Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời
Chương 20: Gặp lại đã là trăm năm [1]
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
22/01/2019
Ánh dương mùa đông trân quý như vàng, xua tan sự lãnh lẽo cùng tịch liêu của mùa đông, chiếu lên người, dịu dàng thoải mái.
Hiếm hoi có được ngày thời tiết sáng sủa, sáng sớm Vũ Lâm liền nắm tay Hồng Nhiễm cùng đi dạo phố. Thời khắc tân xuân gần đến, các cửa hàng trên đường đã treo nào là đèn lồng đỏ, nào là đôi câu đối mừng hai bên cửa.
Hồng Nhiễm mặc đồ mới, được thêu tỉ mỉ hình hồ điệp và những loại hoa phú quý sang trọng. Thanh Y đặc biệt phân phó thợ may tốt nhất nơi này may cho mỗi người một bộ, vốn định cả nhà cùng đến, nhưng nghe nói trong cửa tiệm có chút việc nên nàng đã đi từ sớm.
Vũ Lâm kéo tay Hồng Nhiễm, đi xuyên qua đám đông, ánh mắt Hồng Nhiễm không ngừng liếc nhìn những trò vui mới lạ bên cạnh. Diễn xiếc, mứt quả, còn mua bán nho nhỏ, vô cùng náo nhiệt. Trong mắt nàng tất cả đều mới mẻ.
Đột nhiên nàng dừng chân trước hàng bán hồ lô đường, ánh mắt tràn ngập khát vọng ngẩng đầu, nhìn hồ lô đường thoạt nhìn thực ngọt kia.
“Tiểu muội muội, ngươi muốn ăn sao?” Người bán mứt cười hỏi, đưa một xiên trong tay cho nàng.
“Ta không có tiền.” Hồng Nhiễm cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Một xiên.” Vũ lâm lấy vài đồng tiền, đón lấy mứt quả, đặt vào tay Hồng Nhiễm.
“Còn muốn ăn gì không?” Vũ Lâm xoa đầu nàng, thân thiết hỏi.
Hồng Nhiễm cắn một viên, tư vị ngọt ngào tan chảy trong miệng, liền ngọt ngào nở nụ cười, thật giống như đó là món ăn ngon lành nhất thế gian vậy.
“Nương, người ăn đi.” Hồng Nhiễm đưa cho Vũ Lâm, Vũ Lâm cười cắn một viên, nói: “Ừ, ăn ngon lắm.”
Vũ Lâm chỉ muốn cưng chiều Hồng Nhiễm đến tận cùng, nàng mong đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất đến cho Hồng Nhiễm, bù đắp lại cho nàng một tuổi thơ không trọn vẹn. Huống chi, Hồng Nhiễm trưởng thành sớm, sẽ không đòi hỏi điều gì quá phận, mỗi lần nàng đầy khát vọng nhìn về phía vài thứ, lại luôn chín chắn nói: “Chúng ta đã mua nhiều rồi, bỏ đi.”
Lòng Vũ Lâm tràn đầy ấm áp cảm động, hài tử này!
“Hôm nay tiểu hài tử có thể yêu cầu thứ gì đó mà!” Vũ Lâm nhét một chiếc mặt nạ vào tay Hồng Nhiễm. Đi một đường đã mua không ít đồ, một đống lớn cũng sắp ôm không nổi, nàng đành phải để Hồng Nhiễm giữ lấy eo mình, còn nàng thì miễn cưỡng ôm những món đồ trong tay.
“Nương, người có mệt không?” Hồng Nhiễm quan tâm hỏi.
Có mệt đi nữa cũng sẽ không nói ra, Vũ Lâm bắt đầu hối hận vì đã không dẫn theo nha hoàn. Tay nàng đã sưng lên, nhưng lại vẫn cắn răng mỉm cười nói không.
