Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 250
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Mọi người, bao gồm cả Từ Tử Nham nhìn thấy cả một đám muỗi lớn chừng quả đấm, hai mắt đỏ như máu xông tới, cho dù ai đều cảm thấy da đầu tê dại.
Từ Tử Nham tranh thủ nhìn thoáng qua bên dưới, mặt đất đầy đá vụn đã hoàn toàn không thấy được, chỉ để lại một hố sâu không thấy đáy. Thậm chí đến bây giờ khi đã kết thúc, anh đều không nghe thấy âm thanh của đá vụn rơi xuống. Có thể tưởng tượng ra nếu ngã xuống độ sâu như vậy, chết không toàn thây đã tốt lắm rồi, nhiều nhất là còn lại một bãi bùn nhão.
A, không đúng, còn có nhiều muỗi như vậy, phỏng chừng ngay cả cặn cũng không còn…
“Động thủ!” Mắt thấy muỗi càng lúc càng gần, Từ Tử Nham hét lớn một tiếng, mấy đạo lôi quang trên tay bắn ra ngoài.
Từ Tử Dung búng ngón tay, hơn mười hạt giống lớn nhỏ hóa thành chồi non, rất nhanh liền bao vây đám muỗi tiên phong lại.
Đại đao của Lặc Hổ bổ ngang chém dọc, đao khí bay loạn, thành công chém chết muỗi.
Hạ Vinh Thăng cầm trong tay một nắm Hỗn Nguyên Tán, tản ra cực kỳ xinh đẹp, biến ảo vô thường, đám muỗi tiến về phía hắn mơ mơ màng màng, xoay vòng vòng tại chỗ.
Mao Đại Mao Nhị lần thứ hai biến ra tấm chắn lớn, nhưng lúc này đây chỉ dùng để phòng ngự, không kích phát chiêu thức hổ gầm kia. Mao Đại phòng thủ, một tòa tiểu tháp trên tay Mao Nhị phút chốc bay lên, mấy trăm châm nhỏ cỡ lông trâu từ mái tháp tiểu tháp bắn về phía đám muỗi kia.
Pháp thuật hỏa hệ của Vệ Kình đối với những con muỗi này có sát thương rất lớn, hắn và Từ Tử Dung phối hợp, một lần công kích chí ít có thể đánh hạ hơn vạn con muỗi. Thế nhưng đàn muỗi này quá đông, hơn nữa hậu phương còn có đại quân muỗi không ngừng bổ sung, cuồn cuộn không dứt.
Qua vài đợt công kích, Từ Tử Nham nhíu mày suy nghĩ.
Tuy rằng hiện nay đám muỗi này không thể gây thương tổn cho bọn họ, nhưng công kích không ngừng như vậy đối với linh lực của bọn họ cũng là khảo nghiệm cực lớn.
Đan dược trên người bọn họ có hạn, hơn nữa cho dù là Bổ Nguyên Đan cũng không thể hồi phục toàn bộ linh lực. Huống chi ăn một số lượng lớn Bổ Nguyên Đan, sẽ làm đan độc trong cơ thể tăng lên gấp bội, đối với tương lai tu hành của bọn họ sẽ gây trở ngại rất lớn.
“Không được, muỗi quá nhiều, bay xuống dưới!” Từ Tử Nham giơ tay lên, năm đạo lôi quang bắn ra ngoài.
Pháp thuật hệ lôi của anh đối với mục tiêu đơn thể có uy lực cực đại, nhưng đối với yêu thú cá thể không mạnh nhưng nhiều ở số lượng thì không có hiệu quả quá tốt. Vì vậy anh quyết định dựa vào tốc độ phi hành của Cực Quang, lao xuống hang động ở bên dưới. Thay vì ở chỗ này lãng phí linh lực, thà rằng giúp mọi người thăm dò đường đi thì tốt hơn.
“Chúng ta cản phía sau!” Mao Đại Mao Nhị đồng thời hô to, những người khác lập tức thu tay lại, theo Từ Tử Nham vọt xuống dưới.
Áp lực gia tăng đè nặng lên Mao Đại Mao Nhị, nhưng nhờ vào lá chắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nguy hiểm gì.
Tốc độ Cực Quang của Từ Tử Nham cực kỳ nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã không còn thấy bóng dáng của anh nữa.
Từ Tử Dung theo sát phía sau, dựa vào cảm ứng huyết khế, có thể dễ dàng tìm được phương hướng của ca ca.
Mắt thấy tất cả mọi người biến mất ở sâu trong hang động, Mao Đại và Mao Nhị lần thứ hai sử dụng chiêu hổ gầm, trong nháy mắt tiêu diệt một mảng lớn muỗi. Sau đó hai huynh đệ nhanh chóng thu hồi lá chắn, chân như bôi dầu đuổi theo Hạ Vinh Thăng, mất hút…
Đại quân muỗi bị đùa giỡn một phen đương nhiên không chịu buông tha đồ ăn ngon như vậy, đập cánh đuổi theo. Nhưng bay không được bao lâu, con muỗi phía trước đột nhiên ngừng lại, tức giận phát ra một tràng ong ong rồi xoay người bay lên phía trên.
Những con muỗi còn sót lại giống như nhận được tín hiệu gì đó, xoay một trăm tám mươi độ, theo con muỗi kia rời đi. Qua không được bao lâu, trong hang động lại trở nên cực kỳ an tĩnh, cũng không nghe tiếng đập cánh ong ong của muỗi nữa.
“Bên này an toàn!” Từ Tử Nham xuống phía dưới một hồi, từ đầu đến cuối không nhìn thấy đáy của hang động, may là ở trên vách đá anh phát hiện một cửa động cao chừng mấy trượng.
Bên trong miệng động đen kịt, không có một tia sáng, anh do dự giữa tiếp tục tìm đáy và vào cửa động, cuối cùng lựa chọn cửa động.
Mặc dù lúc nãy chiến đấu nhưng anh vẫn phân tâm nghe âm thanh đá vụn rơi xuống. Đáng tiếc cho đến bây giờ, anh không nghe được kết quả như kỳ vọng, điều này cũng có ý nghĩa, hang động này còn sâu hơn trong tưởng tượng của anh…
Thay vì xuống phía dưới thăm dò hang động sâu không thấy đáy, còn không bằng lựa chọn vào cửa động. Chỉ cần che kín cửa động này, muỗi làm như thế nào cũng không vào được, đương nhiên bọn họ sẽ an toàn.
Phóng ra một lôi cầu về phía cửa động, nương theo lôi cầu phát tán tia sáng, Từ Tử Nham dễ dàng kiểm tra huyệt động này.
Cửa động rất sạch sẽ, không có dấu vết yêu thú, sâu trong huyệt động một mảnh đen nhánh, nhìn không rõ lắm, nhưng Từ Tử Nham có thể cảm nhận được gió thổi đến trước mặt.
Có gió đại biểu có cửa ra, dưới tình huống không có lựa chọn tốt nhất, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể lựa chọn nơi này.
Sau khi đoàn người tiến vào hang động, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng một chút.
Bọn họ nhìn nhau, ngoại trừ Mao Đại Mao Nhị vì bị thương chưa khỏe hẳn đã lại sử dụng đại chiêu kia nên sắc mặt hơi tái nhợt, những người khác đều hoàn hảo không tổn hao gì.
“Vận khí cũng không tệ.” Từ Tử Nham nhẹ nhõm nói.
“Mong rằng sẽ tiếp tục giữ vững vận khí tốt như thế.” Hạ Vinh Thăng cười khổ.
Từ lúc đầu bọn họ vào cửa ngầm đến bây giờ, cũng chỉ mới qua vài canh giờ nhưng đã làm hắn trải qua hai lần nguy cơ sinh tử. Tuy nói hai lần này đều vượt qua hữu kinh vô hiểm, nhưng nếu tiếp tục bị công kích với cường độ như thế nữa, hắn thật sự không biết mình có thể kiên trì đến khi ra ngoài hay không.
“Ở đây nghỉ ngơi chút đi, Mao Đại Mao Nhị cũng tranh thủ chữa thương, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chuẩn bị nhiều một chút vẫn an toàn hơn.” Từ Tử Nham nói.
Mao Đại Mao Nhị cũng không khách khí, ngồi tại chỗ bắt đầu đả tọa chữa thương. Trong mọi người, bọn họ có tu vi thấp nhất, mà hai tràng ác đấu quyết liệt đã làm bọn họ tiêu hao khá lớn, nếu không nắm chắc thời gian trị liệu, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến tiếp theo.
Từ trước đến giờ tán tu sẽ không vì mặt mũi mà bỏ qua an nguy bản thân. Cho nên Từ Tử Nham vừa mở miệng, hai người bọn họ liền bắt đầu trị thương.
Mượn cơ hội Mao Đại Mao Nhị trị thương, nhóm người Từ Tử Nham, Vệ Kình và Hạ Vinh Thăng cẩn thận phân tích quỷ dị trong mê cung Chân Long.
Bất luận là dùng máu tươi mở cửa ngầm hay là trong bích họa Lưu Quang Tông ẩn giấu bán hồn, thậm chí sau đó có đàn Hấp Huyết Văn xông tới, tất cả đều chứng minh cửa ngầm không phải là lối ra an toàn, mà là hiểm cảnh cửu tử nhất sinh.
“Hiện tại xem ra, tiến vào cửa ngầm chưa hẳn là lựa chọn tốt.” Từ Tử Nham cười khổ.
Vệ Kình nhíu mày: “Cho dù là tốt hay xấu thì cũng là lựa chọn, nếu ở lại đại sảnh bị phong bế, còn không biết sẽ có bao nhiêu biến hóa đâu, chưa chắc sẽ tốt hơn bây giờ.”
Hạ Vinh Thăng cười cười: “Tình huống lúc đó, tiến vào cửa ngầm là lựa chọn duy nhất. Hơn nữa bây giờ chúng ta đều còn sống, so với đám người đã chết kia thì tốt hơn nhiều.”
Từ Tử Nham nghe vậy cũng mỉm cười. Đúng vậy, so với các tu sĩ chết trong mê cung, bọn họ đã rất may mắn rồi. Những tán tu này đã sớm thành thói quen sinh hoạt trên đao kiếm, bất luận là bí cảnh cũng được, mê cung cũng được, tu sĩ tử vong còn thiếu sao?
Chỉ cần bây giờ còn sống là đủ rồi!
Qua khoảng gần nửa canh giờ, thương thế của Mao Đại Mao Nhị trên cơ bản đã được ngăn chặn. Trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía này, muốn chữa khỏi hẳn quả thực là nằm mơ, chỉ cần có thể đảm bảo chiến lực nhất định, không kéo chân sau cũng đủ an ủi rồi.
“Đi thôi!” Từ Tử Nham phủi bụi trên người, tiên phong ra ngoài.
Từ Tử Dung theo sát phía sau, tay cầm hơn mười hạt giống khác nhau, vẫn trong trạng thái vận sức chờ phát động.
Đi không bao xa, Từ Tử Nham đột nhiên dừng bước.
Anh nghiêng tai lắng nghe, nghe xong một lúc lâu mới quay đầu nghi ngờ hỏi: “Các người có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?”
Mọi người cả kinh, vội vàng nghe kỹ, thế nhưng trong con đường này, ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù ra thì không có bất kỳ dị thường nào.
Chú ý tới thần sắc những người khác, Từ Tử Nham nhíu mày, lẽ nào mình nghe lầm?
Vừa định bước về phía trước vài bước, lại bị Từ Tử Dung kéo lại.
“Sao vậy?”
“Quả thật có âm thanh.” Từ Tử Dung nheo nheo mắt, cảnh giác nhìn về phía trước.
Mặc dù ở nơi đây thần thức bị áp chế rất lớn, nhưng tu vi kim đan kỳ mạnh hơn ngưng mạch kỳ rất nhiều, đương nhiên cũng có thể phát hiện nguy hiểm sớm hơn.
“Là âm thanh gì?” Hạ Vinh Thăng cảnh giác hỏi.
“Là tiếng cùm cụp cùm cụp, chi chi chít chít, giống như…” Từ Tử Nham cố gắng nhớ lại thứ nào sẽ phát ra âm thanh tương tự, còn chưa kịp nghĩ ra thì phát hiện mặt Từ Tử Dung đột nhiên biến sắc.
“Mau lui lại!”
Lời còn chưa dứt, Từ Tử Dung đã kéo Từ Tử Nham lui về sau mấy trượng. Mấy người còn lại cũng phản ứng rất nhanh, không cần Từ Tử Dung nhiều lời đã theo bọn họ lui về phía sau.
“Là thứ gì?” Từ Tử Nham bị kéo đi còn không quên truy hỏi kẻ địch.
“Nếu như không đoán sai, hẳn là yêu thú nhền nhện.” Từ Tử Dung sầm mặt nói.
Từ Tử Nham sửng sốt: “Yêu thú nhền nhện? Chúng ta không đến mức đánh không lại chứ?”
Gương mặt của Từ Tử Dung vẫn khó coi như trước: “Trước đây ta đã từng nghe qua âm thanh tương tự, hơn nữa hoàn cảnh của nơi này… Tin tưởng ta, huynh tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy cái loại ‘Nhện’ này.”
Trong lòng Hạ Vinh Thăng khẽ động, ngón tay tiện thể sờ soạng trên vách tường.
Hang động vốn khô ráo không biết từ khi nào đã dính đầy bọt nước, sờ ướt nhẹp, còn có chút dính dính.
Không biết Hạ Vinh Thăng nghĩ tới điều gì mà trong nháy mắt mặt hắn trắng bệch, chân chạy nhanh hơn. Tại lối đi khá hẹp này, muốn ngự kiếm trên cơ bản là không thể nào, muốn chạy cũng chỉ có thể dựa vào hai cái đùi.
Âm thanh cùm cụp ở xa xa càng lúc càng lớn, ngay cả Vệ Kình và Lặc Hổ cũng nghe rất rõ ràng.
Mặc dù hiện tại bọn họ còn chưa nhìn thấy mặt mũi của tiếng cùm cụp này, nhưng chỉ dựa vào biểu hiện của Từ Tử Dung và Hạ Vinh Thăng cũng đủ để bọn họ biết đồ vật này đáng sợ như thế nào.
“Cái cửa động bên kia phải làm sao giờ? Đám Hấp Huyết Văn kia…” Từ Tử Nham nói còn chưa dứt lời liền bị Từ Tử Dung cắt ngang, y lớn tiếng nói: “Nơi này là địa bàn của Nhện Mặt Người, đám Hấp Huyết Văn kia nhất định không dám sang đây. Vệ Kình, Lặc Hổ, mở cửa động đi!”
Vệ Kình và Lặc Hổ đáp ứng, một người thi pháp, một người thân thể đầy kim quang, hóa thành một kim nhân to lớn, trực tiếp dùng thân thể đụng mạnh vào.
***
Tác giả có lời muốn nói: = = Giết xong muỗi tới giết nhện… Nhưng con nhện này sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt nha ~~~ A_A
Mọi người, bao gồm cả Từ Tử Nham nhìn thấy cả một đám muỗi lớn chừng quả đấm, hai mắt đỏ như máu xông tới, cho dù ai đều cảm thấy da đầu tê dại.
Từ Tử Nham tranh thủ nhìn thoáng qua bên dưới, mặt đất đầy đá vụn đã hoàn toàn không thấy được, chỉ để lại một hố sâu không thấy đáy. Thậm chí đến bây giờ khi đã kết thúc, anh đều không nghe thấy âm thanh của đá vụn rơi xuống. Có thể tưởng tượng ra nếu ngã xuống độ sâu như vậy, chết không toàn thây đã tốt lắm rồi, nhiều nhất là còn lại một bãi bùn nhão.
A, không đúng, còn có nhiều muỗi như vậy, phỏng chừng ngay cả cặn cũng không còn…
“Động thủ!” Mắt thấy muỗi càng lúc càng gần, Từ Tử Nham hét lớn một tiếng, mấy đạo lôi quang trên tay bắn ra ngoài.
Từ Tử Dung búng ngón tay, hơn mười hạt giống lớn nhỏ hóa thành chồi non, rất nhanh liền bao vây đám muỗi tiên phong lại.
Đại đao của Lặc Hổ bổ ngang chém dọc, đao khí bay loạn, thành công chém chết muỗi.
Hạ Vinh Thăng cầm trong tay một nắm Hỗn Nguyên Tán, tản ra cực kỳ xinh đẹp, biến ảo vô thường, đám muỗi tiến về phía hắn mơ mơ màng màng, xoay vòng vòng tại chỗ.
Mao Đại Mao Nhị lần thứ hai biến ra tấm chắn lớn, nhưng lúc này đây chỉ dùng để phòng ngự, không kích phát chiêu thức hổ gầm kia. Mao Đại phòng thủ, một tòa tiểu tháp trên tay Mao Nhị phút chốc bay lên, mấy trăm châm nhỏ cỡ lông trâu từ mái tháp tiểu tháp bắn về phía đám muỗi kia.
Pháp thuật hỏa hệ của Vệ Kình đối với những con muỗi này có sát thương rất lớn, hắn và Từ Tử Dung phối hợp, một lần công kích chí ít có thể đánh hạ hơn vạn con muỗi. Thế nhưng đàn muỗi này quá đông, hơn nữa hậu phương còn có đại quân muỗi không ngừng bổ sung, cuồn cuộn không dứt.
Qua vài đợt công kích, Từ Tử Nham nhíu mày suy nghĩ.
Tuy rằng hiện nay đám muỗi này không thể gây thương tổn cho bọn họ, nhưng công kích không ngừng như vậy đối với linh lực của bọn họ cũng là khảo nghiệm cực lớn.
Đan dược trên người bọn họ có hạn, hơn nữa cho dù là Bổ Nguyên Đan cũng không thể hồi phục toàn bộ linh lực. Huống chi ăn một số lượng lớn Bổ Nguyên Đan, sẽ làm đan độc trong cơ thể tăng lên gấp bội, đối với tương lai tu hành của bọn họ sẽ gây trở ngại rất lớn.
“Không được, muỗi quá nhiều, bay xuống dưới!” Từ Tử Nham giơ tay lên, năm đạo lôi quang bắn ra ngoài.
Pháp thuật hệ lôi của anh đối với mục tiêu đơn thể có uy lực cực đại, nhưng đối với yêu thú cá thể không mạnh nhưng nhiều ở số lượng thì không có hiệu quả quá tốt. Vì vậy anh quyết định dựa vào tốc độ phi hành của Cực Quang, lao xuống hang động ở bên dưới. Thay vì ở chỗ này lãng phí linh lực, thà rằng giúp mọi người thăm dò đường đi thì tốt hơn.
“Chúng ta cản phía sau!” Mao Đại Mao Nhị đồng thời hô to, những người khác lập tức thu tay lại, theo Từ Tử Nham vọt xuống dưới.
Áp lực gia tăng đè nặng lên Mao Đại Mao Nhị, nhưng nhờ vào lá chắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nguy hiểm gì.
Tốc độ Cực Quang của Từ Tử Nham cực kỳ nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã không còn thấy bóng dáng của anh nữa.
Từ Tử Dung theo sát phía sau, dựa vào cảm ứng huyết khế, có thể dễ dàng tìm được phương hướng của ca ca.
Mắt thấy tất cả mọi người biến mất ở sâu trong hang động, Mao Đại và Mao Nhị lần thứ hai sử dụng chiêu hổ gầm, trong nháy mắt tiêu diệt một mảng lớn muỗi. Sau đó hai huynh đệ nhanh chóng thu hồi lá chắn, chân như bôi dầu đuổi theo Hạ Vinh Thăng, mất hút…
Đại quân muỗi bị đùa giỡn một phen đương nhiên không chịu buông tha đồ ăn ngon như vậy, đập cánh đuổi theo. Nhưng bay không được bao lâu, con muỗi phía trước đột nhiên ngừng lại, tức giận phát ra một tràng ong ong rồi xoay người bay lên phía trên.
Những con muỗi còn sót lại giống như nhận được tín hiệu gì đó, xoay một trăm tám mươi độ, theo con muỗi kia rời đi. Qua không được bao lâu, trong hang động lại trở nên cực kỳ an tĩnh, cũng không nghe tiếng đập cánh ong ong của muỗi nữa.
“Bên này an toàn!” Từ Tử Nham xuống phía dưới một hồi, từ đầu đến cuối không nhìn thấy đáy của hang động, may là ở trên vách đá anh phát hiện một cửa động cao chừng mấy trượng.
Bên trong miệng động đen kịt, không có một tia sáng, anh do dự giữa tiếp tục tìm đáy và vào cửa động, cuối cùng lựa chọn cửa động.
Mặc dù lúc nãy chiến đấu nhưng anh vẫn phân tâm nghe âm thanh đá vụn rơi xuống. Đáng tiếc cho đến bây giờ, anh không nghe được kết quả như kỳ vọng, điều này cũng có ý nghĩa, hang động này còn sâu hơn trong tưởng tượng của anh…
Thay vì xuống phía dưới thăm dò hang động sâu không thấy đáy, còn không bằng lựa chọn vào cửa động. Chỉ cần che kín cửa động này, muỗi làm như thế nào cũng không vào được, đương nhiên bọn họ sẽ an toàn.
Phóng ra một lôi cầu về phía cửa động, nương theo lôi cầu phát tán tia sáng, Từ Tử Nham dễ dàng kiểm tra huyệt động này.
Cửa động rất sạch sẽ, không có dấu vết yêu thú, sâu trong huyệt động một mảnh đen nhánh, nhìn không rõ lắm, nhưng Từ Tử Nham có thể cảm nhận được gió thổi đến trước mặt.
Có gió đại biểu có cửa ra, dưới tình huống không có lựa chọn tốt nhất, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể lựa chọn nơi này.
Sau khi đoàn người tiến vào hang động, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng một chút.
Bọn họ nhìn nhau, ngoại trừ Mao Đại Mao Nhị vì bị thương chưa khỏe hẳn đã lại sử dụng đại chiêu kia nên sắc mặt hơi tái nhợt, những người khác đều hoàn hảo không tổn hao gì.
“Vận khí cũng không tệ.” Từ Tử Nham nhẹ nhõm nói.
“Mong rằng sẽ tiếp tục giữ vững vận khí tốt như thế.” Hạ Vinh Thăng cười khổ.
Từ lúc đầu bọn họ vào cửa ngầm đến bây giờ, cũng chỉ mới qua vài canh giờ nhưng đã làm hắn trải qua hai lần nguy cơ sinh tử. Tuy nói hai lần này đều vượt qua hữu kinh vô hiểm, nhưng nếu tiếp tục bị công kích với cường độ như thế nữa, hắn thật sự không biết mình có thể kiên trì đến khi ra ngoài hay không.
“Ở đây nghỉ ngơi chút đi, Mao Đại Mao Nhị cũng tranh thủ chữa thương, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chuẩn bị nhiều một chút vẫn an toàn hơn.” Từ Tử Nham nói.
Mao Đại Mao Nhị cũng không khách khí, ngồi tại chỗ bắt đầu đả tọa chữa thương. Trong mọi người, bọn họ có tu vi thấp nhất, mà hai tràng ác đấu quyết liệt đã làm bọn họ tiêu hao khá lớn, nếu không nắm chắc thời gian trị liệu, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến tiếp theo.
Từ trước đến giờ tán tu sẽ không vì mặt mũi mà bỏ qua an nguy bản thân. Cho nên Từ Tử Nham vừa mở miệng, hai người bọn họ liền bắt đầu trị thương.
Mượn cơ hội Mao Đại Mao Nhị trị thương, nhóm người Từ Tử Nham, Vệ Kình và Hạ Vinh Thăng cẩn thận phân tích quỷ dị trong mê cung Chân Long.
Bất luận là dùng máu tươi mở cửa ngầm hay là trong bích họa Lưu Quang Tông ẩn giấu bán hồn, thậm chí sau đó có đàn Hấp Huyết Văn xông tới, tất cả đều chứng minh cửa ngầm không phải là lối ra an toàn, mà là hiểm cảnh cửu tử nhất sinh.
“Hiện tại xem ra, tiến vào cửa ngầm chưa hẳn là lựa chọn tốt.” Từ Tử Nham cười khổ.
Vệ Kình nhíu mày: “Cho dù là tốt hay xấu thì cũng là lựa chọn, nếu ở lại đại sảnh bị phong bế, còn không biết sẽ có bao nhiêu biến hóa đâu, chưa chắc sẽ tốt hơn bây giờ.”
Hạ Vinh Thăng cười cười: “Tình huống lúc đó, tiến vào cửa ngầm là lựa chọn duy nhất. Hơn nữa bây giờ chúng ta đều còn sống, so với đám người đã chết kia thì tốt hơn nhiều.”
Từ Tử Nham nghe vậy cũng mỉm cười. Đúng vậy, so với các tu sĩ chết trong mê cung, bọn họ đã rất may mắn rồi. Những tán tu này đã sớm thành thói quen sinh hoạt trên đao kiếm, bất luận là bí cảnh cũng được, mê cung cũng được, tu sĩ tử vong còn thiếu sao?
Chỉ cần bây giờ còn sống là đủ rồi!
Qua khoảng gần nửa canh giờ, thương thế của Mao Đại Mao Nhị trên cơ bản đã được ngăn chặn. Trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía này, muốn chữa khỏi hẳn quả thực là nằm mơ, chỉ cần có thể đảm bảo chiến lực nhất định, không kéo chân sau cũng đủ an ủi rồi.
“Đi thôi!” Từ Tử Nham phủi bụi trên người, tiên phong ra ngoài.
Từ Tử Dung theo sát phía sau, tay cầm hơn mười hạt giống khác nhau, vẫn trong trạng thái vận sức chờ phát động.
Đi không bao xa, Từ Tử Nham đột nhiên dừng bước.
Anh nghiêng tai lắng nghe, nghe xong một lúc lâu mới quay đầu nghi ngờ hỏi: “Các người có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?”
Mọi người cả kinh, vội vàng nghe kỹ, thế nhưng trong con đường này, ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù ra thì không có bất kỳ dị thường nào.
Chú ý tới thần sắc những người khác, Từ Tử Nham nhíu mày, lẽ nào mình nghe lầm?
Vừa định bước về phía trước vài bước, lại bị Từ Tử Dung kéo lại.
“Sao vậy?”
“Quả thật có âm thanh.” Từ Tử Dung nheo nheo mắt, cảnh giác nhìn về phía trước.
Mặc dù ở nơi đây thần thức bị áp chế rất lớn, nhưng tu vi kim đan kỳ mạnh hơn ngưng mạch kỳ rất nhiều, đương nhiên cũng có thể phát hiện nguy hiểm sớm hơn.
“Là âm thanh gì?” Hạ Vinh Thăng cảnh giác hỏi.
“Là tiếng cùm cụp cùm cụp, chi chi chít chít, giống như…” Từ Tử Nham cố gắng nhớ lại thứ nào sẽ phát ra âm thanh tương tự, còn chưa kịp nghĩ ra thì phát hiện mặt Từ Tử Dung đột nhiên biến sắc.
“Mau lui lại!”
Lời còn chưa dứt, Từ Tử Dung đã kéo Từ Tử Nham lui về sau mấy trượng. Mấy người còn lại cũng phản ứng rất nhanh, không cần Từ Tử Dung nhiều lời đã theo bọn họ lui về phía sau.
“Là thứ gì?” Từ Tử Nham bị kéo đi còn không quên truy hỏi kẻ địch.
“Nếu như không đoán sai, hẳn là yêu thú nhền nhện.” Từ Tử Dung sầm mặt nói.
Từ Tử Nham sửng sốt: “Yêu thú nhền nhện? Chúng ta không đến mức đánh không lại chứ?”
Gương mặt của Từ Tử Dung vẫn khó coi như trước: “Trước đây ta đã từng nghe qua âm thanh tương tự, hơn nữa hoàn cảnh của nơi này… Tin tưởng ta, huynh tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy cái loại ‘Nhện’ này.”
Trong lòng Hạ Vinh Thăng khẽ động, ngón tay tiện thể sờ soạng trên vách tường.
Hang động vốn khô ráo không biết từ khi nào đã dính đầy bọt nước, sờ ướt nhẹp, còn có chút dính dính.
Không biết Hạ Vinh Thăng nghĩ tới điều gì mà trong nháy mắt mặt hắn trắng bệch, chân chạy nhanh hơn. Tại lối đi khá hẹp này, muốn ngự kiếm trên cơ bản là không thể nào, muốn chạy cũng chỉ có thể dựa vào hai cái đùi.
Âm thanh cùm cụp ở xa xa càng lúc càng lớn, ngay cả Vệ Kình và Lặc Hổ cũng nghe rất rõ ràng.
Mặc dù hiện tại bọn họ còn chưa nhìn thấy mặt mũi của tiếng cùm cụp này, nhưng chỉ dựa vào biểu hiện của Từ Tử Dung và Hạ Vinh Thăng cũng đủ để bọn họ biết đồ vật này đáng sợ như thế nào.
“Cái cửa động bên kia phải làm sao giờ? Đám Hấp Huyết Văn kia…” Từ Tử Nham nói còn chưa dứt lời liền bị Từ Tử Dung cắt ngang, y lớn tiếng nói: “Nơi này là địa bàn của Nhện Mặt Người, đám Hấp Huyết Văn kia nhất định không dám sang đây. Vệ Kình, Lặc Hổ, mở cửa động đi!”
Vệ Kình và Lặc Hổ đáp ứng, một người thi pháp, một người thân thể đầy kim quang, hóa thành một kim nhân to lớn, trực tiếp dùng thân thể đụng mạnh vào.
***
Tác giả có lời muốn nói: = = Giết xong muỗi tới giết nhện… Nhưng con nhện này sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt nha ~~~ A_A
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.