Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 113
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
“Nói chung là sau này không được nhắc tới chuyện này!” Từ Tử Nham tức giận nói. Đây quả thực là đoạn lịch sử đen tối trong cuộc sống của anh, anh hận không thể xóa bỏ hoàn toàn đoạn ký ức này mới tốt.
Từ Tử Dung tiếc nuối gật đầu, cũng biết hôm nay mình đã chiếm được tiện nghi rồi, tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ làm ca ca phản ứng ngược, vậy không tốt.
Hồi tưởng lại tình cảnh sáng nay, Từ Tử Dung híp mắt, khóe môi hơi cong, vốn là chưa từng nghĩ sẽ nhanh đến loại tình độ va chạm này, nhưng một chuyện ngoài ý muốn lại làm y nắm được cơ hội, thành công đạp một bước lên giới hạn của ca ca.
Với tình huống hiện tại, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm, đoán chừng bằng sự khờ khạo của ca ca, rất nhanh sẽ lựa chọn quên mất chuyện này đi…
Chỉ tiếc, có một số việc, không phải ngươi muốn quên là quên, huống chi còn có Từ Tử Dung dốc sức không ngừng đổi mới sự tồn tại của chuyện này.
Từ Tử Nham mặt lạnh dời mắt đến chiến trường phía dưới, nhưng nội tâm của anh cũng không bình tĩnh như đã biểu hiện ra.
Nói đến chuyện xảy ra sáng nay, Từ Tử Nham thực sự là hận không thể dùng kỹ năng quay ngược thời gian của mình, quay về lúc sáng sớm, hung hăng tát tỉnh bản thân lúc đó đang mơ mơ màng màng.
Kỳ thực cũng không tính chuyện lớn gì, chỉ là thời điểm anh ngủ đến mơ màng, cảm giác được phía sau có một vật cưng cứng đè trên mông mình. Anh theo thói quen xoay người sờ sờ, từ mềm mại đến cứng rắn còn có nóng rực, đầu óc ngây ngô làm anh không phản ứng kịp đó là cái gì đã bị người cầm tay di chuyển lên xuống ở trên đồ chơi kia.
Có thể ngủ bên cạnh mình, còn không làm mình phản kháng theo bản năng chỉ có một người, đó chính là Từ Tử Dung. Từ Tử Nham hoàn toàn không có tâm lý phòng bị, cho đến khi dịch thể nóng hầm hập bị phun tung tóe trên tay anh, lúc này Từ Tử Nham mới hoàn toàn hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
“Ưm… Thật thoải mái…” Từ Tử Dung ửng đỏ, trên mặt mang theo biểu tình thỏa mãn, giống như mèo con lười biếng, dụi dụi trong lòng anh.
Từ khi Từ Tử Nham ý thức được chuyện gì xảy ra, bắt đầu bị vây trong trạng thái khiếp sợ cực độ, căn bản không thể làm ra phản ứng gì.
“Ca ca?” Từ Tử Dung chớp mắt nhìn, đột nhiên tiến tới trước mặt Từ Tử Nham, bình tĩnh nhìn anh.
Ánh mắt kia trong suốt như vậy, nhưng gây ra áp lực rất lớn cho Từ Tử Nham. Anh cảm giác mình như là chú ếch bị rắn độc để mắt tới, có chút cử động sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng.
“Ca ca cũng muốn sao?” Từ Tử Dung đột nhiên cười hỏi.
Muốn? Muốn cái gì?
Từ Tử Nham cảm giác tư duy của mình và Tử Dung hoàn toàn không chung một trình độ, nếu không thì sao anh không thể nào hiểu được ý đối phương?
Nhưng rất nhanh… Anh liền hiểu…
Thời điểm bộ phận phía trước bị một đôi tay mềm mại tinh tế cầm lấy, cả người Từ Tử Nham sợ hãi, anh muốn ngồi dậy nhảy xuống giường, lại bị Tử Dung xoay người đặt dưới thân.
“Mau xuống khỏi người ta!” Trán Từ Tử Nham đầy gân xanh.
“Không, ca ca vừa làm ta thoải mái, ta cũng muốn làm ca ca thoải mái mới được.” Từ Tử Dung cố chấp nói.
“Không cần!” Từ Tử Nham nghiến răng nghiến lợi cự tuyệt.
“Không cần…” Lúc này Từ Tử Dung không chút nhu thuận, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng trượt lên trượt xuống, làm lão xử nam đã lâu không phát tiết như Từ Tử Nham nhanh chóng ‘Hưng phấn bừng bừng’ đứng thẳng lên.
Từ Tử Nham hít một ngụm khí lạnh, nhiều năm không thưởng thức qua tư vị sảng khoái này, làm thắt lưng bủn rủn vô lực, bản thân anh lại bị vây trong trạng thái bị đè, hông lại bị cố định, càng không có biện pháp phản kháng.
“Ngươi… Ưm… Buông tay!” Từ Tử Nham thiếu chút nữa chửi ầm lên, nếu như người làm chuyện này không phải là Tử Dung, anh nhất định sẽ không chút do dự mà tiến hành công kích. Nhưng cố tình người đang phi lễ với anh là đệ đệ bảo bối mà anh yêu thương nhiều năm, hơn nữa trên người Tử Dung không có bất kỳ phòng ngự nào, một khi anh ra tay công kích, nhất định là trọng thương.
Vì loại chuyện này mà đánh đệ đệ mình trọng thương? Điều này làm Từ Tử Nham tiếp thu kiểu gì?
Sức phản kháng bị áp chế, pháp thuật lại không thể sử dụng, cuối cùng Từ Tử Nham chỉ có thể để mặc Từ Tử Dung ma sát dục vọng các kiểu với anh, cho đến khi anh đạt cao trào.
Trong nháy mắt khi đạt đến cực lạc, hai mắt Từ Tử Nham dường như mất đi tiêu cự, anh cảm giác mơ hồ có vật gì đang chà xát qua lại trên môi mình, Từ Tử Nham mơ mơ màng màng vươn đầu lưỡi liếm một chút, dường như đối phương khựng lại, theo sau đó liền đột phá phòng tuyến môi răng, tùy ý khuấy đảo trong khoang miệng anh.
“Ưm, ưm!” Rốt cuộc Từ Tử Nham cũng tỉnh táo lại, phát hiện người đang ôm hôn kịch liệt là đệ đệ bảo bối của mình, liền giống như bị sét đánh. Anh tát một cái đẩy Từ Tử Dung ra, thuận tiện đạp y thêm một đạp, đá Từ Tử Dung sang một bên, lợi dụng cơ hội này chật vật kéo quần lên chạy mất, thậm chí ngay cả áo khoác ngoài cũng không kịp mặc.
Từ Tử Dung bị đạp sang một bên còn chưa thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt kia, cho dù ai đang hôn môi ái nhân mà bản thân luôn tâm niệm thì bị tập kích, sợ rằng đều sẽ không phản ứng kịp.
Chờ y từ trong góc giường ngẩng đầu lên, thấy chính là một phòng ngủ trống rỗng, trên giường chỉ có chăn xốc xếch, trong không khí tản ra mùi xạ hương tuyên bố lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Từ Tử Dung có chút âm u, nhưng khi y chú ý tới kẽ tay dính nhớp thì nhịn không được cười thầm một tiếng, tiếng cười dễ nghe như vậy, thế cho nên —— Từ Tử Nham chạy còn chưa xa nghe thấy, cũng cảm nhận được tiếng cười sung sướng phát ra từ nội tâm của chủ nhân.
Nhưng rất nhanh, Từ Tử Nham liền đen mặt lần hai, loại chuyện cùng đệ đệ sờ đến bắn ra, quả thực chính là đả kích hủy diệt tam quan của anh. Vì vậy —— một lần nữa anh lại chạy trốn, chạy đến rất xa, chí ít anh không muốn trong khoảng thời gian này nhìn thấy Từ Tử Dung.
So với tam quan bị hủy diệt, ca ca thảm hại chạy thục mạng, tâm tình lúc này của Từ Tử Dung quả thực là không thể tốt hơn.
Tinh lực tràn trề sáng nay là chuyện ngoài ý muốn, nhưng y không ngờ ca ca sẽ vô ý thức sờ y. Hành động kế tiếp của y đương nhiên là hành động có ý thức, nhưng phản ứng của ca ca quả thật có chút ngoài dự tính của Tử Dung vốn y còn tưởng rằng thời điểm y sờ ca ca, ca ca sẽ trực tiếp dùng pháp thuật đánh bay y, không nghĩ tới ca ca sẽ không đành lòng xuống tay.
Liếm dịch thể trắng đục trên đầu ngón tay, Từ Tử Dung lại mỉm cười, nhìn ca ca dễ dàng tha thứ cho y, thậm chí còn cao hơn dự tính của y, chính là, y có thể tiến thêm một bước…
Chuyện ở trên, đã xảy ra từ sáng sớm, đương nhiên, nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, chính là mình hồ đồ giúp đệ đệ lái máy bay, sau đó lại bị đệ đệ dựa theo nguyên tắc công bằng, phục vụ lại. Về phần tiếng cười sung sướng cuối cùng và hôn môi kịch liệt kia, bị anh lựa chọn bỏ qua, dù sao loại chuyện bỏ qua này cũng không phải lần một lần hai, sớm đã thành thói quen.
Dù sao ngay cả Từ Tử Dung cũng nói, đó là vì sáng sớm ngủ đến choáng váng, Từ Tử Nham cũng liền tiếp nhận cách nói này, bất kể có phải thực sự là ngủ đến choáng váng hay không, dù sao anh đã nhận định chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Anh lái máy bay thay Tử Dung là chuyện ngoài ý muốn, Tử Dung ‘Báo đáp’ anh cũng là chuyện ngoài ý muốn, về phần nụ hôn cuối cùng kia, càng là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn, đây đều là ngoài ý muốn, đều là không thể lặp lại, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!
(Leng keng, chúc mừng Từ Tử Nham, kỹ năng đà điểu tăng tới mãn cấp!)
Chuyện xảy ra lúc sáng sớm, Từ Tử Nham nhanh chóng ném ra sau gáy, chuyện xảy ra ngoài ý muốn không thể thay đổi tình hình yêu thú ồ ạt công thành hiện nay, những chuyện lộn xộn kia, đương nhiên không quan trọng bằng yêu thú.
Trình độ oanh liệt của yêu thú công thành ngày hôm nay nếu so với hôm qua càng dữ dội hơn, rất nhiều yêu thú lót đương đã chết sạch trong chiến đấu hôm qua, hôm nay công thành, đa số đều là yêu thú trúc cơ kỳ trở lên. Những yêu thú này điên cuồng thả ra các loại kỹ năng, làm tu sĩ chiến đấu phía dưới phải chịu áp lực rất lớn.
Hai canh giờ ngắn ngủi, các tu sĩ phía dưới cũng đã thay hai lượt, các tu sĩ rút lui khỏi chiến trường, mỗi một người đều trắng bệch, hao hết linh lực.
Nhóm đệ tử Tưởng gia ở chỗ của Tưởng Ưng cũng rút về, đang nghỉ ngơi trong nhà dân. Cuộc chiến hôm nay làm hắn có nhận thức mới về Thất Hồn Dẫn trong hỗn chiến, hắn phát hiện, so với công kích đơn độc, trong phối hợp đoàn đội, Thất Hồn Dẫn có thể phát huy tác dụng tốt hơn.
Chỉ tiếc… Hắn quanh năm bị nhốt trong Tưởng gia, bên cạnh không có bất kỳ bằng hữu, duy nhất người trong lòng, đã vài ngày không gặp.
Tính tới tính lui, hắn lại không thể tìm ra một người có thể phối hợp chiến đấu với hắn, quả thực làm người ta buồn bực đến ói máu.
“Tưởng Bình.” Một người hầu thanh y đứng ở cửa hô một tiếng.
“Tới.” Tưởng Ưng nhíu mày, hắn ngụy trang thành Tưởng Bình là một đệ tử nhánh thứ không chút nào thu hút ở Tưởng gia, hơn nữa tính cách hắn hướng nội, hầu như chưa từng có gặp gỡ gì với người khác, đến tột cùng là ai tìm hắn?
“Ngươi chính là Tưởng Bình?” Người hầu kia hỏi.
“Là ta.” Tưởng Ưng đáp.
“Được, đi theo ta, hai vị khách nhân Lưu Quang tông mời qua.” Tên hầu rất khách khí. Tuy hắn không biết tại sao hai vị khách quý kia muốn tìm Tưởng Bình, nhưng mơ hồ ý thức được, đại khái là Tưởng Bình sắp phát đạt.
“Được.” Vừa nghe nói tìm Tưởng Bình là huynh đệ Từ Tử Nham, Tưởng Ưng lập tức thả lỏng. Chủ nhân của hắn biết thân phận mới này, có lẽ là muốn mang hắn đi.
Đi theo người hầu đến tòa tháp, vừa khéo nghe được Từ Tử Nham đang cùng Tưởng Thiên Hành tán thưởng biểu hiện của ‘Tưởng Bình’.
Đối với đệ tử Tưởng gia giết rất nhiều yêu thú này, Tưởng Thiên Hành cũng rất có hảo cảm, nhưng khi hắn đi vào, sắc mặt Tưởng Thiên Hành đột nhiên biến đổi.
“Ngươi…” Tưởng Thiên Hành mở to hai mắt nhìn, nửa ngày nói không nên lời.
Tưởng Bình bình tĩnh đứng ở nơi đó, thần sắc không chút dao động.
Sắc mặt Tưởng Thiên Hành có chút xanh mét, thấp giọng quát lên: “Sao ngươi lại đi ra?”
“Không muốn ở bên trong nên đi ra, dù sao cũng không phải lần đầu.” Ngữ điệu Tưởng Bình đột nhiên biến đổi, dáng vẻ xem thường.
Mặt Tưởng Thiên Hành liền biến thành màu đen, giơ tay lên làm một pháp thuật cách âm, ngăn cách âm thanh của Tưởng Bình và hắn.
Sau đó, không biết hai người kia nói gì, thần sắc Tưởng Bình vẫn luôn mang theo khiêu khích, nhưng ngoài dự liệu, Tưởng Thiên Hành không tức giận như ban đầu, từ từ tỉnh táo lại.
Từ Tử Nham không thể tham dự chuyện nhà người ta, tuy rằng Tử Dung nói Tưởng Ưng muốn đi theo y, nhưng không có sự đồng ý của phụ thân người ta, Từ Tử Nham cũng không thể ngang ngược mang Tưởng Ưng đi.
“Nói chung là sau này không được nhắc tới chuyện này!” Từ Tử Nham tức giận nói. Đây quả thực là đoạn lịch sử đen tối trong cuộc sống của anh, anh hận không thể xóa bỏ hoàn toàn đoạn ký ức này mới tốt.
Từ Tử Dung tiếc nuối gật đầu, cũng biết hôm nay mình đã chiếm được tiện nghi rồi, tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ làm ca ca phản ứng ngược, vậy không tốt.
Hồi tưởng lại tình cảnh sáng nay, Từ Tử Dung híp mắt, khóe môi hơi cong, vốn là chưa từng nghĩ sẽ nhanh đến loại tình độ va chạm này, nhưng một chuyện ngoài ý muốn lại làm y nắm được cơ hội, thành công đạp một bước lên giới hạn của ca ca.
Với tình huống hiện tại, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm, đoán chừng bằng sự khờ khạo của ca ca, rất nhanh sẽ lựa chọn quên mất chuyện này đi…
Chỉ tiếc, có một số việc, không phải ngươi muốn quên là quên, huống chi còn có Từ Tử Dung dốc sức không ngừng đổi mới sự tồn tại của chuyện này.
Từ Tử Nham mặt lạnh dời mắt đến chiến trường phía dưới, nhưng nội tâm của anh cũng không bình tĩnh như đã biểu hiện ra.
Nói đến chuyện xảy ra sáng nay, Từ Tử Nham thực sự là hận không thể dùng kỹ năng quay ngược thời gian của mình, quay về lúc sáng sớm, hung hăng tát tỉnh bản thân lúc đó đang mơ mơ màng màng.
Kỳ thực cũng không tính chuyện lớn gì, chỉ là thời điểm anh ngủ đến mơ màng, cảm giác được phía sau có một vật cưng cứng đè trên mông mình. Anh theo thói quen xoay người sờ sờ, từ mềm mại đến cứng rắn còn có nóng rực, đầu óc ngây ngô làm anh không phản ứng kịp đó là cái gì đã bị người cầm tay di chuyển lên xuống ở trên đồ chơi kia.
Có thể ngủ bên cạnh mình, còn không làm mình phản kháng theo bản năng chỉ có một người, đó chính là Từ Tử Dung. Từ Tử Nham hoàn toàn không có tâm lý phòng bị, cho đến khi dịch thể nóng hầm hập bị phun tung tóe trên tay anh, lúc này Từ Tử Nham mới hoàn toàn hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
“Ưm… Thật thoải mái…” Từ Tử Dung ửng đỏ, trên mặt mang theo biểu tình thỏa mãn, giống như mèo con lười biếng, dụi dụi trong lòng anh.
Từ khi Từ Tử Nham ý thức được chuyện gì xảy ra, bắt đầu bị vây trong trạng thái khiếp sợ cực độ, căn bản không thể làm ra phản ứng gì.
“Ca ca?” Từ Tử Dung chớp mắt nhìn, đột nhiên tiến tới trước mặt Từ Tử Nham, bình tĩnh nhìn anh.
Ánh mắt kia trong suốt như vậy, nhưng gây ra áp lực rất lớn cho Từ Tử Nham. Anh cảm giác mình như là chú ếch bị rắn độc để mắt tới, có chút cử động sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng.
“Ca ca cũng muốn sao?” Từ Tử Dung đột nhiên cười hỏi.
Muốn? Muốn cái gì?
Từ Tử Nham cảm giác tư duy của mình và Tử Dung hoàn toàn không chung một trình độ, nếu không thì sao anh không thể nào hiểu được ý đối phương?
Nhưng rất nhanh… Anh liền hiểu…
Thời điểm bộ phận phía trước bị một đôi tay mềm mại tinh tế cầm lấy, cả người Từ Tử Nham sợ hãi, anh muốn ngồi dậy nhảy xuống giường, lại bị Tử Dung xoay người đặt dưới thân.
“Mau xuống khỏi người ta!” Trán Từ Tử Nham đầy gân xanh.
“Không, ca ca vừa làm ta thoải mái, ta cũng muốn làm ca ca thoải mái mới được.” Từ Tử Dung cố chấp nói.
“Không cần!” Từ Tử Nham nghiến răng nghiến lợi cự tuyệt.
“Không cần…” Lúc này Từ Tử Dung không chút nhu thuận, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng trượt lên trượt xuống, làm lão xử nam đã lâu không phát tiết như Từ Tử Nham nhanh chóng ‘Hưng phấn bừng bừng’ đứng thẳng lên.
Từ Tử Nham hít một ngụm khí lạnh, nhiều năm không thưởng thức qua tư vị sảng khoái này, làm thắt lưng bủn rủn vô lực, bản thân anh lại bị vây trong trạng thái bị đè, hông lại bị cố định, càng không có biện pháp phản kháng.
“Ngươi… Ưm… Buông tay!” Từ Tử Nham thiếu chút nữa chửi ầm lên, nếu như người làm chuyện này không phải là Tử Dung, anh nhất định sẽ không chút do dự mà tiến hành công kích. Nhưng cố tình người đang phi lễ với anh là đệ đệ bảo bối mà anh yêu thương nhiều năm, hơn nữa trên người Tử Dung không có bất kỳ phòng ngự nào, một khi anh ra tay công kích, nhất định là trọng thương.
Vì loại chuyện này mà đánh đệ đệ mình trọng thương? Điều này làm Từ Tử Nham tiếp thu kiểu gì?
Sức phản kháng bị áp chế, pháp thuật lại không thể sử dụng, cuối cùng Từ Tử Nham chỉ có thể để mặc Từ Tử Dung ma sát dục vọng các kiểu với anh, cho đến khi anh đạt cao trào.
Trong nháy mắt khi đạt đến cực lạc, hai mắt Từ Tử Nham dường như mất đi tiêu cự, anh cảm giác mơ hồ có vật gì đang chà xát qua lại trên môi mình, Từ Tử Nham mơ mơ màng màng vươn đầu lưỡi liếm một chút, dường như đối phương khựng lại, theo sau đó liền đột phá phòng tuyến môi răng, tùy ý khuấy đảo trong khoang miệng anh.
“Ưm, ưm!” Rốt cuộc Từ Tử Nham cũng tỉnh táo lại, phát hiện người đang ôm hôn kịch liệt là đệ đệ bảo bối của mình, liền giống như bị sét đánh. Anh tát một cái đẩy Từ Tử Dung ra, thuận tiện đạp y thêm một đạp, đá Từ Tử Dung sang một bên, lợi dụng cơ hội này chật vật kéo quần lên chạy mất, thậm chí ngay cả áo khoác ngoài cũng không kịp mặc.
Từ Tử Dung bị đạp sang một bên còn chưa thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt kia, cho dù ai đang hôn môi ái nhân mà bản thân luôn tâm niệm thì bị tập kích, sợ rằng đều sẽ không phản ứng kịp.
Chờ y từ trong góc giường ngẩng đầu lên, thấy chính là một phòng ngủ trống rỗng, trên giường chỉ có chăn xốc xếch, trong không khí tản ra mùi xạ hương tuyên bố lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Từ Tử Dung có chút âm u, nhưng khi y chú ý tới kẽ tay dính nhớp thì nhịn không được cười thầm một tiếng, tiếng cười dễ nghe như vậy, thế cho nên —— Từ Tử Nham chạy còn chưa xa nghe thấy, cũng cảm nhận được tiếng cười sung sướng phát ra từ nội tâm của chủ nhân.
Nhưng rất nhanh, Từ Tử Nham liền đen mặt lần hai, loại chuyện cùng đệ đệ sờ đến bắn ra, quả thực chính là đả kích hủy diệt tam quan của anh. Vì vậy —— một lần nữa anh lại chạy trốn, chạy đến rất xa, chí ít anh không muốn trong khoảng thời gian này nhìn thấy Từ Tử Dung.
So với tam quan bị hủy diệt, ca ca thảm hại chạy thục mạng, tâm tình lúc này của Từ Tử Dung quả thực là không thể tốt hơn.
Tinh lực tràn trề sáng nay là chuyện ngoài ý muốn, nhưng y không ngờ ca ca sẽ vô ý thức sờ y. Hành động kế tiếp của y đương nhiên là hành động có ý thức, nhưng phản ứng của ca ca quả thật có chút ngoài dự tính của Tử Dung vốn y còn tưởng rằng thời điểm y sờ ca ca, ca ca sẽ trực tiếp dùng pháp thuật đánh bay y, không nghĩ tới ca ca sẽ không đành lòng xuống tay.
Liếm dịch thể trắng đục trên đầu ngón tay, Từ Tử Dung lại mỉm cười, nhìn ca ca dễ dàng tha thứ cho y, thậm chí còn cao hơn dự tính của y, chính là, y có thể tiến thêm một bước…
Chuyện ở trên, đã xảy ra từ sáng sớm, đương nhiên, nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, chính là mình hồ đồ giúp đệ đệ lái máy bay, sau đó lại bị đệ đệ dựa theo nguyên tắc công bằng, phục vụ lại. Về phần tiếng cười sung sướng cuối cùng và hôn môi kịch liệt kia, bị anh lựa chọn bỏ qua, dù sao loại chuyện bỏ qua này cũng không phải lần một lần hai, sớm đã thành thói quen.
Dù sao ngay cả Từ Tử Dung cũng nói, đó là vì sáng sớm ngủ đến choáng váng, Từ Tử Nham cũng liền tiếp nhận cách nói này, bất kể có phải thực sự là ngủ đến choáng váng hay không, dù sao anh đã nhận định chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Anh lái máy bay thay Tử Dung là chuyện ngoài ý muốn, Tử Dung ‘Báo đáp’ anh cũng là chuyện ngoài ý muốn, về phần nụ hôn cuối cùng kia, càng là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn, đây đều là ngoài ý muốn, đều là không thể lặp lại, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!
(Leng keng, chúc mừng Từ Tử Nham, kỹ năng đà điểu tăng tới mãn cấp!)
Chuyện xảy ra lúc sáng sớm, Từ Tử Nham nhanh chóng ném ra sau gáy, chuyện xảy ra ngoài ý muốn không thể thay đổi tình hình yêu thú ồ ạt công thành hiện nay, những chuyện lộn xộn kia, đương nhiên không quan trọng bằng yêu thú.
Trình độ oanh liệt của yêu thú công thành ngày hôm nay nếu so với hôm qua càng dữ dội hơn, rất nhiều yêu thú lót đương đã chết sạch trong chiến đấu hôm qua, hôm nay công thành, đa số đều là yêu thú trúc cơ kỳ trở lên. Những yêu thú này điên cuồng thả ra các loại kỹ năng, làm tu sĩ chiến đấu phía dưới phải chịu áp lực rất lớn.
Hai canh giờ ngắn ngủi, các tu sĩ phía dưới cũng đã thay hai lượt, các tu sĩ rút lui khỏi chiến trường, mỗi một người đều trắng bệch, hao hết linh lực.
Nhóm đệ tử Tưởng gia ở chỗ của Tưởng Ưng cũng rút về, đang nghỉ ngơi trong nhà dân. Cuộc chiến hôm nay làm hắn có nhận thức mới về Thất Hồn Dẫn trong hỗn chiến, hắn phát hiện, so với công kích đơn độc, trong phối hợp đoàn đội, Thất Hồn Dẫn có thể phát huy tác dụng tốt hơn.
Chỉ tiếc… Hắn quanh năm bị nhốt trong Tưởng gia, bên cạnh không có bất kỳ bằng hữu, duy nhất người trong lòng, đã vài ngày không gặp.
Tính tới tính lui, hắn lại không thể tìm ra một người có thể phối hợp chiến đấu với hắn, quả thực làm người ta buồn bực đến ói máu.
“Tưởng Bình.” Một người hầu thanh y đứng ở cửa hô một tiếng.
“Tới.” Tưởng Ưng nhíu mày, hắn ngụy trang thành Tưởng Bình là một đệ tử nhánh thứ không chút nào thu hút ở Tưởng gia, hơn nữa tính cách hắn hướng nội, hầu như chưa từng có gặp gỡ gì với người khác, đến tột cùng là ai tìm hắn?
“Ngươi chính là Tưởng Bình?” Người hầu kia hỏi.
“Là ta.” Tưởng Ưng đáp.
“Được, đi theo ta, hai vị khách nhân Lưu Quang tông mời qua.” Tên hầu rất khách khí. Tuy hắn không biết tại sao hai vị khách quý kia muốn tìm Tưởng Bình, nhưng mơ hồ ý thức được, đại khái là Tưởng Bình sắp phát đạt.
“Được.” Vừa nghe nói tìm Tưởng Bình là huynh đệ Từ Tử Nham, Tưởng Ưng lập tức thả lỏng. Chủ nhân của hắn biết thân phận mới này, có lẽ là muốn mang hắn đi.
Đi theo người hầu đến tòa tháp, vừa khéo nghe được Từ Tử Nham đang cùng Tưởng Thiên Hành tán thưởng biểu hiện của ‘Tưởng Bình’.
Đối với đệ tử Tưởng gia giết rất nhiều yêu thú này, Tưởng Thiên Hành cũng rất có hảo cảm, nhưng khi hắn đi vào, sắc mặt Tưởng Thiên Hành đột nhiên biến đổi.
“Ngươi…” Tưởng Thiên Hành mở to hai mắt nhìn, nửa ngày nói không nên lời.
Tưởng Bình bình tĩnh đứng ở nơi đó, thần sắc không chút dao động.
Sắc mặt Tưởng Thiên Hành có chút xanh mét, thấp giọng quát lên: “Sao ngươi lại đi ra?”
“Không muốn ở bên trong nên đi ra, dù sao cũng không phải lần đầu.” Ngữ điệu Tưởng Bình đột nhiên biến đổi, dáng vẻ xem thường.
Mặt Tưởng Thiên Hành liền biến thành màu đen, giơ tay lên làm một pháp thuật cách âm, ngăn cách âm thanh của Tưởng Bình và hắn.
Sau đó, không biết hai người kia nói gì, thần sắc Tưởng Bình vẫn luôn mang theo khiêu khích, nhưng ngoài dự liệu, Tưởng Thiên Hành không tức giận như ban đầu, từ từ tỉnh táo lại.
Từ Tử Nham không thể tham dự chuyện nhà người ta, tuy rằng Tử Dung nói Tưởng Ưng muốn đi theo y, nhưng không có sự đồng ý của phụ thân người ta, Từ Tử Nham cũng không thể ngang ngược mang Tưởng Ưng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.