Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 266
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
“Yên tâm, chỉ cần ngươi không động lung tung, chúng nó hẳn sẽ không công kích. Chỉ dưới tình huống cực đói, chúng nó mới có thể không để ý mệnh lệnh của ta, chủ động công kích. Ừm, kỳ thực cho dù chủ động công kích cũng sẽ không xảy ra đại sự, lực công kích của chúng nó không mạnh, chỉ là thích ăn mặt người, hơn nữa mỗi lần ăn xong còn có thể để lại một chút nước bọt, làm mặt những người đó trở nên gồ ghề như mặt rỗ. Nhưng ta tin tưởng ngươi có nhiều mặt như vậy, khẳng định không ngại đúng không.”
“A a a! Tên khốn nạn Từ Tử Dung! Mau đem chúng đi a a a a a!” Quả thực Hi Nhạn Liễu muốn nổi điên lên, nếu là uy hiếp cái khác nàng chưa hẳn sẽ để ý, nhưng không có nữ tu nào có thể mặc kệ dung mạo của mình. Quả thật pháp thuật của nàng có thể thay đổi gương mặt, nhưng trên mức độ chỉ là một loại ảo thuật, nếu thật bị những đóa hoa này gặm mặt, nàng nhất định sẽ phát điên!
“Ha ha…” Từ Tử Dung mỉm cười sung sướng, kéo tay ca ca đi về phía Cửu Chuyển Minh Hà.
Từ Tử Nham đầy đồng tình nhìn Hi Nhạn Liễu, suy nghĩ một chút, nuốt những lời định nói vào miệng.
Anh đã từng thấy qua hoa nhỏ, thật sự không tà ác như hình dung của Từ Tử Dung. Đừng nhìn cái miệng bên trong đóa hoa rất dọa người, kỳ thực không có lực công kích gì, hơn nữa hoa cũng hoàn toàn không có công năng ăn thịt người gì đó, căn bản chỉ là Tử Dung đang hù dọa Hi Nhạn Liễu… →. →
Tả Thâm nhìn Hi Nhạn Liễu đang hoảng sợ cùng hoa nhỏ hai mặt nhìn nhau, âm thầm thắp nến cho nàng. Hắn cũng không biết hoa này có công dụng đó hay khônng, có thể làm một nữ nhân đối mặt với uy hiếp lúc nào cũng có thể hủy dung, không thể không nói chiêu này của Từ Tử Dung thật sự uy hiếp đến Hi Nhạn Liễu.
“Tả Thâm, tu vi ngươi không đủ. Hơn nữa trên người còn bị thương, không cần phải xuống đây.” Nghe Từ Tử Dung giới thiệu xong, Từ Tử Nham càng có nhận thức sâu sắc về nguy hiểm của Cửu Chuyển Minh Hà.
Nhìn sắc mặt Tả Thâm tái nhợt, trực tiếp cự tuyệt hắn đi theo.
Tả Thâm vốn có lòng muốn dò đường cho chủ nhân, nhưng ánh mắt sắc như đao của Từ Tử Dung lại làm hắn yên lặng nuốt lời vào bụng.
Hắn bất đắc dĩ sờ mũi: “Đa tạ chủ nhân quan tâm, ta sẽ ở đây trị thương, thuận tiện trông chừng Hi Nhạn Liễu.”
“Được, đi thôi. Ngươi nhớ cẩn thận, chớ tới gần nàng trong vòng ba thước, trên cổ tay nàng có một cái Khiên Cơ rất phiền phức.” Từ Tử Dung cực kỳ hài lòng Tả Thâm thức thời, ngữ điệu cũng thân thiết một chút.
Tả Thâm gật đầu, xoay người quay về bên cạnh Hi Nhạn Liễu, sau đó ngồi xuống cách nàng ba thước lẻ một tấc…
Hi Nhạn Liễu: …
Mẹ nó đám nam nhân chết tiệt a a a a a! Chờ ta đi ra ngoài sẽ bảo sư phụ giết chết các ngươi!!!
Không đề cập tới Hi Nhạn Liễu nghiến răng nghiến lợi đồng thời cố gắng dùng ánh mắt giết chết Tả Thâm như thế nào, bên này Từ Tử Nham đã nghe xong Từ Tử Dung giới thiệu về Cửu Chuyển Minh Hà.
“Đệ nói trong Minh Hà có một con cá?” Từ Tử Nham nhìn nước sông đen thui, cảm thấy khó tin.
“Không tính là cá, phải nói là một linh vật.” Từ Tử Dung suy tư một chút.
“Bỏ đi…” Từ Tử Nham xoa trán: “Bất kể là linh vật hay là cái gì, nói chung là đồ tốt đúng không? Vậy thì được, lát nữa xuống dưới đệ đứng phía sau ta, xoáy nước này rất nguy hiểm, để ta dẫn đầu thì tốt hơn.”
Từ Tử Dung nghe vậy sa sầm mặt muốn phản bác, Từ Tử Nham trực tiếp đập lên gáy y: “Cho đệ hai lựa chọn, hoặc là theo ta hoặc là không xuống dưới.”
Từ Tử Dung: …
Từ Tử Nham nghiêm túc nói: “Ta biết đệ lo lắng cho ta, nhưng dầu gì ta cũng là ca ca ngươi, làm sao có thể để đệ đệ bảo vệ. Chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng, không liên quan đến đệ trùng sinh hay là như thế nào, sự thực là năng lực công kích của đệ không bằng ta.”
Từ Tử Dung lập tức phiền muộn, trong các loại pháp thuật thì pháp thuật hệ lôi của ca ca chính là công kích đơn thể cực mạnh không gì bì kịp. Huyết Hải Tâm Kinh của y rất lợi hại, nhưng thiên về phòng thủ và quần công, về điểm này, y muốn trợn mắt nói dối cũng không thể…
“Được rồi…” Qua nửa ngày, lâu đến mức Từ Tử Nham sắp không chịu được, Từ Tử Dung mới miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng ca ca không thể cách ta quá xa.”
“Được.” Từ Tử Nham đồng ý không chút do dự. Đáng lẽ nếu hai người cùng xuống dưới, đương nhiên là cùng nhau hành động thì tốt hơn, nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngay cả trợ lực cũng không có, chẳng phải là rất lãng phí sao?
Đáng tiếc ——
Tiếng Từ Tử Nham vẫn phảng phất bên tai, nhưng lúc này bóng dáng của anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Từ Tử Dung.
“Ca ca!” Từ Tử Dung hoảng sợ. Mặc dù trong sách cổ cũng nói phía dưới Minh Hà này có dòng nước chảy xiết, nhưng dù thế nào y cũng không ngờ tới chỉ mới một hơi thở, y và ca ca người xuống trước người xuống sau, nhưng đến khi y xuống nước lại hoàn toàn không thấy ca ca, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
“Ca ca! Huynh không thể chờ ta một chút sao!” Từ Tử Dung âm trầm thầm thì, thuận tiện bắt đầu suy nghĩ có pháp bảo gì có thể cột chặt y với ca ca hay không.
Tuy rằng huyết khế của hắn lúc nào cũng có thể định vị vị trí của ca ca, hơn nữa có thể tạo ra tác dụng đại khái như thần giao cách cảm, nhưng thay vì sau đó đi tìm nhau thì thà rằng trước đó không rời xa nhau.
Nói đến Từ Tử Nham kỳ thật anh cũng rất vô tội, anh không phải không đợi Từ Tử Dung, sự thật là anh vừa xuống nước liền bị cuốn vào một xoáy nước, chưa kịp phản ứng thì đã bị xoáy nước mang đi rất xa.
Mặt ngoài Minh Hà rất tĩnh lặng, lúc nhảy xuống hoàn toàn không biết có xoáy nước hay không, cũng may những cái xoáy nước gần mặt nước cũng không có lực sát thương gì quá lớn, Từ Tử Nham chỉ là không kịp đề phòng bị cuốn đi, bằng không sẽ không biết có kết cục gì đâu…
“Phù… Dòng nước thật xiết.” Lúc nhớ lại Từ Tử Nham vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Xoáy nước dưới Minh Hà quả nhiên mạo hiểm dị thường, anh mới vừa xuống liền cảm thấy không ổn. Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng anh cũng không ngờ xoáy nước dưới Minh Hà nhìn như bình lặng lại có lực hút kinh người như thế, với tu vi kim đan kỳ của anh lại có thể bị cuốn đi rất xa.
May là trước đó ở trên bờ, Từ Tử Dung đã giới thiệu đặc điểm xoáy nước Minh Hà để anh kịp thời thoát thân. Nếu tiếp tục bị xoáy nước cuốn đi, càng đi xuống xoáy nước chuyển càng nhanh, nếu thật sự chạm đến dưới đáy Minh Hà, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng phải nuốt hận.
Nhìn xoáy nước dần dần đi xa, Từ Tử Nham vô cùng sợ hãi vỗ ngực.
Nhưng mà…
Đây là đâu?
Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ phóng ra thần thức, sau đó phát hiện giống như mình dự liệu, giỏi lắm cũng chỉ có thể phóng thần thức ra hơn mười thước, miễn cưỡng có thể tránh né một vài xoáy nước khá gần, còn muốn xa hơn thì làm kiểu gì cũng không được.
Lúc trước ở trong hang động, thần thức của anh bị áp chế rất lớn. Bây giờ vào Minh Hà phạm vi càng bị thu nhỏ lại. Cũng may trước khi tiến vào Minh Hà anh đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng không quá thất vọng.
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, nếu tên tâm thần Từ Tử Dung kia vì tách khỏi mình mà phát bệnh thần kinh thì sẽ không ổn.
Khẽ vuốt trái tim của mình, Từ Tử Nham cố gắng dùng huyết khế liên lạc với Từ Tử Dung.
Hai bên có một thứ gọi đại khái là giao lưu, nhưng bởi vì trong Minh Hà đen ngòm không ánh sáng, thậm chí Từ Tử Nham còn không phân rõ trái phải trên dưới, chỉ có thể dựa vào thần thức để phân biệt phương hướng. Nhưng xui xẻo là phương hướng của Từ Tử Dung trùng hợp có một cái xoáy nước rất lớn, nó còn lớn hơn cái xoáy nước lúc nãy cuốn Từ Tử Nham đi. Từ Tử Nham lo lắng mình tới gần một chút sẽ bị sức mạnh của xoáy nước xé thành từng mảnh nhỏ.
“Không qua được…” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ. Bởi vì huyết khế trong ngực truyền đến tâm tình cực kỳ nóng nảy.
“Ặc… Đệ ngàn vạn lần đừng phát tác.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ liếc mắt, vội vã tìm kiếm trái phải trên dưới, cố gắng tìm cách có thể vòng qua xoáy nước kia. Đáng tiếc xung quanh anh hầu như đã bị xoáy nước bao vây, muốn tìm đường ra ngoài thật sự rất trắc trở.
Từ Tử Nham bơi vài vòng, cảm thấy da đầu tê dại, cũng không biết xoáy nước lúc nãy đã cuốn anh đến nơi nào rồi. Xung quanh anh hiện đầy xoáy nước, đa phần xoáy nước đều cố định. Nhưng giữa những xoáy nước cố định, thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít xoáy nước có thể di động.
Những xoáy nước này xuất hiện không có quy luật nào, Từ Tử Nham thử ném ra một cái pháp khí cấp thấp, kết quả pháp khí đột ngột bị cuốn vào xoáy nước, rất nhanh biến thành một đống mảnh vụn.
Nhìn pháp bảo bị nghiền nát không còn sáng bóng nữa, Từ Tử Nham trầm mặc. Anh so sánh độ cứng hai bên, tự nhận thân thể của mình có lẽ không chịu được loại xé rách này, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm một góc.
_(:з” ∠)_ Ưm, xuất sư bất lợi rồi, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể ra ngoài?
“Tách!” Một bọt nước be bé nổ tung bên cạnh hắn.
Từ Tử Nham lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì thấy một con cá nhỏ màu đen đang mở to mắt nhìn mình.
Một người một cá nhìn nhau hơn nửa ngày, Từ Tử Nham chợt phản ứng, giơ tay lên, một đạo Lôi Linh Tiễn suýt chút nữa bay ra.
Tiểu hắc ngư cũng bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, nhanh chóng vung đuôi, cơ hồ là vèo một cái không thấy bóng dáng…
Từ Tử Nham ngây người như phỗng đứng tại chỗ, Lôi Linh Tiễn giữa kẽ tay còn lóng lánh ánh tím nhàn nhạt, thế nhưng —— con cá này bị cái gì vậy? Dù pháp thuật hệ lôi của anh lợi hại hơn nữa, đánh không trúng cũng vô dụng.
“Rốt cuộc cá chép Minh Hà đang làm gì vậy?” Từ Tử Nham thu hồi linh lực của mình, nhịn không được gãi đầu, ngu ngơ nhìn phương hướng cá chép Minh Hà biến mất.
Dựa theo cách nói của Từ Tử Dung, cá chép Minh Hà tương đương với linh hồn Cửu Chuyển Minh Hà, theo lý thuyết không thể nào thân mật với anh như thế?
Vừa nãy là cá chép Minh Hà âm thầm bơi tới sau lưng anh, nếu muốn đánh lén thì anh tuyệt đối không tránh khỏi. Nhưng cá chép nhỏ chỉ phun ra bọt nước, cho nên mới làm Từ Tử Nham do dự trước khi xuất thủ, kết quả là trong nháy mắt cá chép nhỏ liền chạy mất, để lại Từ Tử Nham ngơ ngác đứng ở đây, nửa ngày không biết nên làm gì.
“Bỏ đi, tìm cách ra ngoài trước đã…” Ngay khi Từ Tử Nham dự định từ bỏ cá chép Minh Hà, rời khỏi chỗ này trước thì nó lại vô thức bơi đến sau lưng anh.
Một người một cá lại nhìn nhau nửa ngày, cá chép nhỏ kia hết sức cẩn thận chuyên chú nhìn Từ Tử Nham, cái đuôi xinh xắn vẫy qua vẫy lại, rõ ràng thấy bất thường sẽ chạy trốn.
“Yên tâm, chỉ cần ngươi không động lung tung, chúng nó hẳn sẽ không công kích. Chỉ dưới tình huống cực đói, chúng nó mới có thể không để ý mệnh lệnh của ta, chủ động công kích. Ừm, kỳ thực cho dù chủ động công kích cũng sẽ không xảy ra đại sự, lực công kích của chúng nó không mạnh, chỉ là thích ăn mặt người, hơn nữa mỗi lần ăn xong còn có thể để lại một chút nước bọt, làm mặt những người đó trở nên gồ ghề như mặt rỗ. Nhưng ta tin tưởng ngươi có nhiều mặt như vậy, khẳng định không ngại đúng không.”
“A a a! Tên khốn nạn Từ Tử Dung! Mau đem chúng đi a a a a a!” Quả thực Hi Nhạn Liễu muốn nổi điên lên, nếu là uy hiếp cái khác nàng chưa hẳn sẽ để ý, nhưng không có nữ tu nào có thể mặc kệ dung mạo của mình. Quả thật pháp thuật của nàng có thể thay đổi gương mặt, nhưng trên mức độ chỉ là một loại ảo thuật, nếu thật bị những đóa hoa này gặm mặt, nàng nhất định sẽ phát điên!
“Ha ha…” Từ Tử Dung mỉm cười sung sướng, kéo tay ca ca đi về phía Cửu Chuyển Minh Hà.
Từ Tử Nham đầy đồng tình nhìn Hi Nhạn Liễu, suy nghĩ một chút, nuốt những lời định nói vào miệng.
Anh đã từng thấy qua hoa nhỏ, thật sự không tà ác như hình dung của Từ Tử Dung. Đừng nhìn cái miệng bên trong đóa hoa rất dọa người, kỳ thực không có lực công kích gì, hơn nữa hoa cũng hoàn toàn không có công năng ăn thịt người gì đó, căn bản chỉ là Tử Dung đang hù dọa Hi Nhạn Liễu… →. →
Tả Thâm nhìn Hi Nhạn Liễu đang hoảng sợ cùng hoa nhỏ hai mặt nhìn nhau, âm thầm thắp nến cho nàng. Hắn cũng không biết hoa này có công dụng đó hay khônng, có thể làm một nữ nhân đối mặt với uy hiếp lúc nào cũng có thể hủy dung, không thể không nói chiêu này của Từ Tử Dung thật sự uy hiếp đến Hi Nhạn Liễu.
“Tả Thâm, tu vi ngươi không đủ. Hơn nữa trên người còn bị thương, không cần phải xuống đây.” Nghe Từ Tử Dung giới thiệu xong, Từ Tử Nham càng có nhận thức sâu sắc về nguy hiểm của Cửu Chuyển Minh Hà.
Nhìn sắc mặt Tả Thâm tái nhợt, trực tiếp cự tuyệt hắn đi theo.
Tả Thâm vốn có lòng muốn dò đường cho chủ nhân, nhưng ánh mắt sắc như đao của Từ Tử Dung lại làm hắn yên lặng nuốt lời vào bụng.
Hắn bất đắc dĩ sờ mũi: “Đa tạ chủ nhân quan tâm, ta sẽ ở đây trị thương, thuận tiện trông chừng Hi Nhạn Liễu.”
“Được, đi thôi. Ngươi nhớ cẩn thận, chớ tới gần nàng trong vòng ba thước, trên cổ tay nàng có một cái Khiên Cơ rất phiền phức.” Từ Tử Dung cực kỳ hài lòng Tả Thâm thức thời, ngữ điệu cũng thân thiết một chút.
Tả Thâm gật đầu, xoay người quay về bên cạnh Hi Nhạn Liễu, sau đó ngồi xuống cách nàng ba thước lẻ một tấc…
Hi Nhạn Liễu: …
Mẹ nó đám nam nhân chết tiệt a a a a a! Chờ ta đi ra ngoài sẽ bảo sư phụ giết chết các ngươi!!!
Không đề cập tới Hi Nhạn Liễu nghiến răng nghiến lợi đồng thời cố gắng dùng ánh mắt giết chết Tả Thâm như thế nào, bên này Từ Tử Nham đã nghe xong Từ Tử Dung giới thiệu về Cửu Chuyển Minh Hà.
“Đệ nói trong Minh Hà có một con cá?” Từ Tử Nham nhìn nước sông đen thui, cảm thấy khó tin.
“Không tính là cá, phải nói là một linh vật.” Từ Tử Dung suy tư một chút.
“Bỏ đi…” Từ Tử Nham xoa trán: “Bất kể là linh vật hay là cái gì, nói chung là đồ tốt đúng không? Vậy thì được, lát nữa xuống dưới đệ đứng phía sau ta, xoáy nước này rất nguy hiểm, để ta dẫn đầu thì tốt hơn.”
Từ Tử Dung nghe vậy sa sầm mặt muốn phản bác, Từ Tử Nham trực tiếp đập lên gáy y: “Cho đệ hai lựa chọn, hoặc là theo ta hoặc là không xuống dưới.”
Từ Tử Dung: …
Từ Tử Nham nghiêm túc nói: “Ta biết đệ lo lắng cho ta, nhưng dầu gì ta cũng là ca ca ngươi, làm sao có thể để đệ đệ bảo vệ. Chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng, không liên quan đến đệ trùng sinh hay là như thế nào, sự thực là năng lực công kích của đệ không bằng ta.”
Từ Tử Dung lập tức phiền muộn, trong các loại pháp thuật thì pháp thuật hệ lôi của ca ca chính là công kích đơn thể cực mạnh không gì bì kịp. Huyết Hải Tâm Kinh của y rất lợi hại, nhưng thiên về phòng thủ và quần công, về điểm này, y muốn trợn mắt nói dối cũng không thể…
“Được rồi…” Qua nửa ngày, lâu đến mức Từ Tử Nham sắp không chịu được, Từ Tử Dung mới miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng ca ca không thể cách ta quá xa.”
“Được.” Từ Tử Nham đồng ý không chút do dự. Đáng lẽ nếu hai người cùng xuống dưới, đương nhiên là cùng nhau hành động thì tốt hơn, nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngay cả trợ lực cũng không có, chẳng phải là rất lãng phí sao?
Đáng tiếc ——
Tiếng Từ Tử Nham vẫn phảng phất bên tai, nhưng lúc này bóng dáng của anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Từ Tử Dung.
“Ca ca!” Từ Tử Dung hoảng sợ. Mặc dù trong sách cổ cũng nói phía dưới Minh Hà này có dòng nước chảy xiết, nhưng dù thế nào y cũng không ngờ tới chỉ mới một hơi thở, y và ca ca người xuống trước người xuống sau, nhưng đến khi y xuống nước lại hoàn toàn không thấy ca ca, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
“Ca ca! Huynh không thể chờ ta một chút sao!” Từ Tử Dung âm trầm thầm thì, thuận tiện bắt đầu suy nghĩ có pháp bảo gì có thể cột chặt y với ca ca hay không.
Tuy rằng huyết khế của hắn lúc nào cũng có thể định vị vị trí của ca ca, hơn nữa có thể tạo ra tác dụng đại khái như thần giao cách cảm, nhưng thay vì sau đó đi tìm nhau thì thà rằng trước đó không rời xa nhau.
Nói đến Từ Tử Nham kỳ thật anh cũng rất vô tội, anh không phải không đợi Từ Tử Dung, sự thật là anh vừa xuống nước liền bị cuốn vào một xoáy nước, chưa kịp phản ứng thì đã bị xoáy nước mang đi rất xa.
Mặt ngoài Minh Hà rất tĩnh lặng, lúc nhảy xuống hoàn toàn không biết có xoáy nước hay không, cũng may những cái xoáy nước gần mặt nước cũng không có lực sát thương gì quá lớn, Từ Tử Nham chỉ là không kịp đề phòng bị cuốn đi, bằng không sẽ không biết có kết cục gì đâu…
“Phù… Dòng nước thật xiết.” Lúc nhớ lại Từ Tử Nham vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Xoáy nước dưới Minh Hà quả nhiên mạo hiểm dị thường, anh mới vừa xuống liền cảm thấy không ổn. Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng anh cũng không ngờ xoáy nước dưới Minh Hà nhìn như bình lặng lại có lực hút kinh người như thế, với tu vi kim đan kỳ của anh lại có thể bị cuốn đi rất xa.
May là trước đó ở trên bờ, Từ Tử Dung đã giới thiệu đặc điểm xoáy nước Minh Hà để anh kịp thời thoát thân. Nếu tiếp tục bị xoáy nước cuốn đi, càng đi xuống xoáy nước chuyển càng nhanh, nếu thật sự chạm đến dưới đáy Minh Hà, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng phải nuốt hận.
Nhìn xoáy nước dần dần đi xa, Từ Tử Nham vô cùng sợ hãi vỗ ngực.
Nhưng mà…
Đây là đâu?
Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ phóng ra thần thức, sau đó phát hiện giống như mình dự liệu, giỏi lắm cũng chỉ có thể phóng thần thức ra hơn mười thước, miễn cưỡng có thể tránh né một vài xoáy nước khá gần, còn muốn xa hơn thì làm kiểu gì cũng không được.
Lúc trước ở trong hang động, thần thức của anh bị áp chế rất lớn. Bây giờ vào Minh Hà phạm vi càng bị thu nhỏ lại. Cũng may trước khi tiến vào Minh Hà anh đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng không quá thất vọng.
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, nếu tên tâm thần Từ Tử Dung kia vì tách khỏi mình mà phát bệnh thần kinh thì sẽ không ổn.
Khẽ vuốt trái tim của mình, Từ Tử Nham cố gắng dùng huyết khế liên lạc với Từ Tử Dung.
Hai bên có một thứ gọi đại khái là giao lưu, nhưng bởi vì trong Minh Hà đen ngòm không ánh sáng, thậm chí Từ Tử Nham còn không phân rõ trái phải trên dưới, chỉ có thể dựa vào thần thức để phân biệt phương hướng. Nhưng xui xẻo là phương hướng của Từ Tử Dung trùng hợp có một cái xoáy nước rất lớn, nó còn lớn hơn cái xoáy nước lúc nãy cuốn Từ Tử Nham đi. Từ Tử Nham lo lắng mình tới gần một chút sẽ bị sức mạnh của xoáy nước xé thành từng mảnh nhỏ.
“Không qua được…” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ. Bởi vì huyết khế trong ngực truyền đến tâm tình cực kỳ nóng nảy.
“Ặc… Đệ ngàn vạn lần đừng phát tác.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ liếc mắt, vội vã tìm kiếm trái phải trên dưới, cố gắng tìm cách có thể vòng qua xoáy nước kia. Đáng tiếc xung quanh anh hầu như đã bị xoáy nước bao vây, muốn tìm đường ra ngoài thật sự rất trắc trở.
Từ Tử Nham bơi vài vòng, cảm thấy da đầu tê dại, cũng không biết xoáy nước lúc nãy đã cuốn anh đến nơi nào rồi. Xung quanh anh hiện đầy xoáy nước, đa phần xoáy nước đều cố định. Nhưng giữa những xoáy nước cố định, thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít xoáy nước có thể di động.
Những xoáy nước này xuất hiện không có quy luật nào, Từ Tử Nham thử ném ra một cái pháp khí cấp thấp, kết quả pháp khí đột ngột bị cuốn vào xoáy nước, rất nhanh biến thành một đống mảnh vụn.
Nhìn pháp bảo bị nghiền nát không còn sáng bóng nữa, Từ Tử Nham trầm mặc. Anh so sánh độ cứng hai bên, tự nhận thân thể của mình có lẽ không chịu được loại xé rách này, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm một góc.
_(:з” ∠)_ Ưm, xuất sư bất lợi rồi, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể ra ngoài?
“Tách!” Một bọt nước be bé nổ tung bên cạnh hắn.
Từ Tử Nham lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì thấy một con cá nhỏ màu đen đang mở to mắt nhìn mình.
Một người một cá nhìn nhau hơn nửa ngày, Từ Tử Nham chợt phản ứng, giơ tay lên, một đạo Lôi Linh Tiễn suýt chút nữa bay ra.
Tiểu hắc ngư cũng bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, nhanh chóng vung đuôi, cơ hồ là vèo một cái không thấy bóng dáng…
Từ Tử Nham ngây người như phỗng đứng tại chỗ, Lôi Linh Tiễn giữa kẽ tay còn lóng lánh ánh tím nhàn nhạt, thế nhưng —— con cá này bị cái gì vậy? Dù pháp thuật hệ lôi của anh lợi hại hơn nữa, đánh không trúng cũng vô dụng.
“Rốt cuộc cá chép Minh Hà đang làm gì vậy?” Từ Tử Nham thu hồi linh lực của mình, nhịn không được gãi đầu, ngu ngơ nhìn phương hướng cá chép Minh Hà biến mất.
Dựa theo cách nói của Từ Tử Dung, cá chép Minh Hà tương đương với linh hồn Cửu Chuyển Minh Hà, theo lý thuyết không thể nào thân mật với anh như thế?
Vừa nãy là cá chép Minh Hà âm thầm bơi tới sau lưng anh, nếu muốn đánh lén thì anh tuyệt đối không tránh khỏi. Nhưng cá chép nhỏ chỉ phun ra bọt nước, cho nên mới làm Từ Tử Nham do dự trước khi xuất thủ, kết quả là trong nháy mắt cá chép nhỏ liền chạy mất, để lại Từ Tử Nham ngơ ngác đứng ở đây, nửa ngày không biết nên làm gì.
“Bỏ đi, tìm cách ra ngoài trước đã…” Ngay khi Từ Tử Nham dự định từ bỏ cá chép Minh Hà, rời khỏi chỗ này trước thì nó lại vô thức bơi đến sau lưng anh.
Một người một cá lại nhìn nhau nửa ngày, cá chép nhỏ kia hết sức cẩn thận chuyên chú nhìn Từ Tử Nham, cái đuôi xinh xắn vẫy qua vẫy lại, rõ ràng thấy bất thường sẽ chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.