Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 184
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Không, không thể nào… Cái này, cái này nhất định là ảo giác…
Khóe mắt Vệ Kình đỏ lên, bởi vì hồi ức mới vừa xuất hiện mà có chút ẩm ướt, thân thể hắn bắt đầu trở nên khô nóng, dù cho nội tâm luôn tự nhủ đó chỉ là ảo tưởng trong đầu hắn, nhưng thân thể lại theo ảo tưởng này mà sinh ra một loại biến hóa xấu hổ khác.
“Khụ khụ… Quấy rầy ngươi không?” Từ Tử Nham lúng túng nhìn Vệ Kình, anh không nghĩ Vệ Kình sẽ tỉnh lại nhanh như vậy, bởi vậy cũng không gõ cửa, kết quả vừa vào liền thấy cái tên luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm cao ngạo, vậy mà lại ửng đỏ khóe mắt đang phát xuân, thật sự làm người xấu hổ không thôi…
“Không sao…” Vệ Kình lập tức khôi phục biểu cảm bình thản như xưa, chỉ chậm rãi… Âm thầm… Đưa tay từ trong chăn ra ngoài.
Từ Tử Nham bước lên trước ngồi ở mép giường, Vệ Kình cười nhạt, rất phối hợp nâng cổ tay mình lên.
Linh lực né một vài chỗ nhạy cảm đi dạo một vòng trong cơ thể Vệ Kình, phát hiện kinh mạch hư hại trong người hắn không chỉ được tu bổ, thậm chí còn được nới rộng rất nhiều.
“Coi như là trong họa được phúc.” Từ Tử Nham khẽ nói, sau đó sừng sộ lên: “Lần sau nhớ không được lỗ mãng như thế nữa!”
Đã sớm nghe được Phấn Mao nói Vệ Kình thiêu đốt huyết mạch Chân Long của mình, nội tâm Từ Tử Nham cũng bị sự chân thành ‘Hữu tình’ của Vệ Kình làm rung động.
Vốn anh cho rằng quan hệ giữa Vệ Kình và Lặc Hổ không tốt, ai ngờ tiểu tử Vệ Kình này, âm thầm lặng lẽ xem Lặc Hổ là bằng hữu tốt của mình, lại tình nguyện dùng tính mạng tạo cơ hội chạy trốn cho Lặc Hổ.
Tuy nói lúc đó nếu hắn không liều mạng, có thể hai người bọn họ đều phải chết, nhưng Từ Tử Nham tin tưởng, lúc đó Vệ Kình không nghĩ đến chạy trốn một mình.
“Lặc Hổ thế nào?” Vệ Kình thấy Từ Tử Nham cười nhẹ nhõm, biết thân thể mình không có vấn đề gì, vội gặng hỏi tình huống của Lặc Hổ.
Hắn biết tình trạng thân thể của man tộc kia rất khá, nhưng trước khi hôn mê, bóng dáng đầy máu kia vẫn làm hắn có chút lo lắng.
“Ngươi yên tâm, hắn tốt… Ặc… Hoặc là nói cực kỳ tốt…” Từ Tử Nham ngăn cản Vệ Kình muốn đứng dậy nên nói không ngớt, ngay tức khắc lộ ra biểu tình hơi kỳ lạ: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta gọi hắn đến là được, lúc nãy hắn cũng muốn tìm ngươi nói vài chuyện.”
Vệ Kình: “??”
Từ Tử Nham không để ý đến thái độ nghi hoặc của Vệ Kình, xoay người rời khỏi lều, loại chuyện riêng tư này anh cũng không muốn xen vào, dù sao đây cũng là chuyện giữa Vệ Kình và Lặc Hổ, chỉ hy vọng hữu tình thuần khiết (??) giữa hai người sẽ không vì chuyện này mà xảy ra rạn nứt là tốt rồi.
Dù sao… Không phải nam nhân nào đều có thể tiếp thu loại chuyện gần gũi da thịt với một nam nhân khác… Đúng chứ nhỉ?
Vệ Kình cảm thấy mê man nhìn bóng dáng Từ Tử Nham rời đi, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng qua hắn có nghĩ nát óc cũng không nhớ ra, bởi vì một giọt máu của Tuyết Đoàn dẫn đến sự tình vui tay vui mắt giữa hắn và Lặc Hổ.
Ân cứu mạng lấy thân báo đáp gì gì đó, đến bây giờ Vệ Kình chưa từng cân nhắc về phương diện này, nhưng qua ngày hôm nay, có thể hắn sẽ cân nhắc đến phương diện này.
“Tử Nham nói ngươi tỉnh.” Lặc Hổ vén rèm đi vào, tuy rằng trên mặt vẫn là dáng vẻ anh tuấn, nhưng nếu Vệ Kình nhìn kỹ thì có thể nhìn ra bên tai Lặc Hổ ửng đỏ.
“Ừ.” Vệ Kình ừ một tiếng, chống tay ngồi dậy: “Tử Nham nói ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Lặc Hổ siết chặt nắm tay, khẩn trương đến mức ngón tay bị bóp trắng bệch, nhưng trên mặt không lộ chút biểu cảm nào, cực kỳ bình thản: “Cũng không có gì, chỉ đến cảm tạ ngươi ngày đó đã cứu ta.”
Vệ Kình nhíu mày: “Đừng quên lúc đó ta cũng có mặt, ta chỉ tự cứu mình.”
Lặc Hổ cười tự giễu: “Ngươi không cần an ủi ta, ngươi có thân phận gì, trên người sao có thể không có đồ bảo mệnh chứ? Ta biết lúc đó ngươi vì cứu ta mới không chạy trốn.”
Vệ Kình không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mép giường. Hắn trầm tư một hồi, phát hiện Lặc Hổ nói xong câu đó thì không lên tiếng nữa, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: “Sau đó? Ngươi muốn nói cái gì?”
Mặt Lặc Hổ đỏ lên, ho khan hai tiếng: “Ta biết ngươi coi thường ta…”
“Ai nói!” Không đợi Lặc Hổ nói xong, Vệ Kình đã mất hứng cắt lời: “Ai nói cho ngươi rằng ta khinh thường ngươi?”
Lặc Hổ kinh ngạc nói: “Cái này còn cần ai nói cho sao? Ta cũng không mù, nhìn từ biểu hiện của ngươi là biết.”
Vệ Kình lập tức cứng lại, giải thích: “Đó chẳng qua là trước đây! Không phải trước đây ngươi cũng rất khinh thường ta sao!”
Lặc Hổ ngẩn người, lập tức lúng túng dời mắt, nhỏ giọng thầm thì: “Đó không phải là vì ngươi lớn lên quá… Trắng sao.” Cố gắng đổi hai chữ nương môn* thành trắng trẻo, Lặc Hổ cũn hiểu ban đầu mình trông mặt mà bắt hình dong có chút quá đáng.
(Nương môn: Đàn bà)
Được rồi… Bầu không khí lại một lần nữa trở nên lúng túng, Lặc Hổ cảm thấy trong lều có chút oi, hoặc là nói… Có loại khô nóng…
“Cái này… Dù sao chuyện quá khứ cho qua đi, mặc kệ nói như thế nào ngươi đã cứu mạng ta, chỉ bằng cái này, chúng ta chính là huynh đệ! Sau này ngươi có gì cần ta làm, chỉ cần không trái lương tâm, ta nhất định không hai lời.” Lặc Hổ nghiêm túc nói.
Vệ Kình ngây người ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lặc Hổ đột nhiên trở nên sắc bén.
“Làm… Làm sao vậy? Bị ánh mắt Vệ Kình nhìn chằm chằm làm hai má nóng lên, Lặc Hổ âm thầm mắng, kể từ sau khi làm chuyện đó với Vệ Kình, hắn luôn cảm thấy hình như mình không thể đối mặt với hắn.
“Ân cứu mạng… Ngươi định dùng cái gì để báo đáp?” Ánh mắt Vệ Kình chợt lóe, trong lòng đột nhiên toát ra một chủ ý.
Đó giờ hắn chưa từng nghĩ tới làm huynh đệ với Lặc Hổ, thứ hắn muốn là bạn lữ, không thể làm huynh đệ gì gì đó!
“Ặc…” Lặc Hổ trừng mắt nhìn: “Không phải ta đã nói…”
Vệ Kình khoát tay chặn lại: “Ngươi đã nói, nếu như chúng ta là huynh đệ, ta tìm ngươi nhờ giúp đỡ, ngươi có giúp không?”
“Đương nhiên giúp!” Lặc Hổ ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
“Vậy cái này không được.” Vệ Kình thờ ơ nói: “Nếu xem ta như huynh đệ, giúp ta chính là đương nhiên, làm sao có thể dùng nó để báo đáp ân cứu mạng?”
Lặc Hổ ngẩn người, suy nghĩ kỹ một chút, hình như thật sự là như vậy, hắn có hơi đỏ mặt: “Vậy ngươi nói phải làm sao đây? Cái này… Trên người ta cũng không có đồ gì…”
“Đương nhiên là ngươi có!” Vệ Kình cắt ngang lời hắn lần hai.
Lặc Hổ sững sờ, hắn cúi đầu mở túi càn khôn của mình, lật tới lật lui kiểm tra trong túi, đa phần đều là loại rẻ tiền, thực sự không có gì có thể trả một cái mạng cho người ta.
Vệ Kình thấy hành động của Lặc Hổ, cơ mặt giật giật, hắn cầm tay Lặc Hổ, giọng khàn khàn khẽ nói: “Ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua sao?”
Lặc Hổ: “Σ( ° △ °|||)︴!!!”
Khoan đã! Hình như có gì sai sai! Tuy nói những lời này hắn từng nghe qua, nhưng đa phần đều nhằm vào nữ tu đúng không? Có nửa viên linh thạch liên quan gì đến hắn sao?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên không nói ra lời của Lặc Hổ, Vệ Kình lập tức âm trầm: “Ngươi không đồng ý?”
“Cái… Không phải, đó không phải là nữ tu…” Lặc Hổ nói năng lộn xộn.
“Ngươi quan tâm nam tu nữ tu làm cái gì, nói một câu thôi, có đồng ý hay không?” Vệ Kình hoàn toàn không để cho Lặc Hổ có thời gian suy nghĩ, chất vấn hắn rất dứt khoát.
Lặc Hổ há to miệng, nhìn Vệ Kình hùng hổ dọa người, đột nhiên bị rút não: “Có phải chỉ cần báo đáp một lần là xong rồi không?”
Hai mắt Vệ Kình lóe sáng, tia sáng bên trong quả thực làm Lặc Hổ không dám nhìn thẳng.
Hắn đột nhiên bật dậy, bất chấp đau đớn trên thân thể, cầm cổ tay Lặc Hổ thật chặt, kích động hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“A… Không… Không có gì…” Lặc Hổ thấy mình lỡ miệng, âm thầm kêu khổ không thôi. Kỳ thực hắn đã nói chuyện với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, định xem như sự kiện kia chưa từng xảy ra, không ngờ người khác không tiết lộ, ngược lại là chính hắn sơ ý lộ ra chút manh mối…
“Không đúng!” Vệ Kình nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Ngươi không thể vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy… Lẽ nào?”
Trên mặt Vệ Kình lập tức biểu lộ cảm xúc vui mừng quá đỗi, suy nghĩ vừa lóe lên, một tiếng rồng ngâm khẽ vang lên.
Theo tiếng rồng ngâm trong miệng hắn càng ngày càng vang dội, trên người Lặc Hổ bắt đầu nổi lên một tầng ánh sáng đỏ vàng, cho đến khi tiếng rồng ngâm đạt cực điểm, cổ hồng mang này đột nhiên ngưng tụ lại, rơi vào ngực trái Lặc Hổ, hình thành một đồ án hình rồng.
Lặc Hổ: …
Đây… Đây là cái gì?
Lặc Hổ không tự chủ lấy tay chà chà khối da trên ngực, đồ án hình rồng màu đỏ tươi như đã có từ lúc mới sinh, hoàn toàn không bị hắn tùy tiện chà xát là có thể xóa đi…
“Còn muốn gạt ta?” Nhìn đồ án hình rồng xuất hiện trên ngực trái Lặc Hổ, Vệ Kình lập tức mỉm cười vui mừng, hắn ôm cổ Lặc Hổ, khẽ vuốt lưng hắn, ôn nhu nói: “Xin lỗi… Có phải lúc ta mất ý thức đã làm gì ngươi không? Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Lặc Hổ: …
“Cái này…” Lặc Hổ vừa định mở miệng nói hắn không cần Vệ Kình chịu trách nhiệm, là hắn tự nguyện dùng phương pháp này để cứu Vệ Kình.
Đáng tiếc Vệ Kình vì ấn ký long lữ hiện lên người Lặc Hổ mà lâm vào mừng rỡ, căn bản không định nghe hắn giải thích gì đó.
Bị một tiểu bạch kiểm ôm vào trong ngực, Lặc Hổ cảm thấy quỷ dị không nói nên lời. Hắn muốn giãy giụa, nhưng lại lo lắng vết thương trên người Vệ Kình còn chưa lành, nhỡ đâu mình tay chân vụng về làm vết thương hắn trở nặng thì coi như toi.
Lần song tu hôm qua cũng không cho Lặc Hổ ấn tượng tốt gì, dù sao làm một nam nhân khác cương lên, tự mình cưỡi lên, đối với một nam nhân vẫn cho rằng mình thích nữ nhân mà nói thật sự là một loại dằn vặt.
Hơn nữa, dù cho có tiểu hoàng thư và thuốc mỡ hỗ trợ, hắn vẫn khó tránh khỏi bị thương. Kỳ thực hắn biết mình có thể áp dụng một phương pháp khi, nhưng khi nhìn thấy huyết dịch cả người Vệ Kình sôi trào, trên thân thể càng nứt ra vô số vết thương, thoạt nhìn thê thảm vô cùng, dù hắn nhẫn tâm, cũng không thể làm vết thương của Vệ Kình nặng thêm.
Sau khi kết thúc, Lặc Hổ cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn mình không để Vệ Kình làm người thừa nhận, ngay cả loại nam nhân da dày thịt béo như hắn, cũng rất khổ sở chịu đựng nơi đó bị thương, huống chi là tiểu bạch kiểm Vệ Kình…
“Lặc Hổ…” Vệ Kình suy nghĩ rất nhanh, từ ấn ký long lữ đã có thể biết hắn và Lặc Hổ chắc chắn đã có quan hệ xác thịt, kết hợp ký ức mơ hồ trong đầu hắn, ít nhiều gì cũng suy đoán ra sự thật.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = Đã sớm nói cho các bạn biết Lặc Hổ là thụ… Thị giác hôm qua quá rõ ràng…
Tác giả rất có tiết tháo đảng mỹ cường! Căn cứ hình thể và tướng mạo xác định công thụ! O( ̄ヘ ̄o*)[ nắm tay! ]
Không, không thể nào… Cái này, cái này nhất định là ảo giác…
Khóe mắt Vệ Kình đỏ lên, bởi vì hồi ức mới vừa xuất hiện mà có chút ẩm ướt, thân thể hắn bắt đầu trở nên khô nóng, dù cho nội tâm luôn tự nhủ đó chỉ là ảo tưởng trong đầu hắn, nhưng thân thể lại theo ảo tưởng này mà sinh ra một loại biến hóa xấu hổ khác.
“Khụ khụ… Quấy rầy ngươi không?” Từ Tử Nham lúng túng nhìn Vệ Kình, anh không nghĩ Vệ Kình sẽ tỉnh lại nhanh như vậy, bởi vậy cũng không gõ cửa, kết quả vừa vào liền thấy cái tên luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm cao ngạo, vậy mà lại ửng đỏ khóe mắt đang phát xuân, thật sự làm người xấu hổ không thôi…
“Không sao…” Vệ Kình lập tức khôi phục biểu cảm bình thản như xưa, chỉ chậm rãi… Âm thầm… Đưa tay từ trong chăn ra ngoài.
Từ Tử Nham bước lên trước ngồi ở mép giường, Vệ Kình cười nhạt, rất phối hợp nâng cổ tay mình lên.
Linh lực né một vài chỗ nhạy cảm đi dạo một vòng trong cơ thể Vệ Kình, phát hiện kinh mạch hư hại trong người hắn không chỉ được tu bổ, thậm chí còn được nới rộng rất nhiều.
“Coi như là trong họa được phúc.” Từ Tử Nham khẽ nói, sau đó sừng sộ lên: “Lần sau nhớ không được lỗ mãng như thế nữa!”
Đã sớm nghe được Phấn Mao nói Vệ Kình thiêu đốt huyết mạch Chân Long của mình, nội tâm Từ Tử Nham cũng bị sự chân thành ‘Hữu tình’ của Vệ Kình làm rung động.
Vốn anh cho rằng quan hệ giữa Vệ Kình và Lặc Hổ không tốt, ai ngờ tiểu tử Vệ Kình này, âm thầm lặng lẽ xem Lặc Hổ là bằng hữu tốt của mình, lại tình nguyện dùng tính mạng tạo cơ hội chạy trốn cho Lặc Hổ.
Tuy nói lúc đó nếu hắn không liều mạng, có thể hai người bọn họ đều phải chết, nhưng Từ Tử Nham tin tưởng, lúc đó Vệ Kình không nghĩ đến chạy trốn một mình.
“Lặc Hổ thế nào?” Vệ Kình thấy Từ Tử Nham cười nhẹ nhõm, biết thân thể mình không có vấn đề gì, vội gặng hỏi tình huống của Lặc Hổ.
Hắn biết tình trạng thân thể của man tộc kia rất khá, nhưng trước khi hôn mê, bóng dáng đầy máu kia vẫn làm hắn có chút lo lắng.
“Ngươi yên tâm, hắn tốt… Ặc… Hoặc là nói cực kỳ tốt…” Từ Tử Nham ngăn cản Vệ Kình muốn đứng dậy nên nói không ngớt, ngay tức khắc lộ ra biểu tình hơi kỳ lạ: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta gọi hắn đến là được, lúc nãy hắn cũng muốn tìm ngươi nói vài chuyện.”
Vệ Kình: “??”
Từ Tử Nham không để ý đến thái độ nghi hoặc của Vệ Kình, xoay người rời khỏi lều, loại chuyện riêng tư này anh cũng không muốn xen vào, dù sao đây cũng là chuyện giữa Vệ Kình và Lặc Hổ, chỉ hy vọng hữu tình thuần khiết (??) giữa hai người sẽ không vì chuyện này mà xảy ra rạn nứt là tốt rồi.
Dù sao… Không phải nam nhân nào đều có thể tiếp thu loại chuyện gần gũi da thịt với một nam nhân khác… Đúng chứ nhỉ?
Vệ Kình cảm thấy mê man nhìn bóng dáng Từ Tử Nham rời đi, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng qua hắn có nghĩ nát óc cũng không nhớ ra, bởi vì một giọt máu của Tuyết Đoàn dẫn đến sự tình vui tay vui mắt giữa hắn và Lặc Hổ.
Ân cứu mạng lấy thân báo đáp gì gì đó, đến bây giờ Vệ Kình chưa từng cân nhắc về phương diện này, nhưng qua ngày hôm nay, có thể hắn sẽ cân nhắc đến phương diện này.
“Tử Nham nói ngươi tỉnh.” Lặc Hổ vén rèm đi vào, tuy rằng trên mặt vẫn là dáng vẻ anh tuấn, nhưng nếu Vệ Kình nhìn kỹ thì có thể nhìn ra bên tai Lặc Hổ ửng đỏ.
“Ừ.” Vệ Kình ừ một tiếng, chống tay ngồi dậy: “Tử Nham nói ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Lặc Hổ siết chặt nắm tay, khẩn trương đến mức ngón tay bị bóp trắng bệch, nhưng trên mặt không lộ chút biểu cảm nào, cực kỳ bình thản: “Cũng không có gì, chỉ đến cảm tạ ngươi ngày đó đã cứu ta.”
Vệ Kình nhíu mày: “Đừng quên lúc đó ta cũng có mặt, ta chỉ tự cứu mình.”
Lặc Hổ cười tự giễu: “Ngươi không cần an ủi ta, ngươi có thân phận gì, trên người sao có thể không có đồ bảo mệnh chứ? Ta biết lúc đó ngươi vì cứu ta mới không chạy trốn.”
Vệ Kình không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mép giường. Hắn trầm tư một hồi, phát hiện Lặc Hổ nói xong câu đó thì không lên tiếng nữa, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: “Sau đó? Ngươi muốn nói cái gì?”
Mặt Lặc Hổ đỏ lên, ho khan hai tiếng: “Ta biết ngươi coi thường ta…”
“Ai nói!” Không đợi Lặc Hổ nói xong, Vệ Kình đã mất hứng cắt lời: “Ai nói cho ngươi rằng ta khinh thường ngươi?”
Lặc Hổ kinh ngạc nói: “Cái này còn cần ai nói cho sao? Ta cũng không mù, nhìn từ biểu hiện của ngươi là biết.”
Vệ Kình lập tức cứng lại, giải thích: “Đó chẳng qua là trước đây! Không phải trước đây ngươi cũng rất khinh thường ta sao!”
Lặc Hổ ngẩn người, lập tức lúng túng dời mắt, nhỏ giọng thầm thì: “Đó không phải là vì ngươi lớn lên quá… Trắng sao.” Cố gắng đổi hai chữ nương môn* thành trắng trẻo, Lặc Hổ cũn hiểu ban đầu mình trông mặt mà bắt hình dong có chút quá đáng.
(Nương môn: Đàn bà)
Được rồi… Bầu không khí lại một lần nữa trở nên lúng túng, Lặc Hổ cảm thấy trong lều có chút oi, hoặc là nói… Có loại khô nóng…
“Cái này… Dù sao chuyện quá khứ cho qua đi, mặc kệ nói như thế nào ngươi đã cứu mạng ta, chỉ bằng cái này, chúng ta chính là huynh đệ! Sau này ngươi có gì cần ta làm, chỉ cần không trái lương tâm, ta nhất định không hai lời.” Lặc Hổ nghiêm túc nói.
Vệ Kình ngây người ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lặc Hổ đột nhiên trở nên sắc bén.
“Làm… Làm sao vậy? Bị ánh mắt Vệ Kình nhìn chằm chằm làm hai má nóng lên, Lặc Hổ âm thầm mắng, kể từ sau khi làm chuyện đó với Vệ Kình, hắn luôn cảm thấy hình như mình không thể đối mặt với hắn.
“Ân cứu mạng… Ngươi định dùng cái gì để báo đáp?” Ánh mắt Vệ Kình chợt lóe, trong lòng đột nhiên toát ra một chủ ý.
Đó giờ hắn chưa từng nghĩ tới làm huynh đệ với Lặc Hổ, thứ hắn muốn là bạn lữ, không thể làm huynh đệ gì gì đó!
“Ặc…” Lặc Hổ trừng mắt nhìn: “Không phải ta đã nói…”
Vệ Kình khoát tay chặn lại: “Ngươi đã nói, nếu như chúng ta là huynh đệ, ta tìm ngươi nhờ giúp đỡ, ngươi có giúp không?”
“Đương nhiên giúp!” Lặc Hổ ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
“Vậy cái này không được.” Vệ Kình thờ ơ nói: “Nếu xem ta như huynh đệ, giúp ta chính là đương nhiên, làm sao có thể dùng nó để báo đáp ân cứu mạng?”
Lặc Hổ ngẩn người, suy nghĩ kỹ một chút, hình như thật sự là như vậy, hắn có hơi đỏ mặt: “Vậy ngươi nói phải làm sao đây? Cái này… Trên người ta cũng không có đồ gì…”
“Đương nhiên là ngươi có!” Vệ Kình cắt ngang lời hắn lần hai.
Lặc Hổ sững sờ, hắn cúi đầu mở túi càn khôn của mình, lật tới lật lui kiểm tra trong túi, đa phần đều là loại rẻ tiền, thực sự không có gì có thể trả một cái mạng cho người ta.
Vệ Kình thấy hành động của Lặc Hổ, cơ mặt giật giật, hắn cầm tay Lặc Hổ, giọng khàn khàn khẽ nói: “Ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua sao?”
Lặc Hổ: “Σ( ° △ °|||)︴!!!”
Khoan đã! Hình như có gì sai sai! Tuy nói những lời này hắn từng nghe qua, nhưng đa phần đều nhằm vào nữ tu đúng không? Có nửa viên linh thạch liên quan gì đến hắn sao?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên không nói ra lời của Lặc Hổ, Vệ Kình lập tức âm trầm: “Ngươi không đồng ý?”
“Cái… Không phải, đó không phải là nữ tu…” Lặc Hổ nói năng lộn xộn.
“Ngươi quan tâm nam tu nữ tu làm cái gì, nói một câu thôi, có đồng ý hay không?” Vệ Kình hoàn toàn không để cho Lặc Hổ có thời gian suy nghĩ, chất vấn hắn rất dứt khoát.
Lặc Hổ há to miệng, nhìn Vệ Kình hùng hổ dọa người, đột nhiên bị rút não: “Có phải chỉ cần báo đáp một lần là xong rồi không?”
Hai mắt Vệ Kình lóe sáng, tia sáng bên trong quả thực làm Lặc Hổ không dám nhìn thẳng.
Hắn đột nhiên bật dậy, bất chấp đau đớn trên thân thể, cầm cổ tay Lặc Hổ thật chặt, kích động hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“A… Không… Không có gì…” Lặc Hổ thấy mình lỡ miệng, âm thầm kêu khổ không thôi. Kỳ thực hắn đã nói chuyện với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, định xem như sự kiện kia chưa từng xảy ra, không ngờ người khác không tiết lộ, ngược lại là chính hắn sơ ý lộ ra chút manh mối…
“Không đúng!” Vệ Kình nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Ngươi không thể vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy… Lẽ nào?”
Trên mặt Vệ Kình lập tức biểu lộ cảm xúc vui mừng quá đỗi, suy nghĩ vừa lóe lên, một tiếng rồng ngâm khẽ vang lên.
Theo tiếng rồng ngâm trong miệng hắn càng ngày càng vang dội, trên người Lặc Hổ bắt đầu nổi lên một tầng ánh sáng đỏ vàng, cho đến khi tiếng rồng ngâm đạt cực điểm, cổ hồng mang này đột nhiên ngưng tụ lại, rơi vào ngực trái Lặc Hổ, hình thành một đồ án hình rồng.
Lặc Hổ: …
Đây… Đây là cái gì?
Lặc Hổ không tự chủ lấy tay chà chà khối da trên ngực, đồ án hình rồng màu đỏ tươi như đã có từ lúc mới sinh, hoàn toàn không bị hắn tùy tiện chà xát là có thể xóa đi…
“Còn muốn gạt ta?” Nhìn đồ án hình rồng xuất hiện trên ngực trái Lặc Hổ, Vệ Kình lập tức mỉm cười vui mừng, hắn ôm cổ Lặc Hổ, khẽ vuốt lưng hắn, ôn nhu nói: “Xin lỗi… Có phải lúc ta mất ý thức đã làm gì ngươi không? Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Lặc Hổ: …
“Cái này…” Lặc Hổ vừa định mở miệng nói hắn không cần Vệ Kình chịu trách nhiệm, là hắn tự nguyện dùng phương pháp này để cứu Vệ Kình.
Đáng tiếc Vệ Kình vì ấn ký long lữ hiện lên người Lặc Hổ mà lâm vào mừng rỡ, căn bản không định nghe hắn giải thích gì đó.
Bị một tiểu bạch kiểm ôm vào trong ngực, Lặc Hổ cảm thấy quỷ dị không nói nên lời. Hắn muốn giãy giụa, nhưng lại lo lắng vết thương trên người Vệ Kình còn chưa lành, nhỡ đâu mình tay chân vụng về làm vết thương hắn trở nặng thì coi như toi.
Lần song tu hôm qua cũng không cho Lặc Hổ ấn tượng tốt gì, dù sao làm một nam nhân khác cương lên, tự mình cưỡi lên, đối với một nam nhân vẫn cho rằng mình thích nữ nhân mà nói thật sự là một loại dằn vặt.
Hơn nữa, dù cho có tiểu hoàng thư và thuốc mỡ hỗ trợ, hắn vẫn khó tránh khỏi bị thương. Kỳ thực hắn biết mình có thể áp dụng một phương pháp khi, nhưng khi nhìn thấy huyết dịch cả người Vệ Kình sôi trào, trên thân thể càng nứt ra vô số vết thương, thoạt nhìn thê thảm vô cùng, dù hắn nhẫn tâm, cũng không thể làm vết thương của Vệ Kình nặng thêm.
Sau khi kết thúc, Lặc Hổ cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn mình không để Vệ Kình làm người thừa nhận, ngay cả loại nam nhân da dày thịt béo như hắn, cũng rất khổ sở chịu đựng nơi đó bị thương, huống chi là tiểu bạch kiểm Vệ Kình…
“Lặc Hổ…” Vệ Kình suy nghĩ rất nhanh, từ ấn ký long lữ đã có thể biết hắn và Lặc Hổ chắc chắn đã có quan hệ xác thịt, kết hợp ký ức mơ hồ trong đầu hắn, ít nhiều gì cũng suy đoán ra sự thật.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = Đã sớm nói cho các bạn biết Lặc Hổ là thụ… Thị giác hôm qua quá rõ ràng…
Tác giả rất có tiết tháo đảng mỹ cường! Căn cứ hình thể và tướng mạo xác định công thụ! O( ̄ヘ ̄o*)[ nắm tay! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.