Dần dần, đám người trở nên đông đúc, người tới người lui tách hai người ra. Vũ Lâm bị đám đông đẩy qua đẩy lại, lại thế nào cũng không tìm thấy thân ảnh nho nhỏ màu đỏ kia.
“Nhiễm nhi, Nhiễm nhi!” Vũ Lâm cao giọng hô tên nàng, lại không người đáp.
Làm sao bây giờ? Lúc Vũ Lâm đang lo lắng, một thân ảnh màu đen dừng trước mặt nàng.
“Đã lâu không gặp, nương tử yêu dấu của ta.” Tiêu Hải giữ chặt tay nàng, ánh mắt không độ ấm mang theo oán hận, giống một con độc xà bị chọc giận, hung hăng nhìn gương mặt đã lâu không thấy lại càng trở nên thanh lệ của nàng.
“Tiện nhân!” Tiêu Hải siết chặt cánh tay mảnh khảnh của Vũ Lâm, khiến nàng nhíu mày khẽ rên.
“Ngươi muốn làm gì? Buông!” Vũ Lâm dùng sức phản kháng, một khắc cũng không muốn tiếp xúc với nam nhân này.
“Nếu ngươi muốn nữ nhi mình còn sống thì hãy ngoan ngoãn theo ta đi.” Tiêu Hải nheo mắt uy hiếp. Theo tầm mắt Tiêu Hải nhìn qua, thấy Hồng Nhiễm bị một nam nhân siết cổ, người ngoài nhìn lại giống như phụ thân và hài tử thân thiết với nhau.
“Không! Ngươi ngày càng ti bỉ. Vũ Lâm cắn răng.” Năm năm thành thân, nàng vẫn luôn coi hắn là trời, toàn tâm toàn ý giao thanh xuân của mình cho hắn, nghĩ hắn là chỗ dựa duy nhất của mình, thẳng đến khi hắn biến mình thành thứ đồ tuỳ tiện vứt đi, thấy rõ bộ mặt thật của nam nhân trên cõi đời ô trọc này. Hiện tại nàng mới phát hiện, trái tim hắn làm bằng sắt, băng lãnh, vì uy hiếp mình mà ngay cả một hài tử cũng có thể lợi dụng.
“Giờ ngươi mới nhìn thấu sao?” Tiêu Hải lôi kéo Vũ Lâm về phía chiếc xe ngựa bên cạnh. Vũ Lâm nhìn Hồng Nhiễm bên kia, nói: “Tiêu Hải, nếu ngươi còn là nam nhân thì hãy thả Nhiễm nhi đi.”
Tiêu Hãi lơ đễnh nói: “Ta sẽ tha nàng, ta còn muốn mỹ nhân của ta, tình nhân của ngươi tới tìm ta.”
Vũ Lâm nghĩ tới an nguy của Thanh Y liền ra sức giãy dụa, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng lại bị một sống dao đánh ngất.
Thanh Y, chạy mau! Nàng muốn nói cho người kia, nhưng cái gì cũng chẳng thốt nên lời.
Hồng Nhiễm sống chết giãy dụa, nhưng nam nhân kia siết chặt cổ nàng. Tiểu hài tử lớn lên nơi đầu đường phố chợ cũng biết ít nhiều thủ đoạn phòng thân cơ bản, liền hung hăng vung chân đá vào dưới khố nam nhân kia, sau đó xoay người biến mất trong đám đông.
Nam nhân kia cắn răng, hung ác nhìn hướng nàng biến mất.
Làm tốt chuyện đã được phân phó, hắn đi đến trước xe ngựa, cung kính bẩm báo.
“Ừm.” Thản nhiên đáp lại.
Trong chiếc xe rộng rãi, Tiêu Hải lạnh lùng nhìn Vũ Lâm bị vứt một bên, mái tóc dài tán loạn, dung nhan tú lệ đoan trang kia càng thêm dịu dàng.
“Hừ! Hai nữ nhân có thể làm ra chuyện gì?” Tiêu Hải hung hăng giữ chặt cằm Vũ Lâm. Chính khuôn mặt này khiến thư ngốc tử nhớ mãi không quên. Nghĩ đến người vẫn nằm mãi trên giường không thức tỉnh kia, nỗi hận trong lòng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đốt đến đỏ mắt.
“Tiện nhân, cho ngươi vinh hoa phú quý ngươi không cần, lại cố tình muốn bỏ trốn cùng nữ nhân kia. Nàng có thể cho ngươi cái gì?”
Cảnh Hứa Tiên giơ kiếm tự vẫn lặp đi lặp lại trước mắt hắn, nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm lúc ấy khiến thân thể hắn không nhịn được run rẩy.
Lấy thanh chuỷ thủ từ bên cạnh ra, ánh sáng lạnh lẽo loé lên khiến người ta hoa mắt. Danh khí của danh gia tạo nên có sự kiêu ngạo của chính mình, kiến quang tất kiến huyết, quang mang khát máu khiến cổ họng Tiêu Hải khô khốc.
“Nếu ngươi không còn khuôn mặt này, nhìn xem y có còn quyến luyến ngươi không?” Nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại, hình thành một đường tơ hồng, máu chậm rãi chảy ra, lăn dài trên đôi gáy ngọc mà vẫn khiến Thanh Y dù âu yếm ngàn lần vẫn lưu luyến không thôi.
Huyết hoa yêu diễm nở trên mặt, mùi tanh ngọt trong không khí kích thích dã thú.
Từng đạo lướt qua, giăng khắp nơi, giống như đó không phải mặt của một người, mà chỉ là một tờ giấy trắng bỏ đi.
Đầu óc Tiêu Hải trống rỗng, ném chuôi chuỷ thủ vẫn sạch sẽ không dính chút máu về phía sau, nhưng vẫn chưa hoàn hồn, ngồi cách Vũ Lâm mặt đầy vết máu thật xa.
“Đây là ngươi bức ta.” Thở dài, nhìn phía ngoài cửa sổ. Xe ngựa cấp tốc đi qua Tây Hồ, cảnh non xanh nước biếc đẹp như một bức tranh thuỷ mặc.
“Nếu hắn đến đây, hẳn sẽ thích.” Khoé miệng Tiêu Hải bất giác lộ ra nụ cười, nghĩ đến người nọ mà thấy nhất định sẽ nhảy nhót hoan hô như một hài tử, trên sống mũi ấy sẽ xuất hiện nếp nhăn nho nhỏ đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn hôn.
“Mùa xuân tới, hẳn là nơi này sẽ rất đẹp!” Tiêu Hải cúi đầu, chìm vào tự hỏi.
***
Thanh Y ôm nữ tử bên người, nâng chén với con heo mập, không, là Chu đại nhân ngồi trên chủ vị trái ôm phải ấp, sa vào lời thì thầm, nhuyễn ngọc ôn hương của hồng nhan kia.
“Nào nào, đại nhân, ta kính đại nhân một ly, chúc đại nhân thăng quan phát tài.” Nói xong liền nhét một tập ngân phiếu thật dày vào tay Chu đại nhân. Lời khách sáo chốn quan trường nàng cũng gặp không ít lần, trước kia lúc làm hoa khôi gặp dịp thì đùa vui với đám quan viên khiến người ta buồn nôn này, nhìn thấu sự đen tối của thế giới ấy. Quyền cùng tiền và sắc cho tới giờ cũng không bao giờ tách xa.
“Chờ đã!” Chu đại nhân chặn tay nàng lại, giữ lấy đôi tay ngọc tinh tế không giống của nam nhân kia, ái muội vuốt ve.
“Nghe nói Thanh công tử anh tuấn bất phàm, còn tuấn mỹ hơn nữ tử, nay vừa thấy, quả nhiên đúng là một người ngọc mà, nếu làm ở một tiệm ăn thì khách sẽ đạp nát cửa mà tới mất. Ha ha, mỹ nhân của ta, nàng nói đúng không?” Chu đại nhân cầm tay không buông, thứ cảm giác nóng bỏng ghê tởm kia khiến Thanh Y thầm buồn nôn.
