Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 156

Yên Diệp

09/11/2020

Edit: Qiezi

Sau một nén nhang…

“Tiểu tử thúi nhà ngươi còn có mặt mũi trở về!!!” Một giọng nói oang oang trung khí mười phần của La Vân Đạo Quân quát lên, tuyệt đối đinh tai nhức óc.

“Sư phụ… Đã lâu không gặp.” Từ Tử Nham chột dạ cười nói.

“Ngươi còn biết đã lâu không gặp??!!” La Vân Đạo Quân bị dáng vẻ chột dạ của Từ Tử Nham chọc cho bật cười, xoay người gõ đầu anh một cái: “Tiểu tử thối! Rõ ràng là ta bảo con đi làm sứ giả, nói cho ta nghe, sao con lại chạy tới bên ma đạo?”

La Vân Đạo Quân cực kỳ hài lòng đệ tử Từ Tử Nham này, nhưng đối với Từ Tử Dung có chút mâu thuẫn. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần là đệ tử của ông, ông đều quan tâm, mà chỉ cần Từ Tử Dung không giết người vô tội, ông cũng sẽ không tùy tiện đánh giá người này.

Ở Ô Đề Thành, đệ tử của mình bị khi dễ, đương nhiên ông rất tức giận, mà Dã Quỷ không bảo vệ đồ đệ nhà mình đã bị ông dạy dỗ một trận nên thân.

Dầu gì Dã Quỷ cũng là một tu sĩ kim đan, nhưng đối mặt với La Vân Đạo Quân hoàn toàn không có sức phản kháng, ngay cả con hắc báo đứng trước mặt La Vân Đạo Quân, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nó trợn to mắt nhìn chủ nhân bị La Vân Đạo Quân mắng máu phun đầy mặt, cuối cùng còn bị đạp đến Cực Tây làm nhiệm vụ mười năm —— mỹ danh bên ngoài nói là, bây giờ tu vi của ngươi còn chưa đủ, đến chiến trường tôi luyện một phen đi!

Hắc báo gần như là nước mắt lưng tròng từ biệt Lưu Quang Tông, theo chủ nhân của nó đến Cực Tây nhậm chức, nghĩ đến nơi đó không có mỹ thực, không có rượu ngon, ngay cả báo cái xinh đẹp cũng không có, chỉ có chiến tranh và máu tươi vô cùng vô tận…

Nó cảm thấy báo sinh vô vọng… QAQ

“Khụ khụ, sư phụ, chúng ta cũng không muốn… Đây không phải là… Ngoài ý muốn sao…” Từ Tử Nham nhỏ giọng giải thích.

Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của La Vân Đạo Quân che giấu dưới cơn tức giận, đương nhiên sẽ không phản bác.

Từ Tử Dung lặng lẽ đứng sau lưng ca ca, tuy rằng y cũng biết La Vân đang quan tâm ca ca, nhưng vẫn cực kỳ bất mãn với hành vi của La Vân.

La Vân hùng hổ phê bình Từ Tử Nham, đương nhiên, Từ Tử Dung làm đệ tử của ông cũng không tránh khỏi số phận giống như thế.

Đừng nhìn La Vân có chút kiêng kỵ Huyết Hải Tâm Kinh của Từ Tử Dung, nhưng kiêng kỵ thì kiêng kỵ, làm sư phụ đương nhiên có quyền mắng đệ tử nhà mình! Dù Thiên Vương lão tử tới cũng không nói lý được!

Vì vậy sau khi bị La Vân phê bình ầm ĩ một phen, Từ Tử Nham cũng nghênh đón được chút khích lệ nho nhỏ, tuy rằng giọng khích lệ có hơi…

“Tiểu tử thối! Ngươi uống xuân dược? Lại nhảy đến ngưng mạch hậu kỳ!” Lúc này La Vân Đạo Quân mới chú ý đến tu vi của đồ đệ mình, sau đó lại quay đầu nhìn Từ Tử Dung, kết quả lại bị tu vi của tên đồ đệ này làm kinh hãi thêm một lần.

“Ngươi cũng uống xuân dược với ca ca ngươi à?”

