Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 233

Yên Diệp

09/11/2020

Edit: Qiezi

“A? Là sao?” Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn tu sĩ mập mạp kia.

Tu sĩ thấy Từ Tử Nham khá hòa ái, hắn tới gần, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, tiểu tử này bày sạp ở đây cũng đã mấy ngày, chẳng qua mấy mảnh vỡ vẫn luôn không bán. Theo lý thuyết, mảnh vỡ như vậy, bán mười hay hai mươi linh thạch là được rồi, nhưng tiểu tử này nói, mảnh vỡ này là do sư phụ hắn liều chết nhặt về từ một cái chiến trường thượng cổ, mỗi miếng chào giá mười khối linh thạch trung phẩm.”

“Mười khối linh thạch trung phẩm?” Từ Tử Nham nhíu mày. Không thể không nói, tiểu tử này thật sự dám ra giá, cái giá tiền này cao gấp trăm lần mảnh vỡ bình thường, khó trách bán nhiều ngày mà chưa bán được.

“Đúng vậy, ta cũng nói giá của hắn quá cao, nhưng tiểu tử kia rất kiên trì cái giá này.” Tu sĩ mập mạp lộ vẻ bất đắc dĩ: “Hắn không dám nói giá tiền này, phỏng chừng cũng là sợ mạo phạm tiền bối, xin tiền bối chớ trách.”

Từ Tử Nham nghe vậy mỉm cười: “Hắn bán đồ hắn ra giá, nếu ta cảm thấy thích hợp thì mua, không thích hợp thì không mua, có gì mà trách hắn.”

Tu sĩ mập mạp nghe vậy cười hai tiếng, trong lòng thả lỏng không ít. Thật ra bọn họ chỉ buôn bán nhỏ, không chịu nổi tiền bối gây sức ép. Giống như hai ngày trước, có một vị tiền bối muốn mua mấy mảnh vỡ, kết quả tiểu tử này sống chết không xuống giá, vị tiền bối kia suýt chút nữa động thủ với hắn, quả thực làm hắn câm lặng.

Tục ngữ nói rất hay, mua bán không thành còn nhân nghĩa cái gì, ngươi muốn mua thì đưa tiền, không có tiền còn ép người ta xuống giá là cái đạo lý gì?

May mắn là đang ở trong Chân Long Thành, có Vệ gia trấn thủ, nếu đây là phường thị bên ngoài, phỏng chừng tên kia sẽ giết người đoạt bảo.

Tu sĩ bán đồ thể hiện cảm kích với tu sĩ mập mạp, mấy ngày nay may mà có tu sĩ mập mạp săn sóc hắn, nếu không đừng nói bán đồ, hắn không bị người bán đi đã là may mắn.

Từ Tử Nham dùng ngón tay xẹt qua từng mảnh vỡ, phía trên mảnh vỡ linh lực dao động có mạnh có yếu, nhưng toàn bộ đều trên tiêu chuẩn thông thường.

Nói cách khác, những mảnh vỡ này thật sự có khả năng đem từ trong chiến trường thượng cổ ra ngoài, chủ nhân của chúng ít nhất cũng là một tu sĩ nguyên anh.

Lúc ngón tay của Từ Tử Nham xẹt qua một mảnh vỡ hình thoi, trong lòng nảy lên mãnh liệt, anh cảm nhận được trên mảnh vỡ kia có một cổ ý thức cực kỳ yếu ớt.

Khí linh!

Trên mặt Từ Tử Nham bình tĩnh, nhưng trong lòng kinh hãi vạn phần. Bất luận thế nào anh cũng không ngờ vận khí của mình lại tốt đến thế, có thể ở trên một mảnh vỡ hư hại phát hiện khí linh.

Cái gọi là khí linh, dĩ nhiên chính là linh tính được dựng dục tự nhiên trong pháp bảo. Nói như vậy, khí linh xuất hiện cực kỳ ngẫu nhiên, mà vũ khí có thể có được khí linh, uy lực ít nhất cũng gấp ba lần vũ khí đồng cấp.

Đúng vậy!

Khí linh chính là xấu tính như vậy!

Xấu tính đến mức bất luận trong trí nhớ nguyên thân hay trong quyển tiểu thuyết kia, Từ Tử Nham đều chưa từng nhìn thấy bất kỳ vũ khí gì có được khí linh.

Nhớ lúc đó Bạch Hoa trong tiểu thuyết có thể nói là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, linh thảo thấy tùy tiện hái…

Nhưng cho dù như vậy, từ đầu chí cuối hắn cũng không có được khí linh.

Ừm… Nếu một hai phải nói dính chút khí linh, thanh phi kiếm Cực Quang bị M kia hẳn là xem như phù hợp, đáng tiếc Cực Quang trong tay Bạch Hoa chỉ là một lợi khí chạy trốn, ít nhất trong quyển tiểu thuyết và trí nhớ nguyên thân, Cực Quang này chưa từng biểu hiện hoạt bát như hiện tại.

