Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 110
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Từ Tử Nham cẩn thận nhớ lại một chút, ách… Có lẽ là vì lúc đó quá kinh hoảng, anh đã quên rốt cuộc là cảm giác gì.
Âm thầm đỡ trán, Từ Tử Nham cảm thấy mình bệnh thật rồi, nhất định là gần đây bị Bạch Hoa ảnh hưởng dẫn đến anh không bình thường, Tử Dung làm sao có thể sẽ có ý đồ gì với ca ca như anh? Đây quả thực là chuyện cười đó biết không?
Dùng sức lắc đầu, Từ Tử Nham tin tưởng, lúc đó nhất định là cảm giác của mình sai rồi, đồng thời anh cũng vì mình nghĩ xấu về đệ đệ thuần khiết như vậy mà áy náy không ngớt…
Ban đầu anh còn dự định tối hôm nay thể hiện tài năng khao Tử Dung, nhưng động tác hai người đứng trên phi kiếm lại làm thân thể anh cảm thấy không thích hợp.
Anh xin thề! Thân thể hai người chỉ là dựa rất gần, tuyệt đối không có dính lấy nhau, nhưng vì sao mông anh luôn loáng thoáng cảm thấy được nhiệt độ nóng rực nào đó???!!!
Này con mẹ nó chính là tiết tấu ông trời muốn giết người sao!
Quả thực Từ Tử Nham muốn tuyệt vọng, anh nghĩ mình nhất định là bị nguyên thân lây bệnh…
Nguyên thân là một cơ lão (gay), sau này lại bị Bạch Hoa cố ý câu dẫn, cho nên kích phát bản tính cơ lão, bắt đầu để ý nam nhân sao?
Vậy ngươi con mẹ nó có thể đổi một người! Ý dâm đệ đệ mình cái cọng lông!!! Cổ thân thể này, ngươi có còn tiết tháo hay không?
Từ Tử Nham rất muốn chửi má nó —
Anh thừa nhận gương mặt của Tử Dung thực sự rất tinh xảo rất đẹp, bất luận nhìn từ góc độ của nữ nhân hay nam nhân, gương mặt đều cực kỳ có sức dụ dỗ.
Thế nhưng dù có dụ dỗ hơn nữa, đó cũng là ‘Đệ đệ’!
Sản sinh loại cảm giác quỷ dị này với đệ đệ, thực sự quá khiêu chiến giới hạn tam quan của mình!
Từ Tử Nham đang suy nghĩ, có phải là bởi vì quá gần Bạch Hoa, cho nên bị ảnh hưởng như vậy hay không. Rõ ràng trước đây anh đều sinh hoạt chung một chỗ với Tử Dung, nhưng chưa bao giờ có phản ứng như thế.
Nhất định đều là lỗi của Bạch Hoa!
“Ca ca…” Bên tai phả ra hơi nóng kích thích cả người Từ Tử Nham run lên, thiếu chút nữa mềm chân ngã xuống.
Anh quay đầu lại nhìn hằm hằm, Từ Tử Dung vô tội, chỉ chỉ phía dưới: “Ca ca không phải là muốn cứu người sao? Nơi đó có người đang khóc.”
Được rồi, nhất định là ảo giác của ta…
Từ Tử Nham không ngừng ở trong lòng tự an ủi bản thân, sau đó cúi đầu nhìn, quả nhiên ở phía sau một cái hẻm nhỏ, một lão phu nhân mặc váy dài bằng vải đầy tro bụi đang núp trong góc thấp giọng thút thít.
Từ Tử Nham chưa thấy qua mẫu thân Vu Hạo, nhưng tiểu trạch viện phía dưới xác thực là của Vu gia.
“Vị đại thẩm này… Ngươi không sao chứ?” Từ Tử Nham hạ xuống phía dưới, đỡ lão phu nhân từ dưới đất đứng lên.
Phu nhân này thoạt nhìn có chút già nua, dựa theo suy đoán của Từ Tử Nham, vị lão phu nhân này hẳn là chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn cùng mái tóc hoa râm, thấy thế nào cũng nghĩ bà đã qua bốn mươi.
“Đa tạ tiên sư. Ta… Ta không sao.” Dường như lão phu nhân bị Từ Tử Nham từ trên trời giáng xuống hù dọa, run lẩy bẩy rút tay về.
Từ Tử Nham cũng không để ý, chỉ ôn hòa hỏi bà tại sao khóc ở chỗ này.
Lão phu nhân yếu ớt không dám nói lời nào, chỉ lắc đầu liên tục, không ngờ lúc này, một cánh cửa phía sau hẻm nhỏ đột nhiên mở ra, một nữ nhân to con đi tới.
Phụ nữ kia vừa thấy lão phu nhân, liền lông mày dựng thẳng mắng to: “Lão bất tử, ta nói sao nước trong vại không đầy, thì ra ngươi ở đây lười biếng!”
Lão phu nhân hoảng sợ, môi run rẩy nói không nên lời.
Phụ nữ cường tráng lúc này cũng chú ý đến Từ Tử Nham ở phía sau, đôi mắt xoay chuyển, ác độc mắng: “Thế nào, thấy nam nhân trẻ tuổi liền đi không nổi có phải hay không? Cũng không soi gương xem, bằng gương mặt này của ngươi, còn muốn câu dẫn ai? Thối tha đê tiện! Đường tưởng rằng bò lên giường lão gia liền lên trời, dù ngươi sinh con trai thì thế nào? Cũng bị phu nhân bóp chết! Nếu ta là ngươi, đã sớm treo cổ tự tử, hà tất sống lãng phí lương thực!” Nói xong, nữ nhân kia còn hung hăng phỉ nhổ một cái, biểu đạt hoàn toàn xem thường lão phu nhân.
“Ta… Nhi tử của ta không chết…” Lão phu nhân vừa mới bắt đầu vẫn luôn khúm núm lắng nghe, căn bản không dám phản bác, mà thời điểm nữ nhân cường tráng kia nói nhi tử bà chết, rõ ràng là bà sợ muốn chết, nhưng không cam lòng liền phản bác.
“A! Một tiện nhân thấp hèn như ngươi, gan thật lớn, cũng dám phản bác ta! Ta cho ngươi biết, phu nhân nói, nhi tử ngươi đã sớm chết, ngay cả thi thể cũng không tìm được! Nhưng phu nhân thông cảm ngươi, cho nên mới không nói ngươi biết.”
“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Lão phu nhân hai mắt rưng rưng, run rẩy nói.
Phụ nữ cường tráng lạnh lùng cười: “Thế nào? Không tin? Ngươi cũng không nghĩ, thời điểm nhi tử ngươi ra ngoài mới bao lớn? Rừng xung quanh đây lại có bao nhiêu yêu thú? Nhi tử ngươi đã sớm trở thành thức ăn trong bụng yêu thú. Nếu không phải ngươi làm mẫu thân quá vô dụng, nhi tử ngươi cũng sẽ không đến mức đút cho yêu thú, hừ, ngươi nha, sớm chết tâm đi!”
Toàn thân lão phu nhân run như cái sàng, mắt thấy lảo đảo sẽ ngã bất tỉnh.
Trong mắt phụ nữ cường tráng lóe lên ánh sáng, duỗi tay muốn túm tóc lão phu nhân, dường như muốn đem bà kéo vào trong viện.
“Đủ rồi!” Thần sắc Từ Tử Nham chán ghét nhìn nữ nhân đô con kia. Mới vừa rồi anh còn không xác nhận được thân phận lão phu nhân, nhưng qua lời nói của nữ nhân này tiết lộ tin tức, cũng đủ làm anh suy đoán ra thân phận lão phu nhân này.
“Ô, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu tới? Thế nào? Bụng đói ăn quàng ngay cả lão bà này cũng muốn?” Phụ nữ cường tráng cũng không thấy Từ Tử Nham từ trên trời giáng xuống, bởi vậy không biết thân phận tu sĩ của bọn họ.
“Nữ tử như ngươi sao có thể vô lễ như thế!” Đột nhiên một tiếng quát lớn từ bầu trời truyền đến, thanh niên một thân áo bào trắng ngự kiếm bay xuống, thần sắc không vui nhìn phụ nữ cường tráng kia.
Nữ nhân lại càng hoảng sợ, có thể bay đều là tu sĩ, điểm này nàng ta hiểu rõ, nhưng nàng ta tự nhận dù sao cũng là hạ nhân Vu gia, thân là một trong tứ đại gia tộc ở Ô Đề thành, ít nhiều gì tu sĩ cũng cho Vu gia một ít mặt mũi.
Nàng quay sang Bạch Hoa, vái chào: “Vị tiên sư này, nữ nhân này là hạ nhân Vu gia chúng ta, tiên sư cũng không dự định cường đoạt hạ nhân người khác đi.”
Bạch Hoa không để ý nữ nhân này, trái lại xoay người cười nói với Từ Tử Nham: “Từ đạo hữu quả nhiên lòng mang nhân nghĩa lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng đối với loại tiểu nhân thô tục này, Từ đạo hữu không cần nhiều lời với bọn họ, người vô lễ với tu sĩ, thuận tay giết chết rất dễ dàng, lẽ nào Vu gia còn dám bất kính với Từ đạo hữu sao?”
Từ Tử Nham khẽ nhíu mày, anh không thích thái độ của Bạch Hoa coi phàm phu như kiến hôi. Anh thừa nhận có vài người đáng chết, nhưng tuyệt không thể bởi vì đối phương là phàm nhân mà có thể tùy ý đại khai sát giới.
Phụ nữ cường tráng kia bị lời của nam tử bạch y dọa sợ, chợt nhảy dựng lên, dùng tốc độ có thể so với thỏ thoáng cái chạy vào cửa nhỏ, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Bạch Hoa đột nhiên nhe răng cười, nháy mắt mấy cái với Từ Tử Nham: “Nhìn đi, không phải giải quyết xong rồi sao.”
Từ Tử Nham bỗng nhiên vỡ lẽ, thì ra Bạch Hoa đang hù dọa nữ nhân kia, thần sắc lúc này mới thả lỏng một ít.
Từ Tử Dung cúi thấp đầu nhếch môi, dao động lúc nãy trên người Bạch Hoa y cảm nhận rất rõ ràng, hơn nữa y tin tưởng ca ca khẳng định cũng phát hiện Bạch Hoa thật sự muốn ra tay.
Ca ca có thói quen giao du đều là một vài người tính tình thành thật, bất luận là Vệ Kình cao ngạo hay Lặc Hổ chất phác, có thể về tính cách, bọn họ đều có một vài khuyết điểm, nhưng trong đó khẳng định không bao gồm dối trá.
Rất rõ ràng, về phương diện này, Bạch Hoa khuyết thiếu kỹ xảo, chí ít so với y, phương thức che giấu nội tâm của Bạch Hoa quả thực vụng về đến buồn cười.
“Bạch đạo hữu tới nơi này có chuyện gì không?” Từ Tử Nham không muốn thảo luận nhiều về vấn đề này, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi Bạch Hoa đi. Dường như anh cảm giác được Bạch Hoa đã xem mình là mục tiêu, loại cảm giác này thật sự là cực kỳ hỏng bét, thậm chí làm anh có ảo giác tai họa đến nơi…
Lời khách sáo Bạch Hoa chuẩn bị bị Từ Tử Nham làm cho nghẹn họng, hắn tới nơi này đương nhiên là vì Từ Tử Nham, nhưng hắn không thể nói trắng ra như vậy.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là đi ngang qua, vừa khéo thấy Từ đạo hữu ở bên dưới, vừa khéo thấy ngươi cần hỗ trợ.” Thần thái biểu tình của Bạch Hoa vô cùng thành khẩn, nếu là người thường nhất định sẽ bị nhiệt tình của hắn làm cho mê hoặc.
Thế nhưng bản thân Từ Tử Nham rất cảnh giác với Bạch Hoa, hơn nữa vừa nãy ngụy trang không quá thành công, làm Từ Tử Nham hoàn toàn không muốn gặp Bạch Hoa.
“A, nếu như vậy, không quấy rầy đến Bạch đạo hữu, đại tẩu này thoạt nhìn rất suy yếu, ta tìm đại phu trước đã.” Từ Tử Nham nói xong, cũng không cho Bạch Hoa cơ hội nói chuyện, ôm lấy lão phu nhân đã hôn mê nhảy lên phi kiếm.
Từ Tử Dung chậm rãi lấy ra phi kiếm của mình, cố ý kéo ra một khoảng cách với ca ca. Nhìn biểu tình không cam lòng trên mặt của Bạch Hoa, cười sung sướng, hạ giọng: “Muốn đánh chủ ý lên ca ca ta? Mơ mộng hão huyền!”
Bạch Hoa dằn xuống lửa giận trong lòng, cười nhạt: “Tử Dung đạo hữu quá lo lắng, ta chỉ là nghĩ Từ Đạo hữu đối nhân xử thế rất tốt, muốn kết giao một phen.”
Từ Tử Dung cũng không tức giận, chỉ kéo kéo khóe miệng: “Ca ca là của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Bạch Hoa cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tử Dung đạo hữu, ta không rõ ngươi đang nói cái gì? Từ đạo hữu là ‘Thân ca ca’ của ngươi! Hắn sao sẽ thuộc về ngươi? Hắn là thuộc về người yêu tương lai của hắn!” Bạch Hoa cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Thân ca ca’.
Từ Tử Dung cười nhạo một tiếng, trong nháy mắt thần sắc trở nên băng lãnh: “Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ cái gì. Chỉ là một tên đê tiện bị người đạp hư, còn dám mơ tưởng ca ca ta?”
“Ngươi!” Sắc mặt Bạch Hoa đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung dường như hận không thể thiên đao vạn quả Từ Tử Dung. Mặc dù hắn cũng không nghĩ dùng phương thức song tu để tấn cấp tu vi có cái gì không tốt, nhưng bị Từ Tử Dung vạch trần trắng trợn, hắn vẫn thẹn quá hóa giận.
Từ Tử Dung không che giấu sát khí tận xương với Bạch Hoa, ánh sáng đỏ trên ngón tay như ẩn như hiện: “Đến gần ca ca ta, nữ nhân kia chính là tấm gương của ngươi!”
Bạch Hoa chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng lên, mỗi một lỗ chân lông trên người đều có loại đau đớn mơ hồ. Hắn không tự chủ ôm vai, rùng mình một cái, vẻ mặt kinh sợ nhìn Từ Tử Dung.
“Tử Dung, đệ làm gì thế?” Từ Tử Nham đợi nửa ngày không thấy Tử Dung bay lên, có chút sốt ruột.
“Tới đây!” Vào lúc này, sát khí toàn thân của Từ Tử Dung đột nhiên hòa tan trong nụ cười tươi như gió xuân, y ngẩng đầu, hai mắt ôn nhu nhìn Từ Tử Nham trên bầu trời, cuối cùng quay đầu lại phất tay lạnh lùng, xoay người rời đi không chút do dự.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Kỳ quái… Luôn cảm thấy phân cảnh của Bạch Hoa càng ngày càng nhiều là làm sao… Rõ ràng ta muốn biến hắn thành người qua đường _(:з” ∠)_
Từ Tử Nham cẩn thận nhớ lại một chút, ách… Có lẽ là vì lúc đó quá kinh hoảng, anh đã quên rốt cuộc là cảm giác gì.
Âm thầm đỡ trán, Từ Tử Nham cảm thấy mình bệnh thật rồi, nhất định là gần đây bị Bạch Hoa ảnh hưởng dẫn đến anh không bình thường, Tử Dung làm sao có thể sẽ có ý đồ gì với ca ca như anh? Đây quả thực là chuyện cười đó biết không?
Dùng sức lắc đầu, Từ Tử Nham tin tưởng, lúc đó nhất định là cảm giác của mình sai rồi, đồng thời anh cũng vì mình nghĩ xấu về đệ đệ thuần khiết như vậy mà áy náy không ngớt…
Ban đầu anh còn dự định tối hôm nay thể hiện tài năng khao Tử Dung, nhưng động tác hai người đứng trên phi kiếm lại làm thân thể anh cảm thấy không thích hợp.
Anh xin thề! Thân thể hai người chỉ là dựa rất gần, tuyệt đối không có dính lấy nhau, nhưng vì sao mông anh luôn loáng thoáng cảm thấy được nhiệt độ nóng rực nào đó???!!!
Này con mẹ nó chính là tiết tấu ông trời muốn giết người sao!
Quả thực Từ Tử Nham muốn tuyệt vọng, anh nghĩ mình nhất định là bị nguyên thân lây bệnh…
Nguyên thân là một cơ lão (gay), sau này lại bị Bạch Hoa cố ý câu dẫn, cho nên kích phát bản tính cơ lão, bắt đầu để ý nam nhân sao?
Vậy ngươi con mẹ nó có thể đổi một người! Ý dâm đệ đệ mình cái cọng lông!!! Cổ thân thể này, ngươi có còn tiết tháo hay không?
Từ Tử Nham rất muốn chửi má nó —
Anh thừa nhận gương mặt của Tử Dung thực sự rất tinh xảo rất đẹp, bất luận nhìn từ góc độ của nữ nhân hay nam nhân, gương mặt đều cực kỳ có sức dụ dỗ.
Thế nhưng dù có dụ dỗ hơn nữa, đó cũng là ‘Đệ đệ’!
Sản sinh loại cảm giác quỷ dị này với đệ đệ, thực sự quá khiêu chiến giới hạn tam quan của mình!
Từ Tử Nham đang suy nghĩ, có phải là bởi vì quá gần Bạch Hoa, cho nên bị ảnh hưởng như vậy hay không. Rõ ràng trước đây anh đều sinh hoạt chung một chỗ với Tử Dung, nhưng chưa bao giờ có phản ứng như thế.
Nhất định đều là lỗi của Bạch Hoa!
“Ca ca…” Bên tai phả ra hơi nóng kích thích cả người Từ Tử Nham run lên, thiếu chút nữa mềm chân ngã xuống.
Anh quay đầu lại nhìn hằm hằm, Từ Tử Dung vô tội, chỉ chỉ phía dưới: “Ca ca không phải là muốn cứu người sao? Nơi đó có người đang khóc.”
Được rồi, nhất định là ảo giác của ta…
Từ Tử Nham không ngừng ở trong lòng tự an ủi bản thân, sau đó cúi đầu nhìn, quả nhiên ở phía sau một cái hẻm nhỏ, một lão phu nhân mặc váy dài bằng vải đầy tro bụi đang núp trong góc thấp giọng thút thít.
Từ Tử Nham chưa thấy qua mẫu thân Vu Hạo, nhưng tiểu trạch viện phía dưới xác thực là của Vu gia.
“Vị đại thẩm này… Ngươi không sao chứ?” Từ Tử Nham hạ xuống phía dưới, đỡ lão phu nhân từ dưới đất đứng lên.
Phu nhân này thoạt nhìn có chút già nua, dựa theo suy đoán của Từ Tử Nham, vị lão phu nhân này hẳn là chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn cùng mái tóc hoa râm, thấy thế nào cũng nghĩ bà đã qua bốn mươi.
“Đa tạ tiên sư. Ta… Ta không sao.” Dường như lão phu nhân bị Từ Tử Nham từ trên trời giáng xuống hù dọa, run lẩy bẩy rút tay về.
Từ Tử Nham cũng không để ý, chỉ ôn hòa hỏi bà tại sao khóc ở chỗ này.
Lão phu nhân yếu ớt không dám nói lời nào, chỉ lắc đầu liên tục, không ngờ lúc này, một cánh cửa phía sau hẻm nhỏ đột nhiên mở ra, một nữ nhân to con đi tới.
Phụ nữ kia vừa thấy lão phu nhân, liền lông mày dựng thẳng mắng to: “Lão bất tử, ta nói sao nước trong vại không đầy, thì ra ngươi ở đây lười biếng!”
Lão phu nhân hoảng sợ, môi run rẩy nói không nên lời.
Phụ nữ cường tráng lúc này cũng chú ý đến Từ Tử Nham ở phía sau, đôi mắt xoay chuyển, ác độc mắng: “Thế nào, thấy nam nhân trẻ tuổi liền đi không nổi có phải hay không? Cũng không soi gương xem, bằng gương mặt này của ngươi, còn muốn câu dẫn ai? Thối tha đê tiện! Đường tưởng rằng bò lên giường lão gia liền lên trời, dù ngươi sinh con trai thì thế nào? Cũng bị phu nhân bóp chết! Nếu ta là ngươi, đã sớm treo cổ tự tử, hà tất sống lãng phí lương thực!” Nói xong, nữ nhân kia còn hung hăng phỉ nhổ một cái, biểu đạt hoàn toàn xem thường lão phu nhân.
“Ta… Nhi tử của ta không chết…” Lão phu nhân vừa mới bắt đầu vẫn luôn khúm núm lắng nghe, căn bản không dám phản bác, mà thời điểm nữ nhân cường tráng kia nói nhi tử bà chết, rõ ràng là bà sợ muốn chết, nhưng không cam lòng liền phản bác.
“A! Một tiện nhân thấp hèn như ngươi, gan thật lớn, cũng dám phản bác ta! Ta cho ngươi biết, phu nhân nói, nhi tử ngươi đã sớm chết, ngay cả thi thể cũng không tìm được! Nhưng phu nhân thông cảm ngươi, cho nên mới không nói ngươi biết.”
“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Lão phu nhân hai mắt rưng rưng, run rẩy nói.
Phụ nữ cường tráng lạnh lùng cười: “Thế nào? Không tin? Ngươi cũng không nghĩ, thời điểm nhi tử ngươi ra ngoài mới bao lớn? Rừng xung quanh đây lại có bao nhiêu yêu thú? Nhi tử ngươi đã sớm trở thành thức ăn trong bụng yêu thú. Nếu không phải ngươi làm mẫu thân quá vô dụng, nhi tử ngươi cũng sẽ không đến mức đút cho yêu thú, hừ, ngươi nha, sớm chết tâm đi!”
Toàn thân lão phu nhân run như cái sàng, mắt thấy lảo đảo sẽ ngã bất tỉnh.
Trong mắt phụ nữ cường tráng lóe lên ánh sáng, duỗi tay muốn túm tóc lão phu nhân, dường như muốn đem bà kéo vào trong viện.
“Đủ rồi!” Thần sắc Từ Tử Nham chán ghét nhìn nữ nhân đô con kia. Mới vừa rồi anh còn không xác nhận được thân phận lão phu nhân, nhưng qua lời nói của nữ nhân này tiết lộ tin tức, cũng đủ làm anh suy đoán ra thân phận lão phu nhân này.
“Ô, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu tới? Thế nào? Bụng đói ăn quàng ngay cả lão bà này cũng muốn?” Phụ nữ cường tráng cũng không thấy Từ Tử Nham từ trên trời giáng xuống, bởi vậy không biết thân phận tu sĩ của bọn họ.
“Nữ tử như ngươi sao có thể vô lễ như thế!” Đột nhiên một tiếng quát lớn từ bầu trời truyền đến, thanh niên một thân áo bào trắng ngự kiếm bay xuống, thần sắc không vui nhìn phụ nữ cường tráng kia.
Nữ nhân lại càng hoảng sợ, có thể bay đều là tu sĩ, điểm này nàng ta hiểu rõ, nhưng nàng ta tự nhận dù sao cũng là hạ nhân Vu gia, thân là một trong tứ đại gia tộc ở Ô Đề thành, ít nhiều gì tu sĩ cũng cho Vu gia một ít mặt mũi.
Nàng quay sang Bạch Hoa, vái chào: “Vị tiên sư này, nữ nhân này là hạ nhân Vu gia chúng ta, tiên sư cũng không dự định cường đoạt hạ nhân người khác đi.”
Bạch Hoa không để ý nữ nhân này, trái lại xoay người cười nói với Từ Tử Nham: “Từ đạo hữu quả nhiên lòng mang nhân nghĩa lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng đối với loại tiểu nhân thô tục này, Từ đạo hữu không cần nhiều lời với bọn họ, người vô lễ với tu sĩ, thuận tay giết chết rất dễ dàng, lẽ nào Vu gia còn dám bất kính với Từ đạo hữu sao?”
Từ Tử Nham khẽ nhíu mày, anh không thích thái độ của Bạch Hoa coi phàm phu như kiến hôi. Anh thừa nhận có vài người đáng chết, nhưng tuyệt không thể bởi vì đối phương là phàm nhân mà có thể tùy ý đại khai sát giới.
Phụ nữ cường tráng kia bị lời của nam tử bạch y dọa sợ, chợt nhảy dựng lên, dùng tốc độ có thể so với thỏ thoáng cái chạy vào cửa nhỏ, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Bạch Hoa đột nhiên nhe răng cười, nháy mắt mấy cái với Từ Tử Nham: “Nhìn đi, không phải giải quyết xong rồi sao.”
Từ Tử Nham bỗng nhiên vỡ lẽ, thì ra Bạch Hoa đang hù dọa nữ nhân kia, thần sắc lúc này mới thả lỏng một ít.
Từ Tử Dung cúi thấp đầu nhếch môi, dao động lúc nãy trên người Bạch Hoa y cảm nhận rất rõ ràng, hơn nữa y tin tưởng ca ca khẳng định cũng phát hiện Bạch Hoa thật sự muốn ra tay.
Ca ca có thói quen giao du đều là một vài người tính tình thành thật, bất luận là Vệ Kình cao ngạo hay Lặc Hổ chất phác, có thể về tính cách, bọn họ đều có một vài khuyết điểm, nhưng trong đó khẳng định không bao gồm dối trá.
Rất rõ ràng, về phương diện này, Bạch Hoa khuyết thiếu kỹ xảo, chí ít so với y, phương thức che giấu nội tâm của Bạch Hoa quả thực vụng về đến buồn cười.
“Bạch đạo hữu tới nơi này có chuyện gì không?” Từ Tử Nham không muốn thảo luận nhiều về vấn đề này, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi Bạch Hoa đi. Dường như anh cảm giác được Bạch Hoa đã xem mình là mục tiêu, loại cảm giác này thật sự là cực kỳ hỏng bét, thậm chí làm anh có ảo giác tai họa đến nơi…
Lời khách sáo Bạch Hoa chuẩn bị bị Từ Tử Nham làm cho nghẹn họng, hắn tới nơi này đương nhiên là vì Từ Tử Nham, nhưng hắn không thể nói trắng ra như vậy.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là đi ngang qua, vừa khéo thấy Từ đạo hữu ở bên dưới, vừa khéo thấy ngươi cần hỗ trợ.” Thần thái biểu tình của Bạch Hoa vô cùng thành khẩn, nếu là người thường nhất định sẽ bị nhiệt tình của hắn làm cho mê hoặc.
Thế nhưng bản thân Từ Tử Nham rất cảnh giác với Bạch Hoa, hơn nữa vừa nãy ngụy trang không quá thành công, làm Từ Tử Nham hoàn toàn không muốn gặp Bạch Hoa.
“A, nếu như vậy, không quấy rầy đến Bạch đạo hữu, đại tẩu này thoạt nhìn rất suy yếu, ta tìm đại phu trước đã.” Từ Tử Nham nói xong, cũng không cho Bạch Hoa cơ hội nói chuyện, ôm lấy lão phu nhân đã hôn mê nhảy lên phi kiếm.
Từ Tử Dung chậm rãi lấy ra phi kiếm của mình, cố ý kéo ra một khoảng cách với ca ca. Nhìn biểu tình không cam lòng trên mặt của Bạch Hoa, cười sung sướng, hạ giọng: “Muốn đánh chủ ý lên ca ca ta? Mơ mộng hão huyền!”
Bạch Hoa dằn xuống lửa giận trong lòng, cười nhạt: “Tử Dung đạo hữu quá lo lắng, ta chỉ là nghĩ Từ Đạo hữu đối nhân xử thế rất tốt, muốn kết giao một phen.”
Từ Tử Dung cũng không tức giận, chỉ kéo kéo khóe miệng: “Ca ca là của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Bạch Hoa cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tử Dung đạo hữu, ta không rõ ngươi đang nói cái gì? Từ đạo hữu là ‘Thân ca ca’ của ngươi! Hắn sao sẽ thuộc về ngươi? Hắn là thuộc về người yêu tương lai của hắn!” Bạch Hoa cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Thân ca ca’.
Từ Tử Dung cười nhạo một tiếng, trong nháy mắt thần sắc trở nên băng lãnh: “Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ cái gì. Chỉ là một tên đê tiện bị người đạp hư, còn dám mơ tưởng ca ca ta?”
“Ngươi!” Sắc mặt Bạch Hoa đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung dường như hận không thể thiên đao vạn quả Từ Tử Dung. Mặc dù hắn cũng không nghĩ dùng phương thức song tu để tấn cấp tu vi có cái gì không tốt, nhưng bị Từ Tử Dung vạch trần trắng trợn, hắn vẫn thẹn quá hóa giận.
Từ Tử Dung không che giấu sát khí tận xương với Bạch Hoa, ánh sáng đỏ trên ngón tay như ẩn như hiện: “Đến gần ca ca ta, nữ nhân kia chính là tấm gương của ngươi!”
Bạch Hoa chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng lên, mỗi một lỗ chân lông trên người đều có loại đau đớn mơ hồ. Hắn không tự chủ ôm vai, rùng mình một cái, vẻ mặt kinh sợ nhìn Từ Tử Dung.
“Tử Dung, đệ làm gì thế?” Từ Tử Nham đợi nửa ngày không thấy Tử Dung bay lên, có chút sốt ruột.
“Tới đây!” Vào lúc này, sát khí toàn thân của Từ Tử Dung đột nhiên hòa tan trong nụ cười tươi như gió xuân, y ngẩng đầu, hai mắt ôn nhu nhìn Từ Tử Nham trên bầu trời, cuối cùng quay đầu lại phất tay lạnh lùng, xoay người rời đi không chút do dự.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Kỳ quái… Luôn cảm thấy phân cảnh của Bạch Hoa càng ngày càng nhiều là làm sao… Rõ ràng ta muốn biến hắn thành người qua đường _(:з” ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.