Vốn chỉ là lời vô tâm nhưng đặt trên người hai huynh đệ Từ gia lại sinh ra kết quả kỳ diệu, hai mắt Từ Tử Dung sáng lên, thần sắc mang chút suy tư, mà Từ Tử Nham chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lo lắng những lời này của sư phụ sẽ mở ra cánh cửa nào đó cho Từ Tử Dung…

_(:з” ∠)_, sư phụ, đừng nên dùng đề tài này để đùa cợt, đệ tử sẽ rất nguy hiểm…

“Sao tu vi các ngươi tăng nhanh như vậy? Có phải là…” Thần sắc La Vân biến đổi, nói còn chưa dứt liền khoát tay đặt lên mạch môn của hai người bọn họ.

Nhưng Từ Tử Nham hiểu ý của La Vân, ông lo lắng bọn họ ở Viêm Ngục Ma Cảnh, có áp dụng phương pháp tiêu hao sinh mệnh nào đó để sinh tồn hay không.

Các loại bí pháp như vậy, hầu như môn phái nào cũng có, nhưng dưới tình hình chung, không ai sẽ sử dụng loại phương pháp mổ gà lấy trứng này.

Sở dĩ La Vân Đạo Quân sẽ nghĩ như vậy, chủ yếu là vì ban đầu ở Ô Đề Thành bọn họ bị ép kéo vào ma cảnh, nếu ở trong đó gặp nguy hiểm không thể chống đỡ, trong lúc cấp bách sử dụng chiêu thức để giữ mệnh cũng không thể quở trách quá nặng.

Chỉ là…

La Vân âm thầm than nhẹ, nếu tu vi chúng nó được đề cao như vậy, là vì cưỡng ép tăng tiềm năng, vậy chỉ sợ đường sau này sẽ khó đi…

“Ừ?” Linh lực La Vân chạy trong cơ thể Từ Tử Nham không chút trở ngại, có thể nói là Từ Tử Nham cực kỳ tín nhiệm La Vân.

Nhưng ông đã kiểm tra ngay cả kinh mạch nhỏ nhất, nhưng không có ám thương gì, dù chỉ là một điểm nhỏ.

“Tử Dung, qua đây.” La Vân suy nghĩ một chút, kêu Từ Tử Dung sang chỗ ông.

Đối với sư phụ La Vân này, Từ Tử Dung không thể nói đây là cảm giác gì, hầu như đối phương đã thể hiện rõ ràng tâm phòng bị với mình, nhưng trừ lần đó ra, La Vân chưa bao giờ bạc đãi Tử Dung ở bất kỳ phương diện nào.

Thậm chí ngay cả rất nhiều vấn đề nan giải đời trước của y, đã được sư phụ giải đáp, có thể nói, La Vân Đạo Quân đã hết lòng hết dạ với tên đồ đệ này. Bởi vậy y vẫn rất tôn kính La Vân.

Từ Tử Dung thoải mái đưa cổ tay mình ra, không chút lo lắng sẽ bị La Vân hãm hại. La Vân cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ có chút quái dị, tuy nói tiểu tử này bị ông gieo mầm móng sợ hãi, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ cũng quá bình thường đi?

Ban đầu Từ Tử Dung giống như con nhím, trừ ca ca y ra, cự tuyệt bất kỳ kẻ nào tiếp cận. Nhưng hiện tại Từ Tử Dung lại giống như con mèo được ăn no, cảm giác không hề có uy hiếp.

Đương nhiên, nếu y thật sự trở thành kẻ yếu dễ bị bắt nạt, vậy nhất định không có kết cục tốt, nhưng so với trước đây, bây giờ Từ Tử Dung đã có đổi mới rất lớn.

Không biết Từ Tử Dung gặp phải chuyện gì, lại có thể làm y thay đổi lớn như vậy, La Vân Đạo Quân không nhịn được suy nghĩ.

Linh lực chạy khắp kinh mạch Từ Tử Dung một lần, trên người Từ Tử Dung cũng không có bất kỳ ám thương gì.

La Vân thu tay về, suy tư: “Không tồi, tu luyện của các ngươi cũng không vội vàng, tuy rằng tốc độ thăng cấp tu vi làm ta rất kinh ngạc, nhưng ở Tu Chân Giới vô số cơ duyên, đây cũng là bình thường. Nhưng ta mong trong khoảng thời gian này các ngươi đừng ra ngoài, tốt nhất là tĩnh tâm vững chắc một thời gian.”

Từ Tử Nham nghe xong những lời này của sư phụ, ý định ban đầu muốn đi Cực Tây liền gác lại.

Anh tin tưởng, nếu La Vân Đạo Quân nói ra những lời này, nhất định là muốn tốt cho anh, anh và Tử Dung tăng tu vi quá nhanh, ở Lưu Quang Tông củng cố một thời gian cũng tốt.

“Sư phụ, ta còn có chuyện muốn nhờ ngài.” Từ Tử Nham cười hì hì, lấy một mâm túy kê từ trong túi càn khôn ra.

Mâm túy kê này là trước khi anh rời Từ gia, cố ý đến phòng bếp làm, dùng nguyên liệu cực kỳ tinh xảo, hương vị —— nhìn Tuyết Đoàn chảy nước bọt không ngừng, ánh mắt không dời nổi là biết.

“Be be!” Tuyết Đoàn giương mắt nhìn con túy kê kia, nhảy nhảy muốn xông lên.

Kết quả là La Vân Đạo Quân nhanh tay nhanh mắt, Tuyết Đoàn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên —— gà đã không còn tăm hơi!!!

Tuyết Đoàn: QAQ

Trước khi quay về Lưu Quang Tông, nó đã ký kết hiệp nghị với Từ Tử Nham, nó phụ trách ngụy trang thành linh thú bình thường, mà thỉnh thoảng Từ Tử Nham sẽ làm chút đồ ăn ngon thưởng cho nó.



Mắt thấy mĩ vị tuyệt hảo đang ở trước mắt, Tuyết Đoàn không kiềm chế nổi muốn nhào tới.

“Ừ?” Lúc này La Vân mới chú ý một cục lông xù xù ngồi xổm bên cạnh Từ Tử Nham, đợi sau khi nhận ra đó là một con cừu nhỏ, mới cười nhạo: “Ta nói hai huynh đệ các ngươi thật sự là thân huynh đệ, đệ đệ ngươi lấy một con thỏ hồng nhạt, ngươi thì lấy một con cừu nhỏ đáng yêu. Ta nói… Hai huynh đệ các ngươi định dùng hai linh sủng này đi thông đồng nữ tu à? Ta nói các ngươi biết, nữ sắc là quát cốt cương đao*, muốn tu thành đại đạo, trăm triệu lần không thể tới gần nữ sắc!”

(Nữ sắc là quát cốt cương đao: nữ sắc còn hại hơn cả cương đao)

La Vân vừa nhai túy kê, vừa dõng dạc nói.

Từ Tử Nham yên lặng xoay mặt đi, yên lặng thổ tào trong lòng, sư phụ, đầu tiên, hai linh sủng này tuyệt đối không đáng yêu, hai đứa đều là loại cực kỳ hung tàn, về mặt khác, ta không tiếp xúc nữ sắc, mà là —— nam sắc.

“Được rồi, nể mặt túy kê của con, ta quyết định tha thứ cho hai đứa, không phải con nói có việc muốn nhờ ta sao? Nói đi, chuyện gì?” La Vân hài lòng nhét một miếng đùi gà cuối cùng vào miệng, nguyên một con túy kê, trong chớp mắt liền biến thành xương gà đầy đất.

Tuyết Đoàn trơ mắt nhìn xương gà trên đất, lại nhìn sang Từ Tử Nham đang mỉm cười, mạnh mẽ nhào tới, ôm bắp đùi anh kêu be be.

“Hmm? Linh sủng của con thật thú vị.” La Vân nhìn cừu nhỏ, thu hồi ánh mắt, sau đó lại không nhịn được nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày.

“Phù phù!” ‘Ngu ngốc!’ Phấn Mao ngồi xổm trên vai Từ Tử Dung khinh bỉ nhìn đồ tham ăn kia. Lúc trước nói không bại lộ đâu? Cái đồ tham ăn này, biết hắn không đáng tin cậy mà!