Nữ tử bên cạnh cũng là người lưu lạc hồng trần, nhìn thấu sắc mặt ghê tởm của nam tử trên thế gian, gặp một nam tử sạch sẽ thần tuấn như thế, hơn nữa dùng ánh mắt không chút dục vọng nhìn các nàng, khiến lòng các nàng luôn thoải mái.
Đào Yên không một dấu vết ngồi lên đùi Chu đại nhân, tóm lấy tay hắn, làm nũng nói: “Chu đại nhân, đáng ghét mà, có ta ở đây mà đã lại khen người khác, có phải thấy mị lực của ta không đủ không? Ta không đồng ý, phạt rượu.”
Chu đại nhân không thể không buông bàn tay heo của mình ra, lòng lại thầm tiếc hận bàn tay nhẵn mịn nhỏ bé kia, nếu có thể sờ thêm vài lần thì thật tốt.
Thanh Y không nhịn được lén lau tay lên y phục, hơi ấm đáng ghê tởm kia vẫn còn lưu lại, khiến nàng chịu không nổi.
Chết tiệt, ta nhất định phải khiến người đẹp mặt. Thanh Y cắn răng.
Yên Chi đã nói có thể dùng quan hệ của nàng, nhưng Thanh Y không muốn dựa vào người khác nên đã từ chối, giờ nàng chỉ hận không thể lập tức kêu Yên Chi tìm một kẻ chức cao hơn hắn để tra tấn hắn một phen.
Đáng giận!
“Thanh công tử, lại đây, huynh đệ chúng ta hảo hảo tâm sự.” Hơi rượu dâng lên, Chu đại nhân cũng không thèm để tâm đến mặt mũi quan trường, đẩy cô nương bên cạnh ra, lôi kéo cánh tay Thanh Y đi tới vị trí gần mình. Vài tỷ muội muốn ngăn cản lại bị hắn đẩy ra.
“Mấy nữ nhân đừng tới làm phiền ta, cút, tiền thưởng cho các ngươi sẽ không thiếu.”
“Cha! Cha! Không tốt!” Tiếng bước chân rầm rập từ bên ngoài truyền vào, Thanh Y nhận ra đó là tiếng của Hồng Nhiễm, vừa định đứng dậy thì lại bị một bàn tay kéo lại: “Tới, uống với ta một chén nào.” Ánh mắt mơ màng nâng chén giơ lên bên môi Thanh Y.
Thanh Y lá mặt lá trái uống hết, nhìn vào đôi mắt mê đắm kia, mà khuôn mặt kẻ ấy đã gần sát, muốn hôn tới.
“Cha, nương bị một hắc y nam nhân đoạt đi rồi!” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hồng Nhiễm đứng trước cửa, lớn tiếng kêu cứu với Thanh Y.
“Chết tiệt.” Thanh Y nhấc đồ ăn trước mặt lên, ngăn khuôn mặt Chu đại nhân lại, hung hăng đá một cước, xoay người li khai.
Chu đại nhân bị đạp, khuôn mặt đậu hũ thẹn quá hoá giận, phẫn nộ rít gào: “Thanh Ích, ngươi chờ đó, bản quan nhất định khiến ngươi sống không nổi.”
Ở cửa, một nữ tử quyến rũ nũng nịu cười: “Ta nói ai chứ, Tương đại nhân ah, ngài nhìn xem, dĩ nhiên có người lại ở trước mặt ngài áp bức dân chúng, đây thật đúng là không coi ngài ra gì mà, ta nhìn mà đau lòng!”
Một nam tử y phục mười phần hoa quý đứng sau nàng, cau mày nhìn Chu đại nhân chật vật.
Yên Chi mềm mại không xương dựa vào người nam nhân kia, lòng lặng yên chúc phúc cho tỷ muội của mình.
Trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Hiếm hoi có được ngày thời tiết sáng sủa, sáng sớm Vũ Lâm liền nắm tay Hồng Nhiễm cùng đi dạo phố. Thời khắc tân xuân gần đến, các cửa hàng trên đường đã treo nào là đèn lồng đỏ, nào là đôi câu đối mừng hai bên cửa.
Hồng Nhiễm mặc đồ mới, được thêu tỉ mỉ hình hồ điệp và những loại hoa phú quý sang trọng. Thanh Y đặc biệt phân phó thợ may tốt nhất nơi này may cho mỗi người một bộ, vốn định cả nhà cùng đến, nhưng nghe nói trong cửa tiệm có chút việc nên nàng đã đi từ sớm.
Vũ Lâm kéo tay Hồng Nhiễm, đi xuyên qua đám đông, ánh mắt Hồng Nhiễm không ngừng liếc nhìn những trò vui mới lạ bên cạnh. Diễn xiếc, mứt quả, còn mua bán nho nhỏ, vô cùng náo nhiệt. Trong mắt nàng tất cả đều mới mẻ.
Đột nhiên nàng dừng chân trước hàng bán hồ lô đường, ánh mắt tràn ngập khát vọng ngẩng đầu, nhìn hồ lô đường thoạt nhìn thực ngọt kia.
“Tiểu muội muội, ngươi muốn ăn sao?” Người bán mứt cười hỏi, đưa một xiên trong tay cho nàng.
“Ta không có tiền.” Hồng Nhiễm cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Một xiên.” Vũ lâm lấy vài đồng tiền, đón lấy mứt quả, đặt vào tay Hồng Nhiễm.
“Còn muốn ăn gì không?” Vũ Lâm xoa đầu nàng, thân thiết hỏi.
Hồng Nhiễm cắn một viên, tư vị ngọt ngào tan chảy trong miệng, liền ngọt ngào nở nụ cười, thật giống như đó là món ăn ngon lành nhất thế gian vậy.
“Nương, người ăn đi.” Hồng Nhiễm đưa cho Vũ Lâm, Vũ Lâm cười cắn một viên, nói: “Ừ, ăn ngon lắm.”
Vũ Lâm chỉ muốn cưng chiều Hồng Nhiễm đến tận cùng, nàng mong đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất đến cho Hồng Nhiễm, bù đắp lại cho nàng một tuổi thơ không trọn vẹn. Huống chi, Hồng Nhiễm trưởng thành sớm, sẽ không đòi hỏi điều gì quá phận, mỗi lần nàng đầy khát vọng nhìn về phía vài thứ, lại luôn chín chắn nói: “Chúng ta đã mua nhiều rồi, bỏ đi.”
Lòng Vũ Lâm tràn đầy ấm áp cảm động, hài tử này!
“Hôm nay tiểu hài tử có thể yêu cầu thứ gì đó mà!” Vũ Lâm nhét một chiếc mặt nạ vào tay Hồng Nhiễm. Đi một đường đã mua không ít đồ, một đống lớn cũng sắp ôm không nổi, nàng đành phải để Hồng Nhiễm giữ lấy eo mình, còn nàng thì miễn cưỡng ôm những món đồ trong tay.
“Nương, người có mệt không?” Hồng Nhiễm quan tâm hỏi.
Có mệt đi nữa cũng sẽ không nói ra, Vũ Lâm bắt đầu hối hận vì đã không dẫn theo nha hoàn. Tay nàng đã sưng lên, nhưng lại vẫn cắn răng mỉm cười nói không.
Dần dần, đám người trở nên đông đúc, người tới người lui tách hai người ra. Vũ Lâm bị đám đông đẩy qua đẩy lại, lại thế nào cũng không tìm thấy thân ảnh nho nhỏ màu đỏ kia.
“Nhiễm nhi, Nhiễm nhi!” Vũ Lâm cao giọng hô tên nàng, lại không người đáp.
Làm sao bây giờ? Lúc Vũ Lâm đang lo lắng, một thân ảnh màu đen dừng trước mặt nàng.
“Đã lâu không gặp, nương tử yêu dấu của ta.” Tiêu Hải giữ chặt tay nàng, ánh mắt không độ ấm mang theo oán hận, giống một con độc xà bị chọc giận, hung hăng nhìn gương mặt đã lâu không thấy lại càng trở nên thanh lệ của nàng.
“Tiện nhân!” Tiêu Hải siết chặt cánh tay mảnh khảnh của Vũ Lâm, khiến nàng nhíu mày khẽ rên.
“Ngươi muốn làm gì? Buông!” Vũ Lâm dùng sức phản kháng, một khắc cũng không muốn tiếp xúc với nam nhân này.
“Nếu ngươi muốn nữ nhi mình còn sống thì hãy ngoan ngoãn theo ta đi.” Tiêu Hải nheo mắt uy hiếp. Theo tầm mắt Tiêu Hải nhìn qua, thấy Hồng Nhiễm bị một nam nhân siết cổ, người ngoài nhìn lại giống như phụ thân và hài tử thân thiết với nhau.
“Không! Ngươi ngày càng ti bỉ. Vũ Lâm cắn răng.” Năm năm thành thân, nàng vẫn luôn coi hắn là trời, toàn tâm toàn ý giao thanh xuân của mình cho hắn, nghĩ hắn là chỗ dựa duy nhất của mình, thẳng đến khi hắn biến mình thành thứ đồ tuỳ tiện vứt đi, thấy rõ bộ mặt thật của nam nhân trên cõi đời ô trọc này. Hiện tại nàng mới phát hiện, trái tim hắn làm bằng sắt, băng lãnh, vì uy hiếp mình mà ngay cả một hài tử cũng có thể lợi dụng.
“Giờ ngươi mới nhìn thấu sao?” Tiêu Hải lôi kéo Vũ Lâm về phía chiếc xe ngựa bên cạnh. Vũ Lâm nhìn Hồng Nhiễm bên kia, nói: “Tiêu Hải, nếu ngươi còn là nam nhân thì hãy thả Nhiễm nhi đi.”
Tiêu Hãi lơ đễnh nói: “Ta sẽ tha nàng, ta còn muốn mỹ nhân của ta, tình nhân của ngươi tới tìm ta.”
Vũ Lâm nghĩ tới an nguy của Thanh Y liền ra sức giãy dụa, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng lại bị một sống dao đánh ngất.
Thanh Y, chạy mau! Nàng muốn nói cho người kia, nhưng cái gì cũng chẳng thốt nên lời.
Hồng Nhiễm sống chết giãy dụa, nhưng nam nhân kia siết chặt cổ nàng. Tiểu hài tử lớn lên nơi đầu đường phố chợ cũng biết ít nhiều thủ đoạn phòng thân cơ bản, liền hung hăng vung chân đá vào dưới khố nam nhân kia, sau đó xoay người biến mất trong đám đông.
Nam nhân kia cắn răng, hung ác nhìn hướng nàng biến mất.
Làm tốt chuyện đã được phân phó, hắn đi đến trước xe ngựa, cung kính bẩm báo.
“Ừm.” Thản nhiên đáp lại.
Trong chiếc xe rộng rãi, Tiêu Hải lạnh lùng nhìn Vũ Lâm bị vứt một bên, mái tóc dài tán loạn, dung nhan tú lệ đoan trang kia càng thêm dịu dàng.
“Hừ! Hai nữ nhân có thể làm ra chuyện gì?” Tiêu Hải hung hăng giữ chặt cằm Vũ Lâm. Chính khuôn mặt này khiến thư ngốc tử nhớ mãi không quên. Nghĩ đến người vẫn nằm mãi trên giường không thức tỉnh kia, nỗi hận trong lòng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đốt đến đỏ mắt.
“Tiện nhân, cho ngươi vinh hoa phú quý ngươi không cần, lại cố tình muốn bỏ trốn cùng nữ nhân kia. Nàng có thể cho ngươi cái gì?”
Cảnh Hứa Tiên giơ kiếm tự vẫn lặp đi lặp lại trước mắt hắn, nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm lúc ấy khiến thân thể hắn không nhịn được run rẩy.
Lấy thanh chuỷ thủ từ bên cạnh ra, ánh sáng lạnh lẽo loé lên khiến người ta hoa mắt. Danh khí của danh gia tạo nên có sự kiêu ngạo của chính mình, kiến quang tất kiến huyết, quang mang khát máu khiến cổ họng Tiêu Hải khô khốc.
“Nếu ngươi không còn khuôn mặt này, nhìn xem y có còn quyến luyến ngươi không?” Nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại, hình thành một đường tơ hồng, máu chậm rãi chảy ra, lăn dài trên đôi gáy ngọc mà vẫn khiến Thanh Y dù âu yếm ngàn lần vẫn lưu luyến không thôi.
Huyết hoa yêu diễm nở trên mặt, mùi tanh ngọt trong không khí kích thích dã thú.
Từng đạo lướt qua, giăng khắp nơi, giống như đó không phải mặt của một người, mà chỉ là một tờ giấy trắng bỏ đi.
Đầu óc Tiêu Hải trống rỗng, ném chuôi chuỷ thủ vẫn sạch sẽ không dính chút máu về phía sau, nhưng vẫn chưa hoàn hồn, ngồi cách Vũ Lâm mặt đầy vết máu thật xa.
“Đây là ngươi bức ta.” Thở dài, nhìn phía ngoài cửa sổ. Xe ngựa cấp tốc đi qua Tây Hồ, cảnh non xanh nước biếc đẹp như một bức tranh thuỷ mặc.
“Nếu hắn đến đây, hẳn sẽ thích.” Khoé miệng Tiêu Hải bất giác lộ ra nụ cười, nghĩ đến người nọ mà thấy nhất định sẽ nhảy nhót hoan hô như một hài tử, trên sống mũi ấy sẽ xuất hiện nếp nhăn nho nhỏ đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn hôn.
“Mùa xuân tới, hẳn là nơi này sẽ rất đẹp!” Tiêu Hải cúi đầu, chìm vào tự hỏi.
***
Thanh Y ôm nữ tử bên người, nâng chén với con heo mập, không, là Chu đại nhân ngồi trên chủ vị trái ôm phải ấp, sa vào lời thì thầm, nhuyễn ngọc ôn hương của hồng nhan kia.
“Nào nào, đại nhân, ta kính đại nhân một ly, chúc đại nhân thăng quan phát tài.” Nói xong liền nhét một tập ngân phiếu thật dày vào tay Chu đại nhân. Lời khách sáo chốn quan trường nàng cũng gặp không ít lần, trước kia lúc làm hoa khôi gặp dịp thì đùa vui với đám quan viên khiến người ta buồn nôn này, nhìn thấu sự đen tối của thế giới ấy. Quyền cùng tiền và sắc cho tới giờ cũng không bao giờ tách xa.
“Chờ đã!” Chu đại nhân chặn tay nàng lại, giữ lấy đôi tay ngọc tinh tế không giống của nam nhân kia, ái muội vuốt ve.
“Nghe nói Thanh công tử anh tuấn bất phàm, còn tuấn mỹ hơn nữ tử, nay vừa thấy, quả nhiên đúng là một người ngọc mà, nếu làm ở một tiệm ăn thì khách sẽ đạp nát cửa mà tới mất. Ha ha, mỹ nhân của ta, nàng nói đúng không?” Chu đại nhân cầm tay không buông, thứ cảm giác nóng bỏng ghê tởm kia khiến Thanh Y thầm buồn nôn.
Nữ tử bên cạnh cũng là người lưu lạc hồng trần, nhìn thấu sắc mặt ghê tởm của nam tử trên thế gian, gặp một nam tử sạch sẽ thần tuấn như thế, hơn nữa dùng ánh mắt không chút dục vọng nhìn các nàng, khiến lòng các nàng luôn thoải mái.
Đào Yên không một dấu vết ngồi lên đùi Chu đại nhân, tóm lấy tay hắn, làm nũng nói: “Chu đại nhân, đáng ghét mà, có ta ở đây mà đã lại khen người khác, có phải thấy mị lực của ta không đủ không? Ta không đồng ý, phạt rượu.”
Chu đại nhân không thể không buông bàn tay heo của mình ra, lòng lại thầm tiếc hận bàn tay nhẵn mịn nhỏ bé kia, nếu có thể sờ thêm vài lần thì thật tốt.
Thanh Y không nhịn được lén lau tay lên y phục, hơi ấm đáng ghê tởm kia vẫn còn lưu lại, khiến nàng chịu không nổi.
Chết tiệt, ta nhất định phải khiến người đẹp mặt. Thanh Y cắn răng.
Yên Chi đã nói có thể dùng quan hệ của nàng, nhưng Thanh Y không muốn dựa vào người khác nên đã từ chối, giờ nàng chỉ hận không thể lập tức kêu Yên Chi tìm một kẻ chức cao hơn hắn để tra tấn hắn một phen.
Đáng giận!
“Thanh công tử, lại đây, huynh đệ chúng ta hảo hảo tâm sự.” Hơi rượu dâng lên, Chu đại nhân cũng không thèm để tâm đến mặt mũi quan trường, đẩy cô nương bên cạnh ra, lôi kéo cánh tay Thanh Y đi tới vị trí gần mình. Vài tỷ muội muốn ngăn cản lại bị hắn đẩy ra.
“Mấy nữ nhân đừng tới làm phiền ta, cút, tiền thưởng cho các ngươi sẽ không thiếu.”
“Cha! Cha! Không tốt!” Tiếng bước chân rầm rập từ bên ngoài truyền vào, Thanh Y nhận ra đó là tiếng của Hồng Nhiễm, vừa định đứng dậy thì lại bị một bàn tay kéo lại: “Tới, uống với ta một chén nào.” Ánh mắt mơ màng nâng chén giơ lên bên môi Thanh Y.
Thanh Y lá mặt lá trái uống hết, nhìn vào đôi mắt mê đắm kia, mà khuôn mặt kẻ ấy đã gần sát, muốn hôn tới.
“Cha, nương bị một hắc y nam nhân đoạt đi rồi!” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hồng Nhiễm đứng trước cửa, lớn tiếng kêu cứu với Thanh Y.
“Chết tiệt.” Thanh Y nhấc đồ ăn trước mặt lên, ngăn khuôn mặt Chu đại nhân lại, hung hăng đá một cước, xoay người li khai.
Chu đại nhân bị đạp, khuôn mặt đậu hũ thẹn quá hoá giận, phẫn nộ rít gào: “Thanh Ích, ngươi chờ đó, bản quan nhất định khiến ngươi sống không nổi.”
Ở cửa, một nữ tử quyến rũ nũng nịu cười: “Ta nói ai chứ, Tương đại nhân ah, ngài nhìn xem, dĩ nhiên có người lại ở trước mặt ngài áp bức dân chúng, đây thật đúng là không coi ngài ra gì mà, ta nhìn mà đau lòng!”
Một nam tử y phục mười phần hoa quý đứng sau nàng, cau mày nhìn Chu đại nhân chật vật.
Yên Chi mềm mại không xương dựa vào người nam nhân kia, lòng lặng yên chúc phúc cho tỷ muội của mình.
Trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.