Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 461
Yên Diệp
09/11/2020
Edit: Qiezi
Lần trước ở khu vực của Chân Long, không biết Phương Cách nuốt cái gì mà no tới mức nấc một cái. Sau này Từ Tử Nham mới phát hiện, năng lực thoát ly thế giới, tồn tại độc lập của Phương Cách lại được tăng thêm một bậc.
Lúc này Phương Cách đã không cần phải làm như lần trước, từ từ thoát ly thế giới, mà là có thể trực tiếp xuyên qua vách tường không gian, dừng lại trong một không gian riêng biệt.
Có thể nói, có được kỹ năng này, Từ Tử Nham sẽ luôn bất bại. Bất luận là loại công kích gì, cho dù dời non lấp biển, hủy thiên diệt địa, chỉ cần công kích không nhanh hơn suy nghĩ của anh, anh có thể dùng Phương Cách tránh được một kiếp!
Đây cũng là chỗ dựa mới lớn nhất của anh!
Ngay cả chết cũng không chết được thì sợ cái gì! ╮(╯▽╰)╭
Lại một lần nữa nhỏ máu tươi lên Tầm Thân Bàn, kim đồng hồ trên Tầm Thân Bàn nhanh chóng xoay tròn, xoay một thời gian rất lâu mới dừng lại ở một hướng, nhưng kim đồng hồ lại lắc trái lắc phải không ngừng, hoàn toàn không ổn định như khi tìm kiếm Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham biết, đây là vì quan hệ thân thích giữa đối phương và anh rất xa, nếu không phải đối phương ở rất gần, chỉ sợ ngay cả Tầm Thân Bàn cũng không thể tìm thấy hắn.
Đáng tiếc…
Từ Tử Nham thở dài, nhìn phản ứng của Tầm Thân Bàn là anh biết mình đoán không sai, người trà trộn vào nơi này phá rối chính là bổn gia của Từ gia —— hoặc nên nói là chủ mạch của Từ gia.
Từ trong ngọc giản Tử Tiêu Cửu Biến, anh biết được Từ gia ở Huyền Vũ Vực vốn xuất phát từ mạch nhánh của Từ gia ở một cái đại vực.
Không biết là đệ tử mạch nhánh của Từ gia muốn xóa bỏ đoạn trí nhớ này hay là kết thúc trong quá trình truyền thừa sau này, dù sao thì gia phả của Từ gia chỉ kéo dài hơn sáu mươi đời, những đời phía trước thì không có.
Lúc đó Từ Tử Nham còn tưởng rằng vị đệ tử mạch nhánh của Từ gia bị ức hiếp nên mới rời khỏi gia tộc, lưu lạc đến Huyền Vũ Vực, sau đó sáng lập Từ gia ở Huyền Vũ Vực. Nhưng sau này anh tu luyện Tử Tiêu Cửu Biến, theo thực lực tăng cường, bản ghi chép được tổ tiên Từ gia cất giấu trong miếng ngọc giản kia bị anh tìm thấy.
Sau khi biết được tất cả chân tướng, Từ Tử Nham im lặng. Anh thật sự không ngờ nguyên nhân chính khiến lão tổ Từ gia rời khỏi Từ gia không phải vì bị đệ tử chủ mạch bắt nạt —— tuy rằng lão tổ bị bắt nạt là sự thật, nhưng đây không phải là lý do chính khiến lão tổ rời đi —— nguyên nhân chính lão tổ rời đi là vì thân phận của Từ gia ở đại vực lại là ma tu!
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Rất khó tưởng tượng Từ gia là siêu cấp thế gia ở đại vực nhưng trên thực tế lại tu luyện ma công. Hơn nữa bọn họ làm việc quỷ dị, chẳng qua là vì chủ mạch Từ gia chia thành hai mạch âm dương. Dương mạch hành tẩu dưới ánh mặt trời, ngày thường tích đức hành thiện, có tiếng là nhà từ thiện. Nhưng âm mạch lại giấu một cây đao, hễ có ai đối nghịch với Từ gia sẽ bị cái thanh đao này chém tám khối!
Âm dương phối hợp, Từ gia ở đại vực đó như cá gặp nước. Bên ngoài chỉnh chu che giấu âm u sau lưng, chỉ là… Quanh năm làm việc trong bóng tối, rất nhiều đệ tử âm mạch bắt đầu cảm thấy bất mãn.
Âm dương chung đường thì sinh, âm dương ngược đường sẽ chết!
Từ gia đã xảy ra một trận náo động rất lớn, cả Từ gia đều bị liên lụy, đối phương đánh nhau túi bụi, cuối cùng huyết mạch Từ gia suýt bị diệt, mà vì tránh cho diệt tộc, hai mạch âm dương chỉ có thể ngồi xuống đàm phán.
Trải qua giáo huấn này, gia chủ Từ gia tỉnh ngộ, không để người âm mạch mãi mãi sống trong bóng tối nữa, chỉ cần là người thì đều sẽ theo đuổi cuộc sống dưới ánh mặt trời. Để đệ tử âm mạch mãi mãi không thấy mặt trời, không có một cuộc sống, một thân phận bình thường là không công bằng, cũng không phù hợp với thực tế.
Nhưng những người đó cũng không thể từ bỏ hai mạch âm dương, cuối cùng, một gã trưởng lão ‘nhìn xa trông rộng’ phát minh ra một pháp thuật tà ác. Đó là lột da của một người nào đó, luyện chế thành một cái túi da tốt. Đệ tử của Từ gia đã tu luyện bí thuật chỉ cần ‘mặc’ cái túi da này là có thể hóa thành người đó, dùng ngoại hình của người đó làm việc cho Từ gia.
Phương pháp này vừa xuất hiện đã được rất nhiều người hoan nghênh. Vào ban ngày, bọn họ là đệ tử tinh nhuệ của Từ gia, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các tu sĩ. Mà khi màn đêm buông xuống, bọn họ khoác lên người ‘túi da’ được đặc chế, hung tàn vung dao đối với những thuộc hạ hoặc tiểu gia tộc không nghe lệnh chỉ huy.
Cứ như vậy, nhiệm vụ của hai mạch âm dương có thể để một đệ tử Từ gia đảm nhiệm. Hắn vừa có thể hưởng thụ cuộc sống tu sĩ bình thường vừa có thể trút hết thô bạo vào ban đêm, quả thực vô cùng hoàn mỹ!
Từ gia lại một lần nữa trở nên lớn mạnh, hơn nữa còn có xu thế vượt qua một số tông môn khổng lồ. Nếu Từ gia tiếp tục phát triển như vậy, có lẽ chỉ sau một thời gian, Từ gia thật sự có thể thống nhất cả vực, đáng tiếc… Không biết có phải ông trời nhìn họ không vừa mắt hay không, vậy mà lại xuất hiện một đệ tử mạch nhánh thiên phú cực cao nhưng vô cùng chán ghét phương thức sinh tồn của họ.
Đúng vậy, người này chính là lão tổ Từ gia ở Huyền Vũ Vực đã trốn khỏi gia tộc chủ mạch. Nói đến cũng lạ, rõ ràng lão tổ sinh sống trong môi trường như vậy nhưng lại có được tinh thần trọng nghĩa lạ thường.
Lão tổ không thể ngồi nhìn Từ gia làm ra chuyện giết hại sinh linh này, túi da chỉ có thể sử dụng một lần, thậm chí thời gian sử dụng túi da còn phải phụ thuộc vào tu vi của túi da. Việc này cũng có nghĩ rằng một khi Từ gia có nhiệm vụ nào đó, chắc chắn phải giết rất nhiều tu sĩ.
Vị lão tổ Từ gia này không chấp nhận cuộc sống ở chủ mạch Từ gia, cũng không thích bầu không khí như vậy, vì thế trong một lần thí luyện, lão tổ âm thầm chạy trốn.
Lão tổ lang thang một thời gian, cuối cùng trước khi chết, lão tổ quyết định định cư ở Huyền Vũ Vực.
