Dây Dưa Không Rõ Ninh Mông Hỏa Diệm
Chương 10
Ninh Mông Hoả Diệm
09/07/2017
CHƯƠNG 10
Đây là một cái bệnh viện nằm ở bên trong rừng cây, có hoàn cảnh tốt, độc lập, gần như như ngăn cách với bên ngoài. Lôi lái xe chở Giản Phàm Ngọc chậm rãi đi vào, nhìn kiến trúc đứng sừng sững trong rừng: tường bên ngoài vàng nhạt, có vườn hoa và ban công, nhìn không ra lại là một cái bệnh viện tâm thần.
Hẳn đây không là phải bệnh viện đâu? Trừng ở trong này có khỏe không? Lôi thực lòng hi vọng như thế. Nhưng xe đi vào càng sâu, lưới sắt cao chót vót lan rộng với tiếng thét chói tai luôn truyền ra không ngừng, khiến cho trái tim Lôi băng giá từng đợt.
Lôi đi theo bác sĩ thong dong trên đường ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn những gương mặt vươn ra từ hai bên, điên cuồng cười với anh, nói năng loạn xạ không rõ ràng, luôn có một ít người bệnh ngu si đi đến bên cạnh anh, cười hì hì chào hỏi với anh, nước miếng không ngừng chảy xuống từ trong miệng họ, trên đồ bệnh nhân tất cả đều là dấu vết nước miếng, lại có một số người bệnh giả làm chim bay, tự coi mình là một con chim lớn, bay đi bay đi . . Ngã trái ngã phải, đâm lung tung. . . . Lôi thấy mà ngây người, đây là một thế giới như thế nào? Trừng vậy mà lại ở chỗ này… Trái tim của anh không khỏi nổi lên đấu tranh đau đớn.
Bác sĩ nói với anh: “Đừng sợ, những người có thể xuất hiện đều là những người bị bệnh không quá nghiêm trọng, bọn họ sẽ không làm hại anh.”
Lôi vội vàng thu hồi ánh mắt, hỏi: “Vậy Doãn Tử Trừng thì sao? Cậu ấy bệnh rất nghiêm trọng sao?”
Vị trung niên bác sĩ trả lời: “Doãn Tử Trừng gần đây vẫn có chuyển biến tốt, lúc đầu chỉ có thể trói cậu ta ở trên giường, nếu không cậu ta sẽ tự làm hại chính mình.” Bác sĩ vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu ta có khuynh hướng tự mình hại mình, không hề làm hại người khác. Hiện tại có khi bảo là làm, có khi cũng rất yên tĩnh nghe lời.”
Lôi nghe được chỉ cảm thấy run sợ trong lòng, cậu ấy vốn xuất sắc như vậy, làm sao Trừng có thể biến thành như vậy?
“Đến rồi.” Bác sĩ đẩy cánh cửa giữa một căn phòng lớn ra, để cho bọn họ đi vào.
Đây là một căn phòng tựa như phòng giải trí, không hề thiếu nhân viên bác sĩ với người bệnh, “Nơi này là phòng phụ đạo, nơi giúp hỗ trợ người bệnh chứng bệnh nhẹ hoặc người không có phát bệnh cần được chữa trị tâm lí.” Bác sĩ giải thích nói.
Lôi từ từ đi vào trong phòng, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Doãn Tử Trừng, đa số người trong phòng đều mặc đồ sọc bệnh nhân, vẻ mặt ngồi ngốc không khác ngau mấy, trong chốc lát khiến Lôi không phân biệt rõ ai là ai. . .
Trừng!
Lôi xoay người lại một cái đã thấy Doãn Tử Trừng cuộn mình ở trong góc tường. Hai tay hắn ôm chặt lấy chân mình, cằm để ở đầu gối, ánh mắt thẳng tắp trừng sàn nhà phía trước, thân thể đang run run.
“Trừng!” Lôi đi qua, thật cẩn thận khẽ gọi hắn, trái tim đập mạnh liên hồi: Rốt cục nhìn thấy người yêu mất tích gần ba năm của mình, bảo bối mà anh mỗi đêm đều nhớ đến mức đau lòng…
Lôi cố nén xúc động muốn nhào lên ôm lấy Doãn Tử Trừng, chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn, tham lam nhìn người tình xa cách đã lâu. Hắn vẫn xinh đẹp như thế, màu da lúa mạch ngày xưa trở nên trắng nõn, vẫn còn mịn màng bóng loáng như thế, tóc dài sáng bóng hơi gợn sóng, mái tóc ngắn cứng rắn lúc đầu đã biến thành sợi tóc mềm mại, nhẹ phẩy qua trán của hắn, hắn gầy, gầy rất nhiều, từ áo rộng mở nhìn xuống, đồ sứ xương quai xanh rõ ràng, cả người có một cỗ cảm giác yếu đuối. . . Giống như một món tinh xảo, khẽ đụng sẽ bể vỡ.
Lôi đưa tay chạm vào mặt hắn, không dám dùng sức chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay qua khuôn mặt hắn. Doãn Tử Trừng giống như không hề cảm nhận được tiếp xúc bên ngoài, vẫn không nhúc nhích, hai mắt ngơ ngác nhìn mặt đất.
“Trừng. . .” Lôi đau lòng gọi hắn, cẩn thận ôm cả người hắn vào trong lòng mình. Có chút ấm áp, người của hắn từ lúc sinh ra cũng đã luôn mát mẻ như thế. Lôi vùi đầu ở trên cổ hắn, ngửi rồi lại ngửi: Rốt cục lại có thể ôm hắn vào trong ngực rồi. . . Ba năm rồi. . .
Giản Phàm Ngọc nhìn thấy bộ dáng Lôi quý trọng Doãn Tử Trừng như báu vật, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiến lên nâng dậy Doãn Tử Trừng, ý bảo Lôi cùng nhau đi vào trong phòng.
Doãn Tử Trừng vẫn ngơ ngác, giống như tượng rối gỗ, bị bọn họ đỡ đi vào theo. Ngồi trên ghế dài, hắn căng thẳng cắn móng tay mình, hai mắt không biết nên nhìn chỗ nào, vẫn cứ cúi đầu, chết cũng chịu nâng lên.
Lôi lấy tay nhẹ nhàng mặt hắn nâng lên, để cho hắn đối mặt với mình, dịu dàng nói: “Trừng, tôi là Lôi, cậu không nhớ rõ tôi sao? Trừng? Tôi là Lôi đây mà!”
“Lôi?” Doãn Tử Trừng ngồi nhìn hồi lâu, cổ họng mới không dễ dàng phát ra một tiếng, đầu lại cứng ngắc xoay đi, tiếp tục thất thần nhìn mặt đất, không hề phản ứng.
“Phải rồi, tôi là Lôi! Lôi hiểu rõ cậu nhất, bảo bối cậu làm cho tôi nhớ muốn chết, tôi mỗi ngày đều nhớ cậu. . .” Lôi cảm thấy mũi mình cay cay, nếu nơi này không phải là nơi công cộng, có lẽ anh đã rơi nước mắt đầy mặt rồi.
Doãn Tử Trừng mờ mịt đảo mắt, nhìn Giản Phàm Ngọc, giống như muốn chắc chắn gì đó. Giản Phàm Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mỉm cười nói:
“Cậu ấy là Lôi của con mà! Trừng Trừng, cậu ấy rất yêu con, con cũng rất yêu cậu ấy, con còn nhớ rõ không? Mẹ dẫn cậu ấy đến thăm con, về sau con sẽ ở cùng với cậu ấy, con xem, cậu ấy rất thương con mà!”
Doãn Tử Trừng nhìn mẹ, mê mang nghe lời của bà, không hiểu bà đang nói cái gì.
“Phải rồi! Trừng, tôi là Lôi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tôi tới đón cậu, đón cậu về nhà, tôi sẽ chăm sóc cậu. Tôi yêu cậu, cậu còn nhớ rõ không? Tôi sẽ vĩnh viễn yêu cậu. . . .” Lôi ở bên cạnh cố gắng muốn gợi lên một chút thần trí của Doãn Tử Trừng. Doãn Tử Trừng lẩm bẩm không rõ ràng, lại bắt đầu sống chết cắn tay mình, vặn vẹo ngồi dậy không yên, ánh mắt mê man, trong miệng kêu a, a lung tung.
“Trừng? Làm sao vậy? Trừng?” Lôi kéo Doãn Tử Trừng vào trong lòng mình, nhìn đôi môi vì gặm cắn mà hồng nhuận cuả hắn, rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, hôn vào đôi môi khát vọng đã lâu kia. Anh dùng đầu lưỡi dịu dàng khẽ liếm viền môi Doãn Tử Trừng, từ từ nhắm hai mắt, hoàn toàn say mê ở trong ngọt ngào tuyệt đẹp đã lâu không gặp này.
Doãn Tử Trừng bỗng dưng trừng lớn đôi mắt mất hồn, ngây ngốc ngồi nhìn Lôi trước mặt, hừ hừ khẽ gọi, hắn không phân biệt rõ đây là có chuyện gì, nhưng cũng giãy không thoát ôm ấp có lực lại dịu dàng của Lôi.
Lôi hôn càng sâu, khẽ hôn ở ngoài miệng đối với anh vẫn chưa đủ. Cánh tay to của anh siết lại khiến Doãn Tử Trừng dán chặt ở trước ngực mình, lưỡi tiến vào trong đôi môi Trừng, tinh tế mút vào hương vị sâu đậm của người yêu. Riêng một cái nụ hôn này, đã khiến cho toàn thân Lôi nóng lên, gần như sắp mất đi khả năng khống chế dục vọng của mình rồi. Anh dùng lưỡi liếm qua từng bộ phận trong miệng Doãn Tử Trừng, nhẹ nhàng mà khiêu khích đầu lưỡi đang khiếp đảm muốn chạy trốn của hắn, mạnh mẽ ngậm chặt cánh môi của hắn, mạnh mẽ hút, giữ. Bưng đầu của hắn, liếm qua đôi má giống như sứ trắng , mí mắt đang nhắm chặt của hắn, để cho cả mặt hắn không chỗ nào không tràn đầy mùi của mình.
Lôi muốn ngừng mà không được, vẫn cứ tiếp tục hôn như vậy, hôn hết mặt Doãn Tử Trừng, hôn xuống chút nữa, bắt đầu không tự giác gặm cắn cổ trắng mịn của hắn, để lại trên đó dấu hiệu thuộc về mình.
Doãn Tử Trừng bị hôn đến nỗi phải thở gấp không ra hơi, hắn ngửa cao đầu về phía sau, cổ thật dài ngửa ra hình thành một đường cong duyên dáng. Hắn khó khăn nuốt nướt bọt, lồi ra hầu kết mê người hoạt động.
Lôi nhìn tư thái hấp dẫn mê người như vậy của Doãn Tử Trừng, lại càng không dừng được dục vọng đói khát toàn thân của mình, hắn ôm Doãn Tử Trừng càng thêm mạnh mẽ, giống như muốn đè đứt toàn bộ xương sườn của hắn, ở giữa cổ trên môi Doãn Tử Trừng cắn mút không biết nặng nhẹ. Thậm chí chẳng quan tâm có người khác có nhìn hay không, một bàn tay đã trượt vào trong quần áo Doãn Tử Trừng, tham lam sờ da thịt bóng loáng nhẵn nhụi. Giản Phàm Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy đều ngốc lăng, bà chưa từng gặp qua âu yếm bạo lực công khai như vậy, nhưng đau đớn trên mặt Lôi lại khiến bà hiểu được, Lôi đang phát tiết nhớ thương trong thời gian dài của mình. Bà cứ ngẩn ngơ như thế, cố lấy lại tinh thần, nhìn đến Doãn Tử Trừng ở trong sự đối đãi thô bạo của Lôi đã nước mắt lưng tròng, sắp phát khóc ra rồi.
Bà vội vàng muốn kéo Lôi ra, nhưng cánh tay gắt gao ôm Doãn Tử Trừng của Lôi giống như sắt. Giản Phàm Ngọc đè thấp cổ họng, liều mạng kêu lên:
“Cậu điên rồi! Nơi này là bệnh viện, mọi người sẽ nhìn thấy!”
Lôi đang trong ý loạn tình mê nghe xong lời Giản Phàm Ngọc nói, biết mình quá mức, nhưng anh thật sự không nỡ buông tay, hai tay vẫn còn sờ loạn xạ thân thể Doãn Tử Trừng, nụ hôn rơi trên mặt hắn giống như mưa. Rốt cục, anh sử dụng lực lượng toàn thân, rống lớn một tiếng, buông Doãn Tử Trừng ra, cố hết sức làm cho mình tỉnh táo chút, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, cháu hơi quá đà rồi.”
Giản Phàm Ngọc không biết làm thế nào đành than thở, cúi người xem xét tình huống Doãn Tử Trừng: Cái miệng của hắn bị cắn phá, cổ và xương quai xanh đều có dấu hôn loang lổ, thậm chí có nhiều chỗ, da có dấu hiệu ra máu. Bà trách cứ nhìn thoáng qua Lôi, cả khuôn mặt Lôi đỏ bừng quay qua chỗ khác.
Doãn Tử Trừng trừng to mắt, mơ hồ nhìn Giản Phàm Ngọc một chút, lại nhìn Lôi, đầu óc rối loạn cố gắng muốn làm rõ vừa rồi đã xảy ra cái gì. Hắn sờ sờ môi đã sưng đỏ của mình, cảm thấy tình cảnh này dường như đã từng xảy ra, trong đau đớn có một cỗ ấm áp, khiến thân thể đầu óc của hắn đều nóng lên. Hắn khó nhịn vặn vẹo thân thể, xem người đàn ông trước mắt vừa thô bạo, nhưng dường như lại có ngàn vạn nhu tình này.
“Lôi. . .” Doãn Tử Trừng thì thào kêu lên. . . Cái tên quen thuộc, cực kỳ thân thiết này. . . Mạnh mẽ ruôn ra từ đáy lòng.
Lôi đột nhiên nghe được Doãn Tử Trừng kêu tên của anh, bỗng chốc ôm lấy Doãn Tử Trừng, vui sướng liều kêu to: “Cậu nhớ ra tôi rồi à ? Cậu nhớ ra tôi là Lôi rồi à ?”
“Lôi. . . Lôi. . .” Doãn Tử Trừng một mực thì thào kêu tên Lôi, hai mắt dường như cũng có chút tiêu điểm, dừng ở trên mặt Lôi. Hắn vụng về liều lặp lại tên Lôi, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, vẻ mặt Doãn Tử Trừng lộ ra sự sợ hãi trong mắt, thân thể vặn vẹo càng mạnh mẽ, trong miệng a. . . A… gọi bậy, bắt đầu lấy tay nện vào ngực mình, xé mở quần áo trên người, dùng ngón tay liều mạng cào mình, vẽ ra từng đường vết máu. Lôi vội vàng đẩy tay hắn ra, khép vạt áo trước ngực hắn lại, nhưng Doãn Tử Trừng lại đánh mạnh vào đầu mình, dùng đầu đập vào lưng ghế dựa, bắt đầu giãy giụa toàn thân, lớn tiếng kêu la muốn vùng lên. Sức lực của hắn to lớn, khiến Lôi tạm thời không có cách nào khống chế hành động tự mình hại mình của hắn.
Nghe được giọng nói nhân viên trông nom vội vàng chạy tới, bốn người lớn đè hai tay đang đánh loạn của Doãn Tử Trừng lại, mạnh mẽ kéo đi còn hắn vẫn tiếp tục điên cuồng xoay vặn thân thể. Dọc theo đường đi Doãn Tử Trừng vẫn không ngừng liều mạng vùng vẫy, khóc lớn làm loạn, vẫn kêu: “Tôi là ma quỷ, tôi giết Tiểu Kính, mọi người giết tôi, giết tôi đi… Đánh tôi. . . Đánh tôi… Đánh chết tôi tên khốn kiếp này đi…”
Lòng Lôi đau như cắt, một đường đi qua, nhìn đến những nhân viên bác sĩ mạnh mẽ ấn Doãn Tử Trừng xuống giường sắt, dùng dây lưng cố định ở trên giường trói chặt tay chân hắn lại, trên đầu, bên hông với trên đùi lại có thêm dây lưng cố định nữa, để cho toàn thân Doãn Tử Trừng đều không thể nhúc nhích. Doãn Tử Trừng vẫn điên cuồng gọi bậy, cố gắng thoát khỏi trói buộc một cách vô ích, đến tận lúc bị mạnh mẽ tiêm thuốc an thần vào, mới từ từ yên tĩnh trở lại dưới tác dụng của thuốc.
Lôi nắm tay bị trói của Doãn Tử Trừng, nước mắt nhỏ từng giọt trên mu bàn tay Doãn Tử Trừng, lại dùng nụ hôn nhẹ nhàng của mình mà hôn tới, dịu dàng nói: “Trừng, không phải sợ, tôi đưa cậu đi, tôi sẽ làm cho cậu khá hơn. . . “
Ở yêu cầu mạnh mẽ của Lôi, và sự đồng ý của mẹ bệnh nhân, bệnh viện đã để cho Doãn Tử Trừng xuất viện. Lôi mang theo thuốc bệnh viện cho, còng tay da, thuốc an thần cùng một đống lớn đồ đạc cùng Doãn Tử Trừng về tới thành phố đã ba năm không thấy.
Một năm trước ngay tại vùng ngoại thành, Lôi đã mua một dãy biệt thự, hoàn cảnh tuyệt đẹp. Anh dựa theo sở thích của Doãn Tử Trừng bố trí trang hoàng, vẫn hi vọng một ngày kia có thể tìm được Doãn Tử Trừng, cùng nhau ở nơi này.
Hiện tại nguyện vọng của anh rốt cục cũng có thể thực hiện, anh vui vẻ đón Doãn Tử Trừng với Giản Phàm Ngọc vào, cảm giác mình tốt cuộc cũng có người nhà.
Anh cũng không đi làm, xin nghỉ dài hạn, dùng tất cả thời gian có thể lấy ra ở bên Doãn Tử Trừng. Anh khăng khăng cho rằng Giản Phàm Ngọc thân thể không tốt, không thích hợp làm lụng vất vả, tự mình lo hết gần như toàn bộ công việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Doãn Tử Trừng cùng với việc vặt khác trong nhà.
Bệnh của Doãn Tử Trừng vẫn là lúc tốt lúc xấu, đặc biệt buổi tối lại càng điên cuồng đến nỗi không thể khống chế. Lôi bất đắc dĩ đành phải đổi giường sắt cho hắn ngủ. Giường sắt tứ giác, gắn thêm còng tay da bệnh viện cho, để có thể ngăn lại hành vi điên cuồng tự mình hại mình của Doãn Tử Trừng.
Khi Doãn Tử Trừng không phát bệnh, thì chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, ôm tay, thân thể lay nhẹ nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ. Mà Lôi ở ngay tại bên cạnh ngây ngốc nhìn hắn, lưu ý từng hành động một của hắn.
Doãn Tử Trừng tựa như người rối gỗ, không thể phản ứng với bên ngoài. Để cho hắn uống thì uống, ăn thì ăn, mặc người sắp xếp. Mỗi ngày Lôi đều ôm Doãn Tử Trừng vào trong ngực, từng ngụm đút hắn ăn cơm. Doãn Tử Trừng uống nước luôn luôn chảy ra rất nhiều, anh lập tức dùng miệng đối miệng đút hắn. lúc không có việc gì, Lôi chỉ ôm Doãn Tử Trừng, thì thầm trò chuyện với hắn. . . Anh đối với việc có thể chăm sóc Doãn Tử Trừng như vậy, có thể theo bên cạnh Doãn Tử Trừng đã cảm thấy thỏa mãn thật lớn.
Chỉ có một số việc anh vẫn không thể làm là: tắm rửa với thay quần áo cho Doãn Tử Trừng, hắn sợ mình không thể kiềm chế dục vọng mãnh liệt của bản thân mà xúc phạm tới Doãn Tử Trừng.
Giản Phàm Ngọc cực kỳ cảm động đối với việc Lôi cẩn thận săn sóc Doãn Tử Trừng, Lôi cũng hết sức có hiếu đối với bà, đối xử với bà giống như mẹ ruột. Nhìn Lôi cẩn thận thương yêu con trai của mình, bà cảm thấy mình rốt cục có thể yên tâm mà rời khỏi Doãn Tử Trừng rồi.
Nhưng bà kiên quyết không cho Lôi nói chuyện đã tìm được Doãn Tử Trừng cho Phương Hòa Kính, bà nói, bà không muốn lại nhìn bộ dáng con trai mình phát cuồng, nếu như Phương Hòa Kính xuất hiện, Doãn Tử Trừng nhất định sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng so với ngày thường. Trong lòng bà vẫn không cách nào thoát khỏi phẫn hận vì việc phương Hòa Kính tự sát, mà để cho Doãn Tử Trừng nổi điên.
Cứ như vậy yên ổn hai tháng, Giản Phàm Ngọc lưu luyến rời khỏi thế giới này, mang theo sự lo lắng không ngừng của bà đối với Doãn Tử Trừng. Đăng bởi: admin
Đây là một cái bệnh viện nằm ở bên trong rừng cây, có hoàn cảnh tốt, độc lập, gần như như ngăn cách với bên ngoài. Lôi lái xe chở Giản Phàm Ngọc chậm rãi đi vào, nhìn kiến trúc đứng sừng sững trong rừng: tường bên ngoài vàng nhạt, có vườn hoa và ban công, nhìn không ra lại là một cái bệnh viện tâm thần.
Hẳn đây không là phải bệnh viện đâu? Trừng ở trong này có khỏe không? Lôi thực lòng hi vọng như thế. Nhưng xe đi vào càng sâu, lưới sắt cao chót vót lan rộng với tiếng thét chói tai luôn truyền ra không ngừng, khiến cho trái tim Lôi băng giá từng đợt.
Lôi đi theo bác sĩ thong dong trên đường ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn những gương mặt vươn ra từ hai bên, điên cuồng cười với anh, nói năng loạn xạ không rõ ràng, luôn có một ít người bệnh ngu si đi đến bên cạnh anh, cười hì hì chào hỏi với anh, nước miếng không ngừng chảy xuống từ trong miệng họ, trên đồ bệnh nhân tất cả đều là dấu vết nước miếng, lại có một số người bệnh giả làm chim bay, tự coi mình là một con chim lớn, bay đi bay đi . . Ngã trái ngã phải, đâm lung tung. . . . Lôi thấy mà ngây người, đây là một thế giới như thế nào? Trừng vậy mà lại ở chỗ này… Trái tim của anh không khỏi nổi lên đấu tranh đau đớn.
Bác sĩ nói với anh: “Đừng sợ, những người có thể xuất hiện đều là những người bị bệnh không quá nghiêm trọng, bọn họ sẽ không làm hại anh.”
Lôi vội vàng thu hồi ánh mắt, hỏi: “Vậy Doãn Tử Trừng thì sao? Cậu ấy bệnh rất nghiêm trọng sao?”
Vị trung niên bác sĩ trả lời: “Doãn Tử Trừng gần đây vẫn có chuyển biến tốt, lúc đầu chỉ có thể trói cậu ta ở trên giường, nếu không cậu ta sẽ tự làm hại chính mình.” Bác sĩ vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu ta có khuynh hướng tự mình hại mình, không hề làm hại người khác. Hiện tại có khi bảo là làm, có khi cũng rất yên tĩnh nghe lời.”
Lôi nghe được chỉ cảm thấy run sợ trong lòng, cậu ấy vốn xuất sắc như vậy, làm sao Trừng có thể biến thành như vậy?
“Đến rồi.” Bác sĩ đẩy cánh cửa giữa một căn phòng lớn ra, để cho bọn họ đi vào.
Đây là một căn phòng tựa như phòng giải trí, không hề thiếu nhân viên bác sĩ với người bệnh, “Nơi này là phòng phụ đạo, nơi giúp hỗ trợ người bệnh chứng bệnh nhẹ hoặc người không có phát bệnh cần được chữa trị tâm lí.” Bác sĩ giải thích nói.
Lôi từ từ đi vào trong phòng, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Doãn Tử Trừng, đa số người trong phòng đều mặc đồ sọc bệnh nhân, vẻ mặt ngồi ngốc không khác ngau mấy, trong chốc lát khiến Lôi không phân biệt rõ ai là ai. . .
Trừng!
Lôi xoay người lại một cái đã thấy Doãn Tử Trừng cuộn mình ở trong góc tường. Hai tay hắn ôm chặt lấy chân mình, cằm để ở đầu gối, ánh mắt thẳng tắp trừng sàn nhà phía trước, thân thể đang run run.
“Trừng!” Lôi đi qua, thật cẩn thận khẽ gọi hắn, trái tim đập mạnh liên hồi: Rốt cục nhìn thấy người yêu mất tích gần ba năm của mình, bảo bối mà anh mỗi đêm đều nhớ đến mức đau lòng…
Lôi cố nén xúc động muốn nhào lên ôm lấy Doãn Tử Trừng, chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn, tham lam nhìn người tình xa cách đã lâu. Hắn vẫn xinh đẹp như thế, màu da lúa mạch ngày xưa trở nên trắng nõn, vẫn còn mịn màng bóng loáng như thế, tóc dài sáng bóng hơi gợn sóng, mái tóc ngắn cứng rắn lúc đầu đã biến thành sợi tóc mềm mại, nhẹ phẩy qua trán của hắn, hắn gầy, gầy rất nhiều, từ áo rộng mở nhìn xuống, đồ sứ xương quai xanh rõ ràng, cả người có một cỗ cảm giác yếu đuối. . . Giống như một món tinh xảo, khẽ đụng sẽ bể vỡ.
Lôi đưa tay chạm vào mặt hắn, không dám dùng sức chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay qua khuôn mặt hắn. Doãn Tử Trừng giống như không hề cảm nhận được tiếp xúc bên ngoài, vẫn không nhúc nhích, hai mắt ngơ ngác nhìn mặt đất.
“Trừng. . .” Lôi đau lòng gọi hắn, cẩn thận ôm cả người hắn vào trong lòng mình. Có chút ấm áp, người của hắn từ lúc sinh ra cũng đã luôn mát mẻ như thế. Lôi vùi đầu ở trên cổ hắn, ngửi rồi lại ngửi: Rốt cục lại có thể ôm hắn vào trong ngực rồi. . . Ba năm rồi. . .
Giản Phàm Ngọc nhìn thấy bộ dáng Lôi quý trọng Doãn Tử Trừng như báu vật, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiến lên nâng dậy Doãn Tử Trừng, ý bảo Lôi cùng nhau đi vào trong phòng.
Doãn Tử Trừng vẫn ngơ ngác, giống như tượng rối gỗ, bị bọn họ đỡ đi vào theo. Ngồi trên ghế dài, hắn căng thẳng cắn móng tay mình, hai mắt không biết nên nhìn chỗ nào, vẫn cứ cúi đầu, chết cũng chịu nâng lên.
Lôi lấy tay nhẹ nhàng mặt hắn nâng lên, để cho hắn đối mặt với mình, dịu dàng nói: “Trừng, tôi là Lôi, cậu không nhớ rõ tôi sao? Trừng? Tôi là Lôi đây mà!”
“Lôi?” Doãn Tử Trừng ngồi nhìn hồi lâu, cổ họng mới không dễ dàng phát ra một tiếng, đầu lại cứng ngắc xoay đi, tiếp tục thất thần nhìn mặt đất, không hề phản ứng.
“Phải rồi, tôi là Lôi! Lôi hiểu rõ cậu nhất, bảo bối cậu làm cho tôi nhớ muốn chết, tôi mỗi ngày đều nhớ cậu. . .” Lôi cảm thấy mũi mình cay cay, nếu nơi này không phải là nơi công cộng, có lẽ anh đã rơi nước mắt đầy mặt rồi.
Doãn Tử Trừng mờ mịt đảo mắt, nhìn Giản Phàm Ngọc, giống như muốn chắc chắn gì đó. Giản Phàm Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mỉm cười nói:
“Cậu ấy là Lôi của con mà! Trừng Trừng, cậu ấy rất yêu con, con cũng rất yêu cậu ấy, con còn nhớ rõ không? Mẹ dẫn cậu ấy đến thăm con, về sau con sẽ ở cùng với cậu ấy, con xem, cậu ấy rất thương con mà!”
Doãn Tử Trừng nhìn mẹ, mê mang nghe lời của bà, không hiểu bà đang nói cái gì.
“Phải rồi! Trừng, tôi là Lôi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tôi tới đón cậu, đón cậu về nhà, tôi sẽ chăm sóc cậu. Tôi yêu cậu, cậu còn nhớ rõ không? Tôi sẽ vĩnh viễn yêu cậu. . . .” Lôi ở bên cạnh cố gắng muốn gợi lên một chút thần trí của Doãn Tử Trừng. Doãn Tử Trừng lẩm bẩm không rõ ràng, lại bắt đầu sống chết cắn tay mình, vặn vẹo ngồi dậy không yên, ánh mắt mê man, trong miệng kêu a, a lung tung.
“Trừng? Làm sao vậy? Trừng?” Lôi kéo Doãn Tử Trừng vào trong lòng mình, nhìn đôi môi vì gặm cắn mà hồng nhuận cuả hắn, rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, hôn vào đôi môi khát vọng đã lâu kia. Anh dùng đầu lưỡi dịu dàng khẽ liếm viền môi Doãn Tử Trừng, từ từ nhắm hai mắt, hoàn toàn say mê ở trong ngọt ngào tuyệt đẹp đã lâu không gặp này.
Doãn Tử Trừng bỗng dưng trừng lớn đôi mắt mất hồn, ngây ngốc ngồi nhìn Lôi trước mặt, hừ hừ khẽ gọi, hắn không phân biệt rõ đây là có chuyện gì, nhưng cũng giãy không thoát ôm ấp có lực lại dịu dàng của Lôi.
Lôi hôn càng sâu, khẽ hôn ở ngoài miệng đối với anh vẫn chưa đủ. Cánh tay to của anh siết lại khiến Doãn Tử Trừng dán chặt ở trước ngực mình, lưỡi tiến vào trong đôi môi Trừng, tinh tế mút vào hương vị sâu đậm của người yêu. Riêng một cái nụ hôn này, đã khiến cho toàn thân Lôi nóng lên, gần như sắp mất đi khả năng khống chế dục vọng của mình rồi. Anh dùng lưỡi liếm qua từng bộ phận trong miệng Doãn Tử Trừng, nhẹ nhàng mà khiêu khích đầu lưỡi đang khiếp đảm muốn chạy trốn của hắn, mạnh mẽ ngậm chặt cánh môi của hắn, mạnh mẽ hút, giữ. Bưng đầu của hắn, liếm qua đôi má giống như sứ trắng , mí mắt đang nhắm chặt của hắn, để cho cả mặt hắn không chỗ nào không tràn đầy mùi của mình.
Lôi muốn ngừng mà không được, vẫn cứ tiếp tục hôn như vậy, hôn hết mặt Doãn Tử Trừng, hôn xuống chút nữa, bắt đầu không tự giác gặm cắn cổ trắng mịn của hắn, để lại trên đó dấu hiệu thuộc về mình.
Doãn Tử Trừng bị hôn đến nỗi phải thở gấp không ra hơi, hắn ngửa cao đầu về phía sau, cổ thật dài ngửa ra hình thành một đường cong duyên dáng. Hắn khó khăn nuốt nướt bọt, lồi ra hầu kết mê người hoạt động.
Lôi nhìn tư thái hấp dẫn mê người như vậy của Doãn Tử Trừng, lại càng không dừng được dục vọng đói khát toàn thân của mình, hắn ôm Doãn Tử Trừng càng thêm mạnh mẽ, giống như muốn đè đứt toàn bộ xương sườn của hắn, ở giữa cổ trên môi Doãn Tử Trừng cắn mút không biết nặng nhẹ. Thậm chí chẳng quan tâm có người khác có nhìn hay không, một bàn tay đã trượt vào trong quần áo Doãn Tử Trừng, tham lam sờ da thịt bóng loáng nhẵn nhụi. Giản Phàm Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy đều ngốc lăng, bà chưa từng gặp qua âu yếm bạo lực công khai như vậy, nhưng đau đớn trên mặt Lôi lại khiến bà hiểu được, Lôi đang phát tiết nhớ thương trong thời gian dài của mình. Bà cứ ngẩn ngơ như thế, cố lấy lại tinh thần, nhìn đến Doãn Tử Trừng ở trong sự đối đãi thô bạo của Lôi đã nước mắt lưng tròng, sắp phát khóc ra rồi.
Bà vội vàng muốn kéo Lôi ra, nhưng cánh tay gắt gao ôm Doãn Tử Trừng của Lôi giống như sắt. Giản Phàm Ngọc đè thấp cổ họng, liều mạng kêu lên:
“Cậu điên rồi! Nơi này là bệnh viện, mọi người sẽ nhìn thấy!”
Lôi đang trong ý loạn tình mê nghe xong lời Giản Phàm Ngọc nói, biết mình quá mức, nhưng anh thật sự không nỡ buông tay, hai tay vẫn còn sờ loạn xạ thân thể Doãn Tử Trừng, nụ hôn rơi trên mặt hắn giống như mưa. Rốt cục, anh sử dụng lực lượng toàn thân, rống lớn một tiếng, buông Doãn Tử Trừng ra, cố hết sức làm cho mình tỉnh táo chút, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, cháu hơi quá đà rồi.”
Giản Phàm Ngọc không biết làm thế nào đành than thở, cúi người xem xét tình huống Doãn Tử Trừng: Cái miệng của hắn bị cắn phá, cổ và xương quai xanh đều có dấu hôn loang lổ, thậm chí có nhiều chỗ, da có dấu hiệu ra máu. Bà trách cứ nhìn thoáng qua Lôi, cả khuôn mặt Lôi đỏ bừng quay qua chỗ khác.
Doãn Tử Trừng trừng to mắt, mơ hồ nhìn Giản Phàm Ngọc một chút, lại nhìn Lôi, đầu óc rối loạn cố gắng muốn làm rõ vừa rồi đã xảy ra cái gì. Hắn sờ sờ môi đã sưng đỏ của mình, cảm thấy tình cảnh này dường như đã từng xảy ra, trong đau đớn có một cỗ ấm áp, khiến thân thể đầu óc của hắn đều nóng lên. Hắn khó nhịn vặn vẹo thân thể, xem người đàn ông trước mắt vừa thô bạo, nhưng dường như lại có ngàn vạn nhu tình này.
“Lôi. . .” Doãn Tử Trừng thì thào kêu lên. . . Cái tên quen thuộc, cực kỳ thân thiết này. . . Mạnh mẽ ruôn ra từ đáy lòng.
Lôi đột nhiên nghe được Doãn Tử Trừng kêu tên của anh, bỗng chốc ôm lấy Doãn Tử Trừng, vui sướng liều kêu to: “Cậu nhớ ra tôi rồi à ? Cậu nhớ ra tôi là Lôi rồi à ?”
“Lôi. . . Lôi. . .” Doãn Tử Trừng một mực thì thào kêu tên Lôi, hai mắt dường như cũng có chút tiêu điểm, dừng ở trên mặt Lôi. Hắn vụng về liều lặp lại tên Lôi, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, vẻ mặt Doãn Tử Trừng lộ ra sự sợ hãi trong mắt, thân thể vặn vẹo càng mạnh mẽ, trong miệng a. . . A… gọi bậy, bắt đầu lấy tay nện vào ngực mình, xé mở quần áo trên người, dùng ngón tay liều mạng cào mình, vẽ ra từng đường vết máu. Lôi vội vàng đẩy tay hắn ra, khép vạt áo trước ngực hắn lại, nhưng Doãn Tử Trừng lại đánh mạnh vào đầu mình, dùng đầu đập vào lưng ghế dựa, bắt đầu giãy giụa toàn thân, lớn tiếng kêu la muốn vùng lên. Sức lực của hắn to lớn, khiến Lôi tạm thời không có cách nào khống chế hành động tự mình hại mình của hắn.
Nghe được giọng nói nhân viên trông nom vội vàng chạy tới, bốn người lớn đè hai tay đang đánh loạn của Doãn Tử Trừng lại, mạnh mẽ kéo đi còn hắn vẫn tiếp tục điên cuồng xoay vặn thân thể. Dọc theo đường đi Doãn Tử Trừng vẫn không ngừng liều mạng vùng vẫy, khóc lớn làm loạn, vẫn kêu: “Tôi là ma quỷ, tôi giết Tiểu Kính, mọi người giết tôi, giết tôi đi… Đánh tôi. . . Đánh tôi… Đánh chết tôi tên khốn kiếp này đi…”
Lòng Lôi đau như cắt, một đường đi qua, nhìn đến những nhân viên bác sĩ mạnh mẽ ấn Doãn Tử Trừng xuống giường sắt, dùng dây lưng cố định ở trên giường trói chặt tay chân hắn lại, trên đầu, bên hông với trên đùi lại có thêm dây lưng cố định nữa, để cho toàn thân Doãn Tử Trừng đều không thể nhúc nhích. Doãn Tử Trừng vẫn điên cuồng gọi bậy, cố gắng thoát khỏi trói buộc một cách vô ích, đến tận lúc bị mạnh mẽ tiêm thuốc an thần vào, mới từ từ yên tĩnh trở lại dưới tác dụng của thuốc.
Lôi nắm tay bị trói của Doãn Tử Trừng, nước mắt nhỏ từng giọt trên mu bàn tay Doãn Tử Trừng, lại dùng nụ hôn nhẹ nhàng của mình mà hôn tới, dịu dàng nói: “Trừng, không phải sợ, tôi đưa cậu đi, tôi sẽ làm cho cậu khá hơn. . . “
Ở yêu cầu mạnh mẽ của Lôi, và sự đồng ý của mẹ bệnh nhân, bệnh viện đã để cho Doãn Tử Trừng xuất viện. Lôi mang theo thuốc bệnh viện cho, còng tay da, thuốc an thần cùng một đống lớn đồ đạc cùng Doãn Tử Trừng về tới thành phố đã ba năm không thấy.
Một năm trước ngay tại vùng ngoại thành, Lôi đã mua một dãy biệt thự, hoàn cảnh tuyệt đẹp. Anh dựa theo sở thích của Doãn Tử Trừng bố trí trang hoàng, vẫn hi vọng một ngày kia có thể tìm được Doãn Tử Trừng, cùng nhau ở nơi này.
Hiện tại nguyện vọng của anh rốt cục cũng có thể thực hiện, anh vui vẻ đón Doãn Tử Trừng với Giản Phàm Ngọc vào, cảm giác mình tốt cuộc cũng có người nhà.
Anh cũng không đi làm, xin nghỉ dài hạn, dùng tất cả thời gian có thể lấy ra ở bên Doãn Tử Trừng. Anh khăng khăng cho rằng Giản Phàm Ngọc thân thể không tốt, không thích hợp làm lụng vất vả, tự mình lo hết gần như toàn bộ công việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Doãn Tử Trừng cùng với việc vặt khác trong nhà.
Bệnh của Doãn Tử Trừng vẫn là lúc tốt lúc xấu, đặc biệt buổi tối lại càng điên cuồng đến nỗi không thể khống chế. Lôi bất đắc dĩ đành phải đổi giường sắt cho hắn ngủ. Giường sắt tứ giác, gắn thêm còng tay da bệnh viện cho, để có thể ngăn lại hành vi điên cuồng tự mình hại mình của Doãn Tử Trừng.
Khi Doãn Tử Trừng không phát bệnh, thì chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, ôm tay, thân thể lay nhẹ nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ. Mà Lôi ở ngay tại bên cạnh ngây ngốc nhìn hắn, lưu ý từng hành động một của hắn.
Doãn Tử Trừng tựa như người rối gỗ, không thể phản ứng với bên ngoài. Để cho hắn uống thì uống, ăn thì ăn, mặc người sắp xếp. Mỗi ngày Lôi đều ôm Doãn Tử Trừng vào trong ngực, từng ngụm đút hắn ăn cơm. Doãn Tử Trừng uống nước luôn luôn chảy ra rất nhiều, anh lập tức dùng miệng đối miệng đút hắn. lúc không có việc gì, Lôi chỉ ôm Doãn Tử Trừng, thì thầm trò chuyện với hắn. . . Anh đối với việc có thể chăm sóc Doãn Tử Trừng như vậy, có thể theo bên cạnh Doãn Tử Trừng đã cảm thấy thỏa mãn thật lớn.
Chỉ có một số việc anh vẫn không thể làm là: tắm rửa với thay quần áo cho Doãn Tử Trừng, hắn sợ mình không thể kiềm chế dục vọng mãnh liệt của bản thân mà xúc phạm tới Doãn Tử Trừng.
Giản Phàm Ngọc cực kỳ cảm động đối với việc Lôi cẩn thận săn sóc Doãn Tử Trừng, Lôi cũng hết sức có hiếu đối với bà, đối xử với bà giống như mẹ ruột. Nhìn Lôi cẩn thận thương yêu con trai của mình, bà cảm thấy mình rốt cục có thể yên tâm mà rời khỏi Doãn Tử Trừng rồi.
Nhưng bà kiên quyết không cho Lôi nói chuyện đã tìm được Doãn Tử Trừng cho Phương Hòa Kính, bà nói, bà không muốn lại nhìn bộ dáng con trai mình phát cuồng, nếu như Phương Hòa Kính xuất hiện, Doãn Tử Trừng nhất định sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng so với ngày thường. Trong lòng bà vẫn không cách nào thoát khỏi phẫn hận vì việc phương Hòa Kính tự sát, mà để cho Doãn Tử Trừng nổi điên.
Cứ như vậy yên ổn hai tháng, Giản Phàm Ngọc lưu luyến rời khỏi thế giới này, mang theo sự lo lắng không ngừng của bà đối với Doãn Tử Trừng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.