối hôm qua cô là lại bị hắn hành hạ đến hết lần này tới lần khác. Tên đàn ông này vẫn cứ như vậy , không chừng còn tham ăn hơn trước.
Sau khi cô sinh con xong vài tháng sau, Vương Lãng Thần như người đói thấy thức ăn , lao vào hằng đêm mà đòi hỏi cô. Hàn Lệ Ái cô vừa sinh con cho hắn mà còn vừa bị hắn hành hạ không thương tiếc. Thật là đáng hận mà.
Người đàn ông nằm bên cạnh cựa quậy ôm chặt lấy cô dưới lớp chăn. Cô biết là hắn tỉnh dậy rồi.
" Buông ra nào , em muốn đi qua xem con "
Hàn Lệ Ái vỗ nhẹ vào cánh tay hắn.
Vương Lãng Thần chỉ "um" nhẹ một tiếng như đứa trẻ , không chịu buông cô ra . Đôi môi khẽ dán lên cần cổ xinh đẹp.
" Nằm với anh một lát nữa "
Cô có chút nhột lại buồn cười .
" Thôi nào , anh đã làm cha rồi đấy. Đừng có mà nhõng nhẽo nữa ?"
" Bà xã, em dám giễu cợt anh sao ? " - Vương Lãng Thần dùng giọng điệu vui vẻ nói. Hắn mở mắt liền xoay người nằm đè lên cô.
Hàn Lệ Ái bĩu môi - " Em chỉ nói sự thật thôi. Anh đừng vậy mà. Thực sự là em muốn qua xem con đã dậy chưa "
" Đã có người giữ trẻ rồi mà. Em đừng lo. Nếu con chúng ta dậy thì bà ấy sẽ lo cho chúng . Ở đây với anh một lát thôi "
Hắn ôn tồn nói.
" Nhưng mà em rất muốn qua bế con mà "
Hàn Lệ Ái giọng điệu có chút nhõng nhẽo lại vòng tay qua cổ hắn - " Thần, đi mà "
" Gọi anh là gì cơ ? "
" Ông xã , đi mà "
Cô vội sửa lời , lại giở trò nhõng nhẽo với hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ không thể đáng yêu hơn của cô , hắn chỉ có thể đành bị thuyết phục. Vương Lãng Thần cúi xuống hôn cô. Đôi môi nhỏ quen thuộc vẫn ngọt ngào như ngày nào. Hắn nhấp nháp từng chút , từng chút hương vị mê hoặc của cô. Gắt gao ma sát môi hắn vào môicô.
Mấy phút sau hắn mới chịu buông tha cho đôi môi anh đào.
" Được rồi , tạm tha cho em. Đi thôi , chúng ta qua xem con đã dậy chưa "
Vương Lãng Thần cười ngọt ngào với cô.
Hàn Lệ Ái vui vẻ nở nụ cười , ngay lập tức xuống giường mặc đồ đàng hoàng rồi cùng với hắn qua phòng bên cạnh xem con.
Quả nhiên , hai cục cưng của cô đã dậy rồi. Người trông trẻ còn đang bế chúng chơi đùa.
Hàn Lệ Ái liền bước nhanh đến , tươi cười nói - " Để tôi bế Phong Hạ cho , dì mau đi pha sữa đi "
Người phụ nữ gật đầu , giao Vương Phong Hạ cho cô rồi đi ra ngoài. Cô bồng con trên tay , nhìn đứa trẻ xinh đẹp với đôi mắt to tròn mà đáng yêu không chịu được. Đưa tay nựng nựng lên đôi má phúng phính của đứa con trai.
" Phong Hạ ngoan , đợi dì Lan pha sữa xong mẹ sẽ cho con uống nha... "
Hàn Lệ Ái nói với một giọng điệu vô cùng trẻ con.
Vương Lãng Thần thấy vậy cũng bước vào , bồng đứa bé trai đang nằm trong nôi. Lên tiếng trêu đùa.
" Mẹ này hư , có anh trai Phong Hạ nên quên mất Phong Dư nhà mình rồi "
Đứa bé hình như hiểu ý cha , liền kêu lên vài tiếng bi bi bô bô như đồng tình.
Hàn Lệ Ái bật cười , tiến lại gần chỗ hai cha con.
" Ai nói mẹ quên Phong Dư chứ, con trai của mẹ đáng yêu như vậy sao có thể quên được "
8 tháng trước , cô đã hạ sinh cho hắn một cặp sinh đôi con trai. Vì là con đầu lòng lại là sinh đôi nên thời gian cô sinh kéo dài đến mấy tiếng. Khiến cho Vương Lãng Thần phải sốt ruột chờ ở ngoài đứng lên ngồi xuống không yên , vì chờ quá lâu hắn còn định xông vào , may là còn có mấy nữ y tá cản lại.
Cô sinh được một cặp sinh đôi rất kháu khỉnh, giống nhau như đúc. Chúng được thừa hưởng vẻ đẹp lai tây của mẹ và vẻ đẹp hoàn hảo của cha. Nhìn thôi cũng đã không kiềm được lòng mà yêu thích.
Hai đứa trẻ , một đứa được mẹ bế , một đứa được cha bế. Cứ nói bi bô lại cười khúc khích. Vương Lãng Thần âu yếm nhìn đứa bé , cúi xuống hôn nhẹ lên trán đứa con trai. Lại quay sang nhìn cô đang trò chuyện với Phong Hạ.
Hắn chợt nghĩ , thì ra hạnh phúc là đây . Là thứ người ta vẫn thường nhắc đến - hạnh phúc gia đình. Một hạnh phúc tuy rằng giản dị nhưng lại rất lớn lao.
Không thể ngờ được rằng hắn đang sống trong hạnh phúc đó. Vương Lãng Thần hắn có thể có được cô - người phụ nữ hắn yêu nhất. Lại còn được cô sinh hạ hai đứa con trai đáng yêu cho mình .
Đối với hắn đây là tất cả hạnh phúc của cuộc đời hắn rồi. Hắn nhất định sẽ nắm thật chặt hạnh phúc này trong tay.
Vương Lãng Thần bồng con trai trên tay bước đến bên cạnh cô. Đầu hơi cúi xuống lướt trên gò má cô, nhu tình nói.
" Bà xã, anh yêu em "
...Hết...
Yết : Cám ơn tất cả những ai đã kiên nhẫn chờ đợi mòn mỏi từng chương của tác phẩm này. Cũng như cám ơn những ai đã luôn ủng hộ và yêu quý tác phẩm . Mình sẽ hứa cho ra những tác phẩm mới tuyệt vời hơn nữa . Với những ai hỏi về tác phẩm mới , thì mình xin trả lời là qua hè này mới có. Vì mình sắp thi tốt nghiệp 12, ĐH nên sẽ phải dừng viết. Mong là mọi người đừng quên Tiểu Yết nhé. ~^O^~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.