Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời
Chương 5: Ba ngàn tóc đen vì an vấn
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
22/01/2019
“Tỷ tỷ.” Cánh cửa được chạm khắc tinh xảo bị mở ra, sắc vàng của ánh
dương quang mùa đông chậm rãi lan tràn, chiếu sáng bụi bặm trong không
khí. Chiếc giày thêu màu xanh mềm nhẹ dẫm lên sàn, tiếng nhỏ đến gần như không nghe thấy, chỉ như gió nhẹ lướt qua.
Trên tấm bình phong thêu hoa vàng kim tuyến có vắt vài món y phục màu trắng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước vọng ra từ nơi đó, bì bõm lưu động.
“Ah! Thanh Y! Ngươi……” Vũ Lâm lập tức hạ thấp người, để cho sương trắng lan tràn toả ra từ nước ấm che đậy thân thể trần trụi của mình, chỉ để chừa cái đầu, ngay cả cổ cũng bị che đi, trên mặt nổi lên tầng phấn hồng, e lệ hô nhỏ.
“Tỷ tỷ, lúc tắm rửa sao không gọi ta?” Thanh Y cười đưa tay cởi đai lưng trên eo, dũ bỏ tầng thanh sam mỏng manh trên người xuống, vắt lên bình phong, cạnh y phục của Vũ Lâm, cuối cùng là bình rượu Trúc Diệp Thanh được tuỳ ý đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, sau đó liền tiến vào nước ấm.
Bởi vì mộc dũng lớn hơn mộc dũng của gia đình bình thường cho nên có thể thừa sức chứa hai người, cho nên dù các nàng cùng ở bên trong cũng không cảm thấy chật chội, chỉ có điều đầu gối chạm vào nhau, tựa thật sát.
“Thanh Y!” Không biết là do nước ấm hay vẫn bởi thẹn thùng, Vũ Lâm cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dạy dỗ cư xử đúng như một tiểu thư khuê các, cho tới bây giờ vốn không có tỷ muội thân cận, thậm chí ngay cả nha hoàn vô cùng thân thiết cũng không có, cho nên khi Thanh Y thản nhiên cởi bỏ y phục trước mặt nàng như vậy, lòng liền đột nhiên bắt đầu không được tự nhiên, không biết nên đặt tầm mắt nơi nào.
“Tỷ tỷ sao vậy?” Thanh Y đột nhiên vốc nước hắt lên khuôn mặt Vũ Lâm vốn đang ngẩn ngơ, lập tức khiến Vũ Lâm kinh hô.
Vũ Lâm ngượng ngùng nhìn về phía hung thủ, phát hiện nàng đang cười đến vẻ mặt giảo hoạt, thật giống một tiểu hài tử vừa thực hiện được chuyện xấu.
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia, ta thực muốn nhìn xem.” Tâm tình vui đùa nổi lên, Vũ Lâm cũng học bộ dáng nàng, vốc nước hắt về phía nàng. Hai người vốn chẳng còn bé bỏng nữa dĩ nhiên lại nổi lên trận chiến hắt nước trong chiếc bồn tắm gỗ.
Tiếng nước như thể tiếng cười đùa của hài tử vang lên, bọt nước trong bồn bắn tung, không ngừng tràn ra ngoài. Cuối cùng, dần dần bình ổn, hai người ngồi trong mộc dũng đã chỉ còn lại một nửa nước nhìn đối phương, cắn môi dưới không nhịn được cười.
“Không chơi với ngươi nữa, Thanh Y thực hư, ta vốn muốn tắm rửa tử tế lại bị ngươi làm loạn.” Vũ Lâm cầm khăn lên lau thân thể, cảm giác không được tự nhiên vừa rồi dưới sự quấy rối của nàng đã biến mất.
“Làn da của tỷ tỷ thực tốt.” Thanh Y đưa tay vuốt ve da thịt như ngọc còn đọng bọt nước của nàng, trêu đùa.
“Thanh Y!” Bị nàng chọc ghẹo lại không đáp trả được, Vũ Lâm hờn dỗi lườm nàng một cái.
Từng kiện y phục được mặc vào, nhìn kỹ lại phát hiện số y phục kia tuy đều bạch sắc bình thường, thực giản đơn, nhưng mà hiện tại mỗi một kiện đều mới mẻ, nơi cổ tay áo đều có đường viền nho nhỏ hình hoa trang trí, thực xinh đẹp. Gương mặt vừa mới tắm rửa kia tươi mát như thể hoa sen nở rộ, còn giữ sắc đỏ hồng, tự nhiên như thể đoá mẫu đơn ung dung hoa quý được thêu trên tấm bình phong.
Thanh Y vẫn ngồi như trước, nước trong bồn đã lạnh, chẳng tản ra nhiệt khí nữa. Nhắm mắt, giơ thật cao chiếc gàu múc nước, khiến cho làn nước sóng sánh văng tung toé.
“Tỷ tỷ.” Lúc Thanh Y đã khoác áo lên người ra khỏi bình phong liền thấy Vũ Lâm một thân bạch sắc ngồi trước bàn trang điểm chà lau mái tóc dài ướt át. Thanh Y cúi thấp người, nhìn gương đồng phản chiếu hai gương mặt một xanh một trắng, hoa dung mỹ lệ khác biệt, ẩn chứa phong tình. Hai mái tóc dài phi tán, người quyến rũ người hoa quý.
Vũ Lâm mỉm cười với Thanh Y trong gương, Thanh Y trong gương có nét vũ mị cùng linh động dã tính mà nàng không có, huống chi gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia như thể đoá hoa dại mùa xuân bừng nở, rực rỡ chói mắt. Đừng nói là nam nhân, cho dù chính mình thân là nữ nhân cũng đều bị vẻ mĩ lệ của nàng khiến cho trầm mê.
Trái tim đột nhiên ảm đạm, nụ cười vừa mới nở rộ liền héo tàn, nhuốm màu cay đắng.
Nhan sắc dung nhan trong gương tàn úa, Thanh Y nhẹ nhàng thở dài, khẽ đến không thể nghe thấy.
Nàng vươn tay, những ngón thon dài cắm vào làn tóc như thác đổ kia, những sợi tóc lành lạnh trượt giữa các ngón, xúc cảm mịn nhẵn như nước lưu lại trên da thịt.
“Tỷ tỷ, ta đến vãn tóc cho người được chứ?” Hai tay Thanh Y giữ lấy mái tóc Vũ Lâm, tinh tế dùng ngón tay chải chuốt từng sợi.
“A? Ừ!” Vũ Lâm đưa cây lược gỗ trong tay cho nàng, Thanh Y cẩn thận đón lấy, mềm nhẹ chải lên mái tóc.
Vũ Lâm im lặng ngồi, dịu ngoan để mặc cho Thanh Y đùa nghịch. Ánh mắt nàng nhìn gương, chỉ thấy mái tóc mình ở trong tay Thanh Y được chậm rãi nâng lên, búi ở phía sau, dùng trâm để cố định. Từ từ chậm rãi tạo thành hình dạng, mái tóc đen dài được búi thành hình cánh bướm, đơn giản dùng chiếc trâm trân châu hoàng kim gài cố định ở bên cạnh.
“Thực đẹp!” Vũ Lâm mơn trớn kiệt tác đã hoàn thành kia, khen ngợi không thôi, nhìn người trong gương, nở rộ một nụ cười tràn ngập cảm kích. Khoảnh khắc ấy, lúm đồng tiền bừng nở như hoa.
“Thích không? Nếu tỷ tỷ thích, ngày ngày ta đều búi cho người.” Thanh Y xoay người cúi đầu, tựa vào đầu nàng, tư thế vô cùng thân thiết phản chiếu trong gương, tựa như hai đoá danh hoa phong cách khác biệt cùng nhau đua nở.
Lúc Điệp Nhi tiến vào liền nhìn thấy hình ảnh như thể hai chú mèo Ba Tư chơi đùa vô cùng thân thiết được thêu trên bức hoạ ngày tết kia liền hơi ngẩn người một chút, chờ đến khi Vũ Lâm gọi đến tên nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Phu nhân, lão gia đã trở lại.” Điệp Nhi len lén nâng mi xem xét biểu tình của Thanh Y, phát hiện nàng tự động để bản thân vuốt ve mái tóc Vũ Lâm, như thể không hề nghe thấy, có lẽ là không quan tâm, có thể…….
Giả vờ! Điệp Nhi thầm khinh thường trong lòng. Đầu năm nay đã gặp qua vô số người không biết xấu hổ, nhưng còn chưa gặp qua ai mặt dày như vậy. Hoa khôi của kỹ viện đúng là khác biệt, không chỉ ngoan ngoãn vâng lời hầu hạ chủ tử, mà thậm chí còn khiến phu nhân vui vẻ như vậy, giả bộ cái gì chứ!
Lão gia! Vũ Lâm kích động bật dậy, lược còn trên mái tóc không kịp lấy ra, mấy sợi tóc đen bị mạnh mẽ giật đứt, lưu lại vài sợi tóc lưa thưa giữa những răng lược màu đỏ.
“Thanh Y, chúng ta……” Vũ Lâm do dự ngập ngừng, lập trường của nàng đang dao động. Nàng cũng là nữ nhân, có nhu tình của nàng, cũng có ích kỷ riêng. Phu quân vừa cưới Thanh Y vào cửa, ngay ngày hôm sau liền xuất quan đi Vận Hoá, cũng như vậy, tâm tình Thanh Y cũng sẽ như vậy, cùng thân là nữ nhân đương nhiên hiểu được, chỉ là, tâm tư của một nữ nhân lại ẩn ẩn quấy phá.
Nàng lật tay, nắm lấy tay Thanh Y, dứt bỏ mọi tạp niệm, phát ra từ đáy lòng nói: “Muội muội, chúng ta……”
Thanh Y lật tay nắm lấy tay nàng, cười cười tỏ vẻ không sao cả: “Tỷ tỷ, người xem không phải ta còn chưa trải đầu sao? Người đi trước thì tốt hơn, ta sẽ tới sau, huống chi tỷ tỷ là chủ mẫu, càng hẳn nên đi ra ngoài nghênh đón đầu tiên mới phải.”
Vũ Lâm cảm động trước sự săn sóc của nàng, cũng ngượng ngùng chút điểm tư tâm của mình.
“Ừ, vậy ngươi nhanh lên.” Vũ Lâm cùng Điệp Nhi rời đi, cây ngân trâm đang cắm trên mái đầu phát ra quang mang ôn nhuận dưới ánh dương.
Một chút ấm áp nơi đầu ngón tay thoát ly, cuối cùng chỉ còn lại chính bàn tay mình nắm hư không trống rỗng, như thể muốn bắt được thứ gì để ký thác, nhưng chỉ còn lại không khí.
Thanh Y buông lơi tay phải vẫn đang siết chặt, chiếc lược gỗ đâm thật sâu vào huyết nhục, những lọn tóc còn quấn quýt hương khí của chủ nhân vừa mới tắm rửa xong, nhưng mà, lại đã chết.
Trên tấm bình phong thêu hoa vàng kim tuyến có vắt vài món y phục màu trắng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước vọng ra từ nơi đó, bì bõm lưu động.
“Ah! Thanh Y! Ngươi……” Vũ Lâm lập tức hạ thấp người, để cho sương trắng lan tràn toả ra từ nước ấm che đậy thân thể trần trụi của mình, chỉ để chừa cái đầu, ngay cả cổ cũng bị che đi, trên mặt nổi lên tầng phấn hồng, e lệ hô nhỏ.
“Tỷ tỷ, lúc tắm rửa sao không gọi ta?” Thanh Y cười đưa tay cởi đai lưng trên eo, dũ bỏ tầng thanh sam mỏng manh trên người xuống, vắt lên bình phong, cạnh y phục của Vũ Lâm, cuối cùng là bình rượu Trúc Diệp Thanh được tuỳ ý đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, sau đó liền tiến vào nước ấm.
Bởi vì mộc dũng lớn hơn mộc dũng của gia đình bình thường cho nên có thể thừa sức chứa hai người, cho nên dù các nàng cùng ở bên trong cũng không cảm thấy chật chội, chỉ có điều đầu gối chạm vào nhau, tựa thật sát.
“Thanh Y!” Không biết là do nước ấm hay vẫn bởi thẹn thùng, Vũ Lâm cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dạy dỗ cư xử đúng như một tiểu thư khuê các, cho tới bây giờ vốn không có tỷ muội thân cận, thậm chí ngay cả nha hoàn vô cùng thân thiết cũng không có, cho nên khi Thanh Y thản nhiên cởi bỏ y phục trước mặt nàng như vậy, lòng liền đột nhiên bắt đầu không được tự nhiên, không biết nên đặt tầm mắt nơi nào.
“Tỷ tỷ sao vậy?” Thanh Y đột nhiên vốc nước hắt lên khuôn mặt Vũ Lâm vốn đang ngẩn ngơ, lập tức khiến Vũ Lâm kinh hô.
Vũ Lâm ngượng ngùng nhìn về phía hung thủ, phát hiện nàng đang cười đến vẻ mặt giảo hoạt, thật giống một tiểu hài tử vừa thực hiện được chuyện xấu.
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia, ta thực muốn nhìn xem.” Tâm tình vui đùa nổi lên, Vũ Lâm cũng học bộ dáng nàng, vốc nước hắt về phía nàng. Hai người vốn chẳng còn bé bỏng nữa dĩ nhiên lại nổi lên trận chiến hắt nước trong chiếc bồn tắm gỗ.
Tiếng nước như thể tiếng cười đùa của hài tử vang lên, bọt nước trong bồn bắn tung, không ngừng tràn ra ngoài. Cuối cùng, dần dần bình ổn, hai người ngồi trong mộc dũng đã chỉ còn lại một nửa nước nhìn đối phương, cắn môi dưới không nhịn được cười.
“Không chơi với ngươi nữa, Thanh Y thực hư, ta vốn muốn tắm rửa tử tế lại bị ngươi làm loạn.” Vũ Lâm cầm khăn lên lau thân thể, cảm giác không được tự nhiên vừa rồi dưới sự quấy rối của nàng đã biến mất.
“Làn da của tỷ tỷ thực tốt.” Thanh Y đưa tay vuốt ve da thịt như ngọc còn đọng bọt nước của nàng, trêu đùa.
“Thanh Y!” Bị nàng chọc ghẹo lại không đáp trả được, Vũ Lâm hờn dỗi lườm nàng một cái.
Từng kiện y phục được mặc vào, nhìn kỹ lại phát hiện số y phục kia tuy đều bạch sắc bình thường, thực giản đơn, nhưng mà hiện tại mỗi một kiện đều mới mẻ, nơi cổ tay áo đều có đường viền nho nhỏ hình hoa trang trí, thực xinh đẹp. Gương mặt vừa mới tắm rửa kia tươi mát như thể hoa sen nở rộ, còn giữ sắc đỏ hồng, tự nhiên như thể đoá mẫu đơn ung dung hoa quý được thêu trên tấm bình phong.
Thanh Y vẫn ngồi như trước, nước trong bồn đã lạnh, chẳng tản ra nhiệt khí nữa. Nhắm mắt, giơ thật cao chiếc gàu múc nước, khiến cho làn nước sóng sánh văng tung toé.
“Tỷ tỷ.” Lúc Thanh Y đã khoác áo lên người ra khỏi bình phong liền thấy Vũ Lâm một thân bạch sắc ngồi trước bàn trang điểm chà lau mái tóc dài ướt át. Thanh Y cúi thấp người, nhìn gương đồng phản chiếu hai gương mặt một xanh một trắng, hoa dung mỹ lệ khác biệt, ẩn chứa phong tình. Hai mái tóc dài phi tán, người quyến rũ người hoa quý.
Vũ Lâm mỉm cười với Thanh Y trong gương, Thanh Y trong gương có nét vũ mị cùng linh động dã tính mà nàng không có, huống chi gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia như thể đoá hoa dại mùa xuân bừng nở, rực rỡ chói mắt. Đừng nói là nam nhân, cho dù chính mình thân là nữ nhân cũng đều bị vẻ mĩ lệ của nàng khiến cho trầm mê.
Trái tim đột nhiên ảm đạm, nụ cười vừa mới nở rộ liền héo tàn, nhuốm màu cay đắng.
Nhan sắc dung nhan trong gương tàn úa, Thanh Y nhẹ nhàng thở dài, khẽ đến không thể nghe thấy.
Nàng vươn tay, những ngón thon dài cắm vào làn tóc như thác đổ kia, những sợi tóc lành lạnh trượt giữa các ngón, xúc cảm mịn nhẵn như nước lưu lại trên da thịt.
“Tỷ tỷ, ta đến vãn tóc cho người được chứ?” Hai tay Thanh Y giữ lấy mái tóc Vũ Lâm, tinh tế dùng ngón tay chải chuốt từng sợi.
“A? Ừ!” Vũ Lâm đưa cây lược gỗ trong tay cho nàng, Thanh Y cẩn thận đón lấy, mềm nhẹ chải lên mái tóc.
Vũ Lâm im lặng ngồi, dịu ngoan để mặc cho Thanh Y đùa nghịch. Ánh mắt nàng nhìn gương, chỉ thấy mái tóc mình ở trong tay Thanh Y được chậm rãi nâng lên, búi ở phía sau, dùng trâm để cố định. Từ từ chậm rãi tạo thành hình dạng, mái tóc đen dài được búi thành hình cánh bướm, đơn giản dùng chiếc trâm trân châu hoàng kim gài cố định ở bên cạnh.
“Thực đẹp!” Vũ Lâm mơn trớn kiệt tác đã hoàn thành kia, khen ngợi không thôi, nhìn người trong gương, nở rộ một nụ cười tràn ngập cảm kích. Khoảnh khắc ấy, lúm đồng tiền bừng nở như hoa.
“Thích không? Nếu tỷ tỷ thích, ngày ngày ta đều búi cho người.” Thanh Y xoay người cúi đầu, tựa vào đầu nàng, tư thế vô cùng thân thiết phản chiếu trong gương, tựa như hai đoá danh hoa phong cách khác biệt cùng nhau đua nở.
Lúc Điệp Nhi tiến vào liền nhìn thấy hình ảnh như thể hai chú mèo Ba Tư chơi đùa vô cùng thân thiết được thêu trên bức hoạ ngày tết kia liền hơi ngẩn người một chút, chờ đến khi Vũ Lâm gọi đến tên nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Phu nhân, lão gia đã trở lại.” Điệp Nhi len lén nâng mi xem xét biểu tình của Thanh Y, phát hiện nàng tự động để bản thân vuốt ve mái tóc Vũ Lâm, như thể không hề nghe thấy, có lẽ là không quan tâm, có thể…….
Giả vờ! Điệp Nhi thầm khinh thường trong lòng. Đầu năm nay đã gặp qua vô số người không biết xấu hổ, nhưng còn chưa gặp qua ai mặt dày như vậy. Hoa khôi của kỹ viện đúng là khác biệt, không chỉ ngoan ngoãn vâng lời hầu hạ chủ tử, mà thậm chí còn khiến phu nhân vui vẻ như vậy, giả bộ cái gì chứ!
Lão gia! Vũ Lâm kích động bật dậy, lược còn trên mái tóc không kịp lấy ra, mấy sợi tóc đen bị mạnh mẽ giật đứt, lưu lại vài sợi tóc lưa thưa giữa những răng lược màu đỏ.
“Thanh Y, chúng ta……” Vũ Lâm do dự ngập ngừng, lập trường của nàng đang dao động. Nàng cũng là nữ nhân, có nhu tình của nàng, cũng có ích kỷ riêng. Phu quân vừa cưới Thanh Y vào cửa, ngay ngày hôm sau liền xuất quan đi Vận Hoá, cũng như vậy, tâm tình Thanh Y cũng sẽ như vậy, cùng thân là nữ nhân đương nhiên hiểu được, chỉ là, tâm tư của một nữ nhân lại ẩn ẩn quấy phá.
Nàng lật tay, nắm lấy tay Thanh Y, dứt bỏ mọi tạp niệm, phát ra từ đáy lòng nói: “Muội muội, chúng ta……”
Thanh Y lật tay nắm lấy tay nàng, cười cười tỏ vẻ không sao cả: “Tỷ tỷ, người xem không phải ta còn chưa trải đầu sao? Người đi trước thì tốt hơn, ta sẽ tới sau, huống chi tỷ tỷ là chủ mẫu, càng hẳn nên đi ra ngoài nghênh đón đầu tiên mới phải.”
Vũ Lâm cảm động trước sự săn sóc của nàng, cũng ngượng ngùng chút điểm tư tâm của mình.
“Ừ, vậy ngươi nhanh lên.” Vũ Lâm cùng Điệp Nhi rời đi, cây ngân trâm đang cắm trên mái đầu phát ra quang mang ôn nhuận dưới ánh dương.
Một chút ấm áp nơi đầu ngón tay thoát ly, cuối cùng chỉ còn lại chính bàn tay mình nắm hư không trống rỗng, như thể muốn bắt được thứ gì để ký thác, nhưng chỉ còn lại không khí.
Thanh Y buông lơi tay phải vẫn đang siết chặt, chiếc lược gỗ đâm thật sâu vào huyết nhục, những lọn tóc còn quấn quýt hương khí của chủ nhân vừa mới tắm rửa xong, nhưng mà, lại đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.