“Be!” Toàn bộ thân thể Tuyết Đoàn cứng ngắc ở trên đùi Từ Tử Nham, sau đó từ từ, từ từ, rút chân về, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, cũng không dám nhìn xương gà trên đất nữa.

Từ Tử Nham im lặng nhìn Tuyết Đoàn, vì một con túy kê mà bại lộ, Tuyết Đoàn ngươi giỏi!

“Linh sủng của con…” Dường như La Vân rất hào hứng, ngồi xổm xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn Tuyết Đoàn.

Tuyết Đoàn kêu hai tiếng be be, rụt cổ lại.

“Ngu xuẩn.” Ánh mắt Từ Tử Dung hơi trầm xuống, đi tới dùng mũi chân đẩy một cái, Tuyết Đoàn liền bị y đá lăn lông lốc ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ.

Từ Tử Nham: …

La Vân Đạo Quân: …

La Vân Đạo Quân xoa xoa tay đầy dầu mỡ, rất hiểu ý không tra hỏi chuyện Tuyết Đoàn.

Mà Từ Tử Nham cũng mượn cơ hội nói chuyện của Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, hiện tại bọn họ chỉ có thể dùng thân phận khách nhân ở Lưu Quang Tông, không được sự cho phép của La Vân Đạo Quân, bọn họ hoàn không dám rời khỏi nhà tranh nhỏ của huynh đệ Từ gia.

“Ma tu?” La Vân kinh ngạc nhìn Từ Tử Nham, lại nhìn sang Từ Tử Dung.

Từ Tử Nham vội vã giải thích: “Hắn chỉ có Dẫn Ma Đạo Thể trời sinh, hoàn toàn không tu luyện công pháp chính đạo được, nhưng bản thân hắn chưa bao giờ làm bậy, cũng không nên bị trừ ma vệ đạo đi?”

“Ừ, con nói vậy cũng không sai.” La Vân suy nghĩ một chút, quyết định cho bọn họ trở thành đệ tử ngoại môn của Lưu Quang Tông trước đã, nếu phẩm hạnh của hai người bọn họ đáng tin, thu vào nội môn cũng không trễ.

Giải quyết xong chuyện này, La Vân căn dặn Từ Tử Nham mau chóng bế quan tu luyện với đệ đệ, có vấn đề gì thì cứ tới hỏi ông, gần đây ông đều ở Lưu Quang Tông không ra ngoài.

Từ Tử Nham gật đầu liên tục, sau đó cùng Từ Tử Dung quay về căn nhà tranh của mình, nói chuyện trở thành đệ tử ngoại môn cho Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ nghe.

Kỳ thật, với tu vi bây giờ của hai người họ, thu bọn họ làm đệ tử ngoại môn có chút không công vằng, nhưng Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ cũng không hờn giận, dù sao Từ Tử Nham cũng nói, đây chỉ là chuyển tiếp, coi như là một loại thủ đoạn quan sát bọn họ của sư phụ anh.

Dẫn nhóm Tưởng Ưng làm thủ tục nhập môn Lưu Quang Tông, hai người nắm tay nhau đi đến nơi cư ngụ của đệ tử ngoại môn.

Bất luận là Lưu Quang Tông cũng được, Thiên Vũ Tông cũng tốt, trong các môn phái khổng lồ, đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn là một khoảng cách rất xa.

Hai đệ tử ngoại môn Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ không có tư cách bước chân vào Thiên La Phong của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, thậm chí không được sự cho phép của hai huynh đệ hoặc của La Vân Đạo Quân, cho dù là những đệ tử nội môn khá, cũng không dám đặt chân đến.

Trước khi bế quan, Từ Tử Nham đi bái phỏng Vệ Kình và Lặc Hổ, hiện tại dưới sự chỉ đạo của sư phụ của từng người, tu vi của hai người bọn họ đều được đề cao ở trình độ nhất định.

Đương nhiên, so sánh với hai huynh đệ Từ gia có kỳ ngộ liên tục này, bọn họ còn kém rất xa, nhưng hai người bọn họ đều không phải hạng người hay ghen tỵ, đặc biệt là Vệ Kình, trời sinh kiêu ngạo, hắn thấy tu vi Từ Tử Nham cao hơn mình, không chỉ không đố kỵ, ngược lại là rất chăm chỉ, cưỡng ép bản thân càng thêm khắc khố.

Lặc Hổ đã sớm biết thiên phú tu chân của mình kém hơn những thiên chi kiêu tử này, bởi vậy càng không có nửa điểm đố kỵ, hắn nhận thức bản thân vô cùng rõ ràng, hắn là chiến sĩ Cực Tây, tương lai phải quay về Cực Tây, cũng chỉ chết trên chiến trường, bởi vậy huấn luyện ngày thường, đa phần thực chiến là chính, rất ít khi đi học một vài pháp thuật dư thừa.

Mặc kệ ánh mắt ai oán của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham và Vệ Kình Lặc Hổ trò chuyện vui vẻ với nhau, tuy rằng giữa hai người này vẫn còn chút gì đó không vừa mắt, nhưng có Từ Tử Nham bôi trơn ở giữa cũng không có gì không thoải mái.

Trong toàn bộ Lưu Quang Tông, quan hệ giữa Từ Tử Nham và hai người này chính là tốt nhất, mà quỹ đạo sinh hoạt của hai người này, cũng vì Từ Tử Nham xuất hiện mà thay đổi…

Không nói đến Lặc Hổ, chí ít Vệ Kình tuyệt không giống như trong trí nhớ của nguyên thân, là một đóa hoa cao tuổi của Lưu Quang Tông, bình thường đều dùng mũi nhìn người, tuy rằng hiện tại Vệ Kình cao ngạo, nhưng dưới sự giáo dục bạo lực của Từ Tử Nham, đã hiểu được phải đối đãi hòa bình với những người yếu hơn mình, không mong hắn có thể chiêu hiều đãi sĩ gì đó, chí ít đừng hếch mũi lên trời, làm người vừa nhìn đã muốn đánh một trận.

Để đạt được mục đích như vậy, ban đầu Từ Tử Nham ngầm sửa chữa Vệ Kình không ít, rõ ràng Vệ Kình còn lớn hơn anh vài tuổi, nhưng khi đối mặt với anh, Vệ Kình tuyệt đối thành thật, giống như gặp phải thiên địch…

Cáo biệt Vệ Kình và Lặc Hổ, hai huynh đệ Từ Tử Nham liền bắt đầu bế quan, lúc này Từ Tử Nham tiếp thu giáo huấn bế quan lần trước, để lại một tia thần thức, ít nhất có thể cảm nhận được thời gian trôi qua.

Cứ như vậy, thời gian như nước chảy, đợi đến khi Từ Tử Nham mở mắt lần hai, đã là một năm sau.

“Ưm…” Dang tay vặn thắt lưng, Từ Tử Nham nhúc nhích cái cổ cứng ngắc, trong lòng có chút cảm thán.

Tu chân quả nhiên thần kỳ, nếu anh còn sống ở hiện tại, sao có thể tưởng tượng được, có một ngày mình có thể tĩnh tọa một chỗ không nhúc nhích một năm…

“Ca ca, huynh cũng tỉnh?” Trước bế quan, tu vi Từ Tử Dung thấp hơn Từ Tử Nham một chút, cho nên thời gian củng cố cảnh giới cũng ngắn hơn Từ Tử Nham.

Có kinh nghiệm bế quan năm năm lúc trước của ca ca, tuy Từ Tử Dung đã sớm ttỉnh lại, nhưng cũng không xuất hiện tình huống phản phệ của Huyết Hải Tâm Kinh.

“Ừ? Đệ xuất quan khi nào?” Từ Tử Nham vô cùng kinh ngạc.

“Một tháng trước.” Từ Tử Dung khẽ cười nói, bấm pháp quyết liên tục, làm sạch quần áo ca ca.

“Ừm, vậy mà đã một năm, thời gian trôi qua thật nhanh.” Từ Tử Nham thân mật hôn một cái lên mặt Từ Tử Dung, kết quả lại bị Từ Tử Dung bất mãn ôm thắt lưng, hung hăn hôn đủ một cái.

“Khụ khụ, được rồi được rồi, đừng làm rộn.” Từ Tử Nham vỗ đầu Từ Tử Dung, đối phương trừng mắt nhìn, biểu tình ‘Cầu cho ăn’.



Từ Tử Nham lúng túng gãi tóc, nhỏ giọng nói: “Tối rồi nói.”

Hai mắt Từ Tử Dung sáng ngời, cười toét miệng thiếu chút nữa mù mắt La Vân Đạo Quân vừa đi đến…

“Khụ khụ.” La Vân Đạo Quân cổ quái nhìn hai huynh đệ đang ôm nhau, tuy rằng đã sớm biết Từ Tử Dung có độc chiếm dục biến thái với Từ Tử Nham, nhưng nhìn hai huynh đệ bọn họ thân mật như vậy, La Vân Đạo Quân luôn có ảo giác rất mạnh, giống như giữa bọn họ có quan hệ không thể nói rõ.

“Sư phụ, tìm ta có việc?” Từ Tử Nham vỗ nhẹ cánh tay Từ Tử Dung, lúc này đối phương mới tiếc nuối buông tay.

La Vân không nhịn được cười nhạo: “Đều đã lớn, còn quấn quýt ca ca ngươi cả ngày.”

Từ Tử Dung liếc mắt: “Sư phụ đang đố kỵ hôm nay ca ca sẽ làm đại tiệc cho ta sao?”

La Vân Đạo Quân: …

Liếc mắt muốn xẻo Từ Tử Dung, La Vân Đạo Quân nhỏ giọng mắng: Nghịch đồ!

Vừa mới mắng xong, lại quay đầu, giương mắt nhìn Từ Tử Nham.

Quả thực Từ Tử Nham muốn quỳ lại, đã nhiều năm như vậy, vì sao hai thầy trò này vẫn duy trì cái kiểu như thế…

Sư phụ ngài đã mấy nghìn tuổi, bị đệ đệ ta chưa đến hai mươi lật tẩy thật sự không thành vấn đề sao!!!

“Be!” Tuyết Đoàn cũng vào góp vui, nước mắt lưng tròng ôm bắp đùi Từ Tử Nham.

Ban đầu ở ma cảnh nó cũng không soi mói như vậy, nhưng từ khi bị Từ Tử Nham nuôi đến kén ăn, Từ Tử Nham bế quan bao lâu, nó liền tuyệt thực bấy lâu…

Phấn Mao khinh bỉ nhìn một người một thú hai cái đồ tham ăn, sau đó —— yên lặng quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục nhai cà rốt của mình —— lớn giọng ta với ngươi không đội trời chung! Ngươi nhớ kỹ cho ta! = 皿 =

Bị sư phụ mình và đệ đệ cộng thêm linh thú quậy như thế, Từ Tử Nham vốn chỉ cảm thán đảo mắt liền ảm đạm. Anh yên lặng đi ra khỏi tĩnh thất bế quan, ngự kiếm bay lên, bay thẳng đến Pháp An Thành —— mua nguyên liệu nấu bữa tiệc lớn hôm nay.

_(:з” ∠)_

Nhìn dáng vẻ sư phụ thì biết, nếu tối hôm nay không để ông ăn đã nghiền, khẳng định La Vân Đạo Quân sẽ kêu liên tục nghịch đồ nghịch đồ…

Tốc độ Từ Tử Nham cũng không nhanh, vừa mới bay ra ngoài không xa, Từ Tử Dung ngự kiếm đuổi theo không ngoài dự tính của anh.

Sau khi đuổi theo ca ca, Từ Tử Dung rất vô sỉ thu hồi phi kiếm của mình, nhảy lên Cực Quang, Cực Quang khó chịu run lên, một ánh mắt lạnh băng của Từ Tử Dung liền làm Cực Quang hoàn toàn yên tĩnh…

Từ Tử Nham yên lặng nhìn phi kiếm nhà mình, nội tâm âm thầm rơi lệ, vì sao Cực Quang phong cách rơi vào tay mình lại trở thành run M! Rõ ràng lúc ở trên tay Bạch Hoa rất có khí thế!

Lẽ nào bảo bối đến tay anh sẽ chuyển hóa thành thuộc tính nhị hóa* sao! QAQ

(Nhị hóa: ngốc, khờ khạo.)

“Ca ca!” Từ Tử Dung ôm ca ca thật chặt, dùng sức hít hà hơi thở trên người ca ca.

Tròn một năm không gặp, tương tư trong lòng y đã như cỏ dại lan tràn…



Đó là cách nói nhã nhặn, đổi thô tục một chút đó là Từ Tử Dung đã vào một trạng thái lúc nào cũng có thể phát tình!

Ca ca xin cẩn thận…

“Đừng làm rộn, đang trên phi kiếm.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ, tuy nói anh đã sớm dự liệu một khi xuất quan nhất định sẽ có kết quả như vậy, nhưng ngay cả buổi tối Từ Tử Dung cũng không chờ được.

“Được rồi, vì ca ca ta sẽ nhẫn nại, nhưng buổi tối ca ca phải bồi thường ta.” Từ Tử Dung ngẩng đầu, cười híp mắt.

Từ Tử Nham: …

***

Mua đống đồ ăn trong Pháp An Thành, trong túi càn khôn của Từ Tử Nham xuất hiện thêm nhiều loại thịt yêu thú.

Ngày thường anh nấu nướng đều dùng thịt thông thường để ăn, hôm nay anh lại đột phá ý tưởng, muốn thử dùng thịt yêu thú nấu xem thế nào.

Vì yêu thú quanh năm dùng linh khí tẩy rửa bản thân, cho nên trên người hầu như không có bất kỳ sẹo lồi nào, mà một vài loại yêu thú đặc biệt có chất thịt rất ngon, dày nhiều nước, chuyên được lựa chọn dùng làm món ăn.

Từ Tử Nham cũng không giảm đam mê nấu nướng chỉ vì thời gian trôi đi, ngược lại vì bên người có thêm đồ tham ăn mà càng nhiệt tình…

Đến buổi tối, Từ Tử Nham chế biến một bàn tràn ngập mỹ thực, nếu như để mấy thứ này ở bên ngoài, cũng đủ cho trăm phàm phu ăn cơm.

Nhưng phân lượng như vậy hoàn toàn không đủ cho La Vân Đạo Quân và Tuyết Đoàn chung sức hợp tác, dường như là sau khi La Vân Đạo Quân ăn xong, còn dư lại đều bị một mình Tuyết Đoàn thầu hết…

Từ Tử Nham trợn mắt há mồn nhìn Tuyết Đoàn dùng thân thể ‘Nhỏ nhắn xinh xắn’ của nó, nuốt đống đồ ăn còn lớn hơn nó gấp mấy lần, thâm tâm cảm thán một lần nữa, quả nhiên Tuyết Đoàn là tham ăn cực hạn.

“A, thật không tệ, đã lâu không thoải mái như thế.” La Vân Đạo Quân lười biếng xỉa răng, thỏa mãn nói.

Tuyết Đoàn cũng ưỡn cái bụng tròn vo lăn trên đất, gương mặt thư thái vui sướng.

Từ Tử Nham đặt một bình nước chè xanh lên bàn, Từ Tử Dung rót một chén cho La Vân Đạo Quân. Chớ nhìn bình thường y hay đấu võ mồm với sư phụ, nhưng nội tâm của y vẫn rất tôn kính La Vân.

“Ừ, không tệ.” La Vân uống một ngụm linh trà, thỏa mãn phun ra một ngụm khí, vỗ vỗ bụng hơi no căng, tỏ vẻ đại hán khu chân*, không có nửa điểm tiên tư mà tu sĩ nguyên anh nên có…

(Đại hán khu chân: Ngôn ngữ mạng, ý trên mặt chữ, đàn ông khẩy chân, chỉ đàn ông thô lỗ không câu nệ tiểu tiết)

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Đã lâu không thấy sư phụ ~~ Quả nhiên vẫn là tham ăn trước sau như một ~~~ ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook