Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 139

Yên Diệp

09/11/2020

Edit: Qiezi

Ngưng mạch hậu kỳ, được gọi là nửa bước vào Kim Đan, trong nháy mắt khi đột phá ngưng mạch hậu kỳ, có thể cảm ngộ các loại huyền ảo của kim đan kỳ. Trải qua cảm ngộ như vậy, tu sĩ cũng có thể tăng xác xuất thành công đột phá kim đan kỳ, chỉ là dựa theo cảm ngộ khác nhau, tỷ lệ nâng cao của mỗi người cũng khác nhau.

“Quay về cho nhóm Tưởng Ưng dùng một lần đi.” Từ Tử Nham đột nhiên mở miệng nói.

“Được.” Từ Tử Dung cười khẽ, đồng ý.

Trải qua mấy ngày nay cùng chung hoạn nạn, trên cơ bản, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đã đạt được sự tán thành của hai huynh đệ Từ gia. Tuy rằng Ngũ Hành Lăng Tinh quý giá, nhưng dùng để kéo sự tín nhiệm của thuộc hạ vẫn khá hời. Hơn nữa với tính cách của Từ Tử Dung, đã hạ huyết khế trên người ca ca, làm sao lại không giữ lại đường lui trên người Tưởng Ưng?

Chỉ là, y đặt thứ kia, chỉ cần không kích thích ra, đối với Tưởng Ưng cũng sẽ không có bất kỳ tổn hại nào, cho nên y cũng không lo đối phương sẽ phát hiện.

Hai huynh đệ cất Ngũ Hành Lăng Tinh xong, sau đó cực khổ đào các loại khoáng cộng sinh được khảm trên vách tường xung quanh đường hầm. Những khoáng cộng sinh này có giá trị khác nhau, số lượng cũng không ít, hai người tốn gần ba ngày, mới đào xong các khoáng cộng sinh có thể lấy trong danh sách.

Nhìn các khoáng thạch thuộc tính hiếm chất đầy trong túi càn khôn, Từ Tử Nham cười không khép miệng.

Cái gì gọi là một đêm phất nhanh? Đây là một đêm phất nhanh chân chính.

Không nói đến Ngũ Hành Lăng Tinh quý giá kia, chỉ dựa vào những khoáng cộng sinh này đổi linh thạch, cũng đủ cho bọn họ tu luyện một hơi đến nguyên anh kỳ còn dư! Nhấn mạnh, là bốn người đều tu luyện tới nguyên anh kỳ!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tình huống tốt đẹp nhất, dù sao loại vật như bình cảnh, không phải chỉ cần có linh thạch là có thể đột phá, hơn nữa hấp thu linh thạch cũng phải có mức độ, bằng không rất có thể sẽ để lại nội thương không thể chữa trị.

Một lần buôn bán lời đến đầy bồn đầy bát, Từ Tử Nham rạng rỡ từ trong đường hầm leo lên.

Tròn ba ngày không có tin tức, tuy rằng bọn họ đã nói với nhóm Tưởng Ưng, nhưng khẳng định hai người đó vẫn sẽ lo lắng.

“Hmm?” Vừa ra khỏi cửa động, ở cách đó không xa truyền đến từng đợt linh lực dao động.

Lòng tràn đầy vui sướng liền biến mất trong nháy mắt, tất cả tâm tình vui vẻ của Từ Tử Nham vào giờ khắc này bị phá hư hầu như không còn.

“Ta đi xem.” Anh nói xong, liền tung người chạy đến cửa vào mạch khoáng.

Dựa vào linh lực dao động, Từ Tử Dung suy đoán người đang đánh nhau bên kia có thể có tu vi không quá chênh lệch với Tưởng Ưng. Y cũng không vội ra tay, trái lại ngưng ra hai huyết thú, dùng đất lấp lại hang động bọn họ khai thác.

Trên cơ bản, hai người bọn họ đã đào hết khoáng cộng sinh phía dưới, dù còn để lại một ít, cũng không thể từ những khoáng cộng sinh bên trong mà suy đoán ra nơi này có Ngũ Hành Lăng Tinh mà khai quật.

Nếu Từ Tử Dung muốn bán khối Ngũ Hành Lăng Tinh này, nhất định sẽ ước gì tất cả mọi người biết Thôn Nhật thành bán Ngũ Hành Lăng Tinh, nhưng nếu muốn giữ lại cho ca ca dùng, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.

Đợi đến khi hai huyết thúc chôn xong cái cửa động, Từ Tử Nham cũng giải quyết xong tranh cãi bên kia, dẫn Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ quay về chỗ này.

Xung đột vừa nãy chỉ là ba tu sĩ nhàm chán hiểu lầm Tưởng Ưng là nữ tu giả nam trang bỏ trốn theo Phương Thiên Duệ, cho nên liền trêu chọc.

Nhưng Tưởng Ưng cũng không phải cái loại nhẫn nhịn, ngoại trừ Phương Thiên Duệ, hắn không thể chấp nhận người khác xem hắn là nữ nhân!

Hai bên một lời không hợp liền đánh nhau, ba người kia vốn muốn quấy rối Tưởng Ưng, liền dồn lực công kích lên người Phương Thiên Duệ.

Tưởng Ưng tức giận phát cuồng, nhưng hắn bị một tên tu sĩ có tu vi tương đương quấn lấy, căn bản không thể qua hỗ trợ.

Phương Thiên Duệ bị đánh cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải đã trải qua tôi luyện ở Viêm Ngục ma cảnh, chỉ sợ Phương Thiên Duệ đã sớm không kiên trì nổi, may mà lúc này, Từ Tử Nham xuất hiện.

Anh chỉ phóng ra một chút uy áp ngưng mạch hậu kỳ, liền làm ba tên tu sĩ kinh sợ, vội vội vàng vàng rút đi, một người trong đó còn bị Tưởng Ưng chém một kiếm vào lưng, xem chừng bị thương không nhẹ.

Từ Tử Nham cũng không đuổi tận giết tuyệt bọn họ, dù sao nhóm Từ Tử Nham sẽ lập tức rời đi, cho dù những người đó tìm người khác đến báo thù, cũng không có khả năng tìm được tung tích của nhóm Từ Tử Nham.

“Giải quyết xong rồi?” Từ Tử Dung tùy ý hỏi một câu.

“Ừ.” Từ Tử Nham gật đầu: “Bên này xử lý ổn cả chứ?”

“Cũng gần như xong rồi, cho dù có người phát hiện chỗ này, cũng không thể tìm được chúng ta.” Từ Tử Dung nói.

“Ta nói… Mới một tháng mà hai người đồng thời đột phá cảnh giới ban đầu… Đừng nói là hai người trốn phía dưới song tu đi?” Tưởng Ưng sợ hãi nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.

Vừa nãy Từ Tử Nham xuất hiện thì hơi thở của anh cũng đã dọa Tưởng Ưng nhảy dựng, không ngờ Từ Tử Dung cũng không kém một tấc, trong thời gian ngắn như vậy lại đột phá lần thứ hai.

Hắn biết lần trước Từ Tử Dung đột phá là vì ăn được Từ Tử Nham, nguyên dương hai người không mất, cho nên lần song tu đầu tiên hiệu quả cực kỳ kinh người.

Nhưng bây giờ cách lần đột phá trước của bọn họ chỉ mới một tháng, dù bọn họ song tu ngày đêm không ngừng nghỉ cũng không đạt được hiệu quả như vậy đi?

Hơn nữa lúc trước Tưởng Ưng phụ trách đi mua thức ăn, cho nên trong túi bọn họ có bao nhiêu linh thạch, đan dược, hắn biết rất rõ! Dù không để ý đến ảnh hưởng đến kinh mạch khi hấp thu một lượng lớn linh thạch và độc tố khi nuốt vô số đan dược, cộng mấy thứ kia lại, cũng tuyệt đối không thể làm hai người bọn họ cùng đột phá trong thời gian ngắn như vậy.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Từ Tử Nham đỏ bừng mặt, phẫn nộ quát.

Tuy rằng đã sớm ý thức được Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ sẽ đoán được trong ba ngày này Tử Dung làm gì anh, nhưng bị người tùy tiện nói ra, liền làm Từ Tử Nham nổi giận!

“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi.” Ánh mắt Tưởng Ưng liếc Từ Tử Dung đang mỉm cười với hắn, sau lưng Tưởng Ưng lạnh lẽo, cố gắng bù đắp chuyện mình lỡ lời.

Phương Thiên Duệ lén lút kéo tay áo Tưởng Ưng, ý bảo hắn im lặng, càng nói nhiều càng sai, lúc này, câm miệng vẫn tốt hơn…

Từ Tử Nham là người có da mặt mỏng nhất trong bốn người này, bị Tưởng Ưng vô ý trêu chọc khiến cho mặt đỏ tận mang tai, tuy Từ Tử Dung rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ bối rối của ca ca, thế nhưng nghĩ đến biểu cảm này là do người khác làm ra, chợt cảm thấy có chút khó chịu.

Liếc Tưởng Ưng đầy thâm ý, ghi thêm một khoản nợ của Tưởng Ưng vào sổ…

“Đi thôi.” Từ Tử Nham hạ giọng nói.



Không thể đặt Ngũ Hành Lăng Tinh trong túi càn khôn, mang theo thứ này rêu rao khắp nơi không khác gì tự tìm đường chết. Bốn người nhanh chóng rời khỏi mạch khoáng của Kỳ Liên gia, may là mạch khoáng này không quá phức tạp, mà Từ Tử Dung lại có số lượng lớn Huyết Sắt có thể dùng để dò đường, lúc này mới tránh được tất cả tu sĩ, rời khỏi đó bình yên vô sự.

Tuyệt nhất vẫn là Tưởng Ưng, thời điểm hắn tới gần cửa vào mạch khoáng, làm nổ một khối linh thạch trung phẩm. Lượng lớn linh khí như thủy triều chen chúc ra ngoài cửa động, liền hấp dẫn ba thủ vệ giữ cửa qua đây.

“Khốn nạn! Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt! Chỉ là một khối Hỏa Tinh, mấy người liền muốn giết ta, quả thực vô sỉ!” Tưởng Ưng vừa chạy vừa lớn tiếng mắng, dáng vẻ vì không chia của đồng đều mà cắt tình bằng hữu, đường ai nấy đi.

Ba gã tu sĩ thấy thế, liền nhìn nhau rồi bay về vị trí cũ, chuyện như vậy thường xảy ra ở mạch khoáng, đừng nói là một khối Hỏa Tinh, người ra tay tàn độc vì một khối linh thạch trung phẩm, bọn họ cũng từng thấy qua, sớm thấy cũng không kinh hãi gì.

Đợi đến khi bọn người Từ Tử Nham giận đùng đùng đi ra khỏi mạch khoáng, trên người bọn họ dính đầy mảnh nhỏ linh thạch, linh khí xung quanh cũng cực kỳ tán loạn, thoạt nhìn dáng vẻ bụi bặm dơ bẩn bị thua thiệt.

Tưởng Ưng chạy cực kỳ nhanh, trước khi đi còn không quên ghi tên ở chỗ một tu sĩ Kỳ Liên gia. Làm chủ nhân Thôn Nhật thành, không ai sẽ tùy tiện khiêu khích tu sĩ Kỳ Liên gia, rõ ràng là muốn chết.

Tuy rằng nhóm Từ Tử Nham cũng lộ vẻ buồn bực, nhưng rõ ràng không dám chống đối tu sĩ Kỳ Liên gia, thành thành thật thật đi qua ghi tên, xác nhận thời gian đào khoáng không quá một tháng, lúc này mới thả bọn họ đi.

Tưởng Ưng chạy nhanh hơn nhóm Từ Tử Nham một chút, ghi tên xong liền vội vàng chạy mất.

Đợi đến khi nhóm Từ Tử Nham ghi xong, đã không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Ưng từ lâu.

Nhưng nhóm Từ Tử Nham cũng không có ý định buông tha, ba người thương lượng một chút, liền đuổi theo theo phương hướng Tưởng Ưng chạy đi, thoạt nhìn chính là dáng vẻ không giết chết không bỏ qua.

Ba tu sĩ thờ ơ lạnh nhạt, không có ý muốn nhúng tay, vừa nãy nhóm Từ Tử Nham đăng ký đã bị kéo dài một ít thời gian, nếu tu sĩ thanh tú kia chạy không thoát, vậy chỉ có thể là mạng hắn không tốt.

Ba người này hoàn toàn không nghĩ tới, vì để bọn họ hiểu lầm bốn người này vì lợi ích mà phản bội nhau, đã thương lượng dàn xếp ở một hang động cách mạch khoáng bỏ hoang không xa.

Một khối linh thạch bị nổ mới có thể che giấu linh khí do Ngũ Hành Lăng Tinh tỏa ra trong một thời gian ngắn, nhưng nếu mang thứ này vào thành, hoàn toàn chính là tự rước phiền toái.

Từ Tử Dung đã sớm có chủ ý, muốn đem Ngũ Hành Lăng Tinh bỏ vào Phương Cách, chỉ là ca ca muốn cho Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ lĩnh ngộ một chút huyền ảo của Lăng Tinh, cho nên mới không nhét vào bên trong Phương Cách.

Tìm một góc không người, bố trí một vài trận pháp, sau đó Từ Tử Nham liền lấy Ngũ Hành Lăng Tinh ra, nói ra chuyện trước đó, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ rất cảm động.

Nói cho cùng, Tưởng Ưng chỉ là theo hầu Từ Tử Dung mà thôi, mà Phương Thiên Duệ lại càng không có quan hệ gì với bọn họ, thứ tốt như Ngũ Hành Lăng Tinh, cho dù Từ Tử Nham không nói một chữ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng anh lại mạo hiểm lấy đồ ra, chỉ vì muốn hai người bọn họ có thể tăng thêm chút thực lực.

Thân là tu sĩ làm sao lại không biết, tu vi mới là nền tảng của tất cả. Trong Tu Chân Giới này, phàm là vật có thể tăng tu vi, ai mà không cất giấu cho riêng mình? Chỉ có Từ Tử Nham mới rộng rãi lấy ra dùng chung như vậy.

Trong chuyện này, cảm xúc của Phương Thiên Duệ còn sâu sắc hơn Tưởng Ưng. Đầu tiên, vốn hắn chỉ là một người được bồi dưỡng thành gia chủ, về phương diện này, đương nhiên càng thêm nhạy cảm, hơn nữa hắn và Từ Tử Nham cũng không thân, nhưng cố tình lại hưởng thụ đãi ngộ giống với Tưởng Ưng, nên trong lòng Phương Thiên Duệ vô cùng cảm kích.

Phương Thiên Duệ không phải là người cái gì cũng nói ra ngoài miệng, chỉ liếc mắt nhìn Từ Tử Nham đầy sâu xa, không nói thêm nữa, cầm Ngũ Hành Lăng Tinh quan sát một hồi, liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Tưởng Ưng không cam lòng bị bỏ phía sau, vội vã bắt đầu tu luyện, linh khí xung quanh Ngũ Hành Lăng Tinh tản ra ngoài bắt đầu tập trung về phía hai người, rất nhanh liền hình thành hai vòng linh khí, tách ra bao quanh hai người bọn họ.

“Lúc ban đầu chúng ta tu luyện cũng như vậy?” Từ Tử Nham có hơi ngạc nhiên nhìn hai người, vòng sáng linh khí năm màu xoay tròn xung quanh, vòng sáng lơ lửng giữa không trung, hơi di động, thỉnh thoảng hai vòng sáng còn có thể trao đổi với nhau.

“Không phải.” Từ Tử Dung trả lời như chém đinh chặt sắt.

“Hả? Vậy là cái dạng gì?” Từ Tử Nham giật mình, hấp thu linh khí còn có khác nhau sao?

Từ Tử Dung mỉm cười: “Vòng linh khí của ta và ca ca giao hòa với nhau.”

Từ Tử Nham nhìn vòng sáng của hai người kia thỉnh thoảng mới có thể trao đổi một tia linh khí, nhưng mình và Từ Tử Dung là giao hòa chung một chỗ, đây là nguyên nhân gì? Lẽ nào Ngũ Hành Lăng Tinh còn nhìn người hạ đĩa à?

Có thể là Từ Tử Dung đoán được nghi ngờ của ca ca, cười cười giải thích cho anh: “Bởi vì hơi thở của ta ở trên người ca ca quá đậm, hơn nữa giữa chúng ta còn có huyết khế —— ừ, là loại cao cấp nhất, cho nên có thể làm Ngũ Hành Lăng Tinh nhận định chúng ta là một đôi đạo lữ song tu, lúc này mới làm vòng sáng của hai chúng ta giao hòa, cứ như vậy, không chỉ tăng thêm lợi ích khi tu luyện, còn có thể làm huyết khế giữa hai chúng ta càng thêm chặt chẽ.”

Từ Tử Nham trầm mặc, loại cảm giác ngay cả Ngũ Hành chí bảo đều ngầm thừa nhận quan hệ bọn họ cực kỳ kỳ diệu, luôn cảm thấy như là Tử Dung dán nhãn trên người mình.

Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện tình cảnh: Thấy Từ Tử Dung như con gấu koala bám vào mình, mà sau lưng mình dán một mảnh giấy, bên trên ghi: Đồ của Từ Tử Dung, người sống chớ gần!

Yên lặng đỡ trán, đuổi hình ảnh ra khỏi đầu, cũng không biết vì sao, lại xuất hiện một tình cảnh khác.

Nhà cao cửa rộng, mình sống trong đó, thỉnh thoảng có kẻ xấu đến quấy rầy, trên cửa viết vài chữ: Nhà có chó dữ, cẩn thận!

Sau đó kẻ xấu không tin, đạp một đạp đá văng cửa, anh hô to một tiếng: Thả Tử Dung!

o(╯□╰)o

Từ Tử Nham che mặt, má ơi, đây là cái gì cùng cái gì vậy, sao trong đầu ta lại có thể có ý niệm quỷ dị như vậy?

“Ca ca?” Từ Tử Dung khó hiểu nhìn anh, không hiểu tại sao ca ca đột nhiên có phản ứng này.

“Không có gì.” Từ Tử Nham lúng túng gãi đầu không ngừng, tuy nói anh vẫn cảm thấy tính cách của Tử Dung, làm chó dữ cũng dư dả, thế nhưng người ta tốt xấu gì cũng là đệ đệ của mình, hình dung y thành chó hình như hơi quá đáng phải không? →. →

Thấy Tử Dung vẫn là dáng vẻ mơ hồ, Từ Tử Nham liền tưởng tượng ra hình ảnh trên đầu Từ Tử Dung mọc ra hai cái tai, phía sau có đuôi lắc qua lắc lại, kết quả là…

“Phụt…” Anh bị hình ảnh mình tưởng tượng ra chọc cười.

“Ca ca, rốt cuộc huynh đang nghĩ gì mà vui vẻ vậy?”

Từ Tử Dung mất hứng, y ôm ca ca từ phía sau, cánh tay hơi siết chặt, liền làm Từ Tử Nham hơi khó thở.

Cảm thấy phía sau có một thứ nóng rực cứng rắn đâm đâm, Từ Tử Nham liền không cười nổi, bối rối ho khan hai tiếng: “Đệ kiềm chế một chút có được không!”

“Không!” Từ Tử Dung cự tuyệt không chút do dự: “Ta mất hứng, chuyện ca ca buồn cười cũng không nói ta biết.”



“Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là ta nghĩ lung tung.” Từ Tử Nham lắc đầu không ngừng, mẹ nó đây là Tử Dung đến thời kỳ nổi loạn sao?

“Mặc kệ ca ca nghĩ gì, ta đều muốn biết. Tất cả của ca ca, ta muốn biết rõ ràng… Ví dụ như, lúc xưa ca ca từng nhắc đến Tử Du? Ta vẫn muốn biết hắn là ai…”

Từ Tử Nham: …

Má ơi, tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi có cần nhớ dai đến vậy không! Ta nhớ ta nhắc đến Tử Du ở trước mặt ngươi không quá mấy lần, ngươi lại có thể nhớ đến bây giờ???

Kể từ sau khi thẳng thắn với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham cảm thấy nên làm phai nhạt sự tồn tại của Từ Tử Du. Không phải là anh không có tình cảm với đứa em này, mà là bản năng nào đó nhắc nhở anh, không nói chuyện này vẫn tốt hơn.

Khi anh nghĩ đến, đời này anh không còn cơ hội gặp lại Tử Du, chứ đừng nói tới làm Tử Dung ấm ức. Thế nhưng anh hiểu rất rõ cái loại cố chấp muốn chiếm làm của riêng của Tử Dung, rất nhiều chuyện đã từng bị anh xem nhẹ, bây giờ nhớ lại, trên cơ bản đều có bóng dáng của Tử Dung.

Ví dụ như: Khi ở Từ gia, ban đầu còn có một vài đệ tử Từ gia theo thói quen gọi anh là ca ca, nhưng không biết từ khi nào, người gọi anh là ca ca càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều đổi xưng hô thành Tử Nham thiếu gia.

Bây giờ suy nghĩ lại, nhất định là Tử Dung phá rối sau lưng, ban đầu anh cũng không ít lần đánh mông Tử Dung vì y bắt nạt người khác, không ngờ lại vì nguyên nhân này. _(:з” ∠)_

Nhớ tới loại dục vọng chiếm hữu biến thái của Tử Dung, Từ Tử Nham đã cảm thấy đau đầu, ai ngờ hôm nay y lại hỏi ‘Tử Du là ai’, quả thực làm anh không thể trả lời.

Gạt Tử Dung? Đừng đùa, nếu bị vạch trần, tuyệt đối còn thảm hơn nói thật!

Ăn ngay nói thật?

Từ Tử Nham lại càng không tình nguyện, bởi vì nói thật liền có ý nghĩa, Tử Dung sẽ mượn cơ hội này yêu cầu anh làm một vài chuyện điên khùng… Về điểm này, ký lục của Tử Dung đã tồi tệ hết mức có thể.

Từ sau khi anh đáp ứng yêu đương với Tử Dung, những chuyện tương tự này đã xảy ra rất nhiều lần.

Hiện tại Tử Dung chỉ cần bị oan ức, tất nhiên sẽ tìm anh cầu an ủi, mà phương pháp an ủi cũng rất đơn giản, nhưng làm Từ Tử Nham buồn rầu không thôi…

Dùng sức vuốt mặt một cái, Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ nói ra chuyện về Từ Tử Du.

Ánh mắt Từ Tử Dung bình tĩnh, dường như cũng không tức giận vì ca ca còn có một đệ đệ ruột. Từ Tử Nham thấy thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, loại chiếm hữu dục biến thái của Tử Dung thực sự rất tệ, thế nhưng bệnh này đã đến thời kỳ cuối, chuyện Từ Tử Nham có thể làm, dường như cũng chỉ có cố gắng trấn an —— tuy rằng giá đắt phải trả chính là cái mông của anh.

“Ca ca…” Từ Tử Dung nhẹ nhàng ôm eo ca ca, dụi dụi mặt sau lưng anh: “Ta không vui, ca ca vẫn còn một đệ đệ, có khi nào huynh vì hắn mà không cần ta không?”

Bởi vì đưa lưng về phía Từ Tử Dung, cho nên Từ Tử Nham không thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng anh vẫn trả lời quyết đoán: “D8ệ nói bậy bạ gì đó! Tử Du chỉ là đệ đệ của ta! Đệ là —— thân nhân và người yêu của ta, ta sao có thể vì Tử Du mà rời xa đệ!”

Cánh tay ôm bụng anh liền siết chặt, âm thanh của Từ Tử Dung hơi khàn: “Ca ca, ta càng yêu huynh hơn rồi, phải làm sao đây?”

Từ Tử Nham vỗ một cái vào cánh tay Tử Dung, xoay người ôm chặt y vào trong lòng: “Được rồi được rồi, ta biết đệ yêu ta, không phải là ta đã đáp ứng đệ hay sao? Lẽ nào đệ nghĩ rằng ta sẽ đổi ý? Rảnh rỗi lo lắng như vậy, đệ có mệt hay không! Ngoan ngoãn để ca ca… Khụ khụ, yêu đệ là tốt rồi!”

Nói xong lời cuối cùng, Từ Tử Nham cũng khó tránh khỏi có chút đỏ mặt. Sống hai đời, đây là lần đầu tiên anh nói yêu thương, đương nhiên là không có kinh nghiệm, nhưng anh vẫn biết dỗ ngon dỗ ngọt an ủi người trong lòng.

Từ Tử Dung vùi trong lòng Từ Tử Nham, huyết sắc trong mắt dần rút đi, huyết dịch sôi trào trong cơ thể và cổ thô bạo xuất hiện, cũng bởi vì một tiếng ‘Yêu đệ’ của ca ca mà biến mất trong nháy mắt.

Bất luận là loại linh dược thanh tâm nào, cũng không bằng một câu yêu thương của ca ca, đời trước Từ Tử Dung đã từng chịu ngược đãi, chỉ bằng một câu của ca ca liền có thể hóa giải tất cả…

Trong lòng cực kỳ vui vẻ, Từ Tử Dung nhịn không được dụi dụi trong lồng ngực ấm áp của ca ca.

Vai ca ca rất rộng, lồng ngực thật dày, y đã từng liếm qua từng tấc da thịt của ca ca, đặc biệt là hai điểm trước ngực…

“A!” Từ Tử Dung kêu đau, ngẩng đầu lộ ra mặt vô tội nhìn về phía ca ca.

Từ Tử Nham lạnh tanh, giơ chân lên, dùng đầu gối đỉnh đỉnh một cái bộ vị rất không an phận.

Từ Tử Dung yên lặng gục đầu xuống, biểu thị cực kỳ mất mát.

Từ Tử Nham nổi gân xanh trên trán, tiểu hài tử xấu xa này chắc chắn rằng anh không đành lòng phải không!

“Ca ca…” Từ Tử Dung đột nhiên ngẩng đầu, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chăm chú ca ca.

Trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, trong cặp mắt kia ẩn chứ tình cảm quá nhiều tình cảm, làm anh cực kỳ ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.

“Ca ca còn chưa nói, rốt cuộc lúc nãy ca ca đang cười cái gì?”

Từ Tử Nham đen mặt, sao y còn nhớ rõ chuyện này?

Từ Tử Dung rất cố chấp ôm eo Từ Tử Nham, biểu tình huynh không nói cho ta ta sẽ không buông tay.

Từ Tử Nham bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói ra ý nghĩ không thể xóa khỏi đầu kia, đương nhiên, chó dữ và gì gì đó lúc trước đều bị anh lược bỏ, anh chỉ nói là, đột nhiên nghĩ đến nếu Tử Dung mọc ra tai và đuôi chó, nhất định sẽ rất đáng yêu.

Từ Tử Dung nháy mắt mấy cái, dường như có hơi không hiểu, con ngươi thâm trầm hỏi: “Là thế này phải không?”

Chỉ thấy đỉnh đầu y đột nhiên mọc ra hai tai chó lắc lư qua lại, phía sau có một cái đuôi mượt mà đung đưa trái phải.

“Phụt…” Từ Tử Nham không kiềm chế được, bật cười, tay càng không thể khống chế sờ sờ hai tai chó.

Trên tai chó phủ một lớp lông tơ mảnh, cực kỳ mềm mại, sờ sờ trong tay càng làm người không nhịn được… Ngắt một cái.

Từ Tử Dung giật mình, ngẩng đầu nhìn ca ca như có chút uất ức.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Khụ khụ… Cuồng tai thú gì đó… Có pháp thuật thật tiện!!! Cosplay!!! (Ta đùa thôi…)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook