Đày Đọa Xác Thân Tàn: Tình Yêu Và Tội Lỗi
Chương 17: Thứ không thuộc về tộc roy jr
P.T.N.T
22/06/2019
Từ trong đất, bay lên lơ lửng những đốm sáng trắng. Huyết Ưng Sát cúi
đầu trước Nhan Đình, bầy thú xung quanh cũng hạ thấp đầu. Chúng không
kêu nữa. Không gian lại rơi vào yên lặng...Nhan Đình cảm thấy nhất cử
nhất động của cô đều lọt vào tầm ngắm của chúng, và bản thân cô không
khác gì Phạm Mạc Sát khi đứng trước các thần dân của mình. Quyền lực và
cao quý!
Cô cầm chiếc tù và lên và thổi tiếp, cả bầy thú và Huyết Ưng Sát đều đồng loạt hưởng ứng. Bầu trời không kéo mây đen như lần thổi trước đó nữa, ngược lại càng trong xanh. Huyết Ưng Sát dậm chân, tỏ vẻ thích thú, bầy thú cũng thế.
Tất cả sự việc đều lọt vào mắt Phạm Mạc Sát, anh nương theo cơn lốc nhỏ mà mình tạo ra bay đến chỗ Nhan Đình. Nhưng đầy hoài nghi: "Chẳng lẽ Huyết Ưng Sát cảm nhận được gen của rồng Oka trên người Nhan Đình? Nhưng tại sao lại đưa cô ấy đến vùng cấm địa ghê tởm này chứ?"
- Phạm!
Trông thấy anh, Nhan Đình liền vẫy tay, vẻ mặt vô cùng hào hứng. Nụ cười như xoá tan mọi phiền muộn, cứ thế lay động tâm trí anh...
"Grừ...Grừ..."
Thế nhưng đàn thú lại không được thân thiện cho lắm, chúng bước tới gần cô, tạo thành vòng liên kết chặt chẽ. Đàn voi liên tục dậm chân, những con hổ hung hãn cẩn trọng đánh giá Phạm Mạc Sát từ xa, diều hâu và kền kền bao vây xung quanh anh, những loài thú khác đều tỏ ra hung hăng,...
Chúng cho rằng anh là người xấu muốn làm hại Nhan Đình - Vị vua trong mắt chúng - thế nên mới có biểu hiện như vậy. Duy chỉ có Huyết Ưng Sát là tỏ ra bình thản, nó vỗ cánh, kêu từng tiếng thật vang xa, như muốn nhắc nhở với đàn thú xung quanh: Anh không có ý xấu.
- Nhan Đình, qua đây! - Phạm Mạc Sát dễ dàng đáp xuống đất, dang rộng hai tay, cô hiểu ý, lập tức chạy đến sà vào lòng anh. Anh hài lòng ôm lấy cô, thầm nghĩ rồi mỉm cười: "Ngoan lắm!"
- Phạm, nhìn này!
Cô đưa chiếc tù và lên trước mặt anh, tròn mắt hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Phạm Mạc Sát nheo mày nhìn vật thể trên tay cô, cẩn thận xem xét. Đôi đồng tử chợt căng ra khi nhìn dòng chữ nhỏ được khắc trên đó, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
- Ở đâu em có?
- Là Huyết Ưng Sát đào lên! Ở đây...
Cô cảm thấy giọng nói của anh không dịu dàng như thường ngày nữa, nên rụt rè chỉ xuống gò đất cao mình đang đứng, chỉ vào cái lỗ nhỏ mà Huyết Ưng vừa đào được. Trong lòng đột nhiên có dự cản không hay, cô sợ mình đã làm điều gì đó sai trái...
Không để ý đến vẻ mặt bối rối của cô gái, Phạm Mạc Sát vẫn lạnh lùng nói:
- Quăng nó đi!
- Ơ, nhưng...
- Tôi bảo em quăng đi! Từ khi nào em biết cãi lời tôi rồi hả? - Anh lớn tiếng quát.
Cô giật mình, có chút hoảng sợ. Anh chưa từng có thái độ đó với cô bao giờ cả...
Lòng Phạm Mạc Sát bỗng nhiên thắt lại, dâng lên cảm giác áy náy, anh hối hận vì đã lớn tiếng với Nhan Đình.
"Phạm Mạc Sát, mày vừa nói cái gì vậy?"
Nhan Đình lưỡng lự nhìn chiếc tù và trên tay mình, rồi lại nhìn anh đắn đo. Cô buồn bã đặt chiếc tù và vào lại cái hố cũ, đôi mắt cũng đổi màu nhạt đi...
"Đùng...đùng!"
Mây đen lại ùn ùn kéo đến, gió thổi còn mạnh hơn lúc nãy, bụi bay mù mịt che khuất tầm nhìn. Khoảng cách giữa Phạm Mạc Sát và Nhan Đình gần như thế cũng không thể thấy rõ đối phương.
Phạm Mạc Sát giữ chặt lấy Nhan Đình, có nói gì thì cô cũng không nghe thấy. Vì bây giờ ngoài tiếng sấm của trời, chấn động của đất, tiếng rống hãi hùng của Huyết Ưng Sát, còn có tiếng kêu ma mị của vạn vật sinh linh!
"Không ngờ lại uy lực tới như vậy! Cổ tộc đó lợi hại như vậy sao? Huyết Ưng Sát đào nó cho Nhan Đình, chẳng lẽ..." - Phạm Mạc Sát vừa nhận ra có gì đó không đúng, chợt trong đầu loé lên một ý định. Anh lay người Nhan Đình, biết hiện tại không thể nói gì, anh đành phải dùng ngón tay viết chữ lên tay cô, và mong rằng cô sẽ hiểu ý định của mình.
Cô ngước mặt nhìn anh, khó khăn mở mắt nhưng lập tức nhắm lại vì quá bụi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô thấy đôi mắt anh loé lên tia ấm áp, xuyên qua lớp bụi mù.
"Phạm không thấy đau mắt sao?" - cô ngây thơ nghĩ.
Phạm Mạc Sát có hơi thất vọng khi Nhan Đình không hiểu ý của mình, cũng dễ hiểu vì cô suy nghĩ rất đơn giản, trước giờ vẫn sống vô âu vô lo, chỉ có những chuyện rành rành trước mắt hay bản thân cô muốn mình phải thấu hiểu thì mới làm cô bận tâm...
Anh dùng chân mò tìm cái hố nhỏ, sau đó cúi người làm cô cũng cuối theo. Anh cầm tay cô chạm vào chiếc tù và, đúng như dự đoán, gió đã bớt dữ dội hơn. Nhan Đình cũng cảm nhận được, thế nên cô nhấc chiếc tù và lên thổi một lần nữa. Thoáng chốc! Trời quang mây tạnh!
- Nếu nó đã chọn em, thì cứ giữ nó bên mình vậy... - Phạm Mạc Sát thở dài xoa đầu cô, vốn anh cũng đâu có muốn cô mang theo thứ không thuộc về tộc Roy Jr này...
- Phạm, anh cầm nó thử xem!
- Không thể cầm được! Nếu không phải chủ nhân của nó thì người khác chỉ cần chạm một phát sẽ bị bỏng nặng, còn nếu là những kẻ có dã tâm thì sẽ bị thối rửa một phần cơ thể.
- Nguy hiểm như vậy sao? - Cô khó tin nhìn chiếc tù và, rồi vội vã giấu nó sau lưng - Anh đừng chạm vào...
Phạm Mạc Sát mỉm cười xoa đầu Nhan Đình: "Về thôi!"
Anh đưa Nhan Đình trở về, trước khi đi anh dặn dò Huyết Ưng Sát điều gì đó, nó tỏ vẻ không muốn. Nhưng cuối cùng cũng phải thuận theo chủ nhân...
Nấm mộ mà Nhan Đình vừa đắp, phút chốc bị Huyết Ưng quật lên, giẫm nát! Tan thành tro bụi!
Cô cầm chiếc tù và lên và thổi tiếp, cả bầy thú và Huyết Ưng Sát đều đồng loạt hưởng ứng. Bầu trời không kéo mây đen như lần thổi trước đó nữa, ngược lại càng trong xanh. Huyết Ưng Sát dậm chân, tỏ vẻ thích thú, bầy thú cũng thế.
Tất cả sự việc đều lọt vào mắt Phạm Mạc Sát, anh nương theo cơn lốc nhỏ mà mình tạo ra bay đến chỗ Nhan Đình. Nhưng đầy hoài nghi: "Chẳng lẽ Huyết Ưng Sát cảm nhận được gen của rồng Oka trên người Nhan Đình? Nhưng tại sao lại đưa cô ấy đến vùng cấm địa ghê tởm này chứ?"
- Phạm!
Trông thấy anh, Nhan Đình liền vẫy tay, vẻ mặt vô cùng hào hứng. Nụ cười như xoá tan mọi phiền muộn, cứ thế lay động tâm trí anh...
"Grừ...Grừ..."
Thế nhưng đàn thú lại không được thân thiện cho lắm, chúng bước tới gần cô, tạo thành vòng liên kết chặt chẽ. Đàn voi liên tục dậm chân, những con hổ hung hãn cẩn trọng đánh giá Phạm Mạc Sát từ xa, diều hâu và kền kền bao vây xung quanh anh, những loài thú khác đều tỏ ra hung hăng,...
Chúng cho rằng anh là người xấu muốn làm hại Nhan Đình - Vị vua trong mắt chúng - thế nên mới có biểu hiện như vậy. Duy chỉ có Huyết Ưng Sát là tỏ ra bình thản, nó vỗ cánh, kêu từng tiếng thật vang xa, như muốn nhắc nhở với đàn thú xung quanh: Anh không có ý xấu.
- Nhan Đình, qua đây! - Phạm Mạc Sát dễ dàng đáp xuống đất, dang rộng hai tay, cô hiểu ý, lập tức chạy đến sà vào lòng anh. Anh hài lòng ôm lấy cô, thầm nghĩ rồi mỉm cười: "Ngoan lắm!"
- Phạm, nhìn này!
Cô đưa chiếc tù và lên trước mặt anh, tròn mắt hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Phạm Mạc Sát nheo mày nhìn vật thể trên tay cô, cẩn thận xem xét. Đôi đồng tử chợt căng ra khi nhìn dòng chữ nhỏ được khắc trên đó, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
- Ở đâu em có?
- Là Huyết Ưng Sát đào lên! Ở đây...
Cô cảm thấy giọng nói của anh không dịu dàng như thường ngày nữa, nên rụt rè chỉ xuống gò đất cao mình đang đứng, chỉ vào cái lỗ nhỏ mà Huyết Ưng vừa đào được. Trong lòng đột nhiên có dự cản không hay, cô sợ mình đã làm điều gì đó sai trái...
Không để ý đến vẻ mặt bối rối của cô gái, Phạm Mạc Sát vẫn lạnh lùng nói:
- Quăng nó đi!
- Ơ, nhưng...
- Tôi bảo em quăng đi! Từ khi nào em biết cãi lời tôi rồi hả? - Anh lớn tiếng quát.
Cô giật mình, có chút hoảng sợ. Anh chưa từng có thái độ đó với cô bao giờ cả...
Lòng Phạm Mạc Sát bỗng nhiên thắt lại, dâng lên cảm giác áy náy, anh hối hận vì đã lớn tiếng với Nhan Đình.
"Phạm Mạc Sát, mày vừa nói cái gì vậy?"
Nhan Đình lưỡng lự nhìn chiếc tù và trên tay mình, rồi lại nhìn anh đắn đo. Cô buồn bã đặt chiếc tù và vào lại cái hố cũ, đôi mắt cũng đổi màu nhạt đi...
"Đùng...đùng!"
Mây đen lại ùn ùn kéo đến, gió thổi còn mạnh hơn lúc nãy, bụi bay mù mịt che khuất tầm nhìn. Khoảng cách giữa Phạm Mạc Sát và Nhan Đình gần như thế cũng không thể thấy rõ đối phương.
Phạm Mạc Sát giữ chặt lấy Nhan Đình, có nói gì thì cô cũng không nghe thấy. Vì bây giờ ngoài tiếng sấm của trời, chấn động của đất, tiếng rống hãi hùng của Huyết Ưng Sát, còn có tiếng kêu ma mị của vạn vật sinh linh!
"Không ngờ lại uy lực tới như vậy! Cổ tộc đó lợi hại như vậy sao? Huyết Ưng Sát đào nó cho Nhan Đình, chẳng lẽ..." - Phạm Mạc Sát vừa nhận ra có gì đó không đúng, chợt trong đầu loé lên một ý định. Anh lay người Nhan Đình, biết hiện tại không thể nói gì, anh đành phải dùng ngón tay viết chữ lên tay cô, và mong rằng cô sẽ hiểu ý định của mình.
Cô ngước mặt nhìn anh, khó khăn mở mắt nhưng lập tức nhắm lại vì quá bụi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô thấy đôi mắt anh loé lên tia ấm áp, xuyên qua lớp bụi mù.
"Phạm không thấy đau mắt sao?" - cô ngây thơ nghĩ.
Phạm Mạc Sát có hơi thất vọng khi Nhan Đình không hiểu ý của mình, cũng dễ hiểu vì cô suy nghĩ rất đơn giản, trước giờ vẫn sống vô âu vô lo, chỉ có những chuyện rành rành trước mắt hay bản thân cô muốn mình phải thấu hiểu thì mới làm cô bận tâm...
Anh dùng chân mò tìm cái hố nhỏ, sau đó cúi người làm cô cũng cuối theo. Anh cầm tay cô chạm vào chiếc tù và, đúng như dự đoán, gió đã bớt dữ dội hơn. Nhan Đình cũng cảm nhận được, thế nên cô nhấc chiếc tù và lên thổi một lần nữa. Thoáng chốc! Trời quang mây tạnh!
- Nếu nó đã chọn em, thì cứ giữ nó bên mình vậy... - Phạm Mạc Sát thở dài xoa đầu cô, vốn anh cũng đâu có muốn cô mang theo thứ không thuộc về tộc Roy Jr này...
- Phạm, anh cầm nó thử xem!
- Không thể cầm được! Nếu không phải chủ nhân của nó thì người khác chỉ cần chạm một phát sẽ bị bỏng nặng, còn nếu là những kẻ có dã tâm thì sẽ bị thối rửa một phần cơ thể.
- Nguy hiểm như vậy sao? - Cô khó tin nhìn chiếc tù và, rồi vội vã giấu nó sau lưng - Anh đừng chạm vào...
Phạm Mạc Sát mỉm cười xoa đầu Nhan Đình: "Về thôi!"
Anh đưa Nhan Đình trở về, trước khi đi anh dặn dò Huyết Ưng Sát điều gì đó, nó tỏ vẻ không muốn. Nhưng cuối cùng cũng phải thuận theo chủ nhân...
Nấm mộ mà Nhan Đình vừa đắp, phút chốc bị Huyết Ưng quật lên, giẫm nát! Tan thành tro bụi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.