Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 176
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Sau khi nhóm sáu người lên đảo, nhìn sa mạc mịt mù, đều có chút không khỏe.
Rõ ràng trước khi bước vào hải đảo còn có thể nghe gió biển ẩm ướt, nhưng chỉ cần đi vào phạm vi của Thần Long Đảo, không khí lập tức trở nên khô ráo vô cùng, giống như nước biển phía sau cách bọn họ năm bước không tồn tại.
“Đảo nhỏ này có quỷ, mọi người cẩn thận.” Vệ Kình vừa lên đảo lập tức có cảm ứng, hắn không nói rõ loại cảm ứng này là nguy hiểm hay là cái gì, nhưng hắn cảm thấy muốn truy tìm loại cảm ứng này xem sao.
“Vệ đạo hữu nói không sai, ta cảm thấy… Đảo nhỏ này rất khác thường.” Bạch Hoa mở to mắt, nhìn phương hướng trung tâm đảo nhỏ, đáy mắt lóe lên một chút kính sợ.
Giống như Vệ Kình, trong nháy mắt khi Bạch Hoa bước lên đảo, ngọc bội hình rồng trước mặt nổi lên một mảnh lửa nóng. Vốn mấy ngày nay, hắn đã sớm quen chung đụng với Vệ Kình, ngọc bội hình rồng sẽ sản sinh biến hóa như vậy, nhưng không ngờ tới đảo nhỏ này, dường như còn có đồ vật làm ngọc bội hình rồng càng thêm hưng phấn.
Chỉ là ngọc bội hình rồng truyền đạt ý niệm cho hắn không chỉ bao gồm khát vọng, đồng dạng còn có một loại e ngại, giống như cái thứ nó khao khát có thể giúp đỡ nó, cũng có thể hủy diệt nó…
Không tự chủ cầm ngọc bội hình rồng, Bạch Hoa khó nén hưng phấn dưới đáy lòng.
Khối ngọc bội hình rồng này là gốc rễ cuộc sống của hắn. Tuy rằng Tinh Nguyên Đạo Thể của hắn rất lợi hại, nhưng nếu không có ngọc bội hình rồng hỗ trợ, hắn cũng không thể tu luyện nhanh chóng như vậy chỉ với tư chất tam linh căn.
Chỉ là ngọc bội hình rồng không hoàn chỉnh lại có thể có hiệu quả như vậy, nếu có thể lấy được đồ trên người Vệ Kình, lại thêm vật phẩm trên đảo nhỏ, ngọc bội hình rồng của hắn có thể được khai phá càng nhiều hiệu quả lợi hại hơn không?
Bạch Hoa khẽ cắn môi dưới, kích động trong lòng làm ngón tay hắn run rẩy, hắn hơi gục đầu xuống, rất sợ hưng phấn trong đáy mắt bị người khác nhìn ra.
“Be!” Tuyết Đoàn nghi ngờ ngửi ngửi không khí một cái, quay đầu nhìn về phía Phấn Mao.
Phấn Mao nhíu mày, nhưng thần sắc trên mặt có chút không xác định.
Tầm nhìn hai thú tụm chung một chỗ, nhất thời trao đổi rất nhiều tin tức, Phấn Mao do dự lắc đầu, Tuyết Đoàn lập tức ném nghi ngờ vừa rồi ra sau gáy, vui vẻ vòng quang Từ Tử Nham kêu be be.
Từ Tử Nham giật giật khóe môi, sờ đầu Tuyết Đoàn hai cái.
Mạc Tử Nguyên hứng thú nhìn Từ Tử Nham, cười hỏi: “Tử Nham huynh, linh sủng của ngươi đang…?” (từ Từ đạo hữu tiến hóa thành Tử Nham huynh, dọc đường Mạc Tử Nguyên thu hoạch vô số khinh thường của Từ Tử Dung.)
Từ Tử Nham bi thương ngẩng đầu: “Tuyết Đoàn đang hưng phấp sắp gặp được kẻ địch.”
Vệ Kình và Lặc Hổ đồng thời nhếch mép, nội tâm rít gào: Tuyết Đoàn nhà ngươi hưng phấn có kẻ địch sao? Rõ ràng là hưng phấn sắp có tiệc lớn chạy tới!
“Ha ha, thật không ngờ linh sủng của Tử Nham huynh đáng yêu mà lại hiếu chiến như vậy, chắc hẳn phải xem thật kỹ biểu hiện của nó.” Mạc Tử Nguyên khẽ nói, trong lòng cũng buồn cười.
Phải nói Mặc Ngọc Lung Các cũng bán linh sủng, cho dù linh sủng chưa từng thấy qua, nhưng từ ngoại hình cũng có thể phân chia đại khái. Hai linh sủng của huynh đệ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vừa nhìn là biết là loại dùng để dỗ dành nữ tu, thật sự không hiểu tại sao hai đại nam nhân bọn họ lại khế ước với linh sủng như vậy.
Đương nhiên, với thực lực của hai người bọn họ, quả thực cũng không cần dùng linh sủng trợ chiến, chỉ là…
Mạc Tử Nguyên nhìn hai linh sủng nhỏ nhắn đáng yêu vẫn không nhịn được bật cười, nhưng nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, vội quay mặt nhìn sang nơi khác.
Từ Tử Nham mặt lạnh tanh: Cười đi, cứ cười cho thỏa thích đi, chờ đến khi Tuyết Đoàn và Phấn Mao bại lộ thực sự, xem ngươi còn có thể cười nữa không!
“Đi như thế nào?” Lặc Hổ nhìn sa mạc mịt mù, nhíu mày hỏi. Hắn không có cảm ứng, đương nhiên không phân biệt được đâu mới là phương hướng chính xác.
“Đảo này rất lớn, hay là chúng ta phân công hành động, nếu có phát hiện gì thì quay lại gặp nhau?” Bạch Hoa hơi nghiêng đầu nhìn mọi người, khi đưa ra đề nghị này, trong lòng hắn cũng bồn chồn.
Thật sự mà nói, thứ trên đảo kia quá quan trọng với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay. Nhưng hiện giờ có nhiều người như vậy, nếu mọi người cùng phát hiện, nếu vật kia chỉ mình có thể dùng thì còn tốt, nhưng nếu là thiên tài địa bảo, tất cả mọi người có thể sử dụng, vậy hắn làm sao có thể độc chiếm?
Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, sở dĩ muốn phân công nhau hành động cũng không phải là muốn một mình nuốt hết bảo tàng, hắn chỉ cần cái thứ hữu dụng với ngọc bội hình rồng, dù cho từ bỏ hết tất cả các thứ khác cũng không sao!
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, quyết đoán đồng ý. Hắn biết Bạch Hoa có cảm ứng với đảo nhỏ này, nhưng thứ hắn cảm ứng nằm ở trong sào huyệt của yêu thú cao giai kia, với thực lực bây giờ của hắn, đi tìm vật kia chính là tìm chết…
Trong tiểu thuyết viết đoạn này không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể dựa vào câu văn để đoán ra, nếu không phải hắn dẫn Vệ Kình tới nơi đó cùng yêu thú kia đồng quy vu tận, hắn cũng không thể nào thu được huyết mạch Chân Long của Vệ Kình và khối đá màu đen kia.
Sờ cằm một cái, Từ Tử Nham vung tay lên, Bạch đạo hữu đề nghị không tệ, chúng ta phân công nhau hành động rất tốt.
Chỉ là…
Bạch Hoa trăm triệu lần không nghĩ ra, tuy hắn có chủ ý tốt, nhưng —— không có ai phối hợp với hắn.
Vốn trong lòng hắn, người có điều kiện tốt nhất để hợp tác đương nhiên là Vệ Kình, trong thời gian này hắn có thể xoát thiện cảm với Vệ Kình, đồng thời cũng có thể tìm cơ duyên của mình.
Không ngờ Vệ Kình lại lạnh lùng, không thèm nhìn hắn mà kéo cái người nửa thân trần không có văn hóa rời đi, dù cái người không có văn hóa kia rất không vui giãy giụa, đều bị Vệ Kình dùng bạo lực áp chế.
Nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, Bạch Hoa hận đến sắp cắn nát răng!
Vệ Kình này bị đui rồi sao? Hắn không biết nắm chắc thời gian có thể ở cạnh mình sao!
“Khụ khụ, Tử Nham huynh…” Mặc Tử Nguyên vừa mở miệng nói một tiếng.
“Ca ca sẽ đi cùng ta.” Từ Tử Dung không nói hai lời liền chắn trước mặt Từ Tử Nham, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Mạc Tử Nguyên, tu vi ngưng mạch hậu kỳ làm Mạc Tử Nguyên ngưng mạch sơ kỳ cảm thấy áp lực như núi lớn.
“Tử Nguyên huynh, thứ lỗi…” Từ Tử Nham lúng túng xin lỗi thay Từ Tử Dung, nhưng hùng hài tử đứng trước mặt rõ ràng không có dấu hiệu muốn tránh ra.
“Không sao, hai huynh đệ các ngươi tình thâm, ta có thể hiểu…” Mạc Tử Nguyên cười có chút miễn cưỡng, nhưng huynh đệ người ta tình cảm tốt, mình miễn cưỡng chen vào cũng không tiện.
“Tử Nguyên…” Bạch Hoa hơi nhíu mi, ánh mắt ai oán nhìn Mạc Tử Nguyên.
Đối với loại biểu diễn của Bạch Hoa, Từ Tử Nham có hơi khó chịu, vuốt tay sắp nổi da gà của mình, dứt khoát chắp tay: “Tử Nguyên huynh, Bạch đạo hữu, ta và xá đệ đi trước, nếu phát hiện tình huống gì, có thể dùng bùa đưa tin liên hệ với chúng ta.” Nói xong kéo Từ Tử Dung bỏ chạy.
Sau khi đi rất xa, Từ Tử Nham mới cảm thán một phen, rõ ràng đều là biểu diễn, nhưng ảnh đế nhà mình biểu diễn rất tự nhiên… Chí ít sẽ không làm mình lông tơ dựng đứng…
“Tử Nguyên…” Bạch Hoa thấy xung quanh đã không còn những người khác, vội vàng muốn kéo tay áo Mạc Tử Nguyên.
Nhưng Mạc Tử Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, cánh tay Bạch Hoa cứng đờ.
“Bạch đạo hữu, xin tự trọng.” Mạc Tử Nguyên nói xong hất tay áo, quyết định chọn một phương hướng bỏ đi, để lại Bạch Hoa cô đơn đứng tại chỗ, rất thê lương.
Thần sắc Bạch Hoa hơi khó chịu, đáy mắt toát ra vẻ hậm hực, tuy nói khi hắn quyết định quyến rũ Vệ Kình cũng đã dự liệu có thể bị Mạc Tử Nguyên vứt bỏ, nhưng tận mắt nhìn mấy mấy ngày trước nam nhân này còn quan tâm chăm sóc mình lại trở nên tuyệt tình như thế, cho dù là hắn cũng có chút thương tâm.
Thường nói ái tình vô tình, nhưng hắn thấy loại nam nhân như Mạc Tử Nguyên cũng chưa chắc tốt chỗ nào, nói trở mặt liền trở mặt!
Khẽ cắn môi dưới, tay Bạch Hoa cầm chặt khối ngọc bội hình rồng kia, hai mắt lóe lên thần sắc quyết tuyệt.
Quả nhiên trên thế giới này, chỉ có khối ngọc bội này là chỗ dựa duy nhất của hắn, nam nhân và gì đó căn bản không đáng tin.
Không tự chủ vòng tay ôm vai, Bạch Hoa ngơ ngẩn nhìn phương hướng Từ Tử Dung biến mất. Cho dù người khác không nhìn ra, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp nồng nàn giữa hai huynh đệ Từ gia.
Đôi khi một ánh mắt giao nhau tràn đầy ấm áp, Bạch Hoa không hiểu, vì sao Từ Tử Dung có thể tuyệt tình với hắn như vậy, thậm chí ngay cả một chút hy vọng cũng không cho hắn, nhưng lại có thể biểu hiện ngoan ngoãn với ca ca như vậy.
Không công bằng! Vì sao ông Trời không công bằng như vậy!
Bạch Hoa hung hăng nhìn về phía bầu trời, đều là nam nhân, từ nhỏ hắn đã bị bán vào kỹ viện, ngay cả một chút ấn tượng về người nhà cũng không có. Sau này dưới cơ duyên xảo hợp, hắn trốn thoát chỗ đó, nhưng nam nhân mang theo hắn rời khỏi nơi đó, đồng dạng cũng có tâm tư bất chính với hắn!
Dựa vào tiện lợi của Tinh Nguyên đạo thể, hắn quyến rũ rất nhiều nam nhân, thế nhưng so sánh với Từ Tử Dung, những đám nam nhân kia ngay cả cặn bã không bằng.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì Từ Tử Nham xuất thân thế gia, từ nhỏ có thể có được đồ tốt nhất, mà hắn phải dùng hết toàn lực, hao tổn tâm cơ, thậm chí ngay cả thân thể của mình đều bán đứng, nhưng lại vẫn không thể giành được con tim người mình thích!
Từ Tử Nham đã có nhiều thứ như vậy! Tư chất kiêu ngạo, thiên phú xuất sắc, có thể dễ dàng được nhiều người yêu thích, vì sao luôn muốn tranh giành tình yêu của Từ Tử Dung với mình?
Bạch Hoa cáu giận cắn chặt răng, rõ ràng hắn… Rõ ràng hắn cố gắng sinh tồn như vậy, muốn sống tốt, nhưng vì cái gì ông trời luôn không cho hắn như ý nguyện!
Cho tới bây giờ, có thể lọt vào mắt hắn cũng chỉ có ba nam nhân, nhưng ba nam nhân này, Lâm Khiếu Thiên như gần như xa với hắn, Mạc Tử Nguyên lại càng hoàn toàn xé mặt với hắn, càng làm người tức giận là Từ Tử Nham, người này đã từng được hắn coi trọng, thậm chí là nam nhân hắn quyết bắt lấy, hôm nay lại thành tình địch của hắn!
“Chết tiệt! Nếu như Từ Tử Nham chết thì tốt rồi!” Bạch Hoa không tự chủ thốt lên, lập tức trong lòng khẽ động, một cái ý niệm trong đầu đột nhiên lóe lên.
Nếu như… Từ Tử Nham thật sự chết đi, có phải hắn sẽ có cơ hội thừa dịp Từ Tử Dung thương tâm mà chen vào?
Đáy mắt đen nhánh đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, Bạch Hoa không thể kiềm chế cái ý niệm này mọc rễ nảy mầm trong đầu mình…
Nếu… Từ Tử Nham chết…
Bạch Hoa khẽ cắn môi dưới, ánh mắt chớp động rất nhiều tâm tình phức tạp, qua một lúc lâu, hắn mới dần bình tĩnh trở lại, chôn giấu ý tưởng kia trong đáy lòng.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭~ Bạch Hoa, ngươi đang tự tìm đường chết!
Sau khi nhóm sáu người lên đảo, nhìn sa mạc mịt mù, đều có chút không khỏe.
Rõ ràng trước khi bước vào hải đảo còn có thể nghe gió biển ẩm ướt, nhưng chỉ cần đi vào phạm vi của Thần Long Đảo, không khí lập tức trở nên khô ráo vô cùng, giống như nước biển phía sau cách bọn họ năm bước không tồn tại.
“Đảo nhỏ này có quỷ, mọi người cẩn thận.” Vệ Kình vừa lên đảo lập tức có cảm ứng, hắn không nói rõ loại cảm ứng này là nguy hiểm hay là cái gì, nhưng hắn cảm thấy muốn truy tìm loại cảm ứng này xem sao.
“Vệ đạo hữu nói không sai, ta cảm thấy… Đảo nhỏ này rất khác thường.” Bạch Hoa mở to mắt, nhìn phương hướng trung tâm đảo nhỏ, đáy mắt lóe lên một chút kính sợ.
Giống như Vệ Kình, trong nháy mắt khi Bạch Hoa bước lên đảo, ngọc bội hình rồng trước mặt nổi lên một mảnh lửa nóng. Vốn mấy ngày nay, hắn đã sớm quen chung đụng với Vệ Kình, ngọc bội hình rồng sẽ sản sinh biến hóa như vậy, nhưng không ngờ tới đảo nhỏ này, dường như còn có đồ vật làm ngọc bội hình rồng càng thêm hưng phấn.
Chỉ là ngọc bội hình rồng truyền đạt ý niệm cho hắn không chỉ bao gồm khát vọng, đồng dạng còn có một loại e ngại, giống như cái thứ nó khao khát có thể giúp đỡ nó, cũng có thể hủy diệt nó…
Không tự chủ cầm ngọc bội hình rồng, Bạch Hoa khó nén hưng phấn dưới đáy lòng.
Khối ngọc bội hình rồng này là gốc rễ cuộc sống của hắn. Tuy rằng Tinh Nguyên Đạo Thể của hắn rất lợi hại, nhưng nếu không có ngọc bội hình rồng hỗ trợ, hắn cũng không thể tu luyện nhanh chóng như vậy chỉ với tư chất tam linh căn.
Chỉ là ngọc bội hình rồng không hoàn chỉnh lại có thể có hiệu quả như vậy, nếu có thể lấy được đồ trên người Vệ Kình, lại thêm vật phẩm trên đảo nhỏ, ngọc bội hình rồng của hắn có thể được khai phá càng nhiều hiệu quả lợi hại hơn không?
Bạch Hoa khẽ cắn môi dưới, kích động trong lòng làm ngón tay hắn run rẩy, hắn hơi gục đầu xuống, rất sợ hưng phấn trong đáy mắt bị người khác nhìn ra.
“Be!” Tuyết Đoàn nghi ngờ ngửi ngửi không khí một cái, quay đầu nhìn về phía Phấn Mao.
Phấn Mao nhíu mày, nhưng thần sắc trên mặt có chút không xác định.
Tầm nhìn hai thú tụm chung một chỗ, nhất thời trao đổi rất nhiều tin tức, Phấn Mao do dự lắc đầu, Tuyết Đoàn lập tức ném nghi ngờ vừa rồi ra sau gáy, vui vẻ vòng quang Từ Tử Nham kêu be be.
Từ Tử Nham giật giật khóe môi, sờ đầu Tuyết Đoàn hai cái.
Mạc Tử Nguyên hứng thú nhìn Từ Tử Nham, cười hỏi: “Tử Nham huynh, linh sủng của ngươi đang…?” (từ Từ đạo hữu tiến hóa thành Tử Nham huynh, dọc đường Mạc Tử Nguyên thu hoạch vô số khinh thường của Từ Tử Dung.)
Từ Tử Nham bi thương ngẩng đầu: “Tuyết Đoàn đang hưng phấp sắp gặp được kẻ địch.”
Vệ Kình và Lặc Hổ đồng thời nhếch mép, nội tâm rít gào: Tuyết Đoàn nhà ngươi hưng phấn có kẻ địch sao? Rõ ràng là hưng phấn sắp có tiệc lớn chạy tới!
“Ha ha, thật không ngờ linh sủng của Tử Nham huynh đáng yêu mà lại hiếu chiến như vậy, chắc hẳn phải xem thật kỹ biểu hiện của nó.” Mạc Tử Nguyên khẽ nói, trong lòng cũng buồn cười.
Phải nói Mặc Ngọc Lung Các cũng bán linh sủng, cho dù linh sủng chưa từng thấy qua, nhưng từ ngoại hình cũng có thể phân chia đại khái. Hai linh sủng của huynh đệ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vừa nhìn là biết là loại dùng để dỗ dành nữ tu, thật sự không hiểu tại sao hai đại nam nhân bọn họ lại khế ước với linh sủng như vậy.
Đương nhiên, với thực lực của hai người bọn họ, quả thực cũng không cần dùng linh sủng trợ chiến, chỉ là…
Mạc Tử Nguyên nhìn hai linh sủng nhỏ nhắn đáng yêu vẫn không nhịn được bật cười, nhưng nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, vội quay mặt nhìn sang nơi khác.
Từ Tử Nham mặt lạnh tanh: Cười đi, cứ cười cho thỏa thích đi, chờ đến khi Tuyết Đoàn và Phấn Mao bại lộ thực sự, xem ngươi còn có thể cười nữa không!
“Đi như thế nào?” Lặc Hổ nhìn sa mạc mịt mù, nhíu mày hỏi. Hắn không có cảm ứng, đương nhiên không phân biệt được đâu mới là phương hướng chính xác.
“Đảo này rất lớn, hay là chúng ta phân công hành động, nếu có phát hiện gì thì quay lại gặp nhau?” Bạch Hoa hơi nghiêng đầu nhìn mọi người, khi đưa ra đề nghị này, trong lòng hắn cũng bồn chồn.
Thật sự mà nói, thứ trên đảo kia quá quan trọng với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay. Nhưng hiện giờ có nhiều người như vậy, nếu mọi người cùng phát hiện, nếu vật kia chỉ mình có thể dùng thì còn tốt, nhưng nếu là thiên tài địa bảo, tất cả mọi người có thể sử dụng, vậy hắn làm sao có thể độc chiếm?
Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, sở dĩ muốn phân công nhau hành động cũng không phải là muốn một mình nuốt hết bảo tàng, hắn chỉ cần cái thứ hữu dụng với ngọc bội hình rồng, dù cho từ bỏ hết tất cả các thứ khác cũng không sao!
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, quyết đoán đồng ý. Hắn biết Bạch Hoa có cảm ứng với đảo nhỏ này, nhưng thứ hắn cảm ứng nằm ở trong sào huyệt của yêu thú cao giai kia, với thực lực bây giờ của hắn, đi tìm vật kia chính là tìm chết…
Trong tiểu thuyết viết đoạn này không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể dựa vào câu văn để đoán ra, nếu không phải hắn dẫn Vệ Kình tới nơi đó cùng yêu thú kia đồng quy vu tận, hắn cũng không thể nào thu được huyết mạch Chân Long của Vệ Kình và khối đá màu đen kia.
Sờ cằm một cái, Từ Tử Nham vung tay lên, Bạch đạo hữu đề nghị không tệ, chúng ta phân công nhau hành động rất tốt.
Chỉ là…
Bạch Hoa trăm triệu lần không nghĩ ra, tuy hắn có chủ ý tốt, nhưng —— không có ai phối hợp với hắn.
Vốn trong lòng hắn, người có điều kiện tốt nhất để hợp tác đương nhiên là Vệ Kình, trong thời gian này hắn có thể xoát thiện cảm với Vệ Kình, đồng thời cũng có thể tìm cơ duyên của mình.
Không ngờ Vệ Kình lại lạnh lùng, không thèm nhìn hắn mà kéo cái người nửa thân trần không có văn hóa rời đi, dù cái người không có văn hóa kia rất không vui giãy giụa, đều bị Vệ Kình dùng bạo lực áp chế.
Nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, Bạch Hoa hận đến sắp cắn nát răng!
Vệ Kình này bị đui rồi sao? Hắn không biết nắm chắc thời gian có thể ở cạnh mình sao!
“Khụ khụ, Tử Nham huynh…” Mặc Tử Nguyên vừa mở miệng nói một tiếng.
“Ca ca sẽ đi cùng ta.” Từ Tử Dung không nói hai lời liền chắn trước mặt Từ Tử Nham, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Mạc Tử Nguyên, tu vi ngưng mạch hậu kỳ làm Mạc Tử Nguyên ngưng mạch sơ kỳ cảm thấy áp lực như núi lớn.
“Tử Nguyên huynh, thứ lỗi…” Từ Tử Nham lúng túng xin lỗi thay Từ Tử Dung, nhưng hùng hài tử đứng trước mặt rõ ràng không có dấu hiệu muốn tránh ra.
“Không sao, hai huynh đệ các ngươi tình thâm, ta có thể hiểu…” Mạc Tử Nguyên cười có chút miễn cưỡng, nhưng huynh đệ người ta tình cảm tốt, mình miễn cưỡng chen vào cũng không tiện.
“Tử Nguyên…” Bạch Hoa hơi nhíu mi, ánh mắt ai oán nhìn Mạc Tử Nguyên.
Đối với loại biểu diễn của Bạch Hoa, Từ Tử Nham có hơi khó chịu, vuốt tay sắp nổi da gà của mình, dứt khoát chắp tay: “Tử Nguyên huynh, Bạch đạo hữu, ta và xá đệ đi trước, nếu phát hiện tình huống gì, có thể dùng bùa đưa tin liên hệ với chúng ta.” Nói xong kéo Từ Tử Dung bỏ chạy.
Sau khi đi rất xa, Từ Tử Nham mới cảm thán một phen, rõ ràng đều là biểu diễn, nhưng ảnh đế nhà mình biểu diễn rất tự nhiên… Chí ít sẽ không làm mình lông tơ dựng đứng…
“Tử Nguyên…” Bạch Hoa thấy xung quanh đã không còn những người khác, vội vàng muốn kéo tay áo Mạc Tử Nguyên.
Nhưng Mạc Tử Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, cánh tay Bạch Hoa cứng đờ.
“Bạch đạo hữu, xin tự trọng.” Mạc Tử Nguyên nói xong hất tay áo, quyết định chọn một phương hướng bỏ đi, để lại Bạch Hoa cô đơn đứng tại chỗ, rất thê lương.
Thần sắc Bạch Hoa hơi khó chịu, đáy mắt toát ra vẻ hậm hực, tuy nói khi hắn quyết định quyến rũ Vệ Kình cũng đã dự liệu có thể bị Mạc Tử Nguyên vứt bỏ, nhưng tận mắt nhìn mấy mấy ngày trước nam nhân này còn quan tâm chăm sóc mình lại trở nên tuyệt tình như thế, cho dù là hắn cũng có chút thương tâm.
Thường nói ái tình vô tình, nhưng hắn thấy loại nam nhân như Mạc Tử Nguyên cũng chưa chắc tốt chỗ nào, nói trở mặt liền trở mặt!
Khẽ cắn môi dưới, tay Bạch Hoa cầm chặt khối ngọc bội hình rồng kia, hai mắt lóe lên thần sắc quyết tuyệt.
Quả nhiên trên thế giới này, chỉ có khối ngọc bội này là chỗ dựa duy nhất của hắn, nam nhân và gì đó căn bản không đáng tin.
Không tự chủ vòng tay ôm vai, Bạch Hoa ngơ ngẩn nhìn phương hướng Từ Tử Dung biến mất. Cho dù người khác không nhìn ra, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp nồng nàn giữa hai huynh đệ Từ gia.
Đôi khi một ánh mắt giao nhau tràn đầy ấm áp, Bạch Hoa không hiểu, vì sao Từ Tử Dung có thể tuyệt tình với hắn như vậy, thậm chí ngay cả một chút hy vọng cũng không cho hắn, nhưng lại có thể biểu hiện ngoan ngoãn với ca ca như vậy.
Không công bằng! Vì sao ông Trời không công bằng như vậy!
Bạch Hoa hung hăng nhìn về phía bầu trời, đều là nam nhân, từ nhỏ hắn đã bị bán vào kỹ viện, ngay cả một chút ấn tượng về người nhà cũng không có. Sau này dưới cơ duyên xảo hợp, hắn trốn thoát chỗ đó, nhưng nam nhân mang theo hắn rời khỏi nơi đó, đồng dạng cũng có tâm tư bất chính với hắn!
Dựa vào tiện lợi của Tinh Nguyên đạo thể, hắn quyến rũ rất nhiều nam nhân, thế nhưng so sánh với Từ Tử Dung, những đám nam nhân kia ngay cả cặn bã không bằng.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì Từ Tử Nham xuất thân thế gia, từ nhỏ có thể có được đồ tốt nhất, mà hắn phải dùng hết toàn lực, hao tổn tâm cơ, thậm chí ngay cả thân thể của mình đều bán đứng, nhưng lại vẫn không thể giành được con tim người mình thích!
Từ Tử Nham đã có nhiều thứ như vậy! Tư chất kiêu ngạo, thiên phú xuất sắc, có thể dễ dàng được nhiều người yêu thích, vì sao luôn muốn tranh giành tình yêu của Từ Tử Dung với mình?
Bạch Hoa cáu giận cắn chặt răng, rõ ràng hắn… Rõ ràng hắn cố gắng sinh tồn như vậy, muốn sống tốt, nhưng vì cái gì ông trời luôn không cho hắn như ý nguyện!
Cho tới bây giờ, có thể lọt vào mắt hắn cũng chỉ có ba nam nhân, nhưng ba nam nhân này, Lâm Khiếu Thiên như gần như xa với hắn, Mạc Tử Nguyên lại càng hoàn toàn xé mặt với hắn, càng làm người tức giận là Từ Tử Nham, người này đã từng được hắn coi trọng, thậm chí là nam nhân hắn quyết bắt lấy, hôm nay lại thành tình địch của hắn!
“Chết tiệt! Nếu như Từ Tử Nham chết thì tốt rồi!” Bạch Hoa không tự chủ thốt lên, lập tức trong lòng khẽ động, một cái ý niệm trong đầu đột nhiên lóe lên.
Nếu như… Từ Tử Nham thật sự chết đi, có phải hắn sẽ có cơ hội thừa dịp Từ Tử Dung thương tâm mà chen vào?
Đáy mắt đen nhánh đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, Bạch Hoa không thể kiềm chế cái ý niệm này mọc rễ nảy mầm trong đầu mình…
Nếu… Từ Tử Nham chết…
Bạch Hoa khẽ cắn môi dưới, ánh mắt chớp động rất nhiều tâm tình phức tạp, qua một lúc lâu, hắn mới dần bình tĩnh trở lại, chôn giấu ý tưởng kia trong đáy lòng.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭~ Bạch Hoa, ngươi đang tự tìm đường chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.