Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 128

Yên Diệp

09/11/2020

Edit: Qiezi

“Tê tê!” Nhện lớn phát ra tiếng tê tê liền làm Từ Tử Nham từ trong suy nghĩ hỗn độn giật mình tỉnh giấc. Anh lên tinh thần nhìn con nhện kim đan trung kỳ kia, trong đầu suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giải quyết nó.

Dù đã đột phá ngưng mạch kỳ, anh và con nhện lớn này cũng chênh lệch tròn một cảnh giới, nếu muốn giết chết nó, chỉ có thể ——

Thần sắc hơi đanh lại, trong lòng Từ Tử Nham có quyết định, anh buông lỏng áp chế đan điền, Thanh Tiêu Thần Lôi vẫn đang dây dưa với Tử Tiêu Thần Lôi bắt được cơ hội này, đột nhiên bộc phát ra.

Từ Tử Nham bỗng nhiên nhảy một cái, từ bên trong Phương Cách nhảy ra ngoài, nhện nhỏ xung quanh chen chúc tới, con nhện lớn kia cũng nhanh chóng quay đầu lại, vọt về phía anh.

Giương cung, cài tên, sau khi nhảy ra khỏi Phương Cách, Từ Tử Nham liền làm hai động tác, hai đạo Thần Lôi bên trong đan điền như bị cái gì kích thích, điên cuồng ào vào trong cơ thể anh, dọc theo kinh mạch xông đến lòng bàn tay.

Một Lôi linh tiễn đen nhánh xen lẫn hai màu lôi quang tím xanh hình thành trong tay Từ Tử Nham, sấm chớp đùng đùng vang dội nổ xung quanh, thậm chí mấy con nhện nhỏ cũng không dám tới gần.

Trên mặt Từ Tử Nham lộ ra vẻ thống khổ, anh mới vừa nhảy vào ngưng mạch kỳ không lâu, kinh mạch trong cơ thể đột nhiên phải chịu đựng hai loại lực lượng dây dưa công kích nhau, liền gánh nặng kinh khủng, thậm chí dường như có xu thế nổ tung tóe.

Chẳng qua là đối mặt với nhện lớn vừa có thực lực siêu quần hơn nữa cực kỳ cố chấp, Từ Tử Nham chỉ có thể tử chiến đến cùng. Thắng, mang theo chiến lợi phẩm của mình và linh sủng vô dụng rời khỏi nơi này (con cừu nhỏ: =.=).

Thua… Mười tám năm sau lại là một hảo hán!

Ong!

Hai đạo Thần Lôi quấn lấy nhau mà thành Lôi linh tiễn phát ra tiếng ong ong rõ ràng, con nhện lớn kia dường như cũng phát hiện một kích bất phàm này của Từ Tử Nham, tốc độ xông tới cũng chậm hơn rất nhiều.

Nó không ngừng ra lệnh nhện nhỏ tấn công, dường như muốn lợi dụng nhện nhỏ tiêu hao linh lực của Từ Tử Nham. Nhưng hai đạo thần lôi Tử Thanh tạo thành Lôi linh tiễn tản ra uy áp cực lớn, làm những con nhện nhỏ này không dám tới gần.

“Lôi Xà Bạo Liệt Tiễn!” Ánh mắt Từ Tử Nham trầm xuống, đầu ngón tay buông lỏng, ong một tiếng, trường tiễn đen nhánh lên tiếng trả lời, mang theo lôi quang quấn quít vang dội, bay đến đầu con nhện lớn.

Mũi tên vừa ra tay, Từ Tử Nham liền xụi lơ ngồi trên mặt đất, một mũi tên này rút sạch tất cả linh lực trong cơ thể anh, lực lượng mang tính hủy diệt của hai đạo Thần Lôi dây dưa với nhau xông vào kinh mạch dường như làm anh đau, nếu không phải anh vừa đột phá ngưng mạch kỳ, chỉ sợ hiện tại anh đã chết vì kinh mạch nổ tung.

Chẳng qua là tuy anh không chết, nhưng tình huống cũng không tốt gì. Lực lượng của hai đạo Thần Lôi Tử Thanh vượt xa giới hạn thừa nhận của anh, một kích vừa nãy tiêu hao đa phần lực lượng của Tử Tiêu Thần Lôi, nhưng giảm bớt những lực lượng đó anh vẫn không thể cắn nuốt hết lực lượng còn sót lại.

Công pháp của vị tiền bối kia trong Thanh linh bí cảnh chủ trương tiến hành theo chất lượng, nếu không phải nguy hiểm đến sinh mệnh, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không mạo hiểm trực tiếp cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi.

Lúc này Từ Tử Nham thật giống như một người mập ăn nhiều đến không thở nổi, tia Thanh Tiêu Thần Lôi cắn nuốt trong đan điền chỉ là lực lượng hệ lôi căn nguyên nhất của Tử Tiêu Thần Lôi, mà những linh lực khác, đều bị nó cưỡng chế nhét vào trong cơ thể Từ Tử Nham.

Linh lực làm kinh mạch toàn thân phình lên, Từ Tử Nham xụi lơ trên mặt đất không thể động đậy. May mắn là một bộ phận lực lượng cuồng bạo nhất của Tử Tiêu Thần Lôi bị anh sáp nhập vào mũi tên kia, hiện tại tuy anh không thể nhúc nhích, nhưng chỉ cần tiêu hóa hết linh lực mà Thanh Tiêu Thần Lôi nhét vào cơ thể anh, chẳng những không có bất kỳ tổn hại, mà còn có thể làm tu vi của anh cao thêm một tầng.

—— Điều kiện tiên quyết là anh có thể sống sót trong lần chiến đấu này.

Con nhện lớn kia thấy mũi tên đen nhánh xen lẫn tím xanh bay về phía no, mấy con mắt kép còn lại liền toát ra vẻ kiêng kỵ.

Chẳng qua chỉ có một mũi tên, rất khó phong tỏa động tác của nó, giống như ban đầu ở Ô Đề thành, mũi tên kia nhất định phải phối hợp với Từ Tử Nham, mũi tên bắn không trúng mục tiêu, uy lực lớn hơn nữa cũng không có tác dụng gì.



Tám chân nhện lớn di chuyển thật nhanh, nghiêng người tránh mũi tên kia. Mấy con mắt kép màu đen của nó nhìn Từ Tử Nham đã mất đi sức chiến đấu với ánh mắt tham lam, khối điểm tâm nhỏ mỹ vị này, rốt cuộc vẫn rơi vào tay nó.

Từ Tử Nham hơi nhếch môi, làm một cung thủ, làm sao anh có thể mong đợi đối phương không né tên?

Lôi Xà Bạo Liệt Tiễn tương đương với tổ hợp của Lôi Xà Băng Liệt và Lôi Linh Tiễn, trong nháy mắt khi mũi tên lướt qua bên người nhện lớn ——

Ầm một tiếng, mũi tên đen nổ tung, bộc phát ra chín con lôi mãng cự đại to cỡ bắp đùi.

Nhện lớn cực kỳ hoảng sợ, trong miệng dốc sức phát ra âm thanh cùm cụp, cố gắng thoát khỏi phạm phi công kích của chín con lôi mãng. Nhưng Từ Tử Nham dồn hết toàn lực trong một kích làm sao cho nó cơ hội tránh thoát như vậy?

Chín con lôi mãng thô to như lồng thú vây nhện lớn bên trong, những lôi mãng này quấn nhau lại nổ tung, nhện lớn liền bị nổ gào khóc thảm thiết, chân cũng bị nổ gãy vài cái.

Đợi khi chín con lôi mãng vì nổ tung mà tản ra lượng lớn năng lượng, bọn chúng biến thành chín con lôi xà to bằng ngón tay.

Nhện lớn bị gãy chân ngã nhào trên đất, chảy ra một lượng lớn máu xanh, toàn bộ mắt kép của nó đã mù, trên lớp vỏ thật dày bên ngoài cũng xuất hiện rất nhiều vết thương.

Cho dù như vậy, con nhện lớn này vẫn không đánh mất sinh mệnh, nó kêu tê tê đầy thê lương, giống như đang phát tiết oán hận trong lòng.

“Lôi Xà Giảo Sát!”

Rốt cuộc, Từ Tử Nham dùng con bài tẩy cuối cùng học từ Tử Tiêu Cửu Biến.

Chín con lôi xà dài nhỏ đột nhiên trói chặt lại, từng con siết chặt trên người nhện lớn. Nhện lớn hoảng sợ gào lên, nhưng chín con lôi xà như lưỡi đao sắc bén, nhanh chóng cắt vào thân thể nó.

Đợi đến cuối cùng chín con lôi xà hoàn toàn hao hết năng lượng rồi biến mất, nhện lớn đã không còn nhìn ra nguyên hình, chỉ để lại thịt nát đầy đất.

“Phù… Phù…” Từ Tử Nham thở phì phò.

Lôi Xà Giảo Sát là chiêu thức tiếp theo của Lôi Xà Bạo Liệt Tiễn, cũng là lá bày tẩy Từ Tử Nham giấu sâu nhất.

Lúc trước anh gặp những kẻ địch kia chưa có ai có thể ép anh lấy ra một chiêu này, đặc điểm lớn nhất của chiêu này đó là tính bất ngờ, ai cũng không nghĩ tới, Lôi Xà Bạo Liệt Tiễn vốn đã có uy lực kinh người lại vẫn có thể chuyển hóa thành một sát chiêu khác, nếu sau khi đối phương chống đỡ Lôi Xà Bạo Liệt Tiễn liền buông lỏng, Lôi Xà Giảo Sát tuyệt đối có thể cho hắn một ‘Kinh hỉ’ thật lớn.

Sau đi nhện lớn hoàn toàn tử vong, xung quanh vẫn còn nhện nhỏ yếu ớt nằm trên mặt đất, lúc nào cũng có thể di động. Những con nhện nhỏ này hoàn toàn phụ thuộc vào nhện lớn mà sinh sống, một khi nhện lớn chết đi, bọn nó cũng sẽ chết theo.

Trong mắt cừu nhỏ không còn là sự tán thưởng mà là vui mừng trắng trợn. Nó trăm triệu lần không ngờ Từ Tử Nham sẽ xuất sắc như thế, thậm chí tiêu diệt được con nhện lớn kim đan trung kỳ kia.

Với tu vi trúc cơ hậu kỳ (tuy rằng nửa chừng đột phá đến ngưng mạch kỳ) đối khoáng với kim đan trung kỳ mà không yếu thế, chủ nhân như vậy, cho dù là nó cũng không thấy nhiều.

Ban đầu có nghĩ Từ Tử Nham có thể chạy trốn dưới sự truy đuổi của nhện lớn cũng đã không tệ, không ngờ chủ nhân mới này lại cho nó một kinh hỉ lớn như vậy.

Không có nguy hiểm tính mạng, Từ Tử Nham đuối sức từ lâu yên tâm ngất đi.

Trên thực tế, anh cũng không thể không hôn mê bất tỉnh, từ khi nuốt Tử Tiêu Thần Lôi, đến đột phá ngưng mạch kỳ, rồi đến tranh thủ dùng toàn bộ linh lực và một bộ phận lực lượng cuồng bạo trong Tử Tiêu Thần Lôi phóng ra một kích sau cùng, tâm lực* của Từ Tử Nham đã hao hết từ lâu, có thể kiên trì đến bây giờ đã là một kỳ tích.



(Tâm lực: Tâm tư và lao lực.)

Mắt thấy chủ nhân mới của mình ngất đi, con cừu nhỏ lanh lợi nhảy đến bên cạnh anh.

Nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ mê man hồi lâu, con cừu nhỏ mới thở một hơi, được rồi, người này thoạt nhìn không giống như đoản mệnh, vậy nó đi theo anh vào xã hội một chuyến đi.

“Tê tê tê…”

Xung quanh lại vang lên tiếng tê tê quen thuộc, âm thanh cùm cụp đã từng biến mất cũng bắt đầu vang lên ngày càng nhiều.

Con cừu nhỏ nhìn những sinh vật giấu trong bóng tối đầy khinh thường, lộ ra biểu tình cười lạnh.

“Đồ ăn…” Một âm thanh khàn khàn thô ráp từ bên trên cừu nhỏ truyền tới.

Con cừu nhỏ ngẩng đầu, bên trên cách đó không xa, rõ ràng là một con nhện còn to hơn con lúc nãy, đang treo ngược trên không trung.

Con nhện kia chỉ có sáu chân, nhưng nó vốn thông minh, lại có thân thể nữ tính thon thả. Thân thể cũng không hoàn chỉnh, nửa người dưới biến mất trong thân thể con nhện, khuôn mặt cũng có thể nói là thanh tú, miệng anh đào nhỏ hé ra, lại hé đến mang tai, lộ ra hai răng nanh thật lớn.

Nhện cái phát ra âm thanh tê tê, mở ‘Cái miệng nhỏ nhắn’ còn sót lại vài giọt chất lỏng trong suốt. Những chất lỏng kia nhỏ xuống mặt đất, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ làm tan hòn đá trên đất, trên mặt đất để lại một hố sâu không nhỏ.

“Cút!” Con cừu nhỏ đột nhiên há mồm rít gào một tiếng, biểu đạt ý niệm rõ ràng.

Con nhện cái kia như có chút không cam lòng, nó không ngừng phát ra âm thanh cùm cụp, xung quanh cừu nhỏ lại một lần nữa tuôn ra số lượng lớn nhện nhỏ.

“Grào!” Ánh mắt cừu nhỏ lạnh lẽo, há mồm ra, trong thoáng chốc thân hình lớn lên, liền hóa thành một quái vật mặt người thân dê.

Liền thấy nó há mồm dùng sức hút một cái, phần lớn nhện nhỏ như thủy triều bị nó hút vào trong miệng. Ngay cả con nhện cái treo người giữa không trung cũng bị cỗ áp lực này hút lung lay sắp ngã, liền cực kỳ hoảng sợ bám vào vách đá.

Con cừu nhỏ vừa mở miệng liền nuốt vô số nhện nhỏ, nó ngậm miệng lại, vừa nhấm nuốt vừa nhìn chằm chằm nhện cái, dường như đang đánh giá mùi vị của nhện cái.

Nhện cái sợ hãi, nó nghe thấy phu quân cầu cứu mới vội vã chạy đến, vốn cho rằng nhờ vào tu vi nguyên anh kỳ của mình, dưới khe này rất khó có kẻ địch nào có thể tạo thành uy hiếp với nó, nhưng ai có thể ngờ ở nơi đây lại cất giấu một sát thần như hế!

Đối với yêu thú mà nói, sau khi chúng nó thức tỉnh linh trí, là có thể có đầy đủ tri thức từ huyết mạch truyền thừa, cho nên con nhện cái dễ dàng nhận ra thân phận Thao Thiết.

Con Thao Thiết này chính là thần thú, yêu thú nguyên anh kỳ như nhện cái căn bản không cùng một cấp bậc với thần thù, dù nó có gan tới đâu cũng không dám đối nghịch với Thao Thiết… Huống chi, chỉ là một con phu quân mà thôi, ngoại trừ con này, nhện cái còn có ít nhất hai ba chục phu quân dự phòng.

Dù sao khi kỳ sinh sản qua đi, mình cũng sẽ ăn tươi con nhện kia, cho nên vẫn đừng vì một con đực mà đối đầu với Thao Thiết…

Nhện cái co thành một đoàn, cũng không dám khiêu khích uy nghiêm của Thao Thiết. Trên thực tế nó ước gì bản thân đừng bao giờ xuất hiện, phải biết rằng, đối mặt với loại mãnh thú này, có thể còn mạng hay không hoàn toàn xem tâm tình đối phương.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Khụ khụ… Con cừu nhỏ bại lộ bản tính… ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook