Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 244
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Chát.
Một nhánh Huyết Đằng nhỏ quất lên gương mặt của nữ nhân kia, để lại một vết máu mờ mờ.
“Kiên nhẫn của ta có hạn.” Từ Tử Dung lạnh lùng ném ra một câu.
Nữ tử âm thầm gục đầu xuống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa mặt vài cái, lần thứ hai ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh tú, trong sáng mà thuần khiết.
Từ Tử Dung hơi híp mắt, một nhánh Huyết Đằng nhỏ lượn lờ xung quanh nữ nhân kia: “Ta nói rồi, ta không có nhiều kiên nhẫn, nếu ngươi không lộ gương mặt thật, ta không ngại cho ngươi thêm một vết nữa.”
Mỗ nữ tử lập tức lộ ra kinh ngạc, nàng ta học pháp thuật dịch dung từ một khối pháp quyết đã bị tổn hại. Theo như sư phụ nàng ta nói, pháp quyết kia là lấy từ chiến trường thượng cổ, trong Huyền Vũ Vực chỉ có một khối. Tại sao nam nhân xinh đẹp ở đối diện lại có thể thấy được chân dung bị mình giấu đi?
Từ Tử Dung im lặng không nói gì, ba người còn lại cảm thấy không khí quỷ dị, nhất thời không tiện mở miệng.
Ước chừng giằng co được vài giây, quả nhiên như y nói bắt đầu mất kiên nhẫn. Một đám Huyết Đằng xung quanh nữ tử hưng phấn đung đưa trái phải, thậm chí có vài nhánh còn mọc thêm một chút gai nhỏ, nếu đánh vào mặt, nhất định sẽ róc một khối cả thịt lẫn da xuống.
Trong lòng nữ tử khó chịu, nhưng người ta mạnh hơn, nàng ta cũng không dám giở thủ đoạn gì, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa bóp mặt vài cái, lúc ngẩng đầu lên, hoàn toàn lộ ra chân dung của mình.
Đó là một gương mặt rất đẹp, mắt ngọc mày ngài môi mọng, mắt sóng sánh như nước, tựa như giận tựa như cười, tràn đầy mị lực nữ tính, có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc.
Vệ Kình và Lặc Hổ nhìn nữ nhân này, không tự chủ nhìn nhau. Nếu nữ nhân này xấu xí thì thôi đi, rõ ràng dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sao còn ngụy trang thành gương mặt của Từ Tử Dung làm gì?
Từ Tử Dung cười lạnh: “Chút mánh khóe của ngươi đối với ta vô dụng mà thôi, sư phụ của ngươi – Vô Cực Yêu Nữ Hi Nhã Ngọc – vậy mà không dạy được loại đồ đệ tiểu bạch hoa này.”
Nếu trước khi nói, Vệ Kình và Lặc Hổ còn có vài phần khinh thường nữ nhân này, đến khi nghe bốn chữ Vô Cực Yêu Nữ, tóc gáy sắp dựng cả lên.
Vô Cực Yêu Nữ Hi Nhã Ngọc chính là chưởng môn của Huyền Âm Giáo của ma đạo, hành vi thường ngày đều là hung danh hiển hách, đặc biệt ở phương diện đối xử với nam nhân. Không biết lúc còn trẻ bị nam nhân lừa hay như thế nào, chuyên môn thích đi quyến rũ những người có gia thất.
Lấy thủ đoạn cùng dung mạo của nàng ta, đại đa số nam nhân đều bị hấp dẫn, mà một khi nàng ta đắc thủ, không tới mấy ngày sẽ chán, những nam nhân bị nàng ta đùa giỡn đều sẽ bị cắt đứt XX, sau đó giấu kỹ như giấu vật quý…
Tuy rằng không có chứng cứ chứng minh nữ nhân trước mắt cũng có đam mê như vậy, nhưng chỉ dựa vào sư phụ nàng ta là Vô Cực Yêu Nữ, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tính tình của nữ nhân này sẽ không giống biểu hiện đáng thương hiện tại của nàng ta.
Bị người vạch trần thân phận của mình, nữ tử này không làm vẻ đáng thương nữa, trái lại là thong thả đứng lên, hơi chau mày nhìn bọn họ: “Đã…”
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Từ Tử Dung cắt ngang.
“Ta không rảnh quan tâm tại sao ngươi ở trong này, mặc kệ ngươi muốn làm gì, cách xa chúng ta một chút.” Từ Tử Dung mất kiên nhẫn phất phất tay, giống như đứng trước mặt không phải mỹ nữ tuyệt sắc mà là ruồi bọ làm người chán ghét.
Hi Nhạn Liễu chưa bao giờ bị đối xử như vậy nhất thời nghẹn họng, nàng ta chưa từng thấy qua nam nhân nào ghét nàng ta như thế, Hi Nhạn Liễu nhướng mày đầy hứng thú.
Từ Tử Nham thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện nữ nhân này dường như cảm thấy hứng thú với Tử Dung, không hiểu sao cảm thấy có hơi khó chịu.
“Nơi này lớn như vậy, dù ta đứng xa hơn nữa cũng không đến mức rời khỏi nơi này chứ?” Hi Nhạn Liễu mỉm cười, vùng giữa chân mày mang theo vài phần mị hoặc.
Từ Tử Dung hoàn toàn không dao động, lãnh đạm liếc nàng ta một cái: “Ngươi trốn ở đâu ta mặc kệ, cách ta ít nhất ba trượng trở lên, ta không muốn bị thứ trên cổ tay ngươi ám toán.”
Đồng tử Hi Nhạn Liễu co rút mãnh liệt, hoảng sợ ùn ùn kéo đến.
Vật trên cổ tay nàng ta là sư phụ thu thập nhiều loại tài liệu, trăm cay ngàn đắng chế tạo cho Hi Nhạn Liễu. Những người quen chỉ biết thứ này là vũ khí của nàng, nhưng không ai biết được đó là sát chiêu lớn nhất, thật ra có thể xem như nó là máy bắn ám khí.
Chẳng qua bởi vì kiểu dáng của nó nên tầm bắn rất gần, chỉ có phạm vi hơn hai trượng. Lúc nãy Từ Tử Dung nói đứng cách xa ba trượng, vừa khéo chặt đứt bất kỳ suy nghĩ muốn đánh lén nào của nàng ta.
Hi Nhạn Liễu hoàn toàn không biết tại sao người này biết bí mật của mình, chỉ là trong lòng rất kiêng kỵ y, tùy ý đối phương ép mình đi sâu vào trong đại sảnh, cho đến khí Huyết Đằng xung quanh dần dần héo rũ, nàng ta mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên thái dương.
Nhìn bóng dáng của nhóm người Từ Tử Dung, Hi Nhạn Liễu khịt khịt mũi, không phục hừ một tiếng.
Nàng đến nơi này còn sớm hơn bọn họ, đã sớm dạo đại sảnh một lần. Trong đại sảnh này ngoại trừ vài cái truyền tống trận đơn lẻ ra, căn bản không có bất kỳ đồ vật thừa thãi nào. Nàng không tin nàng tìm hai ngày không thấy đường ra mà bọn họ lại có thể tìm được.
Tùy ý chon một nơi sạch sẽ, xử lý vết thương của mình, Hi Nhạn Liễu dùng thái độ như đang xem kịch vui để nhìn bốn người lượn lờ xung quanh đại sảnh.
Sau đó, nàng thật sự nhìn thấy kịch vui…
“Nơi này có một cái cửa ngầm.” Giọng nói thanh lãnh của Từ Tử Dung lọt vào tai Hi Nhạn Liễu như sấm sét kinh thiên.
Bất luận như thế nào, nàng cũng không ngờ nàng tìm hai ngày, sắp lật cả đại sảnh nhưng ngay cả cọng lông cũng không có, kết quả người ta chỉ mới đến mà đã tìm được một cái cửa ngầm? Điều này cũng quá thần kỳ rồi đúng không??
“Cửa giấu trong tường, dùng một cái pháp trận ngụy trang.” Từ Tử Dung khẽ giải thích cho ca ca.
Từ Tử Nham cũng không để ý, dù sao thứ đồ chơi pháp trận này anh không hiểu, Tử Dung hiểu là được.
Mọi người nhìn theo Từ Tử Dung chỉ, quả nhiên dưới cú đánh của y, mặt tường xuất hiện một tầng sóng nhàn nhạt.
“Có thể phá không?” Vệ Kình hỏi.
Từ Tử Dung nhìn kỹ, vẻ mặt trở nên vi diệu.
Y không có mở miệng nói chuyện, trái lại là mấp máy môi.
Vệ Kình tức khắc lộ vẻ kinh dị nhìn về phía Từ Tử Dung.
“Nói sau đi, chúng ta tìm tiếp.” Từ Tử Dung bĩu môi nhìn về phía Hi Nhạn Liễu, những người khác hiểu ý, đương nhiên gật đầu tán thành.
Từ lúc Hi Nhạn Liễu nghe thấy Từ Tử Dung nói tìm được cửa ngầm, liền dựng tai nghe lén. Nhưng không ngờ sau khi y nói một câu bị che giấu sau pháp trận liền im lặng, làm nàng bực bội không thôi.
Đúng lúc này, truyền tống trận lóe sáng, lại có một người bị truyền đến đại sảnh này.
Nữ tu mới vừa tỉnh táo từ truyền tống trận hoa mắt này liền cảnh giác đề phòng.
Hiện giờ tình thế trong đại sảnh rất rõ ràng, một bên là nữ tu bị thương, mà bên kia lại là bốn gã nam tu tụ tập với nhau. Nữ tu mới vào hơi do dự, không có đi về phía nào, trái lại là tìm một góc lẳng lặng chờ đợi.
Từ Tử Nham liếc mắt nhìn nữ tu mới vào này, cảm thấy người này có hơi quen mặt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Anh suy nghĩ một lúc, không nhớ ra được liền quyết định ném qua một bên, tiếp tục tìm kiếm cửa ngầm trong đại sảnh.
Dựa theo phương pháp của Từ Tử Dung, bọn họ không ngừng tìm kiếm trên tường, nhưng nhanh chóng biết được một tin tức rất chán nản. Đó là trong đại sảnh này chẳng những có cửa ngầm, hơn nữa số lượng cửa ngầm rất nhiều, chừng mười tám cái.”
Từ Tử Nham không cho rằng những cửa ngầm này đều là sinh lộ, nếu bên trong trộn lẫn mấy cái tuyệt lộ thập tử vô sinh*, anh cũng không chút kinh ngạc.
(Thập tử vô sinh: Không có một tia hy vọng, mười phần chết chắc)
Khi bọn họ đang buồn bực vì có quá nhiều cửa ngầm nên không thể lựa chọn, truyền tống trận xung quanh đại sảnh liên tục lóe lên.
Mấy đạo bạch quang qua đi, một đám người xuất hiện trong đại sảnh. Sau khi quan sát kiến trúc trong đại sảnh, những người này rối rít tìm kiếm đồng môn cố hữu của mình, sau đó sẽ tìm một góc trong đại sảnh, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Từ Tử Nham nhìn sơ những người đó, đa số bọn họ đã có tu vi ngưng mạch trung kỳ, hơn nữa trên người mỗi người đều có vết thương, dường như đã trải qua chiến đấu rất thảm thiết.
Những người này uể oải, ánh mắt ảm đạm, thậm chí còn có vài nữ tu đỏ ửng vành mắt, rõ ràng cho thấy đã từng khóc qua.
Trong bọn họ, có một tu sĩ mặc áo xanh đang tha thiết khuyên nhủ, an ủi một nữ tu đang khóc cực kỳ thương tâm. Khi nhìn đến bóng người kia, đồng tử Từ Tử Nham co rụt!
Cao Dật!
Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*, vốn anh còn lo lắng mê cung Chân Long quá lớn, anh không có cơ hội gặp đối phương, không ngờ vào lúc này gặp được hắn.
(Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: ý chính là trước đó đi tìm mòn giày sắt cũng không thấy, không ngờ sau này lại không phí sức tìm ra. Đại khái là tốn công tốn sức tìm thứ mình cần thì không thấy, trong lúc vô tình lại tìm ra.)
“Ca ca, ta đi giết hắn?” Từ Tử Dung khẽ hỏi.
Từ Tử Nham âm thầm nhéo tay y, lắc đầu: “Bây giờ còn chưa phải lúc, thoạt nhìn những tu sĩ kia là đến cùng hắn, chúng ta vô duyên vô cớ đi tới khiêu khích, nhất định sẽ bị mọi người vây công.”
“Cùng lắm thì giết hết.” Từ Tử Dung lạnh lùng nói.
Từ Tử Dung hết nói nổi. Được rồi, anh không nên quên đệ đệ là một tên thần kinh, giết thêm vài người không thành vấn đề.
“Không cần thiết.” Từ Tử Nham nhẹ giọng khuyên nhủ.
Anh nhìn bóng dáng ‘Bận rộn’ của Cao Dật, hơi nheo mắt: “Hiện tại tình huống trong mê cung Chân Long rất mù mờ, chờ đến nơi an toàn rồi giải quyết hắn.”
Từ Tử Dung yên lặng nhìn Cao Dật, ở trong sổ đánh dấu tử vong cho người này.
Mọi người ở trong đại sảnh chờ một hồi, rất nhanh có một tu sĩ khá lanh trí bắt đầu tìm kiếm trong đại sảnh, xem thử còn có những cửa ra khác hay không.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết, mê cung Chân Long đã xảy ra vấn đề, chỉ là không biết vấn đề nghiêm trọng cỡ nào mà thôi.
Tính tổng người trong đại sảnh cũng chỉ có hai mươi mấy người, hiện giờ những người này rất có thể là người sống sót còn lại trong mê cung Chân Long.
Những người cùng Cao Dật vào đại sảnh nhanh chóng xảy ra tranh chấp, Từ Tử Nham dỏng tai nghe ngóng một hồi, rất nhanh lộ ra biểu tình câm lặng.
Thì ra những người này cũng không quen biết gì nhau, hoàn toàn là gặp nhau lúc chạy trốn trong mê cung.
Nhân số tụ họp của nhóm bọn họ càng ngày càng nhiều, vốn cho rằng có thể phô diễn sở trường trong mê cung này, nào ngờ nhân số bọn họ càng nhiều, càng gặp hằng hà sa số yêu thú trong mê cung này, một lần nguy hiểm nhất chính là xuất hiện một con Sư Thứu kim đan trung kỳ.
Tuy nói Sư Thứu kim đan chỉ là ấu thú trong Sư Thứu, nhưng vẫn làm bọn họ trả đại giới ba mạng người, mới thành công đánh chết Sư Thứu.
***
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người không cần khẩn trương, chỉ là một muội tử ma tu mà thôi… ╮(╯▽╰)╭
PS: Cao Dật xuất hiện, Tử Dung rất muốn lập tức giết chết hắn để lấy lòng ca ca…
Chát.
Một nhánh Huyết Đằng nhỏ quất lên gương mặt của nữ nhân kia, để lại một vết máu mờ mờ.
“Kiên nhẫn của ta có hạn.” Từ Tử Dung lạnh lùng ném ra một câu.
Nữ tử âm thầm gục đầu xuống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa mặt vài cái, lần thứ hai ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh tú, trong sáng mà thuần khiết.
Từ Tử Dung hơi híp mắt, một nhánh Huyết Đằng nhỏ lượn lờ xung quanh nữ nhân kia: “Ta nói rồi, ta không có nhiều kiên nhẫn, nếu ngươi không lộ gương mặt thật, ta không ngại cho ngươi thêm một vết nữa.”
Mỗ nữ tử lập tức lộ ra kinh ngạc, nàng ta học pháp thuật dịch dung từ một khối pháp quyết đã bị tổn hại. Theo như sư phụ nàng ta nói, pháp quyết kia là lấy từ chiến trường thượng cổ, trong Huyền Vũ Vực chỉ có một khối. Tại sao nam nhân xinh đẹp ở đối diện lại có thể thấy được chân dung bị mình giấu đi?
Từ Tử Dung im lặng không nói gì, ba người còn lại cảm thấy không khí quỷ dị, nhất thời không tiện mở miệng.
Ước chừng giằng co được vài giây, quả nhiên như y nói bắt đầu mất kiên nhẫn. Một đám Huyết Đằng xung quanh nữ tử hưng phấn đung đưa trái phải, thậm chí có vài nhánh còn mọc thêm một chút gai nhỏ, nếu đánh vào mặt, nhất định sẽ róc một khối cả thịt lẫn da xuống.
Trong lòng nữ tử khó chịu, nhưng người ta mạnh hơn, nàng ta cũng không dám giở thủ đoạn gì, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa bóp mặt vài cái, lúc ngẩng đầu lên, hoàn toàn lộ ra chân dung của mình.
Đó là một gương mặt rất đẹp, mắt ngọc mày ngài môi mọng, mắt sóng sánh như nước, tựa như giận tựa như cười, tràn đầy mị lực nữ tính, có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc.
Vệ Kình và Lặc Hổ nhìn nữ nhân này, không tự chủ nhìn nhau. Nếu nữ nhân này xấu xí thì thôi đi, rõ ràng dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sao còn ngụy trang thành gương mặt của Từ Tử Dung làm gì?
Từ Tử Dung cười lạnh: “Chút mánh khóe của ngươi đối với ta vô dụng mà thôi, sư phụ của ngươi – Vô Cực Yêu Nữ Hi Nhã Ngọc – vậy mà không dạy được loại đồ đệ tiểu bạch hoa này.”
Nếu trước khi nói, Vệ Kình và Lặc Hổ còn có vài phần khinh thường nữ nhân này, đến khi nghe bốn chữ Vô Cực Yêu Nữ, tóc gáy sắp dựng cả lên.
Vô Cực Yêu Nữ Hi Nhã Ngọc chính là chưởng môn của Huyền Âm Giáo của ma đạo, hành vi thường ngày đều là hung danh hiển hách, đặc biệt ở phương diện đối xử với nam nhân. Không biết lúc còn trẻ bị nam nhân lừa hay như thế nào, chuyên môn thích đi quyến rũ những người có gia thất.
Lấy thủ đoạn cùng dung mạo của nàng ta, đại đa số nam nhân đều bị hấp dẫn, mà một khi nàng ta đắc thủ, không tới mấy ngày sẽ chán, những nam nhân bị nàng ta đùa giỡn đều sẽ bị cắt đứt XX, sau đó giấu kỹ như giấu vật quý…
Tuy rằng không có chứng cứ chứng minh nữ nhân trước mắt cũng có đam mê như vậy, nhưng chỉ dựa vào sư phụ nàng ta là Vô Cực Yêu Nữ, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tính tình của nữ nhân này sẽ không giống biểu hiện đáng thương hiện tại của nàng ta.
Bị người vạch trần thân phận của mình, nữ tử này không làm vẻ đáng thương nữa, trái lại là thong thả đứng lên, hơi chau mày nhìn bọn họ: “Đã…”
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Từ Tử Dung cắt ngang.
“Ta không rảnh quan tâm tại sao ngươi ở trong này, mặc kệ ngươi muốn làm gì, cách xa chúng ta một chút.” Từ Tử Dung mất kiên nhẫn phất phất tay, giống như đứng trước mặt không phải mỹ nữ tuyệt sắc mà là ruồi bọ làm người chán ghét.
Hi Nhạn Liễu chưa bao giờ bị đối xử như vậy nhất thời nghẹn họng, nàng ta chưa từng thấy qua nam nhân nào ghét nàng ta như thế, Hi Nhạn Liễu nhướng mày đầy hứng thú.
Từ Tử Nham thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện nữ nhân này dường như cảm thấy hứng thú với Tử Dung, không hiểu sao cảm thấy có hơi khó chịu.
“Nơi này lớn như vậy, dù ta đứng xa hơn nữa cũng không đến mức rời khỏi nơi này chứ?” Hi Nhạn Liễu mỉm cười, vùng giữa chân mày mang theo vài phần mị hoặc.
Từ Tử Dung hoàn toàn không dao động, lãnh đạm liếc nàng ta một cái: “Ngươi trốn ở đâu ta mặc kệ, cách ta ít nhất ba trượng trở lên, ta không muốn bị thứ trên cổ tay ngươi ám toán.”
Đồng tử Hi Nhạn Liễu co rút mãnh liệt, hoảng sợ ùn ùn kéo đến.
Vật trên cổ tay nàng ta là sư phụ thu thập nhiều loại tài liệu, trăm cay ngàn đắng chế tạo cho Hi Nhạn Liễu. Những người quen chỉ biết thứ này là vũ khí của nàng, nhưng không ai biết được đó là sát chiêu lớn nhất, thật ra có thể xem như nó là máy bắn ám khí.
Chẳng qua bởi vì kiểu dáng của nó nên tầm bắn rất gần, chỉ có phạm vi hơn hai trượng. Lúc nãy Từ Tử Dung nói đứng cách xa ba trượng, vừa khéo chặt đứt bất kỳ suy nghĩ muốn đánh lén nào của nàng ta.
Hi Nhạn Liễu hoàn toàn không biết tại sao người này biết bí mật của mình, chỉ là trong lòng rất kiêng kỵ y, tùy ý đối phương ép mình đi sâu vào trong đại sảnh, cho đến khí Huyết Đằng xung quanh dần dần héo rũ, nàng ta mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên thái dương.
Nhìn bóng dáng của nhóm người Từ Tử Dung, Hi Nhạn Liễu khịt khịt mũi, không phục hừ một tiếng.
Nàng đến nơi này còn sớm hơn bọn họ, đã sớm dạo đại sảnh một lần. Trong đại sảnh này ngoại trừ vài cái truyền tống trận đơn lẻ ra, căn bản không có bất kỳ đồ vật thừa thãi nào. Nàng không tin nàng tìm hai ngày không thấy đường ra mà bọn họ lại có thể tìm được.
Tùy ý chon một nơi sạch sẽ, xử lý vết thương của mình, Hi Nhạn Liễu dùng thái độ như đang xem kịch vui để nhìn bốn người lượn lờ xung quanh đại sảnh.
Sau đó, nàng thật sự nhìn thấy kịch vui…
“Nơi này có một cái cửa ngầm.” Giọng nói thanh lãnh của Từ Tử Dung lọt vào tai Hi Nhạn Liễu như sấm sét kinh thiên.
Bất luận như thế nào, nàng cũng không ngờ nàng tìm hai ngày, sắp lật cả đại sảnh nhưng ngay cả cọng lông cũng không có, kết quả người ta chỉ mới đến mà đã tìm được một cái cửa ngầm? Điều này cũng quá thần kỳ rồi đúng không??
“Cửa giấu trong tường, dùng một cái pháp trận ngụy trang.” Từ Tử Dung khẽ giải thích cho ca ca.
Từ Tử Nham cũng không để ý, dù sao thứ đồ chơi pháp trận này anh không hiểu, Tử Dung hiểu là được.
Mọi người nhìn theo Từ Tử Dung chỉ, quả nhiên dưới cú đánh của y, mặt tường xuất hiện một tầng sóng nhàn nhạt.
“Có thể phá không?” Vệ Kình hỏi.
Từ Tử Dung nhìn kỹ, vẻ mặt trở nên vi diệu.
Y không có mở miệng nói chuyện, trái lại là mấp máy môi.
Vệ Kình tức khắc lộ vẻ kinh dị nhìn về phía Từ Tử Dung.
“Nói sau đi, chúng ta tìm tiếp.” Từ Tử Dung bĩu môi nhìn về phía Hi Nhạn Liễu, những người khác hiểu ý, đương nhiên gật đầu tán thành.
Từ lúc Hi Nhạn Liễu nghe thấy Từ Tử Dung nói tìm được cửa ngầm, liền dựng tai nghe lén. Nhưng không ngờ sau khi y nói một câu bị che giấu sau pháp trận liền im lặng, làm nàng bực bội không thôi.
Đúng lúc này, truyền tống trận lóe sáng, lại có một người bị truyền đến đại sảnh này.
Nữ tu mới vừa tỉnh táo từ truyền tống trận hoa mắt này liền cảnh giác đề phòng.
Hiện giờ tình thế trong đại sảnh rất rõ ràng, một bên là nữ tu bị thương, mà bên kia lại là bốn gã nam tu tụ tập với nhau. Nữ tu mới vào hơi do dự, không có đi về phía nào, trái lại là tìm một góc lẳng lặng chờ đợi.
Từ Tử Nham liếc mắt nhìn nữ tu mới vào này, cảm thấy người này có hơi quen mặt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Anh suy nghĩ một lúc, không nhớ ra được liền quyết định ném qua một bên, tiếp tục tìm kiếm cửa ngầm trong đại sảnh.
Dựa theo phương pháp của Từ Tử Dung, bọn họ không ngừng tìm kiếm trên tường, nhưng nhanh chóng biết được một tin tức rất chán nản. Đó là trong đại sảnh này chẳng những có cửa ngầm, hơn nữa số lượng cửa ngầm rất nhiều, chừng mười tám cái.”
Từ Tử Nham không cho rằng những cửa ngầm này đều là sinh lộ, nếu bên trong trộn lẫn mấy cái tuyệt lộ thập tử vô sinh*, anh cũng không chút kinh ngạc.
(Thập tử vô sinh: Không có một tia hy vọng, mười phần chết chắc)
Khi bọn họ đang buồn bực vì có quá nhiều cửa ngầm nên không thể lựa chọn, truyền tống trận xung quanh đại sảnh liên tục lóe lên.
Mấy đạo bạch quang qua đi, một đám người xuất hiện trong đại sảnh. Sau khi quan sát kiến trúc trong đại sảnh, những người này rối rít tìm kiếm đồng môn cố hữu của mình, sau đó sẽ tìm một góc trong đại sảnh, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Từ Tử Nham nhìn sơ những người đó, đa số bọn họ đã có tu vi ngưng mạch trung kỳ, hơn nữa trên người mỗi người đều có vết thương, dường như đã trải qua chiến đấu rất thảm thiết.
Những người này uể oải, ánh mắt ảm đạm, thậm chí còn có vài nữ tu đỏ ửng vành mắt, rõ ràng cho thấy đã từng khóc qua.
Trong bọn họ, có một tu sĩ mặc áo xanh đang tha thiết khuyên nhủ, an ủi một nữ tu đang khóc cực kỳ thương tâm. Khi nhìn đến bóng người kia, đồng tử Từ Tử Nham co rụt!
Cao Dật!
Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*, vốn anh còn lo lắng mê cung Chân Long quá lớn, anh không có cơ hội gặp đối phương, không ngờ vào lúc này gặp được hắn.
(Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: ý chính là trước đó đi tìm mòn giày sắt cũng không thấy, không ngờ sau này lại không phí sức tìm ra. Đại khái là tốn công tốn sức tìm thứ mình cần thì không thấy, trong lúc vô tình lại tìm ra.)
“Ca ca, ta đi giết hắn?” Từ Tử Dung khẽ hỏi.
Từ Tử Nham âm thầm nhéo tay y, lắc đầu: “Bây giờ còn chưa phải lúc, thoạt nhìn những tu sĩ kia là đến cùng hắn, chúng ta vô duyên vô cớ đi tới khiêu khích, nhất định sẽ bị mọi người vây công.”
“Cùng lắm thì giết hết.” Từ Tử Dung lạnh lùng nói.
Từ Tử Dung hết nói nổi. Được rồi, anh không nên quên đệ đệ là một tên thần kinh, giết thêm vài người không thành vấn đề.
“Không cần thiết.” Từ Tử Nham nhẹ giọng khuyên nhủ.
Anh nhìn bóng dáng ‘Bận rộn’ của Cao Dật, hơi nheo mắt: “Hiện tại tình huống trong mê cung Chân Long rất mù mờ, chờ đến nơi an toàn rồi giải quyết hắn.”
Từ Tử Dung yên lặng nhìn Cao Dật, ở trong sổ đánh dấu tử vong cho người này.
Mọi người ở trong đại sảnh chờ một hồi, rất nhanh có một tu sĩ khá lanh trí bắt đầu tìm kiếm trong đại sảnh, xem thử còn có những cửa ra khác hay không.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết, mê cung Chân Long đã xảy ra vấn đề, chỉ là không biết vấn đề nghiêm trọng cỡ nào mà thôi.
Tính tổng người trong đại sảnh cũng chỉ có hai mươi mấy người, hiện giờ những người này rất có thể là người sống sót còn lại trong mê cung Chân Long.
Những người cùng Cao Dật vào đại sảnh nhanh chóng xảy ra tranh chấp, Từ Tử Nham dỏng tai nghe ngóng một hồi, rất nhanh lộ ra biểu tình câm lặng.
Thì ra những người này cũng không quen biết gì nhau, hoàn toàn là gặp nhau lúc chạy trốn trong mê cung.
Nhân số tụ họp của nhóm bọn họ càng ngày càng nhiều, vốn cho rằng có thể phô diễn sở trường trong mê cung này, nào ngờ nhân số bọn họ càng nhiều, càng gặp hằng hà sa số yêu thú trong mê cung này, một lần nguy hiểm nhất chính là xuất hiện một con Sư Thứu kim đan trung kỳ.
Tuy nói Sư Thứu kim đan chỉ là ấu thú trong Sư Thứu, nhưng vẫn làm bọn họ trả đại giới ba mạng người, mới thành công đánh chết Sư Thứu.
***
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người không cần khẩn trương, chỉ là một muội tử ma tu mà thôi… ╮(╯▽╰)╭
PS: Cao Dật xuất hiện, Tử Dung rất muốn lập tức giết chết hắn để lấy lòng ca ca…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.