Đày Đọa Xác Thân Tàn: Tình Yêu Và Tội Lỗi
Chương 13: Lời thề và tín ngưỡng
P.T.N.T
07/06/2019
Phạm Mạc Sát mỉm cười nhìn Nhan Đình, lúc này anh chỉ biết cười thế thôi. Thầm trách Lăng tại sao dạy cô những cử chỉ như vậy, nhưng cũng không có ý định trách phạt. Vì trông cô vui như thế kia mà.
"Lăng dạy em từ lúc nào?" - Anh hỏi.
Nhan Đình nhanh chóng trả lời, rất hăng hái:
"Lễ cưới!" - Để phụ hoạ thêm, cô còn giơ ngón tay giữa lên.
Phạm Mạc Sát thầm nghĩ: "Chắc là trên đường đưa cô ấy đến lễ cưới của Hoàng Thác, Lăng đã dạy cô ấy, nhưng mà..."
Anh nắm lấy bàn tay linh hoạt kia, tiện thể nắm luôn bàn tay còn lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi: "Tôi biết em không thích gã háo sắc đó, vì hắn không đứng đắn, vậy còn tộc Masa thì sao?"
Nhan Đình đã rất lâu rồi không nghe đến cái tên "Masa", lần cuối cùng cô nghe đến cái tên đó là vào ba năm trước, khi mà mọi người truyền tai nhau rằng: Tộc trưởng Masa mưu đồ tạo phản, cố ý chia rẽ nội bộ của đế chế Royar Rob. Với cương vị lãnh đạo, Phạm Mạc Sát hạ lệnh giam giữ toàn bộ những kẻ có liên quan vào Tử ngục, tộc Masa tiến hành bầu cử tộc trưởng mới...
Và bây giờ khi nghe được cái tên này, trong đầu Nhan Đình lại hiện ra bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu tiếng cười gây ám ảnh của những con người được coi là cao quý và ánh mắt khinh bỉ mà họ trao cho cô. Nhưng trong lòng chẳng có chút khó chịu nào. Cô không hận những kẻ xa lạ đã hành hạ cô, kể cả những người ruột thịt đã bỏ rơi cô. Cô quên hết rồi, quên cả mặt mũi họ ra sao. Cô cũng không muốn nhớ...
Phạm Mạc Sát vẫn đang trông chờ câu trả lời của Nhan Đình, bất giác nắm chặt tay cô hơn, nhưng cô không nói. Chỉ lắc đầu rồi mỉm cười nhè nhẹ. Một nụ cười thuần khiết và thiện lương.
"Thật miễn cưỡng..." - Anh nghĩ.
Nghĩ rồi anh xoa đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng mà trong lòng nặng trĩu: "Em có thể buông bỏ thì tốt rồi, không như tôi..."
Tôi không thể thôi nghĩ về quá khứ, càng không thể quên người cha mà tôi từng tôn thờ đã đối xử với mẹ tôi tàn nhẫn như thế nào. Suốt đời này tôi cũng sẽ không thể quên được những kẻ thủ ác đã phá nát gia đình tôi. Những đau khổ mà mẹ tôi, em trai và tôi phải trải qua...tôi sẽ trả lại gấp bội phần! - Đó là lời thề và tín ngưỡng của riêng tôi...
"Phạm, anh đang nghĩ gì vậy?" - Nhan Đình dùng ngón tay chọt chọt lung tung vào khuôn ngực vững chãi, tò mò hỏi.
"!?"
Phạm Mạc Sát giật mình, nhận ra mình đang ôm Nhan Đình, tay vẫn còn đặt lên đầu cô. Cái ôm trong vô thức song vẫn giữ khoảng cách, nói đúng hơn, anh chỉ kéo đầu cô tựa vào vai mình, rồi tựa cằm vào đầu cô thôi. Còn Nhan Đình vẫn rất hồn nhiên mà chọt, mà vẽ theo nếp áo trắng mỏng. Mãi cũng không có ý định ngơi tay.
Phạm Mạc Sát đột nhiên cảm thấy "rùng mình" với từng cú chọt vô tội vạ của Nhan Đình, anh nhanh chóng chộp lấy bàn tay không yên phận kia.
"Đừng...chọt..."
"Phạm đại nhân! Nhan Đình! Chào buổi sáng!"
Lăng từ đâu xuất hiện, tươi cười chào hỏi. Phạm Mạc Sát liếc mắt nhìn anh, có chút không vui, thầm trách: "Cậu đến đúng lúc quá nhỉ?"
Nhận thấy ánh mắt của Phạm Mạc Sát không đúng lắm, Lăng khẽ ho vài tiếng, sau đó nói tiếp: "Khụ, Phạm đại nhân, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài. Liên quan đến vấn đề mà ngài quan tâm."
"...Được rồi."
"Lăng! Sao đêm qua anh không về nhà vậy?" - Nhan Đình bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ngoài Phạm Mạc Sát ra thì cô chỉ thân với Lăng thôi, hai người giống như bạn bè vậy. Thế nên việc anh đi cả đêm cũng khiến cô lo lắng.
Lăng thoạt đầu có chút lúng túng, sau đó nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười trả lời: "Muốn biết sao? Tôi là đi thưởng thức món ngon đấy!"
Nghe đến món ngon, Nhan Đình lại càng thích thú, vì ai cũng nói đầu bếp của Phạm Mạc Sát nấu toàn món ngon cả thôi, nhưng Lăng lại ra bên ngoài ăn. Cô lấy làm tò mò, sáng mắt nhìn: "Ngon? Ngon thế nào?"
"Vừa thơm, vừa ngọt, vừa lạ, thịt rất tươi mềm, có cả hai quả đào to căng mọng nước. Vừa cắn một cái đã thích rồi, ăn cả đêm cũng không thấy no, ăn mãi cũng không thể hết!"
Phạm Mạc Sát lườm Lăng, mang theo luồng khí lạnh lẽo. Vẻ mặt cũng không hề dễ chịu. Cũng may anh đã kịp thời bịt tai Nhan Đình lại rồi! Nếu không cô lại đòi ăn nữa thì khổ.
"Đừng tưởng tôi không biết khi không có tôi thì cậu dạy Nhan Đình những gì! Cậu chơi bời bao nhiêu tôi không quản, nhưng đừng có mà dạy hư cô ấy!"
Nhan Đình nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hai người. Thấy Lăng cười cười, còn Phạm Mạc Sát thì có vẻ nghiêm khắc, hơn nữa còn bịt kín tai mình. Đoán mãi cũng không đoán được họ đang nói gì. Để tránh phải suy nghĩ nhiều, cô gom chồng sách trên bàn rồi lẳng lặng vào nhà...
Khi đang bước trên cầu thang, cô nghe thấy tiếng gọi của lão quản gia từ nhà bếp: "Nhan tiểu thư!"
"Sao thế ạ?"
Ông bước đến với dáng vẻ còn lưỡng lự, chần chừ một lúc rồi nói: "Ở đây không tiện nói chuyện, phiền cô đi theo tôi đến một nơi."
Lão quản gia dẫn Nhan Đình ra phía sau toà lâu đài, nhìn ngó xung quanh rồi mới có thể yên tâm mà nói tiếp: "Tiểu thư, việc Phạm đại nhân bị đau đầu tối hôm qua thật sự không phải lần đầu tiên. Tôi nghĩ ngoài ngài ấy, Lăng đại nhân và tôi, thì cô cũng nên biết nguyên nhân tại sao..."
Nhan Đình cảm thấy trong lòng bắt đầu rạo rực, nhanh chóng gật đầu, dìu ông ngồi xuống ghế. Tỏ ý rất muốn nghe. Nếu là chuyện của Phạm Mạc Sát thì cô nhất định phải tường tận! Quản gia nhìn cô một lúc, rồi thở dài:
"Thật ra Phạm đại nhân mồ côi từ nhỏ, không có bạn bè, từ lúc mười một tuổi đã phải chịu một cú sốc rất lớn. Chỉ trong một đêm mà mất cả cha mẹ. Còn bị đuổi giết, không ít thân tín vì bảo vệ ngài ấy mà phải bỏ mạng. Từ đó Phạm đại nhân bị trầm cảm rất nghiêm trọng, đêm nào cũng mơ về cái đêm định mệnh đó, sống vật vã với cơn đau đầu quái ác. Ngài ấy phải dùng đến thuốc an thần mới có thể an tâm chợp mắt. Nhưng chứng đau đầu như hôm qua thì không thể chữa trị, và nó đến một cách bất ngờ, khi không có thuốc giảm đau thì không thể làm chủ được mình,..., càng ngày tình trạng này càng xảy ra thường xuyên và dữ dội hơn. Nếu cứ tiếp tục như thế thì e rằng sẽ có một ngày ngài ấy không còn là Phạm đại nhân mà chúng ta biết nữa!"
Nhan Đình kích động nhìn lão quản gia: "Thật sự không có cách nào để chữa sao?"
"Cách không phải là không có, bệnh từ tâm mà ra, thì chỉ có tâm mới trị khỏi! Nguyên nhân của căn bệnh này là do thù hận của Phạm đại nhân quá sâu sắc, cốt lõi cũng do ngài ấy không thể thôi day dứt chuyện cũ. Cách tốt nhất là hóa giải thù hận, sưởi ấm lại trái tim của ngài ấy, chuyện này không phải ai cũng làm được..."
Ông nhìn Nhan Đình đang chăm chú lắng nghe, rồi mỉm cười hiền hậu, ánh mắt thể hiện một niềm tin mạnh mẽ: "Tôi và cả Phạm đại nhân đều nghĩ rằng đã không còn hi vọng...nhưng đó là chuyện của trước kia, trước khi cô đến đây...Nhan tiểu thư, người duy nhất có thể giúp ngài ấy...chỉ có cô!"
"Cháu sao!?"
Nhan Đình vô cùng bất ngờ, vừa vui vừa lo lắng. Cô vui vì mình có thể giúp Phạm Mạc Sát, nhưng lo vì không biết phải làm thế nào để giúp anh. Hai cảm xúc đan xen khiến tâm trạng cô rối bời. Bằng đôi mắt già dặn của mình, lão quản gia nhìn cô gái nhỏ, khẽ lắc đầu cười. Ông từ từ giảng dạy cho cô, cả hai ngồi đó cho đến lúc mặt trời gay gắt, tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ...
Cùng lúc đó sau khi Nhan Đình rời đi.
Vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút...
Phạm Mạc Sát ngước nhìn dáng vóc nhỏ nhắn chạy sòng sọc vào nhà, vòng tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác của cơ thể mềm mại. Vẻ mặt đầy sự lưu luyến.
"Phạm đại nhân, người đã đi rồi." - Lăng cũng dõi mắt nhìn theo, giọng nói đầy ý trêu chọc.
Phạm Mạc Sát bỗng dưng thay đổi ánh mắt, trở về vẻ lạnh lùng: "Có chuyện gì mau nói đi, chiều nay tôi còn phải đưa Nhan Đình ra ngoài."
"Ra ngoài? Ngài đưa cô ấy đi đâu?"
"Đi tìm bạn." - Phạm Mạc Sát trả lời như lẽ tất nhiên. Thong thả uống trà.
Lăng liền kéo ghế ngồi xuống, hai mắt sáng rực, thích thú hỏi tiếp: "Bạn? Ngài muốn tìm bạn cho cô ấy sao? Vừa hay tôi cũng biết một người!"
"Cộc" - Phạm Mạc Sát đặt mạnh cốc trà xuống bàn. Anh biết rõ Lăng đang ám chỉ ai, tất nhiên không hài lòng, anh nói: "Nhan Đình chỉ cần một người bạn bình thường, không cần đến một cô công chúa Dawson kiêu kì để làm bạn!"
"Ngài đang sợ cô ta bắt nạt Nhan Đình sao? Cô ta không dám đâu! Tối hôm qua còn tha thiết van xin tôi tha cho, tôi cũng đã đánh vỡ cái suy nghĩ về thân phận của cô ta rồi. Vả lại cô ta cũng liên quan đến chuyện mà tôi muốn báo cáo với ngài, chi bằng cho cô ta đến đây ở một tuần. Vừa dễ dàng thu thập thông tin vừa có thể làm bạn với Nhan Đình!"
Nghe đến đây thì Phạm Mạc Sát ngẫm lại cũng có phần đúng. Anh trầm ngâm, nghĩ ngợi: "Như vậy cũng...không tồi. Mình cũng không tin cô ta dám làm gì Nhan Đình!"
Có vẻ như nỗi lo lắng được xua đi, sắc mặt anh liền dịu đi đôi chút: "Vậy cậu muốn nói chuyện gì?"
Lăng ghé sát vào tai anh, thì thầm điều gì đó. Nghe xong, Phạm Mạc Sát sắc mặt tối sầm, giọng nói cứng rắn che giấu sự kích động trong lòng: "Ngày mai đưa cô ta tới đây!"
"Vâng!" - Lăng đứng bật dậy, cúi đầu chào, rồi đi.
(Còn tiếp)
"Lăng dạy em từ lúc nào?" - Anh hỏi.
Nhan Đình nhanh chóng trả lời, rất hăng hái:
"Lễ cưới!" - Để phụ hoạ thêm, cô còn giơ ngón tay giữa lên.
Phạm Mạc Sát thầm nghĩ: "Chắc là trên đường đưa cô ấy đến lễ cưới của Hoàng Thác, Lăng đã dạy cô ấy, nhưng mà..."
Anh nắm lấy bàn tay linh hoạt kia, tiện thể nắm luôn bàn tay còn lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi: "Tôi biết em không thích gã háo sắc đó, vì hắn không đứng đắn, vậy còn tộc Masa thì sao?"
Nhan Đình đã rất lâu rồi không nghe đến cái tên "Masa", lần cuối cùng cô nghe đến cái tên đó là vào ba năm trước, khi mà mọi người truyền tai nhau rằng: Tộc trưởng Masa mưu đồ tạo phản, cố ý chia rẽ nội bộ của đế chế Royar Rob. Với cương vị lãnh đạo, Phạm Mạc Sát hạ lệnh giam giữ toàn bộ những kẻ có liên quan vào Tử ngục, tộc Masa tiến hành bầu cử tộc trưởng mới...
Và bây giờ khi nghe được cái tên này, trong đầu Nhan Đình lại hiện ra bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu tiếng cười gây ám ảnh của những con người được coi là cao quý và ánh mắt khinh bỉ mà họ trao cho cô. Nhưng trong lòng chẳng có chút khó chịu nào. Cô không hận những kẻ xa lạ đã hành hạ cô, kể cả những người ruột thịt đã bỏ rơi cô. Cô quên hết rồi, quên cả mặt mũi họ ra sao. Cô cũng không muốn nhớ...
Phạm Mạc Sát vẫn đang trông chờ câu trả lời của Nhan Đình, bất giác nắm chặt tay cô hơn, nhưng cô không nói. Chỉ lắc đầu rồi mỉm cười nhè nhẹ. Một nụ cười thuần khiết và thiện lương.
"Thật miễn cưỡng..." - Anh nghĩ.
Nghĩ rồi anh xoa đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng mà trong lòng nặng trĩu: "Em có thể buông bỏ thì tốt rồi, không như tôi..."
Tôi không thể thôi nghĩ về quá khứ, càng không thể quên người cha mà tôi từng tôn thờ đã đối xử với mẹ tôi tàn nhẫn như thế nào. Suốt đời này tôi cũng sẽ không thể quên được những kẻ thủ ác đã phá nát gia đình tôi. Những đau khổ mà mẹ tôi, em trai và tôi phải trải qua...tôi sẽ trả lại gấp bội phần! - Đó là lời thề và tín ngưỡng của riêng tôi...
"Phạm, anh đang nghĩ gì vậy?" - Nhan Đình dùng ngón tay chọt chọt lung tung vào khuôn ngực vững chãi, tò mò hỏi.
"!?"
Phạm Mạc Sát giật mình, nhận ra mình đang ôm Nhan Đình, tay vẫn còn đặt lên đầu cô. Cái ôm trong vô thức song vẫn giữ khoảng cách, nói đúng hơn, anh chỉ kéo đầu cô tựa vào vai mình, rồi tựa cằm vào đầu cô thôi. Còn Nhan Đình vẫn rất hồn nhiên mà chọt, mà vẽ theo nếp áo trắng mỏng. Mãi cũng không có ý định ngơi tay.
Phạm Mạc Sát đột nhiên cảm thấy "rùng mình" với từng cú chọt vô tội vạ của Nhan Đình, anh nhanh chóng chộp lấy bàn tay không yên phận kia.
"Đừng...chọt..."
"Phạm đại nhân! Nhan Đình! Chào buổi sáng!"
Lăng từ đâu xuất hiện, tươi cười chào hỏi. Phạm Mạc Sát liếc mắt nhìn anh, có chút không vui, thầm trách: "Cậu đến đúng lúc quá nhỉ?"
Nhận thấy ánh mắt của Phạm Mạc Sát không đúng lắm, Lăng khẽ ho vài tiếng, sau đó nói tiếp: "Khụ, Phạm đại nhân, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài. Liên quan đến vấn đề mà ngài quan tâm."
"...Được rồi."
"Lăng! Sao đêm qua anh không về nhà vậy?" - Nhan Đình bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ngoài Phạm Mạc Sát ra thì cô chỉ thân với Lăng thôi, hai người giống như bạn bè vậy. Thế nên việc anh đi cả đêm cũng khiến cô lo lắng.
Lăng thoạt đầu có chút lúng túng, sau đó nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười trả lời: "Muốn biết sao? Tôi là đi thưởng thức món ngon đấy!"
Nghe đến món ngon, Nhan Đình lại càng thích thú, vì ai cũng nói đầu bếp của Phạm Mạc Sát nấu toàn món ngon cả thôi, nhưng Lăng lại ra bên ngoài ăn. Cô lấy làm tò mò, sáng mắt nhìn: "Ngon? Ngon thế nào?"
"Vừa thơm, vừa ngọt, vừa lạ, thịt rất tươi mềm, có cả hai quả đào to căng mọng nước. Vừa cắn một cái đã thích rồi, ăn cả đêm cũng không thấy no, ăn mãi cũng không thể hết!"
Phạm Mạc Sát lườm Lăng, mang theo luồng khí lạnh lẽo. Vẻ mặt cũng không hề dễ chịu. Cũng may anh đã kịp thời bịt tai Nhan Đình lại rồi! Nếu không cô lại đòi ăn nữa thì khổ.
"Đừng tưởng tôi không biết khi không có tôi thì cậu dạy Nhan Đình những gì! Cậu chơi bời bao nhiêu tôi không quản, nhưng đừng có mà dạy hư cô ấy!"
Nhan Đình nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hai người. Thấy Lăng cười cười, còn Phạm Mạc Sát thì có vẻ nghiêm khắc, hơn nữa còn bịt kín tai mình. Đoán mãi cũng không đoán được họ đang nói gì. Để tránh phải suy nghĩ nhiều, cô gom chồng sách trên bàn rồi lẳng lặng vào nhà...
Khi đang bước trên cầu thang, cô nghe thấy tiếng gọi của lão quản gia từ nhà bếp: "Nhan tiểu thư!"
"Sao thế ạ?"
Ông bước đến với dáng vẻ còn lưỡng lự, chần chừ một lúc rồi nói: "Ở đây không tiện nói chuyện, phiền cô đi theo tôi đến một nơi."
Lão quản gia dẫn Nhan Đình ra phía sau toà lâu đài, nhìn ngó xung quanh rồi mới có thể yên tâm mà nói tiếp: "Tiểu thư, việc Phạm đại nhân bị đau đầu tối hôm qua thật sự không phải lần đầu tiên. Tôi nghĩ ngoài ngài ấy, Lăng đại nhân và tôi, thì cô cũng nên biết nguyên nhân tại sao..."
Nhan Đình cảm thấy trong lòng bắt đầu rạo rực, nhanh chóng gật đầu, dìu ông ngồi xuống ghế. Tỏ ý rất muốn nghe. Nếu là chuyện của Phạm Mạc Sát thì cô nhất định phải tường tận! Quản gia nhìn cô một lúc, rồi thở dài:
"Thật ra Phạm đại nhân mồ côi từ nhỏ, không có bạn bè, từ lúc mười một tuổi đã phải chịu một cú sốc rất lớn. Chỉ trong một đêm mà mất cả cha mẹ. Còn bị đuổi giết, không ít thân tín vì bảo vệ ngài ấy mà phải bỏ mạng. Từ đó Phạm đại nhân bị trầm cảm rất nghiêm trọng, đêm nào cũng mơ về cái đêm định mệnh đó, sống vật vã với cơn đau đầu quái ác. Ngài ấy phải dùng đến thuốc an thần mới có thể an tâm chợp mắt. Nhưng chứng đau đầu như hôm qua thì không thể chữa trị, và nó đến một cách bất ngờ, khi không có thuốc giảm đau thì không thể làm chủ được mình,..., càng ngày tình trạng này càng xảy ra thường xuyên và dữ dội hơn. Nếu cứ tiếp tục như thế thì e rằng sẽ có một ngày ngài ấy không còn là Phạm đại nhân mà chúng ta biết nữa!"
Nhan Đình kích động nhìn lão quản gia: "Thật sự không có cách nào để chữa sao?"
"Cách không phải là không có, bệnh từ tâm mà ra, thì chỉ có tâm mới trị khỏi! Nguyên nhân của căn bệnh này là do thù hận của Phạm đại nhân quá sâu sắc, cốt lõi cũng do ngài ấy không thể thôi day dứt chuyện cũ. Cách tốt nhất là hóa giải thù hận, sưởi ấm lại trái tim của ngài ấy, chuyện này không phải ai cũng làm được..."
Ông nhìn Nhan Đình đang chăm chú lắng nghe, rồi mỉm cười hiền hậu, ánh mắt thể hiện một niềm tin mạnh mẽ: "Tôi và cả Phạm đại nhân đều nghĩ rằng đã không còn hi vọng...nhưng đó là chuyện của trước kia, trước khi cô đến đây...Nhan tiểu thư, người duy nhất có thể giúp ngài ấy...chỉ có cô!"
"Cháu sao!?"
Nhan Đình vô cùng bất ngờ, vừa vui vừa lo lắng. Cô vui vì mình có thể giúp Phạm Mạc Sát, nhưng lo vì không biết phải làm thế nào để giúp anh. Hai cảm xúc đan xen khiến tâm trạng cô rối bời. Bằng đôi mắt già dặn của mình, lão quản gia nhìn cô gái nhỏ, khẽ lắc đầu cười. Ông từ từ giảng dạy cho cô, cả hai ngồi đó cho đến lúc mặt trời gay gắt, tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ...
Cùng lúc đó sau khi Nhan Đình rời đi.
Vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút...
Phạm Mạc Sát ngước nhìn dáng vóc nhỏ nhắn chạy sòng sọc vào nhà, vòng tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác của cơ thể mềm mại. Vẻ mặt đầy sự lưu luyến.
"Phạm đại nhân, người đã đi rồi." - Lăng cũng dõi mắt nhìn theo, giọng nói đầy ý trêu chọc.
Phạm Mạc Sát bỗng dưng thay đổi ánh mắt, trở về vẻ lạnh lùng: "Có chuyện gì mau nói đi, chiều nay tôi còn phải đưa Nhan Đình ra ngoài."
"Ra ngoài? Ngài đưa cô ấy đi đâu?"
"Đi tìm bạn." - Phạm Mạc Sát trả lời như lẽ tất nhiên. Thong thả uống trà.
Lăng liền kéo ghế ngồi xuống, hai mắt sáng rực, thích thú hỏi tiếp: "Bạn? Ngài muốn tìm bạn cho cô ấy sao? Vừa hay tôi cũng biết một người!"
"Cộc" - Phạm Mạc Sát đặt mạnh cốc trà xuống bàn. Anh biết rõ Lăng đang ám chỉ ai, tất nhiên không hài lòng, anh nói: "Nhan Đình chỉ cần một người bạn bình thường, không cần đến một cô công chúa Dawson kiêu kì để làm bạn!"
"Ngài đang sợ cô ta bắt nạt Nhan Đình sao? Cô ta không dám đâu! Tối hôm qua còn tha thiết van xin tôi tha cho, tôi cũng đã đánh vỡ cái suy nghĩ về thân phận của cô ta rồi. Vả lại cô ta cũng liên quan đến chuyện mà tôi muốn báo cáo với ngài, chi bằng cho cô ta đến đây ở một tuần. Vừa dễ dàng thu thập thông tin vừa có thể làm bạn với Nhan Đình!"
Nghe đến đây thì Phạm Mạc Sát ngẫm lại cũng có phần đúng. Anh trầm ngâm, nghĩ ngợi: "Như vậy cũng...không tồi. Mình cũng không tin cô ta dám làm gì Nhan Đình!"
Có vẻ như nỗi lo lắng được xua đi, sắc mặt anh liền dịu đi đôi chút: "Vậy cậu muốn nói chuyện gì?"
Lăng ghé sát vào tai anh, thì thầm điều gì đó. Nghe xong, Phạm Mạc Sát sắc mặt tối sầm, giọng nói cứng rắn che giấu sự kích động trong lòng: "Ngày mai đưa cô ta tới đây!"
"Vâng!" - Lăng đứng bật dậy, cúi đầu chào, rồi đi.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.