Chương 27
Mang Li
29/10/2024
Phim mới “Viên Mãn” của Lương Âm Dạ và Kiều Việt đã bắt đầu tuyên truyền trên mạng từ sớm, cũng sắp mở màn công chiếu.
Chia nhóm xong, lần ghi hình này chấm dứt tại đây, mấy khách mời lục tục rời đi để làm việc.
Đào Đào đến đón Lương Âm Dạ, trực tiếp bay đi một thành phố khác, tụ họp với đạo diễn “Viên Mãn” và vai chính.
Xe dần dần lái ra khỏi chỗ ở kia, cũng lái rời đi xa khỏi người ở bên trong.
Lương Âm Dạ cảm giác chương trình này đối với cô, giống như ảo tưởng của cô. Một khi đi vào chỗ này, nhiều câu chuyện giữa cô cùng Văn Yến sẽ xảy ra, sinh ra các loại va chạm. Mà một khi rời đi chỗ này, bọn họ lại trở về cuộc sống thực tế tàn nhẫn của người trưởng thành, cũng không tiếp xúc nhau.
Cho nên có lúc, cô sẽ cảm thấy thoáng tuỳ hứng một chút ở trong đó cũng không sao.
Đến một thành phố khác, không có thời gian dư thừa để nghỉ ngơi, bắt đầu đi tuyên truyền.
“Viên Mãn” đúng là bộ phim thứ hai rất nặng nề của cô sau “Sương Khói”, cũng là một bộ phim quan trọng của cô trong năm nay. Toàn bộ đoàn đội của cô ôm mong đợi rất cao với bộ phim này.
Trên đường đi tuyên truyền, cô không chỉ tương tác với nam chính mà còn cả nam phụ, cũng chính là Kiều Việt. Bởi vì bộ phim này có một kết thúc mở, mặc dù biểu thị nữ chính đi tìm nam chính, nhưng lúc đó, lựa chọn bày ở trước mặt cô ấy là nam chính và nam phụ, đủ để thấy sức cạnh tranh của nam phụ mạnh cỡ nào.
Cô và Kiều Việt lại liên lạc với nhau lần nữa bởi vì lần tuyên truyền này.
Ánh mắt đầu tiên gặp mặt nhau, bởi vì đều là người quen cũ và bạn tốt, bọn họ nhìn nhau cười, đó là một loại hợp tác ăn ý tốt đẹp.
Buổi tuyên truyền liên quan của bọn họ mang theo “Viên Mãn” liên tục lên hot search, trên Mỗ Âm cũng có không ít video có nhiệt độ rất cao, chỉ trong chốc lát, đại chúng đã quen thuộc tên bộ phim này.
Cô và Kiều Việt hợp tác với nhau lần thứ hai sau “Sương Khói” cũng là một trong số những điểm được mọi người chú ý. Trước khi bộ phim này công chiếu, đây cũng là điều đáng được mong đợi.
Làm việc liên tục một tuần xong, Lương Âm Dạ mới quay lại chỗ ở của mình ở thành phố Thân. Đường Vi đưa cô về, trên đường đi cô ấy đang gọi điện thoại với con trai, không biết nói đến cái gì, cô ấy cười nhìn Lương Âm Dạ: “Thằng nhóc này nói muốn nói chuyện nói với em.”
Đây là đứa bé Lương Âm Dạ nhìn nó trưởng thành, bọn họ rất thân thiết với nhau, vả lại, cậu bé luôn rất thích cô.
Đường Vi cười nói: “Thằng nhóc thối này, chị thấy nó không nhớ chị mà lại nhớ em nhiều hơn.”
Lương Âm Dạ cười, nhận điện thoại nói chuyện một lúc, nói cho đến khi xuống xe mới cúp máy.
Làm việc bận rộn liên tục mấy ngày mà không nghỉ, đã có mấy ngày cô không được ngủ ngon. Trong sự bận rộn như vậy, buổi ghi hình “Tối Nay Hẹn Hò Không” như thể đã qua rất lâu, mà mấy ngày qua, cô cũng cũng không có tinh lực nhớ đến chuyện đó. Hỗn loạn của mấy ngày đó cũng dần dần cách xa cô.
Quả nhiên, vừa đi vào cuộc sống thực tế, cũng không có bóng dáng của anh nữa.
Cô vừa đổi giày vừa trả lời tin nhắn của Chu Nghê.
Gần đây, tin tức trên mạng có liên quan đến cô quả thực là bành trướng sắp nổ tung.
Nhất là tối nay.
Tối nay, không chỉ có phía tài khoản chính thức “Viên Mãn” tung đoạn phim ngoài lề của cô và Kiều Việt, bên phía chương trình giải trí cũng tung video ngoài lề.
Gần đây, tốc độ tăng người hâm mộ của cô bay nhanh, cũng không thể rời khỏi hai nguyên nhân này.
Mắt thấy Viên Mãn sắp công chiếu, Chu Nghê nói: [Tớ không dám xem, nhất định rất ngược.]
Lương Âm Dạ dỗ dành cô ấy: [Thật sự còn ổn, cậu đi xem thử chưa?]
Cô nhếch môi, muốn đi tắm.
Chu Nghê: [Đừng, tớ không tin cậu.]
Sau đó, Chu Nghê gửi đến một tấm hình chụp màn hình, đó là một tấm hình chụp màn hình trong buổi họp tuyên truyền, trong hình chụp, “Kiều Việt” đang nhìn cô.
Chu Nghê: [Sao tớ cảm giác ánh mắt thằng nhóc này kỳ lạ thật nhỉ?]
Nụ cười Lương Âm Dạ lạnh nhạt hơn một chút. Mấy ngày qua, bởi vì công việc mà ở chung với nhau, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài cùng nhau ăn cơm. Mà cô cũng cảm giác được Kiều Việt vẫn đối xử với cô tốt như thường lệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Là sự dịu dàng rất đặc thù.
Lần trước rõ ràng anh ta nói bản thân đã tìm được một bác sĩ cũng không tệ, nhưng hiện tại như cô thấy, có thể bác sĩ kia còn chưa đủ tốt, ít nhất không thích hợp anh ta.
Cô thở dài. Vốn cho rằng không liên lạc một khoảng thời gian sẽ tốt hơn rất nhiều, không ngờ không hề có tác dụng.
Cô và Chu Nghê trò chuyện thêm một lúc xong, Chu Nghê lại hỏi về cô và Văn Yến.
Chu Nghê: [Xin hỏi, hiện tại hai người tới mức độ nào rồi?]
Hàng mi đen của Lương Âm Dạ rũ xuống, trong lòng đã đưa ra câu trả lời.
Mức độ đã tiếp xúc tay chân không ít, chơi riêng với nhau mấy ngày, từng hôn nhau, từng tỏ tình.
Một chương trình giải trí mà thôi, hầu như tất cả mọi chuyện đều làm hết, tất cả chuyện không thể làm cũng làm xong rồi. Đến hiện tại, cô cũng không biết có nên hối hận ban đầu sảng khoái xách hành lý tham gia chương trình giải trí này hay không.
Cô do dự gõ chữ: [Mức độ vừa thêm WeChat.]
Chu Nghê trố mắt: ... Còn chưa có WeChat á? Cô ấy cũng có.
Lương Âm Dạ tắt điện thoại di động, lẳng lặng trầm mặc một hồi. Cô nhớ đến chuyện đêm đó anh nói… Mời anh xem “Viên Mãn” một lần. Mặc dù không biết vì sao anh sẽ nói ra một yêu cầu kỳ quái như vậy, nhưng trong tình huống lúc đó, cô cho rằng anh sẽ nói một vài yêu cầu cô vốn dĩ không thể nào đồng ý. Đối với cô, đó không khác nào đặc xá, nên cô đồng ý rất nhanh.
Mặc dù lúc đó, đó là chuyện có thể khiến cô chậm rãi hít thở, nhưng hiện tại lại ép đến trước mắt rồi… Chưa tới mấy ngày nữa là phim điện ảnh công chiếu rồi.
Vậy có phải cô nên mua vé, sau đó hẹn anh không?
Lương Âm Dạ mở phần mềm mua vé.
Không nghĩ tới là có một vài thời gian đặt trước rạp chiếu phim đã cháy vé, cô chọn một lúc lâu mới mua được hai tấm vé ở rạp chiếu phim khá xa, thời gian khá trễ.
Sau đó chính là…
Cô gảy đầu ngón tay.
Phải hẹn anh rồi.
Lúc Lương Âm Dạ mở WeChat rồi do dự, nhưng lại nhận được tin nhắn của Kiều Việt trước: [Tiểu Dạ, ngày công chiếu đó, chúng ta cùng đi xem không?]
Anh ta cũng mời cô.
Kiều Việt có chút khẩn trương, nắm chặt điện thoại di động. Anh ta bị nhốt ở “Sương Khói” trong: “vĩnh viễn đánh mất tình yêu của em” dường như là lời nguyền dành cho anh ta. Sau này, anh ta định mượn “Viên Mãn” để giải thoát, không ngờ lại bị nhốt càng sâu hơn. Lúc kết cục, người cô chọn không phải anh ta, trở thành chấp niệm sâu hơn của anh ta.
Anh ta luôn muốn, luôn muốn... cầu xin một cái kết viên mãn.
Cầu xin một cái kết viên mãn từ cô.
Lương Âm Dạ có chút bất ngờ.
Cô cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: [Sao đột nhiên muốn đi xem với em?]
Kiều Việt dịu dàng nói: [Cảm thấy khá có ý nghĩa. Đúng lúc chúng ta lấy góc nhìn người xem để xem một lần nữa, có thể trao đổi một chút.]
Lương Âm Dạ lập tức khó xử. Cô quả thật vừa mua hai tấm vé, nhưng cô cũng đã đồng ý với Văn Yến rồi.
Tin nhắn của Kiều Việt vừa đến, cô thoát khung trò chuyện của Văn Yến, nhưng lần này không bấm vào nữa.
Cô không hiểu rõ cho lắm, sao hai người này đều đề xuất yêu cầu giống nhau vậy.
/
Mấy ngày qua, trên mạng có rất nhiều video liên quan đến việc tuyên truyền phim mới của Lương Âm Dạ, tùy ý bấm vào video phần mềm nào thì cũng có thể kiếm được không ít video.
Cô ở bên kia bận chạy tuyên truyền, trái lại Văn Yến nhàn rỗi hơn một chút. Tivi nhà anh từ đầu đến cuối đều mở, không ngừng phát những video này.
Lúc Chúc Đào và Dung Thầm tới nhà, vừa nhìn tivi, đều thu tất cả cảnh tượng vào mi mắt. Người này lấy một loại phương thức gần như tự ngược để đối xử với bản thân, hoàn toàn không nương tay.
Trên ti vi, micro phỏng vấn đưa tới tay Kiều Việt và Lương Âm Dạ.
Cô nói: “Chúc mọi người đều có thể như nguyện, viên mãn trong cuộc sống thực tế.”
Lúc cô nói chuyện, Kiều Việt luôn rất dịu dàng nhìn cô chăm chú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dường như hai người là nam phụ và nữ chính đi từ phim điện ảnh ra, anh ta yêu cô sâu đậm, trong mắt trong lòng đều là cô.
Dưới sân khấu dấy lên một làn sóng nhiệt nhỏ.
Tiếng cánh cửa mở truyền đến, Văn Yến cũng không chia cho họ một ánh mắt. Anh chỉ nhắm mắt, viên mãn như nguyện lại cô nói ra dễ dàng.
Nếu anh muốn thực hiện, thì như chuyện viển vông.
Dung Thầm tắt tivi, đem rượu đến rồi đặt lên bàn: “Cùng uống một ly không? Hiếm thấy cậu được nghỉ ngơi.”
Văn Yến cũng không kiên trì nữa, cùng dọn dẹp bàn, chừa ra vị trí.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Dung Thầm hỏi: “Bộ phim mới kia của cậu còn chưa có tiến triển sao?”
Giọng nói Văn Yến nhàn nhạt: “Tôi vẫn muốn cố gắng hết sức tranh thủ cô ấy.”
Một cái lon bị anh cầm trong tay, tùy ý bóp bẹp: “Không gấp, có chuyện thì chính là chưa chuẩn bị xong, không chỉ thiếu cô ấy.”
Dung Thầm và Chúc Đào nhìn nhau.
Người này cố chấp, căn bản không cách nào khuyên bảo được.
Cũng đúng, nếu không cố chấp như vậy, sao lại chỉ luôn thích một người như vậy sau nhiều năm vậy được. Cho dù cách xa như vậy, cho dù không có được, cũng không thấy anh đổi ý… Cehính là cứng đầu.
Quả thật đã rất lâu không tụ họp rồi, cũng rất lâu không thể uống cho sảng khoái, tối nay hiếm khi có dịp.
Ba người tụ họp ở một chỗ, uống đến đêm khuya, Dung Thầm và Chúc Đào say không nhẹ, nhưng còn nhớ mà tự mở cửa phòng dành cho khách rồi đi vào nằm.
Trong phòng khách lập tức chỉ còn lại một người.
Văn Yến tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương. Quả thật uống quá nhiều, từng đợt men rượu dâng trào, khá khó chịu.
Trong căn phòng không sáng lắm, người đàn ông trên ghế sô pha nhíu chặt hàng mày nhọn. Đêm tối tăng thêm mấy phần lẻ loi buồn tẻ trên người anh.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, anh tiện đà cầm lên xem, trong đôi mắt hẹp dài có mấy phần lạnh lùng thờ ơ, đó là vẻ hờ hững trước sau như một.
Nhưng đọc rõ nội dung tin nhắn xong, không bỏ được điện thoại di động xuống nữa.
Văn Yến đang nghĩ có phải anh say quá rồi không.
Nheo mắt, lại nhìn hồi lâu, hàng chữ đó từ đầu đến cuối vẫn ở đó, không nhúc nhích, anh mới rốt cuộc xác nhận được là thật.
Anh nhắm mắt, chống tay lên huyệt thái dương căng đau, không trả lời. Bởi vì uống say, anh không thể chi phối lý trí của mình lắm, lo lắng không trả lời tốt, bản thân cũng không biết bản thân nên nhắn lại cái gì.
Qua rất lâu, anh mới cẩn thận hỏi một câu: [Em về nhà chưa?]
… [Về rồi.]
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Trước khi Chúc Đào sắp đi nghỉ ngơi, không yên tâm dặn dò Văn Yến: “Cậu cũng nhớ vào phòng ngủ đó!”
Văn Yến không tập trung mà gật đầu. Chỉ là trong chốc lát chưa muốn nhúc nhích, chuẩn bị ngồi thêm một lúc nữa.
Chúc Đào rất yên tâm về anh. Dù sao thì mặc kệ ai không đáng tin cậy đi nữa, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy Văn Yến không đáng tin cậy, vì vậy bèn yên lòng đi ngủ.
Lại nào biết, người này rõ ràng đồng ý anh ấy rồi, chân sau nhận được một tin nhắn WeChat xong, nhưng vẫn như cũ, không nghi ngờ mà ra cửa.
Văn Yến muốn tìm Lương Âm Dạ là vô cùng dễ dàng.
Các loại điều kiện chuyên môn thiết lập trước mặt anh đều không tính là điều kiện.
Ngọn nguồn rất đơn giản, chỉ vì anh muốn gần cô hơn một chút nữa.
Có thể gần hơn một chút, thì gần hơn một chút nữa.
… Mà anh sẽ làm như vậy, còn có một tiền đề nữa, đó chính là anh có lòng tin tuyệt đối đối với sức kiềm chế của mình. Anh chắc chắn, bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không tổn thương cô.
Sao anh nỡ tổn thương cô được...
Anh lặng lẽ im lặng đi tới trước thang máy, bấm nút đi lên trên, sau đó yên tĩnh chờ đợi.
Thang máy đến rồi, anh bước vào trong.
Yên tĩnh lý trí đến mức dường như là một người bình tĩnh sáng suốt.
Văn Yến nhắm hai mắt lại. Trong đầu là một đống hỗn độn.
Nhưng rất muốn gặp cô.
Chia nhóm xong, lần ghi hình này chấm dứt tại đây, mấy khách mời lục tục rời đi để làm việc.
Đào Đào đến đón Lương Âm Dạ, trực tiếp bay đi một thành phố khác, tụ họp với đạo diễn “Viên Mãn” và vai chính.
Xe dần dần lái ra khỏi chỗ ở kia, cũng lái rời đi xa khỏi người ở bên trong.
Lương Âm Dạ cảm giác chương trình này đối với cô, giống như ảo tưởng của cô. Một khi đi vào chỗ này, nhiều câu chuyện giữa cô cùng Văn Yến sẽ xảy ra, sinh ra các loại va chạm. Mà một khi rời đi chỗ này, bọn họ lại trở về cuộc sống thực tế tàn nhẫn của người trưởng thành, cũng không tiếp xúc nhau.
Cho nên có lúc, cô sẽ cảm thấy thoáng tuỳ hứng một chút ở trong đó cũng không sao.
Đến một thành phố khác, không có thời gian dư thừa để nghỉ ngơi, bắt đầu đi tuyên truyền.
“Viên Mãn” đúng là bộ phim thứ hai rất nặng nề của cô sau “Sương Khói”, cũng là một bộ phim quan trọng của cô trong năm nay. Toàn bộ đoàn đội của cô ôm mong đợi rất cao với bộ phim này.
Trên đường đi tuyên truyền, cô không chỉ tương tác với nam chính mà còn cả nam phụ, cũng chính là Kiều Việt. Bởi vì bộ phim này có một kết thúc mở, mặc dù biểu thị nữ chính đi tìm nam chính, nhưng lúc đó, lựa chọn bày ở trước mặt cô ấy là nam chính và nam phụ, đủ để thấy sức cạnh tranh của nam phụ mạnh cỡ nào.
Cô và Kiều Việt lại liên lạc với nhau lần nữa bởi vì lần tuyên truyền này.
Ánh mắt đầu tiên gặp mặt nhau, bởi vì đều là người quen cũ và bạn tốt, bọn họ nhìn nhau cười, đó là một loại hợp tác ăn ý tốt đẹp.
Buổi tuyên truyền liên quan của bọn họ mang theo “Viên Mãn” liên tục lên hot search, trên Mỗ Âm cũng có không ít video có nhiệt độ rất cao, chỉ trong chốc lát, đại chúng đã quen thuộc tên bộ phim này.
Cô và Kiều Việt hợp tác với nhau lần thứ hai sau “Sương Khói” cũng là một trong số những điểm được mọi người chú ý. Trước khi bộ phim này công chiếu, đây cũng là điều đáng được mong đợi.
Làm việc liên tục một tuần xong, Lương Âm Dạ mới quay lại chỗ ở của mình ở thành phố Thân. Đường Vi đưa cô về, trên đường đi cô ấy đang gọi điện thoại với con trai, không biết nói đến cái gì, cô ấy cười nhìn Lương Âm Dạ: “Thằng nhóc này nói muốn nói chuyện nói với em.”
Đây là đứa bé Lương Âm Dạ nhìn nó trưởng thành, bọn họ rất thân thiết với nhau, vả lại, cậu bé luôn rất thích cô.
Đường Vi cười nói: “Thằng nhóc thối này, chị thấy nó không nhớ chị mà lại nhớ em nhiều hơn.”
Lương Âm Dạ cười, nhận điện thoại nói chuyện một lúc, nói cho đến khi xuống xe mới cúp máy.
Làm việc bận rộn liên tục mấy ngày mà không nghỉ, đã có mấy ngày cô không được ngủ ngon. Trong sự bận rộn như vậy, buổi ghi hình “Tối Nay Hẹn Hò Không” như thể đã qua rất lâu, mà mấy ngày qua, cô cũng cũng không có tinh lực nhớ đến chuyện đó. Hỗn loạn của mấy ngày đó cũng dần dần cách xa cô.
Quả nhiên, vừa đi vào cuộc sống thực tế, cũng không có bóng dáng của anh nữa.
Cô vừa đổi giày vừa trả lời tin nhắn của Chu Nghê.
Gần đây, tin tức trên mạng có liên quan đến cô quả thực là bành trướng sắp nổ tung.
Nhất là tối nay.
Tối nay, không chỉ có phía tài khoản chính thức “Viên Mãn” tung đoạn phim ngoài lề của cô và Kiều Việt, bên phía chương trình giải trí cũng tung video ngoài lề.
Gần đây, tốc độ tăng người hâm mộ của cô bay nhanh, cũng không thể rời khỏi hai nguyên nhân này.
Mắt thấy Viên Mãn sắp công chiếu, Chu Nghê nói: [Tớ không dám xem, nhất định rất ngược.]
Lương Âm Dạ dỗ dành cô ấy: [Thật sự còn ổn, cậu đi xem thử chưa?]
Cô nhếch môi, muốn đi tắm.
Chu Nghê: [Đừng, tớ không tin cậu.]
Sau đó, Chu Nghê gửi đến một tấm hình chụp màn hình, đó là một tấm hình chụp màn hình trong buổi họp tuyên truyền, trong hình chụp, “Kiều Việt” đang nhìn cô.
Chu Nghê: [Sao tớ cảm giác ánh mắt thằng nhóc này kỳ lạ thật nhỉ?]
Nụ cười Lương Âm Dạ lạnh nhạt hơn một chút. Mấy ngày qua, bởi vì công việc mà ở chung với nhau, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài cùng nhau ăn cơm. Mà cô cũng cảm giác được Kiều Việt vẫn đối xử với cô tốt như thường lệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Là sự dịu dàng rất đặc thù.
Lần trước rõ ràng anh ta nói bản thân đã tìm được một bác sĩ cũng không tệ, nhưng hiện tại như cô thấy, có thể bác sĩ kia còn chưa đủ tốt, ít nhất không thích hợp anh ta.
Cô thở dài. Vốn cho rằng không liên lạc một khoảng thời gian sẽ tốt hơn rất nhiều, không ngờ không hề có tác dụng.
Cô và Chu Nghê trò chuyện thêm một lúc xong, Chu Nghê lại hỏi về cô và Văn Yến.
Chu Nghê: [Xin hỏi, hiện tại hai người tới mức độ nào rồi?]
Hàng mi đen của Lương Âm Dạ rũ xuống, trong lòng đã đưa ra câu trả lời.
Mức độ đã tiếp xúc tay chân không ít, chơi riêng với nhau mấy ngày, từng hôn nhau, từng tỏ tình.
Một chương trình giải trí mà thôi, hầu như tất cả mọi chuyện đều làm hết, tất cả chuyện không thể làm cũng làm xong rồi. Đến hiện tại, cô cũng không biết có nên hối hận ban đầu sảng khoái xách hành lý tham gia chương trình giải trí này hay không.
Cô do dự gõ chữ: [Mức độ vừa thêm WeChat.]
Chu Nghê trố mắt: ... Còn chưa có WeChat á? Cô ấy cũng có.
Lương Âm Dạ tắt điện thoại di động, lẳng lặng trầm mặc một hồi. Cô nhớ đến chuyện đêm đó anh nói… Mời anh xem “Viên Mãn” một lần. Mặc dù không biết vì sao anh sẽ nói ra một yêu cầu kỳ quái như vậy, nhưng trong tình huống lúc đó, cô cho rằng anh sẽ nói một vài yêu cầu cô vốn dĩ không thể nào đồng ý. Đối với cô, đó không khác nào đặc xá, nên cô đồng ý rất nhanh.
Mặc dù lúc đó, đó là chuyện có thể khiến cô chậm rãi hít thở, nhưng hiện tại lại ép đến trước mắt rồi… Chưa tới mấy ngày nữa là phim điện ảnh công chiếu rồi.
Vậy có phải cô nên mua vé, sau đó hẹn anh không?
Lương Âm Dạ mở phần mềm mua vé.
Không nghĩ tới là có một vài thời gian đặt trước rạp chiếu phim đã cháy vé, cô chọn một lúc lâu mới mua được hai tấm vé ở rạp chiếu phim khá xa, thời gian khá trễ.
Sau đó chính là…
Cô gảy đầu ngón tay.
Phải hẹn anh rồi.
Lúc Lương Âm Dạ mở WeChat rồi do dự, nhưng lại nhận được tin nhắn của Kiều Việt trước: [Tiểu Dạ, ngày công chiếu đó, chúng ta cùng đi xem không?]
Anh ta cũng mời cô.
Kiều Việt có chút khẩn trương, nắm chặt điện thoại di động. Anh ta bị nhốt ở “Sương Khói” trong: “vĩnh viễn đánh mất tình yêu của em” dường như là lời nguyền dành cho anh ta. Sau này, anh ta định mượn “Viên Mãn” để giải thoát, không ngờ lại bị nhốt càng sâu hơn. Lúc kết cục, người cô chọn không phải anh ta, trở thành chấp niệm sâu hơn của anh ta.
Anh ta luôn muốn, luôn muốn... cầu xin một cái kết viên mãn.
Cầu xin một cái kết viên mãn từ cô.
Lương Âm Dạ có chút bất ngờ.
Cô cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: [Sao đột nhiên muốn đi xem với em?]
Kiều Việt dịu dàng nói: [Cảm thấy khá có ý nghĩa. Đúng lúc chúng ta lấy góc nhìn người xem để xem một lần nữa, có thể trao đổi một chút.]
Lương Âm Dạ lập tức khó xử. Cô quả thật vừa mua hai tấm vé, nhưng cô cũng đã đồng ý với Văn Yến rồi.
Tin nhắn của Kiều Việt vừa đến, cô thoát khung trò chuyện của Văn Yến, nhưng lần này không bấm vào nữa.
Cô không hiểu rõ cho lắm, sao hai người này đều đề xuất yêu cầu giống nhau vậy.
/
Mấy ngày qua, trên mạng có rất nhiều video liên quan đến việc tuyên truyền phim mới của Lương Âm Dạ, tùy ý bấm vào video phần mềm nào thì cũng có thể kiếm được không ít video.
Cô ở bên kia bận chạy tuyên truyền, trái lại Văn Yến nhàn rỗi hơn một chút. Tivi nhà anh từ đầu đến cuối đều mở, không ngừng phát những video này.
Lúc Chúc Đào và Dung Thầm tới nhà, vừa nhìn tivi, đều thu tất cả cảnh tượng vào mi mắt. Người này lấy một loại phương thức gần như tự ngược để đối xử với bản thân, hoàn toàn không nương tay.
Trên ti vi, micro phỏng vấn đưa tới tay Kiều Việt và Lương Âm Dạ.
Cô nói: “Chúc mọi người đều có thể như nguyện, viên mãn trong cuộc sống thực tế.”
Lúc cô nói chuyện, Kiều Việt luôn rất dịu dàng nhìn cô chăm chú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dường như hai người là nam phụ và nữ chính đi từ phim điện ảnh ra, anh ta yêu cô sâu đậm, trong mắt trong lòng đều là cô.
Dưới sân khấu dấy lên một làn sóng nhiệt nhỏ.
Tiếng cánh cửa mở truyền đến, Văn Yến cũng không chia cho họ một ánh mắt. Anh chỉ nhắm mắt, viên mãn như nguyện lại cô nói ra dễ dàng.
Nếu anh muốn thực hiện, thì như chuyện viển vông.
Dung Thầm tắt tivi, đem rượu đến rồi đặt lên bàn: “Cùng uống một ly không? Hiếm thấy cậu được nghỉ ngơi.”
Văn Yến cũng không kiên trì nữa, cùng dọn dẹp bàn, chừa ra vị trí.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Dung Thầm hỏi: “Bộ phim mới kia của cậu còn chưa có tiến triển sao?”
Giọng nói Văn Yến nhàn nhạt: “Tôi vẫn muốn cố gắng hết sức tranh thủ cô ấy.”
Một cái lon bị anh cầm trong tay, tùy ý bóp bẹp: “Không gấp, có chuyện thì chính là chưa chuẩn bị xong, không chỉ thiếu cô ấy.”
Dung Thầm và Chúc Đào nhìn nhau.
Người này cố chấp, căn bản không cách nào khuyên bảo được.
Cũng đúng, nếu không cố chấp như vậy, sao lại chỉ luôn thích một người như vậy sau nhiều năm vậy được. Cho dù cách xa như vậy, cho dù không có được, cũng không thấy anh đổi ý… Cehính là cứng đầu.
Quả thật đã rất lâu không tụ họp rồi, cũng rất lâu không thể uống cho sảng khoái, tối nay hiếm khi có dịp.
Ba người tụ họp ở một chỗ, uống đến đêm khuya, Dung Thầm và Chúc Đào say không nhẹ, nhưng còn nhớ mà tự mở cửa phòng dành cho khách rồi đi vào nằm.
Trong phòng khách lập tức chỉ còn lại một người.
Văn Yến tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương. Quả thật uống quá nhiều, từng đợt men rượu dâng trào, khá khó chịu.
Trong căn phòng không sáng lắm, người đàn ông trên ghế sô pha nhíu chặt hàng mày nhọn. Đêm tối tăng thêm mấy phần lẻ loi buồn tẻ trên người anh.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, anh tiện đà cầm lên xem, trong đôi mắt hẹp dài có mấy phần lạnh lùng thờ ơ, đó là vẻ hờ hững trước sau như một.
Nhưng đọc rõ nội dung tin nhắn xong, không bỏ được điện thoại di động xuống nữa.
Văn Yến đang nghĩ có phải anh say quá rồi không.
Nheo mắt, lại nhìn hồi lâu, hàng chữ đó từ đầu đến cuối vẫn ở đó, không nhúc nhích, anh mới rốt cuộc xác nhận được là thật.
Anh nhắm mắt, chống tay lên huyệt thái dương căng đau, không trả lời. Bởi vì uống say, anh không thể chi phối lý trí của mình lắm, lo lắng không trả lời tốt, bản thân cũng không biết bản thân nên nhắn lại cái gì.
Qua rất lâu, anh mới cẩn thận hỏi một câu: [Em về nhà chưa?]
… [Về rồi.]
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Trước khi Chúc Đào sắp đi nghỉ ngơi, không yên tâm dặn dò Văn Yến: “Cậu cũng nhớ vào phòng ngủ đó!”
Văn Yến không tập trung mà gật đầu. Chỉ là trong chốc lát chưa muốn nhúc nhích, chuẩn bị ngồi thêm một lúc nữa.
Chúc Đào rất yên tâm về anh. Dù sao thì mặc kệ ai không đáng tin cậy đi nữa, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy Văn Yến không đáng tin cậy, vì vậy bèn yên lòng đi ngủ.
Lại nào biết, người này rõ ràng đồng ý anh ấy rồi, chân sau nhận được một tin nhắn WeChat xong, nhưng vẫn như cũ, không nghi ngờ mà ra cửa.
Văn Yến muốn tìm Lương Âm Dạ là vô cùng dễ dàng.
Các loại điều kiện chuyên môn thiết lập trước mặt anh đều không tính là điều kiện.
Ngọn nguồn rất đơn giản, chỉ vì anh muốn gần cô hơn một chút nữa.
Có thể gần hơn một chút, thì gần hơn một chút nữa.
… Mà anh sẽ làm như vậy, còn có một tiền đề nữa, đó chính là anh có lòng tin tuyệt đối đối với sức kiềm chế của mình. Anh chắc chắn, bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không tổn thương cô.
Sao anh nỡ tổn thương cô được...
Anh lặng lẽ im lặng đi tới trước thang máy, bấm nút đi lên trên, sau đó yên tĩnh chờ đợi.
Thang máy đến rồi, anh bước vào trong.
Yên tĩnh lý trí đến mức dường như là một người bình tĩnh sáng suốt.
Văn Yến nhắm hai mắt lại. Trong đầu là một đống hỗn độn.
Nhưng rất muốn gặp cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.