Từ sau lúc đó, Từ gia ở Huyền Vũ Vực mới xem như là bám rễ nơi đây, phát triển ở Huyền Vũ Vực, nếu tính tời gian thì cũng chỉ hơn ngàn năm.
Khi Từ Tử Nham xem đoạn hồi ức kia, anh cũng rất ghét chủ mạch Từ gia. Bởi vậy, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác nghe rằng Từ gia ở Huyền Vũ Vực lại có quan hệ thân thích với Từ gia ở một cái đại vực nào đó.
Đương nhiên, lấy thực lực trước kia của Từ gia ở Huyền Vũ Vực, cho dù thật sự có quan hệ huyết mạch thì nhận lại cũng chỉ có nước bị khinh bỉ. Hiện tại nhà bọn họ có được hai tu sĩ Hóa Thần Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, nếu thật sự quay về Từ gia nhất định sẽ được gia chủ hoan nghênh, nhưng nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, anh ước gì có thể phủi sạch quan hệ với bên gọi là chủ mạch.
Từ Tử Nham không có thành kiến với ma tu, cho dù có vài ma tu hơi quá giới hạn, làm việc tùy tính, nhưng bản tính cũng không xấu. Nhưng chủ mạch Từ gia…
Hừ!
Từ Tử Nham cười lạnh, muốn cường đại có rất nhiều cách, nhưng chủ yếu vẫn do bản thân tự cố gắng. Nhưng chủ mạch Từ gia thì sao? Dựa vào lừa gạt, uy hiếp, ám sát, ngược đãi để áp chế người khác. Cách làm như vậy tuyệt đối sẽ không thể kéo dài, cuối cùng chỉ khiến gia tộc diệt vong.
Nghĩ đến Từ gia kia, không thể không so sánh với phụ thân của thân thể này.
Có lẽ Từ Kiêu không phải là người phụ thân đủ tư cách, nhưng ông tuyệt đối là một gia chủ đủ tư cách.
Dưới sự dẫn dắt của ông, Từ gia càng ngày càng phồn vinh, quan trọng nhất là Từ Kiêu luôn biết phân biệt nặng nhẹ, là người rất nguyên tắc.
Giống như đại chiến Nhân Ma trước kia, Từ gia cũng là một gia tộc điển hình lấy chiến công lập nghiệp. Có thể nói, chỉ cần Từ Tử Nham không ngã xuống, chiến tranh càng kéo dài, Từ gia càng có thể đạt lợi ích càng lớn.
Nhưng sau khi tin tức về thế giới ma khí được truyền đi, Từ Kiêu là người đầu tiên gửi thư cho Từ Tử Nham, kiên định ủng hộ anh. Về chuyện này, anh không thể không bội phục phụ thân của mình.
Bây giờ nhìn lại chủ mạch Từ gia? Cao thấp đối lập!
“Phiền muốn chết, việc này khó làm quá!” Từ Tử Nham phiền muộn gãi đầu, tiện tay kéo Từ Tử Dung ra khỏi Phương Cách.
Theo lý thì người của chủ mạch Từ gia làm việc này không liên quan đến anh, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn họ phá hỏng hành động lần này.
Có lẽ nhân phẩm của người ở chủ mạch Từ gia rất tệ, nhưng đối với các loại tà thuật lại có thiên phú kinh người. Về điểm này, lão tổ Từ gia có ghi rõ trong ngọc giản.
Phải dùng rất nhiều bí thuật mới có thể chắc chắn rằng thân phận âm mạch của Từ gia không bị bại lộ, cho nên về mặt này bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nếu không biết thì thôi, bây giờ Từ Tử Nham đã biết thân phận của đối phương, sao có thể không quan tâm?
Nhưng khi bị hỏi đến, tất nhiên sẽ không trốn được ánh mắt của Vô Trần Đạo Quân. Anh không lo lắng Vô Trần Đạo Quân sẽ hoài nghi anh, chỉ là anh cảm thấy nếu phá hủy hành động của người kia, nói không chừng chủ mạch Từ gia sẽ hận anh.
Âm mạch và dương mạch của Từ gia đã hợp thành một. Nói cách khác, hiện tại người trốn ở đây chắc chắn có thân phận dương mạch. Anh lo lắng nếu người này tự bạo trước khi chết, anh không còn chứng cứ gì, nếu không thể giết sạch chủ mạch Từ gia, anh lo bọn họ sẽ quay lại trả thù.
“Ca ca, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Từ Tử Dung không vui nhìn ca ca, y không thích có chuyện liên quan đến ca ca vượt khỏi tầm kiểm soát của y. Đối với y mà nói, đây là một sự uy hiếp.
“Ừ, là như vầy…” Từ Tử Nham suy nghĩ, cảm thấy nói việc này cho Từ Tử Dung nghe cũng không sao. Tuy đây là bí mật của Từ gia, nhưng Từ Tử Dung là người yêu của anh, ừm… Hoặc có thể nói là tức phụ, kể bí mật cho tức phụ nghe cũng không sao mà ha! ╮(╯▽╰)╭
Nói rõ mọi chuyện xong xuôi, Từ Tử Dung biết ca ca muốn bắt cái người đang giở trò, nhưng lại lo lắng mình sẽ bị chủ mạch Từ gia trả thù.
Một thế gia trong đại vực, còn là thế gia có thực lực rất mạnh, một khi bọn họ trả thù, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung có thể không cần phải lo lắng, nhưng Từ gia ở Huyền Vũ Vực nói không chừng sẽ bị hủy chỉ trong phút chốc.
Từ Tử Nham không cho rằng Từ gia bên ngoài ôn hòa rộng lượng, bên trong hung tàn bạo ngược sẽ tha cho người nhà.
“Ca ca đừng lo, chỉ cần giao chuyện này cho chưởng môn xử lý là được.” Từ Tử Dung khẽ cười, ca ca đúng là quan tâm bị loạn, loại chuyện này giao cho lão chưởng môn hồ ly đi xử lý là hợp nhất.
Hơn nữa, mượn cơ hội này để chưởng môn biết người phía sau giở trò là Từ gia kia, với cái tính có thù báo thù của chưởng môn, nhất định chưởng môn sẽ đòi món nợ này!
Lần trước ở khu vực của Chân Long, không biết Phương Cách nuốt cái gì mà no tới mức nấc một cái. Sau này Từ Tử Nham mới phát hiện, năng lực thoát ly thế giới, tồn tại độc lập của Phương Cách lại được tăng thêm một bậc.
Lúc này Phương Cách đã không cần phải làm như lần trước, từ từ thoát ly thế giới, mà là có thể trực tiếp xuyên qua vách tường không gian, dừng lại trong một không gian riêng biệt.
Có thể nói, có được kỹ năng này, Từ Tử Nham sẽ luôn bất bại. Bất luận là loại công kích gì, cho dù dời non lấp biển, hủy thiên diệt địa, chỉ cần công kích không nhanh hơn suy nghĩ của anh, anh có thể dùng Phương Cách tránh được một kiếp!
Đây cũng là chỗ dựa mới lớn nhất của anh!
Ngay cả chết cũng không chết được thì sợ cái gì! ╮(╯▽╰)╭
Lại một lần nữa nhỏ máu tươi lên Tầm Thân Bàn, kim đồng hồ trên Tầm Thân Bàn nhanh chóng xoay tròn, xoay một thời gian rất lâu mới dừng lại ở một hướng, nhưng kim đồng hồ lại lắc trái lắc phải không ngừng, hoàn toàn không ổn định như khi tìm kiếm Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham biết, đây là vì quan hệ thân thích giữa đối phương và anh rất xa, nếu không phải đối phương ở rất gần, chỉ sợ ngay cả Tầm Thân Bàn cũng không thể tìm thấy hắn.
Đáng tiếc…
Từ Tử Nham thở dài, nhìn phản ứng của Tầm Thân Bàn là anh biết mình đoán không sai, người trà trộn vào nơi này phá rối chính là bổn gia của Từ gia —— hoặc nên nói là chủ mạch của Từ gia.
Từ trong ngọc giản Tử Tiêu Cửu Biến, anh biết được Từ gia ở Huyền Vũ Vực vốn xuất phát từ mạch nhánh của Từ gia ở một cái đại vực.
Không biết là đệ tử mạch nhánh của Từ gia muốn xóa bỏ đoạn trí nhớ này hay là kết thúc trong quá trình truyền thừa sau này, dù sao thì gia phả của Từ gia chỉ kéo dài hơn sáu mươi đời, những đời phía trước thì không có.
Lúc đó Từ Tử Nham còn tưởng rằng vị đệ tử mạch nhánh của Từ gia bị ức hiếp nên mới rời khỏi gia tộc, lưu lạc đến Huyền Vũ Vực, sau đó sáng lập Từ gia ở Huyền Vũ Vực. Nhưng sau này anh tu luyện Tử Tiêu Cửu Biến, theo thực lực tăng cường, bản ghi chép được tổ tiên Từ gia cất giấu trong miếng ngọc giản kia bị anh tìm thấy.
Sau khi biết được tất cả chân tướng, Từ Tử Nham im lặng. Anh thật sự không ngờ nguyên nhân chính khiến lão tổ Từ gia rời khỏi Từ gia không phải vì bị đệ tử chủ mạch bắt nạt —— tuy rằng lão tổ bị bắt nạt là sự thật, nhưng đây không phải là lý do chính khiến lão tổ rời đi —— nguyên nhân chính lão tổ rời đi là vì thân phận của Từ gia ở đại vực lại là ma tu!
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Rất khó tưởng tượng Từ gia là siêu cấp thế gia ở đại vực nhưng trên thực tế lại tu luyện ma công. Hơn nữa bọn họ làm việc quỷ dị, chẳng qua là vì chủ mạch Từ gia chia thành hai mạch âm dương. Dương mạch hành tẩu dưới ánh mặt trời, ngày thường tích đức hành thiện, có tiếng là nhà từ thiện. Nhưng âm mạch lại giấu một cây đao, hễ có ai đối nghịch với Từ gia sẽ bị cái thanh đao này chém tám khối!
Âm dương phối hợp, Từ gia ở đại vực đó như cá gặp nước. Bên ngoài chỉnh chu che giấu âm u sau lưng, chỉ là… Quanh năm làm việc trong bóng tối, rất nhiều đệ tử âm mạch bắt đầu cảm thấy bất mãn.
Âm dương chung đường thì sinh, âm dương ngược đường sẽ chết!
Từ gia đã xảy ra một trận náo động rất lớn, cả Từ gia đều bị liên lụy, đối phương đánh nhau túi bụi, cuối cùng huyết mạch Từ gia suýt bị diệt, mà vì tránh cho diệt tộc, hai mạch âm dương chỉ có thể ngồi xuống đàm phán.
Trải qua giáo huấn này, gia chủ Từ gia tỉnh ngộ, không để người âm mạch mãi mãi sống trong bóng tối nữa, chỉ cần là người thì đều sẽ theo đuổi cuộc sống dưới ánh mặt trời. Để đệ tử âm mạch mãi mãi không thấy mặt trời, không có một cuộc sống, một thân phận bình thường là không công bằng, cũng không phù hợp với thực tế.
Nhưng những người đó cũng không thể từ bỏ hai mạch âm dương, cuối cùng, một gã trưởng lão ‘nhìn xa trông rộng’ phát minh ra một pháp thuật tà ác. Đó là lột da của một người nào đó, luyện chế thành một cái túi da tốt. Đệ tử của Từ gia đã tu luyện bí thuật chỉ cần ‘mặc’ cái túi da này là có thể hóa thành người đó, dùng ngoại hình của người đó làm việc cho Từ gia.
Phương pháp này vừa xuất hiện đã được rất nhiều người hoan nghênh. Vào ban ngày, bọn họ là đệ tử tinh nhuệ của Từ gia, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các tu sĩ. Mà khi màn đêm buông xuống, bọn họ khoác lên người ‘túi da’ được đặc chế, hung tàn vung dao đối với những thuộc hạ hoặc tiểu gia tộc không nghe lệnh chỉ huy.
Cứ như vậy, nhiệm vụ của hai mạch âm dương có thể để một đệ tử Từ gia đảm nhiệm. Hắn vừa có thể hưởng thụ cuộc sống tu sĩ bình thường vừa có thể trút hết thô bạo vào ban đêm, quả thực vô cùng hoàn mỹ!
Từ gia lại một lần nữa trở nên lớn mạnh, hơn nữa còn có xu thế vượt qua một số tông môn khổng lồ. Nếu Từ gia tiếp tục phát triển như vậy, có lẽ chỉ sau một thời gian, Từ gia thật sự có thể thống nhất cả vực, đáng tiếc… Không biết có phải ông trời nhìn họ không vừa mắt hay không, vậy mà lại xuất hiện một đệ tử mạch nhánh thiên phú cực cao nhưng vô cùng chán ghét phương thức sinh tồn của họ.
Đúng vậy, người này chính là lão tổ Từ gia ở Huyền Vũ Vực đã trốn khỏi gia tộc chủ mạch. Nói đến cũng lạ, rõ ràng lão tổ sinh sống trong môi trường như vậy nhưng lại có được tinh thần trọng nghĩa lạ thường.
Lão tổ không thể ngồi nhìn Từ gia làm ra chuyện giết hại sinh linh này, túi da chỉ có thể sử dụng một lần, thậm chí thời gian sử dụng túi da còn phải phụ thuộc vào tu vi của túi da. Việc này cũng có nghĩ rằng một khi Từ gia có nhiệm vụ nào đó, chắc chắn phải giết rất nhiều tu sĩ.
Vị lão tổ Từ gia này không chấp nhận cuộc sống ở chủ mạch Từ gia, cũng không thích bầu không khí như vậy, vì thế trong một lần thí luyện, lão tổ âm thầm chạy trốn.
Lão tổ lang thang một thời gian, cuối cùng trước khi chết, lão tổ quyết định định cư ở Huyền Vũ Vực.
Từ sau lúc đó, Từ gia ở Huyền Vũ Vực mới xem như là bám rễ nơi đây, phát triển ở Huyền Vũ Vực, nếu tính tời gian thì cũng chỉ hơn ngàn năm.
Khi Từ Tử Nham xem đoạn hồi ức kia, anh cũng rất ghét chủ mạch Từ gia. Bởi vậy, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác nghe rằng Từ gia ở Huyền Vũ Vực lại có quan hệ thân thích với Từ gia ở một cái đại vực nào đó.
Đương nhiên, lấy thực lực trước kia của Từ gia ở Huyền Vũ Vực, cho dù thật sự có quan hệ huyết mạch thì nhận lại cũng chỉ có nước bị khinh bỉ. Hiện tại nhà bọn họ có được hai tu sĩ Hóa Thần Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, nếu thật sự quay về Từ gia nhất định sẽ được gia chủ hoan nghênh, nhưng nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, anh ước gì có thể phủi sạch quan hệ với bên gọi là chủ mạch.
Từ Tử Nham không có thành kiến với ma tu, cho dù có vài ma tu hơi quá giới hạn, làm việc tùy tính, nhưng bản tính cũng không xấu. Nhưng chủ mạch Từ gia…
Hừ!
Từ Tử Nham cười lạnh, muốn cường đại có rất nhiều cách, nhưng chủ yếu vẫn do bản thân tự cố gắng. Nhưng chủ mạch Từ gia thì sao? Dựa vào lừa gạt, uy hiếp, ám sát, ngược đãi để áp chế người khác. Cách làm như vậy tuyệt đối sẽ không thể kéo dài, cuối cùng chỉ khiến gia tộc diệt vong.
Nghĩ đến Từ gia kia, không thể không so sánh với phụ thân của thân thể này.
Có lẽ Từ Kiêu không phải là người phụ thân đủ tư cách, nhưng ông tuyệt đối là một gia chủ đủ tư cách.
Dưới sự dẫn dắt của ông, Từ gia càng ngày càng phồn vinh, quan trọng nhất là Từ Kiêu luôn biết phân biệt nặng nhẹ, là người rất nguyên tắc.
Giống như đại chiến Nhân Ma trước kia, Từ gia cũng là một gia tộc điển hình lấy chiến công lập nghiệp. Có thể nói, chỉ cần Từ Tử Nham không ngã xuống, chiến tranh càng kéo dài, Từ gia càng có thể đạt lợi ích càng lớn.
Nhưng sau khi tin tức về thế giới ma khí được truyền đi, Từ Kiêu là người đầu tiên gửi thư cho Từ Tử Nham, kiên định ủng hộ anh. Về chuyện này, anh không thể không bội phục phụ thân của mình.
Bây giờ nhìn lại chủ mạch Từ gia? Cao thấp đối lập!
“Phiền muốn chết, việc này khó làm quá!” Từ Tử Nham phiền muộn gãi đầu, tiện tay kéo Từ Tử Dung ra khỏi Phương Cách.
Theo lý thì người của chủ mạch Từ gia làm việc này không liên quan đến anh, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn họ phá hỏng hành động lần này.
Có lẽ nhân phẩm của người ở chủ mạch Từ gia rất tệ, nhưng đối với các loại tà thuật lại có thiên phú kinh người. Về điểm này, lão tổ Từ gia có ghi rõ trong ngọc giản.
Phải dùng rất nhiều bí thuật mới có thể chắc chắn rằng thân phận âm mạch của Từ gia không bị bại lộ, cho nên về mặt này bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nếu không biết thì thôi, bây giờ Từ Tử Nham đã biết thân phận của đối phương, sao có thể không quan tâm?
Nhưng khi bị hỏi đến, tất nhiên sẽ không trốn được ánh mắt của Vô Trần Đạo Quân. Anh không lo lắng Vô Trần Đạo Quân sẽ hoài nghi anh, chỉ là anh cảm thấy nếu phá hủy hành động của người kia, nói không chừng chủ mạch Từ gia sẽ hận anh.
Âm mạch và dương mạch của Từ gia đã hợp thành một. Nói cách khác, hiện tại người trốn ở đây chắc chắn có thân phận dương mạch. Anh lo lắng nếu người này tự bạo trước khi chết, anh không còn chứng cứ gì, nếu không thể giết sạch chủ mạch Từ gia, anh lo bọn họ sẽ quay lại trả thù.
“Ca ca, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Từ Tử Dung không vui nhìn ca ca, y không thích có chuyện liên quan đến ca ca vượt khỏi tầm kiểm soát của y. Đối với y mà nói, đây là một sự uy hiếp.
“Ừ, là như vầy…” Từ Tử Nham suy nghĩ, cảm thấy nói việc này cho Từ Tử Dung nghe cũng không sao. Tuy đây là bí mật của Từ gia, nhưng Từ Tử Dung là người yêu của anh, ừm… Hoặc có thể nói là tức phụ, kể bí mật cho tức phụ nghe cũng không sao mà ha! ╮(╯▽╰)╭
Nói rõ mọi chuyện xong xuôi, Từ Tử Dung biết ca ca muốn bắt cái người đang giở trò, nhưng lại lo lắng mình sẽ bị chủ mạch Từ gia trả thù.
Một thế gia trong đại vực, còn là thế gia có thực lực rất mạnh, một khi bọn họ trả thù, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung có thể không cần phải lo lắng, nhưng Từ gia ở Huyền Vũ Vực nói không chừng sẽ bị hủy chỉ trong phút chốc.
Từ Tử Nham không cho rằng Từ gia bên ngoài ôn hòa rộng lượng, bên trong hung tàn bạo ngược sẽ tha cho người nhà.
“Ca ca đừng lo, chỉ cần giao chuyện này cho chưởng môn xử lý là được.” Từ Tử Dung khẽ cười, ca ca đúng là quan tâm bị loạn, loại chuyện này giao cho lão chưởng môn hồ ly đi xử lý là hợp nhất.
Hơn nữa, mượn cơ hội này để chưởng môn biết người phía sau giở trò là Từ gia kia, với cái tính có thù báo thù của chưởng môn, nhất định chưởng môn sẽ đòi món nợ này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.