Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 119
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Từ Tử Nham yên lặng gật đầu, anh cũng không rõ ma cảnh là dạng địa phương gì, nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh, bất luận thế nào cũng không giống cái loại thiên đường an nhàn.
Chuyện tình cảm của Tử Dung có thể nói sau, nếu bọn họ đều tặng mạng nhỏ ở chỗ này, vậy cũng thực sự là nghỉ khỏe.
“Grào!” Dường như phát hiện con mồi của mình dự định chạy, con thằn lằn ba mắt từ trong nham thạch nóng chảy ngẩng đầu, phụt một tiếng phun ra một viên hỏa cầu lớn.
Thần sắc Từ Tử Dung bất biến, trong phút chốc, huyết đằng từ dưới đất dài ra, chỉ là lúc này huyết đằng chỉ có kích thước phân nửa so với bình thường, rõ rành bị hoản cảnh ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Hỏa cầu thật lớn bay vèo vèo về phía hai người, con Thằn Lằn Hỏa Nham kia liên tục phun ra vài hỏa cầu, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đứng cách đó không xa cũng nằm trong phạm vi công kích của nó.
Huyết đằng cũng không giống trước có thể quất bay hỏa cầu, ngược lại là bị thiêu thành tro. Từ Tử Dung khẽ cau mày, lần thứ hai phóng ra hai gốc huyết đằng, khó khăn lắm mới triệt tiêu hỏa cầu trong công kích đầu tiên của nó.
“Lực công kích của yêu thú ở đây rất mạnh, tất cả mọi người cẩn thận một chút.” Từ Tử Nham thấy huyết đằng dễ dàng bị đốt thành bã, vội nhắc nhở Tưởng Ưng cẩn thận.
Ánh mắt Tưởng Ưng lóe lên, trở tay cõng Phương Thiên Duệ hôn mê trên lưng, sử dụng đai lưng cột chắc. Bản thân Tưởng Ưng thì vung trường tiên lên, rất nhanh liền đánh bay vài viên hỏa cầu.
Từ Tử Nham giương cung cài tên, một Lôi linh tiễn màu xanh bắn về phía con Thằn Lằn Hỏa Nham kia, con Thằn Lằn Hỏa Nham cũng không tỏ ra yếu thế, phát một tiếng gầm nhẹ, vẫy đuôi vọt tới chỗ bọn họ.
Ở xa còn không nhìn ra, con Thằn Lằn Hỏa Nham này dài chừng hơn mười thước, phía sau bao phủ một tầng giáp ngọc lưu ly, lưu chuyển một tầng hồng văn nhàn nhạt.
Năng lực chiến đấu của Thằn Lằn Hỏa Nham cực kỳ mạnh mẽ, một miệng răng nhọn nhìn qua cực kỳ nguy hiểm. Đuôi lớn đập bộp bộp trên đất, mặt đất liền xuất hiện thêm mấy cái khe.
Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham cũng không phát huy hiệu quả hữu hiệu, tầng tầng lân giáp của con Thằn Lằn Hỏa Nham kia có tác dụng rất tốt.
“Ta đến chủ công!” Từ Tử Nham hét lớn một tiếng, mũi tên trong tay bắn ra hàng loạt, mặc dù không có cách làm tổn hại quá lớn cho con Thằn Lằn Hỏa Nham, nhưng thành công khơi dậy lửa giận của nó.
Huyết đằng của Từ Tử Dung cũng không thích hợp phát huy trong hoàn cảnh này, chỉ có thể lui đến bên cạnh Từ Tử Nham, phụ trách phòng ngự cho anh.
Thằn Lằn Hỏa Nham bò trên mặt đất cực nhanh, hầu như trong nháy mắt vọt tới trước mặt Từ Tử Nham. Sau khi nghe tiếng kêu, Từ Tử Nham bay nhanh ra, tránh cái miệng rộng mang theo hai hàng răng nhọn.
“Cẩn thận!” Tưởng Ưng hét lớn một tiếng, trường tiên tung bay, tát bay vài hỏa cầu cực lớn âm thầm đánh lén Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham thấy thế liền biến sắc, con Thằn lằn Hỏa Nham dây dưa với anh cũng không thả ra bất kỳ pháp thuật nào, đây cũng chứng minh…
“Mau chạy đi!” Từ Tử Nham đám đầu ba mắt nhô ra khỏi dung nham, nhất thời phát khổ trong lòng. Từ buổi sáng anh đã bị vây trong chiến đấu kịch liệt, căn bản không có thời gian khôi phục linh lực bị hao tổn.
Nếu chỉ có một con Thằn Lằn Hỏa Nham, có thể anh, Tử Dung và Tưởng Ưng phối hợp giết chết, nhưng hôm nay trong tầm mắt của anh, có ít nhất hai mươi con Thằn Lằn Hỏa Nham trở lên.
Từ Tử Nham quyết định thật nhanh, lựa chọn rút lui, ba người bọn họ thêm một Phương Thiên Duệ đang hôn mê, đối mặt với nhiều Thằn Lằn Hỏa Nham như vậy, đủ để bồi mạng thành bữa ăn cho chúng nó.
May mà trên phương diện tốc độ, Thằn Lằn Hỏa Nham rất bình thường, hơn nữa đây cũng không phải loại động vật quần cư phối hợp săn bắn, cho nên bọn họ rất dễ dàng bỏ chạy khỏi vòng vây của Thằn Lằn. Thậm chí Từ Tử ham còn lợi dụng một lần phản kích bất ngờ, giết chết một con Thằn Lằn Hỏa Nham.
Chật vật chạy trốn gần nửa ngày, đám người bọn họ mệt mỏi rã rời không chịu nổi, từ trên phi kiếm rơi xuống.
Phải nói bọn họ xui xẻo cũng thật là xui xẻo, vốn khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi đám Thằn Lằn Hỏa Nham mang thù cùng gian xảo, kết quả đang trên đường phi hành, lại gặp một đám Cưu Kiêu quấn lên.
Đám Cưu Kiêu này tương đối khó chơi, tuy rằng thực lực không đủ, nhưng có thể phi hành. Trong quá trình bọn chúng try kích Từ Tử Nham, còn không ngừng gọi bằng hữu, làm đội ngũ truy đuổi bọn họ càng khổng lồ.
Sau cùng là Từ Tử Dung nhìn không nổi nữa, lặng lẽ mở ra huyết võng vô hình, dùng linh lực tạo thành tơ máu vừa mảnh vừa chắc, vài sợi tơ máu liền có thể làm thành một tấm lưới, phàm là Cưu Kiêu bay qua đều bị cắt thành từng cục thịt nát.
Ba năm con Cưu Kiêu bay nhanh nhất là xui xẻo nhất, bọn nó dùng thân thể để cảnh cáo đồng tộc. Còn những con Cưu Kiêu còn lại cũng không dám… Tùy tiện tiếp cận đám người Từ Tử Nham nữa, lúc này đám người Từ Tử Nham mới chạy thoát được.
“Phù, phù, mệt chết đi được…” Tưởng Ưng thở phì phò từng ngụm, tê liệt ngồi tạm trong một hang động, mồ hôi đầm đìa. Phương Thiên Duệ được hắn bảo vệ tốt trong ngực, không có bất kỳ thương tổn gì.
Từ Tử Nham cũng chảy đầy mồ hôi, linh lực trong cơ thể bị tiêu hao không còn, ngay cả kinh mạch trong cơ thể vì tiêu hao vừa nãy mà ẩn ẩn đau.
Tình trạng của Từ Tử Dung còn tệ hơn anh, đồng dạng là chạy thục mạng, nhưng cuối cùng Từ Tử Dung cũng bùng nổ dùng một phần ba máu trong cơ thể. huyết võng trong Huyết hải tâm kinh cũng không phải pháp thuật cao thâm gì, nhưng nếu muốn ngưng kết ra tơ máu cắt đám Cưu Kiêu da dày, Từ Tử Dung phải hao tổn tinh lực cực lớn.
