Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 58

Yên Diệp

09/11/2020

Edit: Qiezi

Ánh mắt của Từ Tử Dung phút chốc đanh lại, ánh mắt như mũi tên vù vù vèo vèo bắn về phía La Đại Cước.

Dường như La Đại Cước không ý thức được mình đang đạp bay cửa nhà người ta, tùy tùy tiện tiện đi tới bên giường, dùng sức chen lấn, đem Từ Tử Dung ép sang một bên, sau đó vỗ vai Từ Tử Nham: “Đồ đệ ngốc, lôi kiếp đầu tiên bên trong Lôi kiếp trận, cảm giác như thế nào?”

Trên mặt Từ Tử Nham tối sầm, biểu tình Từ Tử Dung cũng rất khó nhìn.

Vị sư phụ này của bọn họ cái cần nói không nói, cái không cần nói thì cứ oang oang, bất luận là Từ Tử Nham hay là Từ Tử Dung, đều bởi vì chuyện này mà buồn bực, hắn lại cố ý nhắc tới cái đề tài này.

“Thế nào? Đừng nói ngay cả đạo lôi kiếp đầu tiên con cũng không chịu đựng nổi nha?” La Đại Cước kinh ngạc hỏi.

Phát hiện thần sắc của La Đại Cước không giống như giả bộ, Từ Tử Nham liền chột dạ, lẽ nào lôi kiếp trận thật sự không có khó khăn đến như vậy? Chỉ là mình chưa tìm được bí quyết?

“Ca ca ở trong tĩnh thất hôn mê ba ngày.” Từ Tử Dung lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về La Đại Cước lạnh như băng, dường như đang chờ hắn giải thích.

“Ba ngày? Không tệ, lần đầu tiên mà có thành tích như thế cũng coi như có năng lực.” La Đại Cước vuốt vuốt mấy cọng râu mới vừa dài ra trên cằm, rung đùi đắc ý nói.

Từ Tử Dung liền nổi cáu, hôn mê ba ngày mà còn nói thành tích không tệ? Đạo lôi kiếp đầu tiên đã hôn mê lâu như vậy rồi, nếu tiếp tục nữa, chẳng phải là muốn bổ ca ca thành bã luôn sao?

Tuy đời trước y là ma tu, nhưng mạng người trên tay y cũng không nhiều, ngoại trừ Từ gia bị y diệt môn ra, cũng chỉ có những tên thèm khát mỹ mạo của y, lòng mang ý xấu đánh chủ ý lên người y mới chết ở trên tay y mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, khi hắn kết đan thì lôi kiếp bổ xuống cũng thiếu chút nữa bay nửa cái mạng của y, nếu không phải y chuẩn bị tương đối đầy đủ, hơn nữa địa điểm độ kiếp cũng rất bí mật, dù cho không bị lôi kiếp chém thành tro bụi, thì cũng sẽ trong khi bị trọng thương, chết ở trên tay cái gọi là tu sĩ chính đạo.

Uy lực của lôi kiếp há có phải người bình thường có thể thừa nhận? Mặc dù Lôi kiếp trận chỉ mô phỏng theo, nhưng uy lực cũng không thể khinh thường, đây là La Đại Cước muốn ca ca đi chịu chết đi?

Từ Tử Dung nhìn về phía La Đại Cước, ánh mắt đỏ bừng đầy hung tàn, La Đại Cước tin tưởng, nếu hiện tại tiểu tử này đánh thắng mình, khẳng định hận không thể lập tức xông tới đập chết mình.

Bất quá… Khi dễ tên đồ đệ này làm sao lại cảm thấy sảng khoái như thế nhỉ? So vánh với những đồ đệ ngoan ngoãn nhu thuận khác, khi dễ nghiệt đồ này cảm có cảm giác thành tựu hơn.

Nhìn đối phương tức giận đến mức muốn đánh chết mình nhưng bởi vì đánh không lại, chỉ có nghẹn khuất đè xuống nhẫn nhịn, La Đại Cước chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng, giống như bình cảnh nguyên anh hậu kỳ đã buông lỏng vài phần.

Cố ý làm bộ không phát hiện ánh mắt muốn giết người của Từ Tử Dung, La Đại Cước tán dương nhìn Từ Tử Nham: “Không tồi, rất có thiên phú. Nhớ trước đây một vị sư huynh của ta thời điểm luyện tập Tàng lôi, cũng đánh chủ ý lên cái Lôi kiếp trận kia, nhưng mà hắn thảm hơn con, hắn phải hôn mê gần nửa năm mới tỉnh lại.”

Từ Tử Nham mặt lạnh tanh nhìn La Đại Cước, sư phụ, người nói lời này thật sự là đang khích lệ ta sao? Chính là vì sao sau khi ta nghe xong lại muốn đánh người vậy?

Dường như phát hiện mình lỡ miệng, La Đại Cước vội cười ha ha: “A ha ha ha… Sư phụ không phải là vô trách nhiệm với con, nhưng mà sư huynh ta tương đối kiêu ngạo, thời điểm lần đầu tiên chạm trán với Lôi kiếp trận, chủ có tu vi luyện khí tầng năm, ta nghĩ con đã là luyện khí đại viên mãn, chắc chắc sẽ không thê thảm như vậy.”

Từ Tử Nham hoàn toàn hết nói nổi, Lôi kiếp trận chuẩn bị cho tu sĩ ngưng mạch kỳ, một tu sĩ luyện khí tầng năm đi khiêu chiến, vị sư huynh kia của sư phụ đầu óc thực sự bình thường sao?

La Đại Cước cũng không để ý tới nghi vấn của Từ Tử Nham, hắn cẩn thận hỏi quá trình Từ Tử Nham bị sét đánh một lần, sau đó liền suy tính một phen.



Kỳ thực La Đại Cước cũng không phải là không chịu trách nhiệm, quyển công pháp Tàng lôi kia là công pháp cực kỳ cao cấp của Lưu Quang tông, uy lực của nó vô cùng lớn, nhưng có yêu cầu cực cao với thể chất, nếu không phải đúng lúc Từ Tử Nham là thiên phú lôi linh căn, hơn nữa thể chất cũng đặc biệt cường tráng, chắc hẳn là La Đại Cước sẽ không đề nghị anh tu luyện quyển công pháp kia.

Hơn nữa quyển công pháp kia còn có thể làm đòn sát thủ của Từ Tử Nham, bởi vì Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham là đem linh lực trong cơ thể ngưng tụ thành mũi tên, nếu là anh đem Tàng lôi tu luyện đến cảnh giới cực cao, như vậy anh hoàn toàn có thể đem thần lôi trong cơ thể hóa thành Lôi linh tiễn phóng ra ngoài.

Thông thường, uy lực của linh lực tuyệt đối không thể so sánh với thần lôi được, đối phương nếu quen với uy lực của Lôi linh tiễn bình thường, lúc gặp phải Lôi linh tiễn do thần lôi hóa thành, nhất định sẽ trở tay không kịp. Thậm chí La Đại Cước còn dám nói, với Lôi linh tiễn do thần lôi hình thành, không chừng có thể để cho tu sĩ có tu vi cao hơn anh một bậc đều bị ăn thiệt thòi lớn.

Kết hợp với quá trình cảm thụ của Từ Tử Nham, La Đại Cước lại đem suy tính của chính mình thêm vào, rất nhanh, hắn liền suy luận ra một phương pháp chuyên môn dùng để chống đỡ lôi kiếp.

Loại phương pháp này nếu vận dụng tốt, hoàn toàn có thể gắng gượng chống đỡ công kích lôi kiếp chỉ bằng tu vi luyện khí kỳ, nhưng mà cái này cũng có giới hạn, chỉ có thể chất lôi linh căn như Từ Tử Nham mới có thể làm được.

Có thể nói, loại phương pháp này chính là La Đại Cước đặc biệt tạo ra cho Từ Tử Nham, trừ anh ra, không có bất kỳ ai có thể làm được.

Tuy rằng nội tâm đối với La Đại Cước cực kỳ bất mãn, nhưng Từ Tử Dung vẫn không cắt ngang đối phương cùng Từ Tử Nham bàn bạc.

Ngoại trừ lúc đầu còn có chút căm giận ra, sau đó Từ Tử Dung nghe cũng không khỏi say mê.

Đời trước Huyết ma uổng một thân tu vi nguyên anh, thế nhưng ở các loại từng trải cùng phương diện kinh nghiệm lại kém La Vân đạo quân không chỉ là một con phố xa như vậy, thời điểm La Đại Cước giảng giải cho Từ Tử Nham, Từ Tử Dung bất tri bất giác đã chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Càng nghe, nội tâm của Từ Tử Dung càng sợ, thời điểm La Đại Cước chỉ dẫn cho Từ Tử Nham sử dụng cách thức nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cực kỳ rõ rang, ngay cả y đều thu hoạch không ít lợi ích.

La Đại Cước này rốt cuộc là…

Từ Tử Dung hiện lên vẻ nghi hoặc, đối với La Đại Cước cũng là kiêng kỵ càng sâu.

***

Từ lúc La Đại Cước đặc biệt độc chế một bộ thần công “Ai lôi phách” cho Từ Tử Nham, anh liền bắt đầu kiếp sống tu luyện đầy bi thương.

Tiến vào Lôi kiếp trận —— bị sét đánh —— hôn mê —— tỉnh lại —— dưỡng thương —— tiếp tục bị sét đánh

Thông qua quá trình lặp đi lặp lại liên tục như vậy, anh rất ngạc nhiên phát hiện, sau khi mình bị lôi kiếp đánh qua, thời gian hôn mê càng ngày càng ngắn.

Sau mười bảy ngày, anh rốt cuộc có thể sau khi tiếp nhận đạo lôi kiếp đầu tiên mà còn tỉnh táo, cảm giác mừng như điên qua đi,, anh bắt đầu quá trình tái đi tái lại như vậy.

Tuy rằng Từ Tử Dung vô cùng đau lòng khi mỗi ngày ca ca phải chịu đựng dằn vặt như vậy, nhưng y cũng biết, ở Tu Chân giới, không có thực lực tuyệt đối là không được.

Bởi vậy, y chỉ yên lặng xử lý tốt tất cả mọi chuyện cho ca ca, La Đại Cước giao nhiệm vụ xuống y đều một mình đảm nhiệm, dù sao với y mà nói, tu luyện chỉ là tích lũy linh lực, ký ức đời trước của bản thân, căn bản không gặp bất kỳ bình cảnh nào, chỉ cần tu vi đến, lúc nào y cũng có thể đột phá.

Tròn nửa năm, Từ Tử Nham đã trải qua mấy lần nguy hiểm, cuối cùng cũng thành công —— trộm đi một tia Thanh tiêu thần lôi. _(:з” ∠)_



Nhìn lòng bàn tay mình có lôi quang thanh sắc giống như du long lượn qua lượn lại, Từ Tử Nham có loại cảm giác xúc động muốn rơi lệ.

Cảm giác mỗi ngày bị sét đánh Ai! Có! Thể! Hiểu! Được!

Hiện giờ anh nhìn thấy trời mưa sét đánh đều có loại xúc động muốn nhào về phía lôi quang nghênh đón…

“Không tồi, dùng nửa năm liền thu vào tay, vô cùng giỏi.” La Đại Cước nhìn thấy tia lôi quang nhu thuận lượn qua lượn lại các kẽ ngón tay Từ Tử Nham, trên mặt lộ ra vẻ khen ngợi.

Ban đầu hắn định ra cái kế hoạch này cho Từ Tử Nham, trong đó cũng có chút mạo hiểm, chỉ là ích lợi của công pháp Tàng lôi đối với Từ Tử Nham không chỉ là Thanh tiêu thần lôi, mà là theo anh đề cao tu vi, lôi linh căn của anh dưới sự rèn luyện của công pháp Tàng lôi càng ngày càng tinh khiết, thậm chí thời điểm anh phi thăng, đều có xác suất nhất định có thể thôn phệ lôi kiếp phi thăng!

Đương nhiên, loại tỷ lệ nhỏ này rất huyền diệu, nhưng mà thân thể của anh có thể chống chọi lại lôi kiếp thì rất rõ ràng.

Có thể bản thân Từ Tử Nham cũng biết chỗ thần kỳ của Tàng lôi, cho nên mới khắc khổ chịu khó như thế, trong vòng nửa năm ngắn ngủi liền tu luyện tầng thứ nhất thành công. Hơn nữa anh hấp thu đạo thần lôi thứ nhất đó là Thanh tiêu thần lôi loại tiêu chuẩn, không khác nào đem nền móng của anh đánh cho phi thường kiên cố.

Trải qua nửa năm nỗ lực, Từ Tử Nham đã nắm vững Thanh tiêu thần lôi, mà Từ Tử Dung còn cực kỳ săn sóc đi làm các công việc lặt vặt, đem bù lại những điểm cống hiến của môn phái mà Từ Tử Nham thiếu nợ kia…

Đối với lần này, Từ Tử Nham lại cảm thấy tội lỗi thật lâu, cho tới khi Từ Tử Dung nói cho anh biết, y thông qua những việc vặt vãnh này để rèn luyện, anh liền tỉnh ngộ, hiện tại Từ Tử Dung đã tới tu vi luyện khí đại viên mãn.

Bởi vì hai huynh đệ bọn họ đều đã đạt tới yêu cầu của trúc cơ, dựa theo quy định, có thể xin môn phái trúc cơ đan, nhưng La Đại Cước cũng không tán thành hai người bọn họ dùng.

Hắn thấy, bất luận là Từ Tử Nham hay là Từ Tử Dung, đều là người có thiên phú xuất chúng, trúc cơ nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản được bọn họ. Thay vì dùng trúc cơ đan, không bằng lợi dụng cơ hội tiến vào Kỳ Lân tháp đánh vào trúc cơ, nếu có thể không dùng trúc cơ đan mà thăng cấp trúc cơ thành công, vậy thành tựu tương lai của bọn họ càng không thể tưởng tượng nổi.

Đối với đề nghị của La Đại Cước, hai huynh đệ Từ gia đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Từ Tử Dung thì không cần phải nói, nếu không phải sợ nổi bật quá mức, y đã sớm lên trúc cơ. Mà Từ Tử Nham cũng muốn thử một chút, dù cho có thất bại, còn có thể dùng trúc cơ đan, nhưng ngay cả thử mà cũng không thử, anh cũng có chút không cam lòng.

Kỳ Lân tháp tọa lạc trên sườn một ngọn núi của Lưu Quang tông, tên ngọn núi này sớm đã bị quên lãng, nhưng bởi vì có Kỳ Lân tháp tọa lạc, nên được gọi là Kỳ Lân phong.

Độ cao của Kỳ Lân phong so với mặt nước biển không cao lắm, hai người Từ Tử Nham chỉ tốn thời gian rất ngắn liền leo lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi là một quảng trường lót đá xanh, ngay chính giữa quảng trường là một tòa bảo tháp gỗ bảy tầng đứng sừng sững.

Bảo tháp không cao nhưng rất uy nghiêm, chỉ nhìn từ xa, cũng có thể cảm giác được ở phía trên kia truyền tới hơi thở cổ xưa.

Cỗ hơi thở này rộng lớn khổng lồ, Từ Tử Nham thậm chí không kiềm chế được mà run rẩy, trong mắt cũng toát ra vẻ hoảng sợ.

Có người nói Kỳ Lân tháp là dùng cốt nhục của một con thần thú kỳ lân đã chết mà đúc thành, không ngờ rằng thần thú chết lâu như vậy, hơi thở của nó lại vẫn mãnh liệt như vậy, làm anh cảm thấy rất kính sợ.

Biểu hiện của Từ Tử Dung và Từ Tử Nham không khác nhau lắm, mặc dù đời trước y cũng từng tiếp xúc qua rất nhiều tu sĩ cao cấp, nhưng không ai có thể so sánh được với Kỳ Lân tháp, làm cho y có cảm giác chấn động.

Đừng nói Kỳ Lân tháp chỉ là một vật chết, chỉ dựa vào cái này có thể tưởng tượng, khi đó thần thú sẽ có uy thế đến cỡ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook