Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 151
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
“Thế nào? Lão gia hỏa Nguyên gia? Huyết mạch chí thân của ngươi đều chạy mất, ngươi vì bảo vệ thi thể bản thân không hư thối, lại không thể sử dụng quá nhiều linh lực, đối mặt với nhiều tu sĩ kim đan kỳ của chúng ta như vậy, có cảm tưởng gì không?” Ngữ điệu Từ Tử Nham cực kỳ vui vẻ, bởi vì trận đại chiến hôm nay thật sự là ngoài dự liệu của anh.
Khi ở trong thư phòng phụ thân nghe hai chữ địch tập*, anh còn tưởng rằng sẽ là một trận ác chiến, không ngờ chỉ dựa vào một đại trận Từ gia đã giải quyết được gần một nửa tu sĩ Nguyên gia. Sau lai ‘kinh hỉ’ phát hiện thì ra vị lão tổ tông Nguyên gia kia đã hết thọ nguyên, chỉ bằng hấp thu vi huyết mạch để miễn cưỡng bảo trì thi thể không hư thối.
(Địch tập: địch tấn công.)
Một phế vật căn bản không thể sử dụng linh lực như vậy, khó tránh khỏi ông ta không dám xuất hiện trên chiến trường, trừ phi ông ta hấp thu tất cả hậu đại Nguyên gia, bằng không ông ta không thể trụ nổi chiến trận này!
Có thể thoải mái dàn xếp cuộc chiến như vậy, đương nhiên Từ Tử Nham rất vui vẻ, mặc kệ nói như thế nào, loại chiến đấu dính dáng đến bản thân, vẫn là càng ít người chết càng tốt!
Lão tổ tông Nguyên gia trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, chính là tiểu tử này phá hủy tất cả kế hoạch của mình, ông ta thực sự hận không thể ăn tươi máu thịt của tiểu tử này!
Sau khi Nguyên Phong biết vượt quá phạm vi có thể chạy trốn lão tổ tông hấp thu tu vi, gã liền chạy mất hút với tốc độ ánh sáng, chớ nhìn lão tổ tông nói gì gã nghe nấu, nhưng đó là thành lập trên cơ sở lão tổ tông muốn cứu nhi tử gã.
Hôm nay hầu như đã xác nhận lão tổ tông muốn dùng cả gia tộc để cứu tính mệnh của ông ta, gã không cảm thấy lão tổ tông này có chỗ nào đáng giá để kính trọng, đương nhiên phải vội vàng chạy trối chết, dù sao trong những người này, tu vi của gã là cao nhất, ai có thể đảm bảo trong thời gian nguy cấp nhất, lão tổ tông sẽ không hấp thu tu vi của gã?
Đánh tan toàn bộ Nguyên gia dường như là dựa vào sức một mình Từ Tử Nham, tuy nói công lao lớn nhất là lão tổ tông Nguyên gia, nhưng nếu không phải là Từ Tử Nham ‘Bác học đa tài’, mọi người sao có thể biết, trên đời này lại có một loại tà pháp lợi dụng quan hệ huyết thống để duy trì sinh mạng?
Ánh mắt của những người Từ gia nhìn Từ Tử Nham liền không giống nhau, tuy rằng thời gian trước đã ngầm đồng ý địa vị gia chủ của Từ Tử Nham, nhưng rốt cuộc hôm nay những người này thật sự khâm phục.
Một gia chủ có thể cứu cả gia tộc nhất định có thể dẫn dắt gia tộc đi lên huy hoàng!
Gia tộc phồn thịnh có ý nghĩa sẽ có nhiều tài nguyên hơn, nhiều tài vật hơn, thậm chí khi gia tộc cường đại rồi, bọn họ còn có thể dời đến nơi có linh lực càng sung túch ơn.
Mỗi một người tu chân đều kỳ vọng có thể thu được nhiều tài nguyên hơn, chỉ dựa vào trận đánh hôm nay, biểu hiện của Từ Tử Nham, liền làm mọi người Từ gia vui lòng phục tùng anh.
Bất luận là anh bác học đa tài, hay là sức chiến đấu siêu cường, ánh mắt của mọi người đều sáng quắc dõi theo anh, trong mắt lóe ra ánh sáng sùng bái ——
—— Ừ? Khoan đã, tiểu tử xinh đẹp kia không phải là đệ đệ thiếu gia sao? Sao y lại đáng ghét như thế? Ngăn cản ánh mắt sùng bái thần tượng của chúng ta làm gì?
Đông đảo thanh niên nam nữ Từ gia đều biểu lộ bất mãn với Từ Tử Dung, người này cố ý ngăn cản tầm mắt của mọi người là có ý gì? Chẳng lẽ y còn muốn độc chiếm thiếu gia sao?!!
(Người Từ gia biết được chân tướng ở trình độ nào đó:…)
Chỉ có nhóm đệ tử Từ gia cùng tu luyện với Tử Dung và Tử Nham, mỗi một người đều im lặng cúi đầu, năm đó đã biết tiểu tử này có tính độc chiếm với thiếu gia làm kẻ khác giận sôi gan, không ngờ đã nhiều năm như vậy, bệnh này của y chẳng những không trị hết, trái lại càng trầm trọng hơn…
“Làm không tệ!” Từ Kiêu cũng không tiếc rẻ khen ngợi của mình. Làm một gia chủ hợp tiêu chuẩn, cho tới bây giờ Từ Kiêu đều có công phạt phân minh đới với người trong gia tộc, đối với nhi tử của mình cũng không ngoại lệ.
Từ Tử Nham nhếch môi, ánh mắt cũng không rời khỏi người lão giả sắp chết kia dù chỉ một giây.
Người đi trăm dặm bán chín mươi, đừng nhìn lão gia hỏa này đã sắp chết… Ách, kỳ thực đã chết, nhưng lúc này ông ta vẫn có sức liều mạng, tối thiểu tuy rằng Nguyên Mạch đã chết, nhưng kim đan trong cơ thể vẫn còn, nếu ông ta chơi xiếc tự bạo kim đan, cũng không biết có thể giữ lại bao nhiêu người Từ gia, lật thuyền trong mương không có chuyện gì tốt.
“Cha, cẩn thận ông ta tự bạo kim đan.” Từ Tử Nham âm thầm truyền âm.
Thần sắc Từ Kiêu không có bất kỳ thay đổi nào, dường như đã dự đoán có thể phát sinh chuyện như vậy.
“Ha ha, tốt, Từ gia các ngươi thực sự có người kế thừa.” Nguyên Mạch đột nhiên khẽ cử động khuôn mặt cứng ngắc, nở nụ cười.
Cảm giác trong lòng Từ Tử Nham tăng lên đến mức cao nhất, lôi quang chớp động giữa ngón tay, rất sợ lão giả này chơi dạng gì.
Không ngờ tới lão giả kia chỉ hung tợn trừng Từ Tử Nham, nhìn một lúc lâu, đột nhiên con ngươi tối sầm lại, thi thể từ trên bầu trời rớt xuống.
“Ừ? Ông ta đã chết?” Từ Tử Nham nhíu chặt lông mày, anh còn tưởng ít nhiều gì thì lão ta cũng phải liều mạng đánh một trận, sao lại lặng lẽ chết rồi?
“Tất cả mọi người đừng nhúc nhích.” Từ Tử Nham chợt quát một tiếng, những tu sĩ cách khá gần thi thể liền không nhịn được lui về sau vài bước.
Một lão yêu quái có thể dựa vào hút tu vi của huyết mạch chí thân để kéo dài sinh mệnh đã không thể được gọi là người, đừng nhìn hiện tại ông ta đã chết, ai biết trước khi chết ông ta có mai phục cạm bẫy gì hay không.
Từ Kiêu thấy thế, liền mở đại trận một lần nữa, nhưng lúc này, Từ Kiêu thu nhỏ phạm vi đại trận đến xung quanh thi thể Nguyên Mạch, như vậy, có đại trận áp chế, dù Nguyên Mạch muốn giả chết làm ra cái quỷ gì, cũng có thể để ông ta biến thành chết thật!
“Tử Dung.” Từ Tử Nham kêu một tiếng.
Từ Tử Dung thần giao cách cảm, lập tức thúc giục ra một nhánh Huyết Đằng thật lớn, so với Huyết Đằng lúc trước thì Huyết Đằng này to hơn rất nhiều, hơn nữa trên thân Huyết Đằng này còn sinh trưởng ra rất nhiều giác hút lớn chừng bàn tay.
Dưới sự điều khiển của từ Tử Dung, Huyết Đằng vọt nhanh ra ngoài, như hổ đói vồ mồi cuốn thi thể Nguyên Mạch thành cái kén lớn, không bao lâu, sau khi Huyết Đằng mở ra, trên giác hút lớn chừng bàn tay này đều dính đầy máu tươi, mà thi thể Nguyên Mạch đã hoàn toàn biến thành một xác khô.
“Thật sự không có cạm bẫy?” Từ Tử Nham vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, một tu sĩ kim đan hậu kỳ nói chết liền chết?
Tuy nói thân thể của ông ta đã sớm chết, nhưng tốt xấu gì cũng dựa vào linh lực có thể chống đỡ vài ngày, không có cớ gì từ bỏ sinh mạng như vậy đi?
Đừng quên, vì để sống sót, ngay cả người thân trong gia tộc ông ta đều có thể hy sinh, nói ông ta dễ dàng tìm chết như vậy, ai tin chứ!
“Ta đi xem.” Do dự một chút, Từ Tử Nham quyết định tự mình nhìn một cái. Luôn cảm thấy Nguyên Mạch chết quá đơn giản, hoàn toàn không phù hợp với thân phận tu sĩ kim đan của ông ta.
“Ca ca, ta đi cùng huynh.” Từ Tử Dung kéo tay ca ca, không cho phép cự tuyệt.
Từ Tử Nham nhìn y một cái, gật đầu, kinh nghiệm của Từ Tử Dung tuyệt đối không ít hơn mình, nói không chừng đi cùng y còn có thể phát hiện thứ cổ quái nào đó.
Hai người thận trọng đến gần thi thể Nguyên Mạch —— hiện tại đã biến thành xác khô.
Tuyết Đoàn và Phấn Mao một đứa đi theo phía sau chủ nhân, một đứa ngoài dự đoán không có nhai cà rốt.
“Be!” ‘Có nghe mùi gì thối hay không?’ Tuyết Đoàn ngửi ngửi trong không khí hai cái, nhăn mặt nói.
‘Phù phù.” ‘Hình như… Có.’ Phấn Mao cũng không lộ ra thần thái vạn sự không lo không âu, trái lại gương mặt ngưng trọng.
Hai thú liếc nhau, khi nhìn về phía thi thể Nguyên Mạch, biểu tình liền trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Be!” Tuyết Đoàn kêu một tiếng, thành công làm Từ Tử Nham chú ý, sau đó nó và Phấn Mao cùng vọt tới, chạy tới bên cạnh thi thể Nguyên Mạch trước hai người bọn họ.
Từ Tử Nham theo bản năng đi chậm lại, dường như cảm giác được đám Tuyết Đoàn như muốn bọn họ dừng lại.
Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn hai manh sủng lông xù xù đi lòng vòng xung quanh xác khô, đặc biệt là con cừu nhỏ kia còn cẩn thận ngửi khắp cái thi thể khô quắt kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Từ Tử Dung khẽ hỏi.
Từ Tử Nham lặng lẽ vẫy vẫy tay, bọn họ biết Tuyết Đoàn và Phấn Mao rất không đon giản, có thể để hai con thú làm ra biểu hiện như vậy, rõ ràng là thi thể Nguyên Mạch có vấn đề lớn. Chẳng qua là để không làm mọi người ở hiện trường khủng hoảng, nên lúc này bọn họ đành phải lặng lẽ giao lưu.
“Be!” ‘Là mùi thối Ma tộc.’ Tuyết Đoàn ngửi một hồi, nhíu mày lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Phấn Mao dùng móng vuốt đá đá xác khô Nguyên Mạch, liền thấy xác khô bắt đầu vỡ vụn, nhanh chóng hóa thành một đống tro bụi. Cũng không biết là uy lực Huyết Đằng của Từ Tử Dung quá lớn làm túi càn khôn của Nguyên Mạch bị hủy, hay là lúc ra cửa ông ta không mang theo theo, nói chung là sau khi thi thể của Nguyên Mạch bị hư lại, ở hiện trường ngoại trừ một hạt châu xám xịt ra, không còn gì sót lại cả.
“Phù phù!” ‘Ngươi không ăn đồ chơi này chứ?’ Phấn Mao dùng móng vuốt đẩy đẩy hạt châu xám xịt kia, hỏi.
“Be!” ‘Đưa chủ nhân, đồ chơi này ta ăn không có tác dụng quá lớn, đưa cho chủ nhân mới có lợi.’ Tuyết Đoàn rất hào phóng nói.
Phấn Mao liền tỏ vẻ khinh bỉ: “Phù phù!” ‘Chậc… Còn không phải là ngươi đưa đồ vật mình không thích ăn cho chủ nhân sao, thật không biết xấu hổ!’
Tuyết Đoàn ngẩng đầu lên, mũi phun ra hai luồng khí nóng: “Be!” ‘Tốt xấu gì lão tử còn cho chủ nhân chút đồ, ngươi đã nhận chủ lâu như vậy, ngươi đã cho chủ nhân ngươi nửa phần tốt nào chưa?’
Quả thực Phấn Mao chưa cho Từ Tử Dung bất kỳ chỗ tốt nào: …
Tuyết Đoàn đạp vài cái trên hạt châu: “Thấy không? Ngươi như vậy, thảo nào mỗi lần ngươi xuất thế, đều là đứa bị phong ấn sớm nhất.”
Phấn Mao không vui xoay mặt đi, không thèm nhìn Tuyết Đoàn.
Tuyết Đoàn bất đắc dĩ liếc mắt: “Ta nói, bây giờ hai chúng ta là thiên nhiên đồng minh, dù ngươi còn ghi hận khối cánh phượng ngàn năm trước, lúc này đây đại chiến loạn thế, khẳng định chúng ta cũng là chung một phe, ngươi xem dáng vẻ chủ nhân nhà người, bảo y đối nghịch với chủ nhân của ta? Ngươi cảm thấy có thể sao?
Phấn Mao không nói gì, nhìn dáng vẻ có ca ca là có tất cả của Từ Tử Dung, muốn y trở mặt với ca ca, thực sự là quá khó khăn.
Tuyết Đoàn vuốt móng: “Ngươi xem đi, ngươi cũng biết chúng ta là đồng minh thiên nhiên, hiện tại Huyền Vũ Vực đã bắt đầu có mùi Ma tộc, điều này cũng có ý nghĩa, có ít nhất ba con long tử hiện thế, ngươi cũng không muốn tương lai đại chiến lại là đứa thứ nhất bị phong ấn đi? Ngươi đã bị những huynh đệ kia cười nhạo nhiều năm như vậy, sao lại không biết tiếp thu giáo huấn!”
Phấn Mao giận dữ dùng móng vuốt cào đất: “Được rồi được rồi, ngươi nói đi, muốn thế nào? Ta không ghi hận ba ngàn sáu trăm năm mươi hai năm lẻ bốn tháng mười hai ngày trước, ngươi cướp cánh bên trái Lam Ngọc Phượng Hoàng đã nướng chín năm phần! Như thế đã được chưa!”
Quả thực Tuyết Đoàn muốn quỳ với Phấn Mao, Nhai Tí này thật đúng là huynh đệ tốt của nó, không phụ mỹ danh lòng dạ hẹp hòi!
Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, hắn còn nhớ rõ như thế, quả thực làm Tuyết Đoàn không còn gì để nói…
“Be, be!” ‘Được rồi, ta cũng không nói nhiều, dù sao sau này phương phải theo ta học một chút, đầu tiên tuy rằng chúng ta không thể trợ giúp chủ nhân quá nhiều, nhưng lúc cần thiết có thể mưu lợi*, ừm, giống như lần trước ta nuốt sống nguyên anh kia, chính là ta đói bụng, cho nên cần lấp đầy bụng, về phần xóa bỏ được nỗi lo về sau của chủ nhân? Đó là phụ thôi, có liên quan gì đến ta? ╮(╯-╰)╭’ Tuyết Đoàn dương dương đắc ý truyền thụ kinh nghiệm cho Phấn Mao, đây chính là kinh nghiệm mấy ngàn năm nay của nó, bình thường cũng không nói cho người khác biết!
(Mưu lợi: dùng thủ đoạn bất chính)
“Hai đứa nó đang làm gì vậy?” Từ Tử Nham nhìn Tuyết Đoàn và Phấn Mao đang túm tụm thầm thì bên cạnh xác chết như đang giao lưu gì đó, cực kỳ khó hiểu.
“Không biết.” Từ Tử Dung vẫn luôn duy trì thái độ với Phấn Mao, đối phương xuất hiện quá kỳ quặc, hơn nữa rõ ràng thực lực nó cao hơn mình rất nhiều, cho tới bây giờ y đều không thích cái loại lực lượng không bị y khống chế, cho nên trong nội tâm Từ Tử Dung, đối với Phấn Mao tuyệt đối là phòng bị nhiều hơn tín nhiệm.
Từ Tử Nham nhíu mày, tu sĩ Từ gia ở xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ biểu hiện kỳ lạ của hai linh sủng này, dù sao để linh sủng đi dò đường rất bình thường, nhưng thời gian dài không có gì bất thường, nhưng Từ Tử Nham theo sau kiểm tra lại phát hiện có chút không bình thường.
“Be be!” Tuyết Đoàn và Phấn Mao giao lưu xong, kêu hai tiếng với Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham nhướng mày, bước tới.
“Ca ca.” Từ Tử Dung túm tay ca ca, chắn trước mặt anh: “Ta đi cho.”
“Không sao!” Từ Tử Nham cười, gãi một cái lên đầu Từ Tử Dung: “Cũng không thể có chút nguy hiểm liền để đệ đi? Ta là ca ca đệ!”
Từ Tử Dung liền im lặng, chỉ đành đi theo phía sau Từ Tử Nham, tiến vào đại trận. Dưới sự khống chế của Từ Kiêu, phạm vi đại trận được thu nhỏ đến cực hạn, chỉ bao phủ xác khô của Nguyên Mạch —— hiện tại là bột phấn xác khô, chẳng qua là như thế này, phòng ngự đại trận cũng đạt tới tối cao, cho dù Nguyên Mạch thực sự có ý định tự bạo kim đan, cũng chắc chắn sẽ không tổn thương tu sĩ Từ gia ở xung quanh.
Khi Từ Tử Dung vào trận, ngực Từ Tử Nham hiện lên một tia hồng quang, chẳng qua là tia hồng quang này rất mờ nhạt, đa số ánh mắt đều tập trung trên đống bột phấn xác khô, cũng không có người chú ý tới, ngoại trừ ——
“Ca ca cẩn thận một chút.” Không có cách nào ngăn cản Từ Tử Nham ở trước mặt mình, Từ Tử Dung cũng chỉ có thể bảo anh cẩn thận một chút. Đối với Tuyết Đoàn và Phấn Mao, y vẫn hoài nghi mục đích hai đứa nó đi theo hai huynh đệ bọn họ, tuy rằng theo tình hình hiện nay, hai đứa nó cũng không làm gì nguy hại đến bọn họ, nhưng Từ Tử Dung có loại cảm giác, bị bọn nó quấn như thế, sợ rằng tương lai bọn họ phải đối mặt với một phiền toái rất lớn…
“Be!” Tuyết Đoàn dùng chân khều hạt châu xám kia từ trong đống tro ra ngoài, đưa cho Từ Tử Nham xem như hiến vật quý.
“Cho ta?” Từ Tử Nham nhìn về phía Tuyết Đoàn.
“Be!” Tuyết Đoàn gật đầu.
Từ Tử Nham quan sát một lần, không nhìn ra hạt châu này có ích lợi gì, vì vậy vươn tay ra lấy ——
Ầm một tiếng, Từ Tử Nham cảm thấy bên tai vang một tiếng thật lớn, một ý niệm khổng lồ từ trong hạt châu nhào ra, xông thẳng đến mi tâm của anh, tiến vào thức hải anh.
“Ca ca!” Từ Tử Dung thấy ca ca vừa chạm vào hạt châu kia liền ngất đi, trong lòng hoảng sợ.
“Ngươi làm cái gì!” Y nghiến răng nghiến lợi trừng Tuyết Đoàn, nếu hận ý trong mắt hóa thành đao kiếm, Tuyết Đoàn sẽ bị đâm thành cái sàng.
“Be!” Tuyết Đoàn giật mình trợn mắt, thực sự là không nhìn ra tấm lòng người tốt, đây chính là thứ tốt.
“Rốt cuộc ngươi làm gì huynh ấy!” Từ Tử Dung cáu giận quát. Y đã kiểm tra ca ca rồi, nhưng thân thể ca ca không có bất kỳ khác thường nào, chỉ có thần trí của anh, bất luận y kêu thế nào đều không tỉnh.
“Hừ.” Hung hăng hừ một tiếng, Từ Tử Dung ôm ca ca bỏ đi, để lại một Tuyết Đoàn mặt vô tội, và lão thần Phấn Mao bình tĩnh nhai cà rốt.
“Ca ca ngươi sao rồi?” Trong khoảnh khắc Từ Tử Nham té xỉu, Từ Kiêu liền đứng ngồi không yên, nhưng bởi vì vấn đề khoảng cách nên chậm hơn Từ Tử Dung một bước.
“Ca ca không sao. Xin phụ thân không cần lo lắng.” Dằn xuống bất mãn trong lòng, Từ Tử Dung khó khăn nói ra hai chữ phụ thân.
Từ Kiêu nhíu nhíu mày: “Thực sự không sao?”
“Vâng.” Từ Tử Dung gật đầu, y không có bất kỳ tình cảm gì với phụ thân trên danh nghĩa này, mặc dù có thể nói mấy câu như thế này với Từ Kiêu, hoàn toàn là vì suy nghĩ đến tâm tình của ca ca.
“Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Từ Kiêu thấy thế cũng không nói nhiều, ông ta vẫn luôn xa cách nhi tử này, đương nhiên cũng không trông mong y có tâm tình quấn quýt gì. Hiện tại xem ra, Từ Tử Dung đã trở thành một cây đao trên tay Tử Nham, đao dùng tốt có thể trở thành trợ lực cho mình, nếu dùng không tốt… Sẽ rất dễ tổn thương bản thân.
Từ Kiêu nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Từ Tử Dung, hơi nheo mắt lại, ông ta nghĩ, mình cần tìm thời gian nói chuyện với Tử Nham. Rõ ràng là thiên phú tam linh căn, lại tu luyện nhanh như vậy, ông ta phải nhắc nhở Tử Nham, không nên bị vũ khí chính mình mài ra làm bị thương tay mình.
“Được rồi, quét dọn chỗ này đi, đêm nay toàn bộ tu sĩ từ trúc cơ kỳ trở lên tham dự tuần tra ban đêm, phải lục soát kỹ càng xung quanh đại trạch Từ gia, phòng ngừa tàn dư Nguyên gia nằm vùng ở gần đó.” Từ Kiêu ra lệnh, các tu sĩ Từ gia bắt đầu hành động.
Tu sĩ trúc cơ kỳ chia tổ đi tuần tra, tu sĩ cấp thấp bắt đầu tìm kiếm đồng bạn bị thương, chữa thương cho bọn họ.
Hôm nay Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ mới đến Từ gia, đối với tất cả đều rất xa lạ. Tu sĩ Từ gia bận rộn ở chung quanh đều tò mò nhìn hai người bọn họ, không biết hai người lạ này từ đâu chui ra.
Có người tinh ý, tự nhiên liên tưởng đến hôm nay Tử Nham thiếu gia và Từ Tử Dung đột ngột xuất hiện, âm thần nhận định hai người bọn họ nhất định là đồng bạn của Tử Nham thiếu gia.
Tưởng Ưng nhìn đoàn người bận rộn, bất đắc dĩ cười khổ với Phương Thiên Duệ, lúc nãy Từ Tử Dung lo chăm sóc ca ca đã hôn mê, nên đã quên hai người bọn họ ở đây. Tuy rằng chủ nhân không đáng tin cậy, nhưng cũng may là người nhà chủ nhân vẫn đáng tin cậy, Từ Kiêu liền chú ý tới hai người bị vứt bỏ này, tìm tiểu tư, sắp xếp bọn họ ở Lưu Thương Viện của Từ Tử Nham.
Tưởng Ưng oán giận đi theo tiểu tư đến Lưu Thương Viện, hắn không ít lần oán thầm Từ Tử Dung không phúc hậu, theo một chủ nhân như thế quả thật khổ cực, ban đầu mình có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng, lại bán mình cho một người như vậy…
Đuổi tiểu tư đi, Tưởng Ưng lặng lẽ nhảy cửa sổ vào phòng của Phương Thiên Duệ, trước đó vì vô tội trúng đạn của Từ Tử Dung, hắn bị ép cấm dục trong thời gian thật dài, hôm nay hiếm khi có một nơi an toàn không ai phá rối, đương nhiên phải ‘Khao’ bản thân một bữa thật đã!
Không đề cập tới Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đi nghỉ ngơi, bên này Từ Tử Dung đang lo lắng nhìn ca ca hôn mê.
Thỉnh thoảng Từ Tử Nham sẽ tỏ vẻ đau đớn, mà mỗi khi đến lúc này, Từ Tử Dung sẽ trợn trừng mắt nhìn Tuyết Đoàn.
“Be!” Tuyết Đoàn rất oan ức, tuy rằng ăn thứ này sẽ chịu khổ một chút, nhưng quả thật rất có ích cho Từ Tử Nham. Đệ đệ chủ nhân không cảm kích nó thì thôi đi, lại còn trợn mắt nhìn nó, còn có thiên lý hay không!
Phấn Mao bình tĩnh dựa vào góc bàn gặm cà rốt, lúc này, Từ Tử Dung chính là một núi lửa chưa phun trào, nó cũng không muốn góp vui vào lúc này.
Nó thản nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác liếc Tuyết Đoàn, sau đó lại lạnh nhạt dời mắt.
Cái đồ ăn hàng Thao Thiết này, chỉ biết ăn thôi ha ha, cũng không nghĩ xem, nhân loại có thể dễ dàng tiêu hóa thứ kia sao? Tuy nói lão tổ tông Nguyên gia đã gần như bỏ mình, nhưng rốt cuộc ông ta đã từng là tu sĩ kim đan hậu kỳ, cường độ thần thức của ông ta, cũng không phải là một tu sĩ ngưng mạch kỳ nho nhỏ như Từ Tử Nham có thể sánh ngang.
Nói thật, nếu không phải Từ Tử Nham có Tử Tiêu Thần Lôi, đoán chừng đã bị tu sĩ kim đan kia đoạt xá, chẳng qua là có Tử Tiêu Thần Lôi hỗ trợ, thần thức của tu sĩ kim đan tuyệt đối là một bữa tiệc lớn dinh dưỡng phong phú —— tuy rằng ăn chút đau khổ.
Phấn Mao bình tĩnh tiếp tục nhai, thỉnh thoảng lại nhìn gương mặt đắng cay của Thao Thiết, mỗi một lần nhìn cảm thấy cà rốt càng ngon…
Hừ, ai bảo ngươi giành cánh phượng của ta! Không thể xóa bỏ oán hận đồ ăn! Ngươi cảm thấy danh xưng lòng dạ hẹp hòi hơn ngàn năm qua của ta là gọi không à? Không trả thù làm sao có thể tiêu tan oán hận trong lòng ta!
Phấn Mao nghĩ đến là đắc ý.
Thao Thiết: QAQ
Trong nháy mắt khi Từ Tử Nham chạm vào hạt châu xám xịt kia, liền bị một cổ thần thức cường đại công kích.
Thần thức đối phương giống như một lưỡi đao sắc bén, xông thẳng vào thức hải của anh, không ngừng quấy nhiễu trong thức hải, tìm kiếm, cố gắng tìm được thần thức của anh đồng thời cắn nuốt hết, cướp đoạt quyền khống chế thân thể này.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯▽╰)╭~ vạch trần một tí, bí mật của Tuyết Đoàn và Phấn Mao ~~~
“Thế nào? Lão gia hỏa Nguyên gia? Huyết mạch chí thân của ngươi đều chạy mất, ngươi vì bảo vệ thi thể bản thân không hư thối, lại không thể sử dụng quá nhiều linh lực, đối mặt với nhiều tu sĩ kim đan kỳ của chúng ta như vậy, có cảm tưởng gì không?” Ngữ điệu Từ Tử Nham cực kỳ vui vẻ, bởi vì trận đại chiến hôm nay thật sự là ngoài dự liệu của anh.
Khi ở trong thư phòng phụ thân nghe hai chữ địch tập*, anh còn tưởng rằng sẽ là một trận ác chiến, không ngờ chỉ dựa vào một đại trận Từ gia đã giải quyết được gần một nửa tu sĩ Nguyên gia. Sau lai ‘kinh hỉ’ phát hiện thì ra vị lão tổ tông Nguyên gia kia đã hết thọ nguyên, chỉ bằng hấp thu vi huyết mạch để miễn cưỡng bảo trì thi thể không hư thối.
(Địch tập: địch tấn công.)
Một phế vật căn bản không thể sử dụng linh lực như vậy, khó tránh khỏi ông ta không dám xuất hiện trên chiến trường, trừ phi ông ta hấp thu tất cả hậu đại Nguyên gia, bằng không ông ta không thể trụ nổi chiến trận này!
Có thể thoải mái dàn xếp cuộc chiến như vậy, đương nhiên Từ Tử Nham rất vui vẻ, mặc kệ nói như thế nào, loại chiến đấu dính dáng đến bản thân, vẫn là càng ít người chết càng tốt!
Lão tổ tông Nguyên gia trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, chính là tiểu tử này phá hủy tất cả kế hoạch của mình, ông ta thực sự hận không thể ăn tươi máu thịt của tiểu tử này!
Sau khi Nguyên Phong biết vượt quá phạm vi có thể chạy trốn lão tổ tông hấp thu tu vi, gã liền chạy mất hút với tốc độ ánh sáng, chớ nhìn lão tổ tông nói gì gã nghe nấu, nhưng đó là thành lập trên cơ sở lão tổ tông muốn cứu nhi tử gã.
Hôm nay hầu như đã xác nhận lão tổ tông muốn dùng cả gia tộc để cứu tính mệnh của ông ta, gã không cảm thấy lão tổ tông này có chỗ nào đáng giá để kính trọng, đương nhiên phải vội vàng chạy trối chết, dù sao trong những người này, tu vi của gã là cao nhất, ai có thể đảm bảo trong thời gian nguy cấp nhất, lão tổ tông sẽ không hấp thu tu vi của gã?
Đánh tan toàn bộ Nguyên gia dường như là dựa vào sức một mình Từ Tử Nham, tuy nói công lao lớn nhất là lão tổ tông Nguyên gia, nhưng nếu không phải là Từ Tử Nham ‘Bác học đa tài’, mọi người sao có thể biết, trên đời này lại có một loại tà pháp lợi dụng quan hệ huyết thống để duy trì sinh mạng?
Ánh mắt của những người Từ gia nhìn Từ Tử Nham liền không giống nhau, tuy rằng thời gian trước đã ngầm đồng ý địa vị gia chủ của Từ Tử Nham, nhưng rốt cuộc hôm nay những người này thật sự khâm phục.
Một gia chủ có thể cứu cả gia tộc nhất định có thể dẫn dắt gia tộc đi lên huy hoàng!
Gia tộc phồn thịnh có ý nghĩa sẽ có nhiều tài nguyên hơn, nhiều tài vật hơn, thậm chí khi gia tộc cường đại rồi, bọn họ còn có thể dời đến nơi có linh lực càng sung túch ơn.
Mỗi một người tu chân đều kỳ vọng có thể thu được nhiều tài nguyên hơn, chỉ dựa vào trận đánh hôm nay, biểu hiện của Từ Tử Nham, liền làm mọi người Từ gia vui lòng phục tùng anh.
Bất luận là anh bác học đa tài, hay là sức chiến đấu siêu cường, ánh mắt của mọi người đều sáng quắc dõi theo anh, trong mắt lóe ra ánh sáng sùng bái ——
—— Ừ? Khoan đã, tiểu tử xinh đẹp kia không phải là đệ đệ thiếu gia sao? Sao y lại đáng ghét như thế? Ngăn cản ánh mắt sùng bái thần tượng của chúng ta làm gì?
Đông đảo thanh niên nam nữ Từ gia đều biểu lộ bất mãn với Từ Tử Dung, người này cố ý ngăn cản tầm mắt của mọi người là có ý gì? Chẳng lẽ y còn muốn độc chiếm thiếu gia sao?!!
(Người Từ gia biết được chân tướng ở trình độ nào đó:…)
Chỉ có nhóm đệ tử Từ gia cùng tu luyện với Tử Dung và Tử Nham, mỗi một người đều im lặng cúi đầu, năm đó đã biết tiểu tử này có tính độc chiếm với thiếu gia làm kẻ khác giận sôi gan, không ngờ đã nhiều năm như vậy, bệnh này của y chẳng những không trị hết, trái lại càng trầm trọng hơn…
“Làm không tệ!” Từ Kiêu cũng không tiếc rẻ khen ngợi của mình. Làm một gia chủ hợp tiêu chuẩn, cho tới bây giờ Từ Kiêu đều có công phạt phân minh đới với người trong gia tộc, đối với nhi tử của mình cũng không ngoại lệ.
Từ Tử Nham nhếch môi, ánh mắt cũng không rời khỏi người lão giả sắp chết kia dù chỉ một giây.
Người đi trăm dặm bán chín mươi, đừng nhìn lão gia hỏa này đã sắp chết… Ách, kỳ thực đã chết, nhưng lúc này ông ta vẫn có sức liều mạng, tối thiểu tuy rằng Nguyên Mạch đã chết, nhưng kim đan trong cơ thể vẫn còn, nếu ông ta chơi xiếc tự bạo kim đan, cũng không biết có thể giữ lại bao nhiêu người Từ gia, lật thuyền trong mương không có chuyện gì tốt.
“Cha, cẩn thận ông ta tự bạo kim đan.” Từ Tử Nham âm thầm truyền âm.
Thần sắc Từ Kiêu không có bất kỳ thay đổi nào, dường như đã dự đoán có thể phát sinh chuyện như vậy.
“Ha ha, tốt, Từ gia các ngươi thực sự có người kế thừa.” Nguyên Mạch đột nhiên khẽ cử động khuôn mặt cứng ngắc, nở nụ cười.
Cảm giác trong lòng Từ Tử Nham tăng lên đến mức cao nhất, lôi quang chớp động giữa ngón tay, rất sợ lão giả này chơi dạng gì.
Không ngờ tới lão giả kia chỉ hung tợn trừng Từ Tử Nham, nhìn một lúc lâu, đột nhiên con ngươi tối sầm lại, thi thể từ trên bầu trời rớt xuống.
“Ừ? Ông ta đã chết?” Từ Tử Nham nhíu chặt lông mày, anh còn tưởng ít nhiều gì thì lão ta cũng phải liều mạng đánh một trận, sao lại lặng lẽ chết rồi?
“Tất cả mọi người đừng nhúc nhích.” Từ Tử Nham chợt quát một tiếng, những tu sĩ cách khá gần thi thể liền không nhịn được lui về sau vài bước.
Một lão yêu quái có thể dựa vào hút tu vi của huyết mạch chí thân để kéo dài sinh mệnh đã không thể được gọi là người, đừng nhìn hiện tại ông ta đã chết, ai biết trước khi chết ông ta có mai phục cạm bẫy gì hay không.
Từ Kiêu thấy thế, liền mở đại trận một lần nữa, nhưng lúc này, Từ Kiêu thu nhỏ phạm vi đại trận đến xung quanh thi thể Nguyên Mạch, như vậy, có đại trận áp chế, dù Nguyên Mạch muốn giả chết làm ra cái quỷ gì, cũng có thể để ông ta biến thành chết thật!
“Tử Dung.” Từ Tử Nham kêu một tiếng.
Từ Tử Dung thần giao cách cảm, lập tức thúc giục ra một nhánh Huyết Đằng thật lớn, so với Huyết Đằng lúc trước thì Huyết Đằng này to hơn rất nhiều, hơn nữa trên thân Huyết Đằng này còn sinh trưởng ra rất nhiều giác hút lớn chừng bàn tay.
Dưới sự điều khiển của từ Tử Dung, Huyết Đằng vọt nhanh ra ngoài, như hổ đói vồ mồi cuốn thi thể Nguyên Mạch thành cái kén lớn, không bao lâu, sau khi Huyết Đằng mở ra, trên giác hút lớn chừng bàn tay này đều dính đầy máu tươi, mà thi thể Nguyên Mạch đã hoàn toàn biến thành một xác khô.
“Thật sự không có cạm bẫy?” Từ Tử Nham vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, một tu sĩ kim đan hậu kỳ nói chết liền chết?
Tuy nói thân thể của ông ta đã sớm chết, nhưng tốt xấu gì cũng dựa vào linh lực có thể chống đỡ vài ngày, không có cớ gì từ bỏ sinh mạng như vậy đi?
Đừng quên, vì để sống sót, ngay cả người thân trong gia tộc ông ta đều có thể hy sinh, nói ông ta dễ dàng tìm chết như vậy, ai tin chứ!
“Ta đi xem.” Do dự một chút, Từ Tử Nham quyết định tự mình nhìn một cái. Luôn cảm thấy Nguyên Mạch chết quá đơn giản, hoàn toàn không phù hợp với thân phận tu sĩ kim đan của ông ta.
“Ca ca, ta đi cùng huynh.” Từ Tử Dung kéo tay ca ca, không cho phép cự tuyệt.
Từ Tử Nham nhìn y một cái, gật đầu, kinh nghiệm của Từ Tử Dung tuyệt đối không ít hơn mình, nói không chừng đi cùng y còn có thể phát hiện thứ cổ quái nào đó.
Hai người thận trọng đến gần thi thể Nguyên Mạch —— hiện tại đã biến thành xác khô.
Tuyết Đoàn và Phấn Mao một đứa đi theo phía sau chủ nhân, một đứa ngoài dự đoán không có nhai cà rốt.
“Be!” ‘Có nghe mùi gì thối hay không?’ Tuyết Đoàn ngửi ngửi trong không khí hai cái, nhăn mặt nói.
‘Phù phù.” ‘Hình như… Có.’ Phấn Mao cũng không lộ ra thần thái vạn sự không lo không âu, trái lại gương mặt ngưng trọng.
Hai thú liếc nhau, khi nhìn về phía thi thể Nguyên Mạch, biểu tình liền trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Be!” Tuyết Đoàn kêu một tiếng, thành công làm Từ Tử Nham chú ý, sau đó nó và Phấn Mao cùng vọt tới, chạy tới bên cạnh thi thể Nguyên Mạch trước hai người bọn họ.
Từ Tử Nham theo bản năng đi chậm lại, dường như cảm giác được đám Tuyết Đoàn như muốn bọn họ dừng lại.
Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn hai manh sủng lông xù xù đi lòng vòng xung quanh xác khô, đặc biệt là con cừu nhỏ kia còn cẩn thận ngửi khắp cái thi thể khô quắt kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Từ Tử Dung khẽ hỏi.
Từ Tử Nham lặng lẽ vẫy vẫy tay, bọn họ biết Tuyết Đoàn và Phấn Mao rất không đon giản, có thể để hai con thú làm ra biểu hiện như vậy, rõ ràng là thi thể Nguyên Mạch có vấn đề lớn. Chẳng qua là để không làm mọi người ở hiện trường khủng hoảng, nên lúc này bọn họ đành phải lặng lẽ giao lưu.
“Be!” ‘Là mùi thối Ma tộc.’ Tuyết Đoàn ngửi một hồi, nhíu mày lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Phấn Mao dùng móng vuốt đá đá xác khô Nguyên Mạch, liền thấy xác khô bắt đầu vỡ vụn, nhanh chóng hóa thành một đống tro bụi. Cũng không biết là uy lực Huyết Đằng của Từ Tử Dung quá lớn làm túi càn khôn của Nguyên Mạch bị hủy, hay là lúc ra cửa ông ta không mang theo theo, nói chung là sau khi thi thể của Nguyên Mạch bị hư lại, ở hiện trường ngoại trừ một hạt châu xám xịt ra, không còn gì sót lại cả.
“Phù phù!” ‘Ngươi không ăn đồ chơi này chứ?’ Phấn Mao dùng móng vuốt đẩy đẩy hạt châu xám xịt kia, hỏi.
“Be!” ‘Đưa chủ nhân, đồ chơi này ta ăn không có tác dụng quá lớn, đưa cho chủ nhân mới có lợi.’ Tuyết Đoàn rất hào phóng nói.
Phấn Mao liền tỏ vẻ khinh bỉ: “Phù phù!” ‘Chậc… Còn không phải là ngươi đưa đồ vật mình không thích ăn cho chủ nhân sao, thật không biết xấu hổ!’
Tuyết Đoàn ngẩng đầu lên, mũi phun ra hai luồng khí nóng: “Be!” ‘Tốt xấu gì lão tử còn cho chủ nhân chút đồ, ngươi đã nhận chủ lâu như vậy, ngươi đã cho chủ nhân ngươi nửa phần tốt nào chưa?’
Quả thực Phấn Mao chưa cho Từ Tử Dung bất kỳ chỗ tốt nào: …
Tuyết Đoàn đạp vài cái trên hạt châu: “Thấy không? Ngươi như vậy, thảo nào mỗi lần ngươi xuất thế, đều là đứa bị phong ấn sớm nhất.”
Phấn Mao không vui xoay mặt đi, không thèm nhìn Tuyết Đoàn.
Tuyết Đoàn bất đắc dĩ liếc mắt: “Ta nói, bây giờ hai chúng ta là thiên nhiên đồng minh, dù ngươi còn ghi hận khối cánh phượng ngàn năm trước, lúc này đây đại chiến loạn thế, khẳng định chúng ta cũng là chung một phe, ngươi xem dáng vẻ chủ nhân nhà người, bảo y đối nghịch với chủ nhân của ta? Ngươi cảm thấy có thể sao?
Phấn Mao không nói gì, nhìn dáng vẻ có ca ca là có tất cả của Từ Tử Dung, muốn y trở mặt với ca ca, thực sự là quá khó khăn.
Tuyết Đoàn vuốt móng: “Ngươi xem đi, ngươi cũng biết chúng ta là đồng minh thiên nhiên, hiện tại Huyền Vũ Vực đã bắt đầu có mùi Ma tộc, điều này cũng có ý nghĩa, có ít nhất ba con long tử hiện thế, ngươi cũng không muốn tương lai đại chiến lại là đứa thứ nhất bị phong ấn đi? Ngươi đã bị những huynh đệ kia cười nhạo nhiều năm như vậy, sao lại không biết tiếp thu giáo huấn!”
Phấn Mao giận dữ dùng móng vuốt cào đất: “Được rồi được rồi, ngươi nói đi, muốn thế nào? Ta không ghi hận ba ngàn sáu trăm năm mươi hai năm lẻ bốn tháng mười hai ngày trước, ngươi cướp cánh bên trái Lam Ngọc Phượng Hoàng đã nướng chín năm phần! Như thế đã được chưa!”
Quả thực Tuyết Đoàn muốn quỳ với Phấn Mao, Nhai Tí này thật đúng là huynh đệ tốt của nó, không phụ mỹ danh lòng dạ hẹp hòi!
Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, hắn còn nhớ rõ như thế, quả thực làm Tuyết Đoàn không còn gì để nói…
“Be, be!” ‘Được rồi, ta cũng không nói nhiều, dù sao sau này phương phải theo ta học một chút, đầu tiên tuy rằng chúng ta không thể trợ giúp chủ nhân quá nhiều, nhưng lúc cần thiết có thể mưu lợi*, ừm, giống như lần trước ta nuốt sống nguyên anh kia, chính là ta đói bụng, cho nên cần lấp đầy bụng, về phần xóa bỏ được nỗi lo về sau của chủ nhân? Đó là phụ thôi, có liên quan gì đến ta? ╮(╯-╰)╭’ Tuyết Đoàn dương dương đắc ý truyền thụ kinh nghiệm cho Phấn Mao, đây chính là kinh nghiệm mấy ngàn năm nay của nó, bình thường cũng không nói cho người khác biết!
(Mưu lợi: dùng thủ đoạn bất chính)
“Hai đứa nó đang làm gì vậy?” Từ Tử Nham nhìn Tuyết Đoàn và Phấn Mao đang túm tụm thầm thì bên cạnh xác chết như đang giao lưu gì đó, cực kỳ khó hiểu.
“Không biết.” Từ Tử Dung vẫn luôn duy trì thái độ với Phấn Mao, đối phương xuất hiện quá kỳ quặc, hơn nữa rõ ràng thực lực nó cao hơn mình rất nhiều, cho tới bây giờ y đều không thích cái loại lực lượng không bị y khống chế, cho nên trong nội tâm Từ Tử Dung, đối với Phấn Mao tuyệt đối là phòng bị nhiều hơn tín nhiệm.
Từ Tử Nham nhíu mày, tu sĩ Từ gia ở xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ biểu hiện kỳ lạ của hai linh sủng này, dù sao để linh sủng đi dò đường rất bình thường, nhưng thời gian dài không có gì bất thường, nhưng Từ Tử Nham theo sau kiểm tra lại phát hiện có chút không bình thường.
“Be be!” Tuyết Đoàn và Phấn Mao giao lưu xong, kêu hai tiếng với Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham nhướng mày, bước tới.
“Ca ca.” Từ Tử Dung túm tay ca ca, chắn trước mặt anh: “Ta đi cho.”
“Không sao!” Từ Tử Nham cười, gãi một cái lên đầu Từ Tử Dung: “Cũng không thể có chút nguy hiểm liền để đệ đi? Ta là ca ca đệ!”
Từ Tử Dung liền im lặng, chỉ đành đi theo phía sau Từ Tử Nham, tiến vào đại trận. Dưới sự khống chế của Từ Kiêu, phạm vi đại trận được thu nhỏ đến cực hạn, chỉ bao phủ xác khô của Nguyên Mạch —— hiện tại là bột phấn xác khô, chẳng qua là như thế này, phòng ngự đại trận cũng đạt tới tối cao, cho dù Nguyên Mạch thực sự có ý định tự bạo kim đan, cũng chắc chắn sẽ không tổn thương tu sĩ Từ gia ở xung quanh.
Khi Từ Tử Dung vào trận, ngực Từ Tử Nham hiện lên một tia hồng quang, chẳng qua là tia hồng quang này rất mờ nhạt, đa số ánh mắt đều tập trung trên đống bột phấn xác khô, cũng không có người chú ý tới, ngoại trừ ——
“Ca ca cẩn thận một chút.” Không có cách nào ngăn cản Từ Tử Nham ở trước mặt mình, Từ Tử Dung cũng chỉ có thể bảo anh cẩn thận một chút. Đối với Tuyết Đoàn và Phấn Mao, y vẫn hoài nghi mục đích hai đứa nó đi theo hai huynh đệ bọn họ, tuy rằng theo tình hình hiện nay, hai đứa nó cũng không làm gì nguy hại đến bọn họ, nhưng Từ Tử Dung có loại cảm giác, bị bọn nó quấn như thế, sợ rằng tương lai bọn họ phải đối mặt với một phiền toái rất lớn…
“Be!” Tuyết Đoàn dùng chân khều hạt châu xám kia từ trong đống tro ra ngoài, đưa cho Từ Tử Nham xem như hiến vật quý.
“Cho ta?” Từ Tử Nham nhìn về phía Tuyết Đoàn.
“Be!” Tuyết Đoàn gật đầu.
Từ Tử Nham quan sát một lần, không nhìn ra hạt châu này có ích lợi gì, vì vậy vươn tay ra lấy ——
Ầm một tiếng, Từ Tử Nham cảm thấy bên tai vang một tiếng thật lớn, một ý niệm khổng lồ từ trong hạt châu nhào ra, xông thẳng đến mi tâm của anh, tiến vào thức hải anh.
“Ca ca!” Từ Tử Dung thấy ca ca vừa chạm vào hạt châu kia liền ngất đi, trong lòng hoảng sợ.
“Ngươi làm cái gì!” Y nghiến răng nghiến lợi trừng Tuyết Đoàn, nếu hận ý trong mắt hóa thành đao kiếm, Tuyết Đoàn sẽ bị đâm thành cái sàng.
“Be!” Tuyết Đoàn giật mình trợn mắt, thực sự là không nhìn ra tấm lòng người tốt, đây chính là thứ tốt.
“Rốt cuộc ngươi làm gì huynh ấy!” Từ Tử Dung cáu giận quát. Y đã kiểm tra ca ca rồi, nhưng thân thể ca ca không có bất kỳ khác thường nào, chỉ có thần trí của anh, bất luận y kêu thế nào đều không tỉnh.
“Hừ.” Hung hăng hừ một tiếng, Từ Tử Dung ôm ca ca bỏ đi, để lại một Tuyết Đoàn mặt vô tội, và lão thần Phấn Mao bình tĩnh nhai cà rốt.
“Ca ca ngươi sao rồi?” Trong khoảnh khắc Từ Tử Nham té xỉu, Từ Kiêu liền đứng ngồi không yên, nhưng bởi vì vấn đề khoảng cách nên chậm hơn Từ Tử Dung một bước.
“Ca ca không sao. Xin phụ thân không cần lo lắng.” Dằn xuống bất mãn trong lòng, Từ Tử Dung khó khăn nói ra hai chữ phụ thân.
Từ Kiêu nhíu nhíu mày: “Thực sự không sao?”
“Vâng.” Từ Tử Dung gật đầu, y không có bất kỳ tình cảm gì với phụ thân trên danh nghĩa này, mặc dù có thể nói mấy câu như thế này với Từ Kiêu, hoàn toàn là vì suy nghĩ đến tâm tình của ca ca.
“Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Từ Kiêu thấy thế cũng không nói nhiều, ông ta vẫn luôn xa cách nhi tử này, đương nhiên cũng không trông mong y có tâm tình quấn quýt gì. Hiện tại xem ra, Từ Tử Dung đã trở thành một cây đao trên tay Tử Nham, đao dùng tốt có thể trở thành trợ lực cho mình, nếu dùng không tốt… Sẽ rất dễ tổn thương bản thân.
Từ Kiêu nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Từ Tử Dung, hơi nheo mắt lại, ông ta nghĩ, mình cần tìm thời gian nói chuyện với Tử Nham. Rõ ràng là thiên phú tam linh căn, lại tu luyện nhanh như vậy, ông ta phải nhắc nhở Tử Nham, không nên bị vũ khí chính mình mài ra làm bị thương tay mình.
“Được rồi, quét dọn chỗ này đi, đêm nay toàn bộ tu sĩ từ trúc cơ kỳ trở lên tham dự tuần tra ban đêm, phải lục soát kỹ càng xung quanh đại trạch Từ gia, phòng ngừa tàn dư Nguyên gia nằm vùng ở gần đó.” Từ Kiêu ra lệnh, các tu sĩ Từ gia bắt đầu hành động.
Tu sĩ trúc cơ kỳ chia tổ đi tuần tra, tu sĩ cấp thấp bắt đầu tìm kiếm đồng bạn bị thương, chữa thương cho bọn họ.
Hôm nay Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ mới đến Từ gia, đối với tất cả đều rất xa lạ. Tu sĩ Từ gia bận rộn ở chung quanh đều tò mò nhìn hai người bọn họ, không biết hai người lạ này từ đâu chui ra.
Có người tinh ý, tự nhiên liên tưởng đến hôm nay Tử Nham thiếu gia và Từ Tử Dung đột ngột xuất hiện, âm thần nhận định hai người bọn họ nhất định là đồng bạn của Tử Nham thiếu gia.
Tưởng Ưng nhìn đoàn người bận rộn, bất đắc dĩ cười khổ với Phương Thiên Duệ, lúc nãy Từ Tử Dung lo chăm sóc ca ca đã hôn mê, nên đã quên hai người bọn họ ở đây. Tuy rằng chủ nhân không đáng tin cậy, nhưng cũng may là người nhà chủ nhân vẫn đáng tin cậy, Từ Kiêu liền chú ý tới hai người bị vứt bỏ này, tìm tiểu tư, sắp xếp bọn họ ở Lưu Thương Viện của Từ Tử Nham.
Tưởng Ưng oán giận đi theo tiểu tư đến Lưu Thương Viện, hắn không ít lần oán thầm Từ Tử Dung không phúc hậu, theo một chủ nhân như thế quả thật khổ cực, ban đầu mình có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng, lại bán mình cho một người như vậy…
Đuổi tiểu tư đi, Tưởng Ưng lặng lẽ nhảy cửa sổ vào phòng của Phương Thiên Duệ, trước đó vì vô tội trúng đạn của Từ Tử Dung, hắn bị ép cấm dục trong thời gian thật dài, hôm nay hiếm khi có một nơi an toàn không ai phá rối, đương nhiên phải ‘Khao’ bản thân một bữa thật đã!
Không đề cập tới Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đi nghỉ ngơi, bên này Từ Tử Dung đang lo lắng nhìn ca ca hôn mê.
Thỉnh thoảng Từ Tử Nham sẽ tỏ vẻ đau đớn, mà mỗi khi đến lúc này, Từ Tử Dung sẽ trợn trừng mắt nhìn Tuyết Đoàn.
“Be!” Tuyết Đoàn rất oan ức, tuy rằng ăn thứ này sẽ chịu khổ một chút, nhưng quả thật rất có ích cho Từ Tử Nham. Đệ đệ chủ nhân không cảm kích nó thì thôi đi, lại còn trợn mắt nhìn nó, còn có thiên lý hay không!
Phấn Mao bình tĩnh dựa vào góc bàn gặm cà rốt, lúc này, Từ Tử Dung chính là một núi lửa chưa phun trào, nó cũng không muốn góp vui vào lúc này.
Nó thản nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác liếc Tuyết Đoàn, sau đó lại lạnh nhạt dời mắt.
Cái đồ ăn hàng Thao Thiết này, chỉ biết ăn thôi ha ha, cũng không nghĩ xem, nhân loại có thể dễ dàng tiêu hóa thứ kia sao? Tuy nói lão tổ tông Nguyên gia đã gần như bỏ mình, nhưng rốt cuộc ông ta đã từng là tu sĩ kim đan hậu kỳ, cường độ thần thức của ông ta, cũng không phải là một tu sĩ ngưng mạch kỳ nho nhỏ như Từ Tử Nham có thể sánh ngang.
Nói thật, nếu không phải Từ Tử Nham có Tử Tiêu Thần Lôi, đoán chừng đã bị tu sĩ kim đan kia đoạt xá, chẳng qua là có Tử Tiêu Thần Lôi hỗ trợ, thần thức của tu sĩ kim đan tuyệt đối là một bữa tiệc lớn dinh dưỡng phong phú —— tuy rằng ăn chút đau khổ.
Phấn Mao bình tĩnh tiếp tục nhai, thỉnh thoảng lại nhìn gương mặt đắng cay của Thao Thiết, mỗi một lần nhìn cảm thấy cà rốt càng ngon…
Hừ, ai bảo ngươi giành cánh phượng của ta! Không thể xóa bỏ oán hận đồ ăn! Ngươi cảm thấy danh xưng lòng dạ hẹp hòi hơn ngàn năm qua của ta là gọi không à? Không trả thù làm sao có thể tiêu tan oán hận trong lòng ta!
Phấn Mao nghĩ đến là đắc ý.
Thao Thiết: QAQ
Trong nháy mắt khi Từ Tử Nham chạm vào hạt châu xám xịt kia, liền bị một cổ thần thức cường đại công kích.
Thần thức đối phương giống như một lưỡi đao sắc bén, xông thẳng vào thức hải của anh, không ngừng quấy nhiễu trong thức hải, tìm kiếm, cố gắng tìm được thần thức của anh đồng thời cắn nuốt hết, cướp đoạt quyền khống chế thân thể này.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯▽╰)╭~ vạch trần một tí, bí mật của Tuyết Đoàn và Phấn Mao ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.