Đừng nhìn Cưu Kiêu tầm thường, nhưng nó cũng là yêu thú ngưng mạch kỳ hàng thật giá thật. Từ Tử Dung gian trá hơn nữa, thực lực trở lại cường thịnh, vượt cấp khiêu chiến cũng không thể không trả giá đắt.
“Tử Dung, đệ không sao chứ?” Từ Tử Nham mạnh mẽ đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tử Dung.
Từ Tử Dung cố nén đau nhức như đan điền muốn vỡ vụn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sao.”
Từ Tử Nham lo lắng nhìn Từ Tử Dung, dù y không nói, làm sao anh không nhìn ra đối phương rất suy yếu. Anh siết chặt tay, loại cảm giác bất lực này làm anh rất khó chịu, nhịn không được đập một quyền lên tường đá.
Huyệt động hiện tại bọn họ đang ẩn nấp là trên vách đá một ngọn núi màu xám đen, cửa động được làm rất khéo léo, trên cơ bản giảm thiểu khả năng bị người phát hiện. Trải qua một phen truy đuổi vừa rồi, Từ Tử Nham phát hiện tuy hoàn cảnh ở ma cảnh này ác liệt, nhưng linh khí lại cực kỳ dư thừa, thậm chí so với tầng một của Kỳ Lân Tháp còn nhiều hơn.
Trong lòng anh khẽ động, trong đầu liền có dự định. Anh cách đột phá ngưng mạch kỳ cũng chỉ là một con đường, hiện tại bọn họ bị vây ở chỗ này không chỗ cầu cứu, cùng với kỳ vọng cứu viện hư vô mờ mịt, không bằng tự thân vận động, cố gắng tu luyện tranh thủ tiến vào ngưng mạch kỳ.
Lối vào sơn động bị Tử Dung bố trí một trận pháp, hiệu quả chỉ có thể nói là bình thường, thế nhưng dưới tình huống không có tu sĩ nhân loại, gạt đám yêu thú này cũng dư dả.
Con thỏ của Tử Dung từ đầu đến cuối cũng không ra tay, cứ ngồi trên vai Tử Dung vui vẻ nhai cà rốt. Trong lòng Từ Tử Nham phiền muộn, nhưng cũng không có biện pháp gây khó dễ cho nó.
Đút viên đan dược chữa thương tiếp theo cho Từ Tử Dung, nhìn y ngủ say, lúc này Từ Tử Nham mới mím chặt môi, thần sắc nghiêm túc vươn tay phủ lên mạch môn của Từ Tử Dung.
Tưởng Ưng thấy thế liền nhíu mày, lập tức giả vờ cái gì cũng không thấy.
Chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ, không có chỗ cho Tưởng Ưng xen vào, bất luận quan hệ giữa bọn họ biến thành kết quả gì, đều không phải một người hầu như hắn có thể can thiệp.
Đối với động tác của Từ Tử Nham, dường như Phấn Mao có hơi bất ngờ, nhưng nó cũng không có bất kỳ ngăn cản nào, vẫn bình tĩnh tiếp tục nhai cà rốt.
Từ Tử Nham có hơi bất an, rõ ràng ngón tay đã chạm đến làn da Tử Dung, nhưng lại không thể quyết đoán dùng linh lực dò xét trong cơ thể y.
Đầu ngón tay anh phủ lên mạch môn của Tử Dung chừng nửa chén trà, cuối cùng mới thở dài một tiếng, dùng linh lực đưa vào cơ thể y.
Một lát sau, anh thu tay về, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung hết sức phức tạp.
Nếu Từ Tử Dung còn tỉnh táo, tất nhiên có thể che giấu dị thường trong cơ thể, nhưng hôm nay bởi vì trị liệu vết thương đã lâm vào ngủ say, lập tức làm Từ Tử Nham phát hiện huyết dịch khác thường trong cơ thể Tử Dung.
Trong lòng Từ Tử Nham cực kỳ rối rắm, thậm chí có loại mờ mịt. Anh không hiểu, vì sao anh đã thay đổi số phận Tử Dung, nhưng y vẫn tu luyện Huyết hải tâm kinh.
Từ Tử Nham cũng không phải ngu ngốc, cho tới bây giờ anh chỉ là chưa từng nghĩ Tử Dung sẽ lừa dối anh. Hơn nữa Từ Tử Nham cũng không hiểu, nếu Tử Dung không rớt xuống hang rắn kia, vậy đến tột cùng là y lấy được Huyết hải tâm kinh ở đâu?
Thở dài thườn thượt một hơi, cảm giác của Từ Tử Nham với Tử Dung càng phức tạp hơn, nếu nói may mắn duy nhất chính là —— tuy Tử Dung tu luyện Huyết hải tâm kinh, nhưng y chưa từng lạm sát kẻ vô tội đi.
Cho nên nói —— hiện tại Tử Dung chưa tính là Ma tu?
Nhớ lại ban đầu La Đại Cước đã từng nói những lời này, cuối cùng Từ Tử Nham cũng có thể an ủi bản thân anh còn không quá thất bại.
Cho dù đệ đệ của mình tu luyện ma công dưới tình huống mình không hề biết; cho dù —— đệ đệ vốn thẳng tắp đột nhiên thay đổi tính hướng thích mình…
(╯‵□′)╯︵┻━┻, cảm giác mình làm ca ca càng thất bại đúng không!!!
Không nhìn biểu tình hoảng sợ của Tưởng Ưng ở bên cạnh, Từ Tử Nham ảo não đập đầu vào tường vài cái. Sau khi đập xong, anh dùng lực vuốt mặt một cái. Lão tử ù ù cạc cạc xuyên đến thế giới gay khắp miền quê này còn có thể kiên cường sống sót, chút đả kích ấy tính là cái gì??
Không phải chỉ là Huyết hải tâm kinh thôi sao? Học đi học đi! Tính chất vũ khí, vĩnh viễn đều do người điều khiển quyết định, chỉ cần Tử Dung không làm vậy, dù y tu luyện Huyết hải tâm kinh thì thế nào!!
Về phần nói thích gì đó, lúc trước không phải anh đã nhận định Tử Dung chỉ là nhất thời mê hoặc sao? Sớm muộn có một ngày Tử Dung sẽ tỉnh lại, sau đó phát hiện nữ nhân tốt hơn, cuối cùng tất cả đều sẽ quay lại quỹ đạo bình thường!
Ông trời xấu xa, ông chơi không chết ta được! Ta chính là không đi theo cốt truyện, ông có thể làm gì ta!
Từ Tử Nham giận dữ giơ ngón giữa lên trời, ý chí chiến đấu trong lòng dâng đến tột đỉnh.
“Ưm…” Từ Tử Dung ăn đan dược trị thương La Đại Cước chuẩn bị cho bọn họ. Nguyên Anh Đạo Quân ra tay đương nhiên không phải vật phàm. Nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Từ Tử Dung dần tỉnh lại trong cơn mê man, trong một lúc không thể bổ máu lại được, nhưng kinh mạch trong cơ thể bị hao tổn cũng đã được tu bổ.
“Tử Dung, đệ thế nào?” Vừa thấy Tử Dung tỉnh lại, Từ Tử Nham lập tức xông tới. Dù muốn tạo khoảng cách với Tử Dung, nhưng quanh năm tích lũy thói quen, không phải trong chốc lát có thể thay đổi.
“Ừ… Không sao.” Sắc mặt Tử Dung vẫn tái nhợt như cũ, y cố gắng cười một cái, thành công khởi động thuộc tính sủng ái đệ đệ của Từ Tử Nham.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ừ… Bị đánh hội đồng, chật vật chạy trốn.
Từ Tử Nham yên lặng gật đầu, anh cũng không rõ ma cảnh là dạng địa phương gì, nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh, bất luận thế nào cũng không giống cái loại thiên đường an nhàn.
Chuyện tình cảm của Tử Dung có thể nói sau, nếu bọn họ đều tặng mạng nhỏ ở chỗ này, vậy cũng thực sự là nghỉ khỏe.
“Grào!” Dường như phát hiện con mồi của mình dự định chạy, con thằn lằn ba mắt từ trong nham thạch nóng chảy ngẩng đầu, phụt một tiếng phun ra một viên hỏa cầu lớn.
Thần sắc Từ Tử Dung bất biến, trong phút chốc, huyết đằng từ dưới đất dài ra, chỉ là lúc này huyết đằng chỉ có kích thước phân nửa so với bình thường, rõ rành bị hoản cảnh ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Hỏa cầu thật lớn bay vèo vèo về phía hai người, con Thằn Lằn Hỏa Nham kia liên tục phun ra vài hỏa cầu, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đứng cách đó không xa cũng nằm trong phạm vi công kích của nó.
Huyết đằng cũng không giống trước có thể quất bay hỏa cầu, ngược lại là bị thiêu thành tro. Từ Tử Dung khẽ cau mày, lần thứ hai phóng ra hai gốc huyết đằng, khó khăn lắm mới triệt tiêu hỏa cầu trong công kích đầu tiên của nó.
“Lực công kích của yêu thú ở đây rất mạnh, tất cả mọi người cẩn thận một chút.” Từ Tử Nham thấy huyết đằng dễ dàng bị đốt thành bã, vội nhắc nhở Tưởng Ưng cẩn thận.
Ánh mắt Tưởng Ưng lóe lên, trở tay cõng Phương Thiên Duệ hôn mê trên lưng, sử dụng đai lưng cột chắc. Bản thân Tưởng Ưng thì vung trường tiên lên, rất nhanh liền đánh bay vài viên hỏa cầu.
Từ Tử Nham giương cung cài tên, một Lôi linh tiễn màu xanh bắn về phía con Thằn Lằn Hỏa Nham kia, con Thằn Lằn Hỏa Nham cũng không tỏ ra yếu thế, phát một tiếng gầm nhẹ, vẫy đuôi vọt tới chỗ bọn họ.
Ở xa còn không nhìn ra, con Thằn Lằn Hỏa Nham này dài chừng hơn mười thước, phía sau bao phủ một tầng giáp ngọc lưu ly, lưu chuyển một tầng hồng văn nhàn nhạt.
Năng lực chiến đấu của Thằn Lằn Hỏa Nham cực kỳ mạnh mẽ, một miệng răng nhọn nhìn qua cực kỳ nguy hiểm. Đuôi lớn đập bộp bộp trên đất, mặt đất liền xuất hiện thêm mấy cái khe.
Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham cũng không phát huy hiệu quả hữu hiệu, tầng tầng lân giáp của con Thằn Lằn Hỏa Nham kia có tác dụng rất tốt.
“Ta đến chủ công!” Từ Tử Nham hét lớn một tiếng, mũi tên trong tay bắn ra hàng loạt, mặc dù không có cách làm tổn hại quá lớn cho con Thằn Lằn Hỏa Nham, nhưng thành công khơi dậy lửa giận của nó.
Huyết đằng của Từ Tử Dung cũng không thích hợp phát huy trong hoàn cảnh này, chỉ có thể lui đến bên cạnh Từ Tử Nham, phụ trách phòng ngự cho anh.
Thằn Lằn Hỏa Nham bò trên mặt đất cực nhanh, hầu như trong nháy mắt vọt tới trước mặt Từ Tử Nham. Sau khi nghe tiếng kêu, Từ Tử Nham bay nhanh ra, tránh cái miệng rộng mang theo hai hàng răng nhọn.
“Cẩn thận!” Tưởng Ưng hét lớn một tiếng, trường tiên tung bay, tát bay vài hỏa cầu cực lớn âm thầm đánh lén Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham thấy thế liền biến sắc, con Thằn lằn Hỏa Nham dây dưa với anh cũng không thả ra bất kỳ pháp thuật nào, đây cũng chứng minh…
“Mau chạy đi!” Từ Tử Nham đám đầu ba mắt nhô ra khỏi dung nham, nhất thời phát khổ trong lòng. Từ buổi sáng anh đã bị vây trong chiến đấu kịch liệt, căn bản không có thời gian khôi phục linh lực bị hao tổn.
Nếu chỉ có một con Thằn Lằn Hỏa Nham, có thể anh, Tử Dung và Tưởng Ưng phối hợp giết chết, nhưng hôm nay trong tầm mắt của anh, có ít nhất hai mươi con Thằn Lằn Hỏa Nham trở lên.
Từ Tử Nham quyết định thật nhanh, lựa chọn rút lui, ba người bọn họ thêm một Phương Thiên Duệ đang hôn mê, đối mặt với nhiều Thằn Lằn Hỏa Nham như vậy, đủ để bồi mạng thành bữa ăn cho chúng nó.
May mà trên phương diện tốc độ, Thằn Lằn Hỏa Nham rất bình thường, hơn nữa đây cũng không phải loại động vật quần cư phối hợp săn bắn, cho nên bọn họ rất dễ dàng bỏ chạy khỏi vòng vây của Thằn Lằn. Thậm chí Từ Tử ham còn lợi dụng một lần phản kích bất ngờ, giết chết một con Thằn Lằn Hỏa Nham.
Chật vật chạy trốn gần nửa ngày, đám người bọn họ mệt mỏi rã rời không chịu nổi, từ trên phi kiếm rơi xuống.
Phải nói bọn họ xui xẻo cũng thật là xui xẻo, vốn khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi đám Thằn Lằn Hỏa Nham mang thù cùng gian xảo, kết quả đang trên đường phi hành, lại gặp một đám Cưu Kiêu quấn lên.
Đám Cưu Kiêu này tương đối khó chơi, tuy rằng thực lực không đủ, nhưng có thể phi hành. Trong quá trình bọn chúng try kích Từ Tử Nham, còn không ngừng gọi bằng hữu, làm đội ngũ truy đuổi bọn họ càng khổng lồ.
Sau cùng là Từ Tử Dung nhìn không nổi nữa, lặng lẽ mở ra huyết võng vô hình, dùng linh lực tạo thành tơ máu vừa mảnh vừa chắc, vài sợi tơ máu liền có thể làm thành một tấm lưới, phàm là Cưu Kiêu bay qua đều bị cắt thành từng cục thịt nát.
Ba năm con Cưu Kiêu bay nhanh nhất là xui xẻo nhất, bọn nó dùng thân thể để cảnh cáo đồng tộc. Còn những con Cưu Kiêu còn lại cũng không dám… Tùy tiện tiếp cận đám người Từ Tử Nham nữa, lúc này đám người Từ Tử Nham mới chạy thoát được.
“Phù, phù, mệt chết đi được…” Tưởng Ưng thở phì phò từng ngụm, tê liệt ngồi tạm trong một hang động, mồ hôi đầm đìa. Phương Thiên Duệ được hắn bảo vệ tốt trong ngực, không có bất kỳ thương tổn gì.
Từ Tử Nham cũng chảy đầy mồ hôi, linh lực trong cơ thể bị tiêu hao không còn, ngay cả kinh mạch trong cơ thể vì tiêu hao vừa nãy mà ẩn ẩn đau.
Tình trạng của Từ Tử Dung còn tệ hơn anh, đồng dạng là chạy thục mạng, nhưng cuối cùng Từ Tử Dung cũng bùng nổ dùng một phần ba máu trong cơ thể. huyết võng trong Huyết hải tâm kinh cũng không phải pháp thuật cao thâm gì, nhưng nếu muốn ngưng kết ra tơ máu cắt đám Cưu Kiêu da dày, Từ Tử Dung phải hao tổn tinh lực cực lớn.
Đừng nhìn Cưu Kiêu tầm thường, nhưng nó cũng là yêu thú ngưng mạch kỳ hàng thật giá thật. Từ Tử Dung gian trá hơn nữa, thực lực trở lại cường thịnh, vượt cấp khiêu chiến cũng không thể không trả giá đắt.
“Tử Dung, đệ không sao chứ?” Từ Tử Nham mạnh mẽ đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tử Dung.
Từ Tử Dung cố nén đau nhức như đan điền muốn vỡ vụn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sao.”
Từ Tử Nham lo lắng nhìn Từ Tử Dung, dù y không nói, làm sao anh không nhìn ra đối phương rất suy yếu. Anh siết chặt tay, loại cảm giác bất lực này làm anh rất khó chịu, nhịn không được đập một quyền lên tường đá.
Huyệt động hiện tại bọn họ đang ẩn nấp là trên vách đá một ngọn núi màu xám đen, cửa động được làm rất khéo léo, trên cơ bản giảm thiểu khả năng bị người phát hiện. Trải qua một phen truy đuổi vừa rồi, Từ Tử Nham phát hiện tuy hoàn cảnh ở ma cảnh này ác liệt, nhưng linh khí lại cực kỳ dư thừa, thậm chí so với tầng một của Kỳ Lân Tháp còn nhiều hơn.
Trong lòng anh khẽ động, trong đầu liền có dự định. Anh cách đột phá ngưng mạch kỳ cũng chỉ là một con đường, hiện tại bọn họ bị vây ở chỗ này không chỗ cầu cứu, cùng với kỳ vọng cứu viện hư vô mờ mịt, không bằng tự thân vận động, cố gắng tu luyện tranh thủ tiến vào ngưng mạch kỳ.
Lối vào sơn động bị Tử Dung bố trí một trận pháp, hiệu quả chỉ có thể nói là bình thường, thế nhưng dưới tình huống không có tu sĩ nhân loại, gạt đám yêu thú này cũng dư dả.
Con thỏ của Tử Dung từ đầu đến cuối cũng không ra tay, cứ ngồi trên vai Tử Dung vui vẻ nhai cà rốt. Trong lòng Từ Tử Nham phiền muộn, nhưng cũng không có biện pháp gây khó dễ cho nó.
Đút viên đan dược chữa thương tiếp theo cho Từ Tử Dung, nhìn y ngủ say, lúc này Từ Tử Nham mới mím chặt môi, thần sắc nghiêm túc vươn tay phủ lên mạch môn của Từ Tử Dung.
Tưởng Ưng thấy thế liền nhíu mày, lập tức giả vờ cái gì cũng không thấy.
Chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ, không có chỗ cho Tưởng Ưng xen vào, bất luận quan hệ giữa bọn họ biến thành kết quả gì, đều không phải một người hầu như hắn có thể can thiệp.
Đối với động tác của Từ Tử Nham, dường như Phấn Mao có hơi bất ngờ, nhưng nó cũng không có bất kỳ ngăn cản nào, vẫn bình tĩnh tiếp tục nhai cà rốt.
Từ Tử Nham có hơi bất an, rõ ràng ngón tay đã chạm đến làn da Tử Dung, nhưng lại không thể quyết đoán dùng linh lực dò xét trong cơ thể y.
Đầu ngón tay anh phủ lên mạch môn của Tử Dung chừng nửa chén trà, cuối cùng mới thở dài một tiếng, dùng linh lực đưa vào cơ thể y.
Một lát sau, anh thu tay về, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung hết sức phức tạp.
Nếu Từ Tử Dung còn tỉnh táo, tất nhiên có thể che giấu dị thường trong cơ thể, nhưng hôm nay bởi vì trị liệu vết thương đã lâm vào ngủ say, lập tức làm Từ Tử Nham phát hiện huyết dịch khác thường trong cơ thể Tử Dung.
Trong lòng Từ Tử Nham cực kỳ rối rắm, thậm chí có loại mờ mịt. Anh không hiểu, vì sao anh đã thay đổi số phận Tử Dung, nhưng y vẫn tu luyện Huyết hải tâm kinh.
Từ Tử Nham cũng không phải ngu ngốc, cho tới bây giờ anh chỉ là chưa từng nghĩ Tử Dung sẽ lừa dối anh. Hơn nữa Từ Tử Nham cũng không hiểu, nếu Tử Dung không rớt xuống hang rắn kia, vậy đến tột cùng là y lấy được Huyết hải tâm kinh ở đâu?
Thở dài thườn thượt một hơi, cảm giác của Từ Tử Nham với Tử Dung càng phức tạp hơn, nếu nói may mắn duy nhất chính là —— tuy Tử Dung tu luyện Huyết hải tâm kinh, nhưng y chưa từng lạm sát kẻ vô tội đi.
Cho nên nói —— hiện tại Tử Dung chưa tính là Ma tu?
Nhớ lại ban đầu La Đại Cước đã từng nói những lời này, cuối cùng Từ Tử Nham cũng có thể an ủi bản thân anh còn không quá thất bại.
Cho dù đệ đệ của mình tu luyện ma công dưới tình huống mình không hề biết; cho dù —— đệ đệ vốn thẳng tắp đột nhiên thay đổi tính hướng thích mình…
(╯‵□′)╯︵┻━┻, cảm giác mình làm ca ca càng thất bại đúng không!!!
Không nhìn biểu tình hoảng sợ của Tưởng Ưng ở bên cạnh, Từ Tử Nham ảo não đập đầu vào tường vài cái. Sau khi đập xong, anh dùng lực vuốt mặt một cái. Lão tử ù ù cạc cạc xuyên đến thế giới gay khắp miền quê này còn có thể kiên cường sống sót, chút đả kích ấy tính là cái gì??
Không phải chỉ là Huyết hải tâm kinh thôi sao? Học đi học đi! Tính chất vũ khí, vĩnh viễn đều do người điều khiển quyết định, chỉ cần Tử Dung không làm vậy, dù y tu luyện Huyết hải tâm kinh thì thế nào!!
Về phần nói thích gì đó, lúc trước không phải anh đã nhận định Tử Dung chỉ là nhất thời mê hoặc sao? Sớm muộn có một ngày Tử Dung sẽ tỉnh lại, sau đó phát hiện nữ nhân tốt hơn, cuối cùng tất cả đều sẽ quay lại quỹ đạo bình thường!
Ông trời xấu xa, ông chơi không chết ta được! Ta chính là không đi theo cốt truyện, ông có thể làm gì ta!
Từ Tử Nham giận dữ giơ ngón giữa lên trời, ý chí chiến đấu trong lòng dâng đến tột đỉnh.
“Ưm…” Từ Tử Dung ăn đan dược trị thương La Đại Cước chuẩn bị cho bọn họ. Nguyên Anh Đạo Quân ra tay đương nhiên không phải vật phàm. Nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Từ Tử Dung dần tỉnh lại trong cơn mê man, trong một lúc không thể bổ máu lại được, nhưng kinh mạch trong cơ thể bị hao tổn cũng đã được tu bổ.
“Tử Dung, đệ thế nào?” Vừa thấy Tử Dung tỉnh lại, Từ Tử Nham lập tức xông tới. Dù muốn tạo khoảng cách với Tử Dung, nhưng quanh năm tích lũy thói quen, không phải trong chốc lát có thể thay đổi.
“Ừ… Không sao.” Sắc mặt Tử Dung vẫn tái nhợt như cũ, y cố gắng cười một cái, thành công khởi động thuộc tính sủng ái đệ đệ của Từ Tử Nham.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ừ… Bị đánh hội đồng, chật vật chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.