(Cực Quang đang ở trong đan điền của Từ Tử Nham, hí ha hí hửng đi theo Tiểu Thanh tấn công ốc sên nhỏ, đột nhiên run lên một cái.?? Kỳ quái, hình như có người nhắc ta? Bỏ đi, ╮(╯▽╰)╭ mặc kệ nó, vẫn nên theo chân lão đại tiếp tục chơi cùng ốc sên nhỏ thì hơn!)

Vật dẫn khí linh đã tổn hại, có thể nói một lần nữa nó đã biến trở về trạng thái hỗn độn, trừ phi có thể tìm lại vật dẫn cho nó, bằng không chỉ sợ nó không kiên trì được bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất.



Trong lòng Từ Tử Nham một mảnh lửa nóng, đầu ngón tay không kiềm được run rẩy. Anh tưởng tượng nếu Lưu Kim Giác Cung của mình có thể có được khí linh này, đến lúc đó, lực công kích của mình chỉ sợ ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng phải cân nhắc một phen.

Tùy ý chọn lựa mấy mảnh vỡ, trong đó đương nhiên cũng bao gồm mảnh ẩn giấu khí linh. Từ Tử Nham thản nhiên: “Lấy mấy miếng này.”

Tu sĩ bày sạp lập tức ngây ngẩn cả người, mà tu sĩ mập tham gia náo nhiệt cũng ngây ngô theo.

Nói thật, bất luận là tu sĩ bày sạp hay là tu sĩ tham gia náo nhiệt, hai người bọn họ ai cũng không nghĩ tới Từ Tử Nham sẽ thật sự mua những mảnh vỡ pháp bảo này.

Mười khối linh thạch trung phẩm tương đương với một ngàn linh thạch hạ phẩm, đối với tán tu mới lên trúc cơ không bao lâu như bọn họ mà nói, tuyệt đối là một khoản kinh người.

Đặc biệt Từ Tử Nham còn không chỉ mua một mảnh, mà là năm mảnh, đây chính là năm ngàn linh thạch hạ phẩm, nói không chứng có thể làm tu sĩ một hơi tu luyện đến trúc cơ hậu kỳ. Tu vi như thế, đối với tán tu tư chất kém cỏi như bọn họ mà nói đã đủ dùng rồi.

Ít nhất có thể để bọn họ đến một tiểu thành thị, tìm một tiểu gia tộc làm cung phụng, về sau cơm áo không lo.

Dùng sức nuốt nước miếng một cái, ngữ khí tu sĩ có chút do dự: “Ngươi… Thật sự muốn mua?”

Sắc mặt Từ Tử Dung trầm xuống: “Dài dòng làm gì, chẳng lẽ ca ca ta sẽ gạt ngươi sao?”

Tu sĩ kia và tu sĩ mập liếc nhau, tu sĩ mập cho hắn một ánh mắt khích lệ, lúc này hắn mới gật đầu, vươn tay nhận lấy túi linh thạch loại nhỏ của Từ Tử Nham.

Dùng thần thức đảo qua bên trong, tu sĩ lập tức cảm thấy huyết khí dâng lên, tim đập nhanh hơn, ánh mắt nhìn thẳng.

“Vị tiểu huynh đệ này.” Từ Tử Nham cười rất ôn hòa.

Thực rõ ràng, nụ cười này đã trấn an bởi vì tiểu tu sĩ thu một khoản tiền lớn mà tinh thần phấn khởi.

Sau đó người nào đó ném cho một ánh mắt hình viên đạn, lập tức làm tiểu tu sĩ càng thêm khẩn trương.

Sắc mặt Từ Tử Nham trầm xuống, trợn trừng mắt liếc Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung yên lặng gục đầu xuống, tìm một góc vẽ vòng tròn…

Từ Tử Dung rời đi rõ ràng làm tiểu tu sĩ thả lỏng vài phần, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi vị tiền bối xinh đẹp không tưởng nổi kia đối mặt với góc tường không biết đang nói cái gì, âm thầm chắt lưỡi, cũng không biết tu vi của hai vị tiền bối này cao bao nhiêu, chỉ liếc một cái đã làm hắn cảm thấy uy hiếp tử vong.

“Vị tiểu huynh đệ này.” Từ Tử Nham mỉm cười hàa ái nhất có thể.

“Tiền bối mời nói.” Tiểu tu sĩ vội vàng trả lời.

“Cái này… Ngươi bán thế nào?” Từ Tử Nham mỉm cười cầm khối lệnh bài màu đen trên sạp, hỏi.

Tiểu tu sĩ nhìn thấy lệnh bài kia lập tức giật mình, ánh mắt đầy hồi tưởng, qua một lúc lâu, hắn mới cảm thán nói rằng: “Đây là đồ năm đó sư phụ ta để lại, theo như sư phụ nói, trong này cất giấu một bí mật lớn bằng trời, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, ta dùng hết mọi cách cũng không biết rốt cuộc thứ này có lợi ích gì. Nếu tiền bối thích thì ta tặng cho tiền bối.”

Tiểu tu sĩ suy nghĩ cực nhanh, tuy rằng năm đó sư phụ hắn nói thứ này rất quý giá, nhưng từng ấy năm tới nay, hắn hoàn toàn không phát hiện bất kỳ thứ gì.

Nếu là lúc trước, có lẽ hắn còn có hùng tâm tráng chí*, chờ mong một ngày mình có thể phát hiện bí mật trong lệnh kia, nhưng sau này khi hắn định dùng lệnh bài này đổi lấy một danh ngạch gia nhập môn phái, người trong những môn phái kia đều dùng vẻ mặt thương hại nói cho hắn biết, mặt trên thứ này ngay cả một chút linh lực dao động cũng không có, mặc dù không biết thứ này dùng vật liệu gì chế thành, nhưng khẳng định không phải thứ quan trọng.



(Hùng tâm tráng chí: lý tưởng cao xa cùng khát vọng to lớn)

Trải qua vài lần đả kích, hắn xem như tuyệt vọng. Cho dù thứ này thật sự là bảo bối, nhưng nếu mình không phát hiện được bí mật của nó, thì có ích lợi gì?

Cho nên lần bày sạp này, hắn mới quyết tâm lấy lệnh bài màu đen ra bán, thay vì mình giữ vô ích, còn không bằng bán lấy mấy khối linh thạch đổi chút đan dược phụ trợ hắn tu luyện.

Chính là vì như vậy, hắn mới hào phóng tặng lệnh bài màu đen này, dù sao Từ Tử Nham mua mấy cái mảnh vỡ pháp bảo đã đủ để hắn bế quan tu luyện một thời gian rất dài, đương nhiên hắn rất vui vẻ dùng lệnh bài màu đen không biết công dụng này đáp đền.

Từ Tử Nham cũng không từ chối chút thiện ý của tu sĩ này, trong mắt anh, tuy rằng lệnh bài màu đen này hấp dẫn nhưng không có lợi như mảnh vỡ pháp bảo chứa khí linh kia.

Nói rõ ràng một chút, cho dù trên người anh thật sự phát huy tác dụng của hào quang nam chính, nhưng nếu không có cơ duyên nhất định, khối lệnh bài màu đen này có thể phát huy tác dụng hay không còn chưa chắc đâu.

Nhớ đến lúc đó Bạch Hoa mua được vài thứ kia tuy đáng giá, nhưng nếu hậu kỳ hắn không vào những bí cảnh hoặc bảo tàng, chỉ sợ vài thứ kia cũng là vận mệnh minh châu long đong.

Lệnh bài màu đen này nằm trong tay Từ Tử Nham, đó chính là một cổ tiềm lực, trong thời gian ngắn không phát huy được bất kỳ tác dụng gì.

Từ Tử Nham mỉm cười cất kỹ đồ, cũng không còn tâm tư đi dạo phố.

Hôm nay vận khí của anh đã đủ tốt, nếu cứ tiếp tục nghịch thiên như vậy, anh lo lắng có thể nào xài hết vận may tương lai hay không.

“Khoan đã!”

Quả nhiên.

Từ Tử Nham cảm thán một tiếng, anh biết vận khí tốt mua được bảo bối sẽ đụng phải loại chuyện này, nhưng trong tiểu thuyết mỗi lần Bạch Hoa gặp chuyện đều có tiểu công thay hắn giải quyết, nhưng anh thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

Một lão giả mặc trường bào xám xanh nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham chỉnh sửa biểu cảm trên mặt, bình tĩnh hỏi: “Vị đạo hữu này có chuyện gì không?”

Lão giả kia vung tay lên, khí thế kim đan hậu kỳ lập tức làm một vài tu sĩ tu vi hơi thấp đứng xung quanh ngã xuống.

Sắc mặt Từ Tử Nham hơi trầm xuống, anh chưa kịp mở miệng, Từ Tử Dung ở sau lưng đã hừ lạnh, đồng dạng thả ra khí thế không chút thua kém đối phương.

“Kim đan?” Lão giả đối diện biến đổi sắc mặt, kiêng kỵ đồng thời dâng lên vài phần ghen tỵ.

Cùng là tu vi kim đan, nhưng hai người đối diện thật sự quá trẻ tuổi, tuổi như vậy, tu vi như thế cơ hồ quyết định tương lai của bọn họ có thể tấn cấp nguyên anh.

Lão giả này tốn hơn ba trăm năm mới tu luyện đến kim đan kỳ, nếu là trước đây, lấy tu vi kim đan kỳ của gã, gã còn cảm thấy đắc ý, nhưng khi nhìn đến hai người này, chút đắc ý đã sớm bị ngọn lửa ghen tỵ hừng hực đốt sạch.

Từ Tử Nham thấy lão giả đối diện không nói một lời, ánh mắt âm trầm nhìn anh, đương nhiên anh cũng sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này. Anh im lặng, bước sang bên lướt qua lão giả này.

“Đạo hữu dừng lại.” Lão giả kia đồng tử co rút, tức giận vì bị người làm lơ nghẹn trong lòng, gã không chút do dự vươn tay ngăn cản Từ Tử Nham.

***

Tác giả có lời muốn nói: ╮(╯_╰)╭ Không tìm đường chết sẽ không chết, vị đạo hữu này ngươi không hiểu sao…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook